Quỷ Hô Bắt Quỷ - Quyển 1 - Chương 6: Kết thúc và khởi đầu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
243


Quỷ Hô Bắt Quỷ


Quyển 1 - Chương 6: Kết thúc và khởi đầu


Ma quỷ bốn phía chạy tán loạn, hệt như Vương Hủ là một kẻ cực gian cực ác trên thế gian này, tùy lúc có thể khiến bọn chúng hồn phi phách tán.

Linh hồn màu xám hệt như hỗn độn mà cũng giống trái tim của hắn, còn đôi mắt màu đỏ thì dường như có thể nhìn thấy tất cả sinh linh trên cõi đời này. Giờ khắc trước mắt, có lẽ Vương Hủ đã bị linh hồn thời thơ ấu của “mình” chiếm giữ thân thể, riêng hắn chỉ có cảm giác không hề chiến đấu một mình!

Vương Hủ nhìn hàng trăm con quỷ xung quanh bằng ánh mắt lãnh khốc, sau đó chỉ vung tay lên một cái, theo đó một loạt hóa thành tro bụi. Thấy thế, khóe miệng của hắn cười lạnh rồi tiếp tục thu lấy những linh hồn khác và lại khiến chúng hồn phi phách tán. Nhưng chính Vương Hủ cũng không hề hay biết rằng chuyện mình đang làm đáng sợ đến cỡ nào. Dù là Miêu Gia cũng không dám tiêu diệt nhiều linh hồn như vậy trong thời gian ngắn, bởi làm thế sẽ phá hư phần nào đó sự cân đối trong thiên địa, rất có thể sẽ dẫn đến một hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Mà lúc này Vương Hủ phát hiện mình đã có thể hiểu Phục Ma Thiên do Quỷ Cốc Tử để lại, thật ra nói vậy để biết cũng không phải hắn chỉ có thể đọc mà hoàn toàn có thể lý giải ý nghĩa ở bên trong. Lại nói trên đó ghi chép cái gì thì Vương Hủ không muốn biết nữa rồi, bởi hắn đang liều mạng hấp thụ tri thức của Phục Ma Thiên.

Nhưng hắn không hề chú ý tới một chuyện, đó là từ khi Phục Ma Thiên xoay quanh người hắn thì màu đỏ trong mắt của hắn đã dần nhạt bớt và giờ đã hoàn toàn biến mất, để lại nơi đây một trạch nam Vương Hủ…

Đột nhiên hắn cảm thấy thân thể trầm xuống, loại cảm giác này… Lại có một thứ đang đến gần!

Ngay lúc này, một con quái vật to xấp xỉ một chiếc ô tô nhào ra từ một con hẻm rồi lao đến trước mặt nữ quỷ xấu xí. Nữ quỷ nọ thấy vậy liền cả kinh, nhưng muốn chạy cũng không còn kịp. Chợt thấy dị thú tung một trảo đè nữ quỷ dưới lòng bàn tay, cùng lúc đó tạo một hố sâu nửa mét trên mặt đường. Đến đây, nó lại xé nữ quỷ rồi nuốt vào trong miệng, mặc kệ nữ quỷ kia có kêu gào thê thảm đến thế nào, nó cũng không hề tỏ ra thương cảm.

Sơn Hải Kinh ghi lại: Tranh là loài dị thú có hình dáng như xích báo, năm đuôi một góc, âm độc như đá.

Không đợi Vương Hủ phản ứng, nữ quỷ từng khiến hắn chịu nhiều đau khổ đã trở thành thức ăn ở trong bụng Tranh thú, mà xem ra nó vẫn chưa no, hiện đang nuốt từng bầy ma quỷ ở khắp nơi và càng ngày càng đến gần Vương Hủ.

Vương Hủ nhìn Tranh thú bằng một loại ánh mắt rất lạ, bấy giờ chỉ thấy hắn cười lạnh một tiếng rồi thét: “Đây là ngươi tự tìm đường chết!”

Nói xong, tay trái co lại, chiếc dao găm rơi trên mặt đất chợt xuất hiện trên tay hắn, trong khi đó miệng hắn thì thầm: “Thiên Địa Vô Cực! Càn Khôn mượn pháp!”

(“Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn Mượn Pháp” là chú ngữ cửa miệng của nhân vật Yến Xích Hà trong bộ phim “Thiện nữ u hồn”. Trong lúc hiếu kỳ, ta từng tìm kiếm tư liệu và nhận ra họ Yến không phải là “kỳ nhân” duy nhất dùng chú ngữ này bởi trong cuốn hai truyện Liêu Trai Chí Dị của Bồ Tùng Linh từng dùng câu này)

Rồi đây dao găm đột ngột tỏa ra ánh sáng rực rỡ, tay Vương hủ chợt tạo một pháp quyết, còn dao găm bay thật nhanh về phía Tranh thú, hệt như thần tiên điều khiển phi kiếm tùy tâm sở dục.

Mà chuyện xảy ra tiếp theo lại khiến người xem không thể tin được, bởi chiếc dao găm chỉ bay đến trước mặt Tranh thú… rồi bị nó nuốt gọn…

“Ầy… Ta nói nè đại ca… À ừm, có thể trả lại cho ta không?” Một kích không những không có kết quả gì mà hình tượng cao nhân cũng chẳng còn sót lại một chút, cuốn sách bằng trúc cũng khôi phục vốn hình dạng cũ rồi rơi thẳng xuống đất.

Lần này đổi lại, Tranh thú đã bị Vương Hủ dọa đến phát ngốc rồi. Nhưng nó chỉ nhún một cái đã đến trước mặt Vương Hủ và kèm theo đó là một trảo đập hắn bay hơn mười thước rồi đâm vào chiếc bus ở ven đường khiến kính chắn gió nát bấy. Vương Hủ trực tiếp ngồi ngay vị trí tài xế cùng một đống miểng chai. Giờ đây hắn chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như bị nhào trộn, xem ra xương cốt đã bị gãy, hơn nữa do đau qua nên hắn không rõ bị gãy mấy khúc mà toàn thân đều cảm thấy như muốn nát ra.

Vương Hủ thầm nghĩ mình đã sắp ngất đi, sau khi tỉnh lại hẳn sẽ phát hiện đây chỉ là một giấc mộng hàm hồ, đáng tiếc là bước chân nặng nề của Tranh thú càng ngày càng gần, mỗi một bước đều như muốn dẫm nát trái tim của hắn. Vương Hủ cố nén đau đớn kịch liệt toàn thân để mở cửa xe, sau đó lết ra ngoài.

Ngay khi vừa ngã lên trên mặt đường, chỗ vị trí hắn từng ngồi lập tức bị một trảo của Tranh thú đập bẹp. Lại nói do trảo này từ trần xe đè xuống nên mặt tiền của xe buýt đã hoàn toàn thay đổi, mà trần xe hiện đang lõm sâu vào trong lòng xe.

Tay chân của Vương Hủ không thể động đậy, hắn chỉ đành phải bò trên mặt đất như loài côn trùng hay loài bò sát gì đấy. Bấy giờ hắn thầm nghĩ: Cho dù là rời khỏi Tranh thú chỉ có một tấc đi chẳng nữa thì khả năng sống sót sẽ càng lớn hơn một chút, dù sao đã đánh đến nước này thì mình phải sống sót đến cùng!

Tranh thú cũng phát hiện vị trí của Vương Hủ và hiện đang nhào tới trước người hắn rồi mở cái miệng đỏ như máu nhằm hưởng dụng bữa ăn ngon trước mặt, nhưng ngay lúc này một giọng nói lại ngăn cản nó: “Tiểu Tranh! Khoan đã!”

Theo giọng nói, một cậu bé đội mũ lưỡi trai bước ra từ trong bóng tối. Sau khi đánh giá kẻ đang nằm trên mặt đất, hắn xoay người rồi nói: “Tiểu Tranh, đi thôi.” Bấy giờ Tranh thú nọ rõ ràng cúi xuống một cách ngoan ngoãn và để hắn cưỡi trên thân của mình.

Vương Hủ thấy lửa cháy mà không rõ đầu đuôi nên mới vội hét: “Này, ngươi có lầm không vậy! Ai lại nuôi chó to thể mà không xích cổ lại, khiến nó chạy khắp nơi cắn càn? Ngươi tên gì? Ta muốn gặp cha mẹ của ngươi!”

Đương nhiên những câu nói nhảm của Vương Hủ ngoài việc giảm chỉ số thông minh của mình trong lòng đối phương thì chẳng có tác dụng gì khác.

Chỉ thấy cậu bé kia lại quay đầu nhìn hắn, sau đó thở dài một hơi, hệt như bậc làm cha làm mẹ đang nhìn môt đứa con ngu ngốc: “Thú Quỷ Nhân ở thành phố này thật kỳ quái, chiến lực thì khi có khi không, đã vậy còn dùng linh hồn để công kích Tiểu Tranh của ta. Hơn nữa, toàn thân của ngươi tà khí ngập trời…” Nói đến đây, sát ý dưới vành nón lại nồng nàn như trước.

“Ha ha, cũng không phải người nào cũng tệ lậu như hắn, đây là tình huống đặc biệt à nha.” Chẳng biết từ lúc nào, Miêu Gia đã xuất hiện một bên, thân hình của cậu bé chợt cứng đờ.

Hắn không hề phát hiện bất cứ bất cứ người nào tới gần, hiển nhiên thực lực của người trước mắt rất mạnh.

“Ngươi là ‘Miêu Gia’, kẻ quản lí thành phố này?” Giọng nói của cậu bé chứa đầy thuốc súng, chỉ là Miêu Gia không hề trả lời mà châm một điếu thuốc rồi cõng Vương Hủ lên trên lưng, sau đó chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt của hắn.

“Hừ, giả vờ giả vịt… Ầy, nhưng dù sao mình cũng chỉ đi ngang qua, không cần nhiều chuyện làm gì.” Cậu bé vỗ đầu Tranh thú, con thú này ấy vậy gầm về phía Miêu Gia bỏ đi rồi mới lao vào trong bóng đêm…

Một ngày dài dòng buồn chán của Vương Hủ đã đến hồi kết, đây là ngày đầu tiên hắn bước vào thế giới của Thú Quỷ Nhân và cũng chính là ngày bắt đầu của một cuộc sống thê thảm hết chỗ nói. Thậm chí nếu hắn biết rõ nếu mình tỉnh lại sẽ phải khổ sở như vậy, đoán chừng sẽ lựa chọn biện pháp an nghỉ ngàn thu.

Chỉ là vận mệnh rất nhiều người sẽ bắt đầu thay đổi trong một ngày, rất nhiều câu chuyện con người không thể biết cũng xuất hiện và cũng rất nhiều câu chuyện đến ngày hôm nay chúng ta mới bắt đầu nói đến…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN