Quy Lộc - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Quy Lộc


Chương 10


Trần Châu cảm thấy Giang Lộc có chút kỳ lạ, ánh mắt cô không nhìn về một điểm cố định, mà nhìn khắp nơi xung quanh, mơ hồ không rõ ràng. Sau đó đột nhiên cô nhìn về phía đồng hồ trên vách tường. 

“ Chuyện này…. Khuya rồi…. Cháu đi về đây.”

Nói xong câu Giang Lộc liền đi về phía cửa. 

Khuya rồi? 

Trần Châu nhìn lên đồng hồ, hiện giờ còn chưa đến 7 giờ tối. 

Giang Lộc cúi đầu đi nhanh qua bên cạnh anh, cô giơ tay mở cửa. 

“ Cháu về đây, tạm biệt.” 

Khi mà Trần Châu còn chưa kịp phản ứng thì “ Phanh” một tiếng, cửa nhà đã đóng lại. 

Trần Châu cau mày, cảm thấy Giang Lộc thật kỳ quái, ngày thường 8h cũng chưa thấy cô ở nhà. Hôm nay chưa đến 7h cô lại nói là đã khuya.

Cuối cùng, anh chỉ có thể lắc đầu, tâm tư con gái thật đúng là làm cho người ta đoán không ra. Quả nhiên là vì bọn họ sinh ra không cùng thời. 

Trần Châu đi đến bên bàn ăn, đưa tay cầm lấy cốc nước vừa rồi chưa có uống xong. Chiếc cốc vừa đến miệng, anh đột nhiên dừng lại. 

Anh cầm cốc nước để ra xa một chút. 

Ở trên miệng cốc có một dấu môi nhàn nhạt, mơ hồ mang theo một ít phấn. 

Nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của cô, anh liền hiểu rõ. 

Lúc đó anh đã nghĩ, làm sao cô ấy lại giống như đổi tính, bây giờ nghĩ đến thì ra là có tật giật mình.

Trần Châu nhíu mày, anh nhìn cốc nước trên tay rất lâu. 

Nhưng vào lúc này, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa rất mạnh. 

“ Thình thình thình thình… “ 

Lần này tiếng gõ cửa có chút kỳ lạ, có tiết tấu rõ ràng. 

Trần Châu ánh mắt nghi ngờ đi về phía cửa. 

Cửa vừa mở ra, người bên ngoài lập tức chen vào bên trong. 

“ Châu ca, có gì ăn không, em sắp chết đói rồi.”

Trần Châu quay người sang một bên cho Hứa Trung thuận lợi đi vào. Sau khi cậu ta vào nhà, anh liền đóng cửa lại.

“Không có.” Anh lạnh lùng nói. 

“Không thể nào?” Hứa Trung không tin, vội vàng đi về phía tủ lạnh, anh đưa tay mở cửa tủ, tử lạnh bên trong rất sạch sẽ, không có thứ gì ngoài mấy cây rau. 

Hứa Trung hai mắt đều muốn rớt xống, thật đúng là cái gì cũng không có. 

“ Châu ca, rốt cuộc là anh sống như thế nào.” Hứa Trung đau lòng nói. 

“ Còn một ít mì sợi với trứng gà, nhưng vừa nãy ăn rồi.” Trần Châu ngồi ở trên sô pha, hai chân duỗi thẳng về phía trước.

Hứa Trung khóc không ra nước mắt, anh xoa bụng ngồi xuống bên cạnh Trần Châu.

“ Ông trời đúng là không muốn em sống mà.” 

“ Được rồi, đừng kêu nữa, nếu sợ chết đói thì nhanh về nhà đi.”

“ A không đói chết được đâu.” Hứa Trung cười hì hì nói.

“ Cô ấy đạp xe trở về?”

“ Vâng, cô ấy đạp xe trở lại, để xe ở dưới lầu, ngay cạnh xe máy của anh. Mà em nói anh cũng quá không phúc hậu đi,cứ như vậy rời đi để em đối phó với đám nữ sinh kia?”

“ Chẳng lẽ mấy nữ sinh đó cậu không đối phó được?” 

“ Không phải là không đối phó được, mà là bọn họ đều là con gái, em không thể nào đem bọn họ đánh một trận được, dù sao những việc như này lần sau vẫn là tha cho em đi. 

Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, Húa Trung thật sự không muốn trải qua một lần nữa. 

“ Đúng rồi.” Anh dường như nhớ ra việc gì đó liền ngồi thẳng dậy.

“ Châu ca, là cô ấy đúng không, cô gái nhỏ trong bức ảnh, là con gái của Giang Nghĩa.” 

Ánh mắt Trần Châu trở nên sâu thẳm, giống như đại dương nhìn không thấy đáy.

“ Ừ, là cô ấy.”

Hứa Trung vỗ tay một cái, “ Em đã nói rồi, em chắc chắn sẽ không nhớ lầm mà.” 

Trần Châu không trả lời, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, giống như là nhìn vào đâu đó, nhưng nếu nhìn gần hơn thì có thể phát hiện ra, ánh mắt của anh không có tập trung. 

“Châu ca?”

Hứa Trung thấy Trần Châu nửa ngày không có đáp lại mình, anh ngẩng đầu lên và thấy Trần Châu tâm trí đang rời đi nơi nào đó, liền mở miệng kêu. 

“ Thật là trùng hợp.” 

“ Đúng là thật trùng hợp, nghĩ lại khi chúng ta rời khỏi Lâm Thành thì cô ấy cũng chỉ tầm bảy tám tuổi mà thôi.”

“Bảy tám tuổi……”

“ Ừm, dù sao cũng không khác nhau lắm, nhưng thật đúng là nhìn không ra, cô ấy còn ít tuổi như vậy, thoạt nhìn thấy điềm đạm nho nhã, bộ dáng trông vô cùng ngoan ngoãn. Vậy mà lại có thể đánh nhau với người ta như vậy?” Nói đến đây Hứa Trung vẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc. 

Trần Châu trong đầu hiện lên tình cảnh lúc đó. Đừng nói Hứa Trung cảm thấy kinh ngạc mà ngay chính anh cũng cảm thấy như vậy. 

Lúc trước anh thật không nghĩ tới, cô ấy thoạt nhìn xinh xắn, cười lên lại càng ưa nhìn. Vậy mà cô lại còn có lá gan dám cùng người khác đánh nhau. 

Xem ra vẻ bề ngoài kia là để gạt người. 

“ Nhưng cô ấy xem ra cũng rất đáng thương, tuổi còn nhỏ mà….”

“ Muộn rồi, cậu đi về trước đi.”

Trần Châu đột nhiên cảm thấy có chút bực bội, mở miệng cắt ngang lời Hứa Trung. 

“A?”

“Tôi chuẩn bị nghỉ ngơi.”

“À, được rồi,em đi đây, Châu ca.” Hứa Trung từ trên sô pha đứng lên.

“Ừ, thời gian này mọi việc nên phòng bị nhiều hơn một chút.” Trần Châu đứng dậy tiễn Hứa Trung ra cửa, dặn dò thêm. 

“ Được, em đã biết.”

*

Sáng sớm hôm sau, Giang Lộc xuống lầu liền nhìn đến xe đạp của cô dựng ở ngay bên cạnh xe máy của Trần Châu. 

Côlại gần, không biết vì lý do gì, cô giơ tay chạm vào xe máy của anh. Sau đó mới lên xe đạp rời đi.

Đi được nửa đường thì vừa vặn gặp Kim Quất. 

“ Chào buổi sáng.” Từ xa, Kim Quất đã giơ tay chào cô. 

Ngày hôm qua trời nhá nhem tối, cô không có nhìn kỹ được Kim Quất, hiện tại nhìn thấy, trên mặt Kim Quất cũng không khá hơn cô là mấy. 

Tóc bị gió thổi ngược về phía sau, trên gò má lộ ra vài vết đỏ. 

“ Mặt cậu không có sao chứ?” Giang Lộc hỏi.

Kim Quất nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả, “Không có việc gì đâu, vết thương nhỏ này tính gì.”

Giang Lộc cười toét miệng, “ Cũng đúng, cậu chính là tiểu cường đánh mãi không chết.”

“ Lại nói cậu, xem ra cậu tinh thần khá tốt, có vẻ như vụ đánh nhau hôm qua còn chưa đủ thảm.”

Giang Lộc im lặng, Kim Quất nói lời này giống như ngày hôm qua người bị vây đánh chỉ có một mình cô vậy. 

“ Đúng rồi, chuyện hôm qua cậu còn chưa có nói rõ, mau nói cho mình nghe một chút đi. Có chuyện gì vậy?”

“ Chuyện gì cơ?” Giang Lộc giả lơ, làm như chuyện gì cũng không biết.

“ Đừng giả bộ, còn không phải là về người đàn ông kia sao, trước đây mình chưa từng gặp qua. Hai người có quan hệ gì vậy?” Kim Quất tò mò hỏi. 

“ Là quan hệ hàng xóm.”

Giang Lộc thành thật trả lời.

Kim Quất đối với câu trả lời của cô tỏ vẻ hoài nghi. 

“Quan hệ hai người chỉ là hàng xóm thôi sao?”

Giang Lộc nghiêng đầu suy nghĩ, nói “ Không thì cậu nghĩ là gì?”

Tuy rằng cô rất muốn cùng anh thay đổi mối quan hệ hàng xóm này, nhưng cô biết rõ người đàn ông như Trần Châu, không thể vội vàng được. Ngược lại có thể phản tác dụng. 

“ Nhìn không ra, cậu xử lý mối quan hệ láng giềng này không tệ đấy

“ Đây là đang khen hay là chê tớ vậy.” Giang Lộc đưa mắt lườm cô ấy một cái. 

Kim Quất cười hắc hắc vài tiếng, “ Coi như là mình khen cậu đi.” 

Giang Lộc liếc cô ấy một cái, sau đó không nói gì mà đẩy nhanh tốc độ xe, cùng Kim Quất kéo rộng khoảng cách. 

Kim Quất vừa đạp xe vừa ngẩng đầu với theo Giang Lộc. Hai tay nắm chặt ghi đông, đồng thời đẩy nhanh tốc độ xe. 

“ Ơ, làm gì thế, mình khen cậu thì sao. Sao cậu đi nhanh như vậy làm gì, từ từ đợi mình với.” 

Hai người đến bãi gửi xe, tình cờ gặp Phó Tiêu.

Phó Tiêu dừng xe, hai người phanh “ két” một tiếng, liền đem xe đạp dừng ở hai bên Phó Tiêu, khiến cho cậu ta bị giật mình. 

“ Chết tiệt, các cậu đây là muốn làm sao, định hù chết tôi à?”

Giang Lộc đem xe dựng vào chỗ ngay ngắn, cùng lúc đó Phó Tiêu nhìn thấy vệt đỏ trên má của cô. 

“ Mặt cậu như vậy là có chuyện gì?” Giọng cậu ta đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Giang Lộc chỉnh lại cặp sách trên người, “ Cậu tự đoán đi.” 

Phó Tiêu quay sang nhìn Kim Quất, cũng thấy trên má cô có vết thương như vậy. 

“ Hai người không phải sẽ theo người ta đánh nhau đi?”

“ Cậu cảm thấy sao?”

“Là Lưu A Mỹ?” Phó Tiêu hỏi.

Cùng với hai người bọn họ có thù oán lớn nhất chính là Lưu A Mỹ học ở Tam Trung, ngoại trừ cô ta, không thể còn có người khác. 

“ Hai người bị cô ta chặn lại, chết tiệt, đứa con gái xấu xa đó…” 

“ Cậu bình tĩnh một chút, chúng tôi còn không có kích động như vậy, cậu kích động cái gì?” Kim Quất nói. 

“ Hai người bị người ta đánh, tôi có thể không kích động sao?” 

“ Dừng lại, dừng lại, cái gì gọi là bọn này bị người ta đánh, bọn tôi là cùng nhau chiến đấu?” 

“ Cùng chiến đấu, đem hai người đánh thành con gấu đến nơi rồi?”

Giang Lộc cùng Kim Quất đưa mắt nhìn nhau, đồng thời cùng nhìn về phía Phó Tiêu. Kỳ thật hai người bọn họ hiện tại đặc biệt muốn đem cậu ta đánh cho một trận. 

“ Cậu im miệng đi, sao lại nói nhiều như vậy?” Kim Quất trừng mắt nhìn cậu ta một cái.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN