Quốc Bảo Thiên Hạ: Cẩm Đế Phi
Chương 19: Yến tiệc 2
-Điện hạ ám vệ đã chuẩn bị song tất cả đề được bố trí trên đường tiến cung,sự an toàn của nương nương sẽ được đảm bảo tuyệt đối.-Tả uý bước tới bẩm báo,Quân Lâm Uyển sợ sẽ lại xảy ra chuyện,liền sai hắn phân ám vệ khắp đường tiến cung nhằm đảm bảo an toàn tính mạng Cẩm Vân, đây là việc cở mật và tất nhiên sẽ không để nàng biết.
-Tốt,chuẩn bị khỏi hành mau gọi thái tử phi.
-Không cần đâu ta đến rồi.
Cẩm Vân vận váy dài đen tuyền thêu hoa văn chìm vô cùng trang nhã, bên trong còn có một lớp y đỏ nỏi bật vơi màu đen chủ đạo của y phục,cả người toát lên vẻ nhã nhặn thoát thục.Tóc đen dài một nửa vấn cao cài trâm mẫu đơn bằng vàng tinh tế,một nửa buông xuống mềm mại thẳng như thác nước, khuôn mặt nàng được chiếc khăn lụa trăng che đi gần hết chỉ để lại đôi mắt đẹp như trời đêm kia, vô cùng quyến rũ thần bí. Quân Lâm Uyển có đôi chút ngây người nhìn nàng,trước đây tiếp súc với nàng hắn hoàn toàn không biết Cẩm Vâm có vẻ đẹp cuốn hút như vậy, dù dung mao thật đã bị che giấu nàng vẫn vô cùng cuốn hút khiến người khác có chút mê luyến lẫn tò mò.
-Đi được chưa?
Nàng bước tới hỏi hắn,con người cũng chú trọng nhìn Quân Lâm Uyển hoàng bào đen của hắn và y phục nàng là cùng một đôi.Quân Lâm Uyển cả người là một vầng hào quang trói lại không kém phần yêu nghiệt với dung nhan tuyệt mỹ kia,mái tóc trắng cột cao lại càng làm nổi bật sự lạnh lùng cuốn hút vốn có. Có một phu quân như vậy lần đâu tiên nàng cảm thất lấy hắn là một chuyện tốt, trừ tính cánh và sự khó đoán kể ra Quân Lâm Uyển cũng là một con người hoàn hảo.
-Ừ! khởi hành -Quân Lâm Uyển ra lệnh,xe ngựa lập tức lăn bánh tiến thẳng vào hoàng cung.
……………………………….Tôi Là vạch ngăn cách ^^………………………………..
Trên Xe ngựa Câm Vân Không ngừng ngọ nguậy ,ngó nghiêng ngắm nhìn kinh thành náo nhiệt,rựa rỡ ánh đèn . Quả nhiên trong cung có tiệc ngoài cung cũng náo nhiệt không kém,đẹp hơn nhưng gì nàng đã tưởng tượng qua đống sách sử. Quân Lâm Uyển nhìn thở dài nhìn cô nàng hiếu động trước mắt,chỉ hận không thể trói chặt nàng lại.
-Nay sẽ có rất nhiều chư hầu lẫn quý tộc các nước tham dự, phải chú ý đến lễ tiết không được cư sử thô lỗ như lúc ở trong phủ nàng nghe rõ chưa.
-Yên tâm ta sẽ không làm xấu mặt huynh -Cẩm Vân miệng nói như vẫn chỉ chú ý bên ngoài,mặc cho hắn dặn gì nàng chỉ càn gật đâu là được.
-không được phép rời ta nửa bước, chỉ có ta mới đảm bảo được an toàn cho nàng.
-Ừ.
– Danh sách khách mời Tả Uý đem qua nàng đã đọc chưa.
-rồi…
-Nhưng khoan đã thái tử đại Mạc quốc đã biết thân phận trước kia của ta,nếu ta đụng mặt Mạc Phi Lâm thì làm sao?-Cẩm Vân bất chợt lo lăng nét tưới vui trên mặt lập tức liền biến mất.
Thật sự mà nói nếu làm theo tính cách Cẩm Vân trước kia gặp hắn nghe nói vài câu lại mền lòng mà tha thứ cho hắn chắc chắn sẽ làm hỏng việc của Quân Lâm Uyển. Mà giờ để nàng gặp hắn,theo tính cách của nàng nói không chừng vì tức giận cho thân phận trước lại tẩn cho Mạc Phi Lâm một trận mà lết xác về Đại Mạc Quốc xem ra vẫn không tránh khỏi phiền phức cho mỹ nam rắn rết.(biệt danh nàng đặt cho Quân Lâm Uyển)
-Lơ đi là được cứ coi như là lần đầu gặp hắn,nếu diễn không được ta sẽ ra mặt.
-Nói cho cùng ta không phải lo,huynh sẽ lo hết.-Cẩm Vân biểu cảm hài lòng còn lại gần vỗ vai hắn,ra vẻ như kiểu nàng cứ gây rắc rối đến bao nhiêu thì đã có hắn đi thu dọn cho nàng vậy.
-Phải tìm ra kẻ chủ mưu bằng không ta đem là ra làm mồi nhử- Quân Lâm Uyển vẻ mắt như băng lạnh lùng nói,Cẩm Vân liền hiển được cái câu nói vừa rồi của nàng mang lại tai hại đến mức nào liền ngoan ngoan gật đâu. Đùa với hắn Thiên Cẩm Vân nàng chán sống rồi hay sao!
-Được được….-nàng ngu gì mà muốn chở thành mồi nhử,lần trước nguy hiểm thế nào nàng biết rõ, để lọt lưới lầm hai để mà hắn lột da rút xương nàng ra à.
-Còn nữa đeo thứ này vào…nàng sẽ đẹp hơn đeo khăn lụa..
Quân Lâm Uyển đưa nàng một chiếc hộn gỗ tinh sảo,cứ ậm à ậm ờ mới chịu thốt ra nửa câu sau,hắn là đang bối rối sao hay là nàng uốn lộn thuốc.
-Nay trời có bão à,hay là sắp tận thế -Cẩm Vân ngạc nhiên nhận chiếc hộp mở ra.
Oa oa là một mặt nạ bằng vàng khảm đá quý vô cùng tinh sảo,hơn thế nữa lại được thiết kế để che đi nửa mặt bên trái vừa vặn giấu kín được vết sao trên mặt nàng,trước đeo khăn lụa cũng chỉ có thể tre một nửa vẫn để hở ra một chút hợi ghê sợ giờ thì tốt rồi. Nhưng…chiếc mặt lạ này chắc chắn giá trị không hề nhỏ, nhìn qua là đã biết là vật hiếm có đổi tiền chắc không ít đây,Cẩm vân liền đổi chủ đề, suy nghĩ một cách đen tối trên mặt liền mang nét mặt gian sảo lẫn hám tiền vô cùng.
-Khụ…Khụ…..Khụ…-Quân Lâm Uyển khẽ ho như muốn nhắc nhở nàng,hắn biết rõ nàng đang nghĩ gì?và muốn làm gì?.Quả thật là hết cảm thán với nàng,nàng một lời cảm ơn còn trưa nói với hắn mà đã nghĩ đến việc muốn bán đồ hắn tặng .Thật sự là phải suy xét trước khi tặng nàng thứ gì đó lần nữa mà.
-Chớ có mà đem bán, bằng không tiền thưởng của nàng lẫn phần đời còn lại của nàng đều sẽ phải đem ra để chuộc nó đấy.-Quân Lâm Uyển nghiêm giọng đe doạ.
-Biết rồi………………đúng nhỏ mọn.
Cẩm Vân bị đoán được ý nghĩ liền phồng mồn,tức giận lẩm bẩm, hậm hực mà đeo lên -“không bán thì không bán!bà đây cóc thèm “
Cả hoàng cung bao trùm một vẻ đẹp rực rỡ theo đó còn là sự hào nhoáng khí thế hùng hậu uy nghi bậc nhất của một đại cường quốc như Bắc Tề. Điện Hoà Nghi được trọn là nơi tổ chức yến tiệc, cũng bởi vì nó xa hoa không kém gì đại điện Thái Cực nhưng lại nhỏ hơn và cũng có chút khí sắc hơn. Nếu Thái Cực điện mang lại khí thế uy quyền bức người,ngạo nghễ bởi vẻ đẹp quyền lực mang lại.Thì Hoà Nghi điện lại mang nét đẹp của sự mê hoặc,của sức sống mà các loài hoa được trồng ở đây mang lại.
Cẩm Vân cùng Quân Lâm Uyển sánh bước tiến thẳng vào đại điện, mọi ánh mắt liền tập chung vào sự xuất hiện của họ,cả hai đều y phục chủ đạo một màu đen tuyền không qua sặc sỡ nhưng mạng lại vẻ đẹp cao quý khó ai sánh bì. Nơi đây vốn đã vô cùng náo nhiệt nhưng khi nàng và hắn bước tới lại càng náo nhiệt hơn, và chủ yếu là tâng bốc hắn và nói xấu nàng: sỉ vả có,hạ thấp nàng có,chê bai nàng thì vô biên giới. Đương nhiên nhưng bài ca đó được cất lên không ai khác mà chính từ đám gà mái sặc sỡ tự gọi mình là tiểu thư khêu các và công chúa cao quý kia. Trong lòng Cẩm Vân liền trào cảm xúc cười cợt chế giễu.(cạn lời…………..–)
-Đừng để ý.
Quân Lâm Uyển bất chợt nắm chặt bàn tay bé nhỏ của nàng,dường như muốn an ủi. Đúng rồi rồi rơi vào trường hợp này là nữ tử bình thường nhất định sẽ rất thất tủi thân còn có khi đau khổ nhưng nàng tuyệt nhiên không phải cái loại mít ướt vô dung đó.
-Họ nói đúng,ta có để ý cũng đâu có ích gì.- Cẩm Vân thản nhiên trả lời,nàng không phủ nhân. Nàng căn bản là lười sợ tốn calo, vả lại “trăm năm bia đá còn mòn nghìn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ” nàng không đủ sức mà giải thích cho toàn bọ con dân thiên hạ.
-Nhưng ta lại không có cảm nhận như vậy.
Quân Lâm Uyển trầm giọng nói,ánh mắt vô cùng quan tâm chiếu đến nàng.Đối với hắn nàng vốn không phải là loại nữ tử nhu nhược vô năng như trong lời nói kia, Thiên Cảm Vân trước mặt hắn bây giờ vô cùng mưu mô rất giỏi che giấu tâm tư lại vô cùng biết suy nghĩ. Nàng là một nữ tử vô cùng có tài.
-Vậy xem như người vẫn còn đại não – Cẩm Vân thản nhiên nói trong giọng còn có chút trâm trọc ánh mắt tưới cười nhìn hắn,nàng biết Quân Lâm Uyển là có ý tốt nhưng không hiểu sao lại có ý muốn trọc hắn, Quân Lâm Uyển lúc này rất dễ thương thật là muốn nhìn thấy hắn cười.
-Nói nhăng nói cuội- Quân Lâm Uyển lạnh một tiếng không một chút phối hợp với nàng, Cẩm Vân trong lòng đang lo lắng về truyện thích khách hắn biết. Nàng đùa hắn là chỉ để che giấu cảm xúc thật lòng nàng đang sợ.
– Hoàng thượng,hoàng hậu hạ giá hoà nghi điện chúng quần thần mau hành lễ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!