Quỷ Dị Hồ Sơ - Chương 3: Hồ sơ số 3: Linh hồn nha phiến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Quỷ Dị Hồ Sơ


Chương 3: Hồ sơ số 3: Linh hồn nha phiến


Từ lúc chiến tranh nha phiến đến nay, thuốc phiện đã mang đến cho người dân trong nước những tai họa vô cùng vô tận, kẻ nghiện thuốc bỏ vợ giết con cũng dám làm, cửa nát nhà tan nhiều vô kể. Tuy chính phủ nhiều lần mạnh mẽ truy quét ma túy, nhưng chữ lợi làm đầu, rất nhiều người liều mạng đứng ngoài vòng pháp luật.

Sắc mặt tái nhợt, đôi mắt hằn đỏ tia máu, Lưu đội trưởng đang ngồi trước mặt tôi, hai tay run rẩy bưng một tách cà phê uống liền. Anh ta là một trong những cảnh sát có thâm niên lâu nhất tại đội chống ma túy của Cục công an Tỉnh, cả ngày giao thủ cùng với những tên buôn ma túy sát nhân máu lạnh, từng bị bọn buôn thuốc phiện chỉa súng vào thái dương mà mặt không đổi sắc. Nhưng giờ phút này, như thế nào giống như chim sợ cành cong? Nói thực ra, tôi rất ngạc nhiên, nhưng tôi sẽ không mở miệng hỏi. Không ở chỗ không thích hợp mà nói lời không thích hợp…, đó là nguyên tắc xử sự của tôi.

Lưu đội trưởng mất hơn mười lăm phút mới có thể ổn định tâm tình, nhưng miệng lưỡi của anh ta vẫn là có chút không được trôi chảy, hơi mơ hồ thuật lại phát hiện khủng bố đêm qua cho tôi nghe…

“ Tối hôm qua, toàn tỉnh thống nhất hành động truy bắt những con nghiện kia. Vốn, đó cũng không phải là hành động lớn gì, đơn giản là đem những tên ký sinh trùng kia đi xộ khám vài ngày, hoặc là đá vào trung tâm cai nghiện, nhưng mà, nhưng mà…” Kỳ thật, những lời này của Lưu đội trưởng là đã được tôi sắp xếp lại rồi, nguyên bản lời của anh ta có chút lộn xộn không được mạch lạc, hơn nữa nói vài câu lại phải ngừng lại, nhiều lần phải ổn định tâm tình. Có thể làm cho một người cảnh sát lão luyện bất an đến như thế, tuyệt đối không phải là một sự kiện tầm thường.

“ Đại khái trời vừa tảng sáng, tôi mang theo ba tên thuộc cấp đến điều tra một gian phòng trọ. Gian phòng có sáng đèn, nhưng gõ cửa lại không ai lên tiếng đáp lại, tôi hạ lệnh phá cửa, cửa phòng vừa mở ra, tôi đã ngửi thấy mùi nước tiểu khai ngấy quyện với mùi thuốc lá nồng nặc. Trong phòng mờ mịt khói thuốc, một đống bừa bộn quần áo, cặp lồng, tàn thuốc khói bụi phủ kín căn phòng tầm 10m2. Đồ nội thất chỉ có duy nhất một vật đó là một cái giường đơn, nằm trên giường là một nam nhân gầy da bọc xương, hắn chỉ mặc một cái quần lót, tôi có thể thấy rõ ràng cái chân của hắn đã biến thành màu đen, những kẻ nghiện tiêm thuốc kéo dài đều là như thế này. Kế bên cái gối là một túi bột trắng, trên giường, dưới đất đầy ống tiêm đã qua sử dụng, còn có nước cất và thuốc Valium tất cả đã chứng minh phỏng đoán của tôi là đúng. ( Valium là thuốc an thần nhẹ, làm buồn ngủ, gây nghiện )

“ Tôi canh giữ ở cửa ra vào, kêu hai thuộc cấp khiêng tên đó đi, một thuộc cấp khác thì dùng túi đựng vật chứng thu lượm bột trắng, ống kim tất cả tang vật. Đúng vào lúc này, ngay thời điểm đó…”

Lưu đội trưởng nói đến đây, trên mặt lộ ra thần sắc hoảng sợ, phảng phất như trông thấy khổ hình dưới địa ngục. Tôi an ủi anh ta vài câu, anh ta cũng không để ý tới tôi, chỉ là càng không ngừng lật lật cái miệng túi áo của mình. Tôi biết rõ anh ta muốn làm gì, liền đưa cho anh ta điếu thuốc, cũng giúp anh ta mồi lửa.

Lưu đội trưởng rít hai ba hơi liền hết một điếu thuốc, tôi lại đốt tiếp cho anh ta một điếu khác, tâm tình của anh ta lúc này mới có điểm tốt hơn, lại tiếp tục nói:” Tôi làm công an hơn hai mươi năm, có thể nói không có sóng to gió lớn gì chưa thấy qua, nhưng một khắc đó, tôi lại bị sợ ngây người… Người đàn ông kia, cái người gầy trơ xương như củi đó ngay thời điểm chúng tôi kéo hắn lên…”

Lưu đội trưởng tựa hồ không muốn nhớ lại tình cảnh lúc ấy, nhưng với tư cách một người cảnh sát lâu năm, anh ta biết rõ phải nói cho tôi biết tỉ mỉ tình huống thời điểm đó. Sau một lúc đấu tranh nội tâm, anh ta rốt cục mở miệng lần nữa:” Người đàn ông kia, không, ác ma kia khi vừa bị kéo liền phát ra một tiếng tru nhức óc, chúng tôi đều bị làm cho hoảng sợ, cái tiếng tru đó giống hệt như tử tù đang thụ hình trên ghế điện. Tuy tiếng tru của hắn làm mọi người cảm thấy bất an, nhưng chúng tôi đều là những nhân viên cảnh sát đã trải qua huấn luyện, lập tức kịp phản ứng, chuẩn bị chế ngự hắn. Thế nhưng mà, đúng vào lúc này…”

Lưu đội trưởng dừng một chút, nội tâm tựa hồ còn đang do dự, nhưng rất nhanh anh ta lại tiếp tục nói:” Ác ma kia đánh về phía cảnh viên đang kéo hắn, há miệng cắn cổ anh ta. Chuyện như vậy chúng tôi thường xuyên đụng phải, những con nghiện sau khi phê thuốc có thể sẽ nổi cuồng, thậm chí có khi phát ra sức lực còn lớn hơn nhiều lần so với người bình thường, nhưng mặc kệ như thế nào, một con nghiện gầy trơ xương là không thể nào chống lại hai ba nhân viên cảnh sát khỏe mạnh được. Thế nhưng mà, ác ma kia lại cứng rắn đem cổ họng của nhân viên cảnh sát đó mà cắn nát, máu tươi phun ra như suối.

“ Viên cảnh sát cùng phối hợp chế ngự hắn sợ ngây người đứng nguyên tại chỗ, kỳ thật tôi lúc đó cũng sợ ngây người. Nhưng ác ma tựa hồ cũng không quan tâm, đẩy viên cảnh sát bị cắn nát cổ họng ra, đánh về cảnh viên còn lại…”

Lưu đội trưởng nói xong thì uất nghẹn, giọt lệ nam nhi lặng lẽ rơi xuống, hy sinh chính là anh em tốt cùng vào sinh ra tử với mình, có thể không rơi lệ sao? Tôi đưa khăn giấy đồng thời lần nữa đốt cho anh ta điếu thuốc.

Lưu đội trưởng tâm tình hơi ổn, lại bắt đầu tiếp tục nói, tôi nghĩ, anh ta chính là sợ suy nghĩ quá nhiều lại nói không được, hoặc là muốn nhanh chóng chấm dứt trận “cực hình” này.

“ Ác ma đánh về phía viên cảnh sát còn lại, tay của hắn giống như một con dao găm cắm thẳng vào bụng cảnh viên kia, sau đó, sau đó giống như phát điên đem cái bụng của cảnh viên đó xé toang, máu chảy đầm đìa nội tạng toàn bộ phơi ra…

“ Cảnh viên đang thu thập tang chứng muốn chạy đi, nhưng bị ác ma bắt được tay trái của mình, chính là cánh tay trái đang cầm túi vật chứng đựng bột trắng và ống tiêm , cứng rắn đem cả cánh tay xé xuống…”

“ Đến lúc này tôi mới phản ứng kịp, tôi cảm thấy rất sợ hãi, sợ hãi người kế tiếp chính là mình. Tôi cuống cuồng rút súng lục ra, tám phát đạn toàn bộ bắn trúng vào người hắn, đạn bắn xong, tôi còn không có buông cò súng, tôi sợ tám viên đạn vẫn không thể bắn chết hắn…”

Sau khi Lưu đội trưởng đi, tôi rất muốn tận mắt nhìn xem cái vị “Ác ma tiên sinh” này, bởi vì đúng như những gì Lưu đội trưởng sợ hãi, hắn thực sự chưa có chết. Đương nhiên, hắn đã mất đi năng lực hành động, đang nằm tại bệnh viện, bằng không tôi cũng không thể ở chỗ này gặp được Lưu đội trưởng.

Tôi mang theo Quỷ Đồng đến bệnh viện, bên ngoài cửa phòng bệnh có bốn cảnh viên vũ trang súng thật đạn thật canh gác, bởi vậy có thể thấy được, cấp trên đối với vụ này vô cùng coi trọng. Cái này không muốn cũng không được, có thể lập tức giết chết hai cảnh viên được huấn luyện bài bản, đồng thời làm cho một cảnh viên trọng thương tàn phế, hơn nữa bị khẩu súng lục 54 bắn trúng liền tám phát ở khoảng cách gần mà còn chưa chết, nhân vật nguy hiểm như thế có thể không coi trọng sao?

Đưa ra giấy chứng nhận, cho biết mục đích đến đây, chúng tôi và bác sĩ chủ trị cùng hai cảnh viên vũ trang tiến vào phòng bệnh, cảnh sát vũ trang vào cửa lập tức chỉa mũi súng vào giường bệnh của ác ma.

Bác sĩ chủ trị hơn 50 tuổi giải thích tình huống của ác ma cho chúng tôi:” Hắn tổng cộng trúng năm phát (Lưu đội trưởng đã bắn hụt ba phát), tuy cũng không phải là bộ vị trọng yếu, nhưng mỗi viên đạn đều là xuyên qua thân thể, lẽ ra đã mất máu chết ngay tại chỗ. Thế nhưng mà lúc đưa hắn đến bệnh viện thì mất máu cũng không nhiều, hơn nữa vết thương đã tự cầm máu, tôi theo ngành y nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này. Tôi chẳng dám thảo luận tình huống của hắn với các bác sĩ khác, bởi vì đến một bác sĩ thực tập cũng sẽ xem tôi là một tên điên. Chuyện này là không thể xảy ra!”

“ Phạm nhân lúc nào sẽ tỉnh lại?” Chưa trải qua xét xử tại tòa, chúng tôi chỉ có thể gọi tên ác ma trên giường này là “Nghi phạm”, nhưng hiện tại tôi thốt không ra cái từ “nghi phạm” này.

Bác sĩ tựa hồ có chút băn khoăn, vô thức đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi nói:” Đầu của hắn không có bị thương, mất máu cũng không nhiều, vốn là đã có thể tỉnh lại từ sớm. Nhưng bây giờ hắn lại đang trong trạng thái hôn mê sâu, tựa như trong phim truyền hình hay chiếu, hắn tùy lúc đều có thể thức tỉnh, nhưng cũng có khả năng vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.”

Quỷ Đồng đột nhiên đến gần giường bệnh, hai gã cảnh viên vũ trang lập tức cảnh giác, tập trung tinh thần bắn bất cứ lúc nào. Cô ấy tập trung tư tưởng quan sát tên ác ma, một lát sau nói:” Hắn sẽ không tỉnh lại nữa!”

Ah, đúng rồi, tôi còn chưa có giới thiệu qua Quỷ Đồng với các bạn. Cô ấy là một thiếu nữ trẻ tuổi ăn mặc thời trang, y phục cao cấp, trong mắt người ngoài, cô nàng không khác gì thành phần tri thức văn phòng bình thường. Nhưng có thể gia nhập tiểu đội của chúng tôi như thế nào lại là một người bình thường được đây? Cô ấy khác hẳn với người thường ở chỗ chính là cô ấy bẩm sinh đã có một đôi mắt Âm Dương, có thể trông thấy một ít sự vật mà người thường không thấy.

“ Có phát hiện gì?” Tôi hỏi.

“ Linh hồn của hắn đang tiêu tan, đã tan mất một nửa rồi.” Quỷ Đồng nói.

Đối với cảnh viên và bác sĩ trong phòng mà nói, Quỷ Đồng giống như là nói mớ, nhưng cảnh viên vũ trang đã trải qua huấn luyện nên chỉ quan tâm đến nhiệm vụ của mình, mặc kệ Quỷ Đồng hồ ngôn loạn ngữ, bác sĩ cũng biết đây không phải bệnh nhân bình thường hay đúng hơn là tội phạm, cho nên cũng không có xen vào.

“ Biết rõ nguyên nhân không?” Tôi hỏi.

“ Khó mà nói, người bình thường linh hồn là màu trắng sữa, trôi nổi ở vị trí cách đỉnh đầu ba thốn, cùng đại não lớn nhỏ giao thoa, người ý chí kiên định thì tỏa ra hào quang chói mắt, ngược lại thì ảm đạm thất sắc. Mà linh hồn của hắn chẳng những đã biến thành màu xám tro, mà còn teo nhỏ cỡ nắm tay, có lẽ là trúng “hàng đầu thuật” hoặc là “trớ chú”. Tôi đoán chừng trong vòng 3 ngày, linh hồn của hắn sẽ hoàn toàn tiêu tán, không có linh hồn thì thân thể không có khả năng thức tỉnh.” Quỷ Đồng nói. ( “hàng đầu thuật” hay “trớ chú” đều là các pháp thuật trong truyền thuyết TQ dùng để khống chế linh hồn con người, mục đích có thể là hại người mà cũng có thể là cứu người, người sử dụng pháp thuật này gọi là “Hàng đầu sư” tùy theo là hại người hay cứu người mà phân ra “Hắc y hàng đầu sư” và “Bạch y hàng đầu sư” .)

Nếu từ bệnh viện không tìm được manh mối hữu dụng, cũng chỉ đành đổi sang hướng khác. Hiện trường xảy ra vụ án cũng không cần đến, bởi vì cái gian phòng hơn 10m2 kia sớm đã bị lật tung lên hết rồi, chỉ thiếu chưa có đập vách tường và đào sàn nhà mà thôi.

Tôi đến khoa giám chứng một chuyến, lấy xem một chút bột trắng tìm được tại hiện trường vụ án, căn cứ xét nghiệm sơ bộ của khoa giám chứng, bột trắng này có thành phần ma túy. Tôi từ trước đến nay đối với khoa giám chứng không ôm hy vọng gì nhiều, cái gọi là kết quả xét nghiệm cuối cùng của bọn họ, thường thường đều là kết quả xét nghiệm sơ bộ. Bởi vậy, tôi muốn dùng phương pháp của riêng mình để xét nghiệm đống bột phấn này.

“ Thiên Thư, đem đống bột trắng này về xét nghiệm lần nữa.” Cái gọi là phương pháp xét nghiệm của tôi chính là giao bột phấn này cho Thiên Thư, một nữ đội viên khác của đội. Cô ấy là một con mọt sách điển hình, mắt kính cận dày cả tấc, nếu như không đeo mắt kính thì…, trong vòng mười bước chắc chắn sẽ vấp ngã. Chính là giống như những lời tôi đã từng nói trước đây, có thể gia nhập tiểu đội chúng tôi nhất định cô ấy có chỗ hơn người, sở trường của cô ấy chính là đã gặp qua thứ gì là không thể quên được. Cô ấy rất thích xem sách, nhất là một ít kỳ văn dị chí, cộng thêm cô ấy có trí nhớ tốt, dần dà cô ấy đã trở thành một quyển bách kho toàn thư sống. Cái này đối với công tác của tiểu đội chúng tôi có trợ giúp rất lớn.

Thiên Thư mất thời gian một ngày mới có kết quả xét nghiệm cuối cùng, còn việc cô ấy dùng phương pháp gì để xét nghiệm, tôi chưa bao giờ hỏi qua, cũng giống như tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng muốn có một đôi mắt Âm Dương, tôi chỉ cần biết là ai có đôi mắt Âm Dương là được rồi.

“ Bột phấn này do nhiều loại hợp chất tạo thành, tuy trong xét nghiệm chỉ xác định được bốn loại, nhưng tôi có thể kết luận nó là linh hồn nha phiến. Kết quả chi tiết tôi đã ghi lại trên báo cáo.” Thiên Thư đưa cho tôi một phần báo cáo.

Báo cáo được ghi rất cẩn thận, tôi trích lục ra những điểm tương đối trọng yếu như sau:

Thành phần: Hoa anh túc, Câu hồn thảo, Mạn đà la hoa, Kinh Huyết.

Hoa anh túc: trấn tĩnh, giảm đau nhức vô cùng hiệu quả, là nguyên liệu chủ yếu điều chế nha phiến;

Câu hồn thảo: trong truyền thuyết thì sinh trưởng ở trên đường hoàng tuyền là một thực vật quỷ dị, nhưng trong hiện thực cũng thực sự tồn tại, thông qua bí pháp luyện chế, thuốc có thể tác dụng lên linh hồn.

Mạn Đà La hoa: có tác dụng gây tê mãnh liệt, cũng có thể làm người sử dụng sinh ra ảo giác;

Kinh Huyết: tức dùng tinh dịch của trên mười ba người đàn ông, cùng với huyết kinh của thiếu nữ vị thành niên, thông qua bí pháp luyện chế có thể có tác dụng mê hoặc lòng người, đặc biệt hiệu quả đối với đàn ông.

Chỉ bằng vào bốn loại thành phần đã phân tích được, bột phấn này là “Linh hồn nha phiến” xác suất là 99%.

“Linh hồn nha phiến”, sách cổ gọi là “Cực Lạc Chiến Binh Chúc Tửu”, có từ trăm ngàn năm trước ở Ấn Độ trong một bộ lạc sùng bái thần Shiva, đã thất truyền gần mấy trăm năm. (thần Shiva: thần hủy diệt – một trong ba vị thần chính ở Ấn Độ)

Bộ lạc này hàng năm đều tiến hành tế tự trị liệu đối với thần hủy diệt Shiva. Phương thức tế tự chính là cho hai gã nam nhân trưởng thành trong tay cầm binh khí tiến vào ngọn lửa để chiến đấu, song phương giao chiến cho đến khi bị liệt hỏa thiêu chết mới thôi. Trong quá trình này, người chiến binh bị lửa đốt không những không có lộ ra nửa điểm thống khổ, ngược lại còn hưng phấn không ngừng gào thét phấn khích. Hơn nữa bọn họ còn thể hiện ra một lực lượng kinh người, thường thường có thể ở trong liệt hỏa chém giết nhau trên hai giờ. Những tộc nhân của bọn họ cho rằng đây là bởi vì thần Shiva đã không ngừng thi triển phép thuật trị liệu cho bọn họ trong suốt quá trình chiến đấu, cho nên bọn họ mới có thể ở trong liệt hỏa mà sống được một đoạn thời gian tương đối dài.

Kỳ thật, đây cũng không phải gọi là thần tích gì, mấu chốt nằm ở chỗ trước khi bắt đầu tế tự, Vu sư đã chúc rượu các chiến binh. Chúc tửu này chính là hỗn hợp linh hồn nha phiến “Cực lạc chiến binh chúc tửu”, sau khi người bình thường uống vào, trong thời hạn nhất định sẽ lâm vào trạng thái hưng phấn cực độ, cơ năng thân thể phát huy đến cực hạn.

Nhưng mà, tác dụng phụ của linh hồn nha phiến là cực kỳ khủng bố, chính là ăn mòn linh hồn. Hoặc nói là, nó lấy việc thiêu đốt linh hồn làm cái giá, để người sử dụng trong thời gian ngắn đạt được cực độ khoái cảm, đồng thời là gần như cực hạn lực lượng.

Xem hết báo cáo của Thiên Thư, tôi suy tư một lát, liền hỏi cô ấy có ý kiến gì không. Cô lộ ra vẻ mặt chán ghét, nghiến răng nghiến lợi nói:” Nhất định là tên trùm buôn thuốc phiện nào đó không rõ vì lý do gì lại có trong tay bí phương điều chế linh hồn nha phiến, biến nó trở thành một loại ma túy mới trên thị trường. Muốn hoàn toàn cai nghiện heroin còn có thể, nhưng một khi dính vào linh hồn nha phiến, cho đến chết vẫn không thoát khỏi nó. Bởi vì nó không phải nhục thể ma túy, mà là linh hồn ma túy. Hơn nữa nó còn có thể làm cho kẻ nghiện thuốc trong thời gian ngắn phát huy ra thể năng cực hạn, vào nhà cướp của thậm chí cướp ngân hàng hay kho vàng cũng dễ như trở bàn tay. Đối với ma túy mà nói, nó chính là vô đối.”

Tôi gật đầu tán thành, để Thiên Thư đi làm việc khác. Đến tận lúc này, công tác của chúng tôi xem như hoàn thành, chuyện sau đó là sắp xếp gọn gàng lại tư liệu giao cho đội phòng chống ma túy. Dù sao, năng lực của chúng tôi chỉ có hạn, việc chúng tôi còn có thể làm đó chính là ghi chép hồ sơ thật rõ ràng để đăng tải lên mạng internet, để người đời xem đó làm gương, chớ có đi vào con đường nghiện hút không lối quay đầu này.

Về sau, Lưu đội trưởng rốt cục bắt được tên bán linh hồn nha phiến kia, đem nó đánh cho tàn phế. Nhưng hắn chỉ là một tên phân phối độc phẩm nho nhỏ, tên trùm thực sự điều chế linh hồn nha phiến chỉ có thể thông qua hình cảnh quốc tế mà truy bắt. Lưu đội trưởng vì việc này mà bị xử phạt nghiêm khắc, cơ hồ chức vị cũng không giữ được. Sau đó, tôi cùng anh ta có nhắc đến chuyện này, hỏi anh ta có hối hận không. Anh ta nói:” Hối hận, tôi hối hận không có đem tên cặn bã kia đánh chết!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN