Quy Lộc - Chương 1-2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Quy Lộc


Chương 1-2


Gần sáng, thành thị sau một đêm ồn ào nào động dần dần trở nên yên tĩnh.

Nam nhân nửa người trên trần trụi từ trong phòng tắm đi ra, anh ta có nước da màu đồng, cơ bắp rắn chắc, dáng người cân đối. Bàn chân to đang bước từng bước trên sàn nhà, đi đến đâu đều lưu lại vệt nước đến đó. Trần Châu với lấy khăn lông trên ghế sô pha lau qua loa mái tóc ướt trên đầu.

Lau khô tóc, anh đi đến đứng phía trước cửa sổ nhỏ nhìn ra phía ngoài hẻm nhỏ chỉ có vài cây đèn đường tỏa ra ánh sáng mỏng manh đến đáng thương. Cầm hộp thuốc trên tay, rút ra một điếu. ” Cạch ” tiếng bật lửa trên nghe rõ trong màn đêm yên tĩnh.

Ngọn lửa nhỏ bùng lên, khói thuốc cũng theo đó mà tỏa ra, anh rít nhẹ một hơi rồi dùng ngón tay gõ nhẹ điếu thuốc, chút tàn thuốc rơi nhẹ xuống dưới đất phía ngoài cửa sổ. Bốn phía khói thuốc lượn lờ, bao phủ cả người Trần Châu trong đó.

Đột nhiên dưới lầu truyền đến một loạt tiếng động ồn ào, anh thu lại tầm mắt, cặp mắt sắc bén nhìn chằm chằm nhất cử nhất động phía dưới lầu.

Trong hẻm nhỏ tối tăm, có bóng hai người đang từ từ bước tới.Vì đứng ở trên lầu, Trần Châu nhìn không rõ khuôn mặt, chỉ biết là một nam một nữ. Người con gái bước chân không vững, đi trên đường lung la lung lay. Ở bên cạnh, người con trai vì sợ cô té ngã nên luôn duỗi tay ra để đỡ.

Thế nhưng người con gái không hề có chút nào cảm kích, ngược lại hết lần này đến lần khác lấy tay đẩy ra. Hai người kẻ kéo người đẩy trên suốt cả đường đi thẳng cho đến khi đến dưới hiên nhà.

Giang Lộc dựa người vào tường, cô mở nửa con mắt nhìn Phó Tiêu.

” Tôi về đến nhà rồi, cậu trở về đi.”

Phó Tiếu thấy cô ánh mắt mông lung, giống như chưa có tỉnh táo hoàn toàn nên có chút không yên tâm.

” Vẫn là để tôi đưa cậu lên, không là tôi không yên tâm.”

Giang Lộc phất phất tay.

” Có cái gì không yên tâm, đã đến cửa nhà tôi rồi. Cậu đi nhanh đi, tôi lên lầu đây.”

Nói xong, cô xoay người dựa vào tay vịn cầu thang đi lên lầu. Phó Tiêu thấy cô thân hình lung lay muốn theo sau lại nghe thấy giọng nói của cô truyền tới.

” Đừng đi theo tôi.”

Phó Tiêu đang giơ chân bước lên bậc thang thì ngừng lại giữa chừng, anh hiểu rõ tính tình của cô nên cuối cùng không có đi theo sau, chỉ nhìn bóng lưng của cô mà hô. “Ngày mai là thứ hai, đừng quên đi học”

“Tôi biết rồi.” Thanh âm của cô từ trên lầu hai truyền xuống.

Trần Châu đứng ở cửa sổ hứng gió lạnh một lúc lâu, thẳng đến khi điếu thuốc trên tay cháy gần hết, hai ngón tay cầm thuốc dần cảm nhận được cái nóng của đầu điếu thuốc. Lúc này anh mới tùy ý dập tắt điếu thuốc trên tay, xoay người đi về phía phòng ngủ.

Mới vừa bước một vài bước, ạn đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn ra phía cửa lớn. Ngoài cửa truyền đến âm thanh chìa khóa cắm vào cửa. Hắn yên lặng không một tiếng động đi thẳng ra phía cửa, nín thở tập trung nghe động tĩnh phía bên ngoài.

Động tác thô lỗ, lộn xộn, không hề kiên nhẫn, hiển nhiên không phải là người đã trải qua huấn luyện. Nghĩ như vậy, lãnh ý trong đáy mắt cũng dẫn tan đi.

Giang Lộc dùng sức mở khóa, nhưng mặc kệ nàng cố gắng thế nào cửa đều không mở ra.

” Mở không được…Vì cái gì mà mở không ra…” Cô lẩm bẩm nói.

Giang Lộc bực bội rút chìa khóa ra, đang muốn một lần nữa cắm vào thì đột nhiên cửa mở ra từ phía trong. Ngay lập tức, một mùi hương nam tính xộc vào trong mũi cô. Giang Lộc đầu óc trỗng rỗng, ngẩn ngơ. Tầm mắt cô nhìn thẳng liền thấy cơ ngực rắn chắc của một người đàn ông. Mơ hồ cô ngẩng đầu lên nhìn lại, đập vào mắt cô là khuôn mặt một người đàn ông xa lạ. Một người đàn ông lạ mặt vì sao lại ở trong nhà cô?

Nghĩ đến đây, Giang Lộc lập tức cảnh giác, cơn say trong nháy mắt bị dọa cũng tan đi một nửa. Cô theo bản năng lui về phía sau vài bước, bàn tay nắm chặt gắt gao, Giang Lộc liều mạng cưỡng bách bản thân mình phải bình tĩnh lại.

Trần Châu lãnh đạm, đôi măt hơi chớp động một chút. Là cô gái dưới lầu.

” Anh… Anh là ai. Tại sao lại ở trong nhà tôi. Anh… anh muốn làm gì hả?”

Không khí xung quanh nhàn nhạt mùi rượu, Trần Châu về cơ bản có thể xác định đây chính là người phụ nữ mà anh vừa trông thấy ở bên cửa sổ. À khoan, bộ dạng không thể gọi là phụ nữ được. Lúc nãy bởi vì nhìn không rõ hắn còn tưởng đó là một người phụ nữ trưởng thành, hiện tại nhìn rõ thì chỉ là một cô bé con. Nhìn bộ dáng này của cô là ở độ tuổi vị thành niên? Vậy mà đã uống rượu thế này rồi?

Trần Châu dùng đôi mắt đen như mực nhìn cô, môi mỏng nhẹ nhấc.

” Nhà cô?”

Giang Lộc sửng sốt một chút, chẳng lẽ đây không phải nhà cô sao?

Cô ngẩng đầu nhìn biển số ở phía trên cửa. Là 812?.

Nhà cô là số 811. Mà nhà của người đàn ông này là 812.

Thần kinh căng thẳng cực độ của cô lúc này mới chấm dứt.

” Thật xin lỗi, tôi vào nhầm cửa “. Giờ phút này cô không dám ngẩng đầu lên đối diện với người đàn ông kia. Xin lỗi xong liền cuống quýt xoanh người mở cửa nhà mình, nhanh chóng đi vào nhà.

Trần Châu vừa rồi đem hết thảy biểu tình trên mặt của cô thu vào trong đáy mắt. Lúc đầu là mờ mịt, khiếp sợ sau đó là sợ hãi và cuối cùng là cố gắng trấn tĩnh. Cô vào nhầm cửa nhà người khác rồi lại náo loạn một hồi, những biểu tình trên đó của cô không có gì là lạ. Chỉ là….Biểu tình sợ hãi trên khuôn mặt cô vô cùng ràng, thậm chí có thể nói là biểu hiện một cách quá mức.

Trong không khí mơ hồ còn lưu lại mùi rượu cùng với một chút mùi hương nhàn nhạt. Đôi mắt đen của anh hơi động nhưng rồi rất nhanh lại bình tĩnh như không có gì.

*

Đóng cửa lại sau lưng, Giang lộc trong nháy mắt như là người bị rút hết sức lực, tựa người vào ván cửa, hai chân cô tê dại xụi lơ, lưng trượt theo ván cửa ngồi xuống.

Cô giống như một người chết đuối, hít từng ngụm từng ngụm không khí thở phì phò. Giang Lộc cảm giác được phía sau lưng mình giờ phút này ướt đẫm mồ hồi.

Cô nhắm mắt lại, hô hấp dồn dập, ngồi tại chỗ thật lâu, nỗi sợ hãi mới dần dần biến mất.

Giang Lộc uể oải từ trên mặt đất đứng dậy, chân lê từng bước đi về phía nhà vệ sinh.

Cơn say rượu vừa rồi đã sớm bị dọa cho không còn một chút nào. Nhìn chính mình trong gương, sắc mặt trắng bệch làm nổi bật đôi môi đỏ thắm. Mồ hôi dấp dính ở hai bên thái dương, cả người giống như mới được vớt từ dưới nước lên. Ở bên dưới ánh đèn vàng nhạt, càng lộ rõ sự khiếp hoảng.

Mới trải qua cảm giác tim đập cực nhanh, hơn nữa trước đó lại uống không ít rượu, hiện tại cô cảm thấy không chỉ đầu đau, cổ họng đau mà cả người… mẹ nó đều đau.

Một lát sau, trong phòng tắm truyền ra âm thanh của từng đợt nước chảy.

*

Trần Châu đóng cửa lại, đi nhanh về phía phòng ngủ. Ngồi xuống mép giường, hắn duỗi tay cầm lấy túi du lịch màu đen để ở bên cạnh. Từ phía trong túi hắn lấy ra một bức ảnh chụp.

Bức ảnh chụp một người đàn ông cùng với một cô bé gái. Người đàn ông có bộ dáng hơn bốn mươi tuổi, một tay ôm bế cô bé gái trên vai, nụ cười hiền lành. Cô bé thoạt nhìn tuổi không lớn, môi hồng răng trắng, mái tóc đen dài khoát phía sau lưng. Ở trên ảnh nụ cười của cô thực rạng rỡ.

Trần Châu cầm bức ảnh lại gần, trên ảnh có dính một ít nước màu nâu. Trên ảnh viết ba chữ “Cô bé Nai” ( đoạn này trong cv ghi là Nai con nhi, mình sẽ tìm hiểu và sửa lại sau)

*

Trời vừa sáng, đồng hồ báo thức vừa mới kêu. Trên giường Giang Lộc lập tức xốc chăn ngồi dậy, duỗi tay tắt đồng hồ báo thức.

Đầu tóc lộn xộn, hốc mắt sưng vù, cả đêm qua cô ngủ không hề ngon giấc.

Một lát sau cô nhanh chóng rửa mặt, tiện tay cầm một cái bánh mỳ trên bàn. Bỗng ” ong ong ong điện thoại di động đặt trên bàn trà rung lên, cô nhìn thoáng qua tên người gọi trên màn hình. Là Phó Tiêu.

Cô không nhận điện thoại, chỉ là nhanh chóng mặc đồng phục, miệng ngậm bánh mỳ, xách túi nhanh chóng đi ra cửa.

Khóa cửa xong cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn cửa nhà đối diện, giờ phút này vẫn đang đóng chặt. Trong đầu cô thình lình hiện lên hình ảnh cơ bắp rắn chắc của 812.

Giang Lộc cảm thấy mình chính là điên rồi, dùng sức lắc lắc đầu, bước nhanh xuống lầu

Gần 6h trời vẫn còn tờ mờ sáng. Mới ra đến hiên nhà, cô liền nhìn thấy Phó Tiêu ngồi trên xe đạp một chân chống xuống đất.

” Đã tới, đầu còn đau không?”

Giang Lộc nhìn cậu ta một cái rồi lắc đầu. Phó Tiêu đem xe chỉnh lại, Giang Lộc ngồi xuống yên sau.

” Ngồi cho chắc “. Phó Tiêu cười nói, chân phải dùng sức xe đạp liền nhanh chóng lăn bánh. Thân ảnh hai người biến mất vào sâu trong hẻm nhỏ.

*

“Tối hôm qua ngủ ngon không?” Phó Tiêu hỏi cô.

Giang Lộc hai ba miếng giải quyết cái bánh mì.

“Cũng không tệ lắm.”

“Lần sau đừng uống rượu nhiều như vậy nữa, rượu không phải là gì thứ tốt”.

Giang Lộc cười nhạo, “Không đến mức.”

“Như thế nào là không đến mức……”

“Phó Tiêu cậu thật sự là lắm lời đó, nói chuyện với cậu chả khác gì nghe nhà sư niệm kinh bên tai.” Giang Lộc thật sự không muốn nghe cậu ta thao thao bất tuyệt cả một ngày.

” Tôi đây là vì ai hả? “

” Cậu chuyên lo chuyện bao đồng ” Giang Lộc thấp giọng nói.

Phó Tiêu chán nản, lòng tốt không được báo đáp, muốn cậu câm miệng, OK?

Thời điểm hai người họ đến trường học, một chiếc xe đạp từ ngã rẽ chạy tới.

Nữ sinh ngồi trên xe nhếch khóe miệng cười, mang theo vài phần ngạo nghễ khó gần

Xe đạp thượng nữ sinh giơ lên khóe miệng, mang theo vài phần bướng bỉnh.

“Sớm.”

Kim Quất đuổi kịp Phó Tiêu, cùng chạy song song với cậu ta.

“Sớm.” Phó Tiêu nói.

Kim Quất nghiêng đầu nhìn Giang Lộc đang ngồi phía sau Phó Tiêu.

” A, người này hôm qua uống bao nhiêu thế?”

Giang Lộc nâng mí mắt liếc nhìn cô ấy một cái, không phản ứng lại lời trêu trọc vừa rồi.

Kim Quất cũng không thèm để ý, tiếp tục nói.

” Làm sao lại không nói lời nào giống người câm vậy?”

Giang Lộc một lần nữa ngẩng đầu nhìn thẳng nàng.

” Cậu không nói lời nào không có nghĩa là người khác cho rằng cậu là người câm.”

Kim Quất nhếch môi cười, cô thả chậm tốc độ, cùng Giang Lộc đi song song.

Giang Lộc nhảy xuống xe đạp, hai tay Phó Tiêu lung lay một lúc mới ổn định được xe.

” Nhảy xuống cũng không nói trước một tiếng, tôi mà té gãy tay thì tính cho ai.” Phó Tiêu một chân đạp trên mặt đất, quay đầu lại nhìn về phía Giang Lộc.

” Tính cho tôi.” Giang Lộc chưa kịp trả lời, Kim Quất liền cười hì hì nói.

Vào lúc Giang Lộc nhảy khỏi xe Phó Tiêu, Kim Quất cũng ăn ý thả chậm tốc độ.

Giang Lộc chạy hai bước tiến lên, duỗi tay ôm eo Kim Quất, nhún chân đặt mông ngồi lên ghế sau. Toàn bộ động tác diễn ra một cách nhanh chóng lưu loát.

” Bánh xe đã sửa được chưa? ” Kim Quất

” Lão Trương nói chưa hàng về, còn phải đợi mấy ngày.”

” Đám nữ sinh cấp 3 kia, sớm muộn gì cũng phải xử đẹp bọn họ.” Kim Quất phỉ nhổ. Nhắc đến việc này cô lại một đầu lửa giận.

Lớp hai và lớp ba của trường trung học được xây dựng cùng chỗ và đối diện với nhau.

Mỗi trường đều có một đám học sinh khiến cho các giáo viên đau đầu. Thật trùng hợp, đó chính là bọn họ.

Hút thuốc uống rượu, đánh nhau gây sự, bọn họ không thiếu cái gì.

Hai lớp không hợp nhau, chuyện này đã không phải ngày một ngày hai. Cứ cách hai ba ngày lại kiếm chuyện khiêu khích đối phương.

” Như thế nào, lần trước còn chưa có bị phạt đủ? ” Phó Tiêu liếc nàng một cái. Kim Quất cười nhạo một tiếng ” Chuyện con gái, cậu một thằng con trai thì biết cái gì?”

Cô dùng lực đạp xe nhanh hơn,nhanh chóng cùng Phó Tiêu nới rộng khoảng cách.

Phó Tiêu bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhận mệnh đi phía sau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN