Quỷ Hô Bắt Quỷ - Quyển 1 - Chương 3: Bị bắt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
266


Quỷ Hô Bắt Quỷ


Quyển 1 - Chương 3: Bị bắt


Vương Hủ nhanh chóng khôi phục ý thức. Tuy rằng vùng ngoại thành vắng vẻ, ít người đi đường, nhưng khi hắn biểu diễn kỹ năng chạy như bay rồi nhào lộn cũng không phải thứ người dân quanh đó dễ dàng nhìn thấy mỗi ngày. Chính vì vậy, nơi này nhanh chóng tụ tập rất nhiều quần chúng, có người còn gọi điện thoại kêu xe cứu thương, có người thích ngồi lê đôi mách chứng kiến cảnh tượng bi thảm của Vương Hủ, liền tới hỏi hắn có phải đang đang đóng phim không? Còn nói gì mà liệu có cần diễn viên quần chúng, vân vân….Nhưng không ai có khả năng nhìn thấy “Đại quân cương thi” đang từ từ đến gần.

Vương Hủ thử hoạt động mới phát hiện mình chỉ đổ máu hơi nhiều và khắp cả người đều bầm dập. Ngược lại, xương cốt vẫn còn tốt. Do đó, hắn cũng không cần người khác nâng dậy mà tự mình đứng lên, chen lấn để thoát khỏi đám người, rồi cắp đít bỏ chạy.

Hắn chạy trốn theo hướng Miêu Gia vừa lái xe rời khỏi. Lúc này, miệng vết thương trên chân phải bắt đầu chảy máu và để lại một vết máu trên đường. Đôi khi, người lái xe trên đường cũng sẽ giảm tốc độ để nhìn cho rõ mặt mũi của một người dính đầy máu như hắn.

Ước chừng chạy được một km, Vương Hủ mới dừng lại rồi ngồi xuống ven đường, há mồm thở dốc. Quỷ hồn đã bị hắn cắt đuôi từ lâu. Vương Hủ cảm thấy nguyên nhân hẳn là do bọn chúng không thể rời khỏi nghĩa địa quá xa.

“Để quên bao đồ trong nhà rồi, bây giờ ngoại trừ một cuốn sách bằng trúc cùng một bộ quần áo dính đầy máu thì trên người không còn đồng nào. Lấy tạo hình bây giờ, chắc chắn sẽ không thể đi quá giang. Ở đây cũng không có nhiều xe taxi nên cũng không xong. Chỉ sợ với bộ dạng như vậy, người ta sẽ không ngừng xua đuổi…” Vương Hủ nhìn địa chỉ trên danh thiếp, số 13 lầu 2 đường Đông Phương thành phố S. Đối với đường giao thông quanh nhà trọ, Vương Hủ vẫn hiểu rất rõ. Vì vậy hắn đã thầm ước tính khoảng cách, thật ra muốn đi bộ đến địa chỉ đó cũng không phải vô cùng xa, có lẽ nằm trong khoảng từ 10 đến 15 km. Nếu không có tình huống ngoài ý muốn xảy thì chỉ cần ba giờ sẽ đến nơi…

Càng đi đến trung tâm thành phố thì chung quanh càng náo nhiệt, người đi đường lẫn xe cộ đều đông đúc. Lúc này là sáu, bảy giờ tối, thành phố S rất phồn hoa. Có thể nói nội thành một biển người, xe cộ như mắc cửi.

Sau khi công việc một ngày chấm dứt, cuộc sống về đêm bắt đầu, ai cũng không để ý tới trong biển người có một gia hỏa dính đầy bùn đen trên người. Nhờ đó, Vương Hủ cảm thấy cách lăn qua lăn lại trên mặt đất rất cao minh, thì ra hắn dùng bụi đất bẩn thỉu để che dấu vết máu trên người của mình. Chỉ là mặc kệ trong đầu Vương Hủ nghĩ sao nhưng thật ra từ một nhân vật khả nghi với đầy máu trên người, hắn đã sớm biến thành tên ăn mày trong mắt người khác.

Đến tận bây giờ, Vương Hủ vẫn còn cảm thấy rất căng thẳng. Hắn nhòm ngó bốn phía bằng một ánh mắt rất cảnh giác. Nếu trong đám người đột ngột nhảy ra một nhân huynh ba phần giống người bảy phần giống quỷ, chắc chắn Vương Hủ sẽ không ngạc nhiên, mà thay vào đó hắn sẽ đập cuốn sách rách nát lên người đó. Bởi vì Miêu gia đã nói đây là “khảo nghiệm” của hắn cho nên dọc đường ắt hẳn sẽ có yêu ma quỷ quái. Đối với điều này, Vương Hủ một mực tin tưởng. Bởi theo theo hắn thấy, hai lần đối mặt với Miêu gia, hắn đều ăn hết hai thiệt thòi lớn. Do đó, chỉ cần là chuyện có liên quan đến người này thì chắc chắn chuyện đó sẽ phát triển theo hướng xấu nhất.

Vương Hủ cứ đề phòng mà đi về phía trước, nhưng cũng có lúc tư tưởng của hắn bị phân tán. Ví dụ như mỹ nữ đang thử quần áo trong tiệm thời trang ở đối diện, chậc chậc, dáng người thật không tệ, mặc bộ này cũng không tệ, món đồ màu tím nàng vừa chọn cũng không tệ, còn món đồ trước đó… Không đúng, vì sao ta cứ nhìn thấy nàng hoài! Vương Hủ như bị sét đánh, lúc này hắn mới nhận ra mình đã đi qua con đường này ba lần rồi nhưng vẫn không thể thoát ra. Thế tại sao mình phải đi con đường này liên tục ba lần?

Vương Hủ nuốt nước miếng một cách khó khăn, trong đầu lập tức có một giải thích vừa đơn giản vừa chính xác – Quỷ dẫn đường! Cái gọi là quỷ dẫn đường, chính là lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô thành phố, chúng ta sẽ đi lòng vòng rồi về lại một chỗ, mãi không thể thoát ra. Hiện tượng này quả thật tồn tại trong hiện thực, cũng có rất nhiều người từng trải qua. Về sau có nhà khoa học giải thích: Bởi vì bản năng hành đồng của sinh vật là một vòng tròn, cho nên khi bịt mắt hoặc di chuyển trong vô thức thì chúng ta sẽ tự động đi theo một vòng tròn. Cho dù bản thân muốn đi theo đường thẳng cũng dần dần chệch hướng.

Nếu là trước kia, chắc chắn Vương Hủ sẽ tin tưởng những giải thích của khoa học, thậm chí hắn còn cố gắng nhớ kỹ để về sau còn khoe khoang ở một chỗ nào đó. Nhưng bây giờ, nếu Vương Hủ nghe khoa học giải thích như vậy, đoán chừng sẽ nói: “Nếu lão tử nghe những lời ngụy biện của các ngươi, chỉ sợ đã sớm chết mười lần rồi!”

Vì vậy, Vương Hủ chọn tin tưởng chính mình và muốn dùng cách của mình thoát khỏi vòng vây. Thật ra phương pháp xử lý của hắn rất đơn giản, chính là bám đuôi… À không, nói đúng hơn chính là theo dõi vị mỹ nữ vừa mới mua sắm xong xuôi. Nếu bản thân mình thật bị quỷ dẫn đường, vậy thì chắc chắn nhiều người trên đường không thể nào đều bị quỷ dẫn đường. Do đó, chỉ cần Vương Hủ đi theo người khác để thoát khỏi vòng tuần hoàn quái dị này là được. Đối với tính toán của mình và “Biện pháp tốt” vừa nghĩ ra, Vương Hủ cảm thấy đắc ý mười phần. Bởi thế, hắn vừa cười ngây ngô đi theo mỹ nữ vừa cố gắng ghi nhớ hình dạng kiến trúc ở bốn phía để xác định mình không bị đi lặp lần nữa.

Có lẽ sẽ có người đọc muốn hỏi, vì sao trên đường nhiều người như vậy mà hết lần này đến lần khác, Vương Hủ lại chọn theo dõi vị mỹ nữ kia? Trên thực tế, vấn đề đó sẽ có người hỏi hắn cách đó không bao lâu… Mà thật ra, câu trả lời trong lòng của Vương Hủ chính là mỹ nữ trước mắt nhìn qua thon thả mười phần, lại nhỏ bé và yếu ớt, bởi vậy có lẽ không có khả năng công kích. Bằng thân thủ của Vương Hủ, có lẽ sẽ dễ dàng chế ngự nàng. Lỡ nàng có là quỷ, ta trước ôm sau đập, lại ôm lại đập, rồi tiễn nàng về Tây Thiên, A di đà phật… Đương nhiên, nếu lúc này có một nhà khoa học ở đây, có thể gã sẽ lập tức bắt đầu nghiên cứu bản năng sinh vật qua hành động của Vương Hủ, để cho những học thuyết càng phân tích hợp lý hơn nữa…

Tóm lại, Vương Hủ đi theo vị mỹ nữ một lúc, rốt cuộc cũng thoát khỏi phạm vi bị quỷ dẫn đường. Đến khi hắn vừa định thay đổi phương hướng để tiếp tục mục đích của mình thì một nhiên một đám người mặc âu phục phẳng phiu, thân thể cao to vạm vỡ, đeo kính râm, trực tiếp vây hắn lại. Điều này làm Vương Hủ giật mình không thôi, vốn định chạy trốn thì lại phát hiện xung quanh đều kín lối. Hắn đứng tại chỗ nghĩ ngợi nửa ngày, cuối cùng cũng không nhớ mình đã gia nhập xã hội đen khi nào mà Mafia lại muốn giết diệt khẩu, vì vậy mới hỏi thăm: “Mấy vị… Có chuyện gì không?”

Người đàn ông mặc âu phục đứng đầu, xem ra là kẻ cầm đầu đám người, trả lời Vương Hủ bằng một giọng nói rất lạnh lẽo: “Ngươi làm gì thì trong lòng tự biết rõ.”

“Mấy vị đại ca, ta nói cho các ngươi biết. Ta không phải là người ngoài hành tinh, thật không muốn làm mấy vị nhọc công…”

(Vương Hủ xưng “Ta không phải là người ngoài hành tinh” là vì câu nói trước đó của người mặc âu phục rất giống câu nói của “Người áo đen” trong Men in black I, một bộ phim điện ảnh hài hước kinh điển do Colombia sản xuất năm 1997)

Hiển nhiên, mấy vị đại ca áo đen đã trải qua một khóa huấn luyện chuyên nghiệp nên sau khi nghe Vương Hủ nói nhảm vẫn tỏ ra thờ ơ, có một tên bỗng bẻ khớp ngón tay răng rắc, thật giống như đang chuẩn bị đánh hắn.

“Giả bộ cũng vô dụng thôi, ngươi đã theo dõi chúng ta năm sáu con phố rồi. Rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì?” Lần này giọng nói rất dịu dàng, thì ra mỹ nữ kia đã xuất hiện sau lưng đám người mặc âu phục từ lúc nào. Lúc này, nàng chỉ vào Vương Hủ rồi hưng sư vấn tội.

“À, thì ra là chuyện này! Vừa rồi ta chỉ tiện đường…” Vương Hủ bắt đầu muốn nói nhảm thì vị đại ca cầm đầu đã ra hiệu cho đám người bước đến, còn hắn thì nói rành mạch từng chữ một: “Chúng ta đều là bảo vệ có bằng cấp quốc tế. Nãy giờ ngươi theo dõi và đi qua đi lại cũng rất nhiều lần rồi. Theo ta thấy, tốt nhất là ngươi nên cho ta một lời giải thích hợp lý, nếu không sẽ dẫn ngươi tới cục cảnh sát.”

Thật ra vị đại ca này cũng không muốn làm ra vẻ huyền bí, tuy hắn là bảo vệ nhưng có thể nói đã đi theo tiểu thư từ khi nàng còn nhỏ đến khi lớn lên. Có lẽ vì hắn bảo vệ tiểu thư với cảm giác chú bác đối với cháu của mình nên đôi lúc rất cẩn thận tỉ mỉ. Mà hành vi theo dõi của Vương Hủ đã sớm rơi vào trong tầm mắt của hắn.

Dưới “Khí phách” của đối phương, Vương Hủ không thể không bịa ra một nguyên nhân giải thích hợp lý. Đương nhiên, hắn cho rằng nguyên nhân hợp lý nhất chính là sự thật.

“Ta bị quỷ dẫn đường…”

Vì vậy, hai mươi phút sau, Vương Hủ liền xuất hiện tại phòng thẩm vấn trong cục cánh sát. Thật đáng buồn, xung quanh nơi hắn bị bắt không có bất cứ cục cảnh sát nào, mà cục cảnh sát gần nhất đúng là cục cảnh sát thành phố. Lẽ ra nếu gặp loại tình huống này, nhiều lắm cũng chỉ bị cho là lưu manh rồi giam tầm vài ngày. Dù sao, có muốn tố cáo thì hắn chưa làm việc gì, cũng không có bằng chứng. Bởi vậy chỉ cần hỏi mấy vấn đề, rồi trực tiếp ném vào trong nhà giam vài ngày là được. Nhưng xem ra người tiễn Vương Hủ đến đây có chút địa vị cho nên không chỉ hỏi thêm mấy câu. Mà kết quả của những câu hỏi này lại không tốt nên hết vấn đề này đến vấn đề khác lập tức xuất hiện.

Đầu tiên cảnh sát làm nhiệm vụ thẩm vấn hỏi Vương Hủ nguyên nhân theo dõi người khác, bởi vì Vương Hủ không có cách nào phủ nhận sự thật rằng mình có theo dõi người ta cho nên chỉ có thể nói ra mấy câu ngôn luận đại loại như nữ quỷ tiễn đưa hắn đến Tây Thiên… Bởi vì Vương Hủ nghĩ rằng nếu như mình giả trang thành một thằng điên có thần trí không rõ ràng thì sẽ không sao. Nhưng kết quả bên cạnh người thẩm vấn còn có một nữ cảnh sát đang làm nhiệm vụ ghi chép. Lúc này nàng liền chửi hắn là lưu manh…

Những lời này lập tức trở thành dây dẫn nổ, một vòng thẩm vấn mới liền được triển khai. Hiển nhiên, vị cảnh quan đang thẩm vấn hắn rất am hiểu kỹ xảo. Trong lúc bị hắn tra khảo, Vương Hủ phải trên ghế. Còn vị cảnh sát này vòng qua vòng lại, đi tới đi lui khắp nơi. Thường thì hắn sẽ hỏi vấn đề khi đang ở sau lưng Vương Hủ để tạo áp lực. Đây là cách làm trong sách giáo khoa tâm lý học. Lúc người khác ở sau lưng ngươi, chắc chắn ngươi sẽ có cảm giác bị theo dõi, từ đó sẽ có tâm lý “Nói dối sẽ bị vạch trần”. Trong tỉnh cảnh tạo áp lực như vậy, Vương Hủ chỉ đành cắn răng cam nhận yếu thế mà thôi.

Trong năm phút đồng hồ ngắn ngủi, Vương Hủ liền để lộ ra vấn đề mới. Thật ra không phải bởi lời hắn nói, bởi vì hắn thật không có chuyện gì để nói. Chẳng qua là vị cảnh sát đang thẩm vấn nhận thấy thân thể Vương Hủ vô cùng bẩn thỉu, cùng với đó là vết máu ở phía sau bộ y phục.

“Tốt nhất ngươi nên nói rõ tất cả vấn đề. Đối với ngươi, mạnh miệng không hề có bất cứ chỗ tốt nào, nói mau! Đây là máu của ai!”

“Ầy… Đó là máu của ta. Ngươi xem, trên trán, bên cổ, trên người và bắp chân của ta đều có vết thương…”

“Ừ…” Cảnh sát nghe xong thì gật đầu, lúc này Vương Hủ nhẹ nhàng thở dài, chỉ là câu kế tiếp quả thật làm hắn muốn sặc khí: “Xem ra ngươi vẫn không thành thật.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN