Quý Phi Dậy Đi Học
Chương 48: kim ốc tàng kiều
Trong phòng nàng còn có ai khác?
Trong phòng nàng giấu một nam nhân!
Tô Đường nhất thời sợ tới mức hoa dung thất sắc, nếu như bị gia gia phát hiện Tống Hoành hiện tại đang ở trong phòng nàng, tội này nàng sợ là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Tống Hoành tựa hồ muốn lên tiếng, Tô Đường lập tức nhanh tay lẹ mắt che miệng hắn lại.
Tô Tranh vẫn tiếp tục gõ cửa: “Đường Nhi, con có ở bên trong không?”
Tô Đường vừa bịt miệng Tống Hoành vừa hướng ra ngoài cửa trả lời: “A. . . . . . Có!”
Tô Tranh: “Con mở cửa đi, gia gia biết hôm nay trong lòng con không thoải mái, vào nói chuyện với con một chút.”
Ban ngày trong hôn lễ của Tô Tồn, Tô Tranh phát hiện trong mắt Tô Đường có chút cô đơn, hắn biết trong lòng Tô Đường hâm mộ lẫn chua xót, bây giờ thật vất vả lắm mới tiễn xong khách, liền nghĩ tới việc đến trấn an cháu gái.
Nhưng vừa đến gần, liền mơ hồ nghe được bên trong có tiếng người nói chuyện, ngoài tiếng của cháu gái, người còn lại hình như là nam nhân.
Trong phòng cháu gái sao lại có thể có nam nhân, Tô Tranh bị dọa không nhẹ, lúc này gõ cửa muốn đi vào.
Trong phòng, Tô Đường gấp gáp cuống cuồng.
Đối diện với vẻ mặt của Tống Hoành đang vô cùng hưởng thụ lòng bàn tay ấm áp của nàng đang dán trên môi mình.
Tô Đường lại hướng ra ngoài cửa từ chối nói: “Gia gia, con đã đi ngủ rồi, không tiện mở của, ngày mai sẽ cùng gia gia nói chuyện được không?”
Tô Tranh ngạc nhiên nói: “Nhưng ban nãy ta còn nghe có tiếng nói chuyện.”
Tô Đường: “Gia gia nghe lầm rồi, con thật sự đang ngủ.”
“Không sao.” Tô Tranh hiện tại vô cùng hoài nghi có phải Tô Đường bị người hiếp bức, hắn rõ ràng nghe thấy có tiếng nam nhân, vì thế lại nói vào bên trong: “Đường Nhi, mở cửa cho gia gia nhìn một cái, gia gia mới yên tâm.”
Tô Đường kích động nhìn về phía Tống Hoành, dùng khẩu hình miệng nói: “Làm sao bây giờ?”
Tống Hoành lại không hề hoảng hốt, nhẹ nhàng mở bàn tay Tô Đường đang che miệng hắn, sau đó ngồi vào ghế trên, uống trà. Có ý muốn cùng Tô Tranh gặp mặt uống trà một lần.
Tô Đường: “. . . . . . . . . . . . . . . . . .”
Tô Tranh vẫn đang gõ cửa: “Đường Nhi, Đường Nhi?”
Trái ngược với Tống Hoành hết sức bình tĩnh, Tô Đường gấp đến độ xoay quanh, nhưng Tống Hoành là một người sống sờ sờ, lại còn cao lớn, không thể làm cho hắn biến mất nha.
Ánh mắt Tô Đường lo lắng tìm kiếm khắp khuê phòng của mình, đột nhiên nhìn đến gầm giường tối om.
Tống Hoành uống trà, cảm thấy tay mình bị kéo kéo.
Tô Đường dùng ánh mắt ăn mày nhìn hắn.
Tô Đường đứng đối diện Tống Hoành hai tay chắp lại cầu xin, sau đó chỉ xuống dưới sàn.
Tống Hoành: “. . . . . . . . . . . . . . . . . .”
“Không được.” Hắn nói, thanh âm không lớn.
Tô Tranh ở bên ngoài đập cửa, tựa hồ thiếu chút nữa gọi người đến phá cửa.
Tô Đường nóng nảy, túm cánh tay Tống Hoành muốn kéo hắn xuống dưới sàn.
Đáng tiếc lực của nàng kéo không lại Tống Hoành, đưa tay kéo, ngược lại thiếu chút nữa tự mình nhào vào trong ngực Tống Hoành.
Tô Đường sắp khóc, nàng không muốn gia gia lúc tối muộn còn nhìn thấy nàng cùng Tống Hoành cô nam quả nữ ở chung một chỗ.
Nhưng Tống Hoành lại không chịu trốn đi.
Ánh mắt Tô Đường trở nên buồn bực, nhìn Tống Hoành mà da đầu run lên.
Nàng giống như đang dùng ánh mắt nói với Tống Hoành, nếu ngươi còn không chịu trốn đi, như vậy cả đời này ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.
Nếu là trước kia, Tống Hoành bị kích thích như vậy nói không chừng sẽ trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài mặt đối mặt với Tô Tranh, nhưng bây giờ, Tống Hoành cảm thấy dựa theo tính cách của Tô Đường, thực sự có thể cả đời cũng không tha thứ cho hắn.
Tống Hoành suy nghĩ một hồi, dường như ra một quyết định quan trọng, hừ một tiếng, phất một ống tay áo đứng dậy.
Hắn nện bước đi rất khí thế hiên ngang, không biết còn tưởng rằng là đang mặc long bào tiến vào triều, chỉ thấy hắn đi đến. . . . . .
Trước giường Tô Đường.
Tống Hoành rất muốn đến ngồi trên mặt giường, nhưng quay đầu lại nhìn thoáng qua người đứng ở cửa, lúc này đang dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn hắn, khẽ cắn môi, cúi người chui vào dưới sàn.
Tô Đường thở phào một hơi, mới mở then chốt của, Tô Tranh liền vọt tiến vào.
Tô Tranh lập tức đi qua đi lại trong phòng, duỗi cổ tìm kiếm khắp phòng Tô Đường.
Tô Đường theo phía sau: “Gia gia.”
Tô Tranh tìm một vòng, không phát hiện có tung tích ai khác, trở lại nhìn Tô Đường, liếc mắt một cái.
Tô Đường cười cười, khờ dại hỏi: “Gia gia đang tìm cái gì?”
“Gia gia vừa rồi nghe thấy trong phòng con có tiếng nói, còn tưởng rằng có người.” Tô Tranh nói.
Tô Đường há mồm ngáp một cái: “Nhất định là vừa rồi con ngủ rồi nói mớ.”
“A.” Tô Tranh gật gật đầu, “Nhanh đi ngủ đi, gia gia không quấy rầy con.”
Tô Tranh đi rồi, cả người Tô Đường dán trên cửa, theo khe cửa nhìn ra bên ngoài xem, xác định Tô Tranh đã rời đi, mới xoay người thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tô Tranh đi rồi, lại quay lại nhìn thoáng qua phòng Tô Đường, vẫn cảm thấy kỳ quái.
Trong phòng, Tô Đường đi qua, cúi người xuống dưới sàn nói: “Gia gia đã đi rồi, Hoàng Thượng người ra ngoài đi.”
Tống Hoành mang sắc mặt xanh mét chui ra từ dưới gầm giường Tô Đường.
Dưới sàn không thể nào mà sạch sẽ được, trên đầu Tống Hoành còn dính mấy sợi mạng nhện.
Tô Đường cười làm lành, đưa tay gỡ lấy mấy sợi mạng nhện trên đầu Tống Hoành.
Tống Hoành ngồi vào giường Tô Đường.
Hắn nhìn trên đầu giường Tô Đường treo hai đóa hoa lụa màu đỏ.
Tô Tồn thành thân, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài Tô quý phủ đều được trang trí, nơi nơi đều dán chữ “Hỉ”, vì tăng không khí vui mừng, trong phòng Tô Đường cũng treo hoa lụa đỏ.
Tống Hoành: “Huynh trưởng nàng đêm nay động phòng hoa chúc?”
“Ừm.” Tô Đường đáp.
Tống Hoành gật gật đầu, không khỏi bắt đầu nhớ lại lúc hắn cùng Tô Đường động phòng hoa chúc.
Hình như chỉ nhớ rõ tiếng khóc thê thảm của Tô Đường.
Hắn hoảng hốt hiểu được, vì cái gì mà mỗi lần hắn lại gần Tô Đường, Tô Đường đều kháng cự, sợ hãi như vậy.
Cho nên nàng mới nghĩ ra đủ loại lí do cổ quái trốn tránh thị tẩm.
Những lời vừa rồi những người kia nói ở bên ngoài, lọt vào tai Tống Hoành.
Tống Hoành đã biết tình cảnh của Tô Đường, trong lòng buồn bực, như là bị nhét một cái nút bông, khiến hắn khó chịu.
Nếu có thể lặp lại một lần, hắn nhất định sẽ không đối đãi với nàng như vậy, hắn sẽ hết sức ôn nhu, dỗ dành, yêu thương, để hắn cùng nàng từng bước từng bước càng thêm khắn khít, gần gũi.
Hắn sẽ hết sức sủng nịnh, ba nghìn mĩ nhân cũng không so được với nàng. Tư nhân nếu thải hồng, gặp gỡ mới biết có.
Nhưng mà lúc hắn nhận ra thì đã quá muộn rồi.
Trên đời không có ai bán thuốc chữa căn bệnh hối hận, đã sai chính là đã sai, mặc cho hắn muốn nghĩ bao nhiêu biện pháp để bù đắp.
Tống Hoành buồn bã thở dài: “Đường Đường.”
Tô Đường: “Hả?”
Tống Hoành nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập áy náy day dứt.
Tô Đường cho rằng cuối cùng thì lương tâm Tống Hoành cũng nhận ra trước kia hắn xấu xa với nàng bao nhiêu, quyết định về sau sẽ không đến làm phiền nàng nữa.
Tô Đường đang rối rắm, nếu Hoàng Thượng đột nhiên xin nàng tha thứ thì nàng có nên chấp nhận hay không đây???
Ai da thật khó nghĩ nha.
Không chấp nhận, đêm nay ngay cả giường Hoàng Thượng cũng đã chui rồi, thế này đối người thường mà nói có thể là không có gì, nhưng đối với Tống Hoành, Tô Đường biết, cái này so chết cúng không dễ dàng hơn.
Chấp nhận, Tô Đường phồng phồng má. Lại có chút không cam lòng, ai tới bù lại cho phần nội tâm bị tổn thương của nàng.
Tống Hoành đứng lên ngay ngắn, nhìn Tô Đường, hắn trở nên vô cùng trịnh trọng: “Đường Đường, chờ mấy ngày nữa, trẫm lại cùng nàng động phòng hoa chúc một lần nữa có được không?”
Ý của hắn chính là động phòng hoa chúc với ý nghĩa nghiêm túc, Tô Đường mặc áo cưới đỏ, mang mũ phượng, được hắn đón vào từ cửa chính, hai người bái lạy thiên địa, uống chén rượu giao bôi, kết tóc phu thê.
Tô Đường lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ không ngờ là da mặt Hoàng Thượng lại dày như vậy, tra tấn nàng một lần không đủ còn muốn tra tấn một lần nữa, giống như phản xạ có điều kiện, thốt ra:
“Ta không muốn.”
***
Dưỡng Nguyên điện.
Lí Đức Toàn đứng ở cửa ngàn chờ vạn trông, rốt cuộc Hoàng Thượng đã trở lại.
Nhưng thoạt nhìn cảm xúc của Hoàng Thượng dường như có chút đi xuống.
Lí Đức Toàn đem khuôn mặt tươi cười ra đón: “Hoàng Thượng mệt mỏi, nô tài hầu hạ Hoàng Thượng đi nghỉ ngơi.”
Tống Hoành nằm trên giường, nhắm mắt, bắt đầu vào giấc mộng.
Tống Hoành vừa cảm giác mình đã tỉnh lại thì phát hiện mình lại nằm trên cái giường nhỏ như cái hộp diêm kia.
Hắn mang cặp sách lên trường, ở cổng trường xa xa nhìn thấy Tô Đường.
Tô Đường nhìn hắn từ xa, sau đó lập tức thu hồi tầm mắt, theo mấy nữ sinh bước đi.
Tối ngày hôm qua, tiếng nói của Tô Đường trước lúc hắn rời đi vang vọng bên tai.
Nàng nói: “Trừ phi Hoàng Thượng có thể thi được điểm tuyệt đối.”
***
Bên kia, ở cửa lớp, Tô Đường và Hướng Manh Manh, mỗi người đang gặm một cái bánh bao.
Hướng Manh Manh dùng khuỷa tay đẩy đẩy Tô Đường: “Này này này, Tống Hoành đang nhìn cậu.”
Tô Đường sớm đã đối diện với Tống Hoành, lúc này vùi đầu nghiêm túc gặm bánh bao, “Ừ” một tiếng.
Với trình độ Hoàng Thượng, ngay cả những kiến thức cơ bản của nơi này cũng chưa từng học qua, miễn cưỡng cũng chỉ hơn nàng vài điểm, làm sao có thể thi được điểm tuyệt đối được.
Hoàng Thượng vĩnh viễn cũng không thể thi được tròn điểm. Tô Đường nghĩ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!