Quy Lai (Trở Về) - Chương 18: Mắc câu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
378


Quy Lai (Trở Về)


Chương 18: Mắc câu


Edit: An Puung

Beta: Ami

Khi Tiết Tử Ngang gọi video đến, Triệu Ngu mới vừa trả lời WeChat cho thư kí của Hứa Thừa Ngôn xong.

【 Lư Bân tiểu ca ca, anh tan tầm chưa? 】

【[ Hình ảnh ] Hứa tổng của mấy người để quần áo ở nhà tôi này, người đàn ông thúi kia, tôi mới không muốn qua đưa cho anh ta, anh tới lấy giúp anh ta đi 】

Lần trước ở sân bay, sau khi cường thế thêm bạn tốt, cô vẫn luôn không bị kéo vào danh sách đen, hiện giờ có ảnh chụp làm chứng, cô tin tưởng Lư Bân nhất định sẽ không thể không để ý tới cô.

Tiết Tử Ngang còn ăn mặc tây trang phẳng phiu, bối cảnh ở phòng khách sạn, phỏng chừng là mới vừa kết thúc hội nghị.

“Ăn cơm chưa?”

Triệu Ngu lắc đầu: “Cơm hộp còn chưa có đến.”

Tiết Tử Ngang để điện thoại ở trêи ngăn tủ rồi vừa cởi cà vạt ra vừa nhìn chằm chằm màn hình: “Tay thế nào? Để tôi nhìn xem.”

Triệu Ngu ngoan ngoãn xòe lòng bàn tay trước camera: “Tốt hơn rồi.”

“Còn có sẹo, nhớ rõ bôi thuốc làm mờ sẹo.”

Thấy anh cởi tây trang thay quần áo tương đối tùy ý, Triệu Ngu cười hỏi: “Tiết tổng đêm nay có hẹn a?”

“Bọn họ tổ chức một bữa tiệc, tôi đi xem náo nhiệt.”

“Có phải đặc biệt có nhiều cô gái đẹp hay không?”

Tiết Tử Ngang hướng về phía màn hình cười cười: “Như thế nào? Ghen sao?”

“Mới không có.”

Tiết Tử Ngang vừa vặn đang cài nút áo sơ mi, thấy cô mang dáng vẻ khẩu thị tâm phi này, anh đắc ý mà vỗ vỗ cơ bụng sáu múi săn chắc: “Cái này, để dành cho em, không cho người khác chạm vào.”

“Có quỷ mới tin lời anh nói.”

“Không tin a? Chờ tôi trở lại em sẽ biết.” Tiết Tử Ngang cười cười với ý vị thâm trường: “Mấy ngày này tôi vẫn luôn tràn đầy năng lượng, đến lúc đó, sợ là em không chịu nổi.”

Nghe ra lời anh nói, Triệu Ngu mặt đỏ lên, không khách khí mà trừng liếc anh một cái: “Cả đầu óc đều là tình ɖu͙ƈ ɖâʍ uế.”

“Nếu trong đầu em không có tình ɖu͙ƈ ɖâʍ uế, sao lại biết đầu óc tôi đây chứa đầy tình ɖu͙ƈ ɖâʍ uế? Trợ lý Triệu, suy nghĩ của em không thuần khiết, có phải lại đang mơ ước thân thể tốt đẹp của cấp trêи hay không?”

Vẫn luôn nói chuyện cho tới khi Tiết Tử Ngang ra ngoài, tắt video điện thoại, Triệu Ngu mới nhìn đến tin nhắn trả lời của Lư Bân mười phút trước.

【Vui lòng cho tôi địa chỉ, tôi sẽ đến lấy ngay bây giờ】

Triệu Ngu không nhanh không chậm mà gửi cho hắn địa chỉ của một nhà hàng, bản thân lại trang điểm thật tốt một phen rồi mới ra ngoài.

Khi Lư Bân đến căn phòng Triệu Ngu đã chỉ thì Triệu Ngu đã gọi đồ ăn ở bên trong.

Thấy hắn đẩy cửa mà vào, cô ngay lập tức nhiệt tình mời hắn ngồi: “Ăn cơm nước xong rồi hãy đi.”

Lư Bân lễ phép cự tuyệt: “Không cần, tôi trở về rồi ăn, phiền cô đưa quần áo của Hứa tổng cho tôi.”

Triệu Ngu vẻ mặt vô tội mà nhìn hắn: “Nhưng quần áo để ở trêи xe của tôi, anh không bồi tôi ăn cơm nước xong thì tôi nào có sức lực đi lấy cho anh?”

Căn bản là đang chơi xấu.

Lư Bân do dự một chút rồi ngồi xuống ở phía đối diện cô: “Tôi cho rằng Triệu tiểu thư bảo tôi đến đây là vì cô cùng bạn cô trùng hợp dùng bữa ở chỗ này.”

“Đúng vậy.” Triệu Ngu giảo hoạt mà chớp chớp mắt với hắn: “Chẳng phải anh là bạn của tôi sao? Làm phiền thư kí Lư đi một chuyến thật xa thì chắc chắn phải mời anh ăn một bữa cơm rồi.”

“Việc công hay việc tư của Hứa tổng đều do tôi phụ trách, đây là chuyện tôi nên làm.”

“Quần áo của sếp anh ở chỗ tôi, có phải anh cho rằng tôi đã lên giường với anh ấy không?” Triệu Ngu nâng má, ôm ý cười mà nhìn anh: “Nhưng lại không phải a, sếp của anh quá khó thu phục, tôi quyết định từ bỏ, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ theo đuổi anh.”

Lư Bân mới vừa nâng chén trà lên đưa vào trong miệng, nghe xong câu nói cuối này của cô thì suýt chút nữa trực tiếp phun một ngụm ở trêи mặt cô.

Làm lơ biểu tình vừa khϊế͙p͙ sợ lại vừa hoảng sợ của Lư Bân, Triệu Ngu tiếp tục thẳng thắng mà nhìn hắn: “Tôi không nói giỡn, từ giờ trở đi, tôi muốn theo đuổi anh a.”

Lư Bân mặt đỏ tai hồng, ăn cơm xong liền chạy trối chết.

Triệu Ngu là thật sự nói được thì làm được.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lư Bân mới vừa đỗ xe vào bãi đậu xe, Triệu Ngu liền bước xuống từ chiếc xe bên cạnh kia, mang cho hắn bữa sáng, lại còn nhoẻn miệng cười với hắn: “Cố ý làm bữa sáng tình yêu cho anh đấy, nhất định phải ăn hết nha.”

Lư Bân xách theo bữa sáng lại lần nữa chạy trối chết.

Đến thời gian cơm trưa, đồng nghiệp đang ồn ào kêu cơm hộp thì đột nhiên có một đám nhân viên giao hàng đem tới đầy các hộp cơm trưa phong phú và tuyên bố là bạn gái của Lư Bân – Triệu tiểu thư mời, cả văn phòng liền hoan hô, tất cả đều bàn tán về cô bạn gái giàu có của Lư Bân.

【 Cô rốt cuộc muốn làm gì a?】

【 Theo đuổi anh! 】

Nhìn câu trả lời của Triệu Ngu ở giao diện WeChat, Lư Bân không còn lời gì để nói.

Liên tiếp ba ngày, Triệu Ngu đều kiên trì tự mình đem bữa sáng, gọi bữa trưa và trà chiều cho đồng nghiệp của Lư Bân.

Rốt cuộc ở buổi sáng ngày thứ tư, khi cô đem bữa sáng cho Lư Bân, Hứa Thừa Ngôn xuất hiện.

Nhìn Triệu Ngu đang giữ lấy cánh tay Lư Bân trong bãi đỗ xe dưới lòng đất, Hứa Thừa Ngôn cười nhạo một tiếng: “Triệu tiểu thư đây là đang chơi trò gì a?”

Triệu Ngu cười với vẻ mặt thản nhiên: “Theo đuổi đàn ông.”

“Nga?” Hàng lông mày của Hứa Thừa Ngôn hơi nhăn lại: “Theo đuổi người nào cơ?”

“Đương nhiên là thư kí của Hứa tổng.” Triệu Ngu buồn cười mà nhìn anh: “Chắc Hứa tổng sẽ không cho rằng, người tôi muốn theo đuổi là anh đấy chứ?”

Hứa Thừa Ngôn không trả lời, nhưng vẻ mặt đắc ý cùng mỉa mai kia đã nói lên điều đó.

Triệu Ngu cười cười: “Hứa tổng nếu đã biết gương mặt thật của tôi rồi, tôi đây càng không dám có bất cứ ý nghĩ gì không an phận đối với anh. Anh yên tâm, tôi tự hiểu rõ, người có thân phận giống như Hứa tổng, tôi không trèo cao nổi, nhưng thật ra tôi và Lư Bân, một trợ lý cùng một thư ký, thực xứng đôi.”

Hứa Thừa Ngôn vẫn cười như không cười mà nhìn cô như cũ, khóe môi treo lên châm chọc.

Ý cười trêи mặt Triệu Ngu càng sâu: “Hứa tổng không vui sao? Tuy rằng Lư Bân là thư ký kiêm trợ lý cá nhân của anh, nhưng anh ấy vẫn có quyền yêu đương chứ? Tôi cũng có quyền theo đuổi anh ấy mà, không phải sao?”

Hứa Thừa Ngôn khẽ cười một tiếng rồi đi hướng thang máy: “Các người cứ tự nhiên.”

Lư Bân quả thực run sợ ở trong lòng.

Hắn có thể khẳng định là bản thân tuyệt đối phục tùng ông chủ, nhưng ông chủ hình như cũng chưa đưa ra yêu cầu gì cho anh, thật giống như lời Triệu Ngu nói, muốn làm như thế nào cũng đều là quyền của bọn họ.

Hắn cũng đã mở miệng cự tuyệt Triệu Ngu, nhưng cô căn bản không nghe, hắn lại không thể làm khó cô, hơn nữa, mỗi lần cô tới gần hắn, hắn xác thật liền tâm tình hoảng loạn, lý trí bay mất.

Lư Bân đương nhiên cũng biết, Triệu Ngu không phải thật sự muốn đuổi theo hắn, nhưng làm một NPC bị coi như công cụ hỗ trợ thì ngoài việc tùy ý người khác sắp đặt, hắn còn có thể làm gì khác?

Trời chạng vạng tối, Triệu Ngu theo thường lệ chạy tới dưới tầng khoa học kỹ thuật Y Trình chờ Lư Bân, hẹn hắn cùng đi ăn cơm.

Lư Bân bồi Hứa Thừa Ngôn tăng ca, hai người cùng nhau đi thang máy xuống lầu, nhìn thấy bọn họ ra ngoài, Triệu Ngu liền không quan tâm mà xông lên kéo cánh tay của Lư Bân: “Hôm nay tới nhà hàng tình nhân nổi tiếng nhất quảng trường Thịnh Vượng kia ăn đi, tôi đã đặt chỗ rồi.”

Lư Bân thấp thỏm mà mắt nhìn sếp ở kế bên, còn chưa có mở miệng thì đã bị Triệu Ngu kéo đi hướng xe cô.

Khi cửa xe mở ra, Triệu Ngu đang không biết làm sao để nhét Lư Bân vào trong thì đột nhiên lại bị một cánh tay mạnh mẽ túm chặt cổ tay cô.

Hứa Thừa Ngôn khẽ nhếch khóe môi: “Chẳng phải là muốn tôi mắc câu sao? Tôi chơi với cô, dám sao?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN