Quỷ Dị Hồ Sơ - Chương 5: Hồ sơ số 5: Tự Cháy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Quỷ Dị Hồ Sơ


Chương 5: Hồ sơ số 5: Tự Cháy


Một người đang sống khỏe mạnh bình thường sao lại tự nhiên bốc cháy lên, lập tức hóa thành tro bụi thế này? Phải biết rằng khi đem con người bỏ vào lò hỏa thiêu, ở nhiệt độ cao mấy ngàn độ cũng phải mất thời gian nửa giờ mới có thể đốt thành tro bụi. Bí ẩn về chuyện thân thể con người tự bốc cháy đã làm đau đầu giới khoa học nhiều thế kỷ, đến nay cũng không có một giải thích hợp lý nào.

Khoa hình sự chuyển đến một bản án, tình tiết vụ án là một Công ty nhỏ phát sinh hỏa hoạn, nhà xưởng bị đốt rụi, thư ký giám đốc cũng bị chết cháy. Bản án sở dĩ chuyển tới trên tay của tôi, là vì ông chủ công ty may này tuyên bố, nguyên nhân xảy ra hỏa hoạn là thư ký của ông ta vô duyên vô cớ bốc cháy.

Tôi mời vị lão bản họ Chu này ngồi xuống, hỏi thăm kỹ càng tình hình lúc đó. Chu lão bản tựa hồ có chút khẩn trương, không bao lâu thì đã hút hết cả bao thuốc Trung Hoa.

May mắn, trong ngăn kéo của tôi có rất nhiều thuốc lá, đương nhiên không phải loại thuốc tên tuổi gì, chỉ là sáu bảy gói Trung Nam Hải nhưng cũng có cái để cho Chu lão bản tiếp tục hút, hắn hít mạnh vài hơi rồi mới chậm rãi nói:” Ngày hôm đó là ngày 1 tháng 5, công nhân trong xưởng đều nghỉ rồi, chỉ còn tôi và Trương thư ký đang làm sổ sách…”

“ Vì sao Trương thư ký không nghỉ?” Tôi hỏi.

Chu lão bản cười khổ nói:” Cô ấy không đơn giản chỉ là thư ký của tôi.”

Tôi gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, ý bảo Chu lão bản nói tiếp. Hắn nói:” Sau khi làm xong sổ sách, tôi muốn đến nhà kho kiểm tra, Trương thư ký cũng đi cùng tôi, hết thảy đều bình thường giống mọi khi…” Nói xong, hắn hít một hơi thật mạnh vài ngụm khói, trong tay điếu thuốc đã sắp hết. Tôi đem nguyên bao thuốc ném tới trước mặt hắn, tay của hắn run run.

Run đến lợi hại, nhìn khói thuốc run rẩy làm người ta cảm thấy rất buồn cười.

Sau khi đốt một điếu khác, hắn nói tiếp:” Hết thảy đều rất bình thường, tôi không thấy có bất cứ điểm gì bất thường, thậm chí đến bây giờ tôi vẫn nghĩ mình đang nằm mơ. Lúc ấy, tôi cùng Trương thư ký đang kiểm kê hàng hóa trong kho hàng may mặc, số lượng áo sơ mi này mấy hôm nữa phải giao cho khách hàng. Kiểm kê hàng hóa được một nửa, Trương thư ký đột nhiên nói cảm thấy trong người rất nóng, còn cởi bỏ y phục của mình. Lúc ban đầu, tôi cũng không để ý, bởi vì hôm đó trời rất nóng, hơn nữa không khí trong nhà kho cũng rất ngột ngạt, chính tôi cũng nóng đến cả người mướt mồ hôi.

“ Thế nhưng mà, Trương thư ký lúc đó cũng không phải cởi y phục, mà là đang xé rách y phục của mình, động tác rất thô lỗ, rất cuồng bạo, giống như là đang phát điên. Bởi vì chúng tôi sớm đã phát sinh quan hệ, nên tôi cho rằng cô ấy là muốn tôi làm chuyện đó… Cho nên tôi lại đứng một bên để xem cô ấy làm trò gì. Ai biết, không đầy một phút, cô ấy thét ầm lên, lập tức trên người bốc lên một ngọn lửa rừng rực, ban đầu chỉ có phần đầu, tiếp theo thân thể cô ấy cũng đồng dạng bốc hỏa…”

Chu lão bản hút xong điếu thuốc trên tay, lại đốt một điếu khác nói tiếp:” Tôi lúc ấy tưởng mình đang nằm mơ, không, đến bây giờ tôi cũng nghĩ mình đang nằm mơ. Từ đầu gối trở lên thì toàn thân của cô ấy đã bị liệt hỏa bao trùm, nhưng tôi vẫn có thể thấy cô ấy đang thống khổ giãy dụa trong ngọn lửa mãnh liệt, còn có tiếng thét thảm thiết như lệ quỷ của cô ấy, đến bây giờ phảng phất còn quanh quẩn trong đầu của tôi.” Hắn lộ ra vẻ mặt thống khổ, là tình hình lúc đó quá kinh khủng, hay là Trương thư ký chiếm một vị trí trọng yếu trong lòng hắn, tôi không biết.” Cô ấy giãy dụa trong ngọn lửa, cùng tiếng kêu thảm thiết của cô ấy thực sự quá kinh khủng, tôi sợ tới mức bò dưới đất trốn đi. Đến lúc tôi phục hồi tinh thần trở lại, cả căn nhà xưởng đều cháy rụi rồi…Công ty của tôi…Tâm huyết mấy năm qua của tôi đều bị thiêu rụi cả rồi…” Chu lão bản nói xong, úp mặt vào hai bàn tay. Bởi vì Chu lão bản là nghi phạm phóng hỏa, cho nên sau khi nói chuyện, tôi đem hắn chuyển cho đồng nghiệp tạm câu lưu để điều tra.

Tôi hỏi Thiên Thư tư liệu liên quan đến việc thân thể con người tự bốc cháy, cô nói: “ Từ thế kỷ 16 đến nay, có ghi lại hơn hai trăm sự kiện thân thể con người tự bốc cháy, thậm chí có nhiều người tận mắt chứng kiến quá trình tự cháy này. Mặc dù những ghi chép này chủ yếu là xảy ra chủ yếu ở Âu Mỹ, nhưng ở nước ta trong các cổ văn thời cổ đại cũng có ghi lại những sự kiện tương tự.

“ Hiện nay giới khoa học đối với hiện tượng thần bí này có nhiều cách giải thích, trong đó có nguyên nhân do chất béo, hoặc nghiện rượu các loại…, được công nhận nhiều nhất chính là thuyết quả cầu sét. Đại bộ phận các nhà khoa học cho rằng quả cầu sét – một loại dòng điện cao thế vô hình vô sắc, có thể thông qua khe hở rất nhỏ tiến vào trong phòng, thân thể con người trong nháy mắt tiếp xúc với nó tức thì bị đốt cháy thành tro bụi. Nhưng giả thiết này có một sơ hở rất lớn, chính là phần lớn vào thời điểm phát sinh các sự kiện tự cháy, hiện trường vụ việc lại không có điều kiện cần thiết để sinh ra quả cầu sét.”

“ Tôi muốn nghe một chút suy nghĩ của cô.” Tôi nói.

Thiên Thư lộ ra nụ cười kiêu ngạo, tự tin nói:” Tôi cho rằng cái gọi là thân thể tự cháy, trên thực tế là linh hồn bạo tạc.” ( bạo tạc: nổ tung )

“ Xin rửa tai lắng nghe!”

Thiên Thư đẩy mắt kính nói:” Linh hồn con người thật ra là do đại não hoạt động mà sinh ra năng lượng thể, nó không giống với những năng lượng chúng ta tiếp xúc hàng ngày như ánh sáng, nhiệt độ,…, nó là một loại năng lượng khác. Hay có thể nói, ánh sáng, nhiệt lượng chính là năng lượng dương, ngược lại bóng tối, giá rét là năng lượng âm, mà linh hồn chính là một loại thuộc về năng lượng âm.

“ Người sống tồn tại thân nhiệt, chính là năng lượng dương, cho nên không thể cảm nhận được linh hồn của mình – là năng lượng âm, mà ở nghĩa địa, phòng liệm, nhà xác nơi du hồn tụ tập thì có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của năng lượng âm, ngay cả một người bình thường không trải qua huấn luyện đặc biệt cũng có thể cảm nhận được ở những địa phương này rõ ràng so với địa phương khác thì lạnh lẽo hơn một chút.

“ Hiện nay giới khoa học đối với năng lượng âm chỉ có thể dùng hai chữ để nói – mê tín, mà quốc gia của chúng ta từ thời cổ đại đã nghiên cứu vấn đề này và có được thành tựu nhất định, ví dụ như “ Ngũ quỷ vận tài” các loại thuật pháp Mao Sơn, chính là lợi dụng du hồn, là dùng năng lượng âm của “Quỷ” để hoàn thành công tác “cách không thủ vật.”

“ Cổ nhân cho rằng linh hồn con người sở hữu năng lượng âm vô cùng vô tận, thuyết pháp này nghe có vẻ khoa trương, nhưng trước lúc nước Mỹ ném xuống Nhật Bản hai quả bom nguyên tử, cũng không có mấy người tin một đầu đạn nho nhỏ lại có thể lập tức phá hủy một thành phố lớn.”

“ Linh hồn tuy sở hữu vô cùng vô tận năng lượng âm, nhưng là nó cùng thân thể đồng dạng, tuy ảo diệu thần kỳ, nhưng cũng có mặt không ổn định. Thời điểm linh hồn xuất hiện trạng thái dị thường, năng lượng không khống chế được, thậm chí bạo tạc nổ tung cũng có khả năng, chỉ là khả năng này cực thấp mà thôi.”

Tôi đem bản án này giao cho Thiên Thư xử lý, về sau cũng không hỏi đến. Cho đến một ngày, Thiên Thư tâm tình tựa hồ không tốt lắm, tôi hỏi cô ấy xảy ra chuyện gì, cô liền hướng tôi oán thán:” Tôi đã đem toàn bộ tư liệu liên quan đến cơ thể con người tự bốc cháy chuyển giao lên trên rồi, nhưng Chu lão bản vẫn bị phán có tội. Phán kiểu gì vậy, những vị quan tòa kia không phải đầu óc là từ trong cổ mộ đào lên đó chứ?” ( ý là mấy lão quan tòa chết não hết rồi )

Tôi cười nói:” Cô thật là một con mọt sách ngốc.”

Thiên Thư sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn:” Cười cái gì, tôi có nói gì sai sao?”

“ Cô không có nói sai, có lẽ quan tòa không tin vào thuyết pháp con người có thể tự bốc cháy, nhưng bọn họ phán quyết rất chính xác, Chu lão bản là bị trừng phạt đúng tội đấy.”

“ Vì sao lại nói vậy?” Thiên Thư hiếu kỳ hỏi.

“ Trong các tài liệu về cơ thể tự cháy đều có đề cập, con người tự cháy tuy có thể bị đốt thành tro bụi, nhưng phần lớn các vật dụng xung quanh họ hầu như đều còn nguyên vẹn không sứt mẻ, có người thậm chí y phục mặc trên người còn không bị cháy, chứ nói gì đến thiêu hủy cả gian nhà xưởng.”

“ Anh hoài nghi Chu lão bản giết chết Trương thư ký rồi sau đó phóng hỏa?”

Tôi lại chọc cái con mọt sách ngốc Thiên Thư này:” Nếu như cô làm mất hồ sơ, cô lại đi nói dối là người ngoài hành tinh trộm mất à?”

“ Đương nhiên là không!”

“ Nếu như Chu lão bản giết chết Trương thư ký, vậy hắn lại dùng một câu chuyện mà tất cả mọi người không thể tin nổi để nói dối sao?”

“ Nhưng hắn vì sao phải đem cả nhà xưởng thiêu hủy chứ?” Thiên Thư hỏi.

“ Mấy năm gần đây ngành may mặc phần lớn làm ăn rất ảm đạm, dẹp tiệm vô số. Căn cứ vào tư liệu mà phòng hình sự thu thập được, kinh tế của Chu lão bản tựa hồ không tốt lắm, mà trước lúc gặp chuyện không may hắn lại có mua một phần bảo hiểm cho nhà xưởng.”

“ Thì ra mục đích của hắn là muốn lừa gạt tiền bảo hiểm.”

“ Có lẽ lúc đó hắn cùng Trương thư ký thừa dịp ngày nghỉ lễ, nhà xưởng không có người, muốn phóng hỏa thiêu hủy nhà xưởng, dùng số tiền bảo hiểm đền bù, hi vọng ngày khác có thể đông sơn tái khởi. Thế nhưng mà, trùng hợp vào thời điểm này Trương thư ký không hiểu sao lại tự cháy.”

Thiên Thư cảm khái nói:” thực là người tính không bằng trời tính, nếu như không phải có tai nạn chết người, phòng hình sự sẽ không nhúng tay, như vậy Chu lão bản cũng sẽ không rơi vào cái kết cục này.”

Tôi cười nói:” Nhân quả ứng báo a! Nếu như Chu lão bản không có tâm bất chính, cũng sẽ không biến thành như vậy.”

“ Anh nói Trương thư ký có phải bởi vì tâm mang quỷ ý nên mới dẫn tới bị trời phạt hay không?”

Tôi cười mà không nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN