Quỷ Bảo
Chương 43: Song cập hợp bích
Bang Chủ thở dài, than thở:
– Điều bất hạnh này khiến cả bổn bang quá hổ thẹn vô cùng, còn suy nghĩ gì nữa! Bổn bang cảm kính tấm lòng tốt của Hoàng thiếu hiệp vạn phần, xin thiếu hiệp thứ lỗi cho những lời vừa rồi nhé?
Thượng Chí thở dài khoan khoái:
– Không dám ạ!
Rồi quay lại phía Nam Cái, mỉm cười nói:
– Lão ca ca, tiểu đệ còn việc gấp đeo lưng, không thể chần chờ được, xin cáo từ nhé!
Nam Cái bùi ngùi:
– Tiểu đệ có cần lão ăn mày này giúp gì không?
– Chưa dám ạ! Sau này nếu có việc nào cần đến, dĩ nhiên tiểu đệ sẽ phải thỉnh ca ca giúp sức!
Việc giải oan cho sư phụ đã xong, mối huyết hận tưởng phải đổ máu, nào ngờ lại dàn xếp tốt đẹp như thế, lòng Thượng Chí nhẹ nhàng như vứt được gánh nặng.
Rồi chợt nhớ đến năm người trưởng lão của Thiên Nam Ảo Ma Cung, không biết họ đã truy ra tung tích tên phản đồ Mão Tam Hữu chưa? Bổn phận chàng giờ đây đối với Ảo Ma Cung rất nặng, lời ủy thác của ân sư chàng không dám xem thường, và vì việc chỉnh đốn lại nội bộ của phái Thiên Nam rất rắc rối, phức tạp, nếu chậm trễ một chút hoặc kém tế nhị một tí thì tai hại sẽ mang lại không ít. Tình hình vì thế rất khẩn trương như lửa đốt bên lưng.
Không kịp nói thêm lời nào nữa, chàng vội vàng quay chào Bang Chủ và Bắc Tăng, rồi vút nhảy lên nóc miếu, trong chớp mắt đã biến mắt sau mấy hàng cây đàng xa tít.
Dường như Bang Chủ và Nam Cái đang định nói gì với chàng nhưng vụt một cái chàng đã biến mất, nên chỉ đưa mắt nhìn theo khâm phục.
Rời khỏi Linh Quan Miếu, Thượng Chí theo đường cái lớn mà đi. Thân pháp Di Ảnh Phù Quang được tận dụng, bóng Thượng Chí như một làn khói, nhẹ lướt vun vút trên mặt đường.
Một ngày đã qua! Mặt trời cố trườn mình khỏi núi, nhìn xuống mọi vật. Ánh nắng trải vàng trên đường len lỏi qua kẽ lá, tạo thành những vệt sáng lỗ dỗ trên nền đất.
Bóng Thượng Chí ngắn dần! Đã một ngày, một đêm chạy ráo riết, chàng đã vượt trên ngàn dặm, nhưng chưa tìm thấy dấu tích của năm trưởng lão Thiên Nam, lòng nóng như đốt! Nhưng không thể về Thiên Nam được, vì chàng còn một việc trọng yếu nhất phải làm ngay.
Vô tình con đường dẫn chàng xuyên qua một rừng cây um tùm. Mặt trời đã lên khá cao nên đường xuyên sơn không còn tối nữa, tai Thượng Chí nghe rõ ràng có tiếng nước chảy ầm ầm.
Vậi chạy nhảy lại phía phát ra tiếng động, trước mắt chàng là một dòng sông, nước cuồn cuộn. Dọc hai bên bờ sông rặng thùy dương kéo dài đến mút mắt, màu xanh của ngàn cây nổi bật trên nền trời trong sắt bóng dâm chạy thành một khoảng dài dưới con đường đất, men theo rặng thùy dương. Bên phải con đường, đối diện với con sông là rừng dương liễu rậm rạp, bóng mát phủ kín cả mặt đất.
Một tấm bia đá đã cũ cao hơn trượng dựng bên mép sông, trên có đề ba chữ lớn:
“Liễu Long Đò”.
Thượng Chí thấy lạ vô cùng! Rõ ràng đây là bến đò sao chẳng thấy bóng chiếc thuyền nào cả.
Nhướng mắt nhìn dòng nước đục ngầu, chảy siết như thác, biết không sao qua được. Chàng bóp trán, cố tìm một phương cách qua sông nhưng đành thúc thủ!
Một cơn gió vút qua, rừng thùy dương được mơn trớn, ngã nằm theo làn gió. Chợt Thượng Chí ngửi thấy mùi tanh tanh của máu.
Thượng Chí giật nảy mình, đảo mắt nhìn sâu vào rừng liễu, vì công lực cao thâm nên tinh mục của Thượng Chí rất thông, chàng thấy tít mù trong rừng cây như có nhiều bóng người nằm ngủ la liệt dưới đất.
Khẽ lắc mình một cái, Thượng Chí phóng mình vào rừng phi lao. Trước mặt chàng những xác chết ngổn ngang, máu me lai láng, đọng thành vũng lớn, máu đã động lại pha với cát đất tạo thành màu thâm đen bốc mùi tanh hôi nặc mũi. Thượng Chí lạnh người, nhìn kỹ những xác chết, bỗng chàng buột miệng nói lớn:
– Âm Sát!
Gần trên ba mươi mạng người cùng bị giết một cách giống nhau. Thiên linh huyệt nát bét, não tủy tung tóe, pha lẫn với máu thành một màu lầy nhầy, đẫm ướt cả mặt mũi, trông mà khiếp! Trên nét mặt các tử thi còn lộ vẻ hãi hùng tột độ.
Cách giết người quá dã man này của Âm Sát Mạc Tú Anh không còn lạ gì đối với giang hồ. Bọn võ lâm nhiều phen chạy trối chết vì nàng, nghe đến Âm Sát chẳng khác nào được tin quỉ sứ xuất hiện vậy.
Cái hành động sát nhân ấy của nàng không phải vô lý do, nguyên nhân những cuộc thảm sát là vì sự mất tích của Dương Sát Cao Sĩ Kỳ và cứ mỗi năm nàng tự đặt một luật lệ xuất hiện giang hồ một lần, rồi rút về qui ẩn, khi dưới tay nàng đã được một trăm người bị hạ độc thủ.
Thượng Chí kinh ngạc vô cùng! Rõ ràng khi chia tay chàng biết nàng đã giết đủ số rồi, sao bây giờ lại thế này! Hay là nàng đã phá luật? Đó thật là mối hiểm cho bọn cao thủ trong võ lâm.
Thượng Chí lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa, rồi cúi xuống nhìn sát mặt những tử thi, xem thử họ là người phái nào? Đột nhiên Thượng Chí giật nẩy mình! Sợ mình nhầm lẫn, chàng cúi nhìn lại lần nữa. Nét mặt Thượng Chí cau lại, rồi thở dài … Thì ra chàng mới nhìn ra được xác của Mão Tam Hữu, hộ pháp của Ảo Ma Cung.
Thượng Chí nghĩ thầm:
– Hừ! Bọn mi đã can đảm phản môn, hành động trái đạo dầu có chết cũng không ai thương tiếc.
Tuy nghĩ thế nhưng chàng cũng động lòng, vì dầu sao chàng đã là chưởng môn của Thiên Nam, nên chàng và bọn môn đồ hầu như đã có một sợi dây tình cảm thiêng liêng buộc chặt lại, và cảm thấy từ đây mình phải chịu hoàn toàn trách nhiệm đối với hành động của môn hạ Thiên Nam. Thượng Chí thấy vai mình trĩu xuống vì trọng trách. Bất giác chàng thở dài lẩm bẩm:
– Tại sao nàng lại xuống tay hạ độc thủ bọn phản đồ này? Còn năm trưởng lão lên đường truy tầm bọn này trước ta, mà sao bây giờ ta chưa thấy tăm dạng bọn họ đâu cả? …
Hay là đã bị …
Nghĩ đến đây Thượng Chí giật thót người, chợt bên tai văng vẳng có tiếng kêu la, nhưng không lớn lắm, lại bị đứt đoạn vì tiếng phi lao reo vút vút ắt hẳn. Nếu không được cái công lực thâm hậu thì Thượng Chí khó phân biệt được cái âm thanh hỗn loạn ấy.
Thượng Chí vội định thần lắng tai nghe lại lần nữa, nhưng tiếng la ấy không còn nữa, lòng ngờ vực thầm, chàng lẩm bẩm:
– Hai tai ta nghe lầm chăng? Vô lý!
Nghĩ thế chàng lại lắng tai nghe một lần nữa, đột nhiên có tiếng phát ra rất nhỏ nhưng đượm vẻ hãi hùng …
Không còn nghi ngờ gì nữa Thượng Chí liền nhắm hướng phát ra tiếng la thét phóng mình vun vút, chẳng mấy chốc bóng chàng mất hẳn trong rừng phi lao trùng trùng điệp điệp.
Ở giữa rừng phi lao có một khoảng đất trống bằng phẳng, cỏ mọc lấp xấp đến mắt cá, nơi đó có bóng người đang vờn nhau như hình với bóng, một trận đấu long trời vỡ đất …
Ba lão già áođỏ tay cầm thiết trượng, đem toàn lực múa vun vút, vây chặt một thiếu phụ, bóng thiếu phụ như ma, như quỉ lanh lẹ phi thường, mỗi lần song chưởng vung lên, một luồng kình lực mạnh như sấm sét liền áp tới khiến ba lão áo đỏ kia phải mấy phen thất điên bát đảo. Ngoài vòng chiến còn thấy thêm hai lão già áo đỏ nữa đang ngồi nhắm mắt, mặt xanh mét, dường như họ đã bị nội thương khá nặng.
Thiếu phụ trẻ đẹp kia cứ nhởn nhơ như đùa cợt với ba lão già áo đỏ, thỉnh thoảng nàng ré lên một tràng cười lành lạnh, tay lanh như chớp giật, xuất những thế kỳ độc, khiến ba thiết trượng của lão già áo đỏ bị ép xuống, như đang gặp phải một sức mạnh di sơn đảo hải đè xuống, tình thế vô cùng nguy ngập.
Còn ba lão già áo đỏ kia chính là bọn người trong ngũ trưởng lão của Nguyên Lão Viện Ảo Ma Cung Thiên Nam phái và hai lão ngồi ngoài cũng vậy.
Và thiếu phụ trẻ đẹp ấy chính là người lừng lẫy sát giới giang hồ, là Âm Sát Mạc Tú Anh.
Không hiểu vì sao họ lại gây sự với nhau, mà đánh chí chết thế?
Đột nhiên Âm Sát công liền ba chiêu, áp lực của chưởng phong ép ba trưởng lão áo đỏ lùi lại tám bước tiếp, nàng cất tiếng lanh lảnh quát mắng.
– Ba thằng già này thật không biết xấu hổ là gì cả! Ta có luật:
hễ ai tiếp được ba chiêu của ta thì khỏi chết, vậy sao cứ dằng dai mãi thế, không chịu chạy cho xong. Tức thật! Nếu không vì cái luật ấy chắc bọn ngươi đã nát thây rồi. Một lần cuối cùng ta khuyên các ngươi hãy cấp thời rút lui, kẻo nổi giận ta phá luật thì e năm mạng già khó thoát đấy!
Ngũ Tịch Trưởng lão Đỗ Nhất Phi thét lớn:
– Mi cả gan thực! Đã đả thương hai sư đệ ta, lại gây thiệt mạng trên chục môn đồ của bổn bang, mi phải đền mạng là hợp với đạo trời!
– Đạo trời?! Ha! … Ha! …
Âm Sát Mạc Tú Anh ré lên cười lanh lảnh, xé không gian xoáy mạnh vào tai ba người như muốn đâm thủng màng nhĩ. Đi liền với điệp khúc rợn người ấy, thân hình Âm Sát như một làn khói, phóng nhanh về phía Đỗ Nhất Phi, vung song chưởng, đẩy mạnh, một luồng kình lực ép mạnh tới. Tư thế quả độc hại phi thường.
Thấy đồng bọn bị áp chế, hai lão áo đỏ hừ lên một tiếng lạnh lùng, vận toàn lực, vung mạnh thần trượng. Hai vầng sáng bạc loáng lên, nhắm đầu Âm Sát bửa xuống, khí thế mạng tưởng đến ngàn cân.
Đỗ Nhất Phi thấy đối phương muốn hạ độc thủ, tuy biết mình không phải là địch thủ của yêu nữ này, nhưng đứng trong nguy ngập cái chết chầu chực bên mình, không lý đứng yên sao? Nghĩ thế, lão vội đưa thiết trượng vận toàn lực quất mạnh một thế, mong ngăn được phần nào uy thế của đối phương.
Bùng! Một tiếng lớn chát chúa, đồng thời một tiếng hự phát ra. Thiết trượng bị đánh tung lên không, quay tít như chong chóng, còn Đỗ Nhất Phi bay ngược ra ngoài mấy trượng, miệng ụa mấy búng máu tươi. Đương nhiên thương thế không nhẹ gì!
Trong khi đo, song trượng của hai trưởng lão đã lao vút xuống cận đầu Âm Sát. Nếu để trúng phải, thì nhất định nàng không thể nào toàn mạng được …
Tuy động tác nhanh nhẹ của hai vị trưởng lão như chớp giật, nhưng công lực của hai người còn thấp hơn Âm Sát Mạc Tú Anh một bực, hơn nữa nàng lại được thiên phú cho tài lanh lẹ, nên chỉ lách nhẹ một cái đã thoát vòng kìm tỏa của hai vần thiết trượng.
Nhảy được ra ngoài, Âm Sát liếc mắt nhìn hai trưởng lão mỉm cười duyên dáng:
– Bây giờ đến phiên hai vị đó!
Tiếng nói ngọt ngào, êm ái làm sao, nhưng hai vị trưởng lão lạnh toát người. Thấy thân kỳ ảo của yên nữ hai người đã khiếp rồi, nay lại nghe nói thế lại khiếp hơn. Hai trưởng lão vội lùi lại ba bước thủ thế …
Mạc Tú Anh cười lạnh lùng, từ từ bước tới, song chưởng thủ trước ngực, rồi đột nhiên phóng mạnh tới …
– Chớ có lộng hành!
Tiếng hét như sắt lạnh làm ba người giật mình kinh hãi.
Âm Sát Mạc Tú Anh tự nhiên thâu chưởng lại lòng ngạc nhiên vô cùng! Giọng lớn lối ấy nàng chưa nghe ai cả gan nói với nàng bao giờ, ấy thế mà người này lại dám ngông cuồng buông lời ngăn cản hành động của nàng! Rõ gã hết muốn sống rồi.
Trong giang hồ hễ nghe đến tên Âm Sát kinh ngạc không phải là không có lý!
Chẳng riêng gì Âm Sát, mà cả mấy vị trưởng lão Thiên Nam phái cũng kinh ngạc không kém.
Tổng trưởng lão Đỗ Nhất Phi lúc ấy tuy đang mang trọng thương, nhưng cũng vội trỗi dậy, đưa tay áo lau sạch máu miệng, rồi đưa mắt nhìn dáo dác …
Một bóng người rời khỏi đám phi lao, như một làn khói nhẹ, đáp xuống giữa trận.
Thân pháp quả kỳ ảo vô cùng! …
Âm Sát Mạc Tú Anh há hốc nhìn người mới đến, một lát lâu buột miệng:
– Người là Lãnh Diện Nhân à?
Giọng lạnh lùng, Thượng Chí đáp:
– Thưa phải chính tại hạ đây!
– Ta đang muốn tìm người thì người đã đến?
Thượng Chí mỉm cười:
– Thật à?
– Ừ!
Ba vị trưởng lão thấy Thượng Chí, bất đồ vui mừng không kể. Cả ba sắp hàng ngang bước tới trước mặt Thượng Chí ngã đầu chào rất cung kính:
– Xin bái kiến chưởng môn! Chưởng môn đến thật đúng lúc!
Đưa tay ngăn lại, Thượng Chí nói:
– Miễn lễ cho ba vị! Lần sao chớ có đa lễ như thế nữa nhé!
Mạc Tú Anh trợn mắt nhìn sững Thượng Chí, nói lớn:
– Cái gì … ngươi … ngươi là Thiên Nam Đế Quân Ảo Ma Cung à?
Không thèm để ý đến sự ngạc nhiên của Âm Sát, Thượng Chí lạnh lùng nói:
– Phải! Ngươi ngạc nhiên lắm sao?
– Ngươi không phải là truyền nhân của Ma Trung Chi Ma chăng?
– Người lầm rồi! Vì tiên sư chính là Đế Quân đời trước của Thiên Nam Ảo Ma Cung.
Đột nhiên Âm Sát Mạc Tú Anh lùi lại ba bước, mặt biến sắc, mắt nhìn chòng chọc vào Thượng Chí, nói:
– Vậy ngươi thật là Đế Quân Thiên Nam Ảo Ma Cung à?
– Không thật thì láo sao! Người không tin, tại hạ cũng chả cần.
Lấy lại được trầm tĩnh bình thường. Mạc Tú Anh mỉm cười duyên dáng, nói:
– Nào phải không tin! Nhưng vì bất ngờ nên cảm thấy thế thôi!
Thượng Chí cười nhạt, mắt lành lạnh nhìn Âm Sát rồi cất tiếng hỏi:
– Mấy mươi xác chết đằng kia có phải do ngươi gây ra không?
Đôi mày liễu khẽ nhíu lại, Mạc Tú Anh mỉm cười đáp tự nhiên:
– Phải đấy! Đã thế thì sao nào?
Cười khô khan, Thượng Chí cất giọng nhạt nhẽo:
– Người đã phá luật rồi sao? Một trăm sinh mạng mỗi năm chưa vừa lòng à?
Nét khả ái vụt biến mất, mặt lộ đầy sát khí, Mạc Tú Anh mắt long lanh nhìn Thượng Chí, buột miệng:
– Lãnh Diện Nhân! Ngươi nhìn ta có đẹp không?
Thượng Chí ngơ ngác, không biết nàng hỏi thế với dụng ý gì? Vì thế chàng cứ ngờ ngẩn trố mắt nhìn Âm Sát Mạc Tú Anh, không nói lên một lời nào cả.
Đột nhiên, hai trưởng lão bị thương khi nãy ngồi bật dậy và tiến đến đứng sát cánh với vị trưởng lão kia. Xem dáng điệu hai người, có thể đoán được thương thế của họ đã đỡ nhiều rồi.
Qua phút chờ đợi, vẫn không thấy Thượng Chí đáp, Mạc Tú Anh lập lại:
– Lãnh Diện Nhân! Ngươi thấy ta có đẹp không?
Thượng Chí cau mày, hỏi lại:
– Người hỏi thế có ý gì chứ?
Mạc Tú Anh nghiêm nghị, nói:
– Ngươi hãy trả lời câu hỏi của ta trước đã!
Thấy khó hiểu vô cùng, nhưng Thượng Chí vẫn đáp:
– Không sai, người còn trẻ đẹp lắm, nhưng lòng dạ lại …
– Đủ rồi! Khỏi cần ngươi phải chửi rủa ta nữa. Câu trả lời vừa rồi là nguyên nhân của những cái chết kia đấy!
Thượng Chí đã vỡ lẽ! Chàng thầm nghĩ:
– Hừ! Thì ra bọn phản đồ Mạo Tam Hữu thấy nhan sắc mụ này, lòng nổi ý tà dâm, nào ngờ chạm phải nữ sát tinh. Thật đáng kiếp! … Hà! Tuy bọn này là phản đồ của bổn môn, nhưng lại chết dưới tay độc thủ của nữ ma đầu Mạc Tú Anh này, nếu tin này mà truyền ra giang hồ thì còn gì tăm tiếng của Thiên Nam phái nữa! Ta không thể để cho ai làm nhục đến Ảo Ma Cung cả! Vì dầu muốn dầu không ta cũng đã là người của Thiên Nam rồi.
Nghĩ thế, Thượng Chí liền cười lạnh lùng, gằn từng tiếng:
– Mạc Tú Anh! Ngươi có biết những người bị ngươi sát hại là ai chăng?
Không chút e ngại, Mạc Tú Anh đáp:
– Đó là bọn phản đồ của Thiên Nam phái chớ ai!
Nét mặt rắn lại, Thượng Chí lạnh lùng nói:
– Người có biết tại hạ là gì của Thiên Nam chăng?
– Ngươi muốn báo thù cho bọn phản đồ ấy à!
Thượng Chí cười khẩy, đáp:
– Dĩ nhiên! Tuy họ là bọn phản đồ thật, nhưng tội ấy không phải bất cứ ai cũng sửa trị được!
Hơi biến sắc, Mạc Tú Anh nói:
– Được! Nhưng việc này hãy tạm gác lại đã, lát nữa sẽ giải quyết … Ta nghe bọn giang hồ đồn rằng:
Ngươi đã tìm được một nửa kia của Phật Thủ Bảo Cập rồi phải không?
– Phải!
Mạc Tú Anh lộ vẻ vui mừng, nói:
– Lãnh Diện Nhân! Ngươi còn nhớ lời giao ước với ta trước kia chăng?
Thượng Chí lạnh lùng:
– Người tìm tại hạ vì việc này à?
– Quả đúng, không sai một ly!
Đôi má Mạc Tú Anh ửng hồng, bà ta xúc động vô cùng, tim đập thình thịch, toàn thân nàng run lên. Mắt nhìn Thượng Chí đăm đăm, chờ đợi …
Suốt mười tám năm đăng đẳng sống trong lo âu, mong mỏi. Nàng đã đặt chân trên khắp nẻo đường để tìm tung tích của Dương Sát Cao Sĩ Kỳ chồng nàng, nhưng bóng người chồng yêu quí vẫn biền biệt. Do đó bà ta tức giận trúc bao nhiêu oán hận trên đầu bọn giang hồ và bà ta đã nổi tiếng là một tay sát giới …
– Này Lãnh Diện Nhân! Tin đồn ấy có thật hay không?
Thượng Chí lấy Bảo Cập trong người đưa ra, rồi lạnh lùng nói:
– Phải, đây là bằng chứng của lời đồn đó!
Mạc Tú Anh mừng rỡ ra mặt, bà ta nói:
– Đưa xem thử nào!
Hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng ném sang Mạc Tú Anh.
Âm Sát đưa tay bắt lấy, còn tay kia móc trong người ra một chưởng đồng đen mà trước kia đã đoạt của Thượng Chí. Đưa song thủ vừa tầm mắt. Mạc Tú Anh nhìn một lúc như để so sánh, rồi rú lên cười điên dại. Âm thanh vang dội tận từng mây, xen lẫn với tiếng rầm rì của rừng phi lao tạo nên một tầm thức man dại.
Năm trưởng lão đứng ngơ ngác, trố mắt nhìn hai người. Họ không hiểu gì cả!
Tiếng cười đã dứt hẳn mà Mạc Tú Anh vẫn còn đứng ngây ra như kẻ mất hồn. Lệ ứa quanh tròng, rồi e ngại, ngập ngừng lăn xuống đôi má mịn màng.
Qua một lúc lâu, Mạc Tú Anh đã lấy lại bình thường, nàng cất giọng run run:
– Chàng đã chết hay còn sống?
– Vẫn còn sống!
Mạc Tú Anh suýt ré lên vì vui sướng, mắt chớp lia lịa, lệ tràn ướt cả mặt, bà ta lẩm bẩm như nói trong mơ:
– Chàng còn sống! … Chàng còn sống! …
Rồi đột nhiên quay lại, cất giọng run run.
– Ngươi nói thật à?
– Không thực! Thì tại hạ dối người làm gì!
Mạc Tú Anh cười duyên dáng nhìn Thượng Chí, dịu giọng:
– Lãnh Diện Nhân! Ta, Mạc Tú Anh này không bao giờ thất hứa cả, và theo lời hứa khi trước, Song Thủ này sẽ thuộc về ngươi. Này hãy cầm lấy!
Nói xong liền ném Song Thủ cho Thượng Chí.
Đưa tay ra bắt lấy Song Thủ lòng Thượng Chí vui mừng vô cùng, nghĩ thầm:
– Phật Thủ Bảo Cập nay đã đủ đôi, ta chỉ cần theo khẩu thuyết đã ghi trên Song Thủ này mà tập luyện, thì không chóng thì chầy Khư Mê Thần Công phải thành. Do đó mối thâm cừu huyết hận lo gì không chả được. Dầu công lực của Quỉ Bảo Chủ Nhân có cao siêu đến bực nào đi nữa cũng phải phục và như thế ta sẽ cắt đầu lão về tế phụ thân để ngươi và cả Hoàng Gia Trang sẽ được ngậm cười nơi chín suối.
Trong khi ấy, Mạc Tú Anh tiến tới ba bước ra dáng mong đợi, hỏi:
– Lãnh Diện Nhân! Chàng hiện ở đâu?
– Quỉ Bảo!
– Quỉ Bảo à!
– Phải Dương Sát đã bị Bảo Chủ bắt và nhốt trong nhà đá ở Quỉ Bảo.
Toàn thân Mạc Tú Anh rung lên mặt biết sắc, nghiến chặt răng, mắt lóe những tia sáng kỳ lạ. Bà ta không ngờ, người chồng yêu quí nhứt đời nàng đã bị Quỉ Bảo Chủ Nhân bắt nhốt suốt mười tám năm trời.
Đột nhiên Mạc Tú Anh buột miệng hỏi:
– Lãnh Diện Nhân! Làm sao ngươi tìm được chiếc Phật Thủ Bảo Cập đó?
Thượng Chí cười khô khan, đáp:
– Tại hạ đã một lần xông vào Quỉ Bảo, may mắn thoát ra được và vô tình nhặt Bảo Cập này trong nhà đá.
– Ồ! …
Mạc Tú Anh kêu lên ngạc nhiên. Trầm ngâm một lát, cuối cùng bà ta dịu giọng:
– Lãnh Diện Nhân! Mạc Tú Anh này sẽ nhớ mãi ơn này. Thôi ta đi! Hẹn ngày gặp lại nhé!
Vừa dứt lời, thân hình Âm Sát khẽ lắc một cái đã phóng ra xa.
– Dừng lại!
Mạc Tú Anh đã nhanh, nhưng Thượng Chí còn lẹ hơn, nên khi Mạc Tú Anh vừa định nhún chân lần thứ hai thì đã thấy Thượng Chí đứng chận trước mặt, đưa mắt lạnh lùng nhìn bà ta rồi cất giọng rắn rỏi:
– Âm Sát Mạc Tú Anh! Bà khỏi phải mang ơn tại hạ, vì giữa chúng ta chỉ có tính cách trao đổi thôi. Không ai chịu ơn ai cả, tại hạ giúp người truy ra tung tích của chồng, thì người lại tặng tôi phân nửa Phật Thủ kia! …
Mạc Tú Anh sững sờ một lát rồi nói:
– Như vậy ngươi muốn gì nữa?
Thượng Chí lạnh lùng:
– Hai ta còn món nợ cần phải tính gấp!
– Thật sao?
– Phải!
– Mà nợ gì mới được chứ?
Mắt lóe lên tia lành lạnh, Thượng Chí nói gằn:
– Ngươi đừng có giả bộ nữa! Mấy chục sinh mạng của bổn môn đã …
Như chợt hiểu, Mạc Tú Anh cười khảy, nói:
– À! Ra thế! Nhưng chính bọn phản đồ tự tìm chết, chứ nào ta có muốn thế đâu!
– Hừ! Ngươi còn đả thương ba trưởng lão của bổn môn nữa!
Mạc Tú Anh mỉm cười, cất giọng bình thản:
– Ngươi muốn thanh toán như thế nào?
Đôi mày kiếm dựng ngược, Thượng Chí nghiêm giọng:
– Tại hạ cũng chẳng muốn làm khó dễ với ngươi làm gì, vì ngươi còn phải rảnh tay để đi tìm chồng …
Mạc Tú Anh cười khanh khách, rồi cất giọng chế riễu:
– Không ngờ trong đời này lại có chuyện khôi hài thế! Mạc Tú Anh này lại được người ta tha chết … Ha! … Ha …
Thượng Chí hừ một tiếng lạnh lùng, nói:
– Ngươi không tin à?
Mạc Tú Anh gằn từng tiếng:
– Lãnh Diện Nhân! Ngươi tự tay thanh toán à?
– Dĩ nhiên! Ngươi đừng coi thường mà hối không kịp đấy!
Mạc Tú Anh hơi rung động, nhưng tin ở tài mình có thể khắc chế được Thượng Chí, nên nói:
– Ta, Mạc Tú Anh này cũng xin hứa tuyệt đối không lấy mạng ngươi đâu!
Thượng Chí cười khảy, nói:
– Ngươi dành câu ấy cho ta thì hơn!
Mạc Tú Anh tức giận, quát:
– Lãnh Diện Nhân! Ngươi tài sức bao nhiêu mà ngông cuồng thế! Nương Nương đang đợi ngươi ra tay đây!
Thượng Chí hừ một tiếng, cất giọng lành lạnh:
– Âm Sát chớ có tự phụ! Tiếp chiêu, này!
Chữ này vừa dứt, thân hình Thượng Chí đã lướt tới, vạch một chưởng lực mạnh.
Không khí trở nên căng thẳng đến tột độ.
Năm trưởng lão của Thiên Nam vội lui lại tám bước, cả mười con mắt đổ dồn vào trận đấu. Họ muốn xem tài nghệ của vị tân Đế Quân Thiên Nam Ảo Ma Cung này cao diệu như thế nào!
Nhìn thế công của Thượng Chí vừa nhanh vừa mạnh như chớp sẹt, bọn ngủ lão giật mình, le lưỡi, khiếp phục. Họ cảm thấy hãnh diện vô cùng!
Về phần Mạc Tú Anh cũng kinh hoảng vô cùng, bà ta không ngờ cách có mấy tháng mà Thượng Chí đã hoàn toàn thay đổi. Không dám coi thường, Mạc Tú Anh vận toàn lực, hữu chưởng chống đỡ. Tiếng chưởng khí chạm nhau phát ra chói tai nhức óc.
Cả hai đối thủ cùng một lúc lùi lại mấy bước, gờm nhau.
Không để mất thì giờ, hai người lại xáp vào, tấn công tới tấp mong chiếm lợi thế.
Bụi cát tung lên mịt trời, rừng phi lao ngả nghiêng theo áp lực của chương phong, phát lên những tiếng kêu ào ào. Những cây gần nhất ngã hẳn về một phía như muốn bật cả gốc.
Những chiêu thức kỳ quái được áp dụng một cách thần tinh biến ảo. Sóng chưởng cuồn cuộn xoắn không khí, tạo thành những tiếng gào thét dữ dội tựa tiếng sóng gầm.
Một trận đấu hiếm thấy trên võ lâm diễn ra vô cùng linh động và ngoạn mục.
Trong phút chốc bóng hai đối thủ vờn nhau trong làn bụi cát như hình với bóng. Sắc trời thay đổi hẳn theo màu vàng tối của bụi cát.
Năm trưởng lão Thiên Nam phái rùng mình kinh hãi, trước công lực quỉ khiếp thần sầu của chưởng môn họ và nữ ma đầu kia. Bất đầu năm vị trưởng lão thấy lo sợ thay cho tánh mạng hai người, nhưng liệu sức không giúp được gì nên chỉ trố mắt nhìn …
Đã hơn một trăm chiêu rồi, mà chưa phân biệt được ai thắng ai bại. Mặt trời gần đứng bóng, ánh nắng đã bắt đầu gay gắt, chẳng khác gì ma giỡn bóng.
Âm Sát càng đánh càng rùng mình, công lực cao thâm của Thượng Chí làm bà ta phân vân vô cùng. Rõ ràng trước kia chàng đâu có được cái công lực như vậy! Không hiểu vì lẽ gì mà nay công lực của chàng lại tăng lên cả bội phần như thế?
Còn Thượng Chí cũng kinh hãi thầm! Âm Sát quả danh bất hư truyền, hèn gì bọn võ lâm khiếp sợ bà ta cũng phải! Nếu Âm Dương Song Sát mà hợp lại, thì trong giang hồ khó tìm được địch thủ của họ, Song Sát trước kia lừng danh giang hồ thật chẳng ngoa tí nào!
Hai người kịch chiến thêm mười chiêu nữa, bỗng Âm Sát thét lanh lảnh:
– Đỡ!
Vừa dứt tiếng thét, song chưởng động liên hồi. Trong chớp mắt Mạc Tú Anh đã xuất liền hai mươi bốn chiêu cực kỳ biến ảo. Những chiêu thức này hoàn toàn khác nhau càng về sau càng nhanh, chưởng pháp lại biến hóa thiên hình vạn trạng, bao trùm toàn thân Thượng Chí.
Biết nguy đến nơi, nhưng không còn kịp chống đỡ, Thượng Chí liền vận nội công chịu đựng. Ngọn chưởng thứ hai mươi bốn của Mạc Tú Anh đã đánh trúng ngay ngực Thượng Chí. Thượng Chí cố nhịn đau không thèm kêu lên một tiếng cứ lùi lại năm bước, hả miệng phun ra hai búng máu tươi.
Bọn ngũ lão thất kinh định liều mạng với Âm Sát nhưng Thượng Chí đã đưa tay cản lại.
Trong khi ấy Mạc Tú Anh mỉm cười, nói:
– Lãnh Diện Nhân! Thương thế ra sao? Chúng ta ngừng tay nhé?
Thượng Chí cắn chặt răng, hét lớn:
– Ngươi tưởng ta thua à! Hừ! Hãy ráng tiếp theo một chiêu nữa rồi hãy đi.
Nói xong, liền vận toàn lực, dùng ngay chiêu thức Ma Vương Gõ Cửa, tả chưởng vung lên, xoáy mạnh …
Đó là chiêu cuối cùng trong Ma Ma Chưởng Pháp và cũng là một trong ba chiêu độc đáo nhất của chưởng pháp này. Thượng Chí đánh ra chiêu này với sự tức bực trong lòng, nên không còn e ngại gì nữa. Cái công lực hai trăm năm đã dồn cả vào thế đánh, vì thế uy lực của nó tưởng có thể di sơn đảo hải, rùng rợn phi thường.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!