Quỷ Dị Hồ Sơ - Chương 14: Hồ sơ số 14: Khổ hạnh tăng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Quỷ Dị Hồ Sơ


Chương 14: Hồ sơ số 14: Khổ hạnh tăng


Có một học sinh cấp 3 tên là Tiểu Vũ đi cùng cha mẹ mình đến đây báo án, báo căn nhà mà họ cho thuê có chuyện ma quái, vụ án này liền chuyển đến tay tôi.

Lúc mới gặp Tiểu Vũ, bộ dáng cậu ta rất hoảng loạn, hai tay cầm ly giấy, run đến không ngừng. Muốn từ miệng cậu ta hỏi ra được cái gì đó, tựa hồ rất khó khăn, cho nên tôi mới hỏi phụ thân của cậu ta là Lương tiên sinh trước.

Lương tiên sinh nói:” Có lẽ tổ tiên gia đình chúng tôi tích nhiều công đức, gia đình có tất cả bảy căn nhà lầu, trừ một căn là gia đình chúng tôi ở, những căn nhà khác đều để cho người ta thuê. Cho nên chỉ dựa vào tiền cho thuê nhà thì đã đủ ăn đủ mặc rồi, không cần phải ra ngoài làm việc. Hai vợ chồng chúng tôi đều ghiền mạt chược, khi đã ngồi xuống mó bài rồi thì sét đánh bên tai cũng bất động, cho nên mấy chuyện như hợp đồng thuê nhà, thông thường đều giao cho Tiểu Vũ xử lý, dù sao chúng tôi chỉ có một đứa con trai, mấy căn nhà này trước sau cũng giao lại cho nó mà.”

Qua cách nói chuyện của Lương tiên sinh, tôi cảm thấy Tiểu Vũ thật ra rất đáng thương, có cha mẹ như vậy không thể không nói đó chính là một điều đáng buồn. Đương nhiên, đây là chuyện của gia đình bọn họ, tôi sẽ không đi quản, mà thật ra có muốn can thiệp vào cũng không được.

Lương tiên sinh còn nói:” Tôi có một căn nhà ở đường Bình An, lúc trước chỗ đó từng bị đồn có quỷ, phòng ốc rất khó cho thuê, cộng thêm số nhà lại là con số xui xẻo 424, cho nên dù giá thuê rất rẻ, nhưng cũng chẳng có ai thèm hỏi thăm. Cho đến 5 năm trước, mới có một lão đầu cổ quái đến thuê, hơn nữa còn là thuê nguyên căn.

“ Bởi vì lão đầu này trả tiền thuê nhà thông qua chuyển khoản ngân hàng, hơn nữa cho tới bây giờ cũng không có than phiền phòng ốc có vấn đề gì, một nhà chúng tôi cũng không hơi đâu rãnh rỗi chạy đến cái địa phương quỷ quái kia. Cho nên trong thời gian 5 năm này, hai bên thật sự cũng chưa từng gặp mặt nhau, thậm chí điện thoại còn chưa có nói qua.”

Theo như lời Lương tiên sinh nói thì đường Bình An trước kia là một bãi tha ma, sau khi được cải tạo thành khu dân cư, thì gọi là “ đường Gò Mã”. Đã từng có một đoạn thời gian, chỗ đó bị đồn là có ma quỷ, bởi vì lúc đó mọi người rất hoang mang, chính quyền liền lén thỉnh một vị đạo sĩ đến thi pháp trấn an dân tâm, sau đó đổi tên là “ đường Bình An”. Mấy câu chuyện cũ này, những người sống lâu năm tại địa phương ai cũng biết.

Tuy hiện tại đường Bình An đã không còn lời đồn ma quỷ gì nữa, nhưng một khi đã bị rắn cắn, thì mười năm sau vẫn sợ sợi dây thừng, những người địa phương biết rõ đoạn chuyện cũ này tuyệt đối sẽ không lưu lại đây, cho nên mấy căn nhà chỗ này đều là cho người địa phương khác đến thuê.

Những người ngoài đến đây cũng không phải tất cả đều không biết chuyện này, chỉ là tiền thuê nhà ở đây so với nơi khác thì rẻ hơn rất nhiều, cộng thêm mấy năm gần đây cũng không có phát sinh sự tình ma quỷ gì, cho nên cũng có người đến thuê ở, chỉ là không được đông đúc mà thôi.

Lương tiên sinh nói tiếp:” Khách thuê rất tốt, đúng ngày chuyển tiền, lại không có yêu cầu gì. Vốn là luôn bình an vô sự như vậy, thế nhưng hai tháng gần đây ông ta lại không chuyển tiền vào tài khoản của tôi. Cho nên hôm qua sau khi Tiểu Vũ tan học trở về, tôi lấy chìa khóa đưa cho nó, kêu nó đến đó xem có chuyện gì.”

Chuyện sau đó là Tiểu Vũ tận mắt chứng kiến, cho nên tôi muốn để chính cậu ta kể. Có lẽ là bị kinh hãi quá độ, câu chữ của cậu ta không được mạch lạc cho lắm, nội dung cậu ta kể bên dưới đều đã được chỉnh lý lại —

Sau khi tôi tiếp nhận chiếc chìa khóa, lại lấy của ba ba một trăm đồng rồi mới đi ra ngoài. Lúc đi đến đường Bình An, mặt trời đã xuống núi rồi, sắc trời có chút âm u. Căn nhà cho thuê kia tuy là nhiều năm rồi không có đến, nhưng dù sao cũng là nhà của mình, muốn tìm thấy nó cũng không tốn bao nhiêu sức lực.

Ngay lúc đứng trước cửa nhà, tôi đã cảm thấy là lạ, căn nhà giống như đã bỏ hoang rất lâu, bậc tam cấp trước nhà phủ đầy lá khô, khẳng định đã rất lâu rồi chưa có người ra vào. Tôi nhấn chuông cửa, phát hiện chuông đã hư rồi. Gõ cửa kêu một hồi, cũng không có ai đáp lại.

Tuy tôi cũng coi như là chủ nhà cho thuê, nhưng cũng không thể tùy tiện xông vào nhà quấy rầy khách thuê, cho nên trước tiên tôi muốn xác định có phải thật sự không có người trong nhà hay không. Có một gian hàng tạp hóa đối diện căn nhà, tôi qua đó mua chai trà xanh, thuận tiện hỏi ông chủ, có từng gặp qua người trong căn nhà đối diện chưa. Ông chủ lại hỏi ngược lại tôi là căn nhà đó có người ở sao? Ông ta nói mở tiệm ở đây hai năm rồi, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa thấy có người ra vào căn nhà đằng kia. Bởi vì quanh đây cũng không thiếu nhà bỏ trống lâu năm, cho nên cũng không có để ý.

Lúc đó tôi cảm thấy rất kỳ quái, nếu đã không có người ở, vậy thì mỗi tháng còn chuyển tiền thuê nhà làm gì? Nhưng ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu, dù sao hiện tại khách vẫn còn thiếu tiền thuê nhà, tôi tính vào trong đó dạo một vòng, gặp khách thì hối trả tiền, không gặp ai thì dán tờ quảng cáo cho thuê nhà ngoài cửa.

Cánh cửa trước nhà tựa hồ đúng là thật lâu rồi không có ai động vào, tôi phải tốn rất nhiều sức lực mới mở được nó ra. Trong nhà không có món nội thất nào cả, hơn nữa tro bụi phủ khắp nơi, tôi nghĩ lão đầu này dọn khỏi đây chắc đã được một đoạn thời gian rồi. Tôi muốn bật đèn lên để nhìn cho rõ, lại phát hiện tất cả đèn trong nhà đều mở không được, tôi nghĩ ba ba hẳn là đã quên đóng tiền điện, cho nên bị cắt điện rồi.

Bởi vì trong lúc nói chuyện phiếm với ông chủ tiệm tạp hóa, tôi đã uống sạch cả chai trà xanh, nên lúc này lại muốn đi wc. Dù sao cũng đã tới rồi, đi thêm cái wc cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian, ngày mai lại đến dán tờ quảng cáo cho thuê nhà nữa là xong. Tuy đèn đóm trong nhà không mở được, nhưng dù sao đây cũng là nhà của mình, bố cục phòng ốc tôi vẫn còn nhớ rất rõ ràng, nương nhờ ánh đèn đường ngoài cửa sổ, muốn đi đến WC cũng không khó.

Tôi không đến WC ở phòng khách gần đó, bởi vì tôi cảm thấy wc ở phòng ngủ có lẽ tương đối sạch sẽ hơn. Tuy wc trong phòng ngủ đúng thật là không quá dơ, nhưng lại phủ một lớp tro bụi thật dầy, làm cho người ta cảm thấy rất không thoải mái.

Tôi dùng chân khều cái nắp bồn cầu lên, ngay thời điểm chuẩn bị kéo khóa quần, lại nhìn xuống bồn cầu một cái. Cái nhìn này vậy mà khiến tôi chết trân tại chỗ, bởi vì cái tôi thấy trong bồn cầu là một cái đầu người, một cái đầu người trọc lóc không có lông mi đang mở to hai mắt chằm chằm nhìn vào tôi.

Tôi không biết mình đứng sững ở đó bao lâu, mãi cho đến khi cái đầu người kia hừ một tiếng, tôi mới sợ tới mức té ngã, còn té đái ra quần. Sau khi té ngã, tôi nhìn thấy đầu người chậm rãi từ dưới bồn cầu trồi lên, cái cổ rồi cánh tay cũng từ trong bồn cầu chậm rãi trồi lên, chỉ chốc lát sau, toàn thân lão đầu này đã từ trong bồn cầu mà chui ra. Lão rất gầy, gầy giống như da bọc xương, nhưng hai mắt lại rất sáng, trong wc hôn ám quả thật nhìn giống như hai ngọn đèn vậy.

Tôi ngồi dưới đất nhìn lão mà giật thụt lùi về sau, thụt lùi cho đến góc tường rồi mà tôi vẫn muốn lùi nữa. Tôi nhớ tới chỗ này từng có lời đồn ma quỷ, trước mắt khẳng định chính là một con quỷ chết đói, cho nên tôi không dám đứng lên bỏ chạy, tôi sợ mình mà không nhìn chừng lão, lão lập tức sẽ lao tới ăn tươi nuốt sống tôi mất.

Lúc vừa leo ra khỏi bồn cầu, lão cũng không để ý tới tôi, mà lại làm mấy động tác rất kỳ quái, những động tác kia tuyệt đối con người không thể làm được. Sau khi lão làm xong mấy động tác đó, liền giữ nguyên ở một tư thế rất quỷ dị, cả người cuộn lại thành một quả cầu, gương mặt nằm chính giữa quả cầu, một tay duỗi ra chống xuống dưới đất.

Lão giữ nguyên tư thế này nói chuyện với tôi, thanh âm còn nhỏ hơn tiếng muỗi, nhưng tôi lại nghe được rất rõ ràng. Lão nói:” Ngươi không phải là con trai chủ nhà đó sao? Tìm ta có chuyện gì?”

Lão vừa nói câu này, tôi mới chăm chú nhìn thật kỹ gương mặt của lão, tuy trước đây chỉ gặp qua lão một lần, nhưng tôi cũng có thể xác định lão chính là lão đầu đến thuê nhà, bởi vì gương mặt của lão thật sự rất cổ quái. Tuy tôi nhận ra lão là khách thuê nhà, nhưng không phải ông chủ tiệm tạp hóa đã nói, hơn hai năm qua cũng chưa từng thấy có người ra vào căn nhà này đó sao? Nói như vậy, chẳng phải lão đầu này đã chết trên hai năm rồi?

Lúc đó tôi rất sợ hãi, miễn cưỡng mới thốt nỗi hai từ “Tiền nhà” ra khỏi kẽ răng. Lão nhắm mắt lại như suy nghĩ gì đó, qua một lúc mới hỏi tôi, lão đã ở đây bao lâu rồi. Tôi nói đại khái khoảng 5 năm, lão đột nhiên kinh ngạc nói thì ra đã lâu như vậy, tiếp theo cả người liền bắn lên…, thân thể lộn hai vòng trong không trung, trở về hình thái của một người bình thường. Tôi sợ lão sẽ xông lên, lập tức vừa lăn vừa bò dưới đất trốn ra bên ngoài…

Điểm mấu chốt của vụ án này chính là lão đầu quỷ dị kia, chi nên tôi và Quỷ Đồng lập tức cùng một nhà Tiểu Vũ đi đến căn nhà số 424 đường Bình An. Từ bên ngoài quan sát, Quỷ Đồng không phát hiện cái gì bất thường, chỉ nói âm khí chỗ này có hơi nặng một chút, phàm là địa phương từng có người chết thì đều giống như vậy, trước đây chỗ này là bãi tha ma, âm khí nặng một chút cũng không có gì là lạ.

Sau khi được Lương tiên sinh đồng ý, chúng tôi để cả nhà bọn họ chờ bên ngoài, còn chúng tôi thì tiến vào trong nhà tìm hiểu xem đến tột cùng là chuyện gì. Chúng tôi lật tung cả nền nhà lên cũng không tìm thấy lão đầu mà Tiểu Vũ đã nói, chỉ phát hiện được một phong thư, bên trên đề người nhận là Lương tiên sinh.

Bức thư là dùng bút lông viết, chữ viết cứng cáp có lực, dường như được viết bởi một nhà thư pháp lão luyện. Nội dung bức thư đại khái như sau —

Tiểu tăng vốn có ý định tạm cư tại đây ba năm, không nghĩ tới nháy mắt đã là 5 năm thời gian, nếu không phải lệnh lang quấy rầy, còn không biết đến khi nào mới tỉnh lại. Về phần tiền thuê nhà, mặc dù còn thiếu hai tháng, nhưng số tiền thế chân tạm ứng lúc gặp mặt, cộng cả vào cũng coi như không thiếu. Hôm nay tiểu tăng phải đến nơi khác tu hành, không thể tự thân đến bái biệt xin thứ cho tiểu tăng vô lễ.

Cuối thư viết ba chữ “ Lão Cầu Nhi”, hẳn là danh tự của lão đầu mà Tiểu Vũ nói tới.

Tôi hỏi cách nhìn của Thiên Thư đối với sự việc này, cô ấy nói:” Lão Cầu Nhi hẳn không phải là yêu ma quỷ quái, mà là một khổ hạnh tăng tu luyện thuật Yoga, từ việc lão có thể chui vào trong bồn cầu, lại có thể làm được nhiều loại động tác quỷ dị đã chứng minh điểm này.”

“ Lão chắc là muốn tìm một chỗ yên tĩnh để tu luyện, cho nên mới thuê nhà của Lương tiên sinh, không ngờ rằng căn nhà này thực tế lại yên tĩnh đến cực điểm, trong tình huống không bị ai quấy rầy, lão đã tiến vào bồn cầu minh tưởng, thoáng một cái đã qua thời gian 5 năm. Nếu không phải tài khoản trong ngân hàng đã hết tiền, khiến cho Lương tiên sinh phải kêu con trai đi hối thúc tiền nhà, có lẽ lão sẽ minh tưởng thêm một thời gian dài. Mặc dù đối với người thường mà nói, năm ngày không ăn không uống thì đã khó bảo toàn tánh mạng, nhưng đối với khổ hạnh tăng thì lại không giống, cái bọn họ truy cầu là tinh thần cường đại, còn đối với thân thể thì gần như là bỏ mặc. Tinh thần lực cường đại giúp cho khổ hạnh tăng có thể tùy ý chi phối thân thể, cũng làm bộc phát tiềm năng bí ẩn tron từng bộ phận thân thể. Lão Cầu Nhi hẳn đã bộc phát ra tiềm năng chết giả của thân thể, chỉ khi thân thể tiến vào trạng thái chết giả, mới có thể 5 năm không ăn không uống vẫn tồn tại.

“ Khổ hạnh tăng nổi danh nhất trong lịch sử, không ai qua được Cồ Đàm Tất Đạt Đa, cũng chính là vị Như Lai Phật tổ mà dân chúng ngày nay biết tới. Khi còn trẻ Phật Tổ chính là vương tử hoàng tộc Ấn Độ cổ đại, hưởng hết phú quý nhân gian, không hề biết đến tai ương nhân thế. Sau khi rời cung điện, nhìn thấy hoàn cảnh khốn khổ của con người, lòng từ bi nhất thời dậy lên trong lòng, liền quyết tâm tìm kiếm phương pháp giúp con người thoát khỏi sinh lão bệnh tử. Phật tổ từ bỏ phương thức khổ hạnh tu sau sáu năm tu hành, ngược lại từ trong sự giao thoa của hai thái cực lạc thú và thống khổ, rốt cục ở dưới gốc bồ đề đã giác ngộ ra đại trí tuệ, cũng sáng lập nên Phật giáo.” ( Tất-đạt-đa Cồ-đàm là tên phiên âm từ tiếng Phạn Siddhārtha Gautama của vị Phật lịch sử Thích-ca Mâu-ni. )

“ Về phần thuật Yoga, đó chính là môn bảo toàn được gần như đầy đủ các phương thức tu luyện từ xưa, không ít cao tăng tu luyện thuật Yoga chính tông, thông thường đều có một chút dị năng. Chui vào trong bồn cầu thật ra chỉ là trò trẻ con, từng có một cao tăng có thể dùng bộ phận sinh dục hút sữa bò, dầu hỏa vào bàng quang, hỗn hợp này sau đó được thải ra qua đường tiểu. Chất lỏng chiết xuất được này mà dính lửa, liền lập tức bạo tạc nổ tung.”

“ Không phải Quỷ Đồng cũng thường xuyên tập luyện Yoga sao? Có khi nào cô ấy cũng hút…” Quỷ Đồng trợn to hai mắt gắt gao nhìn tôi, khiến tôi không dám nói hết mấy chữ còn lại.

Thiên Thư cười nói:” Quỷ Đồng tập luyện là thuật Yoga hiện đại đã được đơn giản hóa rất nhiều, chỉ có tác dụng cường thân kiện thể và tăng cường độ dẻo dai, cùng với chính tông Yoga cổ thuật hoàn toàn là hai môn khác nhau. Chính tông Yoga cổ thuật là một phương thức tu luyện gần như tự mình hủy hoại bản thân, không có ý chí kiên cường là luyện không được.”

Tôi đột nhiên có một dự cảm, chính là có một ngày khi tôi lật nắp bồn cầu lên, sẽ nhìn thấy Lão Cầu Nhi trốn trong đó. Nếu thực sự có ngày đó mà nói…, tôi nhất định sẽ hỏi lão thân làm một khổ hạnh tăng, vì sao lại có tiền thuê nhà, hơn nữa còn biết đóng tiền nhà bằng cách chuyển khoản ngân hàng nữa chứ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN