Quay lại vẫn thấy anh
Chương 68: Đồng Tâm
“Lát nữa ra ngoài kia mấy chàng trai để ý nữ thần của chúng tôi nhé. Sẽ xả rất nhiều khói mờ đấy”
Chương trình đã rà soát kỹ rồi, nhưng lát nữa ngoài sân khấu, để cho giống như tiên cảnh mà tổ hậu kỳ sẽ cho xả khói, hư hư ảo ảo, căn bản dưới nền sân khấu có gì đâu ai biết được. Tưởng Hân, Lệ Dĩnh, Lý Thuần cũng theo cặp mà nắm tay cùng Đan Phong, Kiến Hoa và Mã Khả ra sân khấu. Hà Cảnh biết là mình dặn thừa, nhưng vẫn cố thêm vào một câu vô thưởng vô phạt. Ai hiểu thì hiểu, mà không hiểu thì cũng cố mà hiểu. Ở đây những người khác đơn thuần là bạn bè, chỉ có hai người mà ai cũng biết là có tình ý. Anh nói như vậy cũng là để cho hai người đó nghe.
“Hoa ca, cậu đỡ Lệ Dĩnh cho cẩn thận. Bọn tôi sắp phải quay Thần tượng đến rồi đó” – Hà Cảnh rất yêu mến Lệ Dĩnh nếu không nói đến mức như một người em thân thiết. Anh thích Lệ Dĩnh ở cá tính hay nói thẳng, chân thật…đó là điều đáng quý trong giới showbiz đầy thị phi này. Mà Hà Cảnh sắp tới còn quay chung Thần tượng đến rồi với Lệ Dĩnh. Câu nói này vừa là chọc Kiến Hoa nhưng cũng để thấy quan tâm của anh dành cho Lệ Dĩnh càng nhiều hơn.
“Thầy Hà, lát nữa Tiểu Cốt có cần xoay một vòng không?”
Tạ Na, Hà Cảnh đứng một bên, còn Kiến Hoa và Lệ Dĩnh cách đó cũng chỉ vài ba thước. Tạ Na mặc dù hỏi ý kiến của Hà Cảnh cho màn chào sân khấu sắp tới của dàn diễn viên, nhưng cố tình nói lớn hơn để Kiến Hoa gần đó cũng nghe thấy.
“Làm chi?”
“Thì cho đẹp đó. Hấp dẫn mà”
“Nhưng mà Hoa ca nói là không thích” – Hai người này, một tung một hứng. Biết rõ là Tạ Na muốn cặp đôi này diễn một cảnh tình cảm, vậy mà còn giả bộ không hứng thú. Quả thật bản thân Kiến Hoa không thích làm như vậy. Nhưng đó là với bạn diễn thông thường. Mà người đang nói đến ở đây lại là Lệ Dĩnh. Hai người đến giường cũng đã ngủ chung, vậy thì một cái nắm tay đâu có làm khó được. Thế nên mặc cho Hà Cảnh và Tạ Na còn đang bàn bạc, Kiến Hoa vội chen ngang:
“Đâu có. Không vấn đề. Chúng tôi có thể làm được”
Hà Cảnh và Tạ Na giả vờ tranh luận, nghe thấy Kiến Hoa liền dừng lại.
“Tiểu Cốt…em thì sao?” – Tạ Na lại nháy mắt hỏi Lệ Dĩnh.
“Sư phụ nói đúng…chúng em không vấn đề”
“Anh thấy chưa?” – Tạ Na nở điệu cười có vài phần gian manh, liếc mắt, huých khuỷu tay vào Hà Cảnh.
“Họ nói ‘chúng tôi’ đó. Lát nữa em nói tổ hậu kỳ thêm cái đó vào khi biên tập đi”.
Đâu phải ngẫu nhiên là từ “chúng tôi” đó khiến Hà Cảnh chú ý. Kiến Hoa và Lệ Dĩnh có thể đơn phương trả lời câu hỏi, đâu cần phải trả lời thay cho người kia bằng một từ “chúng tôi”. Người gần đây nhất dùng từ đó trước mặt anh cũng đã sắp kết hôn rồi. Còn đôi uyên ương trước mặt anh bây giờ, có khi nào cũng sắp mời anh uống rượu mừng không?
“Thầy Hà…cao kiến”
Tạ Na giơ ngón tay cái tán thưởng. Đáp lại cô cũng là một cái nhìn đầy ẩn ý. Kiến Hoa lại mắc bẫy của họ một lần nữa.
…
“Nắm tay rồi, tiếp theo là…”
Kiến Hoa nắm tay đỡ Lệ Dĩnh ra sân khấu, vừa đi còn vừa gạt chân kiểm tra xem bên dưới lớp khói mờ đó có chướng ngại vật nào hay không. Mà mỗi một lần họ nắm tay nhau, hay có cử chỉ gì khác, Tạ Na bên trong cánh gà nhìn ra lại kéo tay Hà Cảnh.
“Một…hai…ba…xoay…có thế chứ” – Cùng theo tiếng đếm thì thầm của Hà Cảnh, Lệ Dĩnh xoay một vòng rồi e lệ trong vòm ngực của Kiến Hoa trước sự kích động bên dưới của hàng trăm shipper. Điện thoại và đèn flash cùng lúc nháy liên tục.
“Ôm…” – Lời Tạ Na vừa dứt thì Kiến Hoa dùng cả hai tay ghì chặt lấy vai Lệ Dĩnh giống như mọi hành động của anh đều do cô giật dây.
Nếu ai đó hỏi Hoắc Kiến Hoa đã từng tham gia chương trình giải trí nào chưa. Thì lần này câu trả lời là “Đã từng”. Vì trước đó, anh cũng đã tham gia Happy Camp một lần chỉ vì muốn Lệ Dĩnh đến nhà anh sớm một ngày. Còn nếu ai đó hỏi Hoắc Kiến Hoa đã bao giờ tự nhiên như vậy như vậy ngoài lúc đúng phim, câu trả lời là ‘Chưa’. Và nếu có ai hỏi, Kiến Hoa đã bao giờ vui vẻ như thế, còn nắm tay, ôm eo bạn diễn…ngoài những thước phim mà họ hay xem trêm tivi hay chưa? Câu trả lời lần này, đương nhiên là “Có” và khiến anh phá vỡ mọi quy tắc, chuẩn mực trước đây của mình chính là Lệ Dĩnh. Đan Phong, Mã Khả chỉ nắm tay Tưởng Hân và Lý Thuần trong tích tắc khi ra sân khấu, còn Kiến Hoa…không biết là vô tình hay hữu ý, nắm chặt tay Lệ Dĩnh không buông. Chỉ tới khi mọi người cùng vỗ tay, anh mới chịu thả tự do cho bàn tay của Lệ Dĩnh. Nếu không phải Hà Cảnh thấy màn “chào sân” này quá tình cảm nên nói đạo diễn chương trình quay lại thì dám chắc khi phần đó được chiếu trên tivi nhiều người sẽ soi đến đỏ mắt.
“Sư phụ, vui lắm hả?”
Quay trở lại hậu trường, Lệ Dĩnh nhìn gương mặt thích thú mỉm cười của Kiến Hoa dò xét. Chỉ một cái nắm tay, bước đi chưa đầy một phút bên nhau, vậy mà cũng khiến khóe miệng anh cong lên một nụ cười mãi không chịu hạ xuống.
“Đương nhiên”
“Vậy ra anh chủ động tham gia chương trình lần này là có ý đồ” – Đối với Kiến Hoa, xưa nay nguyên tắc vẫn là nguyên tắc, bất di bất dịch, anh chưa từng thỏa hiệp. Mà nếu như anh chủ động phá vỡ nguyên tắc của mình, đương nhiên là có ý đồ khác. Nếu như hôm nay anh không có ở đây. Thì dám chắc người nắm tay Lệ Dĩnh, chơi chung trò hai người ba chân kia sẽ là Mã Khả, mà cũng có thể là Duy Gia hay một ai đó lắm.
“Bọn họ muốn Nữ thần Kim Ưng đến đây. Anh chẳng phải thỏa nguyện cho họ rồi sao?”
“Ngụy biện”
Lệ Dĩnh cong môi hờn dỗi tiếp nhận cái nháy mắt đầy tình ý của Kiến Hoa. Hai người họ cũng chẳng quan tâm bên trong hậu trường này còn có ai. Tố Thu đứng bên đó liếc con mắt dài gần tới cuối hội trường. Mọi lời cô nói đều như gió thoảng bên tai.
…
Lệ Dĩnh để mặc cho Kiến Hoa vòng tay qua một chân của mình, cột chân của hai người lại với nhau bằng một sợi dây màu đen.
“Í…sư phụ, gối của em đâu?”
“Người em cần ôm là anh, tìm chiếc gối làm gì?”
Cô nhìn trước nhìn sau tìm kiếm cái gối mà nãy giờ cô phải bỏ công “giành giật” rồi “trả giá” để có được nó. Rõ ràng kịch bản và khi tập ban nãy phân cô với Kiến Hoa một cặp. Nhưng tổ nội dung vẫn cố tình chêm vào một phần cho mấy nữ thần đi tranh gối. Mặt của ai có trên chiếc gối thì họ sẽ bắt cặp cùng người đó. Lệ Dĩnh lại vốn yếu thế trong mấy trò chơi như thế này. Thế nhưng cô cũng phải dùng hết sức mình để tìm chiếc gối của Kiến Hoa. Nhanh chân hơn, thậm chí có người còn nhường cô…vậy mà Lệ Dĩnh vẫn không bắt được nó. Phải đến khi Tưởng Hân cố tình làm bà mối lần nữa Lệ Dĩnh mới lấy được chiếc gối có hình Kiến Hoa, ôm khư khư từ lúc đó. Đến Kiến Hoa cũng bật cười, phải lấy chiếc gối khỏi tay cô. Bây giờ, tới trò chơi, người cô nên ôm là anh chứ không phải chiếc gối vô tri vô giác đó.
Kiến Hoa làm một động tác nhanh gọn ném chiếc gối của mình xuống hàng ghế khán giả. Mấy cô gái còn cố tình tranh nhau. Lệ Dĩnh có vẻ tiếc rẻ chiếc gối nhìn thoe. Kiến Hoa lại nhìn cô, ánh mắt rõ như muốn nói “Em có anh rồi, chiếc gối đó đâu cần thiết”. Mà ánh mắt đó của anh, cũng chỉ Lệ Dĩnh mới hiểu được.
Cùng với hiệu lệnh của Hà Cảnh, Kiến Hoa bất chợt vòng tay ôm chặt eo Lệ Dĩnh. Cô cũng tự nhiên khoác vai anh. Căn bản giữa hai người không hề có khoảng cách. Bạn thân cũng khó lòng tiếp xúc gần gũi như vậy. Đây là trò chơi, không phải là phim, cũng không yêu cầu hai người họ cần phải làm thế…nhưng Kiến Hoa quả thật muốn nguyên tắc nếu đã giữ thì thôi, nhưng nếu đã phá vỡ thì phải một lần đạp đổ hoàn toàn.
“Thôi xong” – Tố Thu day day hai thái dương của mình. Anh trai cô quả thật muốn cô tức chết. Anh có biết dưới kia có bao nhiêu shipper, bao nhiêu chiếc máy ảnh, máy quay đang hướng về hai người không mà dám tự nhiên như vậy.
Cuối trường quay, trên hàng ghế cao nhất, có một người đàn ông chăm chú theo dõi chương trình từ đầu. Ánh mắt anh ta luôn tìm kiếm hình bóng nhỏ bé của Lệ Dĩnh trên sân khấu. Lệ Dĩnh cười, anh ta cũng cười theo. Nhưng nếu như nụ cười của Lệ Dĩnh là vui vẻ, hạnh phúc…thì nụ cười của anh ta lại lẩn khuất sự nuối tiếc. Anh cười vì Lệ Dĩnh đang vui, nhưng anh ta cũng cười cho chính bản thân mình. Đến khi Lệ Dĩnh thân thiết bên Kiến Hoa, đôi mày anh ta nhíu lại, bàn tay nắm chặt vào thành ghế.
“Bây giờ anh mới biết em còn có thể cười như vậy”
Anh ta vẫn tưởng những lúc bản thân thấy Lệ Dĩnh cười vui vẻ, đó là lúc cô hạnh phúc nhất. Nhưng xem ra, ở bên người kia, Lệ Dĩnh mới thật sự thấy hạnh phúc. Vì nụ cười kia, anh chưa từng một lần được nhìn thấy. Nó chỉ dành cho người mà Lệ Dĩnh yêu.
Chương trình mới chỉ được phân nửa, Mạc Lăng đã không thể theo dõi tiếp mà ra về. Anh đến đây là vì cái gì? Không phải là vì Lệ Dĩnh sao? Thế nhưng, Lệ Dĩnh đang ở ngay trước mặt, anh lại không thể vui nổi
“Mạc Lăng, cậu đang ở đâu?” – Ngữ điệu Lạc Thành trong điện thoại có vẻ rất lo lắng. Mạc Lăng đột nhiên biến mất khỏi Thượng Hải. Mà lúc đó Mạc Lăng phải trình bày về dự án mới với Hội đồng quản trị của Giang thị.
“Hồ Nam” – Mạc Lăng nhàn nhạt đáp một câu ngắn gọn.
“Hồ Nam? Cậu khi không đến Hồ Nam làm gì?”
“Lệ Dĩnh…cô ấy đang ở đây. Mình nhớ cô ấy, muốn nhìn thấy cô ấy. Có điều…người cũng thấy rồi, đau cũng đau rồi.” – Mạc Lăng lững thững bước từng bước trên con phố nhộn nhịp của Trường Sa, trái ngược hoàn toàn với tâm trạng của anh bây giờ.
Lạc Thành thật muốn nổi giận, nhưng nghe lý do của bạn mình lại không thể nói ra. Anh còn tưởng năm năm không gặp Mạc Lăng sẽ coi đoạn tình cảm trước kia như một cơn gió. Nào ngờ, từ ngày hôm đó, Mạc Lăng như biến thành một con người khác, không cười, không nói, làm việc như một cái máy. Đến hôm nay thì ngay cả một việc quan trọng như vậy anh cũng bỏ qua để đến Hồ Nam. Chỉ vì muốn nhìn thấy Lệ Dĩnh. Có phải anh điên rồi không, lặn lội đến đây chỉ để thấy Lệ Dĩnh hạnh phúc bên người khác. Anh sai thật rồi. Nếu như năm năm đó, không phải là ở Luân Đôn, mà vẫn ở Trung Quốc. Nếu như năm năm trước anh nhanh một bước…có lẽ mọi chuyện đã khác.
Cuộc điện thoại đứt đoạn ở đó, vì một người đâu quan tâm đến nó. Đầu dây bên kia Lạc Thành liên tục “Alo” nhưng chỉ nghe thấy ầm ầm của xe cộ chạy cùng tiếng ồn ào của đám đông tấp nập.
Trong dòng người hối hả đó, không ai quan tâm đến một người đàn ông đau khổ chống lại những dòng ký ức ùa về trong tiềm thức. Năm năm, anh đã có mọi điều mà bao nhiêu người mong ước, nhưng điều anh muốn…anh lại không thể có. Mọi mục tiêu của anh, mọi con đường anh đi đều hướng đến đích là Lệ Dĩnh. Vì thế trên con đường đó, anh đều không thấy gì khác. Cũng chưa từng nhìn sang một hướng khác, nơi vẫn luôn có một cô gái nhìn về phía anh.
Tiểu Tịch chậm rãi bước sau lưng Mạc Lăng, khoảng cách đủ để cô không bị phát hiện. Mặc dù đã bí mật theo Mạc Lăng từ Thượng Hải đến đây, nhìn thấy người mình yêu đau khổ, nhưng khoảng cách đó, vẫn mãi ở giữa hai người. Trong mắt Mạc Lăng, cô vẫn chỉ là Tiểu Tịch, em gái của Lạc Thành. Cô không dám lại gần…vì sợ…ít nhất bây giờ cô vẫn có thể gặp Mạc Lăng. Cứ chôn giấu tình cảm còn hơn là nói ra rồi mà khiến cho một tiếng “Lăng ca” cô cũng không thể gọi được nữa. Nhưng trên đời này có ai nguyện suốt đời chỉ nhìn theo bóng lưng một người khác, đau khổ đó ai có thể chịu đựng được?
“Lăng ca, bao nhiêu năm qua, anh vẫn chưa từng nhìn về phía em một lần. Em còn phải giấu tình cảm này đến bao giờ? Em không muốn…mà cũng giấu không nổi nữa rồi”.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!