Quý Phi Dậy Đi Học - Chương 46: nàng cái gì cũng đều không có
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
32


Quý Phi Dậy Đi Học


Chương 46: nàng cái gì cũng đều không có


Tống Hoành thất bại đến tột đỉnh.
 
Hắn không biết làm thế nào thì Tô Đường mới có thể không cần phòng bị và sợ hãi hắn như vậy, hắn hận không thể lôi trái tim từ trong lồng ngực ra cho Tô Đường nhìn một cái.
 
Tô Đường vẫn không gọi một tiếng “A Hoành”, sau khi đưa nàng đến góc đường Tô gia Tống Hoành rốt cuộc cũng cam lòng rời đi, Tô Đường đứng tại chỗ nhìn bóng dáng thất bại của Tống Hoành, trong lòng rầu rĩ.
 
Mặc kệ hắn, Tô Đường lắc đầu, quyết định không thèm nghĩ đến những chuyện phiền lòng này nữa, trở lại trong phủ.
 
“Tiểu thư đã về rồi.” Tô Đường vừa hồi phủ, Xuân Hỉ liền cười tủm tỉm chào đón.
 
Xuân Hỉ biết hôm nay Tô Đường phải đi xem mặt tiểu công tử của Cố gia, nàng bước nhỏ theo sau Tô Đường, nhìn thấy Tô Đường trước đây còn hồn nhiên sáng sủa, mỗi ngày đều vui tươi hớn hở, từ sau khi vào cung, tiểu thư hồn nhiên vui vẻ trải qua cuộc sống gò bó trong cung, chỗ nào cũng đều là quy củ trói buộc, Xuân Hỉ thấy Tô Đường ở trong cung cũng xem như là nhàn nhã, kỳ thật trong lòng biết rõ ở chỗ sâu nhất trong lòng Tô Đường cũng không hề hạnh phúc, bây giờ Tô Đường quay về Tô phủ, trong lòng Xuân Hỉ hy vọng Tô Đường có thể tìm được một lang quân như ý. Tô Đường thật sự là một chủ tử tốt, trước kia ở trong cung, dù vị nương nương nào tính tình ôn nhu hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ khiến cho đám nô tài chịu chút ủy khuất, nhưng Xuân Hỉ theo Tô Đường nhiều năm như vậy, lại chưa từng thấy nàng trách móc nặng nề một hạ nhân nào.
 

 
Tô Tranh nghe Tô Đường đã trở về, lập tức gọi nàng đến phòng mình, nắm cánh tay nhỏ bé của Tô Đường, vẻ mặt hiền lành hỏi: “Đường Nhi hôm nay thế nào hả? Có vui không?”
 
Tô Đường gật gật đầu.
 
Tô Tranh cười hỏi: “Gặp tiểu công tử Cố gia rồi phải không? Các con hàn huyên chuyện gì? Đường Nhi thấy Cố công tử người này thế nào?”
 
Tô Đường đỏ mặt: “Ai da, gia gia ~”
 
Tô Tranh rất kiên nhẫn: “Đường Nhi nói cho gia gia nghe được không? Gia gia muốn nghe một chút.”
 
“A ——” Tô Đường phồng má, nàng đem chuyện buổi chiều nàng cùng Cố Diệc Dữ tán gẫu trước khi gặp Tống Hoành kể với Tô Tranh, một chữ cũng không nhắc đến chuyện sau đó Tống Hoành xuất hiện.
 

Tô Đường dám khẳng định, nếu gia gia biết cháu gái đi xem mặt lại bị Hoàng Thượng quấy nhiễu, chắc chắn sẽ lập tức tiến cung liều mạng với Tống Hoành.
 
Gia gia và Hoàng Thượng từ lâu đã đối chọi gay gắt như thế nào rồi. Tô Đường phiền muộn nghĩ.
 
Tô Tranh vô cùng cao hứng, còn tưởng rằng Tô Đường đỏ mặt nói năng ngập ngừng là do nữ nhân thẹn thùng.
 
Tìm hiểu xong chuyện tình cảm hôm nay của Tô Đường, Tô Tranh lại bảo mấy tú nương tiến vào, đo may xiêm y cho Tô Đường.
 
Đại ca Tô Tồn của Tô Đường vài ngày nữa sẽ cùng tiểu thư Cố gia thành thân, người của Tô gia Tô Tranh, Tô Đường, Tô Từ, từ gia đinh quét tước đến đầu bếp trong nhà bếp, ai nấy cũng đều vui sướng, vội vàng may đồ mới để tham gia hôn lễ.
 
Tô Tranh lại lặng lẽ dặn mỗi người đều phải may hai bộ đồ mới, xong hôn sự của đại ca Tô Đường, phỏng chừng không bao lâu liền đến phiên Tô Đường.
 
Tô Tranh nhìn thấy trong phủ giăng đèn kết hoa, trong lòng vô cùng viên mãn.
 
***
Dưỡng Nguyên điện.
 
Tống Hoành ngồi dưới ánh đèn trái lo phải nghĩ.
 
Nếu Cố gia thật sự mặt dày muốn cưới Tô Đường, hắn dường như lại không dễ giải quyết.
 
Hôm nay Cố Diệc Dữ không biết xấu hổ xin cưới vợ trước của hoàng đế khiến hắn trở tay không kịp, may mắn nhờ có Tô Đường, không có hứng thú với tiểu tử kia, nếu không. . . . . .
 
Tống Hoành cắn chặt răng, cho dù hắn chết cũng quyết không đem Tô Đường chắp tay dâng tặng cho người khác.
 
Phải nghĩ một biện pháp nhất lao vĩnh dật*.
(*) Nhất lao vĩnh dật: một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã.
 
Lí Đức Toàn đứng bên cạnh Tống Hoành, không biết vì sao đột nhiên khe khẽ thở dài.
 
Thanh âm hắn thở dài rất nhẹ, nhưng vẫn bị Tống Hoành nhạy tai nghe được, Tống Hoành quay đầu nhìn hắn một cái, phát hiện lão nô tài này đang thất thần, mặt co mày cáu.
 
Giống như ai thiếu tiền hắn.
 
Tống Hoành: “Không có chuyện gì thì thở dài cái gì hả?”
 
Lí Đức Toàn giật mình, Tống Hoành là đang nói với hắn, lập tức quỳ xuống: “Nô tài đáng chết nô tài đáng chết, quấy rầy Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thứ tội.”
 
Tống Hoành: “Đứng lên, trẫm hỏi ngươi nói.”
 
Lí Đức Toàn từ dưới đất đứng lên, may Tống Hoành không trách tội, lại thở dài một tiếng.
 
Thì ra là hôm nay hắn cầm ngân phiếu xuất cung đến ngân hàng tư nhân lấy bạc, người của ngân hàng tư nhân lại nói với hắn là hết ngân phiếu mặt.
 
Lí Đức Toàn chạy liên tiếp đến mấy ngân hàng tư nhân, đều nói như vậy, hơn nữa nhanh nhất thì cũng phải đợi cho đến cuối tháng mới có thể lấy được tiền mặt.
 
“Tại sao lại như vậy?” Tống Hoành nhíu nhíu mày, ngân hàng tư nhân trong kinh thành mà không có tiền mặt, thật sự là chuyện lạ.
 
Lí Đức Toàn bắt chước ngữ khí tiểu nhị trong ngân hàng tư nhân: “Hiện ngân này a, tất cả đều bị các lão quan gia trong kinh thành rút hết rồi, hay là cuối tháng lão gia lại đến đi.”
 
Thì ra là từ sau khi Tống Hoành vung tay phê chuẩn cho hôn sự của con cái nhiều quan viên trong kinh thành, rất nhiều quan viên thậm chí thường dân vì muốn được tặng vật, đặt biệt đem hôn sự đặt vào mấy ngày này, muốn mượn không khí vui mừng được Thánh Thượng ban hôn. Mà này lập gia thất thì lại là cần bạc để giữ thể diện, của hồi môn của tân nương phải dùng tiền mặt, trang phục xuất giá thịnh hành kiểu để ở trong rương lớn cho người ta khiêng tới, vừa khí phái vừa có mặt mũi, sính lễ của nhà trai lại muốn dùng tiền mặt, khiêng mấy thùng lớn đến nhà tân nương, bày tỏ thật lòng muối cưới xin, nhưng chủ yếu là muốn phô trương, cũng vì đều là phần tử quan chức, không thể thiếu nịnh bợ, xã giao.
 

Cứ như vậy, người lập gia thất càng lúc một nhiều, đặc biệt là con cái các lão quan gia nhiều tiền, ngân hàng tư nhân trong kinh thành tồn kho tự nhiên trở nên căng thẳng.
 
Nếu là bình thường tùy lễ thì vẫn còn ổn, mấu chốt là có quan viên mượn danh mừng việc hỉ mà hối lộ, có khi triều đình muốn quản cũng không biết quản như thế nào.
 
Tống Hoành nhíu nhíu mày: “Trong kinh gần đây ai có hỉ sự?”
 
Lí Đức Toàn nghĩ nghĩ nói: “Nhà có hỉ sự rất nhiều a, nhưng mà muốn nói lớn nhất, vẫn là việc hỉ của Tô tướng quân cùng tiểu thư của Cố gia trưởng viện Hàn Lâm.”
 
Tống Hoành gật gật đầu. Tô Tồn muốn thành hôn với nữ nhân của Cố Chi Tung trưởng viện Hàn Lâm Viện hắn đã biết.
 
Lí Đức Toàn lập tức lại nói: “Hoàng Thượng, Tô lão Đại nhân cả đời làm quan thanh liêm, trăm triệu lần không phải loại . . . . .”
 
“Tất nhiên trẫm biết.” Tống Hoành ngắt lời Lí Đức Toàn, tựa hồ đang nghĩ đến cái gì.
 
Chỉ thấy hắn yên lặng suy tư một hồi, đột nhiên lập tức cười ra tiếng.
 
Lí Đức Toàn bị điệu cười Tống Hoành dọa đến nổi cả người nổi da gà: “Hoàng Thượng, đây là. . . . . . ?”
 
Tống Hoành nhìn Lí Đức Toàn chỉ cảm thấy hắn bây giờ không biết sao lại rất thuận mắt, bàn tay to vung lên: “Ngươi ký thiếu bạc, đến nhà kho lĩnh hai trăm lượng bạc đi, trẫm thưởng.”
 
Lí Đức Toàn: “. . . . . . . . . . . . . . . . . .”
 
Vui mừng quá đỗi.
 
***
Sau đó vì để phòng ngừa một số quan viên có lòng dạ muốn kết bè kết cánh, Thánh Thượng ban bố con cháu của các quan viên trong triều không được tự mình kết thông gia, nếu có ý muốn thông hôn, bắt buộc phải báo lên trước mặt Thánh Thượng xem qua một lần, Thánh Thượng xem qua cảm thấy thích hợp, liền ân chuẩn hai người lập gia thất, sau khi pháp lệnh được ban bố không bao lâu, đột nhiên lại hạ một pháp lệnh khác.
 
Lần này là vì phòng ngừa các quan viên mượn danh nghĩa mừng chuyện hỉ mà tư thu hối lộ. Điều lệ trong pháp lệnh đầu tiên là ca ngợi tiết kiệm truyền thống đạo đức của triều đại ta, sau đó tuyên bố Thánh Thượng đề xướng nếp sống tiết kiệm trong khi tổ chức việc hiếu hỉ,  nhưng đối với những người tham gia tiệc hỉ, mức tiền biếu phải nằm trong một giới hạn quy định. Pháp lệnh vừa ban bố, những quan viên trong kinh gần đây phải theo lễ nghi mà chi ra không ít tiền biếu đến mức không thở nổi lập tức vỗ tay tỏ ý vui mừng.
 
Nhưng ở trong điều lệ, còn thêm vào một quy định nhỏ.
 
Nếu trong nhà liên tiếp hai lần hôn sự, thì khoảng cách thời gian phải cách nhau hơn một năm.
 
Tô Tranh vừa nghe xong liền đùng đùng tức giận, còn nói vài tiếng tiểu tử hay lắm, tiểu tử hay lắm, biết rõ Đường Nhi cùng Cố công tử hai bên đều có cảm tình với nhau, đây rõ ràng chính là  nhằm vào Tô gia bọn họ, nhằm vào Đường Nhi!
 
Đầu tiên là tái giá phải cần ngươi đồng ý, sau đó lại không cho tổ chức hai tiệc hỉ liên tiếp nhau, biết rõ hôn lễ của đại ca Tô Đường đều đã định rồi, nên tuyên bố ngăn cản Đường Nhi và Cố công tử.
 
Tô Tranh không rõ tiểu tử kia rốt cuộc là dư tình chưa dứt với Đường Nhi, hay là đơn giản không muốn thấy Đường Nhi được hạnh phúc.
 
Dù sao tiểu tử này cũng không làm được chuyện gì tốt đẹp.
 
Sau khi Tô Đường nghe được tin tức này không giậm chân như Tô Tranh, nàng không dám nói trong lòng mình thậm chí còn cảm thấy có chút may mắn, ôm cánh tay Tô Tranh làm nũng nói: “Gia gia đừng tức giận, đại ca sắp thành thân, nên vui vẻ lên mới đúng, những việc còn lại để sau này hãy nghĩ được không?”
 
Tô Tranh thở dài: “Thôi được.”
 
*******
Không bao lâu sau, Tô gia liền giăng đèn kết hoa tổ chức hỉ sự, trên mặt mỗi người đều rất vui vẻ. Tuy nói Thánh Thượng hạ lệnh phải tiết kiệm trong tổ chức việc hỉ, nhưng Tô gia vốn không thích xa hoa lãng phí, mọi thứ đều ở trong phạm vi quy định nhưng hôn lễ cũng diễn ra vô cùng náo nhiệt.
 
Tô Tồn cưỡi con ngựa cao to, khí vũ hiên ngang, dẫn đội ngũ đón dâu thật dài, dọc theo đường đi phát bánh kẹo cưới cho dân chúng.
 
Tô gia cùng Cố gia có thể nói là hai nhà hiển hách nhất trong triều, hỉ sự hôm nay, quan viên trong triều cơ hồ đều đến đây, không ngừng nói “Chúc mừng, chúc mừng”.

 
Tô Đường mặc một thân áo bối tử*, đi theo tiếp đãi xong nữ quyến, thấy đại ca nắm tay đại tẩu xuất giá, ở đại sảnh bái thiên địa trước các trưởng bối, nàng kích động tới nổi tay cũng vỗ đến đỏ lên, thật lòng vui thay đại ca, cũng có chút hâm mộ đại tẩu.
 
(*) Bối tử: là dạng áo có hai vạt trước đặt song song nhau, thường để buông thỏng.
 
Lúc trước nàng gả khi cho thái tử Tống Hoành làm trắc phi, không có tư cách bái thiên địa.
 
Nàng không có tư cách mặc áo cưới màu đỏ, mũ phượng cũng không có đội thẳng.
 
Nàng không có tư cách được đón từ cửa chính.
 
Càng không hề nhận được nhiều lời chúc phúc như vậy từ quan khách.
 
. . . . . .
 
Trên mặt Tô Đường tươi cười, trong mắt lại giấu không được có chút mất mác.
 
Nàng cái gì cũng đều không có.
 
Đêm động phòng hoa chúc của đại ca, Tô Đường đi theo náo loạn động phòng, sau đó một mình trèo lên nóc nhà.
 
Gia gia cùng ca ca bận tiếp đãi quan khách không có thời gian quan tâm đến nàng.
 
Tối nay bầu trời đêm vô cùng đẹp, mặc dù không có ánh trăng, trời cũng đầy sao.
 
Tô Đường ôm gối ngồi trên nóc nhà, nhìn lên bầu trời đầy sao, nhớ đến đại tẩu ban ngày mặc bộ váy cưới đỏ thẫm, mũ phượng, khăn quàng, đại ca nhìn nàng với ánh mắt yêu thương chìm đắm, hứa rằng kiếp này chỉ cưới một mình nàng, lúc hứa hẹn còn vô cùng thâm tình.
 
Đột nhiên nàng khóc.
 
**
Tống Hoành ở xa xa nhìn bóng dáng đơn độc của Tô Đường ngồi trên mái nhà.
 
Vốn hắn rất muốn chỉnh một chút tiểu nữ tử này, cả buổi tối hại hắn cất công đi tìm khắp nơi, kết quả phát hiện nàng lại lên mái nhà ngồi, nàng là một nữ tử, cũng không biết võ công, ngồi trên nóc nhà nguy hiểm biết bao nhiêu.
 
Tống Hoành hùng hổ, thi triển khinh công tới sau lưng Tô Đường, muốn dọa nàng một cái, sau đó sẽ phê bình nàng dám trèo lên trên này.
 
Nhưng khi hắn cách Tô Đường vài bước xa đột nhiên ngây ngẩn cả người.
 
Bóng dáng nữ tử tinh tế xinh đẹp, tóc xoã tung, cả người đang run nhè nhẹ.
 
Hắn nghe thấy nàng cố ép mình, phát ra những tiếng nức nở rất nhỏ.
 
Tô Đường đang khóc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN