Quỷ Bảo
Chương 74: Thanh trừng
Hoàng Thượng Chí đi trước, ba vị trưởng lão theo sau, chậm chậm về hướng cửa chính Ảo Ma Cung.
Không một bóng người thấp thoáng, chỉ có những xác chết đứng im lìm!
Không khí như chìm trong một âm mưu khủng khiếp.
Thời gian nặng nề trôi qua!
Hoàng Thượng Chí đưa mắt nhìn lên cửa lầu thấy có treo bảy chữ Thiên Tề Giáo, Thiên Nam phân giáo. Chàng tức giận vung tay một cái! Cái vung tay tuy thấy rất nhẹ nhàng nhưng hàm chứa một công lực xuất quần, vì đó là Khư Mê Thần Công.
Một tiếng rung động vang lên, như núi lở đất long, cát bụi bay mịt mù, núi như bảy chữ màu vàng trên cửa lầu rơi lả tả nát nghếu vách lầu cũng muốn tung vỡ theo.
Hoàng Thượng Chí tiến bước vào đại môn, đi vào một sân rộng.
Bốn bên đều có lầu cao, các cột lớn được chạm khắc rất tinh vi. Những dãy lan can vòng cong theo chánh điện, trông rất uy nghi.
Nhìn trong cung thấy có một ông lão mặt áo xám đoan trang ngồi giữa trước ngực có thêu mấy chữ Nhật Nguyệt Tinh Thìn. Hai bên có mười hai tên bộ hạ đứng hầu.
Lão già mặc áo xám chính là tên chiếm đoạt chức chưởng môn Thiên Nam, và hiện nay là Phó Giáo Chủ tên Vĩ Nhất Dân.
Hoàng Thượng Chí dừng chân, đứng ngay giữa sân, mắt đăm đăm nhìn vào Vĩ Nhất Dân.
Ba vị trưởng lão đứng đằng sau chàng nghiến răng trợn mắt, căm hận đến tột độ.
Không khí căng thẳng! Cảnh máu đổ thịt rơi như đang chờ đợi những kẻ bạc mệnh.
Vĩ Nhất Dân mặt lạnh như tuyết, từ từ đứng lên, đôi mắt chứa đầy hung quang.
Hoàng Thượng Chí lấy Ác Quỉ Châu Bài đưa cao lên. Ba vị trưởng lão đều cúi đầu tham bái.
Tất cả những người trong sân ai nấy sợ sệt mặt xám như tro. Tuy nhiên chẳng một ai dám cúi đầu tham bái Ác Quỉ Châu Bài, vì sợ uy lực Vĩ Nhất Dân.
Vĩ Nhất Dân thất sắc, thân mình hơi rúng động. Nhưng chỉ trong chốc lát hắn trấn tĩnh ngay và hét to:
– Chúng bay mặt dạn mày dày, dám lấy di vật của bản môn mà đến đây tác quái.
Câu nói điên đảo của hắn làm cho Hoàng Thượng Chí máu nóng bừng sôi, lồng ngực như muốn vỡ tung ra.
Không để cho chàng kịp mở miệng Vĩ Nhất Dân chỉ vào mặt ba vị trưởng lão đứng sau lưng Hoàng Thượng Chí, nói:
– Chúng bây là những đứa phản nghịch, tội khó dung.
Hoàng Thượng Chí cắn răng rít lên:
– Ta được lệnh của Chưởng môn Đế Quân đến đây để thanh trừng những đứa soán nghịch. Kẻ nào biết ăn năn sẽ được khoan hồng, kẻ nào ngoan cố sẽ chiếu theo môn qui xử trị.
Vĩ Nhất Dân cất tiếng cười quái dị, nói:
– Chúng bây dám dùng lời ngông cuồng sỉ nhục bản môn. Bản môn thay thế vị Đế Quân đã qua đời gần bốn chục năm nay rồi. chúng bây đừng tưởng cầm được Ác Quỉ Châu Bài trong tay là có thể đến đây tác quái được.
Hoàng Thượng Chí hét lên một tiếng chói lói:
– Câm mồm!
Tiếng hét của chàng như muốn đâm thủng màng nghĩ của mọi người chung quanh.
Vĩ Nhất Dân cười ha hả, nói:
– Mày nổi điên rồi sao?
– Hà … Hà … Mày còn lắm lời quỷ quyệt, không chịu bó tay nạp mạng để chịu sự trừng trị theo môn quy cho rồi.
Vĩ Nhất Dân liền đưa tay ra lệnh:
– Bắt thằng điên đó cho ta.
Mười hai tên bộ hạ đứng sau lưng hắn nghe lệnh liền xông tới, sử dụng kiếm và roi đánh vun vút.
Hoàng Thượng Chí, gằn giọng:
– Lũ chuột bầy! Chúng bây dám chống lại mạng lệnh của ta mà giúp kẻ soán nghịch?
Mười hai tên bộ hạ của Vĩ Nhất Dân mặt có vẻ sợ sệt, nhưng chúng không dám trái lời Vĩ Nhất Dân đành cứ lăn rồ vào đâm chém.
Hoàng Thượng Chí quay nhìn ba vị trưởng lão, nói:
– Ai trái lệnh cứ chém đầu.
Ba vị trưởng lão tay cầm thiền trượng, lập tức xông ra đón mười hai tên bộ hạ giao chiến.
Hoàng Thượng Chí phóng mình nhảy bay qua đầu mười hai tên bộ hạ, rồi đáp ngay trước mặt Vĩ Nhất Dân.
Vĩ Nhất Dân vội vã đứng lên ngầm vận nội lực để đối phó.
Trong lúc đó thì ba vị trưởng lão và mười hai tên bộ hạ đã xáp chiến rất ác liệt.
Cảnh chết chóc bao trùm cả Ảo Ma Cung.
Bỗng Hoàng Thượng Chí vung tay một cái, bốn tên bộ hạ hét lên một tiếng thê thảm văng ra xa mấy trượng, trong lúc đó Hoàng Thượng Chí vẫn đứng nguyên chỗ cũ, đôi mắt không rời Vĩ Nhất Dân.
Hành động chớp nhoáng của chàng thật không ai có thể lường trước được.
Vĩ Nhất Dân nổi giận, chỉ vào mặt Thượng Chí, nói:
– Tiểu tử! Kỳ trước mày nhờ lão Ma Vương mà thoát nạn, lần này đừng hòng sống sót.
Hoàng Thượng Chí đáp với giọng lạnh nhạt:
– Vĩ Nhất Dân! Chỉ vì hành động phản nghịch của mày mà cả phái Thiên Nam phải chịu điêu linh. Giờ này mày chưa đền tội còn đợi chừng nào.
– Ha … Ha … Đừng nói thách! Mày đến đây chẳng khác một con thiêu thân gặp lửa, hãy chuẩn bị đỡ ngón đòn này.
Chưa dứt lời một luồng chưởng lực đã cuốn tới, ép thẳng vào người Hoàng Thượng Chí.
Hoàng Thượng Chí đưa tay ra đỡ.
Một bên dùng Ban Nhược Thần Công, một bên dùng Khư Mê Thần Công. Cả hai đều là loại võ công đặc dị trên giang hồ.
Bùng! Một tiếng động như trời long đất lở, rung chuyển cả dãy nhà. Hai người đều bất động. Nhưng gương mặt của Vĩ Nhất Dân tái nhợt.
Hắn kinh sợ nhủ thầm:
– Lạ thực! Kỳ trước ta dùng Ban Nhược Thần Công đánh hắn suýt chết nếu không có Côn Thế Ma Vương hiện đến thì hắn đã tan xương rồi, cớ sao hôm nay hắn lại có được cái công lực ấy. Chỉ cách có mấy tháng tại sao hắn lại khác thường?
Nghĩ đến đấy Vĩ Nhất Dân mặt mày như chàm đổ. Lạ lùng hơn nữa ngoài cửa chính hắn đã đặt nhiều thuốc nổ, tai sao địch thủ vào đây một cách hiên ngang mà không bị một tai nạn nào.
Càng nghĩ, Vĩ Nhất Dân càng thấy như người mất trí.
Ngoài sân, ba vị trưởng lão đánh với mười hai tên bộ hạ, qua một lúc đã có ba tên bị chết dưới cây thần trượng của ba vị trưởng lão. Tuy nhiên, trận đấu vẫn còn đang sôi nổi.
Hoàng Thượng Chí liền vận tám thành lực bất thần công tới Vĩ Nhất Dân.
Một tiếng bốp nổi lên. Vĩ Nhất Dân tránh đỡ không nổi chệnh choạng lùi lại đàng sau năm bước, máu miệng phun ra đỏ ối!
Đó là Hoàng Thượng Chí đã dùng Khư Mê Thần Công, một môn võ siêu đẳng đã ghi trên Phật Thủ Bảo Cập.
Chàng buông một tràng cười ngạo nghễ, bước tới mấy bước quyết kết liễu mạng sống của tên soán nghịch.
Nhưng giữa lúc đó, từ dưới hầm sâu nhảy lên ba lão già áo xám.
Ba người này là đồng đảng của Vĩ Nhất Dân. Họ họp chưởng công về phía Hoàng Thượng Chí một lượt.
Hoàng Thượng Chí tức giận vội thu tay về, rồi tống ra vòng chưởng ép thẳng đến ba lão già áo xám.
Trong lúc Hoàng Thượng Chí thu tay về thì Vĩ Nhất Dân được dịp gượng dậy, hét lên một tiếng, dùng hết sức mình tống ra một đòn Ban Nhược Thần Công.
Bùng! Một tiếng rền vang! Làn kình lực xoáy tròn. Hoàng Thượng Chí và Vĩ Nhất Dân đều đứng yên nhưng ba lão già áo xám nội lực còn non bị chưởng phong quật ngã văng ra xa mấy bước.
Được rảnh rang, Hoàng Thượng Chí dùng hết mười thành lực, tống vào ngực Vĩ Nhất Dân.
Vĩ Nhất Dân đã biết công lực của đối phương cao hơn mình, nên chẳng dám đón đỡ nữa. Hắn lách mình né tránh.
Đột nhiên, ngoài sân tuyết lại một tiếng thở dài.
Hoàng Thượng Chí liếc mắt thấy Sa Nhân Hòa, vị đệ ngũ trưởng lão bị bọn thủ hạ Vĩ Nhất Dân áp đảo, loạng choạng muốn ngã.
Tứt thì, Hoàng Thượng Chí hét lên một tiếng:
– À! Quân phản bội!
Ba luồng chỉ lực phát ra! Ba tiếng kêu thất thanh xé không gian, và ba cái xác ngã gục, máu phun đỏ ối!
Ba trưởng lão biết Hoàng Thượng Chí đã dùng Đông Kim Chỉ tiếp cứu, nên họ càng phấn khởi, đánh rất hăng.
Các thủ hạ còn lại trong sân, mặt như chàm đổ, rơi kiếm lúng túng không còn đủ sức duy trì trận đấu được bao lâu nữa.
Ba lão già áo xám thấy thế đồng xông vào đáng Hoàng Thượng Chí.
Vĩ Nhất Dân cũng nhân cơ hội ấy tay mặt dùng chưởng đập thẳng vào mặt đối phương, tay trái chụm năm ngón tay thành câu móc chụp thẳng vào trước ngực, mau như điện chớp.
Bốp! bốp! bốp ba tiếng hét vang lên, ba lão già áo xám bị Hoàng Thượng Chí dùng chưởng lực đánh văng ra, còn Vĩ Nhất Dân cũng lảo đảo đứng không vững.
Vĩ Nhất Dân tức giận, ra lệnh:
– Đệ tử Thiên Nam đâu? Tất cả hãy xung phong diệt địch.
Tiếng hét hắn oang oang mà bọn đệ tử Thiên Nam đã trốn đâu mất, không một người nào tuân lệnh hắn ứng chiến.
Hoàng Thượng Chí nhìn thẳng vào mặt Vĩ Nhất Dân nói:
– Đồ phản nghịch! Ngươi còn chưa chịu cúi đầu chịu tội sao?
Ai nấy đều chấu mắt nhìn vào Thượng Chí, như chờ đợi tử thần đến đưa vong hồn họ về địa phủ.
Bầu không khí nặng nề như nghẹt thở.
Vĩ Nhất Dân trố đôi mắt ác độc, nhìn chòng chọc vào Hoàng Thượng Chí. Hắn biết bọn đệ tử Thiên Nam đã phản lại hắn, không còn có thể nhờ cậy vào một lực lượng nào nữa. Tuy nhiên, không lẽ hắn bó tay chờ chết, hắn ngầm vận nội lực, định đem tàn sức đánh một đòn cuối cúng.
Giữa lúc đó, từ ngoài sân có tiếng người xôn xao …
Một tốp người rất đông kéo vào nội cung, đi đầu là một lão râu bạc, mặc áo gấm.
Đàng sau vô số người già lẫn trẻ, mắt đầy oán hận, vừa đi vừa trừng trừng nhìn Vĩ Nhất Dân.
Đây là mấy vị Nguyên Lão Viện và một số đồ đệ trung thành với Thiên Nam trước đây bị Vĩ Nhất Dân bắt nhốt dưới hầm.
Vĩ Nhất Dân nhìn thấy họ, thất kinh ré lên:
– Ai thả chúng bay?
Hoàng Thượng Chí không lấy gì ngạc nhiên vì chàng đã biết Hành Địa Tiên giải cứu cho họ thoát khỏi tử lao.
Những đệ tử Thiên Nam đều chia nhau đứng thành hình bán nguyệt, vây hãm trước cung. Các tay cao thủ đều đứng đàng trước.
Vĩ Nhất Dân thốt ra một tràng cười quái đản, ai nghe cũng phải rợn ốc.
Chưa dứt tiếng cười, hắn đã xông vào Hoàng Thượng Chí dùng song chưởng bủa ra.
Tuy ngón đòn bất ngờ, song Hoàng Thượng Chí đã thủ thế trước. Chàng dùng Khư Mê Thần Công tống ra một chưởng toàn thân Vĩ Nhất Dân rúng động. Hắn lảo đảo lùi ra sau, rồi gượng dậy đứng run rẩy, máu trào ra đỏ ối.
Đôi mắt Hoàng Thượng Chí đầy sát khí. Chàng chầm chậm bước tới từng bước một chẳng khác một tử thần đi bắt hồn người chết.
Mục đích Hoàng Thượng Chí muốn bắt sống hắn để trị tội, nên không muốn tiếp chưởng kết liễu mạng sống của hắn ngay bây giờ.
Năm vị trưởng lão trong Nguyên Lão Viện vừa được thoát ra, đồng một lượt hướng về phía Hoàng Thượng Chí cúi đầu hô lớn:
– Chúng đệ tử xin ra mắt chưởng môn nhân.
Hoàng Thượng Chí dừng chân, quay lại nói:
– Miễn lễ.
Thừa dịp này, Vĩ Nhất Dân lùi vào phòng trong.
Hoàng Thượng Chí lẹ làng phóng mình rượt tới.
Vĩ Nhất Dân cười nham hiểm, nói:
– Tiểu tử. Ngươi chớ đắc ý. Nhất định ngươi phải chết.
Ba vị trưởng lão cùng một loạt xông vào.
Vĩ Nhất Dân cười ha hả nói:
– Hay quá! Chúng mày cùng dắt nhau xuống suối vàng để khỏi buồn tẻ.
Hoàng Thượng Chí cười oang oang, vang dội cả căn phòng, nói:
– Vĩ Nhất Dân! Cái chết đã gần kề mà mày còn phách lối!
Vĩ Nhất Dân đôi mắt đỏ ngầu, đưa tay ấn vào một cơ quan, quyết dùng máy móc trong Ảo Ma Cung tàn sát bọn Hoàng Thượng Chí.
Nhưng lạ làm sao, hắn ấn mãi nơi chỗ cơ quan điều khiển mà máy móc vẫn không thấy cử động.
Bấy giờ mặt hắn tái nhợt.
Tử thần như đã hiện ra trước mắt hắn rồi! Những giọt mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm cả khuôn mặt tàn ác.
Hoàng Thượng Chí biết các máy móc trong Ảo Ma Cung đã bị Hành Địa Tiên phá hết, nên đắc ý nhìn gương mặt thiểu não của Vĩ Nhất Dân cười lớn nói:
– Mày đừng nghĩ đến cái sống nữa, vô ích.
Như nghĩ đến một may mắn cuối cùng, đôi mắt Vĩ Nhất Dân lóe ra hai đường sáng, hắn hô to:
– Tất cả hãy xem đây! Chúng bây có muốn chết chung cùng ta không.
Hắn cầm nơi tay một trái nổ, vung vẩy trước mặt.
Hoàng Thượng Chí và ba trưởng lão đều sợ hãi lùi lại mấy bước.
Không dè phút cuối cùng hắn lại có thể liều lĩnh đến thế.
Hiện giờ, nếu Vĩ Nhất Dân ném trái nổ ấy ra thì trong phòng tất cả phải tan xác, không còn một người.
Hoàng Thượng Chí không biết phải đối phó ra làm sao. Dẫu mình có liều chết với hắn thì ba vị trưởng lão cũng không thể sống sót.
Có lý nào sanh mạng một tên phản nghịch lại đổi cả tánh mạng của bốn nhân vật quan trọng, đã từng sống chết, mưu đồ phái Thiên Nam.
Trong phòng bao trùm cả một bầu không khí khó thở. Ai nấy đều đứng sững sờ, trố mắt nhìn nhau.
Ba trưởng lão muốn nhảy đến hy sinh tánh mạng để giết Vĩ Nhất Dân và chết thế cho Hoàng Thượng Chí, nhưng họ thấy không làm cách nào được. Vì nếu họ có một cử động nào, trái nổ trên tay Vĩ Nhất Dân sẽ không chừa một ai.
Ba vị trưởng lão đều cắn răng hậm hực không biết phải làm sao hơn.
Vĩ Nhất Dân đắc ý, cười khà khà, nói:
– Nếu chúng bây muốn sống hãy mau giao trả Ác Quỉ Châu Bài cho ta rồi từ từ rút lui khỏi nơi đây.
Hoàng Thượng Chí không cần suy nghĩ, đáp nhanh:
– Không thể được.
– À! Thế là mi muốn tan xương nát thịt?
– Ta đang chờ đợi giây phút đó, vì ta là kẻ phải chịu hy sinh để thanh trừng những tên phản nghịch của môn phái, còn ngươi là đứa bội sư, phản tổ không thể nào để cho ngươi sống được.
– Ha … Ha … Ha … Không cần phải luận đến danh dự làm chi! Giờ phút này là giờ phút quyết định. Ta chỉ cần ngươi chọn lấy một đường, hoặc tuân lời ta, hoặc trái lời ta mà thôi.
Hoàng Thượng Chí vẫn với nét mặt lạnh lùng nhìn Vĩ Nhất Dân, nói:
– Nếu có gan ngươi cứ thực hiện âm mưu của ngươi đi. Ta chết thì ngươi cũng không còn.
Vĩ Nhất Dân buông một tiếng cười ngạo nghễ, nói:
– Được! Trước khi chết muốn cho bọn bộ hạ của tao chứng kiến màn kịch này để nêu lại về sau những gì đã xảy ra ở Ảo Ma Cung này.
Dứt lời, Vĩ Nhất Dân đưa cao trái nổ lên rồi hô to một tiếng:
– Tả hữu hộ vệ đâu?
Tức thì hai bóng người từ phòng sau bước tới, đứng hai bên Vĩ Nhất Dân.
Hai người này một người mặt đen, một người mặt trắng, trông rất quái dị.
Ba vị trưởng lão thoáng thấy hai người này giật mình đánh thót một cái. Còn Hoàng Thượng Chí mặt nóng phừng.
Hai người này chính là Hắc Bạch Song Yêu đã mất tích ở trong hoang sơn chẳng biết vì sao lại đến đây trở thành bộ hạ của Vĩ Nhất Dân.
Vĩ Nhất Dân thấy đối phương ai nấy mặt mày ngơ ngác đắc ý cười hề hề, giới thiệu:
– Có lẽ quí vị ai cũng đã nghe danh Hắc Bạch Song Yêu rồi chứ? Hai người này năm mươi năm về trước đã làm chấn động giang … hồ, lấy đầu người như thò tay vào túi lấy đồ vật.
Ba vị trưởng lão đã từng nghe nói đến Hắc Bạch Song Yêu, nay mới được thấy mặt.
Tất cả đều rởn tóc gáy.
Riêng Hoàng Thượng Chí không hiểu vì đâu hai tên đồ đệ mình lại trở thành hai kẻ hầu hạ của Vĩ Nhất Dân, lòng thắc mắc không an.
Hắc Bạch Song Yêu trở thành bộ hạ của Vĩ Nhất Dân là chuyện đáng ngờ.
Vĩ Nhất Dân đưa cao trái nổ lên, đôi mắt không rời các đối thủ đứng trong phòng và truyền lệnh cho Hắc Bạch Song Yêu:
– Phiền hai vị hộ pháp bắt tất cả bọn gian ác này đem ra sân trị tội.
Hoàng Thượng Chí đôi mắt nẩy lửa, mặt giận hằm hằm, toan xông vào đánh Vĩ Nhất Dân để hai bên cùng chết.
Bởi vì, đối với Hắc Bạch Song Yêu việc giết một vài trăm người trong Thiên Nam phái là chuyện làm rất dễ.
Nhưng lời nói Vĩ Nhất Dân vừa dứt thì tiếp theo một tiếng hét kinh hoàng. Hắc Bạch Song Yêu vừa động thủ đã giật ngay được trái nổ trên tay Vĩ Nhất Dân.
Bạch Yêu cười lanh lảnh, chỉ vào mặt Vĩ Nhất Dân nói:
– Mày là đứa soán nghịch sao dám gọi chúng ta là hộ pháp.
Cục diện thay đổi quá đột ngột, khiến mọi người như đang ở trong giấc mộng.
Vĩ Nhất Dân mặt mày tái nhợt, run rẩy không nói ra lời. Ú ớ một lúc lão mới nói được câu:
– Chúng bay định làm gì?
Hắc Yêu đáp:
– Giết đứa soán nghịch, trừ hại cho phái Thiên Nam.
Bấy giờ Hoàng Thượng Chí đã đoán biết đôi chút, lòng mừng thầm. Chàng á lên một tiếng, nói với các trưởng lão:
– May lắm! Có thế chứ! Tên phản nghịch đã lầm mưu rồi.
Hắc Yêu quay qua cúi đầu hỏi Hoàng Thượng Chí:
– Chưởng môn nhân định trị tội hắn bằng cách nào?
Hoàng Thượng Chí dõng dạc truyền lệnh:
– Hãy bắt nó đem ra sân để cho các đệ tử bản môn chiếu theo môn quy mà trị tội.
Lệnh truyền vừa dứt, Bạch Yêu đã đưa tay phất vào huyệt đạo của Vĩ Nhất Dân. Vĩ Nhất Dân toàn thân tê buốt, té xỉu xuống đất.
Thật là một hành động lanh lẹ đến nỗi những kẻ đứng xung quanh không sao thấy kịp.
Ba trưởng lão vội vã áp vào, lôi đầu Vĩ Nhất Dân ra khỏi phòng, để nằm giữa sân.
Các đệ tử Thiên Nam và tám vị trưởng lão xúm lại, ai nấy đều nhìn vào mặt Vĩ Nhất Dân mặt chứa đầy oán hận.
Họ muốn phanh thây xé xác Vĩ Nhất Dân cho đã gan, nhưng chưa có lệnh của Hoàng Thượng Chí nên chưa dám làm hỗn.
Hắc Bạch Song Yêu bước đến quỳ trước mặt Hoàng Thượng Chí nói:
– Chúng tôi xin yết kiến chưởng môn nhân.
Hoàng Thượng Chí đỡ hai người dậy mà hỏi:
– Tại sao hai ngươi lại đến đây để có dịp lập công?
Hắc Yêu đáp:
– Chúng tôi từ ngày thất lạc, xa rời chưởng môn nhân, lòng không an, đi lang thang mãi đó đây để tìm kiếm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!