Quỷ Bảo - Chương 17: Muôn hàng huyết lệ chảy lâm ly
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Quỷ Bảo


Chương 17: Muôn hàng huyết lệ chảy lâm ly


Hữu Tâm nhân lời nói có vẻ kích động :

– Người tìm ra phương pháp gì thoát thân đó? Chỉ có chết mới thoát khỏi tử lao!

– Ôi! Đúng như thế!

Hữu Tâm nhân ngạc nhiên hỏi :

– Người dùng cách gì hãy nói thử nghe?

– Tại hạ đã học được môn “Quy Tức đại pháp” (phương pháp rùa ngủ).

Hữu Tâm nhân cả kinh hỏi :

– Từ đâu người học được môn “Qui Tức đại pháp”? Môn này thất truyền từ lâu.

– Tôi biết rất rõ ràng, tôi đang chuẩn bị lấy “Qui Tức đại pháp” mà chế ngự cả mạch môn và huyết quản, làm cho toàn thân như chết thật, khi nào chết, họ mới tống khứ ra khỏi tử lao.

– Người làm sao thực hành pháp này được?

Hoàng Thượng Chí ngập ngừng đáp :

– Sở dĩ… chẳng qua…

Hữu Tâm nhân hỏi dồn :

– Tại sao?

Hoàng Thượng Chí vội đáp :

– Xác chết được mang ra khỏi tử lao, ai có ngờ đâu người ta lại điểm vào “tử huyệt” của xác chết để phòng bị trong muôn một.

– …

– Cô nương làm sao hiểu biết được sự bao la của “Qui Tức đại pháp”, theo phương pháp này thì toàn thân kinh huyệt sẽ bị bế tắc, khí huyết đều ngưng hẳn không khác gì xác chết, thì dù có điểm vào tử huyệt cũng không sao cả, trừ khi họ lấy gươm đao mà đâm vào tim thì… Ơ hơ… hết sống!

– Người dùng “Qui Tức đại pháp” có thể duy trì trong thời gian bao lâu?

– Tại hạ luyện môn pháp này thời gian không làu lắm. Nhưng dù có chết mười ngày cũng không thành vấn đề.

– Ba ngày nữa, hôm thứ ba đã được người mang ra đây!

– Cô nương thiệt là đại đức, tại hạ xin cảm ơn, trưa thứ ba hôm ấy tại hạ cũng vừa tỉnh lại.

– Hiện giờ ta phải gấp đến với Thất Hồn nhân để phục mạng. Nhớ giữ lấy lời, khi có người mang thực phẩm đến ngươi chẳng nên ăn, vì trong thực phẩm đó có chứa độc dược. Ngươi lại phải tỏ ra không biết chút võ công nào. Đừng để ai nghi ngờ, nếu làm trái lời tai họa không thể lường được.

– Tai hạ luôn ghi nhớ và có lời muốn thỉnh giáo.

– Chuyện gì vậy?

– Thất Hồn nhân có phải là lệnh sư chăng?

– Người này…

Hữu Tâm nhân tư lự một lúc và chẳng đáp trọn câu hỏi của Hoàng Thượng Chí. Nàng nói :

– Còn một điểm ta chưa thực nói cho ngươi nghe được, vì bà ấy chính là mẹ của ta.

Hoàng Thượng Chí giật mình hỏi :

– Thất Hồn nhân là lịnh đường sao?

– Sao lại chẳng phải?

– Tại hạ vẫn mang ơn hiền mẫu, nhưng chưa đền đáp được! Chỉ vì tại hạ chẳng biết rõ ràng câu chuyện của hiền mẫu ra sao?

– Chuyện này về sau ngươi sẽ rõ, hiện giờ thời gian quá cấp bách, ta phải ra đi.

Lời nói vừa dứt, bốn bề tĩnh mịch.

Hoàng Thượng Chí lòng bâng khuâng không biết Hữu Tâm nhân muốn nói gì về câu chuyện của mẫu thần, mà lại quan tâm đến thân phận chàng như vậy. Chàng liên tưởng đến tánh tình ác độc của mẹ chàng, lòng chàng tựa như muôn ngàn múi dao đâm vào tim.

Tiếng nói của Hữu Tâm nhân ngưng chưa bao làu, trên nóc nhà lao lại nghe trận gió kỳ lạ, rồi theo cửa nhà lao bước vào mười một người.

Hai ngọn đuốc to sáng rực, được cắm lên vách đá rọi sáng cảnh vật như một địa ngục. Ánh sáng lập lòe bao phủ cả tử lao, khiến đám tù phạm như một đàn quỷ đói.

Thực là một cảnh âm cung thật đáng sợ! Một địa ngục trần gian!

Hoàng Thượng Chí thầm đoán những người mới vào người thứ nhất là một trang mỹ mạo anh hùng, chính thật là Thiếu giáo chủ. Đứng sau lưng là hai tên đại hán, thân hình vạm vỡ, sau rốt là tám đệ tử mặc áo đen, tay mang thực phẩm.

Tám người áo đen sau khi vào nhà lao, lập tức mở những gói thực phẩm ra rồi đem bới đầy trên ba mươi cái bát lớn, gồm nhiều các thức ăn phủ trên cơm.

Hoàng Thượng Chí chẳng dám thở, dù là hơi thở nhẹ, bụng thầm nghĩ :

– Thời giờ đã đến rồi, ba mươi mốt tên tử tù sẽ bị chết rất bi thảm, thực là một hành vi ác độc.

Chàng tính khi thoát ra khỏi thề chẳng dung tha Thiên Tề giáo chủ.

Thiếu giáo chủ quét đôi mắt như rọi đến chiếu khắp tử lao. Bỗng chàng dừng lại ngay mặt Hoàng Thượng Chí, trong tia mắt bắn ra những ẩn tàng ác độc.

Hoàng Thượng Chí chẳng được yên tâm cho lắm :

– Gã tính gì đây? Có lẽ nào lại báo thù cái nhục thất bại?

Hoàng Thượng Chí đang nghĩ vậy thì Thiếu giáo chủ đã bước tới bên mình.

Vẻ mặt của Thiếu giáo chủ mỉm cười nhăn nhở, dùng chân đá mạnh vào mình Hoàng Thượng Chí và nói :

– Tiểu tử, người đâu có dễ như vậy? Ta sẽ chiếu cố đến ngươi và nhớ mãi việc ngươi đánh ta hộc máu ngày trước.

Nói xong, gã giơ tay lên tính giáng xuống! Bấy giờ lòng Thượng Chí như đầu sôi lửa phỏng… toan thủ thế…

Bỗng nhớ lại lời nói của Hữu Tâm nhân :

“Chẳng nên dùng võ công chống trả, nếu cãi ta thì hậu quả không thể lường được”.

Do đó, Hoàng Thượng Chí cố dằn lửa giận, chẳng quay đầu nhìn lại.

– Tiểu tử! Lãnh Diện nhân, coi ta đây!

Hoàng Thượng Chí muốn đánh trả lại một đòn, nhưng sống chết chỉ trong giờ phút này. Chàng phải sống và còn nhiều chuyện chờ đợi để hoàn thành. Chàng không thể vì một phút tức giận làm hỏng công việc. Chàng cố nhịn nhục mà quay mặt đi.

Thiếu giáo chủ vươn thẳng cánh tay đánh vào mặt chàng hai cái tát “Chát! Chát!”. Mặt chàng hằn rõ năm ngón tay, miệng chàng phun ra một búng máu, đôi mắt đổ hào quang.

Chàng không chịu được nữa, nói :

– Có ngày nào đó, ta sẽ giết ngươi!

Lời chàng chưa dứt, thì một tiếng “chát” nữa nổi lên. Một cái chát tiếp theo nện vào mặt chàng, lần này mạnh hơn. Hoàng Thượng Chí chẳng dám vận công cự lại, sợ lộ chân tướng phải cắn răng chịu đựng, máu miệng chảy xuống ướt cả áo trước ngực.

Thiếu giáo chủ đắc ý cười to nói :

– Ngươi chẳng nói nữa hay sao?

Hoàng Thượng Chí oán hận nhìn gã bằng nửa con mắt, im lặng chẳng trả lời.

Thiếu giáo chủ được dịp nói tiếp :

– Gã mặt lạnh! Ngươi muốn giết ta, chẳng ngờ chỉ chốc lát ngươi lại phải vĩnh biệt cõi trần.

Hoàng Thượng Chí biết rành mạch lời nói đó. Thiếu giáo chủ muốn cho chàng biết cái án tử hình của mình.

Hai tên đại hán thân mình to lớn cùng phụ lực với tám hán tử áo đen đem phân phối cho mỗi người tù một bát cơm to, đầy đủ các món ăn, có vài người tù vì qua đói, lại háu ăn nên đưa tay ra bốc nhai ngồm ngoàm như cọp đói vồ mồi.

Hoàng Thượng Chí thở dài đưa tay ra bưng bát cơm. Bấy giờ trong nhà lao im phăng phắc, chỉ nghe tiếng nhai chóp chép của mấy người tử tù.

Hoàng Thượng Chí cũng ăn uống như mấy người tù! Chàng liếc nhìn Thiếu giáo chủ, thấy vẻ mặt hắn hoan hỉ đến cực độ. Chàng biết rằng sau khi ăn các món ăn có chất độc, mình mẩy sẽ nạm đen và chết, nên chàng giả cách làm rơi bát cơm xuống đất, chân tay duỗi ra giống như kẻ ngộ độc thật. Tiếp đó lần lượt ba mươi mốt người kia đều giãy chết y như vậy. Trong lúc này Hoàng Thượng Chí đã sử dụng môn pháp “Qui Tức đại pháp” nằm yên như đã yên giấc ngàn thu.

Thiếu giáo chủ thấy mọi người đã chết hết nên thối lui ra ngoài.

Tám tên đệ tử vào trong góc nhà lao mang ra bốn cáng khiêng cực lớn, mỗi cái xếp vào tám xác chết.

Khi xếp xong ba mươi hai người trong bốn cáng khiêng, thì cứ hai người khiêng một cái, có hai tên đại hán dẫn đầu ra khỏi nhà lao.

Dọc theo đường đi có nhiều ghềnh đá gồ ghề. Chẳng bao lâu họ lên đến mặt đất, đem xếp những chiếc cáng khiêng vào phòng khách. Phòng này chính là cái cửa hang vừa chui lên.

Gã đại hán vạm vỡ cất tiếng nói to :

– Xin khám xét tử thi.

Một lão già mặc áo bào vàng từ trong sảnh bước ra, đến trước một cái hòm gỡ nắp ra, điểm vào mọi tử thi nơi huyệt Mạch Môn rồi nói :

– Hãy mang đi chôn!

– Tuân lệnh!

Một người mang một cái tử thi, dần dần ra ngoài Liên Hoàn Thao.

Bên ngoài Liên Hoàn Thao là một khu rừng hoang.

Bấy giờ tại nơi đây đã có một cái huyệt to. Mỗi người mang một tử thi đến bên huyệt quăng những xác xuống. Sau khi chôn xong ba mươi hai xác chết bọn chúng lần lượt rút về.

Bấy giờ tại khu rừng hoang có một ghềnh đá rất cao, trên đó có thể quan sát được khu rừng, và nếu ai đề ý sẽ thấy một thiếu nữ đang ngồi vắt vẻo trên ghềnh đá ấy.

Nàng là ai?

Chính là người đã thoát chết, Đông Phương Huệ cô nương.

Nàng ngồi tại đây đúng hai giờ, trong khoảng thời gian trôi qua chậm chậm, gương mặt nàng vẫn đượm vẻ lo âu, đôi mắt nhìn vào khoảng không gian vô tận chỉ thấy trên nền trời mây trắng bay quanh trong sương mờ của buổi sáng, nàng ngồi tĩnh tọa như nhà sư, tựa hồ như không còn thiết tha đến trần tục. Mọi việc đối với nàng lúc này đều vô nghĩa cả.

Mặt trời đã lên cao hơn mươi sào, nàng như kẻ ngủ mê, tâm hồn chìm trong giấc mộng. Qua một lúc lâu, nàng lầm bầm!

– Giờ mẹo đã qua! Mạng sống của Chí ca ca đã hết rồi.

Tiếp đó nàng đứng lên cất tiếng gọi xuống núi :

– Chí ca ca! Anh ở đâu? Đang làm gì? Anh bỏ tôi ư? A! Chí ca ca. Anh ở đâu?

Nàng gọi tiếp mấy tiếng mà vẫn im lặng, cảnh vật bơ phờ không có một lời đáp lại.

Nàng sửng sốt, đưa mắt nhìn bốn phía chỉ thấy cỏ úa, lá khô, đá nằm lởm chởm.

Bỗng bên tai nàng có tiếng nói rất gần :

– Không thể đứng đây lâu, chỉ cần nói vài lời.

Đông Phương Huệ thất kinh hỏi lớn :

– Người là Thất Hồn nhân phải không?

– Chẳng phải.

Đông Phương Huệ tưởng người trước mặt mình là Thất Hồn nhân vì trước đây Thất Hồn nhân cũng đã xuất hiện bất thần và bảo nàng là “Kẻ đa tình thường di hận”. Nếu chẳng nghe lời hơn lẽ thiệt thì sóng tình sẽ vùi dập đắm chìm.

Đông Phương Huệ hỏi tiếp :

– Thất Hồn nhân! Tôi bị Thiên Tề giáo chủ phu nhân Thái Hằng Nga Vương Thúy Anh chế phục, có phải người đến cứu tôi chăng?

Tiếng nói như gần như xa :

– Không phải!

– Đông Phương Huệ thỉnh lời tạ ơn cứu mạng!

Nhưng giọng nói kia đã ngắt lời nàng :

– Cô nương bất tất phải cám ơn! Có việc gì hãy nói mau.

Đông Phương Huệ nói :

– Tôi muốn hỏi nghĩa huynh Lãnh Diện nhân ở đâu?

– Lãnh Diện nhân à… chàng ta.

Câu nói ấy làm cho đầu óc Đông Phương Huệ nảy ra một hình ảnh chẳng lành. Toàn thân nàng run lên, vì ý nghĩ lạnh lùng đó. Nàng cất tiếng hoảng hốt nói :

– Chắc người biết rõ, chàng hiện lạc nới đâu?

– Biết rõ lắm chứ!

– Chàng hiện ở đâu?

– Chàng ta đã chết rồi!

Đông Phương Huệ rúng động, hoảng hốt nói :

– Chí ca ca chết rồi?

– Đông Phương cô nương chẳng nên xúc động thái quá.

Đông Phương Huệ như không còn nghe thấy gì nữa, cất tiếng khóc :

– Chàng ta chết thật rồi!

Đông Phương Huệ có cảm tưởng như rơi vào bể cả mênh mông rồi nàng như bị một tiếng sét, mình nàng lảo đảo và ngã quỵ xuống đất và ngờ nghệch như một cái xác không hồn.

Nàng nói mơ màng :

– Chẳng phải vậy đâu! Chàng chưa chết. Chí ca ca của ta không chết!

Người mà nàng gọi là Thất Hồn nhân, nói :

– Đúng vậy, chàng chết thật!

Đông Phương Huệ hỏi lại :

– Ngươi đã nhìn thấy tận mắt à!

– Đúng vậy!

– Tại sao người chẳng cứu chàng?

– Ta thật bất lực! Không đủ sức để cứu người.

Đông Phương Huệ run rẩy! Câu chuyện xảy ra rất đau đớn, khiến lòng nàng tan nát, hai hàng lệ luôn xuống như mưa, làm ướt đầm cả vạt áo trước ngực. Nàng có cảm giác cuộc đời nàng không còn ý nghĩa gì nữa!

Nàng cất tiếng khóc òa, tiếng khóc thê thảm như tiếng góa phụ khóc chồng, đến nỗi trời sầu đất thảm, sao tối trăng mờ, khiến cho người nghe không thể không cảm động.

Tiếng khóc yếu dần mà nước mắt chưa cạn, vẫn âm thầm chảy mãi biến thành màu hồng thẫm. Chính là máu! Máu tươi! Máu của những dòng nước mắt đau buồn, pha lệ.

Tiếng khóc nghẹn đi vì hơi đã cùng, sức đã cạn.

Ôi! Mọi việc ở đời không có ai thê thảm cho bằng cái cảnh sinh ly tử biệt. Vả đau buồn nhứt là cái cảnh người yêu đã thề sống chết mà vội nhắm mắt lìa trần.

Thất Hồn nhân cất tiếng thở dài ảo não, nói :

– Đông Phương cô nương! Hãy bảo vệ lấy tấm thân châu ngọc! Người chết có sống dậy bao giờ!

Đông Phương Huệ từ từ ngước mắt lên, nhìn vào khoảng trời vô tận, nàng cất tiếng nghẹn ngào :

– Chàng chết rồi thân mạng tôi như ngọn lửa sắp tàn, thì đâu có gì gọi là tấm thân ngà ngọc!

– Cô nương nghĩ lầm rồi!

– Tôi nghĩ lầm ư?

– Cô nương không chịu tiếp nhận hoàn cảnh hiện tại, nhưng việc này mạng vận đã an bài không có ai thay đổi được.

– Chính vậy tôi phải hứng chịu cảnh hiện tại, tôi thệ nguyện cùng chàng là sống như chim liền cánh chết như cây liền cành!

– Đông Phương cô nương! Cô nương lại nhầm nữa.

Đông Phương Huệ thản nhiên hỏi lại :

– Tôi làm ở chỗ nào?

– Ấy là cô nương muốn liều thân tuẫn tiết! Tình yêu dầu nặng đến đâu, cũng không thể có những hành động như vậy được. Vì chết như thế là không có ý nghĩa, lại còn làm trò cười cho thiên hạ.

– Tại sao vậy?

– Hoàng Thượng Chí chỉ nhận cô nương là tình huynh đệ, đến lúc chết cũng chưa biết cô nương là nữ nhi, thì chàng đâu biết cô nương yêu chàng? Vậy cô nương yêu chàng trên phương diện gì mà hành động điên như thế.

Đông Phương Huệ lòng như dao cắt, thầm nghĩ :

– Thật ra, Chí ca của mình không rõ mình là một nhi nữ cải trang, thì làm sao biết được mình đã yêu chàng? Nhưng tại sao ta không nói cho minh bạch. Tại làm sao? Hiện giờ các việc đều trễ quá rồi. Không thể nào cứu vãn được! Chí ca ca lúc sống không thích nữ nhi, cho nên thân thế của mình…

Thất Hồn nhân thấy Đông Phương Huệ ngồi không cử động lại hỏi tiếp :

– Đông Phương cô nương! Cô nương chẳng nghe lời tôi nói sao?

Đông Phương Huệ gật đầu nói thê thảm :

– Nghe chứ! Nhưng mà chí quyết của tôi chỉ có chết. Chỉ có chết mà thôi! Không ai làm cho tôi thay đổi được ý nguyện.

– Đông Phương cô nương! Cô quyết chí tự tử sao?

– Đúng vậy!

Thất Hồn nhân vui vẻ nói :

– Hoàng Thượng Chí có linh, xin chứng chiếu lời nói này! Chắc là hồn chàng cũng tán thành ý nguyện của cô nương.

Đông Phương Huệ nói :

– Muôn việc ở đời đều tạm an! Nhưng còn một việc tôi chưa hề biết được.

Thất Hồn nhân vội nói :

– Tạm được! Tạm được! Theo tôi biết thì lão thân của cô nương còn tại thế, cô nương nỡ nào vì chàng mà hủy hoại cuộc đời, thiên hạ sẽ…

Đông Phương Huệ rúng động cả mình! Tại sao Thất Hồn nhân tại biết rõ thân thế của nàng như vậy? Chẳng lẽ Thất Hồn nhân là thần thánh? Thực tại thì nàng cũng chưa hiểu được Thất Hồn nhân bản lãnh thế nào, nên lòng còn nghi ngại.

Nàng tự hỏi :

– Mình chẳng bao giờ nói rõ thân thế cho ai biết. Tại sao Thất Hồn nhân nói được những lời này?

Lòng nàng nghi ngại mà không giải đáp được.

Đối với lời nói này Thất Hồn nhân lại cả quyết thì nàng không thể phủ nhận được, nên hỏi :

– Tại sao người biết rõ gia sự của tôi?

Qua một tiếng cười lanh lảnh, Thất Hồn nhân nói :

– Tôi còn biết rõ nhiều việc về cô nương nữa. Hiện tại thì cô nương chẳng nên hỏi điều gì. Vả lại, tôi cũng không thể cho cô nương biết được. Sở dĩ tôi đưa ra vấn đề ấy là muốn cô nương đừng phụ cái công ơn dưỡng dục sinh thành. Nếu cô nương tự tử chết thì phụ thân của cô sẽ ra sao?

Đông Phương Huệ đau xót tâm thần, nhưng đáp với vẻ cương quyết :

– Đành chịu vậy! Tôi sẽ là người bất hiếu, nên mối tình tôi chẳng bẽ bàng.

– Tốt lắm? Tôi có một chuyện tối quan trọng muốn nói cho cô nương biết, trước khi tự tử!

– Câu chuyện này thế nào? Tôi tin rằng trên đời Đông Phương Huệ không còn chuyện gì để người đời phải bận tâm.

– Tiếc thay, câu chuyện này không thể nói cho một người nào nghe được mà chỉ có một mình cô nương biết mà thôi!

– Được ngươi nói đi!

– Cô nương nghĩ thử ai báo thù cho Hoàng Thượng Chí?

Đông Phương Huệ sực tỉnh! Lời nói này như nước tạt vào mặt. Làm cho nàng trở nên đáng suốt :

– Đúng rồi! Ta chẳng nghĩ đến điểm này, ai sẽ thay ta mà báo thù cho Chí ca ca? Vậy ta tự tử sao yên.

Thất Hồn nhân hỏi thăm :

– Cô nương nghĩ sao?

– Tôi… tôi không nghĩ đến điều này! Cám ơn người cảnh tỉnh. Tôi có điều thắc mắc, nhờ người chỉ giáo.

– Cô nương cứ nói, may ra tôi giải giúp được!

– Thứ nhất là người lấy lời cảm hóa tôi, bảo phải đoạn tình. Nếu không sẽ diễn thành bi kịch! Người chỉ giáo điều đó…

Thất Hồn nhân nói :

– Cứ lấy cái chuyện trước mắt mà làm điển hình, chẳng phải là bi kịch đó ư? Những việc này còn có phương pháp cứu được, vì hiện tại chàng chết rồi, thì bi kịch này chẳng nên tái diễn.

Đông Phương Huệ hỏi :

– Ngươi nói như vậy là sao?

Biết mình đã lỡ lời, Thất Hồn nhân vội nói :

– Chuyện đời có nhiều kỳ quặc, khó lường, chính câu chuyện của bản thân mà ai ai cũng không tìm ra phương pháp sáng suốt để tự chủ.

– Người muốn nói tôi không sáng suốt?

– Phải! Hiện tại là thế. Nhưng tương lai chắc là không.

Đông Phương Huệ nghe lời đáp của Thất Hồn nhân ở hướng Tây mà thân hình tựa hồ như ở hướng Đông. Con người này có một thân pháp kỳ lạ.

Đông Phương Huệ hỏi :

– Còn câu thứ hai, ai là thủ phạm giết chết Chí ca tôi?

– Thủ phạm… đương nhiên là tên đầu đảng hung ác Thiên Tề giáo chủ. Trong tay gã nha trảo rất nhiều, gã thành lập ra bọn hung đồ, ác đệ.

Đông Phương Huệ lấy làm lạ hỏi :

– Người có thấy diện mạo của Thiên Tề giáo chủ giống người nào không?

Thất Hồn nhân mỉm cười bí mật :

– Vấn đề này tôi xin miễn trả lời vì trong giới võ lâm tưởng không ai dám gặp gã. Vậy câu chuyện thắc mắc thứ ba là thế nào?

– Câu thắc mắc thứ ba là tôi muốn biết thể xác của Chí ca ca ở tại đâu?

Thất Hồn nhân thật tình đáp :

– Trước mặt khu rừng thưa, trong ấy có một mô đất mới đắp thực to, thi thể của Chí ca ca ngươi cùng ba mươi mốt người nữa chôn tại đấy.

Đông Phương Huệ nghe qua muốn ngã qụy xuống, nhưng đôi mắt không còn một giọt lệ vì nàng đã khóc quá nhiều, nên cất giọng yếu ớt nói :

– Có phải khu rừng trước mặt không?

– Đúng đấy!

Đông Phương Huệ giọng run run :

– Thể xác của Chí ca ca chắc là thê thảm lắm!

Thất Hồn nhân mỉm cười vui vẻ nói :

– Không, thể xác rất tươi đẹp và vẫn nguyên vẹn. Chàng bi Thiên Tề giáo chủ cho ăn nhằm độc dược, vì lệnh của Thiên Tề giáo chủ truyền cho đám thủ hạ không được phá thể xác của ba mươi hai người này.

Đông Phương Huệ hỏi nhanh :

– Người có thể chỉ dẫn cho tôi đến đó được không? Để tôi thấy mặt Chí ca ca lần cuối cùng.

Thất Hồn nhân nói :

– Cô nương! Ta đã thấy tường tận không đủ cho cô nương tin sao?

– Không!

Thất Hồn nhân cất giọng nghiêm trang bảo :

– Tôi còn vài lời muốn khuyên cô nương, nếu cô lấy sự báo thù làm trọng thì không nên khinh thường mạng sống mà làm chuyện vô ích.

– Điểm này tôi đã rõ.

– Vả lại hiện giờ cô nương không thể đối phó với các cao thủ áo vàng, nếu cô nương muốn nuôi chí báo thù thì hãy trở về nhà luyện thêm võ công cho tuyệt diệu. Sở dĩ ta nói vậy là vì ta thấy nghĩa cử của cô nương rất cao đẹp!

Đông Phương Huệ nhíu mày cất giọng nghiêm trang nói :

– Về nhà ư? Điểm này hãy để tôi suy nghĩ lại.

Thất Hồn nhân cười đáp :

– Tốt lắm, ngươi muốn đi về nhà hãy đi trước, ta sẽ theo sau.

Đông Phương Huệ vòng tay thi lễ. Đoạn nói :

– Tiền bối, ân cao như núi, đức rộng hơn trời, ngày nay với kiếp sống này không thể nói chuyện báo ân, chỉ đợi kiếp lai sinh, nguyện kết cỏ ngậm vành đền ơn trọng.

Không nghe tiếng đáp lại, Đông Phương Huệ tưởng Thất Hồn nhân đã đi xa. Lòng nàng như tan nát, tấm thân cô độc chẳng kể hiểm nguy, dấn thân vào chốn rừng thưa có nấm mồ mới đắp.

Bấy giờ Đông Phương Huệ đã chạy vào khu rừng ngoài năm trượng nghe có tiếng động như người đuổi theo sau, nàng nghi :

– Ta sẽ làm gì đối với những lời nói này? Không! Người thấy sự khổ sở của ta nên đem lời an ủi đấy thôi. Chắc gì những lời nói này là sự thật.

Bỗng hình nàng như hồn ma ẩn hiện, thoăn thoắt chạy vào khu rừng, phút chốc đã mất dạng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN