Quý Phi Dậy Đi Học
Chương 28: cố diệc dữ lấy thân thử độc
Tống Hoành lúc này đi tìm chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp dường như cũng dự đoán được hắn sẽ đến, đặt sẵn hai ly trà, kéo ghế dựa, ý bảo Tống Hoành ngồi xuống.
“Học sinh Tống Hoành à.” Chủ nhiệm lớp ngồi vào chỗ đối diện Tống Hoành, “Thầy muốn nói chuyện nghiêm túc với em.”
Chủ nhiệm lớp nghĩ từ tình cảnh gia đình cho tới thành tích học tập của Tống Hoành, sau đó lại nghĩ từ thành tích học tập cho tới tương lai cuộc sống sau này.
Lời nói thành khẩn: “Tống Hoành à, em tuổi còn nhỏ, tương lai còn rất dài, tuy nói hiện tại. . . . . . Rất nhiều quốc gia đã hợp pháp rồi, nhưng thầy vẫn không hy vọng em chọn một con đường gian nan như vậy.”
Tống Hoành nhướng mày.
Cái gì vậy? ? ?
Chủ nhiệm lớp nhân từ nhìn Tống Hoành: “Em là do bà nội nuôi lớn, cho dù không lo lắng cho bản thân mình thì cũng phải nghĩ đến bà nội, bà ấy nhất định cũng hi vọng được ôm một đứa chắt trai, có thể chấp nhận nổi em. . . . . . là cái kia không?”
“Ta thế nào?” Tống Hoành nghe mơ mơ hồ hồ.
Chủ nhiệm lớp thở dài một hơi: “Em không nên thích Cố Diệc Dữ nữa, trên thế giới nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, buông tha cho Cố Diệc Dữ, được không?”
. . . . . .
Im lặng.
Trầm mặc.
“Thích. . . . . . Cố Diệc Dữ?” Tống Hoành từ răng nanh phun ra mấy chữ này.
**
Tô Đường cũng không biết Hoàng Thượng vì cái gì đột nhiên lại bị chuyển đi, chỉ là phía sau đột nhiên thiếu một giám thị, cảm giác thật sự vui vẻ cực kỳ.
Tô Đường vui vẻ cho đến khi vào tiết, Tống Hoành từ văn phòng giáo viên trở về đi ngang qua chỗ bên cạnh cô, quét mắt liếc cô một cái.
Tô Đường nhất thời cảm thấy sau lưng trống trải mát mẻ, hận không thể chui đầu vào trong hộc bàn.
Tống Hoành cảm thấy nụ cười sán lạn trên mặt Tô Đường thoạt nhìn vô cùng chói mắt.
Hắn trở lại chỗ ngồi mới của mình, mới vừa ngồi xuống, người ngồi chỗ này trước đó quay lưng xuống.
“Tống Hoành.” Đang nói chính là Viên Linh Linh, chủ nhiệm lớp chuyển Tống Hoành đến ngồi phía sau lưng hoa khôi Viên Linh Linh, trong lớp không ít nam sinh đều hâm mộ.
Tống Hoành đem bình nước đặt trên bàn “Hử” một tiếng.
Viên Linh Linh rất không khách khí đem hai cánh tay đặt trên bàn Tống, thân mình sáp lại trước mặt Tống Hoành: “Tống Hoành, tớ cảm thấy gần đây cậu thay đổi nhiều lắm nha, so với trước kia quả thực giống như hai người khác nhau.”
Lúc nói chuyện Viên Linh Linh tiến lại rất gần, Tống Hoành ngửi được một mùi hương nũng nịu, hắn không khỏi nhíu nhíu mày, nhớ đến đám cung phi xinh đẹp đẫy đà trong cung.
Tống Hoành ngã mình, tựa lưng vào ghế ngồi, cố ý nín thở: “Cho nên? Có chuyện gì không?”
“Không có việc gì thì không thể nói với cậu vài câu sao?” Viên Linh Linh giận dỗi một câu, nhìn thấy giáo viên sắp tới, quay lên.
Tống Hoành một tay chống cằm, một tay gõ gõ đầu ngón tay trên bàn, tựa hồ đang nhớ lại cái gì đó.
Trên người Tô Đường có hương vị gì?
Trước tiên phải tìm cô tính tính sổ.
**
“Hoàng Thượng. . . . . . Hoàng Thượng ngài đừng như vậy Hoàng Thượng. . . . . .”
“Hoàng Thượng. . . . . . A. . . . . .Người nhẹ một chút. . . . . . Hoàng Thượng. . . . . .”
“Hoàng Thượng thứ tội. . . . . . Hoàng Thượng không cần. . . . . .”
Tống Hoành nghe từng tiếng từng tiếng, mặt đen.
“Im miệng, không cho nói.” Hắn hạ giọng, hung tợn cảnh cáo.
Tô Đường không dám lên tiếng, mắt ngập nước, vẻ mặt mê mang cùng ủy khuất.
Tống Hoành nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Đường, ngón cái bóp lấy hai gò má cô, miệng Tô Đường không khỏi mở ra, không thể khép lại, như là một con cá nhỏ đang phun bọt nước.
Tống Hoành cảm thấy làn da dưới cách tay mềm mịn dễ chịu, càng thêm hứng thú nhéo nhéo.
Quai hàm Tô Đường mỏi nhừ, gương mặt thời gian dài bị Tống Hoành nắm chặt, nước miếng bắt đầu tiết ra.
Tô Đường có một loại dự cảm không tốt, bắt lấy tay Tống Hoành ở trên mặt cô, vừa lắc lắc đầu ý bảo hắn buông ra, vừa nói mấy câu không rõ ràng: “Hoàng Thượng. . . uông a (buông ra). . . ta phải. . . . . . ta phải. . . . . .”
Tống Hoành rất thích bộ dạng của cô nằm trong tay hắn, cố ý nhướng mi, nhe răng cười nói: “Nàng nói cái gì? Ta nghe không rõ?”
Tô Đường khóc không ra nước mắt, chỉ cảm thấy nước miếng dưới lưỡi và bên trong răng nanh càng lúc càng nhiều, Tống Hoành lại còn dùng lực nhéo nhéo, một dòng chất lỏng như hồ dính chảy ra từ miệng cô, chảy ra môi cô, theo cằm của cô, lạch cạch, một giọt rơi trên tay ai đó đang nắm lấy mặt cô.
Tống Hoành: “. . . . . .”
Cuối cùng cũng buông tay.
Tô Đường xoa xoa quai hàm bị nắm đến mỏi nhừ của mình, hoạt động cằm một chút xác định cằm không trật khớp, sau đó nhìn Tống Hoành từ đâu lôi ra một cái khăn tay, vẻ mặt ghét bỏ chà lau nước miếng của cô trên tay.
Tô Đường đang ôm gương mặt nhỏ nhắn của mình, không biết lại chọc tới chỗ nào của Tống Hoành, vừa tan học đã bị hắn kéo đến góc cầu thang bắt nạt, ủy khuất không chịu được: “Hoàng Thượng ~”
Mềm nhũn, nũng nịu, mang theo vài phần lên án ủy khuất.
Tính khí nóng nảy của Tống Hoành cũng không bùng phát.
Hắn nhìn Tô Đường, cô gái mặc bộ đồng phục màu xanh trắng rộng thùng thình, trên chân là một đôi giày vải đã phai màu, tóc ở sau đầu buộc đuôi ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn không phấn trang điểm, làn da trơn bóng trắng nõn, mặt mày nhu hòa, mũi khéo léo tinh xảo, ngũ quan không tính là kinh diễm, nhưng kết hợp với nhau lại thấy vô cùng thích hợp, tỏa ra khí chất phù hợp với tuổi thanh thuần ngây thơ của cô.
Tống Hoành vẫn điều chỉnh cho giọng nói lạnh lùng: “Nàng có biết nàng sai chỗ nào rồi không?”
Đôi mắt Tô Đường trông mong nhìn hắn, lắc lắc đầu.
Mẹ nó! Thấy Tống Hoành lặng lẽ mắng một câu thô tục trong bụng.
Hắn có chút buồn bực vò đầu, giống như đột nhiên phát cáu, cuối cùng thở dài một hơi, không thể nề hà nói: “Quên đi, nàng đi đi.”
“Vậy nô tì cáo lui trước.” Tô Đường lập tức xoay người, nghĩ thầm rằng đầu óc Hoàng Thượng lại hư hỏng gì rồi, chạy mau, chạy mau.
Chỉ là cô chạy chưa được hai bước, phía sau lại vang lên âm thanh giống như tiếng chuông từ địa ngục: “Từ từ.”
Tô Đường rớt quai đeo cặp sách, cho dù trong lòng có một vạn tiếng kêu gào không muốn, nhưng vẫn dừng bước, chậm rãi xoay người.
Tô Đường thấy Tống Hoành từng bước một tới gần cô.
Tô Đường không tự chủ được lui lại sau, cho đến khi cặp sách phía sau đụng phải vách tường.
Hoàng Thượng vì cái gì dùng ánh mắt này nhìn cô. . . . . .
Thật đáng sợ. . . . . .
Tô Đường lắc lắc đầu, mắt thấy Tống Hoành càng ép càng gần.
Hai tay Tống Hoành chống lên vách tường phía sau Tô Đường. Cúi đầu nhìn cổ cô gái trắng nõn, ngửi được trên người cô có chút mùi thơm như có như không, không biết như thế nào, nghĩ tới thanh âm vừa nãy “Hoàng Thượng không cần”, “Hoàng Thượng nhẹ một chút”.
Nam nhân, nhất là nam nhân đã trải qua quá trình đó, có thể tùy theo tưởng tượng nghĩ đến rất nhiều thứ.
Tô Đường căng thẳng đến mức nổi điên.
Tống Hoành cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, không dễ dàng gì mới đuổi được ý nghĩ hổ thẹn trong đầu kia, nhắm mắt lại, cúi đầu, ghé vào cổ Tô Đường, hung hăng cắn một phát.
Không có vị son phấn, rất dễ chịu.
Tống Hoành vùi đầu, không khỏi nhếch môi mỉm cười, cảm thấy xương cốt tứ chi giống như đang ngâm mình trong một dòng nước sạch sẽ, vô cùng thư thái.
Tô Đường đứng im tại chỗ như tượng, không dám động đến cái đầu đang ghé vào cổ cô, trong lòng thống khổ lại chua xót.
Thậm chí cảm thấy mỗi ngày bị Tống Hoành tra tấn như vậy, nhận hết những giày vò cùng tàn phá tâm lí, còn không bằng để hắn trực tiếp giết chết cô.
Tống Hoành chôn ở cổ Tô Đường ngậm thêm mấy cái, rốt cục ngẩng đầu lên, bàn tay vỗ vỗ đỉnh đầu Tô Đường, từ giọng nói có thể nghe ra tâm tình không tồi: “Về đi.”
Tô Đường chạy như ma đuổi.
Cô chạy đến một nơi Tống Hoành đuổi không kịp nữa, lúc này mới dám dừng lại, nâng cánh tay lên, ngửi ngửi quần áo của mình.
Không ngờ Hoàng Thượng lại thích ngửi quần áo của người khác.
Sở thích này quả thực quá hèn.
**
Tống Hoành đứng yên tại chỗ, nhìn thấy bóng dáng Tô Đường “thẹn thùng” bỏ chạy, đột nhiên cảm thấy về sau phải coi trọng Tô Đường này một chút.
Chính xác ra là thay đổi một chút ấn tượng về Tô Đường trước kia ở trong lòng hắn.
Trước kia ba năm, ấn tượng của hắn đối với Tô Đường đơn giản chỉ là nữ nhân Tô gia, có chút tư sắc, tính tình chất phác, ở trong cung không có cảm giác tồn tại, ở chung khiến cho người ta cảm thấy cô là một mỹ nhân đầu gỗ.
Đầu lưỡi Tống Hoành đè qua má trái, vân vê ngón tay, nhớ lại xúc cảm khi nãy chạm phải mặt cô.
Đây không phải là người ở chung sẽ cảm thấy cô là một mỹ nhân đầu gỗ nha, những ngày này của hắn, ở cạnh Tô Đường tồn tại một cảm giác vô cùng đặc biệt. . . . . . mạo hiểm kích thích.
Hắn đột nhiên phát hiện mỹ nhân đầu gỗ này quả thật là có hơi ngốc, nhưng mà trên người hình như lại có một loại ma lực, cô chỉ cần đứng ở nơi nào, thoáng nhìn ngươi liếc mắt một cái, có thể gợi lên cảm giác ham muốn được giày vò, bắt nạt, khiến ngươi tức giận hơn nữa là dù bị ngươi nắt nạt, cũng không biết phản kháng, chỉ biết khóc như mưa, cuối cùng làm cho ngươi áy náy không thôi lại muốn đi dỗ dành.
Tống Hoành đột nhiên nở nụ cười, quyết định sau khi tỉnh mộng hồi cung, liền xếp Tô Đường vào hàng ngũ sủng phi.
Trước kia hắn luôn vì chuyện Tô gia mà cố ý cách xa cô, nhưng hiện tại, hắn đột nhiên chẳng để ý Tô Đường có là Tô quý phi gia thế lừng lẫy hay không cũng được hắn sủng ái.
Bởi vì hắn phát hiện Tô Đường căn bản không phải thuộc loại tính tình ỷ vào gia thế, hơn nữa mặc dù được sủng, cô cũng không cũng không có dã tâm lẫn trí thông minh để đi tranh giành vị trí trong cung.
Còn hơn hai vị Đổng quý phi cùng Nhu phi đứng ngồi không yên kia, Tống Hoành cho rằng Tô Đường quả thực khiến người khác yên tâm.
Hơn nữa còn có một chút. . . . . .
Con ngươi Tống Hoành trầm xuống, trong đầu nghĩ đến một ý nghĩ sâu xa.
Hắn đột nhiên rất muốn vào đêm khuya yên tĩnh, tự tay cảm nhận tỉ mỉ da thịt tinh tế mềm mại kia, nghe thanh âm trầm bổng từ đôi môi đỏ mọng…
**
Tống Hoành là hoàng đế, hoàng đế nếu nói phải biểu đạt cảm nhận của hắn rằng ngươi không tệ, hắn rất thích, thường dùng nhất chẳng qua chỉ là vài câu khích lệ ở đầu lưỡi, sau đó lại thưởng cho ngươi vài đồ vật này kia để cổ vũ.
Người bình thường được Thánh Thượng ban cho, cơ bản đều kinh sợ, sau đó là cung phụng.
Tống Hoành không biết Tô Đường yêu thích cái gì khác, chỉ nhớ rõ cô rất thích ăn.
Ở trong cung thì thường xuyên ăn điểm tâm, hoa quả, ở thế giới này lại thích đến các cửa hàng mua các loại đồ ăn vặt.
Tống Hoành lựa chọn vô cùng có tâm, đặt biệt mua cho Tô Đường bánh mì sô cô la của Quảng Hồng mà cô đã muốn ăn rất lâu rồi.
Bánh mì sô cô la ở cửa hàng này quả thật rất nổi, tuyên bố rằng dùng bột mì, sô cô la nhập khẩu từ nước ngoài, số lượng đem bán, giá cả so với bánh mì sô cô la bình thường gấp hơn mấy lần, hơn nữa mỗi lần mua đều phải đứng bên ngoài xếp hàng.
Tống Hoành cầm theo một hộp bánh vô cùng tinh xảo, cảm thấy đem đi tặng, vô cùng phù hợp với thân phận hoàng đế của hắn.
Đây là lần đầu tiên hắn thật sự nghiêm túc suy nghĩ phải thưởng cho nữ nhân cái gì.
**
Buổi sáng, Tô Đường lại dậy trễ, chưa kịp ăn điểm tâm, chui đầu vào chỗ ngồi gặm bánh bao.
Tống Hoành đi tới, đem hộp bánh nhẹ nhàng đặt ở trên bàn Tô Đường, sau đó hai tay đút ở bên trong túi quần, nơi này không có thái giám tuyên phần thưởng, hắn chỉ có thể tự mình ra tay, mang theo vài phần kiêu ngạo: “Trẫm thưởng cho nàng, cầm ăn đi.”
“Hả?” Tô Đường gặm bánh bao ngẩng đầu, khóe miệng long lánh vết dầu mỡ, nhất thời chưa kịp phản ứng lại.
Tống Hoành đã kiêu ngạo đi rồi.
Tô Đường nhìn hộp bánh mì trên bàn, đây là loại bánh mì sô cô la mà cô thích đã từ rất lâu rồi lúc nào đi học cô cũng nhìn qua, sợ tới mức hung hăng nuốt xuống một miếng bánh bao, thiếu chút nữa nghẹn.
Hoàng Thượng, vì cái gì đột nhiên thưởng cho cô?
Chuyện này thật sự khác thường!
Tô Đường còn nhớ rất rõ sau khi gả cho Tống Hoành, hắn chưa từng thưởng cho cô thứ gì, Nhu phi, Đổng quý phi mỗi ngày xem phần thưởng của hắn như một thứ đồ quý báu, châu báu, trang sức, đồ trang điểm xinh đẹp từ Tây Dương quốc tiến cung, đem rêu rao khắp nơi. Tô Đường cũng chỉ có hai cái vòng tay vô cùng bình thường —— ngày lễ, ngày tết, khi tần phi trong hậu cung mỗi người đều được phát một cái loại này.
Tô Đường đột nhiên có chút không dám đưa tay.
Cô quả thực rất thích bánh mì này, chỉ là vì cái gì, vì cái gì Tống Hoành muốn cho cô?
Từ trước tới nay hắn chưa từng thưởng cho cô cái gì tốt nha.
Tô Đường hồ nghi sờ sờ chóp mũi.
Việc này thình lình xảy ra, tất có cổ quái.
Tô Đường nhìn chằm chằm hộp bánh mì trên bàn mình, Cố Diệc Dữ lúc này cũng vừa tới phòng học, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tô Đường giấu trên bàn cái gì đó.
“Cái này không phải bánh mì của Quảng Hồng sao?” Cố Diệc Dữ tò mò quay qua, “Cậu mua?”
“Không phải.” Tô Đường lắc đầu.
Cô quay đầu nhìn nhìn Cố Diệc Dữ, hỏi: “Cậu muốn ăn không?”
Cố Diệc Dữ vui vẻ nói: “Cậu chia cho tôi một nửa?”
Tô Đường cắn môi, đem hộp bánh mì đẩy qua bàn Cố Diệc Dữ: “Tôi cho cậu hết.”
Tống Hoành tặng, cô tạm thời không dám ăn, để cho Cố Diệc Dữ lấy thân thử độc đi.
Cố Diệc Dữ được cho bánh mì, trong lòng đột nhiên có chút hổ thẹn.
Tuy rằng nói trước kia đều là ăn không trả tiền đồ ăn vặt của Tô Đường, nhưng cái này có chút đắt tiền, cô cho hắn hết, khiến hắn cảm thấy không nên ăn không của người ta.
Cố Diệc Dữ nghĩ nghĩ, lấy từ trong túi sách ra một túi sợi cay Ngũ Mao Tiền*, để trên bàn Tô Đường: “Coi như tôi đổi với cậu.”
(*) Ngũ Mao Tiền: một loại đồ ăn vặt, dạng cây dài, cay, được làm từ bột, có rất nhiều phụ gia thực phẩm.
Tô Đường: “. . . . . .”
**
Thời gian nghỉ giữa giờ.
Cố Diệc Dữ vùi đầu lấy sách che mặt, miệng đầy màu đen của sô cô la.
Tống Hoành vốn muốn quay đầu lại nhìn Tô Đường, lại không thấy Tô Đường đâu, sau đó vô tình nhìn thấy miệng Cố Diệc Dữ đầy sô cô la.
Trong lòng hắn bắt đầu dâng lên một loại dự cảm không tốt, đi đến bên cạnh Cố Diệc Dữ: “Bánh mì này của ngươi từ đâu ra?”
Cố Diệc Dữ cũng không ngẩng đầu lên: “Tôi dùng sợi cay đổi với Tô Đường.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!