Quỷ Bảo
Chương 100: Hiểu lầm
Thiếu nữ áo xanh chính là Thúy Hoa Tiên Tử Đinh Hồng.
Đôi mắt đầy sát khí quắc nhìn thiếu nữ áo xanh, Thượng Chí nghiến răng, nói:
– Đinh Hồng! Ta giết mi!
– Giết ta? Tại sao?
– Ta giết mi trước, rồi đến mẹ mi mà tính nợ!
– Tính nợ gì?
– Cái nợ dùng Tục Mệnh Kim Đơn giả giết người!
– Giết ai?
– Vợ chưa cưới của ta!
– Nàng chết thật rồi sao?
– Mi đừng giả vờ trêu cợt ta!
Tiếp đến một thiếu nữ bịt mặt khác chạy vào, hối hả hỏi:
– Ai chết?
Thượng Chí ngạc nhiên, nhìn qua bóng người mới chạy vào, chỉ thấy thiếu nữ đó vừa gỡ tấm vải bịt mặt xuống. Nàng là Cao Nguyên Xuân.
Chàng chưa kịp chào, thì Cao Nguyên Xuân đã vội vã hỏi lại:
– Sư đệ nói ai chết?
– Ngô Tiểu My!
– Có chuyện lạ thế sao?
Đinh Hồng thản nhiên mỉm cười nói:
– Nếu nàng không chết thì sao?
Ai nấy đều đứng sững lửng nhìn nhau, không hiểu gì cả.
Thượng Chí lạnh lùng hừ một tiếng, nói:
– Chết sống không phải việc nói đùa! Ta cũng chưa quen chuyện nói chơi bao giờ.
– Cứ đưa tôi đến chỗ Ngô cô nương xem thử.
Thượng Chí còn lưỡng lự, thì Cao Nguyên Xuân liền giục:
– Sư đệ! Sư đệ hãy dẫn đường cho chúng ta đến đó thử không biết chừng Tiểu My tỉnh lại.
Thượng Chí gục đầu, quai mình bước vào phòng sau.
Chớp mắt, mọi người đã vào mật thất, thấy xác Ngô Tiểu My nằm cứng đờ trên bộ ván giữa phòng.
Thúy Hoa Tiên Tử Đinh Hồng bước lẹ tới, đưa tay rờ trên ngực Ngô Tiểu My, rồi nghiêm sắc mặt nói:
– Lãnh Diện Nhân! Nếu trễ chừng vài khắc nữa, thì nàng đã chết thật rồi!
Thượng Chí vừa lo sợ vừa mừng rỡ, hỏi:
– Nàng! … Nàng không chết?
– Đúng vậy!
Đinh Hồng đưa tay đánh thông vào các huyệt đạo của Ngô Tiểu My, rồi chưởng mặt chận sát tại Thiên Hoạt huyệt, chưởng trái đặt lên Căn huyệt, vận hết nội lực truyền vào thân thể Ngô Tiểu My.
Thượng Chí đứng nhìn sững sờ, lòng hối hận tự trách:
– Thật mình sơ ý! Lúc xin thuốc không hỏi cho rõ, để rồi oán trách ân nhân. Nếu mà không gặp được Đinh Hồng thì Ngô Tiểu My, bị chết oan ức rồi! Đã thế mình lại còn tìm nàng giết oan mạng nữa!
Chàng bước tới, đưa tay sờ vào các mạch của Ngô Tiểu My, thì quả thật Ngô Tiểu My ấm lại. Chàng vừa mừng vừa thẹn.
Qua một hồi lâu, Ngô Tiểu My dần dần bắt hơi thở, sắc mặt cũng từ từ ửng hồng.
Còn Đinh Hồng thì mồ hôi chảy nhễ nhại mặt tái nhợt, thân mình hơi run run.
Bao nhiêu căm hờn đối với hai mẹ con Đinh Hồng, giờ này đã đổi lại trong lòng Thượng Chí, một sự biết ơn và kính trọng.
Đinh Hồng nhìn Hoàng Thượng Chí, nói:
– Lãnh Diện Nhân! Anh hãy truyền thêm nội lực cho Tiểu My bình phục rồi muốn tính nợ gì sẽ tính sau.
Thượng Chí chắp tay, xin lỗi:
– Tại hạ vì không hiểu được hiệu lực Tục Mệnh Kim Đơn nên đắc tội với Đinh cô nương. Hiện giờ được hết lòng cứu giúp, tại hạ xin cảm tạ!
Đôi mắt huyền lay láy nhìn Hoàng Thượng Chí, Đinh Hồng như cảm động, mến tiếc, miệng nàng như dấu một nụ cười, nghiêm giọng nói:
– Thôi! Các hạ quá đa lễ!
Dứt lời, nàng rời khỏi mật thất …
Hoàng Thượng Chí làm theo lời dặn Đinh Hồng, đặt chưởng mặt lên Mạng Môn huyệt của Ngô Tiểu My truyền thêm nội lực …
Không bao lâu, Ngô Tiểu My thở một hơi dài, rồi từ từ mở mắt ra.
Chàng liền thâu chưởng lại, mừng rỡ hỏi:
– My muội! Muội muội cảm thấy khỏe chưa?
Tiểu My vùng mình ngồi dậy bước xuống đất ngơ ngác nhìn tứ phía, hỏi:
– Đây là nơi nào?
– Thạch thất tổng đường của Thiên Tề Giáo!
Nàng liền quay mặt nhìn mấy người đứng trong phòng. Chàng vội giới thiệu từng người cho nàng biết. Đến lúc chỉ thiếu nữ bịt mặt chàng không biết gọi tên gì cả, nên nói:
– Người này cũng đến để đòi nợ máu của Thiên Tề Giáo.
Thiếu nữ bịt mặt gật đầu, nói:
– Ngô cô nương! Tôi mừng cô nương khỏi bệnh!
Nói đến đây, thiếu nữ bịt mặt lại nhìn sang Hoàng Thượng Chí nói:
– Thiên Tề Giáo Chủ tuy bị thương hoảng sợ bỏ chạy, nhưng nơi này cũng còn nhiều thuộc hạ không kém nguy hiểm, chúng mình nên gấp tránh đi là hơn.
Thượng Chí gật đầu, nhìn Ngô Tiểu My nhỏ nhẹ hỏi:
– My muội cảm thấy trong người khỏe chưa?
Tiểu My nhoẻn một nụ cười đầy âu yếm, nói:
– Em khỏe nhiều lắm rồi!
Chàng nhìn qua mọi người, nói:
– Thôi, chúng mình đi.
Mọi người ra tới trước sân thính đường thì thấy những xác chết của bọn Thiên Tề Giáo nằm ngổn ngang dưới những vũng máu.
Đi thêm chừng vài chục thước lại nghe tiếng hò hét đánh nhau nữa.
Tiếp đến, có mấy bóng người chạy tới trước mặt Hoàng Thượng Chí hối hả nói:
– Tiểu đệ!
– Hoàng thiếu hiệp!
– Tiểu thí chủ!
Thượng Chí thấy đó là Nam Cái, Bắc Tăng, Địa Hành Tiên, và mấy lão già khác không biết tên.
Chàng cúi đầu đáp lễ từng người.
Nam Cái là người cầm đầu số trưởng lão này, thuật lại cuộc ác đấu vừa rồi với bọn Thiên Tề Giáo, và khen ngợi tài trí của Thượng Chí.
Bắc Tăng tuyên lớn một tiếng Phật hiệu, rồi nói:
– Tiểu thí chủ, trận đấu đại quy mô này chúng ta được thành công, là nhờ Mộ Dung nữ nhiều hơn cả!
Thượng Chí ngạc nhiên, hỏi:
– Mộ Dung nữ là ai?
Địa Hành Tiên cười hì một tiếng, nói:
– Một thiếu phụ tuyệt sắc …
– Mộ Dung Đại?
– Phải! Tiểu đệ đoán đúng rồi.
– Sao? … Sao lại có việc lạ vậy?
Nam Cái trầm giọng nói:
– Tiểu đệ nếu không nhờ Mộ Dung nữ vẽ bản đồ của đường cốc, thì chúng mình làm gì phối hợp lực lượng đánh dễ dàng như thế này.
Chàng hiểu rõ tự sự, lòng cảm thấy khó chịu vô cùng. Chàng không ngờ Mộ Dung Đại cũng là người ân nhân, đã tận tâm giúp chàng.
Chàng vội hỏi:
– Lão ca ca! Giờ này Mộ Dung Đại ở đâu?
– Nàng chắc còn! …
Thiếu nữ bịt mặt liền xen ngang lời, nói:
– Liên Hoàn Thao này sắp bị Thiên Tề Giáo hủy phá, mà công việc của các người đã hoàn thành, vậy hãy kịp thời tránh đi là tốt hơn.
Mọi người nghe qua, đều kinh ngạc.
Nam Cái nhướng đôi mày trắng, hỏi:
– Câu nói ấy có thật không?
– Tôi thì nói thật, nhưng tin hay không tùy theo quý vị.
Hoàng Thượng Chí nhìn qua mọi người, nói:
– Quý vị hãy lui ra ngoài cốc trước đi!
Ngô Tiểu My nhìn chàng đắm đuối nói:
– Còn anh thì sao?
– Tôi tìm không được Dư Bỉnh Nam thì thề không ra khỏi cốc!
Thiếu nữ bịt mặt lạnh lùng, nói:
– Dư Bỉnh Nam đã ra ngoài cốc từ lâu rồi, mà ngươi ở đây thề cái gì nữa!
Chàng thất vọng hỏi:
– Hắn đã bị trọng thương, và gãy mất một cánh tay, đâu có thể …
– Thì hắn nhờ có người ở trong đường kín đó tiếp ứng đưa đi chứ sao không có thể?
Thượng Chí đứng ngẩn người một lúc, hỏi:
– Cô nương biết được đường tẩu thoát của Dư Bỉnh Nam sao?
Thiếu nữ bịt mặt cười lạnh lùng, nói:
– Hoàng Thượng Chí! Mi gọi ta là cô nương, có lẽ mi không biết ta là một thiếu phụ sao?
Câu hỏi đó khiến Thượng Chí càng ngạc nhiên nữa.
Thiếu nữ bịt mặt lại nói tiếp:
– Hoàng Thượng Chí! Thôi tốt hơn là mi gọi ta cũng bằng mi, rồi sau hãy biết!
Thượng Chí gấp muốn biết tin của Dư Bỉnh Nam, nên chiều ý hỏi:
– Nếu vậy thì mi biết Dư Bỉnh Nam đi đâu rồi?
– Biết!
– Có thể cho ta biết không?
– Có thể, nhưng giờ này phải ra khỏi Liên Hoàn Thao đã!
Chàng gật đầu, rồi quay lại nói với Nam Cái:
– Lão ca ca, chúng ta đi.
Nam Cái liền hạ lịnh cho đồng bọn lui ra ngoài.
Nhìn qua Thiếu Hoa Tiên Tử Đinh Hồng, Hoàng Thượng Chí, nói:
– Đinh cô nương! Chúng mình cũng đi một lượt nhé!
Đinh Hồng gật đầu, nói:
– Tốt lắm!
Giọng nói của nàng khiến cho Hoàng Thượng Chí cảm thấy hồi hộp.
Mọi người đều chạy theo Nam Cái ra ngoài cốc.
Chạy ra chừng một dặm đường, Thượng Chí dừng lại, nói với Cao Nguyên Xuân, và Ngô Tiểu My:
– Tỷ tỷ, My muội hãy đi trước ra ngoài cốc chờ tôi!
Cao Nguyên Xuân ngạc nhiên hỏi:
– Sư đệ định làm gì?
– Các người cứ đi trước, tôi tới ngay!
Dứt lời, chàng nhún mình phi thân vào hướng tổng đường. Té ra chàng phát giác được thiếu nữ bịt mặt không đi theo, nên chàng quay trở lại để dò xét.
Thượng Chí vừa chạy trở vô, thì thấy trong động ngọn lửa đã cháy sáng rực trời.
Chàng nghĩ lại lời nói của thiếu nữ bịt mặc, và tự hỏi:
– Có lẽ nào nàng đã dùng lửa thiêu hủy cả tính đường? Hay là …
Bọn giáo đồ của Thiên Tề Giáo núp trong bóng tối, thấy lửa cháy lan tràn, hoảng hốt chạy toán loạn.
Hoàng Thượng Chí đi dọc theo ngọn lửa một vòng, chỉ thấy những xác chết, mà không tìm được thiếu nữ bịt mặt.
Trong loáng mắt, cả tổng đường Liên Hoàn Thao, bị ngọn lửa cháy ngập cả.
Chàng tìm không được tung tích thiếu nữ đó, nên đành trở ra …
Ngọn lửa cháy cao ngất trời! Ai nấy đứng ngoài cốc trông thấy rất hãi hùng! Bọn Nam Cái, và Cao Nguyên Xuân đều lo sợ cho tánh mạng của Hoàng Thượng Chí, mà người lo sợ nhất là Ngô Tiểu My.
Lúc này, ngoài Liên Hoàn Thao xác chết của bọn Thiên Tề Giáo cũng chất đầy đường. Đó là Hắc Bạch Song Yêu đã làm theo lệnh Hoàng Thượng Chí.
Chốc lát, Thượng Chí chạy tới ngoài cốc, mọi người áp tới mừng rỡ.
Thượng Chí bước tới chào Nam Cái, và nói:
– Lão ca ca! Lúc trước tiểu đệ nhờ lão ca truyền lệnh tìm giùm một cô gái gọi là Đinh Hồng, nhưng hiện giờ khỏi cần tìm nữa!
– Tại sao?
– Tiểu đệ đã tìm được rồi!
Chàng nói đến đây, nhìn qua đồng bọn thì không thấy bóng của Đinh Hồng đâu chàng thầm lo ngại.
Địa Hành Tiên vỗ vai chàng, cười nói:
– Tiểu đệ! Thôi, giờ này để tôi đi nhé!
Chàng cũng cười theo, hỏi:
– Hiện giờ, lão ca cũng còn ở dưới kho rượu ấy chứ?
– Hà hà, phải đấy! Tiểu đệ lúc nào cần việc gì, hãy đến kho rượu ấy cho tin thì tôi đến ngay!
Lão quay lại nhìn Nam Cái, nói:
– Lão ăn xin! Nếu lúc nào có hứng thú thì nhớ xách theo vài con gà quay, đến kho rượu để chúng mình say chơi vài ngày!
Dứt lời, người lão đã bay vút ra ngoài mấy trượng rồi.
Nam Cái nhìn Hoàng Thượng Chí, hỏi:
– Tiểu đệ, Thiên Tề Giáo Chủ thoát khỏi rồi à?
– Phải, vì tôi sơ ý một tí để hắn thoát được, nhưng …
– Nhưng sao?
– Được thiếu nữ bịt mặt hứa sẽ nói cho tôi biết hướng đi của hắn.
– Vậy tiểu đệ có cần phát động thêm đệ tử Cái Bang đi tìm không?
– Việc này xin lão ca đừng bận tâm nữa.
– Như thế lão ăn xin cho đồng bọn của bổn bang trở về à?
– Đúng vậy! Mời các vị bằng hữu hãy trở về, vì tôi tin chắc hiện giờ bọn Thiên Tề Giáo không thể giấy động được nữa. Tôi chúc quí bang được tu chỉnh lại như xưa.
– Thôi! Lão ăn xin này cũng cáo lỗi đi luôn! À! Lúc nào lão ăn xin được uống rượu, mừng ngày thành hôn của tiểu đệ?
Ngô Tiểu My đứng gần bên, vừa sung sướng vừa e thẹn, nên cúi đầu.
Thượng Chí cười, nói:
– Lão ca ca, chờ tiểu đệ làm xong ân oán, rồi sẽ cho người đến mời lão ca …!
– Ha ha Ha … hay lắm! Lão ăn xin chúc tiểu đệ mau trả được ân oán để chúng ta sớm tái ngộ!
Trận đánh kinh thiên động địa, xác người đầy đấy máu chảy lầy đường đã ngưng.
Ngoài Liên Hoàn Thao chỉ còn Hoàng Thượng Chí, Hắc Bạch Song Yêu, Cao Nguyên Xuân và Ngô Tiểu My. Năm người còn đứng ngơ ngẩn nhìn vào cảnh điêu tàn của Liên Hoàn Thao, dưới ngọn lửa rực trời mà không còn một bóng người thấp thoáng.
Cao Nguyên Xuân lưu luyến nói:
– Sư đệ, sư muội lúc này đã được bình an, và thắng lợi đã đạt, vậy tôi xin lui về!
Sau này lúc nào rảnh rỗi mời sư đệ và sư muội hãy đến Cửu Khúc Nghiêm chơi vài ngày!
Thượng Chí cảm động nói:
– Xin tạ ơn sư tỷ đã khổ nhọc giúp chúng tôi! Sau này tôi sẽ đến bái kiến sư mẫu!
Cao Nguyên Xuân quay lại chúc mừng Ngô Tiểu My, rồi mới ra đi.
Ngô Tiểu My đưa Cao Nguyên Xuân đi khuất dạng, rồi trở lại hỏi Thượng Chí:
– Chí ca! Phải anh đang muốn tìm Đinh Hồng?
Thượng Chí hơi sững một tí, nói:
– Phải! Anh định tìm Đinh Hồng để xin thêm Tục Mệnh Kim Đơn cho em. Vì anh đã hứa với Thần Châu Nhất Xú là phải đi tìm cho được nàng.
Tiểu My mỉm một nụ cười, nói:
– Chí ca ca, em thấy việc này hơi rắc rối …
– Cái gì vậy?
– Nàng muốn chung tình với anh đấy!
Chàng cười xòa, nói:
– My muội! Muội muội cũng thích nói đùa sao?
– Em không nói đùa đâu! Anh phải thừa nhận rằng, người đàn bà nhận xét về tình cảm tinh vi hơn đàn ông! Kìa nàng đứng bên kia, anh lại đó dẫn nàng đi!
Chàng nhìn theo phía tay Tiểu My chỉ, quả thật thấy sau đám cây cách không xa có bóng Đinh Hồng. Chàng vội chạy tới.
Thượng Chí vừa tới nơi, thì Đinh Hồng đã quay mình lại, mặt ướt đẫm lệ.
Chàng vừa cảm động vừa thương hại, nhỏ nhẹ gọi:
– Đinh cô nương! Cô nương đừng để cho lịnh đường nóng lòng mong chờ chứ?
– Điều đó tôi biết …
– Nếu cô nương hiểu vậy thì tốt lắm!
– Lãnh Diện Nhân! Anh đã quên đi một việc!
Thượng Chí sửng sốt, hỏi:
– Việc gì?
– Anh có nhớ khi vào Liên Hoàn Thao anh còn thiếu tôi một điều kiện?
– Ồ! Mời Đinh cô nương hãy nói, tại hạ sẽ làm ngay.
– Anh chắc chắn làm đúng theo lời hứa chứ?
– Đúng vậy!
– Bất cứ điều kiện gì?
Lòng chàng hồi hộp lo nghĩ một lúc, nói:
– Dĩ nhiên!
Nàng mỉm một nụ cười tươi thắm, hỏi:
– Hoàng Thượng Chí! Anh yêu tôi không?
Câu hỏi tự nhiên và quá đột ngột khiến chàng thẹn đỏ mặt! Chàng cảm thấy khó khăn vô cùng nên nghẹn lời một lúc, mới nói:
– Có lẽ nào câu hỏi đùa của cô nương, mà lại là điều kiện?
– Anh đừng kể là đùa hay thật. Chỉ cần anh cho biết là anh có yêu tôi hay không?
Chàng bỡ ngỡ nói:
– Việc ấy …
– Chắc anh không yêu?
– Vì tại hạ đã tuân theo lệnh của mẫu thân đính hôn rồi, và hiện giờ …
Nàng vội tiếp lời:
– Và anh còn một cô gái mà anh yêu tha thiết gọi là Đông Phương Huệ. Nhưng nàng đã chết rồi phải không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!