Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Quý Ngài Sầu Bi Muốn Sống Bình Yên


Chương 25


Sau khi chụp ảnh, Úc Hoa nhanh chóng bước tới lấy lại máy ảnh DSLR, động tác anh mau lẹ tới mức có thể gọi là “Đoạt”, phảng phất sợ người qua đường ông chú đẹp trai không chịu trả lại.

Sở dĩ Úc Hoa cẩn thận như vậy là bởi vì anh biết mảnh vỡ chiếc điện thoại trân quý của mình đã bị người trước mặt cướp mất, chiếc điện thoại là nỗi đau của anh, anh thật sự không thể tin tưởng nổi ông chú đẹp trai này.

Liên Vũ Phàm: “……”

Hắn lúng túng gật đầu với Vưu Chính Bình, xoay người rời đi.

Ông chú đẹp trai Liên Vũ Phàm đi rồi, Úc Hoa từ trong giỏ lấy ra một tờ khăn giấy ướt tẩm cồn, tinh tế lau máy ảnh một cách cẩn thận.

Vưu Chính Bình: “…… Em không biết là anh còn có thói ở sạch.”

“Anh không có thói ở sạch.” Úc Hoa nói.

Anh chỉ là tiêu độc mà thôi.

Sau khi bận rộn, lại thấy Vưu Chính Bình nhìn chằm chằm vào mình, Úc Hoa ném khăn ướt đã sử dụng vào thùng rác, thò lại gần nắm tay Vưu Chính Bình, thấy xung quanh không có mấy người chú ý đến mình, anh nhẹ cúi đầu hôn nhẹ lên trán người yêu, cũng nói: “Anh thật sự không có thói ở sạch.”

Vưu Chính Bình sờ soạng cái trán bị đánh lén, vui vẻ rạo rực gật gật đầu.

Úc Hoa lấy mấy túi khăn ướt tiêu độc khử trùng ra, nửa đường nhét vào túi áo Vưu Chính Bình: “Em cũng mang theo một chút, lỡ đâu đụng phải người ngoài, lau tay cũng tốt.”

Vưu Chính Bình: “……”

Ngày thường cũng không thấy Úc Hoa chú ý như vậy, hôm nay là làm sao vậy? Chẳng lẽ ghét bỏ công viên giải trí quá cũ quá bẩn?

Được rồi, quả thực có chút cũ.

Hai người nói nói cười cười, vẫn rất vui vẻ khi tìm kiếm hồi ức ở cái công viên giải trí tồi tàn này, nhưng bỏ qua phương tiện trò chơi. Úc Hoa và Vưu Chính Bình cũng không có sợ tàu lượn siêu tốc sắp lung lay sụp đổ hay drop tower lâu ngày không vận hành, nhưng người bình thường thì sẽ sợ, bọn họ là “Người bình thường”, nên sẽ không thử.

Sau khi “Bác trai” Nguyên Lạc Nhật xách theo lồng chim nhìn thấy ông chú đẹp trai họ Liên, tầm mắt từ trên người cặp chồng chồng u buồn chuyển sang trên người Liên Vũ Phàm, hắn như suy tư điều gì mà quan sát tay chân của những “Nhân viên công tác” cùng “Du khách”, con vẹt trong lồng nói: “Rắn chắc, rắn chắc!”

“Đúng vậy, tay chân rất rắn chắc mạnh mẽ, động tác nhanh nhẹn, tốc độ phản ứng nhanh.” Nguyên Lạc Nhật khẽ nói với con vẹt.

Hắn mở lồng chim, con vẹt giương cánh bay lượn ở độ cao hơn chục mét.

Nguyên Lạc Nhật nhắm mắt lại, yên lặng đếm thầm: “Một, hai, ba……”

“Bác gái” Chân Lê nép sau lưng Nguyên Lạc Nhật, vừa định vỗ lưng hắn, Nguyên Lạc Nhật đã cảnh giác túm chặt tay, giờ phút này hai mắt của Nguyên Lạc Nhật vẫn đang nhắm nghiền, nhưng Chân Lê lại có cảm giác bị người ta nhìn trộm từ trên không.

Lồng chim của Nguyên Lạc Nhật là đạo cụ cơ sở mà hắn chọn trong thế giới đầu tiên, không giống như tủ quần áo của Chân Lê đơn thuần chỉ để làm đẹp, tầm mắt của sinh vật trong lồng chim được kết nối với Nguyên Lạc Nhật.

Dù là vẹt, chim én hay chim sẻ, chim ngọc hay thậm chí là một con chuột, bươm bướm, chuồn chuồn, châu chấu…… Chỉ cần sinh vật đó được bỏ vào lồng chim của Nguyên Lạc Nhật, tầm mắt của hắn sẽ trở nên cực kỳ rộng lớn, có thể thông qua thị giác bất đồng mà quan sát các tình huống khác nhau, phạm vi tầm nhìn vượt xa con người, chính là đạo cụ tốt nhất cho sấm quan giả hệ đánh lén.

Úc Hoa đã sớm đoán được tầm mắt của con vẹt kết nối với Nguyên Lạc Nhật, nhưng điều Nguyên Lạc Nhật vẫn không biểu hiện ra chính là, mỗi khi vượt qua mười cấp, lồng chim của hắn có thể chứa thêm một sinh vật, Nguyên Lạc Nhật đã vượt qua 37 cấp, có thể cùng tầm mắt của ba sinh vật kết nối với nhau.

Nhắm mắt có thể cho khiến cho tầm mắt của Nguyên Lạc Nhật kết nối tốt hơn với con vẹt, hắn điểm nhẹ mũi chân, một con chuột chạy tán loạn khắp nơi bị Nguyên Lạc Nhật lùa vào lồng chim đặt trên mặt đất, đồng thời hắn buông tay Chân Lê ra, dùng hai ngón tay chạm vào tai Chân Lê và bắt được một con ong mật chuẩn bị cắn Chân Lê.

Cho dù Chân Lê có hoá trang thành “Bác gái” thì cũng phải hóa trang thành một bé con xinh đẹp nhất khu vui chơi, hắn một thân váy hoa đắt tiền thì nghiễm nhiên sẽ thu hút ong bướm.

Nguyên Lạc Nhật cũng bỏ ong mật vào trong lồng chim, ba loại sinh vật đã chuẩn bị sẵn sàng.

Nước trong công viên giải trí đều đã cạn, nếu có, sinh vật thứ ba mà Nguyên Lạc Nhật sẽ lựa chọn là cá, cứ như vậy, đất, nước và không khí đều đầy đủ.

Hắn dùng dùng tốc độ cực nhanh để thu phục chuột và ong mật, mở lồng chim ra, thả hai sinh vật ra ngoài.

Giờ phút này tuy rằng Nguyên Lạc Nhật nhắm hai mắt lại, nhưng toàn bộ công viên giải trí đã thu hết vào đáy mắt, chi tết hơn là giám sát 360 độ không có điểm mù.

Hắn đem Úc Hoa và Vưu Chính Bình ném ở một bên, chuyên tâm quan sát những người khác, phát hiện rằng ngoài cặp chồng chồng u sầu kia, toàn bộ công viên giải trí thế nhưng không có một người nào bình thường.

“Ồ, chuẩn bị thật đầy đủ.” Đáng tiếc là gặp phải hắn.

Hắn Nguyên Lạc Nhật, không sợ hãi nhất chính là nhiều người.

Sát thủ là phải hòa mình vào đám đông mới phát huy sức mạnh của mình một cách dễ dàng nhất.

Nguyên Lạc Nhật từ trong ba lô lấy ra một chiếc máy tạo bong bóng đã chuẩn bị hồi tối hôm qua, bên trong đã chứa đầy nọc độc mà hắn đã điều chế trước đó. Hắn ấn cái nút thổ bong bóng, vô số bong bóng trong suốt được phun ra, phản chiếu ra cầu vồng bảy màu dưới sự khúc xạ của ánh sáng mặt trời, được bong bóng bao lấy khiến Nguyên Lạc Nhật có cảm giác ảo mộng.

Bong bóng lan tỏa đến mọi ngóc ngách của công viên giải trí với tốc độ cực nhanh, những bong bóng này được đặc chế bởi Nguyên Lạc Nhật sẽ không dễ dàng bị phá vỡ, hơn nữa bong bóng được hắn đổi thành đạo cụ hệ thống, tốc độ bay nhanh hơn rất nhiều so với bong bóng thông thường.

“Anh muốn làm gì?” Chân Lê cả kinh nói, “Phạm vi phóng độc lớn như vậy, sẽ làm tổn thương tới người bình thường.”

“Công viên giải trí này sớm đã bị thanh tràng, chỗ nào còn có người bình thường.” Nguyên Lạc Nhật tìm một miếng vải bố trắng bịt kín hai mắt, tránh cho tầm nhìn của hắn trùng với tầm nhìn của ba sinh vật, như vậy thì rất khó để phân biệt hình ảnh.

“Không phải anh nói muốn giết chết Úc Hoa, khiến cho Tổ Chức Thủ Hộ cho rằng hắn mới là sấm quan giả sao? Hiện tại anh phóng ra bọt độc khắp nơi, sẽ bại lộ thân phận.” Chân Lê nỗ lực xoay chuyển ý nghĩ của Nguyên Lạc Nhật.

Chân Lê chưa vượt qua nhiều thế giới lắm, không mắc phải là sấm quan giả có tật xấu cặn bã con mạng người như cỏ rác, hắn quý trọng sinh mệnh, không muốn thương tổn những người khác, cho dù đó là người bình thường hay là ông chú người thủ hộ đẹp trai đã đánh hắn nhiều lần.

“Tôi sẽ để lại một người sống sót, người yêu của Úc Hoa thật không tồi,” Nguyên Lạc Nhật nở một nụ cười tàn nhẫn, “Chỉ cần giáo huấn hắn một số ý tưởng, sau khi hắn sống sót, thì sẽ dẫn đường cho tôi đến chỗ của Tổ Chức Thủ Hộ.”

Liên Vũ Phàm và Sầm Tiêu chia làm hai đội, Liên Vũ Phàm dẫn người theo dõi Úc Hoa, đám người Sầm Tiêu thì nhìn chằm chằm vào Nguyên Lạc Nhật. Chân Lê là một gián điệp ba mặt, đã sớm nói cho nhóm người thủ hộ là Nguyên Lạc Nhật sẽ cải trang thành bộ dạng gì, đám anh em Sầm Tiêu ngay từ đầu đã khóa chốt Nguyên Lạc Nhật.

Mặc dù vậy, những người thủ hộ trẻ tuổi ít kinh nghiệm vẫn chưa hình dung được uy lực của đạo cụ hệ thống. Sầm Tiêu phải mất ba giây mới đoán được đây không phải là bong bóng bình thường, nhưng chỉ trong vòng ba giây này, bong bóng đã trôi đến mọi ngóc ngách trong công viên.

“Mọi người chú ý, đó không phải là bong bóng bình thường! Có khả năng đó là chất nổ mạnh hoặc độc dược gì đó, mau bịt miệng và mũi, bảo vệ làn da, cố gắng tránh xa khỏi những chiếc bong bóng!” Sầm Tiêu thấy bong bóng bay nhanh như tốc độ âm thanh, cũng bất chấp bại lộ thân phận, hô lên thông qua bộ đàm.

Trong lúc nhất thời, ngoài trừ Vưu Chính Bình và Úc Hoa, tất cả mọi người đều nghe thấy lời cảnh báo của Sầm Tiêu.

Nhưng đã quá muộn, mọi người đều bị bong bóng vây quanh, không có cách nào tránh được.

Cặp chồng chồng u sầu cũng bị bong bóng vây kín, hai người đều biết bong bóng có vấn đề, nhưng lại không thể lộ ra dấu vết trước mặt đối phương.

“Công viên trò chơi cũ như vậy rồi mà còn thổi bong bóng, thật là đẹp mắt.” Vưu Chính Bình cười gượng nói.

“Đúng vậy, thật lãng mạn.” Úc Hoa dùng kỹ năng diễn xuất cả đời của mình để khống chế cơ mặt, lộ ra thần sắc lãng mạn hết sức có thể, đồng thời trong lòng cũng nhanh chóng phân tích độc tính của bong bóng.

Căn cứ vào hiểu biết của anh về đạo cụ hệ thống trong nhiều năm, phạm vi vũ khí càng lớn thì uy lực càng nhỏ, loại vũ khí này có thể nhanh chóng khuếch tán đến toàn bộ công viên giải trí, khả năng là độc tính sẽ bị pha loãng xuống dưới một phần nghìn, chỉ có thể tạo ra hiệu quả hôn mê, hơn nữa hiệu ứng và phạm vi tấn công của mỗi bong bóng cũng rất nhỏ!

Quan trọng nhất chính là, qua sự phân tích của Úc Hoa đối với Nguyên Lạc Nhật mấy ngày nay, người này đã bị độ đơn giản khi vượt cấp của thế giới làm hư, luôn có tư tưởng ấu trĩ “Ta là thế giới”, tự cho là đang bày mưu lập kế, trên thực tế thì kế hoạch đầy sai lầm và thiếu sót.

Trong lòng Nguyên Lạc Nhật chỉ có Úc Hoa và Vưu Chính Bình là người bình thường, Úc Hoa biết rằng anh và Chân Lê phải chết, người thủ hộ ở hiện trường nhìn thấy anh cũng phải chết, chỉ còn lại Vưu Chính Bình là người không biết sự thật gì cả. Cho nên quyết định đầu tiên của Nguyên Lạc Nhật là khiến cho nhóm người thủ hộ mất đi sự chống cự, để lại cặp chồng chồng u sầu, sau đó thì dùng năng lực hoặc đạo cụ nào đó để khống chế Úc Hoa, để lại cho Vưu Chính Bình một ấn tượng là người yêu mình có siêu năng lực.

Bởi vậy ngay từ phát đánh đầu tiên, sẽ không có chuyện gì xảy ra với hai người, Úc Hoa cũng sẽ không để Vưu Chính Bình xảy ra chuyện!

Anh khẽ cười một tiếng nói: “Thật lãng mạn, tình cờ không có ai bên cạnh, chúng ta……”

Vừa nói xong anh liền che mắt người yêu, nhanh chóng hôn xuống một nụ hôn bá đáo. Chỉ cần Vưu Chính Bình không nhìn thấy, một khi bong bóng ngoài ý muốn nổ tung, anh có thể tạo ra một rào chắn để bảo vệ Vưu Chính Bình.

Vưu Chính Bình vội muốn chết, sao lại che đôi mắt của cậu chứ, cậu không thể nhìn thấy tình huống xung quanh thì sao bảo vệ được Úc Hoa đây?

Vưu Chính Bình chìa ra trái tim của mình, cũng đưa tay che lại đôi mắt Úc Hoa, ôm hôn cùng người yêu của mình. Đồng thời nâng cao khẩn trương tinh thần, ngũ quan khuếch trương đến cực đại, một khi bong bóng xung quanh Úc Hoa bên nổ tung, cậu sẽ lập tức mở không gian ra bảo vệ đối phương.

“Che chắn làn da là đủ rồi sao? Đôi mắt các ngươi vẫn còn đang mở nha! Bùm!” Nguyên Lạc Nhật nhếch miệng cười nói.

Ngoài trừ xung quanh cặp chồng chồng sầu muộn, tất cả bong bóng đều đồng loạt nổ tung, nở rộ ra từng hoa cầu vồng rực rỡ.

Nhóm người thủ hộ đã kịp thời che chắn làn da, nhưng bọt nước nổ tung vẫn bắn vào mắt của họ, khiến họ hôn mê bất tỉnh.

“Không xong!” Sầm Tiêu tránh trái tránh phải, cuối cùng vẫn không né tránh kịp một quả bong bóng nằm trong góc chết.

Khoảnh khắc bong bóng nổ tung, một người há miệng dùng sức cắn mạnh phía sau Sầm Tiêu, nuốt bong bóng kia vào trong dạ dày.

“Cậu……” Sầm Tiêu xoay người, nhìn thấy Chân Lê, người đang đội một mái tóc giả hoa râm và đầy nếp nhăn, tất cả đều rơi xuống hết.

Chân Lê không có thời gian nói chuyện với hắn, nhanh chóng tiến lên hai bước, ăn luôn bong bóng bên trái Sầm Tiêu.

Chân Lê chỉ có dạ dày thứ nguyên là có thể sử dụng, có thể cứu anh ta một lần liền tính một lần đi.

Sầm Tiêu sờ sờ mặt nạ nano trên mặt, gương mặt này của hắn là hoàn toàn xa lạ, Chân Lê hẳn là không quen biết hắn mới đúng.

“Cậu không phải là cùng một giuộc với kẻ phá hoại sao? Vì cái gì muốn cứu tôi?” Sầm Tiêu ngạc nhiên nói.

“Tôi là một kẻ phá hoại yêu thích hòa bình, khác hẳn với anh ta.” Chân Lê mãi mê ăn bong bóng giống như một con rắn, vặn đôi bàn chân trên đôi giày cao gót, Sầm Tiêu duỗi tay đỡ lấy hắn.

Bong bóng xung quanh hai người suýt chút nữa đã được Chân Lê ăn hết, Nguyên Lạc Nhật hung tợn trừng mắt nhìn Chân Lê: “Đồ phản bội! Chờ đó tao sẽ thu thập mày!”

Dứt lời thì ông bác này chạy như điên về phía cặp chồng chồng sầu muộn kia, Chân Lê thấy thế không ổn, Vưu Chính Bình chính là người bình thường đó!

Hắn nhanh chóng đá văng đôi giày cao gót, chân trần đuổi theo hướng Nguyên Lạc Nhật đang chạy.

“Nát! Úc Hoa là người bình thường!” Sầm Tiêu sửng sốt chốc lát, sau đó cũng đuổi theo sau Chân Lê.

Chân Lê ăn bong bóng ở phía trước để mở đường cho Sầm Tiêu, Sầm Tiêu chạy đi rất nhẹ nhàng.

Nguyên Lạc Nhật bị Liên Vũ Phàm chặn lại cách khoảng cách cặp chồng chồng u sầu ba mét, hắn kinh ngạc nhướng mày, người này thế nhưng không bị trúng độc.

Trong lòng bàn tay của Liên Vũ Phàm nắm giữ hàng chục bong bóng không bị hư hại gì, hắn thu hồi các bong bóng với tốc độ cực nhanh khi bong bóng vỡ ra bên cạnh, tránh đi những bộ phận quan trọng, cho dù là da hay mắt cũng không tiếp xúc với chất độc.

“Trả lại cho ngươi!” Liên Vũ Phàm nhìn thấy Nguyên Lạc Nhật, liền một hơi ném số bong bóng trong lòng bàn tay qua.

Nguyên Lạc Nhật đương nhiên không sợ khí độc trong bong bóng do mình phóng ra, hắn không hề né tránh, tùy ý để bong bóng nổ tung trên mặt, không ngờ trong bong bóng cất giấu vô số mảnh vỡ thủy tinh, theo sự bạo phá của giọt nước bắn vào khuôn mặt của Nguyên Lạc Nhật.

Trên mặt hắn là lớp da giả bác trai, cho dù như vậy vẫn còn vất nhiều mảnh kính vỡ đâm vào làn da lộ ra ngoài, nếu không phải hắn bịt mắt, sợ là đôi mắt này của hắn cũng không còn.

Khi Liên Vũ Phàm thu hồi bong bóng, hắn đã giấu một số mảnh vỡ thủy tinh trong lòng bàn tay, đây là phương thức tấn công độc nhất thuộc về hắn.

Trong lúc ném bong bóng, Liên Vũ Phàm không dừng lại mà nhanh chóng lao thẳng về phía Nguyên Lạc Nhật, dùng lòng bàn tay phủi những mảnh vỡ thủy tinh trên mặt Nguyên Lạc Nhật, đồng thời biến lòng bàn tay thành nắm đấm, như thể đang kéo mạnh thứ gì đó.

Mặt của Nguyên Lạc Nhật đầy mảnh vỡ thủy tinh, hắn rít lên vì đau mà không kịp thay đổi đạo cụ để tấn công Liên Vũ Phàm, vô số mảnh gương sắc nhọn bay với tốc độ nhanh cách đó không xa, bay thẳng về phía mắt của Nguyên Lạc Nhật.

Đây là tấm gương trong khu giải trí mê cung đã bị vứt đi, bởi vì bản chất dị năng nên Liên Vũ Phàm rất hay chú ý đến những món đồ bị vỡ. Rạng sáng lúc 3 giờ hôm nay hắn đã đến công viên để chuẩn bị, đã sớm lấy đi không ít mảnh vỡ thủy tinh từ chiếc gương vỡ, chính là dùng để công kích kẻ thù!

Bảy tám tấm gương cực lớn nện vào mặt Nguyên Lạc Nhật, hắn ngã ngay tại chỗ, Liên Vũ Phàm cười lạnh: “Kẻ phá hoại, đừng coi thường người thủ hộ chúng ta!”

Lúc này Chân Lê mới chạy tới, thấy khuôn mặt Nguyên Lạc Nhật đầy máu mà ngã xuống, vội nói: “Đội trưởng người thủ hộ, đây không nhất định là hắn!”

Liên Vũ Phàm ngồi xổm xuống kiểm tra, mới chạm vào Nguyên Lạc Nhật, thân thể kia tựa như khinh khí cầu, biến thành một tấm da giả bẹp dí.

“Đây là “kim thiền thoát xác”, đạo cụ tích phân cao!” Chân Lê nói, “Hắn đã không ở nơi này.”

“Rốt cuộc cậu là người phe nào?” Liên Vũ Phàm không thể hoàn toàn tín nhiệm Chân Lê, cảnh giác nói.

“Tạm thời hắn đứng về phía chúng ta.” Sầm Tiêu cũng đã đuổi tới, “Trên đường tới đây tôi đã xác nhận qua, ngoại trừ chúng ta thì những người khác đều hôn mê. Lần này là chúng ta xem thường kẻ phá hoại.”

Ba người sau khi hội họp cũng không nói lời dư thừa gì, sau khi nhanh chóng trao đổi thông tin, rồi chạy đến chỗ của Úc Hoa và Vưu Chính Bình.

Nhưng mà đã không còn kịp rồi.

Chỉ là khoảnh cách hai ba mét, sau khi Nguyên Lạc Nhật sử dụng “Kim thiền thoát xác”, liền xuất hiện trên đỉnh đầu của cặp tình nhân đang hôn nhau, hắn giẫm chân lên một quả bong bóng lớn để đứng vững trên không, dùng sức ép lòng bàn tay xuống, một tấm kính hai mặt xuất hiện ở giữa cặp chồng chồng, khiến hai người tách ra, khoảnh khắc chiếc gương hai mặt đáp xuống, hàng trăm bong bóng xung quanh đồng thời vỡ ra.

Hai người đang hôn môi thì trợn mắt, bọt nước bắn vào mắt suýt nữa thì té xỉu. Đang bị lung lay thì xuất hiện một bóng người hoảng hốt ngay trước mắt. Một người bình thường lúc này đây thì có trạng thái nửa tỉnh nửa mê, trước mắt chỉ có một hình dáng mơ hồ, nhưng hai người đều tinh tường nhìn thấy, người yêu mới vừa rồi còn đang tiếp xúc thân mật, giờ phút này trong tay thế nhưng cầm một cái nỏ bắn mũi tên về phía mình, đây là ảo giác do mặt kính tạo thành.

“Đáng lẽ bây giờ mình không thể nhìn thấy nó, cho nên mình cần phải trúng tên!” Trong lòng hai người đồng thời thầm nghĩ, “Nếu không thì sẽ bại lộ thân phận. Nguyên Lạc Nhật nhất định sẽ để lại một người sống, nếu người hắn muốn giết là tôi, Úc Hoa/ Vưu Chính Bình sẽ không bị tấn công!”

Trong tích tắc, Úc Hoa quyết định sử dụng năng lượng mạnh mẽ trong cơ thể để nghiền nát mũi tên tại thời điểm nỏ/ mũi tên xuyên qua/ đi vào cơ thể, điều này có khả năng khiến anh giải phóng 1% năng lượng, nhưng không sao cả, hệ thống của Nguyên Lạc Nhật thoạt nhìn rất mạnh, hẳn là cũng đủ năng lượng phong ấn.

Trong phút chốc, Vưu Chính Bình quyết định mở một không gian trước mặt mình, giấu một nửa nỏ/ mũi tên vào trong không gian, sau đó tự mình phá vỡ một phần da, tạo ra ảo giác mũi tên trúng đích.

Hai người họ đã cố hết sức, khi ba người Sầm Tiêu tới, họ đồng thời trúng một mũi tên rồi bay về phía sau.

Sầm Tiêu và Liên Vũ Phàm tiếp được Vưu Chính Bình, nhanh chóng kéo người tới drop tower gần đó. Bọn họ là đồng đội của Vưu Chính Bình, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể lựa chọn chi viện đồng đội.

Chân Lê nhanh chóng mang Úc Hoa tới mặt kia của drop tower, hắn biết Úc Hoa sẽ không bị thương, hiện tại điều hắn phải làm là yểm hộ đại boss của mình!

Nguyên Lạc Nhật thấy hai người được cứu đi, không rõ sống chết, liền búng ngón tay, vô số mũi tên lông vũ từ trên trời bay xuống.

Sầm Tiêu vung tay lên, trên không trung xuất hiện một bức màn lửa, thiêu cháy những mũi tên lông vũ và chặn tầm nhìn ba cặp mắt của Nguyên Lạc Nhật, mặc kệ là là loài vật gì thì đều sợ lửa.

Dưới bức màn lửa, Vưu Chính Bình mở mắt ra, không tiếng động dùng khẩu hình hỏi: Úc Hoa đâu?

Liên Vũ Phàm liếc mắt nhìn phía bên kia drop tower, sắc mặt không tốt lắm.

Nỗi tức giận trong lòng Vưu Chính Bình lập tức dâng trào, cậu một phen kéo mặt nạ nano trên mặt Liên Vũ Phàm xuống, đeo lên gương mặt ông chú đẹp trai, chuẩn bị nhắm tới Nguyên Lạc Nhật trên bầu trời.

Liên Vũ Phàm: Quần áo cũng không thèm đổi.

Hôm nay hắn mặc đồ và mang giày không khác Vưu Chính Bình lắm, nhưng phần trên áo lại khác. Liên Vũ Phàm nắm lấy áo của mình và áo của Vưu Chính Bình bằng cả hai tay, kéo góc áo xuống, nhanh chóng đem góc áo của mình gắn vào eo của Vưu Chính Bình.

Liên Vũ Phàm thi triển dị năng, dùng sức khôi phục hai góc áo và y phục của mình, dưới tác dụng của dị năng, hai chiếc áo thun một đen một trắng lập tức hoán đổi khi Vưu Chính Bình bay ra khỏi màn lửa.

Giờ phút này, Vưu Chính Bình đã biến thành ông chú thủ hộ đẹp trai.

Liên Vũ Phàm mặc áo thun trắng của Vưu Chính Bình rồi che lại ngực nằm gục tại chỗ, giả dạng làm Vưu Chính Bình đang sống dở chết dở.

Vưu Chính Bình mở vô số không gian nhỏ không nhìn thấy bằng mắt thường trong không khí, đôi chân giẫm lên những không gian nhỏ đó đến trước mặt Nguyên Lạc Nhật. Cậu nhìn xuống thì thấy Chân Lê nằm bất động dưới chân, Úc Hoa thì ngã trên vũng máu không rõ sống hay chết.

Một không gian vô hình mở ra trước mặt Nguyên Lạc, bên trong là dòng điện được Vưu Chính Bình phong ấn.

Không gian của Vưu Chính Bình không chỉ có thể bảo vệ và giam giữ con người, còn có thể lưu trữ năng lượng của tự nhiên.

“Tìm chết!” Một giọng nói tức giận không kiềm chế được phát ra từ máy đổi giọng gắn trên mặt nạ nano.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN