Quý Phi Dậy Đi Học
Chương 17: hoàng thượng cố lên, giỏi nhất
Tống Hoành cảnh cáo Tô Đường, bảo nàng ngậm chặt miệng, chuyện phát sinh tối nay không được nói ra ngoài dù chỉ là một chữ.
Tô Đường nhận mệnh, đứng chần chừ ở Dưỡng Nguyên điện, bộ dạng tựa hồ không có ý muốn rời đi.
Tống Hoành nhướng mày: “Còn có chuyện gì?”
Tô Đường ngập ngừng: “Hoàng Thượng, vậy huynh trưởng và gia gia của nô tì. . . . . .”
Tống Hoành vung bàn tay to: “Ngày khác bọn họ sẽ tiến cung yết kiến, trẫm sẽ cho gọi nàng.”
Tô Đường nhớ đến lần trước đại ca đến có gặp mặt nhưng một câu cũng không được nói, lại hỏi: “Vậy nô tì có thể. . . . . .”
Tống Hoành: “Sẽ cho nàng thời gian cùng bọn họ nói chuyện.”
Tống Hoành vừa dứt lời, nét mặt Tô Đường lộ rõ vẻ tươi cười, nàng vui vẻ cúi người trước Tống Hoành: “Nô tì đa tạ Hoàng Thượng!”
Sau đó vô cùng phấn chấn chạy đi, ngay cả bóng dáng nhảy nhót cũng lộ ra niềm hân hoan vui sướng.
Tống Hoành thở dài.
**
Thân là hoàng đế, nhất cử nhất động của Tống Hoành luôn có vô số người nhìn chằm chằm, vì thế chuyện Hoàng Thượng buổi chiều triệu Tô quý phi đến chơi cờ, buổi tối lại lật thẻ bài của Tô quý phi, ngày hôm sau tất cả mọi người trong cung đều biết.
Sau đó Tô Đường ở trong mắt đám cung nhân, hoàn toàn giống như cá muối lật mình, từ một Tô quý phi không được sủng ái, biến thành Tô quý phi quyền thế đầy mình. Hoàng Thượng đã lâu như vậy không lật thẻ bài, người đầu tiên triệu tới chính là nàng, vinh quang thật sự là khiến kẻ khác đỏ mắt.
Sau đó ngay cả Thục Kì cung của Tô Đường so với ngày xưa cũng trở nên náo nhiệt không ít, các tần phi to nhỏ trước đây chưa từng thấy ghé thăm cũng đến, từng câu trong lời nói đều có ý muốn đi theo Tô quý phi.
Trong cuộc chiến đoạt vị ở hậu cung, Đổng quý phi nhìn có vẻ như có quyền lực nhất, từ trước tới nay lại thiếu chút mĩ mạo, không được Hoàng thượng sủng ái, Nhu phi cũng là một người cạnh tranh vị trí Hoàng hậu, tuy rằng nhan sắc động lòng người hơn nữa lại vô cùng được sủng ái, nhưng gia thế bình thường, hơn nữa cũng thiếu khí chất của một bậc mẫu nghi thiên hạ.
Vì thế trước kia các phi tần trong hậu cung đều đứng thành hai hàng đứng sau Đổng quý phi và Nhu phi, cho tới bây giờ lại có không ít đến đứng bên cạnh Tô quý phi xưa nay không được sủng ái, mọi người mới phát hiện trước kia đều đã bỏ quên mất nàng.
Vị Tô quý phi này, gia thế không cần phải nói, trong hậu cung không ai có có thể so sánh với nàng, mỹ mạo, mặc dù cũng giống kiểu của Nhu phi kiều diễm dễ thương, nhưng có khác chút thanh tú động lòng người, hơn nữa hiện tại quan trọng nhất, là nàng có được sự sủng ái của Hoàng Thượng.
Bây giờ cả ba điều kiện đều hội lại một chỗ, vị trí Hoàng hậu đến tay ai chẳng phải chỉ ngày một ngày hai là biết hay sao?
Lời đồn đại đó rơi vào tai Tống Hoành, Tống Hoành nghe Lí Đức Toàn nói xong, cầm cán bút, đăm chiêu.
Thái hậu đương nhiên cũng nghe được tin đồn, đích thân đến Dưỡng Nguyên điện một chuyến, nhắc nhở Tống Hoành đã lâu không đến chỗ của Đổng quý phi, Đổng quý phi tướng mạo đoan trang, lại là biểu muội của hắn, đương nhiên là phải khác các phi tần khác một chút.
Tống Hoành nhìn ra bên ngoài ánh mặt trời vừa lúc tốt, nhớ đến mình đã có mấy ngày không gặp biểu muội, vì thế truyền Lí Đức Toàn nhắn lời, mời Đổng quý phi đến đình nghỉ mát trong hoa viên.
Túy Tân đình ở trên đỉnh một núi giả trong Ngự Hoa viên, địa thế cao, phía trước nhìn ra là cây cối ở Ngự Hoa viên, phía sau là một tiểu hồ xanh biếc, tầm nhìn trống trải, là nơi thích hợp để tài tử giai nhân học đòi văn vẻ, nói chuyện yêu đương.
Đổng quý phi vừa đầy tình ý nhìn Tống Hoành, nhận lấy đĩa điểm tâm từ tay cung nữ: “Đây là mức hoa anh đào nô tì tự tay làm, mời Hoàng Thượng nếm thử.”
Tống Hoành cầm lấy thử một chút, gật đầu nói: “Ngọt thanh vừa miệng, tay nghề của nàng tiến bộ rồi.”
“Đa tạ Hoàng Thượng.” Đổng quý phi vô cùng vui mừng, thẹn thùng cười nói.
Tống Hoành đem miếng mức vừa cắn được một góc kia bỏ lại xuống đĩa, chống đầu nhìn phong cảnh bên ngoài.
Hắn cảm thấy có chút nhàm chán.
Không phải Đổng quý phi không xinh đẹp, cũng không phải mức hoa đào kia không ngon, chỉ là Tống Hoành luôn cảm thấy, cùng ở một chỗ với nữ nhân như Đổng quý phi như vậy, vô cùng mệt mỏi.
Bởi vì lúc nào nàng cũng cung kính, lễ nghĩa, ngôn ngữ lời nói đều theo khuôn mẫu của một tiểu thư khuê cát, tìm không ra một cử chỉ nào sai sót, thậm chí cho tới bây giờ Tống Hoành cũng chưa từng thấy gương mặt nàng tức giận, gương mặt hiền lương lại có chút không thật.
Cho nên Tống Hoành năm đó trong những tần phi lại sủng Nhu phi, bởi vì so với những nữ nhân trong cung, Nhu phi tuy nói đối với hắn cũng vô cùng kính cẩn, nhưng thường cũng có khi làm nũng, Tống Hoành ngược lại cảm thấy thoải mái không ít.
Về phần “tân sủng” mới nổi lên gần đây, Tô Đường, Tống Hoành nghĩ đến nàng, đen mặt.
Lúc nào cũng có thể khiến hắn tức chết, sau đó lại còn đáng thương khiến hắn không thể tìm ra lí do trừng trị nàng, trước nay lại không phát hiện nữ nhân này còn có loại bản lĩnh này.
Đổng quý phi nhận thấy Tống Hoành đang thất thần, hắn an vị ở trước mặt nàng, trong lòng lại nghĩ đến việc khác, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, Đổng quý phi chỉ nhìn thấy vẻ mặt Tống Hoành càng lúc càng nhu hòa, cuối cùng, khóe miệng còn hiện lên ý cười.
Tống Hoành là một đế vương tuấn dật, giữa cảnh non sông tươi đẹp này nhẹ mỉm vười, quả nhiên là làm cho người ta nhìn không chớp mắt.
Đáng tiếc nụ cười này không phải là vì nàng, Đổng quý phi âm thầm cắn môi, một lần nữa lại cất lên giọng nói mang ý cười: “Hoàng Thượng.”
“À?” Tống Hoành phục hồi tinh thần, phát hiện chính mình thế mà lại nghĩ đến nữ nhân Tô Đường kia, hắn âm thầm phỉ nhổ bản thân một phen, sau đó mắt hiện ý xin lỗi thoáng nhìn Đổng quý phi.
Đổng quý phi chỉ cười nói: “Hoàng Thượng đêm nay đến cung nô tì dùng bữa tối có được không?”
Tống Hoành gật gật đầu: “Được.”
Lí Đức Toàn nghe cuộc đối thoại giữa hai người, đột nhiên tiến đến nói khẽ bên tai: “Hoàng Thượng Dưỡng Nguyên điện hôm nay vẫn còn một vài tấu chương, xin hỏi Hoàng Thượng buổi tối trở về phê, hay là để ngày mai phê?”
Trên trán Tống Hoành xẹt qua mấy vạch đen.
Cảm nhận được đây là Lí Đức Toàn đang nhắc nhở hắn, hắn tháng này … cái kia không được, không thể ở cùng Đổng quý phi đêm nay.
Đổng quý phi quả nhiên hiểu chuyện, Tống Hoành còn chưa mở miệng, nàng đã nói: “Nô tì sao dám làm chậm trễ chuyện chính sự của Hoàng Thượng, chỉ cầu có thể cùng Hoàng Thượng dùng xong bữa tối là đủ rồi.”
Tống Hoành: “Ái phi hiền lương.”
Hai người ngồi được một lúc, Tống Hoành liền cùng Đổng quý phi đến cung của nàng dùng bữa tối.
Đổng quý phi muốn đến phòng bếp tận mắt nhìn cung nhân chuẩn bị đồ ăn, Tống Hoành ngồi ở trong phòng uống trà.
Trên bàn bày mấy đĩa điểm tâm được làm hết sức tinh xảo, đều là do đích thân Đổng quý phi làm.
Tống Hoành không hề hứng thú.
Lí Đức Toàn lại vô cùng đúng lúc nhắc nhở một câu: “Hoàng Thượng, hôm nay người nhất định phải suy nghĩ cho long thể của mình ạ.” Đã một lần mất mặt trước Tô quý phi rồi, may mà kiến thức của Tô quý phi không đủ phong phú, nếu đổi thành người dày dặn như Đổng quý phi, chắc chắn sẽ vừa nói không sao, vừa tinh ý mở miệng cỗ vũ: Hoàng Thượng cố lên, Hoàng Thượng giỏi nhất.
Lí Đức Toàn thực đau đầu, ngộ nhỡ Hoàng Thượng vì không muốn mất mặt, thật sự theo ý Đổng quý phi mà cố gắng, kết quả huyết mạch trong cơ thể đi ngược chiều, dương nguyên hao hết, từ nay về sau xx bạo liệt thất bại hoàn toàn thì làm sao bây giờ? Đây là việc ảnh hưởng đến nền tảng đại sự lập quốc, Lí Đức Toàn cảm thấy chính mình thân là một gã hầu trung thành, nhắc lại một lần nữa là hết sức cần thiết.
Tống Hoành âm trầm liếc hắn một cái.
Lí Đức Toàn đành phải ngậm miệng lại.
Tống Hoành vì thế lại nghĩ tới Tô Đường, hắn nghiến nghiến răng cấm, nhìn thoáng qua những món điểm tâm mang đậm tình ý của Đổng quý phi, tựa hồ nhớ tới cái gì, đột nhiên hạ lệnh cho Lí Đức Toàn: “Đến Thục Kì cung, nói với Tô quý phi tự làm cho trẫm hai đĩa điểm tâm, trong vòng hai ngày đưa đến Dưỡng Nguyên điện, trẫm muốn ăn.”
Lí Đức Toàn: “. . . . . .”
Lí Đức Toàn lĩnh mệnh, đi ra đến cửa Nhân Khang cung, sau đó quay đầu lại nhìn bảng hiệu trên cửa, thở dài, tiếp theo liền đi về phía Thục Kì cung của Tô Đường.
Lí Đức Toàn nghĩ đến Tống Hoành đang ở Nhân Khang cung.
Thì ra đây chính là “Thân tại Tào doanh, tâm tại Hán” trong truyền thuyết.
**
Tô Đường nhận được truyền lệnh của Lí Đức Toàn khi đang dùng bữa tối.
Lí Đức Toàn cười tủm tỉm: “Hoàng Thượng nếu muốn ăn điểm tâm do chính tay nương nương làm, nương nương phải biểu hiện tốt một chút.”
Tô Đường thử thương lượng nói: “Lí công công, có phải đầu bếp làm điểm tâm ở Ngự phòng, không còn dùng được nữa?”
“Trong cung ta có một đầu bếp sở trường là làm điểm tâm, nếu không, ta đem hắn tặng cho Hoàng Thượng được không?”
Lí Đức Toàn cười đến thần thần bí bí: “Các đầu bếp trong cung đều rất giỏi, chỉ là Hoàng Thượng muốn nương nương tự tay làm điểm tâm, nương nương người nên làm ngay đi, hai đĩa, nhớ rõ trong vòng hai ngày đưa đến Dưỡng Nguyên điện, không được trễ dù một canh giờ.”
Lí Đức Toàn nói xong liền đi.
Tô Đường nhìn bữa tối trên bàn chỉ mới dùng được một nửa, nhất thời không thiết ăn uống nữa.
Ở bên kia mỗi ngày tan học các giáo viên đều giao cho một đống bài tập về nhà, bây giờ ở trong cung, Tống Hoành lại còn muốn giao bài tập cho nàng làm.
Tống Hoành này lại phát điên cái gì.
Thật sự là khiến người khác đau đầu.
**
Hai ngày sau đến kỳ hạn cuối cùng, Tô Đường và Phúc Căn mỗi người bưng một đĩa điểm tâm nhỏ, chủ tớ đi vào Dưỡng Nguyên điện.
Tống Hoành ở bên trong đọc sách, Tô Đường đem điểm tâm giao cho Lí Đức Toàn: “Lí công công, hai cái này ta đặt ở đây, ngươi cứ như thế này đưa cho Hoàng Thượng, ta đi trước.”
Tô Đường vừa xoay người chuẩn bị đi, bên trong liền truyền đến thanh âm của Tống Hoành: “Tự mình mang vào.”
Tô Đường nhẹ nhàng đem điểm tâm đặt ở trên kỷ trà bên cạnh Tống.
Tống Hoành buống sách trong tay, nhìn thoáng qua.
Bánh đậu xanh, bánh củ từ.
Ngoại hình cũng cơ bản được thông qua, chỉ là so với những món bánh hoa đào, bánh thịt cua, bánh gato mứt táo hạnh,… tinh xảo phức tạp của Đổng quý phi, hai loại điểm tâm dân gian mà nữ nhân ai ai cũng biết làm này cũng quá qua quít rồi.
Tống Hoành nhíu mày: “Trẫm bảo nàng làm điểm tâm, nàng lại làm mấy món này đem đến cho trẫm?”
Tô Đường vẫn bị mắng, nàng vừa tủi thân vừa tức giận, nàng nào đã từng làm điểm tâm trước kia, hai đĩa điểm tâm này suýt nữa đã lấy cái mạng nhỏ của nàng rồi, thất bại nhiều lần như vậy, không dễ dàng gì mới làm được hình dáng dễ nhìn như thế, mang đến đây Tống Hoành còn chưa ăn đã mở miệng ghét bỏ.
Tô Đường thấp giọng nói: “Hoàng Thượng nếu không thích, nô tì mang đi là được.”
Nàng mang về tự ăn, hai đĩa điểm tâm này rất giống với nàng đã từng ăn, hương vị không tệ.
Tống Hoành hừ một tiếng, chỉ đến vị trí đối diện: “Ngồi.”
Tô Đường chỉ có thể ngồi xuống, nàng vô cùng im lặng, một mực yên tĩnh không nói.
Tống Hoành lại tiếp tục đọc sách.
Tuy rằng rất không hài lòng thừa nhận, nhưng Tống Hoành vẫn phát hiện, nếu người ngồi đối diện hắn là Tô Đường, trong lòng hắn thực sự vô cùng thư thái, không phải nhàm chán như đối diện với Đổng quý phi, mà là một loại thoải mái không thể giải thích được.
Tống Hoành cảm thấy về sau cùng lắm thì sẽ gọi Tô Đường đến cùng hắn đọc sách là được rồi, dù sao hắn cũng là Hoàng đế hắn muốn thế nào được cái đó.
Trong lòng Tống Hoành nghĩ như vậy, xem sách một hồi, muốn ăn một chút điểm tâm.
Bánh củ từ trên bàn của Tô Đường màu sắc trắng như tuyết, thoạt nhìn có phần tươi mát.
Không biết như thế nào, Tống Hoành đột nhiên nghĩ đến đêm kia, chủ nhân của chiếc bánh này, cả người da thịt tựa hồ còn trắng hơn một phần, toàn thân trắng tinh tế, tướng mạo thanh tú đơn thuần, thân thể. . . . . . cũng quyến rũ đến cực điểm.
Nếu không phải đêm đó uống nhầm chén thuốc, Tống Hoành cũng không thể cam đoan chính mình kế tiếp sẽ làm ra hành động điên cuồng gì nữa.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy cổ họng khô nóng, không ăn miếng bánh kia, mà bưng chén trà lên uống một ngụm.
Tô Đường nhìn thấy tay Tống Hoành vừa đưa đến miếng bánh lại thu tay về, tưởng hắn ghét bỏ, lặng lẽ cắn cắn môi.
Lúc này, Lí Đức Toàn bỗng nhiên đi đến, biểu tình trên mặt cứng lại, hắn liếc nhìn Tô Đường một cái, sau đó lại đến kề bên tai Tống Hoành, nói hai câu.
Tống Hoành đột nhiên quăng ngã chén trà trên tay, cả giận nói: “Tư thông*?!”
(*) Lén lút qua lại, thông dâm.
Chén trà sứ vỡ toang, Tô Đường sợ tới mức vội vàng chạy đến quỳ trên mặt đất.
Tư thông? Tô Đường nghe ra thái độ tức giận Tống Hoành, đột nhiên nghĩ chuyện lần trước ở Lãnh cung, nhất thời cả người mền nhũn.
Lí Đức Toàn cũng bị dọa không nhẹ: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, đã bắt được quả tang, các vị nương nương cũng đang chờ, mời Hoàng Thượng đi xem xem.”
Tống Hoành phẩy tay áo một cái, đứng dậy.
Hắn quay lại nhìn thoáng qua Tô Đường: “Nàng cũng theo trẫm.”
Tô Đường giãy dụa đứng lên, đi theo sau Tống Hoành, tim đập như nổi trống.
Nếu như bị Tống Hoành phát hiện nàng kỳ thật đã sớm biết chuyện Trầm tài nhân cùng thị vệ tư thông, nàng còn có thể giữ được cái mạng nhỏ này hay không?
Làm sao bây giờ.
Tô Đường gấp đến độ vân vê khăn tay, cúi đầu nhìn đường, không nhìn đến Tống Hoành phía trước.
Vì thế Tống Hoành nhìn thấy lối rẽ, Tô Đường vẫn hướng người đi thẳng.
Lí Đức Toàn lập tức kéo Tô Đường trở về: “Nương nương, ngươi đi nhầm hướng rồi, không phải hướng này.”
Tô Đường”A” một tiếng, ngẩng đầu: “Người tư thông Trầm tài nhân, không phải ở tại Lãnh cung sao?”
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Im lặng.
Im lặng như tờ.
Tô Đường cảm thấy một giây dài như cả năm, cảm thấy đã đến thời điểm mình kề cận cái chết.
Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng mới nghe Tống Hoành nhả ra vài chữ từ kẽ răng:
“Người tư thông còn có. . . . . . Trầm tài nhân?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!