Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh - Chương 12: Như thế bán đào
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh


Chương 12: Như thế bán đào


Chưởng quầy to béo rất nhanh đưa ngân lượng ra trước mặt Lục Tiểu Thanh nói: “Tiểu ca, tổng cộng là năm trăm lượng, ngươi đếm xem.” 

Lục Tiểu Thanh tiếp nhận, tổng cộng có năm tờ ngân phiếu, mỗi tờ một trăm lượng, nhìn nhìn thấy đúng là loại ngân phiếu cả nước thông đoái mà ở kỹ viện nàng đã được sở hữu, tuy nói rằng nhìn qua không thể phân biệt được thật hay giả, nhưng ngân phiếu này nhìn cũng không phải là giả.

Chưởng quầy to béo thấy Lục Tiểu Thanh gật gật đầu, vì thế nói: “Ngân hàng tư nhân Phú Qúy của chúng ta, cả nước tổng cộng có mười bảy ngân hàng, tiểu ca mặc kệ là đi tới đâu đều có thể đổi ngân phiếu này ra bạc được.” Lục Tiểu Thanh nói: “Ta biết, thời điểm ở Hàng Châu ta đến chính là ngân hàng tư nhân Phú Quý của các ngươi.” Trách không được nàng không chút do dự liền đem bạc đổi ở nơi này.

Chưởng quầy to béo nghe Lục Tiểu Thanh nói là ở Hàng Châu đã chiếu cố đến ngân hàng Phú Quý, nghĩ rằng đã là khách hàng khẳng định là người có tiền, hôm nay lại cho rằng nàng đến đây để tìm hiểu thêm cơ sở ở đây, trong lòng không khỏi vui mừng, lập tức sắc mặt trở nên cung kính nói: “Thì ra là khách quen, về sau tiểu ca cần phải chiếu cố bản trang nhiều hơn nha.”

Lục Tiểu Thanh thuận tiện cất một ít bạc vụn và vài đồng xu lẻ sau nói: “Nhất định, nhất định.” Một bên bước đi ra ngoài, một bên tên Tiểu Tam Tử tiến lên, vẻ mặt cười quyến rũ nói: “Lão đi thong thả, lão đi thong thả.” Chỉ còn một bước nữa là ra khỏi cửa, bỗng nhiên Lục Tiểu Thanh lại dừng bước, trừng mắt nhìn tên canh cửa nói: “Ta thực già sao?”

Tên Tiểu Tam Tử ngẩn người ấp úng nói: “Này…… Này…….” Lục Tiểu Thanh không đợi hắn đáp lời, ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, sau lại thong dong tiêu sái đi ra ngoài, để lại tên Tiểu Tam Tử ngốc lăng, cùng chưởng quầy to béo buồn bực.

Ra khỏi ngân hàng tư nhân, hầu bao nặng, Lục Tiểu Thanh trong lòng cảm thấy vui sướng, cước bộ cũng thoải mái hơn, thần khí vui vẻ nghênh ngang đi ở trên đường.

Không nghĩ qua là, vòng vo vài vòng cũng không biết nên đi tới chỗ nào, liếc mắt một cái, nhìn lại trên đường tấp nập nhộn nhịp, nơi nơi đều là người bán đồ ăn, liên tiếp tiếng người hét to vang lên, người mua đồ ăn cò kè mặc cả, vô cùng náo nhiệt. Lục Tiểu Thanh nháy mắt mấy cái nói: “Cừ thật, thời điểm ở nhà cho tới bây giờ chưa có dạo qua chợ bán thức ăn, hiện tại ngược lại đến cổ đại này lại dạo đến chợ bán thức ăn, ừm, nếu đã đến đây, liền đi dạo qua vậy, người thật đông a~.”

Nhàn nhã tiêu sái vài bước, có chút khát nước, liếc mắt một cái thấy phía trước có hàng bán đào, có hồng có trắng, lại thực hấp dẫn làm nước miếng chảy dài, bước nhanh tiến lên cầm lấy một trái nói: “Bán thế nào?” người bán đào là một phụ nhân tuổi còn trẻ, rất thuần phác, trong tiếng rao hàng đầy đường, chỉ có duy nhất nàng không lên tiếng, lúc này thấy Lục Tiểu Thanh hỏi, nhỏ giọng nhẹ nhàng trả lời: “Hai quan tiền ba trái.”

Lục Tiểu Thanh chọn ba trái cực to, phụ nhân kia cũng không nói gì, thanh toán hai quan tiền xong, cầm lấy xiêm y lau lau trái đào thật kỹ, ngồi xuống bên cạnh phụ nhân, bắt đầu cắn trái đào: “Ừm, ngon quá, thật ngọt, thật ngọt.” Vừa ăn một bên không ngừng lên tiếng khen ngợi, một bên không ngừng dùng ống tay áo chà lau nước chảy xuống bên khóe miệng, hình tượng kia có nửa phần không còn gì để nói, phỏng chừng ba mẹ của nàng mà nhìn thấy cũng không tin tưởng đây là khuê nữ của bọn họ mất.

Gặm hết hai trái, Lục Tiểu Thanh vỗ vỗ bụng, vẫn cảm thấy chưa no, ngẩng đầu thấy phụ nhân bên cạnh kia đang đưa mắt nhìn nàng, vừa thấy Lục Tiểu Thanh quay đầu qua, sắc mặt đỏ lên nhanh quay đầu sang hướng khác. Lục Tiểu Thanh nhất thời muốn ngồi dịch vào bên cạnh phụ nhân, phụ nhân kia lại xê dịch ra vài bước, Lục Tiểu Thanh ha ha cười nói: “Đại tỷ, đào của ngươi ăn ngon lắm, như thế nào lại không có người đến mua a?”

Phụ nhân gặp Lục Tiểu Thanh nói chuyện giọng điệu cũng không phải là người cao ngạo, khinh bạc, liền nhẹ giọng nói: “Ta không biết.” Lục Tiểu Thanh ngây cả người, không nghĩ tới phụ nhân này thật đúng là …… Nhìn nhìn chung quanh lại nói: “Chỉ có một mình ngươi bán thôi sao? Như thế nào cũng không có người giúp đỡ, hai sọt đào to thế này, ngươi bán đến bao giờ mới hết đây?” Phụ nhân ánh mắt tối sầm lại nói: “Tướng công là người đọc sách, không thể làm công việc bán hàng này, ta lại là lần đầu tiên bán đào, cho nên không biết nên làm như thế nào, đào này nếu bán không hết, mang về sẽ nhanh bị hỏng hết.”

Lục Tiểu Thanh gật gù suy nghĩ “Ngươi bán như vậy, có thể bán được thì đúng là gặp quỷ rồi.”  phụ nhân kia coi như tìm được một người có thể nói chuyện, sau một tiếng hít khí mới nói: “Tướng công còn dựa vào tiền bán đào để mua giấy bút, ta muốn bán hết số đào này để mua giấy bút cho tướng công, lúc trước cha chồng ta muốn bán một trái một quan tiền, đáng tiếc cha chồng ta ốm đau phải nằm ở trên giường, đào này đã mềm nhũn thành như vậy đó.”

Lục Tiểu Thanh trong lòng một trận bị đè nén nói: “Vì sao không để cho tướng công ngươi đi bán, thời gian một ngày cũng không thể trì hoãn hắn đọc sách chứ?”

Phụ nhân vội nói: “Không, tướng công đọc nhiều sẽ càng tốt, là ta không cần tướng công đến giúp, về sau tướng công nếu trúng tú tài, cử nhân, ta không phải sẽ được hưởng phúc khí hay sao, một mình ta bán là được rồi, tiểu ca, cũng không thể nói tướng công ta như vậy.”

Lục Tiểu Thanh nhất thời không nói gì, rất nhanh đã đến giữa trưa mà vẫn không bán được trái nào, phụ nhân mặc dù sốt ruột lại không biết nên làm sao bây giờ. Lục Tiểu Thanh không khỏi lắc đầu, tay áo giơ lên cao phe phẩy, hướng trước hai sọt đào vừa đứng vừa gào rống lên: “Mau đến, mau đến, mau qua đây, mau qua đây, trăm ngàn không nên bỏ qua. Đây là bàn đào tốt nhất, mau đến mua a~, trăm dặm kịch liệt mới vận chuyển được tới đây, nhóm quý nhân Hàng Châu ăn vào, sẽ không có người nào dùng thủ đoạn được với mình, năm quan tiền bốn trái a, mau đến mua a~, tới chậm sẽ không còn, cơ hội chỉ có một lần, đừng bỏ lỡ cơ hội.”

Phụ nhân bên cạnh nhất thời cảm thấy thật khôi hài, giật nhẹ tay áo của Lục Tiểu Thanh nhỏ giọng nói: “Tiểu ca, đây cũng không phải là hàng dành để bán cho quý nhân Hàng Châu …….” Nói còn chưa dứt, Lục Tiểu Thanh hung tợn ngắt lời nói: “Im lặng.” Phụ nhân ngẩn người, nửa ngày không dám nói lời nào.

Lục Tiểu Thanh lại gào rống lên: “Bàn đào, bàn đào, chỉ cần thử qua một lần là muốn mua hết, bàn đào này chỉ có hội bàn đào của Vương mẫu nương nương mới so được, đó là thần tiên ăn bàn đào, đây là quý nhân ở phàm giới ăn bàn đào a, mau mua a~, ăn một quả, thần trí đầu óc sảng khoái minh mẫn; Ăn hai quả, kéo dài tuổi thọ; Ăn ba quả, trường thọ trăm tuổi; Ăn bốn quả …….”

Một đám người vây đến cùng kêu lên hỏi: “Thế nào?”

Lục Tiểu Thanh ha ha cười nói: “Liền trở thành thần tiên a”

“Tiểu ca, cho ta bốn trái.”

“Mau, ta cũng muốn bốn trái.”

“Ta cũng muốn…… Ta cũng muốn……” Trong nháy mắt hai sọt đào trước mặt chật ních người, Lục Tiểu Thanh hướng phụ nhân đang ngây người ở phía sau lưng lớn tiếng nói: “Còn ở đó mà ngây người làm gì, không mau tới đây hỗ trợ.” Phụ nhân kích động tiến lên đi theo Lục Tiểu Thanh bận việc. Hai người một người lấy tiền, một người bán đào, chỉ một lát sau, hai sọt đào nhất thời chỉ còn thấy đáy, bên cạnh còn tụ tập một ít người chưa mua được đào, liên tục hỏi có còn không.

Phụ nhân vui mừng muốn đáp có, Lục Tiểu Thanh lên tiếng trước: “Không có, không có, ngươi cho là bàn đào này là dễ dàng có được như vậy sao, nếu mỗi ngày mỗi người đều có, vậy thì còn gọi gì là trân quý nữa?” mọi người vây xem, nghe lại là giật mình, lại là không thuận theo,  muốn Lục Tiểu Thanh nghĩ biện pháp.

Lục Tiểu Thanh vẫn lắc đầu nói không, phụ nhân gấp đến độ ở một bên muốn nói có, lại sợ Lục Tiểu Thanh trừng mình, ở một bên không ngừng giậm chân. Lục Tiểu Thanh thấy mọi người vẫn là vây quanh, cười hắc hắc sau nói: “Nếu mọi người đã muốn như vậy, không thể không tuân theo, ta đành phải tổn hao chút công sức vì mọi người tìm đào vậy, bất quá phải nói trước là ta cũng không dám cam đoan, nếu đã không có, ta cũng sẽ không có cách nào. Nếu có, sáng sớm ngày kia ta và vị này khẳng định sẽ xuất hiện ở tại chỗ này. Nếu không có xuất hiện như đã nói thì mọi người cũng không phải đợi, đây chính là cực phẩm bàn đào của phàm giới a.” Vừa nói vừa chỉ vào phụ nhân ở một bên.

Đuổi được người mua đào đi rồi, Lục Tiểu Thanh thu thập hai sọt mang theo phụ nhân rời đến phố sau, nhìn phụ nhân nói: “Ngày mai không cần đến đây, ngày kia hẵng đến, đào của ngươi từ nay trở đi nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền lời.” Phụ nhân vừa mừng vừa sợ nói: “Nhưng là tiểu ca, đào kia tác dụng không lớn như vậy, nếu như bị người khác biết, làm sao bây giờ a?”

Lục Tiểu Thanh trắng mắt liếc phụ nhân một cái: “Ngu ngốc, dù sao ăn cũng không chết người, ngươi quản nhiều như vậy làm gì, nếu lúc nào đó có người nói với ngươi hắn đã chờ chết trong bao lâu, là biết đào này hiệu quả ra sao.” Phụ nhân kinh hãi nói: “Điều này sao có thể?” Lục Tiểu Thanh không muốn tranh cãi với nàng, liền nói thẳng: “Trở về truyền đạt lại ý tứ của ta với tướng công của ngươi rằng, nói hắn nếu còn không biết làm sao bây giờ, vậy để cho hắn trực tiếp nhảy sông chết đi, thật là ngu ngốc.”

*************

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN