Quốc Sư Là Thụ - Chương 5: Thiếu niên hoàn tục
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Quốc Sư Là Thụ


Chương 5: Thiếu niên hoàn tục



“Lần sau không được đi theo người khác, hù chết tôi.”

Phong Tiêu Dương gật đầu.

Trần Hi ở bên cạnh nói chen vào, “Tôi thấy tốt nhất là thu ipad của cậu ta đi.”

Phong Tiêu Dương lập tức ôm chặt ipad.

Trần Hi:…

Trương Tuyết Mạn vỗ vỗ bả vai Phong Tiêu Dương, “Tôi không thu đâu yên tâm đi, muốn chơi thì cứ chơi, nhưng tuổi còn còn nhỏ không được nghiện game nha!”

Phong Tiêu Dương suy nghĩ một chút, vẫn là nuốt xuống câu nói “Ta đã ba mươi mốt tuổi”. Hắn đã trùng sinh trở lại lúc mười sáu tuổi, mà mười sáu tuổi ở thế giới này gọi là ‘Vị thành niên’, đích xác tuổi còn nhỏ.

Trần Hi nhìn đồng hồ treo trên tường, “Được rồi, ta về thôi, đêm nay cùng cô đi tới nới này nghỉ ngơi, áo quần vẫn chưa đưa tới tiệm giặt là nữa.”

Trần Hi vừa mới bước đến cửa liền nhận được một cú điện thoại, trông chốc lát biểu tình trên mặt cô ấy trở nên rất phức tạp.

Nói chuyện điện thoại xong Trần hi quay lại.

Phong Tiêu Dương và Trương Tuyết Mạn đồng thời ngẩng đầu nhìn cô ấy, “Sao vậy?” Những lời này là Trương Tuyết Mạn hỏi.

Nhưng mà Trần Hi lại nhìn về phía Phong Tiêu Dương, cô ấy thở dài một tiếng, “Cậu chọc phải một chút rắc rối.”

Phong Tiêu Dương liền nghĩ đến người đàn ông bị bản thân làm hôn mê trước cửa thang máy, hắn há miệng nhưng vẫn giữ im lặng. Tuy là Phong Tiêu Dương đối với thế tục không hiểu nhiều, nhưng hắn không ngốc, lỡ mình thật sự nói ra, vạn nhất Trương Tuyết Mạn không muốn tiếp tục giữ lại mình thì phải làm sao?

“Cậu ta thì có thể chọc phải phiền toái gì?” Trương Tuyết Mạn vội vàng lên tiếng trước.

Trần Hi thở dài, “Buổi từ thiện tối nay, phóng viên rất nhiều, ngôi sao cũng rất nhiều, thế mà lại có người đi chụp hình hắn, bắt đầu suy đoán quan hệ của cô và hắn, truyền thông thì lại đoán hắn là gà mới của nhà nào, bây giờ đã tạo thành dư luận, phỏng đoán sau này sẽ có không ít công ty muốn ký với hắn, hơn nữa thuận tiện mượn cơ hội xì can đan cùng cô gì gì đó…”

“Ký hợp đồng sao? Phong Tiêu Dương đột nhiên lên tiếng chen vào.

“Sao Vậy?”

Phong Tiêu Dương: “Tối nay trong buổi tiệc, có hai người hỏi tôi đã ký hợp đồng chưa.”

“Tối nay đã có?! Vậy cậu đã đồng ý chưa?” Trương Tuyết Mạn cùng Trần Hi khẩn trương.

Phong Tiêu Dương lắc đầu, “Bọn họ quá kỳ quái, nên tôi không đồng ý.”

Trương Tuyết Mạn và Trần Hi cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.

“Tuyết Mạn, cô nhặt được đứa con nít như vậy, cũng không thể nuôi mãi được? Hắn nên đi học, nên đi tìm thân nhân của mình.” Trần Hi đột nhiên vòng vo đề tài.

Phong Tiêu Dương đại khái đã nhận ra ý của Trần Hi, cô ấy là không hy vọng mình liên lụy Trương Tuyết Mạn.

“Tôi không có người thân, tôi cũng không cần phải đi học.” Phong Tiêu Dương chủ động mở miệng nói.

Trương Tuyết Mạn liền gấp gáp hỏi: “Tiêu Dương, vậy cậu đã nghĩ ra tương lai muốn làm cái gì chưa?”

Đối với thế giới hiện đại Phong Tiêu Dương không biết gì cả, nghe xong vấn đề này hắn lâm vào trầm mặc. Hắn có thể làm cái gì đây? Thế giới này còn cần quốc sư sao?

“Hay là tôi đi làm quốc sư đi.” Hắn nhẹ nhàng nói.

Trần Hi đỡ trán, cho rằng hắn nói nhảm.

Trương Tuyết Mạn miễn cưỡng cười cười, “Haiz…, Tiêu Dương, bây giờ không có chức vị quốc sư này, thời đại bây giờ chúng ta… Ờ chú trọng khoa học, nghiêm cấm phong kiến mê tín.”

Phong Tiêu Dương cau mày, rất nghiêm túc nói: “Cái kia không phải gọi là phong kiến mê tín.”

Trần Hi chính là một điển hình của thuyết vô thần, nghe những lời này của Phong Tiêu Dương, cô ấy muốn quay đầu tranh cãi với hắn, liền bị Trương Tuyết Mạn kéo lại.

Khẩu khí của Phong Tiêu Dương dần mềm nhũn, “Có điều nói tới quỷ thần, nếu tin có thì sẽ có, không tin thì sẽ không có. Miễn có lòng kính sợ là được.” Năm đó là sư phụ đã từng nói với hắn như vậy.

“Cho nên, cậu có thể đổi công việc…” Sắc mặt Trương Tuyết Mạn rất lúng túng.

Phong Tiêu Dương khẽ thở dài, thõa hiệp nói: “Đã vậy cũng chỉ có thể đi xướng hí.”

(Xướng hí: hát hí một loại hình nghệ thuật của Trung Quốc)

“Xướng, xướng hí?” Trương Tuyết Mạn kinh ngạc.

Phong Tiêu Dương gật đầu, “Đúng vậy, kia không phải hai người bảo tôi đi xướng hí sao?”

“Ờm, cái đó không gọi là xướng hí… Cái đó gọi…”

“Không phải là đào kép hát sao? Tôi cũng có thể.” Phong Tiêu Dương rất nghiêm túc ôm quyền*.

(Cái kiểu mà khi các quan lại vào chầu vua)

Trương Tuyết Mạn chỉ có thể thỏa hiệp theo cách xưng hô của Phong Tiêu Dương, “Ờm, vậy…vậy sau này chờ cậu tìm công ty, tôi giúp cậu xem xét một chỗ tốt, để cậu ký hợp đồng?”

Phong Tiêu Dương không có ý kiến.

Chuyện này được thống nhất ý kiến sau khi Trần Hi rời đi, Trương Tuyết Mạn đầu tiên mang Phong Tiêu Dương đi cắt tóc, mua quần áo, thuận tiện phổ cập nhiều kiến thức của thế kỷ 21.

Phong Tiêu Dương ngược lại không có ý nghĩ cổ hủ “Thân thể phát phu thụ chi phụ mẫu”*, cho nên rất nhanh đã thay hình đổi dạng. Trương Tuyết Mạn lại không thiếu tiền, mang Phong Tiêu Dương đi đến một cửa tiệm làm tóc rất đắt, chờ sau khi cắt tóc xong, Phong Tiêu Dương lần nữa đứng trước mặt Trương Tuyết Mạn, cô lại không kiềm được mà than thở lần nữa vì cái tướng mạo không tỳ vết của hắn.

“Soái ca thật sự rất có khí chất!” Thợ cắt tóc đứng bên cạnh mỉm cười nói.

Trương Tuyết Mạn rút hai tờ tiền giấy bạc hào phóng đưa tới, “Đi thôi! Đi mua quần áo!”

Phong Tiêu Dương có chút không được tự nhiên mà sờ xoạng mái tóc bị cắt, vẫn mềm mại như thế, nhưng sau khi cắt ngắn, mặt mình hình như cũng trở nên xa lạ.

Mâu như điểm tất*, mày như trăng khuyết, khóe mắt hơi xếch lên, đoán rằng khi cười lên con ngươi sẽ tròn hơn. Mái tóc dài không còn, làm lộ ra cái cằm nho nhỏ. Nhìn qua rất nữ tính à…

(*Con ngươi như một nét chấm của nước sơn, vừa đen vừa linh hoạt nói chung rất đẹp)

Phong Tiêu Dương nhìn về phía chiếc gương ưỡn ưỡn thẳng thắt lưng, tăng thêm khí thế trên người.

Sư phụ có nói, Phải biết thu phóng khí thế một cách tự nhiên mới có thể làm quốc sư tốt!

“Ây da ây da, chờ chút, để tôi chụp một tấm nữa!” Trương Tuyết Mạn nhanh chóng lấy điện thoại ra tắc tắc một tấm, bông hoa cao lãnh sẽ bán manh! Thật là một sự tương phản rất lớn nha!”

Thợ cắt tóc dở khóc dở cười tiễn hai người rời khỏi tiệm.

“Cậu muốn chọn loại quần áo như thế nào?” Trương Tuyết Mạn vừa đi vừa quan sát Phong Tiêu Dương.

Phong Tiêu Dương suy nghĩ một chút, hỏi: “Có loại y phục nào như cái trước của tôi không?”

“Hán phục?” Trương Tuyết Mạn nghĩ a nghĩ, “Cái này… Hình như không thích hợp để mặc hằng ngày, nhưng nếu cậu đã nói muốn, tôi dĩ nhiên mua cho cậu! Đi thôi, khuya rồi chúng ta đi tới Dung Thành đến tiệm phục định Hán phục tốt nhất xem đi.”

Chân mày Phong Tiêu Dương giãn ra có chút vui vẻ, rất phối hợp đi theo Trương Tuyết Mạn dạo qua cửa hàng tổng hợp.

Trương Tuyết Mạn mặc đồ ngụy trang ra đường, nhưng không ngăn được bên người có một Phong Tiêu Dương a.

“Người đó, người đó có phải là thiếu niên thần bí cùng đi với Trương Tuyết Mạn trong tin tức không?”

“Hình như phải a! Nhưng mà trong hình không phải có mái tóc dài sao?”

“Mái tóc dài thì thoạt nhìn như mỹ nam tử đi ra từ tranh thủy mặc, tóc ngắn thì giống như là mỹ thiếu niên điền đạm đáng yêu!”

“Điềm đạm đáng yêu không phải để hình dung nữ nhân sao?” Phong Tiêu Dương nhỏ giọng thầm thì.

Từ lúc bọn họ đi vào cửa hàng tổng hợp Phong Tiêu Dương hấp dẫn không ít ánh mắt.

Lòng yêu cái đẹp ai mà chẳng có, tự nhiên sẽ có rất nhiều người nhìn mỹ thiếu niên, Trương Tuyết Mạn không nhịn được phun tào (chế nhạo): “Sớm biết trước tôi đã mua cho cậu cái khăn quàng che mặt.”

Phong Tiêu Dương bắt chước thế ngoại cao nhân nói: “Lớp da chẳng qua là vẻ bề ngoài.”

Trương tuyết tràn đầy hắc tuyến. “Ý cậu là, dù có dùng khăn quàng che bề ngoài, cũng không che được cái tú mỹ bên trong sao?”

Phong Tiêu Dương chớp mắt.

Trương Tuyết Mạn cực khổ nhẫn xuống sự kích động muốn xoa manh vật này, mang Phong Tiêu Dương Đi dạo qua mấy cửa tiệm bán áo quần nam, mua được hai cái áo choàng dài, ba cái áo nhung, còn có áo quần hiện đại dùng cho trường hợp đặc biệt, Trương Tuyết Mạn cân nhắc vô cùng toàn diện, đơn giản là bình thường nhiệt tình mua đồ cho bản thân bây giờ đổi lại là Phong Tiêu Dương thôi.

Sau khi mua xong áo quần, hai người vừa mới bước ra khỏi cửa hàng tổng hợp, thì thấy một người đàn ông trung niên đi nhanh như bay về phía bọn họ.

Thời điểm Trương Tuyết Mạn hoài nghi đối phương có phải là cô đồ hay không, Phong Tiêu Dương đột nhiên lên tiếng, “Tôi biết ông ta.”

Trương Tuyết Mạn dừng động tác đá đá chân lại, “A? Cậu biết?”

” Ừ.”

Đang nói chuyện ông ta đã đi đến gần.

“Tôi là Cừu Dương, cậu còn nhớ tôi không?” Ông ta kích động nhìn Phong Tiêu Dương, con mắt cũng không ngừng liếc nhìn Trương Tuyết Mạn.

“Nhớ. Ông còn muốn ký với tôi?” Phong Tiêu Dương chủ động hỏi.

Cừu Dương gật mạnh đầu, “Đúng vậy!” Nói xong, hắn đưa tay kéo Phong Tiêu Dương sang một bên, nhỏ giọng nói: “Cậu xem, bây giờ cậu và cô Trương đang cùng một chỗ đúng không? Cậu thì không có công việc đúng không? Cô Trương đã thành danh, cậu còn là kẻ lang thang không nghề nghiệp, như vậy thì làm sao các người có thể đối đẳng (ngang hàng, có cùng đẳng cấp)? Cho nên cậu phải có một công việc! Ký với tôi, tôi nhất định lăng xê cậu trở thành một ngôi sao lớn… Ai ya ai da…” Cừu Dương còn chưa nói xong đã bị Trương Tuyết Mạn vặn lỗ tai đẩy về phía bên cạnh.

“Tiêu Dương sẽ không ký với ông!” Trương Tuyết Mạn hung dữ nói xong, liền kéo cánh tay Phong Tiêu Dương rời đi.

“Cậu…” Cừu Dương ở phía sau bụm lỗ tai không cam lòng hô to.

Phong Tiêu Dương và Trương Tuyết Mạn đều không nghe thấy.

“Tại sao lại không ký hợp đồng với ông ta?” Đi khỏi cửa hàng tổng hợp, Phong Tiêu Dương tò mò hỏi.

“Nhìn cái dáng vẻ kia cũng đủ biết công ty bọn họ chưa ra hình dáng gì, cậu muốn ký hợp đồng nhất định phải tìm một công ty đáng tin cậy, về nhà đã, tôi tìm tài liệu của vài công ty tốt cho cậu xem qua.”

“Còn Hán phục..” Phong Tiêu Dương bất đắc dĩ mở miệng.

“Trước gọi điện thoại định (số lượng) mấy bộ để người ta mang đến.” “Đúng rồi, cậu là quốc sư, cũng chính là đạo sĩ, cái đó cậu đi làm ngôi sao…Không, đào kép hát có kiêng kị gì hay không?”

Phong Tiêu Dương trầm tư mấy giây, “Hoàn tục là không tốt!”

Trương Tuyết Mạn phát điên, “Cậu là một quốc sư! Cậu có chút dáng vẻ quốc sư có được hay không! Giọng điệu như vậy là muốn thế nào hả?”

Phong Tiêu Dương vô tội nhìn cô.

Trương Tuyết Mạn như quả bóng bị xì hơi, “Đi thôi, trở về xem tài liệu. Tôi nói cậu đó, cậu phải suy nghĩ kĩ sau này bản thân sẽ chọn con đường ca hát hay diễn xuất, như vậy mới có thể tìm được một công ty thích hợp với cậu…”

“Tôi không biết hát.” Phong Tiêu Dương nhàn nhạt cắt ngang.

“Vậy thì diễn xuất đi! Hiện tai ở đại lục có khá nhiều công ty điện ảnh và truyền hình, như Ly Dương, Hoa Thăng, Lệ Nhân là ba công ty dẫn đầu, có điều gần đây có tin tức Ly Dương đã bị thu mua, ông chủ mới chắc sẽ có năng lực hơn…” Trương Tuyết Mạn nói balabala…

Phong Tiêu Dương một câu nghe cũng không hiểu.

“Vậy thì Ly Dương đi.” Phong Tiêu Dương trực tiếp quyết định. Cái từ này xuất hiện với tần số cao nhất!

Trương Tuyết Mạn có chút bực mình, “Tiêu Dương à, cậu còn phải xem xem người ta có tìm cậu ký hợp đồng hay không nữa.”

Phong Tiêu Dương vô cùng nghiêm túc hỏi: “Cmn dùng mặt kiếm cơm rất lợi hại.” Ý là nhất định đối phương sẽ đến tìm hắn ký hợp đồng.

Trương Tuyết Mạn: “…” Có cái gì đáng tự hào đâu hả soái ca!

Chú thích:

Thân thể phát phu thụ chi phụ mẫu: Nhờ cha mẹ mới có thân thể tóc da, nên không dám để hủy thương, đó là bất đầu giữ đạo hiếu vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN