Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh - Chương 23: Mắt nhìn coi trọng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh


Chương 23: Mắt nhìn coi trọng


Lục Tiểu Thanh ngẩn người, quay người lại, quả nhiên bầu trời đã sáng rõ, chuyện xưa này cư nhiên nói hết một buổi tối, không khỏi lắc đầu nói: “Không nghĩ tới còn thức được cả một đêm, cũng vậy, tiếp tục ngủ.”

Lý Quỳnh nghe Lục Tiểu Thanh cũng vậy, nghĩ rằng khẳng định không ngủ được, không nghĩ tới mặt sau lại nói thêm ba chữ tiếp tục ngủ, không khỏi cười khổ nói: “Tiểu Thanh tỷ tỷ, có người lớn nào lại ngủ ngày không, nếu để truyền ra ngoài sẽ bị mọi người chê cười, đừng ngủ nữa.”

Lục Tiểu Thanh trừng mắt nói: “Dùng lễ giáo để quản ta, nực cười, ta hiện tại mệt nhọc, rất buồn ngủ.” Vừa nói một bên đem Lý Quỳnh từ trên giường đẩy ra phía bên ngoài cửa ra vào.

Một bên Lý Quân Hiên cười nói: “Quỳnh Nhi, chúng ta đi thôi, cũng không phải ngày đầu tiên quen biết nàng, nàng là người khi nào thì đem lễ giáo quy củ này để ở trong lòng chứ. Như thế tùy ý tiêu sái, không theo một khuôn mẫu, nữ tử trên thế gian này sợ là cũng chỉ có một mình nàng như vậy mà thôi.” Vừa nói vừa nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh, tiến lên giữ chặt Lý Quỳnh kéo ra ngoài cửa.

Lục Tiểu Thanh nhức đầu, sau khi thấy Lý Quân Hiên cùng Lý Quỳnh đi ra ngoài, lẩm bẩm nói: “Ta không phải chỉ là ngủ một giấc thôi sao, như thế nào lại liên quan đến cái gì lễ giáo, quy củ, thật sự là không hiểu nổi, mặc kệ, ngủ thôi, thật làm ta khổ chết mà.”

*********

“Ừm, thật thoải mái, mỗi ngày ngủ đủ tự nhiên tỉnh, kiếm tiền đếm tới tay rút cả gân, đó mới chính là cuộc sống của thần tiên.” Đánh một cái ngáp thật to, Lục Tiểu Thanh tùy ý vặn thắt lưng một cái, sau đó ngồi dậy. Giương mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, ngày đã qua giờ ngọ (*), đã biết mình ngủ cũng được hơn năm đến sáu tiếng. Xoa xoa cái bụng đang sôi réo, xem ra là bị đói mới làm cho tỉnh ngủ.

(*giờ ngọ: 11h~13h)

Mở cửa ra hít sâu một hơi, không khí giữa trưa thật là tốt, mang một chút hương vị mằn mặn, theo không khí lan tràn vào trong lồng ngực của Lục Tiểu Thanh.

“Ha ha, xem ra ca ca nói thật chuẩn, tiểu ca quả nhiên giờ này mới tỉnh dậy.” Bưng một mâm điểm tâm, Lý Quỳnh vui cười hướng Lục Tiểu Thanh đi tới. Lục Tiểu Thanh bụng đang đói hoa mắt, gặp có ăn vội vàng đi lên cho Lý Quỳnh một cái ôm nồng nhiệt, sau đó vươn tay liền đem điểm tâm đoạt lại đây, ăn như hổ đói vồ mồi, một chút khí chất đều không có.

“Chậm một chút, chậm một chút, lại cũng không có ai tranh với nàng, cũng không sợ bị nghẹn sao.” Không biết Lý Quân Hiên theo từ chỗ nào chui ra, vẻ mặt sủng nịch lắc lắc đầu.

“Ặc, ặc.” Không nói thì không có việc gì, Lý Quân Hiên mới mở miệng nói một câu, một miếng điểm tâm nhất thời mắc ở trong cổ họng của Lục Tiểu Thanh, nghẹn đến trợn trừng mắt.

Lý Quân Hiên sớm đã có chuẩn bị, nhanh đưa bát canh hạt sen trong tay cho nàng, Lục Tiểu Thanh uống ừng ực, ôn hòa, không ngọt không đạm, hương vị thật hoàn hảo. Thật vất vả Lục Tiểu Thanh mới lấy lại được hơi, vẻ mặt hầm hầm nhìn Lý Quân Hiên nói: “Miệng quạ đen.”

Lý Quân Hiên vừa tức giận vừa buồn cười nhìn gương mặt hồng hồng mới vừa ngủ dậy của Lục Tiểu Thanh, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu cùng sủng nịch. Lý Quỳnh thì ở tại một bên cười ha ha nói: “Ca ca, muội nghĩ rằng trên đời này không ai có thể chế trụ được huynh, thì ra người tài ba lại ở trong này. Tiểu ca, giúp ta giáo huấn ca ca cho thật tốt, trước kia luôn bắt nạt ta, hiện tại tiểu ca cần phải giúp ta đòi lại công bằng nha.”

Lục Tiểu Thanh cười hắc hắc, một đôi ánh mắt không có ý tốt đánh giá Lý Quân Hiên từ trên xuống dưới, nói: “Bắt nạt người khác, đó là một sở trường của ta, ngươi phóng ra một trăm hai mươi cái tâm, ta cách nào cũng nắm bắt được chuẩn xác.” Hắc hắc, ở hiện đại hỗn loạn cũng là do con người không ai chịu thua thiệt ai, há mồm ngậm miệng độ sát thương lợi hại hơn cả đao kiếm, ngươi nghĩ chiếm tiện nghi của người khác, nhưng sẽ không cho người khác chiếm được tiện nghi của mình, vẫn là ở cổ đại là tốt hơn, mọi người thành thật, không ai có thể là đối thủ về phương diện mồm mép lợi hại so với Lục Tiểu Thanh được, đây cũng chính là điểm không tốt của cổ đại, chỉ với điểm người dân quá phúc hậu này, để cho nàng tung hoành kiêu ngạo khắp thiên hạ cũng không có đối thủ.

Trong khi ba người đang nói chuyện, liền thấy ba người Bạch Mạc, Trương Nhất Chi, Ngô Chi Hạo đi tới.

Ngô Chi Hạo cười nói: “Ta đã sai người pha trà Long Tỉnh mới nhập của năm nay, Quân Hiên huynh, chúng ta cùng đi thưởng thức xem như thế nào? Cũng coi như tìm việc gì đó để làm cho đỡ nhàm chán khi ở trên thuyền cả ngày.”

Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu liếc mắt nhìn trời một cái, vẻ ôn hòa khó có được, âm thầm gật đầu nói: “Vẫn là cổ đại là tốt nhất, tầng ozone không bị phá hỏng, ngày mùa hè nắng chói chang cũng không cảm thấy nóng, ngược lại cảm thấy có chút cảm giác sảng khoái được hít thở khí trời mát lành.”

Lý Quân Hiên được chứng kiến bộ dáng của Lục Tiểu Thanh như vậy, nghĩ nàng đang buồn rầu hồi tưởng về cuộc sống trước kia của mình, nhân tiện nói: “Cũng được, cùng đi thưởng thức trà mới năm nay xem sao.” Bạch Mạc cùng Trương Nhất Chi thấy Lý Quân Hiên đồng ý, vội vàng đi phía trước dẫn đường.

Lý Quỳnh đi được hai bước thấy Lục Tiểu Thanh không đi theo, xoay người thấy Lục Tiểu Thanh đang nhìn trời đến lăng ngốc, lập tức âm thầm buồn cười, lùi về phía sau, một phen kéo Lục Tiểu Thanh bước đi.

Lục Tiểu Thanh bị Lý Quỳnh lôi kéo đi, sau khi ngồi xuống trừng mắt nhìn Lý Quỳnh liếc mắt một cái, Lý Quỳnh cũng không để ý đến nàng, vươn tay tiếp nhận chén trà mà Ngô Chi Hạo tự tay truyền đến, thuận tay liền giao cho Lục Tiểu Thanh ở bên cạnh, Lục Tiểu Thanh cũng đến là thành thật, không khách khí tiếp nhận, ánh mắt từ trên mặt hai người đối diện rùng mình một cái, Bạch Mạc cùng Trương Nhất Chi kia lại vẻ mặt mỉm cười, thần sắc không có một nửa phần nào thể hiện sự bất ổn, Lục Tiểu Thanh thầm nghĩ một tiếng: quái.

Thu hồi tầm mắt không thú vị nhìn thoáng qua chén trà ở trong tay, lẩm bẩm nói: “Ta không thích uống trà, gì chứ, kéo ta đến chỉ để cho có mặt đầy đủ người mà thôi.” Lục Tiểu Thanh bĩu môi tức giận, gắt gao trừng mắt nhìn nước trà xanh mượt trong tay.

“Ô, chén trà này cũng không tệ nha, màu trắng nõn trang nhã thanh khiết, sờ có cảm giác trơn mượt, chẳng lẽ là đồ tốt?” Cố uống một ngụm trà, Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu hướng về Ngô Chi Hạo cười hì hì nói: “Ngô huynh, chén trà này tôi xem đến rất đáng yêu, màu sắc cũng thật đẹp”

Ngô Chi Hạo nghe vậy cười nói: “Cái đó, cái đó, bất quá cũng chỉ là để đánh lừa mắt nhìn mà thôi, đảm đương không nổi đồ tốt gì đâu.”

Lý Quân Hiên cười nhẹ nói: “Sản nghiệp của nhà Ngô huynh cũng được tính là lớn nhất, dương chi bạch ngọc (1) hiếm có như vậy mà Ngô huynh cũng có hẳn một bộ trà cụ (2) trọn vẹn, vậy mà còn bị huynh xem thường, xem ra, quả nhiên là thủ phủ giàu có sa xỉ đứng đầu Dương Châu có khác.”

Ngô Chi Hạo khiêm nhường cười nói: “Trong nhà đúng là có mấy đồng tiền trinh là đồ thật, bất quá cũng chỉ là một thân đồng tiền mà thôi, nhà cửa cũng được coi là thanhnhã, Quân Hiên huynh không nên giễu cợt, hổ thẹn, hổ thẹn.”

Lục Tiểu Thanh vừa nghe là dương chi bạch ngọc, lập tức hai mắt lóe ra kim quang, đồ cổ a~, cực phẩm đổ cổ, Lục Tiểu Thanh một mặt chảy nước miếng, một mặt không ngừng chuyển động bắt tay vào xoa xoa chén trà. Cừ thật, thứ này ta muốn mang đi, để khi nào có một tia chớp đem ta trở về thì cũng mang theo nó luôn, ít nhất một chén cũng đáng giá đến hai trăm vạn, bán ra, bán ra, từ nay về sau ta cũng trở thành kẻ có tiền.

Lục Tiểu Thanh nước miếng lưu dài thật mất thẩm mĩ, Trương Nhất Chi lên tiếng nói: “Khó có được trời trong nắng ấm như hôm nay, hai bờ sông phong cảnh đẹp vô hạn, vì không cô phụ cảnh đẹp trước mắt, ta nghĩ mấy người chúng ta hãy làm vài bài thơ, coi như là thú vui tiêu khiển, không biết ý mọi người như thế nào?”

Bạch Mạc liền nói ngay: “Được lắm, khó khi gặp được Lý huynh, lại còn có thể được nghe Lý huynh làm thơ, ta chờ đợi ngày này nhưng từ rất lâu rồi. Lý huynh, Lục huynh, cũng không nên chậm trễ nha.”

Lục Tiểu Thanh thầm nghĩ: “Ta đã nói mà, làm gì có xuất bọn họ lại tốt như vậy, đối với ta làm ra khuôn mặt tươi cười đón chào, làm nửa ngày như vậy thật ra là đang mai phục chờ ta, làm thơ, ta biết làm thơ gì chứ.” Lý Quân Hiên thấy Lục Tiểu Thanh không có phản đối, dù sao hai ngày trước Lục Tiểu Thanh xuất khẩu thành thơ, dễ gọi một câu cũng là hoa mỹ vô cùng, ý cảnh sâu xa, cho nên chuyện làm thơ chắc cũng chỉ là một chuyện nhỏ đối với nàng, vì thế nói: “Cũng được, dù sao nhàn rỗi cũng không có việc gì để làm, không bằng mọi người cùng nhau trao đổi.”

Bạch Mạc, Trương Nhất Chi nhất thời vẻ mặt ý cười liên tục gật đầu, Ngô Chi Hạo một mặt cười cười một mặt đứng dậy nói: “Uống rượu buôn bán ta còn biết, nhắc tới làm thơ, ta nhưng là không biết gì cả, không bằng ta đi phân phó bọn hạ nhân làm điểm tâm để cho mọi người thưởng thức cùng trà, cũng coi như ta cũng đã tham gia một phần.” Vừa nói vừa đứng dậy bước đi.

Bạch Mạc lớn tiếng cười nói: “Ngô huynh sẽ không làm thơ, ta sớm đã biết, đương nhiên sẽ không làm khó hắn, chạy nhanh như vậy làm gì chứ.”

Lục Tiểu Thanh tâm vừa động, lúc này đứng dậy kêu lên: “Ngô huynh, đợi ta với, ta có việc muốn nhờ huynh.” Một bên hai chân như gió chạy theo Ngô Chi Hạo, còn lại Bạch Mạc cùng Trương Nhất Chi hai bên đưa mắt nhìn nhau dò xét. Về chuyện lần trước đã làm cho bọn họ mất mặt, nghĩ ở phương diện văn học sẽ hơn được Lục Tiểu Thanh, mượn cớ này để đánh cho Lục Tiểu Thanh một đòn chí mạng, lúc này Lục Tiểu Thanh một bước chạy mau, thế thì còn diễn được trò gì nữa, Trương Nhất Chi trừng mắt vội la lên: “Lục huynh, có chuyện gì đợi lát nữa nói cũng được, huynh…….”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN