Quỷ Bảo - Chương 20: Ma trung chi ma
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
188


Quỷ Bảo


Chương 20: Ma trung chi ma


Hoàng Thượng Chí nghe đối phương đề cập tới người thù bất cộng đái thiên làm cho cơ thể chàng xúc động dữ dội, các kinh mạch dồn lên nóng ran, hiềm vì gương mặt chàng đã hóa trang nên không lộ ra ngoài được. Chàng cố nén bực tức hỏi :

– Làm sao thay được?

Ma Trung Chi Ma đáp :

– Đúng! Huyết sọ giết người hàng vạn nhưng gã không tránh khỏi sự đau khổ dày vò!

Hoàng Thượng Chí nhớ lại, cả nhà mình trên hai trăm người bị giết chết, xương trắng phơi đầy, lòng chàng sôi sùng sục, cất tiếng hỏi :

– Đã giết người mà còn biết đau khổ ư?

Ma Trung Chi Ma thản nhiên nói :

– Ôi! Khi giết người thì nó có còn kể gì nữa! Nhưng cũng có vài trường hợp ngộ sát! Ta cũng không nên lấy làm lạ đối với những hành động ấy, vì những người bị hắn hạ sát hầu hết là những kẻ tự mình gây họa trước.

Hoàng Thượng Chí toan mở lời chất vấn về trường hợp gia đình chàng bị chết trên hơn trăm người, như thế sao gọi là ngộ sát được? Nhưng nghĩ lại chàng không muốn để lộ tông tích, vì biết đâu Ma Trung Chi Ma là đồng đảng với Huyết sọ?! Chàng muốn thừa cơ hội này hỏi dò tông tích của Huyết sọ nên nói trái lại :

– Tiền bối đối với Chủ nhân Quỷ bảo tựa hồ như đã quen biết?

– Đúng vậy! Lão phu dám nói chắc trong võ lâm chỉ có lão phu là người thứ nhất biết rõ, không còn ai hiểu bí mật này.

Hoàng Thượng Chí nóng lòng hỏi :

– Tiền bối có thể chỉ giáo cho tôi ít nhiều về việc này chăng?

Ma Trung Chi Ma nghiêm nghị bảo :

– Cậu bé ơi? Hãy bỏ qua câu chuyện này là hơn, lão phu không thể nào tiết lộ được.

Hoàng Thượng Chí hỏi :

– Tại sao?

Ma Trung Chi Ma thở dài ảo não, nói :

– Lão phu đã có lời hứa trước, quyết chẳng nói ra những chuyện kín của người khác. Một lời hứa của kẻ sĩ trong giang hồ võ lâm trọng hơn ngàn vàng.

Hoàng Thượng Chí nghe lão nói thế, liền tỏ ra khiêm tốn nói :

– Tiền bối đã nhất định không nói ra thì thôi, tôi không dám tò mò hỏi đến nữa. Vậy xin cáo từ!

Hoàng Thượng Chí vừa dứt lời đã đứng dậy bỏ đi.

Ông lão vội vàng nói :

– Nây… cậu bé! Hãy chậm lại! Ngươi chẳng được rời khỏi đây.

Vừa nói, lão vừa hấp vào một luồng chân lực cực mạnh. Hoàng Thượng Chí chưa bước khỏi ba bước đã bị sức hút dội lại chỗ cũ. Bị môn thần công quái ác ấy làm cho thân thể chàng không tự chủ được nên chàng nổi giận nói to :

– Tiền bối làm như thế có dụng ý gì?

Ma Trung Chi Ma đáp :

– Ngươi chẳng ra khỏi đây được!

Hoàng Thượng Chí cười nhạt, nói :

– Tại sao tôi đi chẳng được chứ?

Ma Trung Chi Ma nói với giọng nghiêm nghi :

– Ngươi thay thế ta, làm trọn một điều ước nguyện! Ngươi sẽ giao đấu với một người…

Hoàng Thượng Chí ngạc nhiên hỏi :

– Đánh ngươi!

– Phải!

– Tại sao thế?

– Để rửa hận!

– Không thể nào được, tôi tự xét mình võ công còn non kém, không thể thay mặt tiền bối làm công chuyện đó.

– Ngươi phụ lòng ta sao? Ngươi chẳng nhận ư?

Hoàng Thượng Chí nói :

– Mạng lệnh này quá khó nhăn, tôi không thể làm được!

Ma Trung Chi Ma cười ngất nói :

– Dẫu ngươi chẳng nghe, ta cũng bắt người nhận lời?

Hoàng Thượng Chí nói với giọng quả quyết :

– Không! Không ai có thể bắt tôi làm việc ngoài ý muốn được!

Ma Trung Chi Ma thấy chàng quay lưng sắp bước đi, liền đưa ra mười thành công lực, cản bước chân cửa Hoàng Thượng Chí. Nhưng chàng đâu rõ, chỉ cảm thấy một sức mạnh tựa nam châm hút ngay lưng và kéo chàng về chỗ cũ.

Ma Trung Chi Ma cười ha hả, nói :

– Cậu bé có nhận lời hay không?

Hoàng Thượng Chí tỏ ra cương quyết, nói :

– Chẳng nhận lời ai cả!

Ma Trung Chi Ma quát to như sấm rền :

– Ngươi dám nói một câu như thế nữa, thì lão phu sẽ dùng chưởng phong quật chết tức khắc.

Hoàng Thượng Chí cố bạo gan nói rất tự nhiên :

– Tiền bối tưởng tôi sợ ư? Tôi không bao giờ nhận lời ai!

Một làn chưởng phong xé không gian đánh ập vào người Hoàng Thượng Chí, làm cho thân xác chàng dính vào vách đá. Chàng cảm thấy đau đớn khắp châu thân, xương cốt tựa hồ như gãy nát máu huyết tán loạn, cặp mắt đổ lửa như muôn ánh sao sa trước mắt.

Chàng lảo đảo gục đầu xuống tay bám chặt vào vách đá.

Ma Trung Chi Ma cười ngất và hỏi :

– Ngươi nhận lời ta không?

Hoàng Thượng Chí quả quyết :

– Không!

– Ngươi không sợ chết?

– Không?

Ma Trung Chi Ma khoái chí thở dài, nói :

– A! Ta thầm phục ngươi rồi! Ngươi hãy lại đây, ta sẽ từ từ kể cho ngươi nghe…

Hoàng Thượng Chí lạnh lùng nói :

– Còn gì nữa mà nói chuyện?

Ma Trung Chi Ma lại nói :

– Lão phu sẽ truyền cho ngươi tuyệt học thần công của lão, thì sau này ngươi sẽ trở nên cao thủ bực nhất trên đời này.

Hoàng Thượng Chí mỉm cười, nói :

– Kẻ tiểu bối này không dạm nhận.

Ma Trung Chi Ma nói :

– Ngươi chẳng chịu thụ giáo với ta?

Hoàng Thượng Chí nói :

– Trên đời này, được mấy kẻ đã có được vô công đặc dị mà tự hào?

Ma Trung Chi Ma nghiêm trang nói :

– Ngươi học qua, sẽ trở thành một cao nhân thượng thặng.

Hoàng Thượng Chí mỉm cười, nói :

– Vậy tôi phải bái tiền bối tôn làm sư phụ?

Ma Trung Chi Ma lắc đầu nói :

– Người lầm rồi! Lão phu chẳng muốn thu nhận ai làm đồ đệ. Ta truyền hết võ công cho ngươi là cần ngươi giúp ta hoàn thành một điều tâm nguyện. Như thế là ngươi đủ đền đáp công ơn của ta rồi.

Hoàng Thượng Chí nghe lão nói có vẻ thật lòng, nên nhỏ nhẹ đáp :

– Tôi chỉ sợ không đủ sức làm xong việc của tiền bối phó thác.

Ma Trung Chi Ma nói :

– Lão phu hôm nay nhứt định giữ ngươi ở lại để giao trách nhiệm cho ngươi, mà lão phu tưởng là sẽ mang xuống tận đáy mồ. Hiện giờ ngoài ngươi ra, thì không có một người nào có đủ khả năng đương đầu với Huyết sọ.

Hoàng Thượng Chí nghe câu nói ấy mặt mày hăm hở hỏi vội :

– Vì đâu tiền bối muốn tôi phải giao đấu với Chủ nhân Quỷ bảo? Lý do làm sao?

Ma Trung Chi Ma đáp nhanh :

– Phải có lý do chứ!Ngươi bằng lòng chăng?

Hoàng Thượng Chí gật đầu :

– Tôi sẽ bằng lòng, nếu như lý do của tiền tối hợp tình hợp lý!

Ma Trung Chi Ma lấy làm lạ, không hiểu tại sao khi nói đến việc giao đấu với Huyết sọ thì cậu bé này lại nhận lời! Lão ta trố mắt nhìn vào mặt Hoàng Thượng Chí một lúc lâu, rồi hình như lão cũng rõ được một phần nào.

Lão buột miệng nói :

– Bệnh thần! Ngươi là kẻ đầu tiên dám thốt lời không sợ ta, và cũng lần đầu tiên ta gặp được người mặt lạnh như ngươi. Thật lạ lùng!

Hoàng Thượng Chí mỉm cười, nói :

– Đó là tính trời sinh của tôi như thế!

Ma Trung Chi Ma cất giọng ôn hoà, bảo :

– Bệnh thần? Ngươi hãy ngồi xuống đây ta kể rõ đấu đuôi câu chuyện cho ngươi nghe!

Hoàng Thượng Chí y lời ngồi xuống.

Ma Trung Chi Ma muốn bắt đầu kể, nhưng còn dè dặt hỏi :

– Ngươi bằng lòng đến giao đấu với Chủ nhân Quỷ bảo rồi chứ?

Hoàng Thượng Chí không nghĩ ngợi, đáp ngay :

– Đã bằng lòng rồi!

Ma Trung Chi Ma lại hỏi :

– Ngươi cũng đồng ý nhận việc lão phu truyền võ công chứ?

Hoàng Thượng Chí ngập ngừng nói :

– Chuyện này…

Ma Trung Chi Ma ngắt lời :

– Ngươi bất tất phải suy tính! Với công lực của ngươi, nếu giao đấu với Huyết sọ cũng như đem trứng chọi với đá.

Hoàng Thượng Chí gật đầu, thật tình ra công lực của chàng chẳng thấm vào đâu, đối với Chủ nhân Quỷ bảo. Chính chàng đã nghe nhiều cao thủ trong giang hồ ca tụng tài năng của Chủ nhân Quỷ bảo rồi, chàng đâu phải là đấu thủ của y! Chàng chỉ biết cúi đầu nghe theo lời Ma Trung Chi Ma mà thọ giáo.

Chàng nói :

– Tôi xin vâng mạng.

Ma Trung Chi Ma cười lớn, tỏ ra hoan hỉ vô cùng và nói :

– Tiểu đệ, Ngươi đã đồng ý thay lão phu hoàn thành ước nguyện, lão phu sẽ ghi ơn đến cùng…

Hoàng Thượng Chí vội vàng nói :

– Đấy là lời giao hẹn thôi, tiền bối bất tất phải dùng lời cảm khích như thế!

Ma Trung Chi Ma cảm động nói :

– Ngươi thật là kẻ chí tình, có thể thay ta làm được việc. Vậy ngươi hãy nghe lời truyền dạy của ta…

Hoàng Thượng Chí đáp :

– Xin tiền bối có điều gì cứ dậy cho…

Ma Trung Chi Ma quắc đôi mắt sáng rực vòng quanh hang đá và nói :

– Vì một chút hơi thở, mà ta phải chịu khốn khổ ở đại địa huyệt này trong bốn mươi năm.

Hoàng Thượng Chí buột miệng kêu lên :

– Trời! Bốn mươi năm?!

– Phải! Đã bốn mươi năm rồi!

Hoàng Thượng Chí ngơ ngác như nói một mình :

– Ôi chao! Trong hang đá chật chội này dẫu mười ngày chịu cũng không nổi, huống hồ đến bốn mươi năm! Vậy câu chuyện do đâu đã xảy ra?

Ma Trung Chi Ma đáp qua hơi thở :

– Bốn mươi năm về trước, trong giới võ lâm xuất hiện cái tên Huyết sọ giết người như trò chơi, công lực của hắn rất lợi hại, nổi danh khắp thiên hạ. Mọi người đều sợ hãi, cho là đã đến ngày tận của giới võ lâm. Các tay cao thủ đều ngao ngán Huyết sọ nhưng ai ai cũng chỉ nghe tiếng mà không biết rõ diện mạo của hắn ra sao, thì làm thế nào đối địch!?

Hoàng Thượng Chí kêu “A” một tiếng sửng sốt. Ma Trung Chi Ma tiếp tục nói :

– Lão phu ra đời sớm hơn hắn mười năm, và xưng hiệu là Ma Ma Tôn Giả thủy tổ của các phái hiệu sau này. Đến khi các phái võ thuộc lớp hậu bối nổi lên mới tặng cho lão cái hiệu Ma Trung Chi Ma. Trong lúc Huyết sọ xuất hiện thì danh hiệu của lão mờ đi, cho nên giới giang hồ có truyền khẩu câu ca dao :

“Nhứt ma xuất, nhất ma tiêu” (một ma hiện ra, một ma tiêu diệt)…

Hoàng Thượng Chí hỏi :

– Họ đồn đại như vậy có ý gì?

Ma Trung Chi Ma nói :

– Người ta truyền khẩu câu này có ý nghĩa lắm chớ! Nguyên do Huyết sọ ra đời, lão phu là Ma Trung Chi Ma bị hủy bỏ danh tự từ lúc đó…

Hoàng Thượng Chí lòng bối rối, vô tình được nghe câu chuyện võ lâm xa xưa, nên tiếp lời hỏi :

– Sự thật ra sao xin tiền bối cho biết.

Ma Trung Chi Ma nói :

– Ngươi đừng vội, hãy nghe lão phu kể rõ ngọn nguồn! Có lẽ ngươi biết giới võ lâm họ trọng tên hiệu lắm! Vì tên hiệu của lão phu bị người chà đạp, cho nên lão phu muốn giao đấu với Huyết sọ…

Hoàng Thượng Chí hỏi :

– Câu chuyện ấy về sau thế nào?…

– Huyết sọ khi xuất hiện quỷ thần phải sợ, thì có ai là đối thủ của hắn.

Hoàng Thượng Chí nhịn không được, xen vào hỏi :

– Tại sao chẳng ai đến Quỷ bảo mà giết nó cho rồi!

Ma Trung Chi Ma cười heo hắt nói :

– Lúc bấy giờ có ai biết Huyết sọ là Chủ nhân Quỷ bảo đâu!

Hoàng Thượng Chí hỏi :

– Có phải ngoài cổng ngôi Quỷ bảo, có gắn một cái đầu lâu sơn màu máu, thoạt nhìn như đầu lâu máu chăng? Tôi không rõ tại sao phải dùng biển hiệu ấy.

Ma Trung Chi Ma nói :

– Đó là về sau này người ta thấy như thế mới gọi là Quỷ bảo. Trước đó ta đã đi tìm nó hơn ba năm ròng, và một ngày kia ta gặp được nó, hai bên giao đấu với nhau trên hàng ngàn chiêu số vô cùng khốc liệt…

Nghe đến đây Hoàng Thượng Chí há mồm, đôi mắt lóng lánh nhìn vào ông lão như chờ đợi kết quả một câu ấy.

Ma Trung Chi Ma thở dài não ruột :

– Lão phu bị nó quật hộc máu…

Hoàng Thượng Chí nghĩ đến Ma Trung Chi Ma với Huyết sọ giao chiến trên ngàn chiêu, thì võ công cả hai người đã cao tột độ, đến bậc thượng thừa, bất giác thở dài hỏi :

– Tiền bối, lão nhường y chăng?

Ma Trung Chi Ma nói :

– Không! Lão phu cố nén giận chịu thua nó!

Hoàng Thượng Chí cố nhịn cười, hỏi :

– Tại sao tiền bối lại làm như thế, xin cho biết tiếp.

Ma Trung Chi Ma trầm lặng đáp :

– Luận về võ công, thì lão phu với Huyết sọ kẻ tám lượng, người nửa cân, hiềm vì nó đã luyện xong một môn tuyệt kỹ thần công gọi là “Kim Cang thần công”! Toàn thân nó không có một võ khí nào chạm vào nổi, sở dĩ…

Hoàng Thượng Chí ngắt lời :

– Sở dĩ như thế mà tiền bối đánh nó không ngã chăng?

Ma Trung Chi Ma nói :

– Ừ! Đúng vậy! Lão phu cố nhường nhịn, để luyện một môn thần công kỳ ảo, mới phá được “Kim Cang thần công” của nó…

Hoàng Thượng Chí vui vẻ hỏi :

– Vậy tiền bối đã luyện thành?

Ma Trung Chi Ma nói :

– Nhưng lúc luyện xong ta đã không đánh với nó, mà còn phải nhận nó là bạn hữu! Đó là một việc rắn rỏi mà sau này ngươi sẽ tìm hiểu.

Hoàng Thượng Chí ngạc nhiên :

– Tại sao thế! Tiền bối có thể cho tôi biết sơ nguyên do chăng?

Ma Trung Chi Ma nói :

– Ngươi đừng hỏi vội! Lão không thể nói lại lý do đó cho ngươi nghe. Sau này ngươi sẽ có cơ hội biết rõ hơn. Cũng vì lẽ ấy, lão phu mới khuất thân vào ngồi trong địa huyệt này suốt bốn mươi năm. Lão đã luyện thành môn thần công, và mộng ước của lão thành tựu đáng kể!…

Hoàng Thượng Chí thấy ông thở dài ảo não, lòng chàng nổi lên một niềm cảm mến, nhìn vào mắt ông, nói :

– Lão tiền bối quả là bậc kỳ nhân trên đời, vãn bối khâm phục vô cùng…

Ma Trung Chi Ma tiếp tục nói :

– Môn pháp mà lão luyện thành gọi là “Đông Kim chỉ”

– Đông Kim chỉ?

Ma Trung Chi Ma nói với giọng u buồn :

– Phải! Trong vòng năm trượng, Chỉ công này có thể làm tan đá nát vàng. Ta tin rằng công phu đó có thể đối phó với Huyết sọ và phá vỡ “Kim Cang thần công” của hắn. Nhưng… Trời chẳng chiều người, trong lúc luyện công, một sự bất hạnh xảy đến với ta, là ta không thận trọng để cho tẩu hỏa nhập ma, biến hai chân trở thành tàn tật, nên ta không còn nghĩ đến ý nguyện rửa thù. Gần đây, ta vẫn thấy đôi chân trở thành hai cành cây khô mục, ta tự biết mình sắp lìa trần, ta mãi chờ gặp được một người xứng đáng, đem hết công phu bốn mươi năm của ta truyền lại và chỉ yêu cầu ngươi thay ta hoàn thành điều nguyện ước!

Hoàng Thượng Chí nghiêm trọng, nói :

– Huyết sọ ước hẹn với lão tiền bối, tại sao hắn không đến để gặp mặt.

Ma Trung Chi Ma nói :

– Huyết sọ đâu biết lão phu đã hãm mình dưới địa huyệt.

Hoàng Thượng Chí như sực nhớ điều gì, vội hỏi :

– Tại sao lão tiền bối lại “hú” lên như vậy?

Ma Trung Chi Ma mỉm cười, nói :

– Lão phu có ý dẫn người đến đấy!

Hoàng Thượng Chí mỉm cười nói :

– Có lẽ lâu nay ít người nghe tiếng hú của tiền bối mà dám đến gần chứ gì?

Ma Trung Chi Ma nói :

– Có chứ! Có rất nhiều! Nhưng chẳng ai có thể luyện được môn thần công của ta!

Hoàng Thượng Chí lại nói :

– Lão tiền bối làm sao biết được vãn bối vào đây?

Ma Trung Chi Ma nói :

– Lão phu ở trong động nhìn ra ngoài, thấy thân pháp của ngươi rất nhanh khi bước vào rừng. Và tuổi tác của ngươi lại còn trẻ, có thể giao trách nhiệm cho ngươi được. Đến lúc thấy ngươi lại gần nơi cửa động, nhìn rõ ra ngươi có cốt cách phi phàm, ta lại dùng lời khích ngươi phá vỡ phiến đá, để xem công lực ngươi đến đâu, không ngờ ngươi còn nhỏ, mà công cao võ trọng đến bực thượng thừa! Thật ý nghĩ ta không nhầm, thực ngươi không có diệu dược linh đan phục sức, thì làm sao ngươi có đến cả trăm năm công lực…

Hoàng Thượng Chí nói :

– Lão tiền bối đoán không sai.

Ma Trung Chi Ma nói :

– Tốt thay! Nhưng lão phu rất tiếc không biết được lai lịch của sư phụ ngươi! Ta chỉ yêu cầu ngươi thay ta mà làm tròn những điều tâm nguyện. Trước hết là truyền cho ngươi “Ma Ma chưởng pháp” đấy là môn học tuyệt diệu của phái Ma Ma, tiếp theo là ngươi sẽ luyện thêm Đông Kim chỉ…

Hoàng Thượng Chí cau mày, nói :

– Như thế, lão tiền bối tốn công phí sức không biết bao nhiêu thời gian để truyền dạy vãn bối…

Ma Trung Chi Ma nói :

– Ta đã rút gọn các tinh hoa, của hai môn pháp kể trên đúc kết đề truyền cho ngươi nội trong ba ngày là đủ cả…

Hoàng Thượng Chí quá mừng rỡ kêu lên một tiếng mặt sững sờ! Công trình khổ luyện của lão trong bốn mươi năm giờ đây giao lại cho chàng.

Trong thời gian này chàng có hoàn thành được hay không?

Trong thời gian ba ngày, Ma Trung Chi Ma giốc túi truyền lại hết hai môn võ độc đáo làm rúng động cổ kim cho Hoàng Thượng Chí.

Ma Trung Chi Ma đã rút gọn và phân ra: chấn, công, thủ, thế.

“Công” như sao sa điện xẹt, “Thế” như phá núi dời non, “Thủ” như thành vàng kiên cố, “Chấn” như biển lửa vạc dầu.

Ma Trung Chi Ma hết lòng chỉ điềm từng bộ, từ môn rất rõ ràng.

Hoàng Thượng Chí gắng công luyện theo lời chỉ giáo của quái nhân Ma Trung Chi Ma, trong vòng ba ngày cả hai đều cảm mến nhau như quen biết mấy mươi năm trời.

Hoàng Thượng Chí đâu rõ, thưở trước lão quái nhân Ma Trung Chi Ma là một tay kiệt liệt giang hồ lừng danh bốn biển còn phải coi Huyết sọ là kẻ đại cừu, thì Huyết sọ cũng là một tay làm nghiêng trời lệch đất, chứ chẳng phải tầm thường.

Hoàng Thượng Chí lúc đầu tính đi tìm nghĩa đệ Đông Phương Huệ, và gấp rút đến gặp Chủ nhân Quỷ bảo, giờ đây lại được kỳ duyên hội ngộ với Ma Trung Chi Ma.

Nhưng lời dặn dò của Thất Hồn nhân chàng chẳng bao giờ quên. Chàng phải đến bái phỏng chủ nhân Quỷ bảo nên nói với Ma Trung Chi Ma :

– Lão tiền bối! Giờ đây đã hoàn tất, vãn bối xin cáo từ, và hứa một lời danh dự vãn bối sẽ hoàn thành điều tâm nguyện mà tiền bối giao phó.

Ma Trung Chi Ma cúi đầu ngẫm nghĩ rất lâu, đoạn nói :

– Tiểu tử ơi! Mặc dù ta đã truyền dạy cho ngươi môn “Đông Kim chỉ”, thì không sợ công lực thiếu kém nhưng bốn mươi năm dài đằng đẵng, không rõ võ công của Huyết sọ tiến triển mức độ nào, lão lấy làm e ngại cho ngươi, vậy ngươi hãy lại đây, lão sẽ gắng chút thân tàn mà truyền nội lực…

Hoàng Thượng Chí cảm thấy sự chân thành quá mức của lão quái nhân, vội xua tay lắc đầu, nói :

– Trời! Không nên! Lão tiền bối… không thể làm như vậy được!

Ma Trung Chi Ma không nghe lời chàng, đưa ra song chưởng vạch thành một vòng lớn! Ghê thay sức lực của quái nhân tựa hồ như sợi xích sắt, kéo lôi Hoàng Thượng Chí đến ngay trước mặt! Lão đưa tay ra ấn mạnh vào vai Hoàng Thượng Chí. Thân mình chàng lúc bấy giờ không tự chủ được nữa, chịu sự sai khiến của quái nhân.

Hoàng Thượng Chí ngồi bịch xuống đất, thì hai ngón tay của quái nhân, điểm vào “Hoa Cái huyệt”. Lão quái nhân ôn tồn bảo :

– Tiểu tử hãy nhắm mắt, định thần, để lão truyền nội lực chân ngươn của lão…

Hoàng Thượng Chí đã y lời, nhắm mắt định thần. Chàng cảm thấy một luồng điện từ lòng bàn tay của quái nhân chuyền vào Hoa Cái huyệt chạy đều khắp cả châu thân, và chàng biết môn pháp này rất lợi hại, dầu muốn thôi cũng không được, chàng chỉ biết vận nội lực mà tiếp lấy nguồn chân khi dồi dào của Ma Trung Chi Ma.

Chàng có kỳ duyên hội ngộ, lần đầu đã được Địa chấn linh tuyền gội rửa cả cơ phu cốt huyết, lần kế được Linh qui truyền công lực cả hai môn này đều là kỳ công xảo diệu nhứt đời. Và giờ đây chàng lại gặp Ma Trung Chi Ma truyền nội lực chân ngươn cả ba quy nhứt thống làm cho cơ thể của chàng trở thành bản thể của một bực siêu nhân tiền bối.

Trong khi hai ngón tay của Ma Trung Chi Ma truyền vào “Hoa Cái huyệt” thì nội lực chân người của ông đã chuyển hết cho chàng.

Hoàng Thượng Chí vừa nhận xong, toan đứng dậy tạ ơn thoạt thấy thân mình của quái nhân run bần bật chực ngã.

Hoàng Thượng Chí thất kinh nhìn lão thở dài.

Bao nhiêu căn cơ nội lực lão đã dốc túi truyền hết cho chàng nếu lão không bảo chàng đến đấu với Chủ nhân Quỷ bảo thì chính bản thân chàng cũng tìm đến đấy để rửa hận cừu. Nhưng hiện giờ lão quái nhân đã ban cho chàng một công ân vô giá, lại truyền hết nội lực chân ngươn, làm cho chàng vô cùng cảm động.

Ma Trung Chi Ma vừa lấy lại tinh thần, đã từ từ mở mắt, nhưng đôi mắt của lão bây giờ có vẻ mỏi mệt yếu đuối. Lão nói tiếp :

– Tiểu tử! Hiện tại, cơ thể của ngươi như một ngươi đã luyện hai trăm năm công lực, trong giới võ làm có một không hai thì dù cho Huyết sọ có tiến triển đến bực nào cũng khó đối phó nổi với ngươi…

Hoàng Thượng Chí đôi mắt tinh diệu, điềm nhiên nói :

– Lão tiền bối! Vãn bối còn một điều tâm sự.

Ma Trung Chi Ma hỏi :

– Chuyện gì thế?

Hoàng Thượng Chí nói :

– Vãn bối đối với Chủ nhân Quỷ bảo có mối thù, chẳng đội trời chung, nay lại vâng mạng lão tiền bối và được truyền thụ…

Ma Trung Chi Ma ngắt lời nói :

– Sao? Ngươi với Huyết sọ có mối cừu à?

Hoàng Thượng Chí nói :

– Đúng vậy! Vãn bối có lời thề, nếu lão tiền bối không dặn dò sai bảo, vãn bối cũng lấy sự trả thủ làm đầu, tiêu diệt Chủ nhân Quỷ bảo và Huyết sọ…

Ma Trung Chi Ma cười vang dội, nói :

– Tiểu tử! Lão phu khâm phục hành động của ngươi, vả lại người có được tâm tánh thuần hậu, thêm vào đó nội lực chân ngươi của lão, thì sự thành công của ngươi rất dễ dàng.

Hoàng Thượng Chí bỗng nhiên quỳ mọp xuống đất…

Ma Trung Chi Ma vội hỏi :

– Ngươi làm trò gì thế?

Hoàng Thượng Chí kính cẩn thưa :

– Vãn bối trước đã được Linh Qui thượng nhân truyền công dạy võ nên vãn bối đã kính là tiên sư. Thực ra vãn bối không có trong môn phái nào cả. Hôm nay lão tiền bối đã thành toàn cho vãn bối, vậy vãn bối cúi đầu, xin nhận làm đồ đệ và xin sư phụ ban ơn…

Ma Trung Chi Ma điềm đạm nói :

– Ngươi… ngươi là đứa đệ tử quí nhứt trên đời! Ta xét ra không đủ tư cách làm sư phụ…

Hoàng Thượng Chí cúi đầu lạy ba lạy ra mắt rồi đứng dậy vòng tay tựa hồ như đứa học trò ngoan.

Ma Trung Chi Ma bồi hồi cảm động, toàn thân run lên, nói chẳng ra lời. Đôi mắt ông vui buồn lẫn lộn, tựa hồ như vừa thoát khỏi giấc chiêm bao. Qua một lúc lâu, ông nói với giọng cảm động :

– Con ạ! Ngày giờ làm thầy của ta rất ngắn ngủi. Ta hy vọng ở con trong mười ngày sẽ hoàn thành điều tâm nguyện của ta. Ta chờ đợi tin lành của con…

Hoàng Thượng Chí nói :

– Đệ tử xin vâng theo ý thầy, nhưng còn…

Ma Trung Chi Ma nói :

– Chuyện gì sau này con sẽ nói! Hiện tại thì con phải lập tức lên đường, và hãy nhớ ba điều sau đây để làm phương châm hành động.

Hoàng Thượng Chí nói :

– Đệ tử xin nghe lời chỉ dạy.

Ma Trung Chi Ma nói :

– Điều thứ nhứt là: khi người bước đến ngôi Quỷ bảo ngươi hãy cất giọng cao và ngâm như vầy… “Nhất ma xuất nhứt ma tiêu, Ma Trung Chi Ma hội nhứt miêu” ngươi chỉ cần ngâm câu này là người Quỷ bảo sẽ tiếp đãi. Nếu ngươi cãi lại thì không thể nào ngươi nhìn thấy một bóng người…

Hoàng Thượng Chí gục đầu, nói :

– Đệ tử xin ghi nhớ, còn điều thứ hai.

Ma Trung Chi Ma nói :

– Điều thứ hai là: Ngươi hãy giữ lấy thân mình làm trọng đừng hàm hồ gây sự, hai bên không thù oán, đừng ỷ công lực đả thương người. Mọi việc phải nói rõ ràng minh bạch, chừng nào quá lắm mới ra tay.

Hoàng Thượng Chí gật đầu, nói :

– Sư phụ không ngại điều đó! Xin sư phụ nói tiếp điều thứ ba.

Ma Trung Chi Ma gằn từng tiếng :

– Điều thứ ba, ngươi không được lợi dụng cơ hội mà trả thù riêng. Người hãy ghi nhớ…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN