Quên Anh Là Điều...em Không Thể!
Chương Chap 1: Cô Là Ai Mà Dám Lên Mặt Với Tôi?!
……
-Lâm Khiết Trangggggg! Bà dậy nhanh cho tôiiiiiiii!-Ruby hét với tần suất cực đại khiến nó đang “nướng” bỗng lăn đùng xuống giường, trong nhỏ yếu ớt vậy thôi chứ giọng nàng mà hét là đỉnh. Nó đã tạo một cú “chạm” đất tuyệt đẹp!
-Đệt mợ nhà nó. Có biết tối qua bà đã thức đến 1h sáng chỉ để đọc áp xong cuốn “Nhẹ bước vào tim anh” không hả?! Tiên sư nhà đứa nào dám phá giấc ngủ đáng giá ngàn cục vàng chín số bốn.-nó nửa tỉnh nửa mơ la hét ổm tỏi, Ruby chẳng ngại ngần gì mà phi thẳng cái gối bông vào mặt cho nó tỉnh ngủ. Con này tính là vậy, gặp người khác là làm mặt lạnh, tỏ ra lãnh khốc thế mà vừa về tới nhà thì…hết nói nổi!
-Tỉnh chưa hả bà điên?!-Ruby ngạo nghễ gọi nó là…bà điên.
-Ơ con kia sao mới sáng sớm lại qua nhà tao sớm thế?! Tính rủ đi chơi à?! Không đi không đi đâu!-nó đang ngồi lảm nhảm.
-Chơi cái đầu nhà mày. Có biết hôm nay đi khai giảng năm mới không hả?! Còn lo xem lại bài nữa đó khỉ gió.-nếu chẳng phải tối qua đứa nào năn nỉ, ỉ ôi, khóc lóc ăn vạ nhỏ kêu dậy đi học thì chắc nhỏ cũng chưa qua, nằm cày tiểu thuyết vẫn ồ lá la hơn là banh càng qua nhà con này.
-Ơ tiên sư nhà màu sao không kêu tao dậy sớm hả?! Năm nay cuối cấp rồi không thể đi trễ được.-Nó phóng nhanh như tên lửa chạy thẳng vào WashingTon City (WC) bỏ lại Ruby như một con ngố dở hơi. Đáng lẽ ra người trách phải là nhỏ mới đúng chứ sao mà sao mà….ngàn chấm vậy trời.
Sau n phút để đánh răng, để rửa mặt, để chải tóc, để vâng vâng và mây mây thì nó đã thò đầu ra ngoài trong bộ đồng phục của trường Royal. Trông nó thật là BIG ƯAO, chuẩn không cần chỉnh, nó vốn đã cao (1m7 cơ đấy) chủ yếu là dài chân còn lưng thì ngắn nên bộ đồ này khá hợp với nó, áo sơ mi chiếc eo ôm vào cơ thể, tuy không lộ đường cong, khá kín đáo nhưng ở nó vẫn toát lên được nét ma mị, kiều diễm. Chiếc váy caro ngắn ở khoảng nửa đùi nhưng vẫn không làm cặp chân thon dài trắng nuột của nó toát lên vẻ đẹp hấp dẫn. Tóc tiết bím nhẹ, nó chạy thẳng xuống nhà và…RẦM…
-Ui da!-nó đã đâm đầu vào cạnh bàn vì “lỡ” phóng nhanh, vượt ấu, khiến ba mẹ nó từ phòng khách chạy lên.
-Mới sáng làm gì mà ồn thế?!-Ba nó nheo mắt nhìn.
-Ba ơi con bị va vào cạnh bàn.-nó mếu máo nhìn sang mẹ nó đang xem xét cái bàn. Nó thấy lạ liền len tiếng hỏi:
-Mẹ ơi mẹ tìm gì vậy?! Con mới là người va đầu vào bàn mà.
-Mẹ xem thử cái bàn nó có bị móp chỗ nào không mà.-mẹ nó nói một câu khiến nó hận không thể nằm luôn.
-Thế cái bàn nó có sao không em?!-ba nó còn hùa theo nữa chứ.
-Ba mẹ! Hai người có phải là ba kiểu của con không thế!-nói rồi quay ngoắt lên nhìn Ruby đang cười đến không thấy mặt trời luôn rồi. Nó hận không thể tìm cái hố mà chui xuống cho rồi. Nó phi như bay ra khỏi nhà bỏ mặc Ruby gọi theo í ới phía sau.
-Cậu…cậu sao lại…sao lại chạy nhanh…nhanh như thế chứ?!-Ruby thở không ra hơi.
-Tiên sư nhà bà, thấy tui như thế còn rán đứng cười, không thèm quan tâm nữa hứ. -Nó nói rồi quay ngoắt mặt đi.
-Hờ hờ….-Ruby thở gấp, đưa tay lên ngực.
-Ơ Ruby.. Ruby bà bị gì vậy. Đừng làm tui sợ nha. Tui giỡn thôi mà đừng có nằm luôn tại đây chứ, đừng làm tui sợ mà. Huhuhuhu-nó khóc toán lên.
-Hè hè tui giỡn á!-Ruby cười khà khà.
-Bà…!
-Ê ê đừng giận mà, tui phỡn tí mà, tại tui…tui…tui sợ bà giận…-Ruby lấy hai ngón tay trỏ chỉ vào nhau làm điệu bộ như con cún nhỏ bị bắt nạt.
-Mai mốt đửng có phỡn kiểu đó bà làm tui hết hồn. Đi học thôi.-nó choàng tay lên vai Ruby
Đột nhiên /ÀO/
-Áaaaaaa! Tên điên nào đi không nhìn đường vậy!-nó hét lên.
/Kétttt/
-Các cô có sao không?!-Duy Quân từ trong chiếc xe lúc nãy hất nước lên người tụi nó bước ra.
-Sao sao cái tiên sư nhà các người.-nó điên máu, mới sáng sớm đã thấy nhọ, vũng nước bị chiếc xe cán lên bắn nước tung toé lên người bọn nó, hên là chỉ có mình nó bị bắn nước không thì nó đã sớm băm cái tên lái xe chết bầm kia làm trăm mảnh.
-Gì vậy?!-Khải bước ra, mặt lạnh tanh đi tới.
“chết ngươi rồi, tên khốn, dám hất nước lên người bà mày hả?!”
-Đi đường không biết nhìn hất nước phải người, không biết bọn cầu này để mắt ở đâu.-nó nhìn thẳng vào mắt hắn mà phun rõ từng câu từng chữ.
-Nói ai đấy?!-hắn nhếch mép.
-Bọn cẩu này điếc mẹ nó rồi. Nói chúng nó mà chúng nó cũng không biết.-nó hất hàm nhìn lại.
-Nhiêu đây đủ chứ?!-hắn nghiêng đầu cười đểu. Gì chứ, dám cười đểu bản cô nương à, xem ra ngươi cười lầm người rồi. Nó cầm lấy xấp tiền chẳng tiếc rẻ gì mà phan thẳng vào mặt hắn.
-Ỷ có tiền thì muốn làm gì làm à?!
-Thì sao?!-hắn vẫn giữ nguyên khuôn mặt đó.
*BỐP*-nó tặng hắn một cú đấm của một võ đạo sinh.
-Cô dám!-hắn tức giận.
-Tại sao không?! Nhất là đối với loại người như anh.-nó đốp lại hắn.
-Cô…
/CHÁT/… Và người hứng chịu cái tát đó chính là…hắn!
-Cô chết chắc rồi!-hắn đã…điên.
-Thôi thôi, đến trường nhanh đi chúng ta sắp trễ rồi.-Duy Quân nãy giờ thầm lo sợ cho người con gái “can đảm” dám đối mặt với cả Tử Thần.
-Hừ… Hên cho cô đó nhóc, đi thôi.-hắn cười khinh, chế giễu nó rồi quay đi.
-Nhóc cái tiên sư nhà ngươi, đồ CẨU Huyết thối tha.-nó tức giận, cũng còn may là nó đem theo một bộ đồng phục khác chứ không tên cẩu huyết nhà hắn có đào mồ nhà hắn nó cũng làm. (Có thất đức quá không chị). Ghé vào quán ăn vặt gần đó, nó “mượn” Washington City thay đồ rồi kéo Ruby còn đang run chạy một mạch tới trường. Chạy vào cổng kiếm cái lớp 12A3 (lớp chọn ó nhen) ngồi xuống. Khổ thân con bé học giỏi quá làm gì.
-Ê hai ku, mẹ đâyyy.-nhỏ Luli từ đâu bay tới “nhận mẹ xưng con” với tụi nó.
-mẹ cái đầu nhà mày.-nó đang bực thấy nhỏ Luli tí ta tí tởn mà muốn đạp cho mấy phát.
-Ớ sao nay nóng vậy, thằng nào điên mà chọc mày thế.-Luli trợn tròn mắt, mới đầu năm đầu tháng cơ mà, sao vô duyên mắng nhỏ thế.
-Luli đừng chọc nó, mắc công hổ xổng chuồng khó bắt.-Nhỏ Ruby nháy mắt với Luli.
-Hai con kia biết bà đang tức thì đừng chọc nhá.-nó giơ ngón trỏ lắc qua lắc lại.
-Rồi rồi, ngồi xuống kể cho tao nghe hồi sáng thằng điên nào đụng độ với mày.-Luli gật gật cái đầu. Thật ra tụi nó đang ở trong phòng truyền thống trên tầng hai, hôm nay lớp nó có tiết mục biểu diễn chào mừng năm mới.
– Số là…bla bla….cla cla….-nó làm một tràng.
– Oh my GOD tên nào mà điên thế dám chọc tới vua sư tử luôn à.-nhỏ Luli mở to mắt hết cỡ.
-Hứ… Tao mà gặp lại con CẨU HUYẾT đầu đàn ấy thì tao đảm bảo nó không còn cái răng ăn cháo luôn.-Nó hùng hổ.
-Ừ ừ….tui biết bà mạnh, giờ thì lo ôn bài chuẩn bị biểu diễn kìa!-Ruby đang rất khốn khổ với cái con người kia.
-Ờ!-nó cùng nhỏ Luli đồng thanh.
-Xin chào tất cả các em….bla bla….cla cla…Cảm ơn các em đã lắng nghe.-thầy hiệu trưởng sau khi tuông một tràn dài rồi thầy bỗng đưa tay về phía cổng trường, một chiếc Lamborghini màu trắng đi vào.
-A! Chính là chiếc xe lúc sáng đó Ruby.-nó tròn xoe con mắt đánh vai Ruby.
-Hả?! Họ…họ đến làm gì vậy?!-Ruby mắt chữ O mồm chữ A.
-Thì đây là ba học sinh mới vào trường đó.-Luli háo hức.
-Qát?! Đó chính là chiếc xe đã hất nước bọn tớ đó. OH NOOOOO!-nó ôm mặt.
-Ê lúc nãy đứa nào nói cho bọn CẨU HUYẾT kia một bài học vại?!-Luli huýt vào tay nó.
-Hờ hờ để coi sao đã.-nó đang rất…run. Tại cái mồm hại cái thân.
-Nào nào các em… Đây là ba học sinh mới của trường ta.-Thầy hiệu trưởng cười tươi rói nhìn sang ba người bọn hắn.-Đây là Vương Tuấn Khải, đây là Dịch Thiếu Dương và đây là Thái Duy Quân.-thầy lần lượt giới thiệu từng người. Giới thiệu xong thì Thiếu Dương cùng Duy Quân nở nụ cười “giết người hàng loạt”. Chỉ có mình hắn là lãnh khốc chẳng có gì gọi là mỉm cười.
-Được rồi buổi khai giảng đến đây là kết thúc. Mời các em xem các tiết mục văn nghệ của các lớp. Đầu tiên, thầy xin mời lớp 12A3 với phần hát và nhảy hiện đại.-Thầy hiệu trưởng vừa dứt lời lập tức những tràn pháo tay vang lên. Đơn giản là họ đã chờ đợi tiết mục này từ sáng tới bây giờ.
……
-You know the bed feels warmer
Sleeping here alone
You know I dream in colour
And do the things I want….
(Stronger-Kelly Clarkson)
Tiếng hát của nó vang lên đầy nội lực thu hút tất cả ánh nhìn về phía mình. Nó mặt chiếc quần trắng, áo sơ mi có áo khoát khỉ sát nách màu đen bên ngoài, đầu đội lệch chiếc mũ trắng có viền ren xung quanh, chân mang đôi sneaker boot màu đen. Gương mặt được trang điểm một cách nhẹ nhàng nhưng các đường nét tinh tế trên mặt nó đều được thể hiện, trông nó lạnh lùng khác so với hình tượng nhí nha nhí nhảnh lúc đi với Ruby. Bọn hắn đang đứng ở phía cánh gà. Hắn đang rất chăm chú nhìn nó, thật khác.
-Này cô bé lúc sáng đấy phải không?!-Thiếu Dương hỏi Duy Quân đang đần mặt. Lúc sáng anh không xuống xe chỉ quan sát qua kính xe.
-Ừ là nhóc đó đấy. Giỏi thật.-Duy Quân đang rất rất tập trung quan sát nó.
-Bình thường.-hắn vẫn cứ giữ nét bình tĩnh không thể hiện mặc dù hắn cũng đang khá ngạc nhiên.
Đột nhiên tiếng nhạc dừng hẳn, Luli cùng Ruby bước ra,
*Naegero wa naegero wa naegero naegero naegero wa
Eodireul bwa naegero wa Sugar Free Sugar Free
Sugar Free Sugar Free*-Sugar Free
Bài hát khác vang lên, bọn nó đang nhảy, nó từ lúc nào đã thay bộ đồ lúc nãy thành chiếc áo croptop có hình đôi môi ở giữa cùng với chiếc quần jeans rách. Luli thì chiếc quần yếm màu đen với chiếc áo croptop, mái tóc buột cao, đôi mắt được kẻ sắc sảo tạo ra vẻ bất cần còn Ruby thì cái áo croptop ôm sát người cùng với quần jeans. Cả ba bọn nó đều mang sneaker boot thế nhưng mỗi đứa một vẻ, khi đứng cạnh nhau tạo thành ba sắc thái hoà hợp khiến người ta không thể tách rời kể cả bọn hắn. Duy Quân thì cứ nó mà nhìn chằm chằm, Thiếu Dương thì cứ Luli và Ruby mà theo dõi còn hắn thì quan sát cả ba nhưng trọng tâm vẫn là nó. Từng động tác, từng biểu cảm đều rất đẹp, cứ ngỡ người và nhạc đang là một.
/Ầm Ầm/-tiếng vỗ tay vang lên, tiếng hò hét reo vang.
-Thank you! We are student in class 12a3. Thanks for watching! Bye.-kết thúc màn trình diễn là một câu nói tiếng anh đầy lưu loát của nó khiến hàng trăm chàng đã đổ rạp. Tiếp theo đó là tiết mục của các lớp khác nhưng có lẽ không gây ấn tượng mạnh như lớp tụi nó.
Buổi khai giảng kết thúc, sân trường người đông như kiến tìm mật ngọt mà “mật ngọt” ở đây chính là bọn hắn. Bọn nó chả thèm quan tâm cứ thế mà chen vô đi ngon lành. (chết chị rùi chị hai ơi)
-Ê bọn nó là ai mà hống hách thế dám chen ngang đường của ba hotboy thế. Tớ nghe nói tuy họ mới chuyển về nhưng mà thế lực thì…. Kinh khủng lắm đấy. Lúc nãy nhìn họ đi xe sang là biết rồi.-nữ sinh 1.
-Uầy! Chỉ là nghe nói thôi mà chắc gì đã đúng.-nữ sinh 2.
-Cơ mà tụi nó…tụi nó…-nữ sinh 3 tức giận nhìn tụi nó.
-Ê Trang đi đường khác đi. Tớ thấy nguy hiểm sao sao ấy.-Ruby kéo kéo áo nó.
-Sợ gì chứ. Chúng ta không đụng họ thì không có chuyện gì hết cùng lắm là HOT GHÊ thôi mà. Bọn CẨU HUYẾT ấy sợ gì?! Với lại không đi đường này thì đi đường vòng cho mệt chết à.-Trang nhăn mặt. Nhưng không may cho nàng là tai “ai đó” cũng thính lắm chứ chẳng chơi.
-Này, ba nhóc.-Thiếu Dương là người đầu tiên lên tiếng. Tất nhiên bọn nó vẫn…đi thẳng cho đến khi hắn “đặt” tay lên vai nó, đột nhiên…
/RẦM/-hắn bị nó quật. Quay lưng đối mặt với “kẻ” vừa bị nó quật, hình như giờ tử hình của nó…sắp tới rồi! Lạnh sống lưng-cảm giác hiện giờ của chính nó….*ặc ặc*
-Cô làm cái trò gì vậy?!-hắn nhìn nó bằng đôi mắt muốn nuốt chửng nó.
-Ờm…Ờm…tôi…tôi…-nó ấp a ấp úng.
-muốn gây sự chú ý à?!-hắn khinh khỉnh nhìn nó.
-Qát?! Oh My GOD. Anh bị điên à?!-nó ngạc nhiên cái gì mà sự chú ý?! Ba nó đã từng nói gặp phải bọn này là phải tránh xa ra kẻo rước họa vào thân. Đấy nó đang muốn tránh xa mà ai biểu hắn đương không vắt tay lên vai nó làm nó tưởng là tên nào biến thái. Ai dè “biết đâu bất ngờ”. Lại còn cho là nó muốn gây sự chú ý nữa chứ.
-Cô muốn gây sự chú ý để được nổi tiếng ư?! Rẻ tiền lắm!-hắn nhạo bám nó. Ruby, Luli cũng chả dám nói với như thế mà hắn dám….Sỉ nhục nó.
/CHÁT/
-Tặng anh đấy CẨU HUYẾT à. Anh không xứng với cái danh hotboy đâu. HOTDOG hợp với anh hơn.-nó trừng mắt nhìn hắn. Có qua có lại, anh sỉ tôi, tôi vả anh.
-Cô dám…-hắn lặp lại câu nói lúc sáng.
-Đừng lặp lại câu nói mà anh đã dùng. Nếu anh lặp thì tôi cũng có thể dùng. Tại sao không?! Nhất là đối với loại người như anh.-nói rồi nó tặng cho hắn nụ cười nửa miệng. Nó vốn rất khó hiểu, lúc thì vui vẻ, hoà nhã, nhưng lúc thì lãnh khốc, có lẽ nó sẽ không lãnh khốc nếu không có ai đó động vào chính “cái tôi” của nó. Tốt một với nó thì nó tốt mười với người đó nhưng nếu đã hại nó thì có chết nó cũng bắt người đó trả lại gấp mười lần.
-Cô là ai mà dám lên giọng với tôi?!-hắn nhếch mép, lần thứ 2 bị nó cho “ăn” tát nhưng hắn vẫn rất điềm nhiên.
-Tôi là Lâm Khiết Trang, tuy tôi không có nhiều quyền lực hay nhiều tiền nhưng anh sẽ không sống yên nếu động vào lòng tự tôn của tôi LẦN NỮA đâu.-nó “đe dọa” hắn không lớn nhưng rất sâu sắc. Nói xong nó quay đi kéo theo hai con bạn đang đứng hoá đá.
-Gan cô to lắm.-Thiếu Dương nhếch mép. Có chuyện vui rồi.
-Cô nhóc thú vị.-Duy Quân nở nụ cười mỉm.
-12a3. Chúng ta sẽ vào lớp đó.-hắn nở nụ cười tà ác.
……………
Đừng đụng vào tôi nếu anh còn muốn sống yên!
…………… Profile về Luli tí……….
Tên thật: Hoàng Ngọc Linh Đan.
Chiều cao: 1m69 (thiếu 1cm là được 1m7 rồi)
IQ: 190/200.
Body: chuẩn.
Rất giỏi võ, giỏi hơn cả nó!
Là con gái của tập đoàn trang sức, thời trang lớn thứ hai trên thế giới, Hoàng Nguyên. Cuộc sống của Luli khá cô độc, cô không có bạn để vui chơi hay nói đúng hơn là họ chỉ lợi dụng vào gia thế của nhà cô mà thôi. Cô nghĩ có lẽ tiền là tất cả với họ và cho đến khi cô gặp Khiết Trang và Ruby, họ rất ngây thơ, hồn nhiên, họ thực sự xem cô là bạn. Tình bạn giữa cô và họ đã gần như trở thành tình thân khó có thể tách rời.
……….
P.s: mọi người “bơi” vào cmt cho Wind biết ý kiến.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!