Quốc Sư Siêu Tốc Trở Về - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Quốc Sư Siêu Tốc Trở Về


Chương 6



Tại ngân hà, năm 2931, cảng không gian Thiên Cung.

Vạn dặm tinh hà.

Tầng cao nhất cảng không gian Thiên Cung, đội hậu cần mặt đất đang dùng cao phân tử phun tên lên vỏ ngoài mẫu hạm — — — hắc độc dực phượng hoàng* chỉ giương cánh bay cao—— Long Tước. Ngày mai, chiếc mẫu hạm này sẽ được trung ương khống chế kích hoạt, chủ dẫn kình login, đến lúc đó sẽ có một nghi thức xuất phát long trọng, so với cái mục đích thứ nhất của cô thì còn cách xa hơn mấy ngàn năm ánh sáng.

*phượng hoàng cánh đen cô độc, cảm thấy để QT hay hơn

Cách lớp kính thủy tinh của cảng không gian, hạm trưởng trẻ tuổi đối mặt tinh không, một tay đặt ở trong lòng, một tay kia đặt tại vị trí hạt động lực của mẫu hạm, y phảng phất cảm nhận được nhịp tim Long Tước.

“Có cảm tưởng gì không, sĩ quan chỉ huy?”

Chử Tương xoay người lại, đứng nghiêm cúi chào. Người ở sau lưng đã từng là thủ trưởng của y tại chiến đội đặc chủng, Thiệu Vân, một vị có khuôn mặt Đông Phương cổ điển, mà nửa người lại bị thay thành nữ robot quân nhân. Cô có thể vừa cười híp mắt cùng kẻ địch bàn tán về phim thần tượng, một giây sau liền trở mặt vô tình moi đi trái tim của đối thủ.

Thiệu Vân chỉ cười híp mắt lặp lại: “Có cảm tưởng gì không?”

Chử Tương vô cùng thành thực: “Ngủ không được, có chút kích động.”

Thiệu Vân: “Tôi lần đầu tiên nhận nhiệm vụ cũng rất hồi hộp.”

“Tôi không sốt sắng.”

“Ồ?”

Chử Tương nói: “Tôi cảm thấy quả thực cần căng thẳng, thế nhưng căng thẳng không nổi, cái cảm thấy được… Chính là hưng phấn.”

Thiệu Vân cười nói: “Tôi biết rồi. Diệp tướng quân Đội trưởng tổng hạm đã từng đánh giá quá anh như thế, ý nghĩa sự tồn tại của anh chính là sẽ có một ngày, toả sáng thành ngôi sao.”

“Chử Tương, tôi chúc anh giương cánh bay cao, biển rộng trời cao.”

Sau đó, hào quang Long Tước che kín bầu trời, dưới cánh chim của cô, trời sáng ngày xanh, vạn dặm không mây.

Chử Tương bỗng nhiên tỉnh lại, trở tay đỡ lấy con dao găm sáng loáng trước mặt, một tay bóp lấy gân mạch đối thủ, cho hắn một cái xảo kình*. Đối phương không hề ngờ tới chiêu thức ấy, phút chốc bị đoạt binh khí.

*Một chiêu võ gì đấy tui không biết

Ban đêm ở cổ đại không có đèn đuốc sáng choang, cho nên Chử Tương chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy trong phòng có hai cái bóng đen lén lút.

Một giây sau một đao đặt trên chăn, vừa đúng lúc hai chân Chử Tương nhấc lên, một đao kia rơi vào trên ván giường. Lúc này, Chử Hà Tinh tỉnh rồi. Trước kia ngủ ngoài đường chung quy vẫn phải né tránh thủ vệ tuần đêm, độ nhạy cảm của cô bé cũng không thấp, nó vọt vào trong phòng, không nói hai lời vung ghế tựa lên đập.

Hai tên sát thủ rõ ràng bối rối một chút, không ngờ rằng cô nhóc này gầy trơ cả xương, đánh nhau lại có khí thế không muốn sống như thế, nhất thời bị ghế tựa đập một phát cái vỡ đầu chảy máu.

Cùng lúc đó, Chử Tương thuận thế nhảy xuống giường, thừa dịp Chử Hà Tinh điên cuồng đập ghế tựa, một đao chuẩn xác đâm vào gan của tên sát thủ thứ nhất, đau nhức làm cho hắn ngất đi trong nháy mắt, ngay cả một tiếng kêu to đều cũng không kịp phát ra, sát thủ thứ hai còn chưa biết rõ tình huống. Chử Tương cấp tốc quay người, một đao đâm thẳng tim, động tác nhanh mà chuẩn, không chút do dự, một đao đem trái tim đâm thành hai nửa, vững vàng tuyệt đối không chút sai sót.

Sau đó…

Sau đó dao cắm ở bên trong xương ngực, sức lực không đủ không thể rút ra, bản thân Chử Tương trái lại bị quán tính làm cho lảo đảo lùi về sau một chút, ngã ngồi ở bên giường, bất đắc dĩ mà nhìn đầy trời sao kim bay múa trước mắt.

(Lực tay yếu không nên giết người 23333)

—— rời giường mạnh, động tác quá nhanh, thời điểm đâm dao sao kim còn chưa bay lên, đâm xong liền không ổn.

“Yêu tinh ca ca!”

“… Không có yêu tinh.” Chử Tương thở hổn hển nói —— suy nghĩ rõ ràng, con nhóc này rõ ràng là cố ý làm nũng!

“Ngươi —— ”

Y muốn hỏi ngươi có sợ hay không, kết quả, Chử Hà Tinh nhào tới, ôm đầu y nói: “Ngươi có bị doạ không, hai tên này là gì vậy, trộm cướp vào nhà à?”

“…” Nhó con, phản, phản rồi.

—— ngươi có thể hay không tỏ ra sợ hãi chút, để ta thỏa mãn tâm tình an ủi ngươi một chút?

Lần này hẳn không phải tập kích bất ngờ, mà là ám sát hàng thật giá thật, nếu không phải Chử Tương cùng Chử Hà Tinh phản ứng quá nhanh với loại chuyện này, đối phương lại không ngờ một công tử văn nhược còn có thể phản kích, bọn họ có lẽ thật sự sẽ ngủ một giấc liền không thể dậy được nữa.

Qua một hồi lâu sao kim trước mắt Chử Tương mới biến mất.

Thi thể hai tên sát thủ nằm ở trong phòng, mùi máu tanh nồng nặc, Chử Tương sau khi nghỉ đủ liền lập tức kiểm tra thi thể —— y mở cổ áo của thi thể ra, quả nhiên, lần này trên thi thể có hình xăm đặc trưng của thiết vệ.

Lần này chân chân chính chính là người của trưởng công chúa.

Y không nhớ ra trước đây mình đắc tội trưởng công chúa chỗ nào, thế nhưng nếu đã thực sự làm rồi, vậy không bằng triệt để đắc tội luôn. Y biết, hoàng thất đương triều mềm nhũn, danh sĩ có thể nổi danh một thời cũng là bởi vì không có cái thứ “Văn tự ngục*” này. Đối phương không dám bởi vì một bài thơ châm chọc khiêu khích mà công khai bắt y, nhưng nhất định sẽ phái càng nhiều sát thủ hơn.

*kiểu như văn chương cách mạng ý

Một nụ cười lạnh xuất hiện bên môi Chử Tương ——

muốn giết một vị hạm trưởng kinh nghiệm chiến trận lâu năm đâu dễ như vậy. Hạm trưởng cũng không phải là không có chiếm hạm cùng cơ giáp thì liền không còn gì khác, cái tên Long Tước ban đầu là danh hiệu của y tại chiến đội đặc chủng, sau khi y trở thành hạm trưởng mới cùng nhau chia sẻ với mẫu hạm. Dù cho hiện tại không còn mẫu hạm, y cũng tuyệt đối không thể mặc người hiếp đáp, ý thức cùng trình độ nhạy cảm luyện ra được qua chiến tranh tinh hà này, sát thủ vũ khí lạnh sao có thể theo kịp.

Các tướng quân chỉ huy tinh trạm không hề được phân một cảnh vệ nào, bởi vì bản thân bọn họ có thể đánh ngã cả một đội cảnh vệ.

Bài thơ kia rất nhanh liền lưu truyền đến phố lớn ngõ nhỏ trong đô thành, đám nhóc nô đùa ở đầu đường một bên chạy nhảy đùa giỡn, một bên ngươi một câu ta một câu đọc bài thơ kia.

Một bài thơ hoàn toàn không nên được chú ý, không hề tài hoa, áp vận cũng hỏng.

Sáng sớm Chử Hà Tinh chạy ra đường hỏi thăm tin tức, rất khoái trá mà học được, sau đó trở về đọc cho Chử Tương nghe một chữ cũng không sai.

“Giỏi quá! Đặc biệt là câu “Thu đến gió lạnh lên, cả hai đều đông chết.” quá có khí thế nha!”

Chử Tương đỡ trán —— có khí thế chỗ nào? Nhóc con, trình độ văn hoá của ngươi cần tăng cao gấp.

Tại sàn đấu cơ giáp mô phỏng trên tinh võng*, loại văn chương cấp bậc rác thải này, có kẻ lợi hại còn đến mức có thể một lúc viết mấy chục câu! Khu Hoa Hạ liên bang tinh hà có một cao thủ ai nghe tên cũng biết chuyên dùng văn chương rác thải trên tinh võng. Sau đó hắn được chứng thực là cùng thế hệ với y, là một vị phi công át chủ bài của hạm đội Bắc đẩu. Chuyện này chọc cho người lãnh đạo của họ trực tiếp nổi trận lôi đình, bị phạt đi viết tay bản kiểm điểm 3 vạn chữ. Nhớ tới chuyện cũ, Chử Tương không nhịn được nghĩ tới, người kia không chỉ am hiểu văn chương rác thải mà còn tại thời khắc hai quân đối chọi, viết một bản hịch văn chiến đấu kinh thế hãi tục. Kết quả lại vì không dùng tinh ngữ*, nên chỉ có thể dùng làm văn mẫu cho học sinh.

*giống Internet của mình ý, nhưng nó ở tinh tế, nên gọi là tinh võng

*ngôn ngữ ở tinh tế?

“Ca ca, có cần ta đem hai tên này kéo ra ngoài chôn không?” Chử Hà Tinh không biết moi được một cái xẻng sắt ở đâu, một bộ dáng “Giết người cướp của ta rất chuyên nghiệp”, khí thế hùng hổ, nói xong chỉ hai cái thi thể nằm trên đất mà khoa tay.

“Thôi, chúng ta ở không trụ lại chỗ này được nữa, chôn cái gì, để thiết vệ tự đau đầu đi.”

Chử Hà Tinh ngoan ngoãn gật đầu, chỉ nhảy ngang qua khối thi thể bốc mùi một cái.

“Ngươi… Ngươi không sợ sao?”

Chử Hà Tinh lắc đầu: “Ta đã thấy người chết còn thảm hơn nhiều so với thế này. Mùa đông năm ngoái, Chương nhũ mẫu sát vách bị đông chết ở nhà, đầu xuân lúc ta phát hiện ra thì thi thể đã bị chó hoang ăn hơn nửa. Chương nhũ mẫu lúc thường khá tốt, ta lúc đó rất muốn giết chó báo thù cho bà. Nhưng mà ta lại nghĩ, này cũng không thể trách chó được, chó không hiểu chuyện người, hơn nữa, ngày đông lạnh chúng nó cũng đói bụng.”

Chử Tương nghe vậy, cũng không biết làm sao đáp lời.

Chử Hà Tinh còn nói: “Ca ca, ngươi là yêu tinh, ngươi từ trên trời xuống đây, có phải chính là tới để trừng trị đám khốn kiếp kia? Đại lão gia cũng phải sợ yêu tinh đấy!”

Chử Tương theo bản năng hỏi lại: “Đám khốn nạn nào?”

“Chính là đám quan coi than đá ào ào lên năm ngoái đó, còn bắt chúng ta nộp thuế, không nộp liền đánh thuế vụ quan, còn có… Còn có thiết vệ tùy tiện giết người ở trên đường a! Mùa đông năm ngoái nếu cháu nội Chương nhũ mẫu không bị thiết vệ tra tấn đến chết ở trên đường, Chương nhũ mẫu cũng sẽ không bị lạnh chết ở nhà mà không ai phát hiện.”

“…” Chử Tương trầm mặc đã lâu, Chử Hà Tinh nói đến là vô cùng phấn khởi, đem sự trầm mặc của y coi là ngầm thừa nhận*.

*thừa nhận là thừa nhận CT là yêu tinh ý, không mang nghĩa xấu đâu

“Ta biết, thiên cơ không thể tiết lộ, ta bảo đảm không rêu rao bên ngoài, Đại Ngư thân với ta nhất kia ta cũng không nói! Con cá kia là lần đầu ta xuống nước bắt được, siêu lớn luôn. Ta thấy nó lớn được vậy cũng không dễ dàng nên ta liền đem nó để lại chỗ cũ. Sau đó nó còn cắn chết một tên tiểu nhân cứu ta đấy!”

Bé tựa hồ là xuất phát từ nội tâm, tự nhận định trong nội tâm rằng Chử Tương là yêu tinh trên trời xuống, là muốn… lật đổ cái thế đạo mục nát bây giờ, sau đó, sau đó thì sao? Bé gái xóm nghèo chưa từng nghĩ tới sau đó sẽ như thế nào, bé chỉ nghĩ nếu những người xấu trước mắt này chết hết, ngày tháng có lẽ sẽ khá hơn một chút.

Thế nhưng Chử Tương biết, chư hầu các nơi đều không an phận, tiết mục tranh giành thiền hạ rất nhanh sẽ được trình diễn. Nghĩa quân đã giương cờ Cần vương, tuy rằng chưa có thành tựu gì, mà nào ai biết kẻ đứng sau lá cờ này là ai. Quần hùng tranh chấp, bất quá chỉ vì hai chữ danh lợi. Chư hầu cắt cứ, dù không dám tham lam bảo tọa tối cao, thì ít nhất cũng muốn quyền lực phú quý.

Vĩnh viễn sẽ không có người cho cô bé Chử Hà Tinh một thiên hạ bình an vững vàng.

Trừ phi.

Là yêu tinh.

Sự cố khác thường đều tại yêu, trong mắt hoàng thân quý tộc, yêu nghiệt giống như hồ ly tinh*. Nhưng khi thiên hạ đại loạn, giết chóc không ngừng, trong mắt bách tính tầng chót xã hội, trái lại như cứu tinh.

*nguyên văn: mê hoặc tinh, ở mấy chương trước tui không hiểu nên để nguyên văn QT, chứ trong câu này chỉ hồng nhan hoạ thuỷ như Bao Tử hay Đát Kỷ ý

Chỉ tiếc, Chử Tương khẽ lắc đầu: “Nhóc con, ta thật sự không phải là yêu tinh.”

Chử Hà Tinh lẳng lặng mà nhìn hắn, con mắt của nàng rất lớn, phút chốc, Chử Tương phảng phất cảm thấy như mình chính lại xuyên về cửa sổ mạn tàu Long Tước, nhìn vạn dặm tinh hà trước mặt.

Y nói: “Mà ta chưa từng lừa ngươi, ta quả thực từ trên trời xuống.”

Ánh sao xa xăm, ngân hà xán lạn.

“Tại nơi ấy của chúng ta, mỗi một cô gái như ngươi có thể không buồn không lo mà lớn lên, các cô đều có những bộ váy công chúa màu phấn hồng kết sợi hoa xinh đẹp nhất, cũng có mô hình mẫu hạm mới nhất thị trường tinh tế năm nay, chờ khi họ nàng lớn lên, mặc dù không có cú mèo đưa thư thông báo trúng tuyển học viện pháp thuật, nhưng họ có thể dùng máy không người lái từ cảng không gian bay, dùng hình chiếu toàn tức tại cổng lớn tiểu khu nhà mình phát một đoạn video mời nhập học của học viện tinh hạm. Lại quá một vài năm, hốc thể đi lại trong tinh không, có thể bay liệng trên vòm trời, họ ở tại nơi đó, ánh nắng sẽ vĩnh viễn soi sáng người nhà của họ.”

Chử Hà Tinh nghe không hiểu thuật ngữ thế giới tương lai, nhưng trong nháy mắt đó đôi mắt của bé lại sáng lên cực kỳ.

Chử Tương kéo cánh tay nhỏ của bé: “Ta muốn ngươi cũng có thể bay lượn.”

“… Nếu có người muốn bẻ gẫy cánh ngươi, ta sẽ vì ngươi mà giết hắn. Nếu có người muốn đem ngươi nhốt trong lồng, ta sẽ giúp ngươi diệt trừ hắn. Nếu như, thế giới này khiến từng bước đi của ngươi liên tục khó khăn, vậy ta nguyện ý thử một lần, ta nguyện ý làm cái yêu tinh ngươi nói kia, ta không có tên lửa, nhưng ta cũng có thể làm những việc đó như bẻ cành khô.”

“Ca ca.” Chử Hà Tinh bỗng nhiên không nhớ rõ cái thời đại này nam nữ bất tương thân, bé như một đứa trẻ chân chính lớn lên ở tinh hà, ngây thơ hồn nhiên, lôi kéo tay anh trai mình mà nói, “Em biết rồi, anh phải là tinh quân* mới đúng, anh nhất định là Mị tinh quân, anh không lừa được em đâu.”

*Tinh quân: mình nghĩ là giống như trong thần thoại Hy Lạp, một số nhân vật khi chết sẽ được thành sao trên trời => Mị tinh quân là thần mê hoặc ;}}

(Đoạn này xưng anh em vì tác giả tả CHT như 1 đứa trẻ ở tinh hà, nhưng mình cũng đang suy xét để 2 bợn này xưng anh-em như truyện hiện đại, mọi người cho xin ý kiến với)

“Cũng không phải.” Chử Tương nói, “Ta là Long Tước.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN