Quý Phi Dậy Đi Học
Chương 10: hoàng thượng quả thực rất biết bắt nạt người
Tô Đường vừa khóc vừa trở về cung, tâm tình sa sút, cả ngày đều rầu rĩ, ngay cả cơm trưa cũng chỉ ăn chưa tới hai muỗng liền bỏ xuống.
Cung nhân Thục Kì Cung rất ít khi thấy bộ dạng này của quý phi nương nương, bình thường cho dù có không vui cái gì đi nữa, nhưng cơm thì luôn ăn đúng bữa, hiện giờ ngay cả cơm cũng không ăn tới hai miếng, cho thấy quý phi nương nương thật sự đang rất đau lòng.
Tất cả mọi người nghĩ hết cách này đến cách khác dỗ dànhquý phi nương nương vui vẻ, có người mang lên món bánh ngọt thường ngày Tô Đường thích ăn nhất, có người kể chuyện cười cho Tô Đường nghe, cuối cùng vẫn là Phúc Căn thông minh đưa ra chủ ý, chạy đến phòng kho tìm một con diều giấy đã bị bỏ rơi đến mức phủ bụi đem ra.
“Nương nương, hôm nay thời tiết tốt như vậy, không bằng nương nương đi ra ngoài thả diều đi.” Phúc Căn cầm diều nói với Tô Đường.
Tô Đường liếc mắt nhìn con diều hình chim én trên tay Phúc Căn, mím mím môi: “Không đi.”
Con diều này, nhớ không lầm, là nàng làm lúc còn là Trắc phi ở Đông cung, nàng chỉ thả vài lần, sau này Tống Hoành đăng cơ, nàng vào ở hậu cung cũng không thể nào thả được.
Bởi vì trong Ngự Hoa Viên lúc nào cũng rất náo nhiệt, các phi tần so với những bông hoa tươi kia còn kiều diễm, xinh đẹp hơn mấy phần, có người ở trong đình nghỉ mát che mặt ca hát, có người đứng dưới táng cây hoa rơi tung tăng nhảy múa, còn có người đứng trước cảnh đẹp mà ngâm thơ, thường xuyên sẽ có người đụng phải Hoàng Thượng tới Ngự Hoa Viên đi dạo, tài tử giai nhân, hoa tiền nguyệt hạ, chính lúc ấy liền được sủng.
Phúc Căn cười tủm tỉm: “Nô tài biết nương nương không thích đến Ngự Hoa Viên, nô tài biết có một nơi rất vui, chỗ đó tuy rằng hơi hẻo lánh, nhưng thanh tịnh, không có người, cam đoan nương nương có thể an tâm chơi diều.”
Tô Đường nghe có chút hứng thú, hơi do dự hỏi: “Thật không?”
“Đương nhiên, đương nhiên, nô tài cũng không dám lừa nương nương.” Phúc Căn vội đáp.
Nửa canh giờ sau.
Vì muốn tiện cho vận động mà Tô Đường thay một bộ áo váy nhẹ nhàng, cầm lấy diều trong tay, đi theo Phúc Căn đến trước một khu vườn bốn phía yên tĩnh thì dừng lại.
Không giống với những cây cối, hoa lá được giày công chăm sóc cẩn thận trong Ngự Hoa Viên, cây cỏ trong vườn này hẳn là đã lâu không có người để ý đến, mọc lên hổn độn nhưng vô cùng tươi tốt, hoa dại nở rất tùy ý, cỏ cây cũng không biết là thuộc loại nào, nhưng nhìn lâu lại cảm nhận được một loại mĩ cảm rất khác biệt.
Phúc Căn nhìn phía trước cách đó không xa: “Trước kia, khi Tiên Hoàng còn sống, các Hoàng tử thích ở đây luyện cung tên, sau khi Hoàng Thượng của chúng ta đăng cơ nơi này cũng bị bỏ hoang, hơn nữa phía trước chính là Lãnh cung, cho nên nơi này rất ít người lui tới, nương nương nếu cảm thấy sợ hãi, nô tài sẽ kêu vài người đến hầu hạ .”
“Ta mới không sợ.” Tô Đường vừa đến liền thích nơi này, đôi mắt to đảo tròn nhìn ngó, chuyện sáng nay đã quên đi không ít.
**
Bên kia, hoa mẫu đơn trong Ngự Hoa Viên đã nở, người đến ngắm hoa áo hồng, áo trắng nhìn rối cả mắt, thỉnh thoảng còn có mấy con ong hút mật bay qua trước mắt, quả nhiên là náo nhiệt, đầy sức sống.
Tống Hoành nắm tay Nhu phi, đi dạo quanh Ngự Hoa Viên, phía sau mênh mông một đám cung nữ thái giám.
“Hoàng Thượng chờ một chút.” Nhu phi gọi Tống Hoành lại, cô nhận lấy một đóa mẫu đơn đỏ thái giám vừa hái xuống, cười khanh khách đưa tới trước mặt Tống Hoành, “Đóa hoa này nở thật đẹp, Hoàng Thượng giúp thần thiếp cài lên đầu có được không?”
Tống Hoành liếc nhìn đóa hoa trong tay Nhu phi.
Hoa mẫu đơn, còn là màu đỏ.
Là thứ mà Hoàng hậu mới có thể dùng.
Tống Hoành không nhận đóa mẫu đơn trong tay Nhu phi, bảo tiểu thái giám một lần nữa đi hái một đóa hoa ngọc lan màu hồng nhạt, đưa tay cài lên mái tóc Nhu phi: “Đóa hoa này đáng yêu, hợp với nàng hơn.”
Nhu phi cắn cắn môi, sờ sờ lên đóa ngọc lan trên tóc mai, vẫn lộ ra ý cười: “Nô tì đa tạ Hoàng Thượng.”
Tống Hoành gật đầu: “Nếu như không có việc gì nàng lui xuống trước đi, trẫm muốn dạo một mình một lát.”
Nhu phi không thể tin được ngẩng đầu: “Hoàng… Hoàng Thượng.”
Tống Hoành: “Lui xuống đi.”
Ánh mắt Nhu phi hình như có chút không cam lòng, nhưng cũng đành phải cáo lui.
Tống Hoành nhìn Nhu phi, nhíu nhíu mày.
Hắn thích Nhu phi, vô cùng thích vẻ đẹp mềm mại đáng yêu của nàng, trong cung mặc dù nữ nhân không ít, Nhu phi nói về mỹ mạo, tính tình đều vượt trội hơn hẳn, Tống Hoành đứng góc độ của một nam nhân, vô cùng vui vẻ sủng ái nàng, cũng nguyện ý cho nàng địa vị, nuông chiều nàng, thậm chí còn giúp nàng ở vị trí chống lại Đổng quý phi.
Nhưng là một nữ nhân vì được sủng ái mà càng trở nên tham lam, lúc nàng ta càng muốn nhận được nhiều thứ từ mình hơn, là lúc Tống Hoành không muốn nhìn thấy nhất.
Tâm tư Đổng quý phi muốn ngồi vào vị trí Hoàng hậu mọi người ai cũng biết, nhưng lúc Nhu phi cũng lộ ra tâm tư mong muốn vị trí đó, nàng không biết rằng vị trí của nàng ta trong lòng Hoàng thượng cũng đã thay đổi rồi.
Tống Hoành sai người hái tất cả hoa mẫu đơn ở Ngự Hoa Viên dâng cho Thái hậu, ý muốn mọi người tạm thời không cần vọng tưởng, sau đó dạo chơi ở Ngự Hoa Viên, không đến một nén nhang sau đụng phải một đám phi tần, người thì ca hát, người thì nhảy múa còn có mấy người ngồi đu quay cố ý cười lớn tiếng.
Tống Hoành: “Đi dạo trong Ngự Hoa Viên cũng chẳng thú vị gì.”
Lí Đức Toàn tiến lên trước tiếp lời: “Hôm nay thời tiết tốt, Hoàng Thượng hiếm khi ra ngoài giải sầu, nếu người cảm thấy Ngự Hoa Viên không thú vị, vậy thì đến nơi khác dạo chơi đi, hay là đi thỉnh an Thái hậu?”
“Trong cung đi tới đi lui cũng chỉ có vài nơi, đã sớm nhìn chán.” Tống Hoành khẽ thở dài một tiếng, chuẩn bị quay về Dưỡng Nguyên điện phê sổ sách, sau đó lại nhớ tới bộ dáng Tô Tồn đến báo cáo công việc với hắn sáng nay.
Tô Tồn mặc dù mặc quan phục, nhưng vẫn dấu không được khí chất chinh chiến của võ tướng luyện tập binh pháp đã lâu, lúc sáng Tô Tồn nói đến một đội tiễn thủ mới được huấn luyện trong quân doanh, Tống Hoành bây giờ mới sửng sốt nhớ ra mình đã một thời gian dài không luyện tập bắn tên.
Khi hắn còn là Thái tử vẫn được gọi là thiện xạ bách phát bách trúng, che mắt cũng có thể bắn trúng hồng tâm. Tống Hoành sờ sờ cằm, nhất thời quyết định đến nơi trước kia thường luyện bắn cung để đi dạo.
Tống Hoành cho người lui ra, dẫn theo Lí Đức Toàn, chủ tớ hai người đi đến sân luyện bắn, cùng cảm thán thời gian đã thay đổi nhiều thứ quá.
Lí Đức Toàn cảm thán nếu như Hoàng Thượng mà có con thì cũng còn chưa cao bằng cỏ mọc ở đây nữa.
Tống Hoành cảm thán bản thân sau khi đăng cơ bận việc chính sự, bỏ bê bắn tên, hôm khác phải sửa sang, mở cửa lại nơi này.
Hai người một trước một sau đi tới, len qua một bụi cỏ, đột nhiên thấy phía trước có người.
Là một nữ tử, nàng ngồi ở trên cỏ đưa lưng về phía bọn họ, quần áo vàng nhạt, kiểu dáng đơn giản, bóng lưng thanh tú, trên búi tóc còn cài thêm mấy bông hoa dại nhỏ, trong tay cầm một con diều hình chim én.
Lí Đức Toàn muốn lên tiếng hỏi nàng là ai, lại bị Tống Hoành lấy tay ngăn cản.
Tống Hoành hứng thú nhìn nữ tử kia, một mình một người, lúc này đang cẩn thận mở từng sợi dây diều bị quấn lại với nhau.
Trong lòng Tống Hoành nổi lên tò mò, hơn nữa nhìn kiểu dáng quần áo, trang sức thấy nữ tử này hẳn là phi tần chức vị thấp.
Vô tình gặp ở đây so với ở Ngự Hoa Viên còn hợp lý hơn, Tống Hoành nhẹ nhàng đến gần, rút kinh nghiệm từ lần trước, chuẩn bị trước tiên là phải nhìn mặt mũi nữ tử này rồi mới tính tiếp.
Cho dù tướng mạo không đẹp, thì cũng không thể là một công công nha.
Tống Hoành đi đến sau lưng.
Nữ tử kia đột nhiên phủi phủi mông đứng lên.
Tống Hoành tưởng nàng phát hiện ra sự tồn tại của hắn, đang chuẩn bị nhìn mặt nàng, kết quả nữ tử trước mặt đầu cũng không quay lại, mở được dây diều, nhặt con diều của mình lên đi tới phía trước.
Người càng đi càng xa, không hề có ý định quay đầu nhìn phía sau.
Tống Hoành: “. . . . . .”
Lí Đức Toàn vừa tự đau lòng cho phận làm thái dám của mình, mỗi ngày hầu hạ Hoàng Thượng ăn, mặc, ở, đi lại còn phải giúp người tìm nữ nhân, vừa vội vàng lên tiếng: “Xin hỏi phía trước là vị tiểu thư nào? Hoàng Thượng đang ở đây, mời người quay lại hành lễ.”
Nữ tử kia đã chạy đến chỗ khác rồi, đột nhiên sau khi nghe âm thanh của Lí Đức Toàn, cả người sửng sốt một chút.
Tống Hoành chắp tay sau lưng, hào phóng bố thí một nụ cười chờ nàng quay đầu lại, để tránh dọa nàng.
Phi tần địa vị thấp, đa số đều không phải có gia thế gì, thường rất nhát gan.
Kết quả, nữ tử phía trước sau khi sửng sốt một hồi, chẳng những không hề khiếp sợ, thâm tình quay đầu giống như trong tưởng tượng của hắn, ngược lại còn . . . . .
Co chân bỏ chạy.
Động tác vừa mau lẹ vừa mạnh mẽ.
Nụ cười của Tống Hoành cứng lại trên mặt.
Lí Đức Toàn bị động tác đột ngột làm cho chấn kinh.
“Hoàng… Hoàng Thượng. . . . . .” Lí Đức Toàn nhìn thấy vạch đen trên mặt Tống Hoành, lạnh run, “Nếu không nô tài, nô tài lại gọi nàng. . . . . .”
Lời hắn còn chưa dứt, Tống Hoành liền biến mất trước mặt hắn.
Tống Hoành luyện võ, chỉ qua vài bước, cũng đã tới gần sau lưng nàng.
Tô Đường chạy trốn thở không ra hơi, vốn bước chân đều đã sắp chậm lại, nghe được động tĩnh người phía sau đang đuổi theo, nhất thời sợ tới mức điên cuồng chạy tiếp.
Phúc Căn… Phúc Căn không phải đã nói ở bên ngoài chờ nàng sao?
Ôi ôi, nơi này cây cỏ sao mà cao thế này, cứ giống như một cái mê cung, nàng chạy thế nào cũng không ra được.
Tống Hoành dừng đuổi, hừ lạnh, nhặt từ dưới đất lên một mảnh đá nhỏ, nằm vào chân nàng mà ném đi.
Đùi Tô Đường đau xót, giây tiếp theo nằm xuống thân mật ôm lấy đất mẹ.
Đau quá.
Tô Đường quỳ rạp trên mặt đất nhe răng trợn mắt, sau đó trước mắt liền xuất hiện một đôi giày đế trắng mặt vàng, thêu hoa văn rồng.
Tô Đường phun ra mấy sợi cỏ dại vừa nãy ngã xuống không cẩn thận gặm phải, nuốt nước miếng, cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu.
“Nô tì, thỉnh an Hoàng Thượng.”
Tống Hoành nhìn thoáng qua mặt nữ tử đang quỳ rạp dưới đất: “. . . . . .”
Còn không bằng một tên thái giám.
**
Khu bắn tên lúc nãy rõ ràng còn có từng trận gió nhẹ, thế nhưng bây giờ một chút gió cũng không có .
Tô Đường chạy tới nhặt chiếc diều vừa xiêu xiêu vẹo vẹo trên không trung đang rơi xuống đất, vẻ mặt cầu xin.
Nàng nhặt được diều, dè dặt nhìn thoáng qua nam nhân đứng ở chỗ cách đó không xa, một khắc cũng không dám dừng lại, vội vàng lại cầm dây diều tiếp tục chạy đi.
Mệt quá.
Tô Đường nhịn không được, vừa chạy thả diều,nước mắt vừa chảy ròng.
Lúc Tống Hoành phát hiện ra là nàng, đầu tiên thì cười cười, tiếng cười qua tai Tô Đường cảm thấy vừa đê tiện vứa thâm hiểm, sau đó âm trầm mở miệng: “Tô quý phi à, ở trong này thả diều?”
Tô Đường đỏ mặt gật đầu.
Cô còn chưa nghiêm túc bắt đầu thả đã xui xẻo rồi .
Tống Hoành ngẩng đầu cảm nhận một chút ánh mặt trời với tình hình sức gió: “Vậy hôm nay trẫm xem nàng thả diều, nhìn xem nàng thả diều lên không trung như thế nào?”
Tô Đường: “Hả?”
Lí Đức Toàn nhất thời cảm thấy Hoàng thượng của hắn quả thực rất biết bắt nạt người!
Bây giờ đến một chút gió cũng không có, phóng diều lên được mới là lạ.
Tô Đường toàn thân đổ mồ hôi, mới biết Tống Hoành lại là đang cố ý chỉnh mình.
Lần này nàng quyết tâm cho dù không có gió cũng nhất định phải thả được diều bay lên, vì thế chạy càng lúc càng xa, càng lúc càng xa, cuối cùng thiếu chút nữa chạy đến cửa Lãnh cung.
Tống Hoành nhìn xa xa, mặc kệ cho người thả diều cố gắng thế nào, chỉ có gió từ người chứ không thấy gió tự nhiên đâu, vật lộn lên xuống vài cái trong không khí, rồi lại lộn nhào rơi xuống đất.
Trong lòng Tống Hoành thầm sảng khoái.
Có lẽ là chạy trốn quá xa, lần này thời gian Tô Đường biến mất có hơi lâu, hắn đứng ở tại chỗ đợi một hồi lâu, mới nhìn thấy Tô Đường kéo diều bước từng bước nặng nề trở về.
Tô Đường thật sự chạy không nổi nữa, miệng thở hổn hển, hổn hển không ngừng, búi tóc tán loạn, tóc mai ẩm ướt, trên trán có mấy giọt mồ hôi theo hai má trượt xuống.
Tống Hoành cười lạnh một tiếng: “Tô quý phi, đã ngừng rồi sao? Diều còn chưa bay lên nha.”
Hắn thấy sau khi trở về Tô Đường vừa thở hổn hển vừa ngẩng đầu nhìn hắn, liếc mắt một cái.
Trong ánh mắt có vài phần đồng cảm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!