Tại sao trong lòng cậu lại sinh ra một cảm giác khủng hoảng như vậy?
Từ trước tới nay cậu đều tin tưởng vào giác quan thứ sáu của mình, trực giác này giúp Vưu Chính Bình nhiều lần phát hiện bẫy rập và trốn thoát khi tham gia các bài tập thực chiến. Cậu nhanh chóng chuyển động đại não, liếc mắt khắp nới, cuối cùng nhìn thấy Liên Vũ Phàm đang mặc chiếc quần màu xám nhạt kia một cách thản nhiên.
Lúc này lại nghe Úc Hoa nói muốn cùng ăn cơm với Liên Vũ Phàm, Vưu Chính Bình đột nhiên nấc lên một tiếng, gượng cười lắc đầu từ chối: “Không cần đâu? Mọi người cũng không phải rất quen nhau……”
“Làm sao mà có thể không quen?” Úc Hoa cười nói, “Em là người nhà của anh, em với Sầm Tiêu là “bạn tri kỉ” nhiều năm, Sầm Tiêu cũng quen biết với ông chủ, giám đốc Liên cũng là công nhân viên chức mới, lần này cố ý tới đây là để xử lý chuyện của ông chủ Chân và Sầm Tiêu, mối quan hệ giữa mọi người rất rõ ràng, chỉ cần cùng nhau ăn một bữa ăn khuya, tình cảm xích lại gần nhau hơn, cũng coi như là team building cho công ty, đúng không, sếp Chân?”
“Đúng đúng đúng!” Đại thần lên tiếng, Chân Lê làm sao dám không tuân lời, hắn gật đầu đồng ý, nói với Liên Vũ Phàm, “Giám đốc Liên, cậu có bận gì không, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
“Vậy thì cũng gọi giám đốc Nguyên đi, cậu ta đã biết chuyện của giám đốc Liên chưa?” Úc Hoa lấy ra di động, giống như tùy ý hỏi.
“Cái này…… Giám đốc Nguyên…… Có biết hay không…… Sao?” Chân Lê sao mà biết Liên Vũ Phàm có nhắc tới chuyện này với Nguyên Lạc Nhật chưa, vội liều mạng nháy mắt ra hiệu với Liên Vũ Phàm, còn cố tình tránh đi tầm mắt của Sầm Tiêu và Vưu Chính Bình, trong nhận thức của Chân Lê, hai người Vưu, Sầm là người bình thường á!
Liên Vũ Phàm trấn định nói: “Tôi có nghe ông chủ Chân nhắc tới vị giám đốc Nguyên, nhưng tôi chưa gặp anh ấy.”
Ý tứ đó là chuyện hắn là nhân viên mới gia nhập đối với Nguyên Lạc Nhật hoàn toàn không biết gì cả, Chân Lê nói: “Nếu anh không chủ động liên hệ, vậy anh ấy cũng không biết, tôi cũng chưa có nhắc qua.”
“Vậy để tôi gọi điện cho cậu ta.” Úc Hoa nhanh chóng bấm điện thoại, không cho bất kỳ ai có thể ngăn cản.
Điện thoại di động của Nguyên Lạc Nhật hiện tại đang nằm trong tay của chuyên gia, hệ thống của hắn bị người áo đen gỡ bỏ, Tổ Chức Thủ Hộ vì muốn xác thực tính chân thực của chuyện này, liền đem điện thoại di động nghiên cứu toàn diện.
“Tắt máy.” Úc Hoa cúp máy nói, “Có vẻ như tối nay chúng ta không hẹn được với giám đốc Nguyên rồi, lần sau có cơ hội rồi lại nói vậy.”
Liên Vũ Phàm cố ý đến gần Úc Hoa một chút, hướng cái chân bị dính màu bước một bước về phía Úc Hoa, vươn tay về phía anh nói: “Giám đốc Úc, sau này chúng ta chính là đồng nghiệp.”
Vưu Chính Bình nhìn thấy động tác của hắn, tim sợ tới mức muốn ngừng đập, một tia lao tới trước mặt Úc Hoa, thay thế cái bắt tay của Úc Hoa với Liên Vũ Phàm, đồng thời nói: “Tôi là chồng của Úc Hoa, sau này hai anh làm chung với nhau, Úc Hoa làm phiền anh chăm sóc rồi.”
Trong lúc nói chuyện, Vưu Chính Bình tránh tầm mắt của những người khác, điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Liên Vũ Phàm, đôi mắt chớp đến mức muốn thoát khỏi cửa sổ, tạo ra khẩu hình “quần”.
Khi Úc Hoa nhìn thấy Vưu Chính Bình bắt tay với giám đốc Liên trước mặt mình, ôn hòa cười nhạt nói: “Chồng tôi rất quan tâm đến tôi, khiến giám đốc Liên chê cười rồi.”
Liên Vũ Phàm dùng sức hất tay Vưu Chính Bình ra, lơ ánh mắt của cậu, gạt người sang một bênh, tiến lên một bước lại gần Úc Hoa, giống như là sợ Úc Hoa không nhìn thấy cái quần của hắn.
Vưu Chính Bình bị gạt ra: “……”
Có cơ hội cậu nhất định sẽ đánh gãy chân cái tên Liên Vũ Phàm này!
Vẫn là Sầm Tiêu, người gắn bó nhiều năm với Vưu Chính Bình hiểu ý của cậu, mở miệng nói: “Cùng nhau ăn tối cũng rất tốt đó, nhưng tôi vẫn là nên thay bộ đồng phục này đi, phiên trực đã hết thời gian rồi, không thể đi vào chỗ ăn uống, karaoke, vũ trường hay các tụ điểm ăn uống khác được. Có thể phiền mọi người đi cùng với tôi được không?”
Hắn mặc thường phục tại đồn cảnh sản, xe điện mini cũng gửi trở về, trong quá trình này có thể làm được rất nhiều chuyện.
Sầm Tiêu đi xe điện dẫn đầu, Úc Hoa và Vưu Chính Bình chở Chân Lê và Liên Vũ Phàm, Vưu Chính Bình ngồi ở ghế phụ, hai người Chân Liên ngồi ở phía sau.
Vưu Chính Bình nhanh chóng chạy đến bên cạnh xe, mở cửa tài xế ra, mời Úc Hoa lên xe trước.
Úc Hoa liếc mắt nhìn người yêu một cái một cái, theo ý của cậu ngồi vào ghế lái xe.
Vưu Chính Bình lại vội vàng mở cửa sau, trước tiên mời ông chủ Chân Lê lên xe, sau đó dùng một tay đẩy Liên Vũ Phàm lên, đồng thời dùng dùng giọng nói đầy khách khí: “Mời giám đốc Liên lên xe.”
Liên Vũ Phàm: “……”
Sau khi Liên Vũ Phàm ngồi xuống vững vàng thì nhận được tin nhắn của Sầm Tiêu: Chờ một chút, tôi kêu người khác cầm chiếc quần mới đế đồn cảnh sát, đến lúc đó anh cào WC thay quần đi.
Sau khi đến đồn cảnh sát, Liên Vũ Phàm phối hợp nói: “Tôi có thể sử dụng nhà vệ sinh không?”
“Có thể,” thân là tiểu đội trưởng cảnh sát phụ trợ Vưu Chính Bình vội nói, “Tôi dẫn cậu đi.”
Úc Hoa liếc mắt nhìn Vưu Chính Bình một cái, khách khí nói: “Đồng nghiệp mới của anh làm phiền em rồi.”
“Không phiền đâu.” Vưu Chính Bình cười một cách cứng nhắc.
Liên Vũ Phàm xuống xe từ hàng ghế sau, Vưu Chính Bình cũng tự giác xuống xe đuổi kịp, Úc Hoa ngồi ở vị trí ghế lái không có cơ hội để ý quần của hắn.
Úc Hoa thông qua tấm kính chắn nhìn ba người Sầm, Liên, Vưu đi vào cục cảnh sát, bộ dáng như đang suy tư gì đó.
“Giám đốc Úc, Liên Vũ Phàm là……” Chân Lê thấy trong xe không có ai, vội mở miệng nói.
“Suỵt.” Úc Hoa đưa ngón trỏ lên áp vào môi, dùng cử chỉ ngăn lại lời nói của Chân Lê.
Chỉ một động tác này, Chân Lê đã biết trong lòng Úc Hoa đã hiểu rõ, hắn vội nói: “Nguyên Lạc Nhật vẫn chưa biết, tôi không liên lạc được với anh ta, chúng ta……”
Úc Hoa theo thường lệ ngăn lại lời nói của Chân Lê, anh mở cửa ghế lái, cánh tay đặt ở phía trên trên, đầu hơi nhô ra, làn gió đêm nhẹ nhàng thổi nhẹ, hắn nhìn lên trời nói: “Sao tối như vậy rồi lại có chim sẻ ở bên ngoài, thị lực của loài chim vào ban đêm không phải rất kém sao?”
Chim sẻ? Chân Lê nghi hoặc nhìn ra ngoài, thấy một con chim sẻ thế nhưng bay đến bên cạnh xe, đáp xuống cách tay Úc Hoa. Úc Hoa sờ sờ đầu chim sẻ, lấy ra một miếng “Vitamin” đút chim sẻ ăn. Chim sẻ xưa nay chưa bao giờ thân cận với con người, không ăn đồ ăn nhân loại mà lại ngoan ngoãn ăn viên thuốc, nhắm mứt lại, ngủ thiếp đi.
Úc Hoa một tay mang con chim sẻ ra khỏi xe, mở cốp xe, không biết trong cốp xe có chiếc lồng chim từ lúc nào.
Chân Lê: “!!!”
Đạo Cụ Khởi Đầu mà Nguyên Lạc Nhật dùng để liên kết thị giác chính là lồng chim, sau khi bị Úc Hoa rút hệ thống năng lượng và cắt đứt “Kết nối thị giác”, chiếc lồng chim này trở thành một chiếc lồng sắt vô dụng, sau đó khi Tổ Chức Thủ Hộ dọn dẹp chiến trường đã tìm được một chiếc lồng chim bị hỏng rồi mang về căn cứ để nghiên cứu, sau khi xác nhận chiếc lồng chim này đã biến thành một chiếc lồng sắt bình thường thì đem đi phá hủy.
Tại sao lồng chim lại xuất hiện ở đây? Chân Lê ra khỏi xe để nhìn kỹ hơn, đây không phải là chiếc lồng chim bị phá của Nguyên Lạc Nhật, là đồ mới.
Úc Hoa đặt chim sẻ vào trong lồng, chim sẻ an tĩnh ngủ. Khoảnh khắc lòng bàn tay anh chạm vào chiếc lồng chim, Chân Lê nhìn thấy một quả cầu năng lượng mờ nhạt hòa vào trong lồng.
Chân Lê hiểu rõ, lồng chim cũng giống như chiếc điện thoại, nhưng nó là phương tiện năng lượng của hệ thống, điều quan trọng không phải là phương tiện, mà là năng lượng được Úc Hoa rút ra! Úc Hoa có thể cướp đi năng lực “Kết nối thị giác” của Nguyên Lạc Nhật, đương nhiên cũng có thể một lần nữa trả về.
Mà hiện tại, anh đang đặt một con chim sẻ đang ngủ vào chiếc lồng chim, giúp kết nối lại tầm nhìn của hắn, đóng cốp xe lại!
Trái tim Chân Lê run lên dữ dội khi âm thanh đóng cốp xe vang lên, Nguyên Lạc Nhật…… Bây giờ có ổn không?
Sau khi đóng cốp xe lại, Úc Hoa lại đưa cho Chân Lê một tờ giấy, tờ giấy này giống y đúc bản thảo mà Vưu Chính Bình đưa cho hắn trước đó, nhưng dòng chữ trên đó lại khác. Cho dù có một ngày, Chân Lê có đốt hoặc xé tờ giấy này cùng với bản thảo, cũng sẽ không có ai nghi ngờ nội dung của tờ giấy này, bọn họ sẽ cho rằng đây là bản nháp của bản thảo mà thôi.
Mà câu đầu tiên trên tờ giấy đó là: Sau khi ăn xong cậu mang lồng chim đi.
Mặt sau là những phân phó của Úc Hoa đối với những chuyện Chân Lê phải làm, anh yêu cầu Chân Lê lợi dụng chim sẻ để truyền đạt một số tin tức cho Nguyên Lạc Nhật truyền, miễn cho Nguyên Lạc Nhật không có sự chuẩn bị, coi Liên Vũ Phàm là người thường mà không lựa lời ăn tiếng nói.
Chân Lê ghi nhớ nội dung, cẩn thận ghép tờ giấy này với bản thảo trước đó rồi bỏ vào túi.
Hai người không lên xe nữa, Úc Hoa dựa vào xe, nhìn về phía cổng cục cảnh sát, yên lặng chờ Vưu Chính Bình đi ra, trong mắt mang theo chút phiền muộn.
Chân Lê không đọc được tâm tư đại thần, nhưng có thể thấy được Úc Hoa rất coi trọng Vưu Chính Bình, hắn không khỏi hỏi: “Giám đốc Úc, sao lại muốn phiền phức như vậy, kỳ thật anh hoàn toàn có thể……”
Hắn không biết nên biểu đạt ý mình như thế nào, Chân Lê cho rằng Úc Hoa là Thông Quan Giả mạnh mẽ và bất khả chiến bại, lấy thực lực của anh, hệ thống đều phải né xa ba thước, một khi đã như vậy, tại sao Úc Hoa phải phí hết tâm tư để giấu giếm thân phận, thật ra thì việc hợp tác với người thủ hộ một cách kiêu căng hay thậm chí ra lệnh cho người thủ hộ làm gì cũng không thành vấn đề gì?
“Bởi vì tôi chỉ là một người bình thường.” Úc Hoa đáp.
Ở tại thế giới này, anh đã làm một người bình thường mười lăm năm, không có sức mạnh, không có đạo cụ, chỉ dựa vào trí tuệ và thân thể của người bình thường, đọc sách, làm việc, kết hôn, mua nhà, sống một cuộc sống bình thường nhưng yên bình, mỗi ngày trước khi đi vào giấc ngủ sẽ không cần lo lắng có người muốn lấy mạng anh, sau khi mở mắt cũng không cần phải lo lắng về việc liệu anh có sống sót ở thế giới tiếp theo hay không.
Anh sống bình thường đến nơi đến chốn, nhiệm vụ hệ thống, sấm quan giả đã đến, đối với Úc Hoa mà nói bất quá cũng chỉ là một sự kiện thoát khoải quỹ đạo trong cuộc sống bình thường của anh. Chờ anh diệt trừ những sấm quan giả gây uy hiếp đến thế giới này, xử lý hệ thống, năng lượng của anh sẽ biến mất, đến lúc đó Úc Hoa vẫn là một người bình thường, nhóm người thủ hộ cũng sẽ xuất ngũ, mỗi người tìm cho mình như công việc mới, tất cả đều quay về đúng quỹ đạo, giống như trước đây.
Nếu có người biết thân phận của anh, cho dù bụi có lắng xuống, anh cũng không có cách nào để trở lại hiện trạng vốn dĩ như ban đầu, mất đi mười lăm năm bình yên kia.
Tương tư, nếu anh biết thân phận của Vưu Chính Bình, như vậy anh cần phải giao thiệp với Tổ Chức Thủ Hộ, khả năng cũng sẽ được bảo vệ, nhưng cũng sẽ mất đi cuộc sống bình thường.
Anh là một người thường, chỉ có thể là một người thường, cần phải là một người thường.
Úc Hoa mở bàn tay ra, lại gắt gao nắm lấy, như thể dùng hết sức mạnh của mình để bắt lấy chấp niệm duy nhất.
–
Vưu Chính Bình tiến vào toilet dùng một tay đẩy Liên Vũ Phàm lên trên tường, tức giận nói: “Anh sao còn giữ chiếc quần này! Thứ đồ vật gây bại lộ thân phận, sao lại không qá hủy nó? Cho dù anh thấy hữu dụng rồi giữ lại, cũng không nên mặc nó bất kì lúc nào!”
“Là tôi cố tình đặt nó vào trong tủ quần áo,” đối mặt với sự tức giận của Vưu Chính Bình, Liên Vũ Phàm nghiêm mặt nói, “Tôi chính là để muốn để cho mình không biết lúc nào sẽ chọn cái quần này để mặc, nên bất cứ lúc nào tôi cũng có khả năng mặc nó.”
“Anh có âm mưu gì? Dùng để bại lộ thân phận của anh sao?” Vưu Chính Bình hỏi.
“Đúng!” Liên Vũ Phàm kiên quyết nói, “Món đồ này có thể giúp tôi bại lộ thân phận bất kỳ lúc nào, tiết lộ tôi chính là người thủ hộ ngày hôm đó ở công viên giải trí!”
Sầm Tiêu ôm cánh tay đứng bên cạnh, hắn còn bình tĩnh hơn cả Vưu Chính Bình đang yêu quá đà, kéo tay đội trưởng Vưu ra, nói với Liên Vũ Phàm: “Vì sao lại muốn lấy thân thể mình đi mạo hiểm?”
“Bởi vì còn một kẻ phá hoại mà chúng ta không biết thân phận của hắn, cũng không biết kẻ đó đang ẩn mình ở nới nào!” Liên Vũ Phàm nói, “Tại ngày hôm đó ở công viên giải trí, mọi người cũng đã thấy được sức mạnh của người áo đen, các cậu để tay lên ngực tự hỏi, nếu như đấu trực diện thì chúng ta có sức mạnh để đấu với hắn không?”
Cả hai đều im lặng, Sầm Tiêu suy nghĩ trong chốc lát nói: “Nếu như hiểu đối phương trước, bày ra cạm bẫy, tập trung binh lực, có lẽ sẽ có hy vọng.”
Liên Vũ Phàm nói: “Cậu cũng nói muốn hiểu rõ đối phương, nhưng mà hiện tại địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, những ngày như vậy khiến tôi không có cách nào yên tâm được. Vì vậy tôi muốn lưu giữ lại chiếc quần này để tìm ra phương hướng chính xác, một khi có người phát hiện chiếc quần này khác biệt, cảm thấy tôi có thể là người thủ hộ, thì hắn có khả năng chính là người áo đen.”
“Anh là đang muốn dùng bản thân làm mồi nhử? Rất nguy hiểm.” Sầm Tiêu nói.
“Tôi cũng biết nguy hiểm, nhưng nếu có thể phát hiện lỗ hổng của đối phương, tôi cho rằng rất đáng giá.” Liên Vũ Phàm kiên quyết nói.
“Tôi chấp nhận cách nói của anh, nhưng mà tại sao anh lại năm lần bảy lượt phô cái quần ra trước mặt Úc Hoa trước?” Vưu Chính Bình cắn răng nói, “Anh ấy là người cẩn thận như vậy, khẳng định có thể nhận ra chiếc quần này là của tôi, anh là muốn khiến gia đình tôi xảy ra chiến tranh sao?”
Vưu Chính Bình không thể nói với đồng nghiệp rằng là gần đây người yêu cậu nghiện màn kịch vợ trả thù xé các chồng, cậu sợ chiếc quần này sẽ gây ra một hồi gió tay mưa máu.
“Chính là bởi vì tính anh ta cẩn thận nên tôi muốn anh ta nhìn thấy.” Liên Vũ Phàm nói, “Điều tra đã kết thúc, nhưng tôi vẫn không thể nào buông bỏ sự nghi ngờ của mình đối với Úc Hoa. Hôm nay thật là trùng hợp, nhưng vừa rồi tôi luôn dùng động tác hấp dẫn anh ta chú ý tới cái quần, anh ta không để ý đến mới là có vấn đề!”
“Ngược lại anh thật là cố chấp, vậy tại sao lại đáp ứng đổi quần?” Sầm Tiêu ngăn Vưu Chính Bình mang khí thế muốn đánh người.
Liên Vũ Phàm mặc chiếc quần màu đen vào rồi nói: “Bởi vì khác biệt về màu sắc giữa phía trước và phía sau rất rõ ràng, nếu như về nhà mà anh ta không nhắc tới thì chính là trong lòng có quỷ.”
Nói xong hắn mặc quần mới rời đi, Sầm Tiêu cũng kéo Vưu Chính Bình theo sau.
“Em biết anh ta làm chuyện này khiến anh rất khó xử,” Sầm Tiêu an ủi nói, “Nhưng nhất định là có lý do, nếu không thì phối hợp với anh ta một lần đi?”
Gia đình cậu lại sắp đổ vỡ rồi…… Vưu Chính Bình không tiện nói với Sầm Tiêu, lúc này Úc Hoa đang trong trạng thái đáng ngờ, nhìn ai cũng giống như một kẻ ngoại tình.
Liên Vũ Phàm miễn cưỡng bước ra khỏi cục cảnh sát, đến trước mặt Úc Hoa, khách khí nói: “Ông chủ, giám đốc Úc, để hai người đợi lâu rồi.”
Hai người Vưu, Sầm chạy sát ngay sau đó, Vưu Chính Bình khẩn trương nhìn chằm chằm Úc Hoa, cũng không biết là nên chờ mong anh phát hiện hay là không cần phát hiện.
Úc Hoa lại không để ý tới Liên Vũ Phàm, cúi đầu nhìn điện thoại nói: “Chúng ta đi ăn ở đâu, ăn cái gì đây?”
“Ăn quán ăn khuya hải sản đi!” Chân Lê đề nghị nói, “Buổi tối mùa hè, nên ăn chút hải sản, nướng BBQ, uống chút bia ướp lạnh nữa.”
Lúc này đã là đầu tháng sáu, cho dù là ban đêm thì cũng rất nóng, ăn cơm trong tiệm quả là có chút hơi ngột ngạt.
Năm người nghe theo lời đề nghị của ông chủ Chân, đi vào quán ăn khuya ở chợ đêm, chọn một quán ngồi xuống rồi gọi không ít đồ ăn nhiều calo, ở đây năm người, hết ba người là dị năng giả không sợ mập, một Chân Lê thì có dạ dày thứ nguyên, chỉ có Úc Hoa nhất quyết không dùng siêu năng lực để tiêu hao năng lượng, nhất định dựa vào sự trao đổi chất của cơ thể, kiên trì dùng thể dục để duy trì thân thể mê hoặc với Vưu Chính Bình, sợ mập nên không thể ăn nhiều.
Cả đám gọi một đống xiên nướng rồi ăn uống thỏa thích, mà Úc Hoa thì lại cầm một xiên rau củ từ từ ăn. Những người khác cụng ly bia lớn, Úc Hoa vì phải lái xe, nên chỉ cầm một ly nước sôi để nguội.
“Úi!” Liên Vũ Phàm “Không cẩn thận” là rớt con tôm lên trên quần, thu hút sự chú ý của Úc Hoa.
Sầm Tiêu và Vưu Chính Bình cúi đầu ăn lấy ăn để, cố tình không nhìn Liên Vũ Phàm, chỉ có Chân Lê đưa cho giám đốc mới tới một ít khăn giấy rồi nói: “Cũng may là quần đen, hẳn là có thể giặt sạch.”
Úc Hoa nghe thấy hai từ “Màu đen” cũng không lên tiếng, ưu nhã gắp nấm kim châm quấn giấy bạc cho vào trong miệng, làm bộ không nghe được.
Trong lòng Liên Vũ Phàm càng nghi ngờ nhiều hơn, đáp lời nói: “Giám đốc Úc, trên xe anh có khăn ướt không? Tôi muốn lau một chút.”
Úc Hoa thở dài, anh vốn dĩ đã thuyết phục mình làm bộ không nghe thấy, làm bộ không biết gì, Liên Vũ Phàm lại lần nữa khiêu khích một người thường như anh, thật sự là anh không thể chịu đựng nổi.
“Tôi không mang khăn ướt,” Úc Hoa nhàn nhạt nói, “Giám đốc Liên, tôi nhớ là lúc trước anh mặc quần màu xám nhạt mà, sao bây giờ lại đổi thành màu đen?”
“Hả? Đúng vậy, giờ tôi mới phát hiện anh thay quần, khi nào thế?” Chỉ có Chân Lê ở trạng thái không biết gì vô thức nói.
“À, lúc ở cục cảnh sát tôi phát hiện trên quần có vết bẩn, nên tìm cảnh sát Vưu mượn một cái.” Liên Vũ Phàm nói.
Úc Hoa vốn đang rất kiềm chế bỗng nhiên cầm lấy ly bia của Vưu Chính Bình uống một hơi, nhìn Liên Vũ Phàm nói: “Vậy thì chắc em ấy mượn quần của Sầm Tiêu rồi, bởi vì chiếc quần đó không phải là quần của em ấy. Mỗi một món quần áo đều là tôi mua, mà cái này thì tôi chưa từng mua.”
Vưu Chính Bình đặt xiên thịt cừu đang ăn xuống, ngơ ngác nhìn Úc Hoa.
Sầm Tiêu vội nói: “Đúng đúng, là của em! Em cất nó vào tủ dự phòng.”
“Hóa ra là như thế,” Liên Vũ Phàm chưa từ bỏ ý định nói, “Tôi còn tưởng rằng nó là của cảnh sát Vưu, chúng tôi có chiều cao và dáng người không khác nhau lắm, vừa rồi ở cục cảnh sát cậu ấy có nói mình cũng có một chiếc quần màu xám nhạt giống như vậy.”
“Thật là trùng hợp.” Úc Hoa lại rót đầy một ly, dùng sức uống sạch một ly bia đầy.
“Đừng uống, tửu lượng của anh không tốt.” Vưu Chính Bình càng ngày càng hoảng hốt, cậu nắm lấy tay của Úc Hoa, ngăn cản anh tiếp tục rót bia.
Úc Hoa trở tay nắm lấy tay của Vưu Chính Bình, khuôn mặt anh ửng đỏ do cồn, anh nhìn Vưu Chính Bình với đôi mắt mông lung, giống như chờ đợi nói gì đó.
“Anh……”
Vưu Chính Bình vừa muốn mở miệng, đã thấy Úc Hoa hôn lên bàn tay đang nắm chắc của cậu, ôn nhu nói: “Anh học thêu thùa được không?”
Vưu Chính Bình: “?”
“Không có cách nào mua cho em chiếc quần phiên bản giới hạn, sau khi học thêu thùa, anh sẽ thêu lên chiếc quần của em mỗi cái một hoa văn khác nhau, mỗi chiếc đều là độc nhất vô nhị.” Úc Hoa say khướt nói.
Liên Vũ Phàm, Sầm Tiêu, Chân Lê: “……”
No rồi!