Quỷ Kiếm U Linh - Chương 46: Dị sắc loạn tình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Quỷ Kiếm U Linh


Chương 46: Dị sắc loạn tình


Tiêu Thái Ngọc sau khi bắt mạch cho Lý Ma Ma, nhìn Lệnh Thế Kiệt nói:

– Đệ đê….

Thấy Thái Ngọc có vẻ căng thẳng, Thế Kiệt lo lắng nói:

– Tỷ tỷ… Lý Ma Ma ra sao?

Thái Ngọc thở ra:

– Lý Ma Ma đã bị lão quỷ Đông Độc Âu Dung Thừa sử dụng thủ pháp đoạn mạch theo canh giờ. Chỉ không đầy mười hai canh giờ nữa thì mạch của mụ sẽ tự đứt mà chết.

– Làm sao cứu được Lý Ma Ma bây giờ?

– Thủ pháp đoạn mạch của Âu Dung Thừa là bí thuật để lão quỷ hành xử môn đồ Thần Long giáo. Một khi lão đã đoạn mạch ai thì người đó xem như cầm chắc cái chết chứ không thể hóa giải được. Âu Dung Thừa dù sao cũng là một trong ngũ kiệt của võ lâm Trung Nguyên, tất phải có kỳ môn, kỳ công.

Nàng thở dài, nhìn Thế Kiệt ôn nhu nói:

– Nếu đệ có chuyện cần thỉnh giáo mụ Lý thì mau hỏi mụ, chứ tỷ e rằng mụ chẳng còn cơ hội giữ được sinh mạng nữa đâu. Ít ra Lý Ma Ma vẫn còn sống được mười hai canh giờ, đủ thời khắc cho đệ đệ thỉnh giáo mụ những điều muốn biết.

Thế Kiệt nhìn lại Lý Ma Ma:

– Ma Ma.

Ánh mắt Lý Ma Ma chớp khẽ một cái.

Thế Kiệt hỏi tiếp:

– Ma Ma nghe tại hạ nói chứ?

Mắt của Lý Ma Ma lại chớp một cái.

Thái Ngọc xen vào:

– Mụ đã nghe đệ đệ nói.

Lý Ma Ma đảo hai con ngươi nhìn qua Thái Ngọc. Thái Ngọc thoạt cau mày bởi cái liếc mắt của Lý Ma Ma.

Thế Kiệt nhìn Lý Ma Ma rồi lấy túi phấn hương đeo bên hông chìa đến trước:

– Ma Ma… tại hạm muốn biết chủ nhân của túi phấn hương này?

Đôi mắt Lý Ma Ma như đứng tròng không động đậy.

Thế Kiệt dồn giã hỏi:

– Ma Ma biết chủ nhân của chiếc túi phấn hương này chứ?

Ánh mắt của Lý Ma Ma khẽ chớp một cái.

Thế Kiệt hỏi:

– Ma Ma biết?

Ánh mắt của Lý Ma Ma lại chớp khẽ rồi liếc nhìn Tiêu Thái Ngọc.

Thế Kiệt hỏi:

– Túi phấn này là của ai?

Đôi mắt của mụ Lý lại bất động rồi trợn ngược lên.

Tiêu Thái Ngọc nhìn Lý Ma Ma rồi quay lại Thế Kiệt:

– Đệ đệ. Ta biết rồi. Mụ ta không muốn ta ở đây để nghe những gì mụ nói.

– Ma Ma.

Lý Ma Ma lại chớp mắt.

Tiêu Thái Ngọc cau đôi mày lá liễu:

– Mụ không muốn ta nghe những gì mụ nói với đệ đệ của ta à?

Lý Ma Ma lại chớp mắt.

Thái Ngọc thở ra rồi nhìn lại Thế Kiệt:

– Đệ đê…. Lý Ma Ma đã muốn như vậy, tỷ ở lại đây chỉ làm khó cho đệ đệ thôi. Tỷ tỷ sẽ chờ đệ bên ngoài ngôi miếu thần hoàng này.

Thế Kiệt nhìn Thái Ngọc:

– Lý Ma Ma chắc có điều gì muốn nói với đệ nên không muốn người thứ ba nghe. Tỷ tỷ đừng trách Lý Ma Ma.

Thái Ngọc mỉm cười nắm tay Thế Kiệt:

– Với một người sắp chết thì tỷ tỷ đâu trách làm gì. Tỷ đi tìm chút gì đó về đây đặng chuẩn bị hậu sự cho mụ Lý.

Nàng nói xong điểm mũi hài trổ khinh thân siêu quần thoát ra ngoài ngôi cổ miếu thần hoàng. Tiêu Thái Ngọc thoát ra khỏi miếu thần hoàng được năm mươi trượng thì gặp ngọn hắc kỳ của Tây Kỳ Thạch Khởi.

Thái Ngọc nhìn ngọn đại hắc kỳ, mặt nàng thoáng lộ vẻ bất nhẫn và ủ dột.

Tây Kỳ Thạch Khởi từ phía sau tán cây cổ thụ bước ra. Lão vuốt râu ngắm Tiêu Thái Ngọc.

Tây Kỳ Thạch Khởi nói:

– Dạo này ta thấy ái thê quá gần gũi với gã tiểu tử Lệnh Thế Kiệt đó.

Thái Ngọc nhíu mày, dửng dưng đáp lời lão:

– Ta thực hiện theo sự sai khiến của lão kia mà.

– Nhưng ta không thích nàng có sự gần gũi quá đáng với gã tiểu tử đó.

– Vậy thì hôm nay xem như phận sự của Tiêu Thái Ngọc đã làm tròn. Tiêu Thái Ngọc sẽ chẳng gặp Lệnh Thế Kiệt nữa.

Vẻ mặt Tây Kỳ thoạt cau có. Lão hằn học nói:

– Những pho tượng kim thân La Hán của gã chưa nằm trong tay ta thì sao nàng dám nói đã hoàn thành chức phận ta giao cho nàng?

Tây Kỳ Thạch Khởi hừ nhạt rồi nói:

– Thái Ngọc, ta chỉ không muốn nàng quá gần gũi với gã tiểu tử đó mà thôi.

Thái Ngọc nhíu mày. Nàng nhìn thẳng vào mắt Tây Kỳ Thạch Khởi:

– Lão vừa muốn có Thập Nhị La Hán, lại vừa ghen. Trong hai chọn một:

một là những pho tượng kim thân La Hán, hai là Tiêu Thái Ngọc.

Tây Kỳ Thạch Khởi vuốt râu, mỉm cười nói:

– Ta muốn cả hai. Vừa những pho tượng kim thân La Hán vừa cả nàng nữa.

Vẻ mặt Thái Ngọc sa sầm lại:

– Như thế thì quá nhiều.

– Nhưng đó là ý của ta.

Thạch Khởi bước đến bên cạnh nàng:

– Hay giờ đây nàng đã có ý chống lại ta?

Tây Kỳ Thạch Khởi nâng cằm Thái Ngọc:

– Một khi nàng có ý chống lại ta thì phải biết xét đoán cái hậu quả mà nàng phải nhận chứ.

Thái Ngọc thoáng biến sắc.

Tây Kỳ Thạch Khởi mỉm cười rồi giả lả nói:

– Ta nuôi dưỡng nàng từ lúc còn lẫm dẫm, bập bẹ, chẳng lẽ giờ đủ lông đủ cánh rồi chống lại ta ư?

Thái Ngọc bặm môi, rồi rít lên với giọng căm phẫn:

– Lão có công nuôi dưỡng, nhưng chẳng đáng làm nghĩa phụ. Lão nghĩ lại đi, lão đã đoạt những gì ở ta?

Dung diện nàng thoáng hiện sát khí hừng hực:

– Lão nuôi dưỡng ta rồi biến ta thành một ả tiện thiếp của lão.

Mặt Tây Kỳ Thạch Khởi cau có hẳn lại:

– Lão phu đã bồi đắp lại cho nàng tòa Ma Cung.

Thái Ngọc lắc đầu:

– Cuộc đời của ta đâu phải chỉ là một tòa Ma Cung.

– Nàng còn muốn gì nữa?

– Ta muốn những thứ mà lão chẳng bao giờ có được.

Tây Kỳ Thạch Khởi gằn giọng nói từng tiếng:

– Nàng nói lại lần nữa cho ta nghe?

Thái Ngọc rít lên bằng sự căm phẫn tột cùng:

– Ta muốn những thứ mà ngươi chẳng bao giờ có.

Tây Kỳ Thạch Khởi hất mặt:

– Đó là thứ gì?

Thái Ngọc liếm hai cánh môi rồi nghiêm khắc nói:

– Tình yêu.

– Nói như vậy xem chừng nàng đã để tình cho gã tiểu tử Lệnh Thế Kiệt?

Thái Ngọc không phủ nhận mà còn khẳng khái gật đầu:

– Không sai. Ta đã yêu Thế Kiệt rồi. Trước đây khi bị lão chiếm đoạt sự trong trắng, ta đã biến thành một xác chết nguyện chẳng bao giờ màng đến chữ tình nữa. Trong tâm tưởng, ta kinh tởm cái thân xác của mình, mà ngỡ rằng đã bị biến thái. Ta kinh tởm ta, nhưng lại yêu ta để khỏa lấp sự Ô uế mà lão đã nhuộm ra Tiêu Thái Ngọc.

Trong khi Thái Ngọc nói thì Tây Kỳ Thạch Khởi như đóng đinh vào mặt nàng. Thỉnh thoảng hai hàm răng của lão lại nghiến ken két.

Thái Ngọc nói tiếp với sự bình thản như đã quyết định cái hậu quả mà mình phải chịu:

– Khi ta nhận sứ mạng mà lão giao là phải kết thân với Thế Kiệt. Đến bây giờ ta mới biết mình vẫn là một nữ nhân có trái tim dạt dào tình cảm. Thế Kiệt đã hun đúc và trả lại những gì ta đã mất bởi sự dâm loàn của lão.

Nàng vừa dứt lời thì Tây Kỳ giở thẳng hữu thủ tát vào má nàng.

Bốp!

Hứng trọn cái tát của Tây Kỳ Thạch Khởi, nhưng Thái Ngọc chẳng thốt ra lời oán trách, mà dửng dưng nhìn lão. Cái nhìn của nàng khiến Tây Kỳ càng bực dọc hơn.

Lão hừ nhạt rồi nói:

– Được lắm, nàng đã có sự lựa chọn thì lão phu cũng chấp nhận sự lựa chọn đó.

Tây Kỳ Thạch Khởi vừa nói vừa bất thần điểm vào tịnh huyệt của Thái Ngọc. Nàng đâu kịp phản xạ né tránh chỉ pháp của Tây Kỳ, nhưng dù cho Thái Ngọc có chuẩn bị đối phó cũng chẳng thể nào chống chọi lại lão, bởi lẽ võ công của nàng do chính Tây Kỳ truyền thụ kia mà.

Thái Ngọc thét lên:

– Lão tính làm gì ta?

– Rồi nàng sẽ biết.

Tây Kỳ cắp ngang vòng tiểu yêu, thắt lưng ong của Thái Ngọc, băng mình về phía tán cây cổ thụ.

Lũ chim di trú đang yên nghỉ trên tán cây hối hả bay vùn vụt lên bầu trời cao vì sự yên tĩnh của chúng đã bị phá vỡ bởi những tiếng thét căm hờn và uất hận của Tiêu Thái Ngọc:

– Lão đê tiện… bỉ ổi… ta căm thù lão… căm thù lão.

Nàng thét lên lồng lộng:

– Ác nhân… Ngươi…

Tiếng thét của nàng nghẹn đi và nhanh chóng chìm vào tràng tiếu ngạo thỏa thê của Tây Kỳ Thạch Khởi.

Một lúc sau, Tây Kỳ từ trong tán cây bước ra. Vẻ mặt của lão thật là đắc ý và hoan hỷ.

Lão nhìn lại tán cây cổ thụ:

– Mãi mãi nàng vẫn là tiện thiếp của Tây Kỳ Thạch Khởi. Nếu nàng không tiếp tục phận sự của ta đã giao cho nàng thì ráng chấp nhận sự hủy hoại của Cương Thi Hủy Dung.

Thử xem khi nàng đã biến thành một xác chết thối rữa biết thở, biết yêu thì gã tiểu tử có còn để mắt tới nàng không?

Lão ngửa mặt cất tràng cười cuồng nhiệt rồi lừng lững bước đến cầm ngọn đại hắc kỳ, trổ khinh thuật siêu quần băng mình bỏ đi.

Khi bóng của Tây Kỳ khuất dạng hẳn từ trong tán cây cổ thụ, Thái Ngọc mới trở ra.

Trang y của nàng giờ không còn phẳng nếp mà đã nhàu nát như một miếng giẻ rách. Hai mắt nàng đẫm lệ, dáng đi thất thểu. Nàng dõi mắt hướng nhìn lên bầu trời.

Bầu trời bao la, những đám mây trôi bồng bềnh, đàn chim di trú đang mất dạng cuối chân trời, nhưng trong tâm tưởng của Thái Ngọc thì chỉ còn đọng mỗi một suy nghĩ:

– “Mình chỉ là con chim hoang bị nhốt trong chiếc lồng quỷ của lão Thạch Khởi. Tại sao mình chẳng được như bầy chim đang sải cánh tự do trên bầu trời?”.

Ý tưởng đó khiến nàng nấc nghẹn một tiếng, rồi lệ thảm rịn chảy tuôn dài hai bên khóe mắt.

oo Thái Ngọc quay lại cổ miếu thần hoàng. Nàng chưa bước hết những bậc tam cấp dẫn lên cổ miếu thì Lệnh Thế Kiệt từ trong bước ra. Chàng nhác thấy sự xốc xếch và vẻ mặt u hoài của Thái Ngọc, liền bước nhanh đến bên nàng vồn vã hỏi:

– Tỷ tỷ… Chuyện gì đã xảy ra với tỷ vậy?

Thái Ngọc cố gượng nặn một nụ cười. Nàng nhìn Thế Kiệt, khẽ lắc đầu:

– Chẳng có chuyện gì xảy ra với tỷ đâu. Đệ đừng lo.

– Nhưng…

Nàng mỉm cười nói:

– Tỷ tỷ chỉ nhọc thân một chút thôi.

– Tỷ tỷ đã gặp cường địch?

Thái Ngọc lưỡng lự một chút:

– Đúng như vậy.

Thế Kiệt nhanh miệng hỏi:

– Kẻ đó là ai?

– Một trong ngũ kiệt.

Thế Kiệt cau mày:

– Đông Độc và Bắc Thần rượt theo chúng ta à?

Nàng lắc đầu:

– Không phải. Người đó chính là Tây Kỳ Thạch Khởi.

– Thạch Khởi lão quỷ?

– Đệ đệ đừng lo… Tỷ đã dẫn dụ lão đi nơi khác rồi. Nhưng lúc này đệ là cái đích của tất cả cao thủ trên giang hồ, đệ cần phải cẩn thận.

Nàng buông một tiếng thở dài, nắm tay Thế Kiệt:

– Tỷ tỷ rất lo cho đệ.

Nàng buông một tiếng thở dài nữa rồi nói tiếp:

– Lý Ma Ma ra sao rồi?

Thế Kiệt nhìn Thái Ngọc, rồi thở dài ảo não:

– Ma Ma đã đi rồi.

Thái Ngọc cau mày:

– Chết rồi ư? Chưa đúng thời khắc mà Lý Ma Ma chết sớm như vậy ư?

– Đáng ra Ma Ma chưa chết. Nhưng Ma Ma đã tự quyết định dùng nguyên âm còn lại để hóa giải bí thuật đoạn mạch của Đông Độc Âu Dung Thừa đặng có thể nói chuyện với đệ trong nửa khắc.

Thái Ngọc nhìn vào trong cổ miếu:

– Tỷ tỷ đi tìm vật dụng để lo hậu sự cho mụ, nhưng mụ đi sớm còn tỷ thì chẳng có gì.

Nàng xòe hai bàn tay còn đẫm ướt mồi hôi:

– Tỷ trở về bằng hai bàn tay không.

– Lý Ma Ma ra đi rất mãn nguyện. Vì… vì…

Chàng bỏ lửng câu nói ở đó.

Thái Ngọc nói:

– Những gì đệ đệ cần nói thì cứ nói, nhưng nếu thấy không tiện thì đừng nên nói ra.

– Đệ đệ đã hứa với Lý Ma Ma. Nhưng Lý Ma Ma rất hoan hỷ khi gặp lại đệ.

Chàng nhìn vào cổ miếu:

– Đệ muốn hỏa táng Lý Ma Ma.

– Như thế cũng tiện.

Hai người gom tất cả những cành khô quanh cổ miếu, xếp thành một giàn hỏa thiêu rồi đặt xác Lý Ma Ma lên giàn hỏa. Mặc dù đã chết nhưng mặt của Lý Ma Ma không có vẻ gì là của người chết, ngược lại trông mặt mụ thật là khoan thai và thư thái như người đang ngủ.

Thái Ngọc nhìn Thế Kiệt:

– Phàm những người chết bởi bí thuật đoạn mạch thì rất đau khổ, nhưng mụ Lý xem ra chẳng có vẻ gì đau đớn cả. Đây đúng là trường hợp ngoại lệ có một không hai.

– Đệ cũng không biết sao Lý Ma Ma có thể chịu được sự thống khổ của cực hình đoạn mạch chẳng khác nào lột da xẻ thịt mà vẫn điềm đạm đối thoại với đệ.

Thái Ngọc gật đầu:

– Có lẽ sự hoan hỷ đã khiến mụ quên đi nỗi đau đớn xé da xé thịt của thể xác. Xem ra câu chuyện mà mụ Lý nói với đệ rất ly kỳ phải không?

Thế Kiệt thở dài:

– Đệ đã hứa với Lý Ma Ma không được nói với ai… kể cả tỷ tỷ.

Chàng vừa nói vừa đánh đá lửa mồi vào giàn hỏa. Lửa nhanh chóng bén lấy những cành khô, rồi chẳng mấy chốc bùng lên khỏa lên cái xác của Lý Ma Ma.

Thế Kiệt nhìn giàn hỏa mà buông một tiếng thở dài ảo não. Chàng nói:

– Đời người thật là ngắn ngủi và phù du, vô thường.

Thái Ngọc nói theo chàng:

– Nếu sau này tỷ tỷ có chết mà được chính tay đệ tống tiễn ra đi như Lý Ma Ma, đó là điều diễm phúc của tỷ tỷ.

Chàng quay lại nhìn Thái Ngọc:

– Chủ nhân Ma Cung sao có thể chết được?

– Đệ vừa nói đời người là phù du vô thường mà. Tỷ chỉ là chủ nhân Ma Cung thôi chứ không phải là tiên thiên La Hán để mãi mãi tồn tại trên cõi nhân thế này.

Nàng nắm tay Thế Kiệt:

– Tỷ cũng chẳng mong muốn sống lâu. Những kẻ sống lâu chỉ cảm nhận được sự cô độc khi tất cả những người thân yêu ra đi. Tỷ chẳng muốn là kẻ cô độc.

Nàng ngẩng lên nhìn Thế Kiệt:

– Nhỡ mai này đệ ra đi trước, thì có lẽ tỷ cũng sẽ theo với đệ đó.

Lời nói thốt ra từ cửa miệng của Tiêu Thái Ngọc khiến cho Thế Kiệt xúc động.

Chàng bóp nhẹ ngọc thủ của nàng:

– Đệ không bỏ rơi tỷ tỷ mà đi một mình đâu.

– Tỷ sợ rồi đây đệ sẽ bỏ rơi tỷ.

Thế Kiệt lắc đầu:

– Sư tôn đã dạy cho đệ một chữ tình. Chữ tình đó cao vời vợi như núi Thái Sơn, và nặng như ngọn Ngũ Hành.

Cùng với lời nói đó, vô hình trung Thế Kiệt nâng túi phấn hương như nâng một báu vật có một không hai trên thế gian. Thấy chàng quá trân trọng túi phấn hương, Thái Ngọc buột miệng hỏi:

– Đệ biết chủ nhân chiếc túi phấn này?

Thế Kiệt gật đầu:

– Mẫu thân của đệ.

Chàng nhìn giàn hỏa thiêu xác Lý Ma Ma, cất giọng buồn buồn:

– Đệ còn biết vì sao mình trở thành chủ nhân Quỷ Kiếm Đoạn Hồn và phải thực thi di huấn của sư tôn. Tất cả đều khởi đầu từ một chữ tình.

Thái Ngọc nhìn Thế Kiệt:

– Tỷ tin đệ sẽ thực hiện được những gì mà sư tôn đã di huấn lại.

– Sư tôn không nói về thân mẫu của đệ, nhưng cuối cùng đệ cũng tìm được ra người đó là ai.

– Còn thân phụ của đệ?

– Lý Ma Ma không biết, nhưng có một người biết.

Thái Ngọc nhíu mày:

– Lý Ma Ma chỉ biết thân mẫu của đệ mà không biết thân phụ?

Thế Kiệt gật đầu:

– Đúng như vậy đó.

Thái Ngọc buột miệng nói:

– Lạ thật đó. Phàm biết nương tử thì phải biết tướng công, chứ sao biết người này lại không biết người kia?

– Khi thân mẫu có mang đệ thì người ra đi mà chẳng nói gì với Lý Ma Ma.

Thái Ngọc nắm tay Thế Kiệt:

– Đệ đệ, tỷ nói quá lời, đệ bỏ qua.

Thế Kiệt cướp lời Tiêu Thái Ngọc:

– Đệ biết tỷ muốn hỏi gì rồi.

Chàng khẽ buông một tiếng thở dài rồi trang trọng nói:

– Chủ nhân túi phấn hương này là thiên hạ đệ nhất kỹ nữ Triều Thi Thi, thân mẫu của đệ. Người mà trước đây sư tôn từng yêu say đắm và chính vì yêu mà thành chữ hận trong tâm tưởng của người.

Thế Kiệt nói đến đây thì trong ý niệm của chàng hồi tưởng lại những động tác mà Quỷ Kiếm Giang Kỳ đã khắc tượng mỹ nhân rồi tự hủy pho tượng đó đi.

Buông một tiếng thở dài ảo não, Thế Kiệt nói tiếp:

– Sư tôn rất yêu thân mẫu.

Chàng vừa dứt lời thì sau lưng chàng giọng nói U Linh Nhân cất lên:

– Lệnh công tử đã biết thân mẫu của mình rồi à?

Thế Kiệt và Thái Ngọc quay phắt lại, Thế Kiệt nói:

– U Linh Nhân.

Lắc lư thân pháp như bóng ma trơi dập dờn bởi những ngọn gió đêm hiu hiu, U Linh Nhân cất giọng u buồn:

– Lệnh công tử sẽ thực hiện di ngôn của Giang Kỳ chứ? Ta đã chuẩn bị sẵn cho công tử.

Hãy đến Lâm Thủy Trúc ở hướng tây Côn Luân Sơn, công tử sẽ được biết những gì muốn biết.

U Linh Nhân nói xong, không chờ Thế Kiệt có đồng ý hay không mà khẽ lắc vai. Chiếc bóng u linh xõa tóc, thoạt lấn nhanh vào cổ miếu thần hoàng.

Thế Kiệt vừa nhác thấy chiếc bóng U Linh Nhân lẩn vào cổ miếu liền thi thố bí thuật Di Hình Cước Pháp theo vào. Nhưng vào trong rồi, chàng lại thất vọng, bởi không thấy bóng tích U Linh Nhân đâu nữa, có chăng là đôi bạch lạp lập lòe đập vào mắt chàng.

Thái Ngọc bước vào cổ miếu.

Thế Kiệt nói:

– Hành tung của U Linh Nhân thật là thần kỳ.

– Phải nói là thần bí mới đúng. Nhưng phàm những kẻ có hành tung thần bí thì có dụng ý. Chắc chắn U Linh Nhân cũng có cùng một mục đích như bọn ngũ kiệt.

– U Linh Nhân đã giúp đệ hiểu về thân mẫu. Đệ có cảm giác U Linh Nhân đang trợ giúp đệ thì đúng hơn.

– Đệ chắc như vậy chứ?

Thế Kiệt gật đầu:

– Nếu như U Linh Nhân muốn đoạt những pho tượng kim thân La Hán của đệ và lấy mạng đệ thì y đã có biết bao nhiêu cơ hội.

– Nhưng đệ phải cẩn thận… bởi bất cứ sự thần bí nào cũng gắn liền với một mục đích nào đó.

Thế Kiệt gật đầu:

– Đệ sẽ ghi nhận sự chỉ giáo của tỷ.

– Đệ quyết định đến Lâm Thủy Trúc?

– Có lẽ đệ phải đến đó.

– Tỷ tỷ sẽ cùng đi với đệ.

– Đệ chỉ sợ.

Đến lượt Thái Ngọc cướp lời Thế Kiệt:

– Tỷ không ngại nhọc thân xác đâu, chỉ sợ làm phiền cho đệ mà thôi. Tỷ cũng biết khá rõ về Lâm Thủy Trúc.

– U Linh Nhân không hề ngăn cản tỷ đi theo đệ, vậy chúng ta có thể cùng đến Lâm Thủy Trúc.

Thái Ngọc mỉm cười:

– Hy vọng tỷ có thể giúp đệ được phần nào.

Thế Kiệt nắm ngọc thủ của Thái Ngọc:

– Tỷ tỷ tốt với đệ quá.

Câu nói này của chàng buộc Thái Ngọc phải quay mặt chỗ khác để tránh ánh mắt Thế Kiệt.

Nàng thờ ơ nói:

– Tỷ cũng mong đệ sẽ tốt với tỷ.

Nàng nhìn lại Thế Kiệt.

Hai người nhìn nhau mà không thốt ra lời nào. Hình như họ chỉ trao đổi những ý nghĩ trong đầu mình qua ánh mắt của nhau. Bất giác Thái Ngọc bá lấy cổ Thế Kiệt. Nàng nhanh miệng nói:

– Tỷ…yêu đệ – Tỷ tỷ…

Thế Kiệt bối rối vô cùng.

Thái Ngọc như cảm nhận được sự bối rối và ngượng ngùng của Thế Kiệt, nên buông tay khỏi cổ chàng.

Nàng cúi đầu bùi ngùi nói:

– Tỷ không dằn được tình cảm của mình. Xét cho cùng cũng đúng thôi, bởi một Tiêu Thái Ngọc, chủ nhân Ma Cung thì sao đáng để một mỹ nam tử kỳ tài Lệnh Thế Kiệt đặt cho một chữ tình.

Nàng ngẩng lên nhìn chàng.

Thế Kiệt lắc đầu:

– Tỷ tỷ hiểu lầm đệ rồi. Đệ có…

Chàng thở ra…

Thái Ngọc gượng mỉm cười:

– Tỷ biết thân phận của mình mà.

– Không phải như vậy đâu. Nếu xét đệ và tỷ thì đệ mới là người không xứng đáng sánh đôi với tỷ tỷ.

Chàng nắm tay Thái Ngọc:

– Tỷ tỷ đường đường là một chủ nhân Ma Cung, đi đến đâu mọi người phải khấu đầu nể phục. Còn đệ chỉ mới là một Quỷ Kiếm Khách vô danh trong thiên hạ.

Thái Ngọc nguýt Thế Kiệt:

– Đệ nói quá cho tỷ rồi đó. Tỷ có thể đổi cả Ma Cung để được cùng đệ tìm một chốn thanh nhàn ẩn tích mai danh không một chút tiếc nuối.

Nàng dằn tay Thế Kiệt:

– Đệ đê…. chúng ta sẽ ra đi nhé?

Những lời khẩn thiết của Thái Ngọc khiến Lệnh Thế Kiệt càng bối rối lúng túng hơn.

Chàng thở dài rồi nói:

– Đệ còn di huấn của sư tôn.

– Giang Kỳ đã chết rồi.

– Trong tâm niệm của đệ, sư tôn mãi mãi hiện hữu và không bao giờ chết.

Chàng nhìn Thái Ngọc:

– Nếu như đê….

Thái Ngọc thoáng lộ vẻ buồn nhưng khi nghe câu nói lấp lửng của chàng, nàng hỏi luôn:

– Nếu như không có di huấn của Quỷ Kiếm Đoạn Hồn Giang Kỳ, đệ đã có thể cùng tỷ ẩn tích mai danh?

Chàng nắm tay nàng:

– Có thể như vậy, nhưng đệ đã giao ngôn chỉ hôn với…

Thái Ngọc chưng hửng:

– Giao ngôn chỉ hôn. Thật vậy ư? Người đó là ai?

Nàng dằng tay Thế Kiệt:

– Đệ hãy cho tỷ biết người đó là ai. Ai có diễm phúc như vậy chứ? Chắc cô ta phải đẹp lắm phải không?

Nàng lại dằng tay Thế Kiệt:

– Nói cho tỷ biết đi?

– Đệ đã giao ngôn chỉ hôn với Cáp Nhật Hồng quận chúa Tây Hạ.

– Cáp Nhật Hồng… Cáp Nhật Hồng.

Nàng cúi đầu nhìn xuống:

– Tỷ mừng cho đệ.

– Tỷ tỷ.

Nàng ngẩng lên nhìn Thế Kiệt, gượng cười:

– Đệ đệ đừng suy nghĩ gì hết. Tỷ tỷ sực nhớ lại rồi.

Nàng lắc đầu như cố xua những ý tưởng vừa mới nảy sinh trong tâm niệm mình, rồi nói bằng chất giọng thật tự nhiên nhưng chẳng hề nghe những lời Thế Kiệt vừa thốt ra:

– Tỷ không thể kết duyên tao phùng cùng đệ được. Đó là ý của ông trời. Có lẽ giữa đệ và tỷ là một khoảng cách mênh mông không bao giờ lấp trống được.

– Tỷ tỷ.

Nàng nguýt Thế Kiệt:

– Nói thế nhưng tỷ vẫn ghen với Cáp Nhật Hồng đó.

Nàng nói xong, quay mặt ra cửa ngôi cổ miếu thần hoàng để giấu hai dòng lệ.

Trong ý niệm của nàng văng vẳng tiếng nói của Tây Kỳ Thạch Khởi:

– Mãi mãi nàng vẫn là ả tiện thiếp của ta, nếu không muốn trở thành thây mà thối rửa biết thở, biết yêu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN