Quý Phi Dậy Đi Học - Chương 5: "hoàng… hoàng thượng ~"
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Quý Phi Dậy Đi Học


Chương 5: "hoàng… hoàng thượng ~"


Nếu có thể thấy linh hồn của một người, như vậy hồn của Tô Đường, lúc này chắc là đang gắt gao ôm lấy cây cột bên ngoài Dưỡng Nguyên điện dứt khoác không chịu buông tay, đến chín đầu ngựa cũng kéo không nhúc nhích.
 
Nhưng hiện thực tàn khốc.
 
Tô Đường bây giờ đang kéo lê từng bước nhỏ, vẻ mặt đau khổ, vừa bước vừa quay đầu, một lần nữa đi vòng lại Dưỡng Nguyên điện.
 
“Lí công công, ” Giọng Tô Đường nhỏ như tiếng muỗi, vẫn muốn giãy giụa một chút, “Tại sao. . . . . .lại là ta chứ?”
 
Loại cơ hội được gần gũi Hoàng Thượng như thế này, sao lại vô duyên vô cớ đến tay nàng chứ?
 
Đổng quý phi cùng Nhu phi, hai đại mĩ nhân ôn nhu, dịu dàng như vậy, tại sao… tại sao lại đến phiên cô?
 
Tô Đường nghĩ mãi không ra.
 
Lí Đức Toàn ở trong cung đã hơn mấy chục năm, có thể ngồi vào vị trí đại thái giám, lão cáo già này đã sớm tu luyện thành tinh rồi, hắn biết nếu như bây giờ trực tiếp nói thẳng ra người đi hầu hạ Hoàng Thượng là do hắn chọn, như vậy Tô Đường nhất định sẽ không đi, sẽ bảo Lí công công lựa chọn một tỷ muội khác thích hợp hơn.
 
Lí Đức Toàn vừa đi vừa tươi cười nói với Tô Đường: “Quý phi nương nương, chính là người được chọn đi thị tật*, đây là đích thân Hoàng Thượng chỉ định, lão nô chỉ làm đúng chức trách, nếu người còn nghi vấn gì, khi đến Dưỡng Nguyên điện thì hỏi bệ hạ một chút.”
 
(*) Thị tật: Hầu hạ Hoàng thượng lúc đau ốm.
 
Tô Đường: “. . . . . .”
 
Tự mình đi hỏi Tống Hoành vì cái gì mà chọn nàng đi hầu hạ ư?
 
Quên đi, nàng không dám.
 
Lí Đức Toàn: “Quý phi nương nương, có thể đi hầu hạ Hoàng Thượng, đây là chuyện biết bao người cầu còn không được nha, chẳng lẽ người không vui?”
 
Tô Đường bày ra nụ cười còn khó coi hơn đang khóc : “Đa tạ công công, ta. . . . . .vui lắm, vui lắm.”
 

Lí Đức Toàn nhìn Tô quý phi bên cạnh đã “cam tâm tình nguyện” đi thị tật, trong lòng vỗ tay tán thưởng cho tài trí lanh lợi của chính mình.
 
Tô Đường đi thị tật, kia còn không phải là ý của Hoàng Thượng hay sao? Chính miệng Hoàng Thượng nói “người nói ít nhất”, vậy Tô Đường chính là người nói ít nhất, hắn chẳng qua cũng chiếu theo ý của Hoàng Thượng mà làm, cho nên cũng không thể tính là hắn dối trên gạt dưới nha.
 
Hơn nữa, bây giờ nhìn Tô Đường đã không cam tâm tình nguyện thế này, đến lúc đứng trước mặt Thánh Thượng, cô còn dám mở miệng hỏi câu “Hoàng Thượng người vì sao mà chọn nô tì?” hay không?
 
Đối với việc này Lí Đức Toàn vô cùng tự tin, cho dù vị quý phi này có hai mươi lá gan cũng không dám hỏi.
 
Lí Đức Toàn lặng lẽ nở nụ cười trong bụng.
 
Người đời có nghĩ cũng không nghĩ đến, hai cận thần một văn một võ oai phong lẫm liệt của triều đình, trong nhà lại có một tiểu muội nhát gan, đơn thuần như vậy.
 
Lí Đức Toàn coi như là nhìn thấy Tô Đường như vậy ở bên cạnh Tống Hoành.
 
Hắn từ khi làm một người hầu nhỏ trong cung, thấy được nhiều chuyện lòng người hiểm ác, nhìn thấy Tống Hoành cưới Tô Đường về, gia thế lừng lẫy, mặt mũi không bao giờ có bất kì tâm kế gì, chỉ quan tâm ăn với chơi, mới đầu còn tưởng rằng cô cũng giống với những phi tần trước đó, ngoài mặt thì ra vẻ ngây thơ, khờ dại để được Hoàng Thượng thích, thực tế lòng dạ thâm sâu, thủ đoạn độc ác, sau lưng không biết làm ra bao nhiêu chuyện.
 
Nhưng mãi đến sau này Lí Đức Toàn mới phát hiện, tính cách Tô quý phi chính là như vậy, trên mặt hồn nhiên vô hại, trong lòng thậm chí so với ngoài mặt còn đơn thuần hơn gấp mấy lần.
 
Có quý phi nào không dễ dàng gì mỗi năm mới gặp Hoàng Thượng một lần, còn mượn cớ lấy lí do mình đến tháng đau bụng như Tô quý phi hay không?
 
Vốn thuốc tránh trai mà Hoàng thượng ngụy trang làm thuốc an thần, bổ máu ban xuống để đề phòng, kết quả một chút phiền phức như vậy cũng không cần dùng đến.
 
Đã thấy ai sột soạt cắn dưa vào hội họp thường kì của cung, Đổng quý phi mượn cớ tiết kiệm ngân khố cho hậu cung, lấy phi tần chức cao làm gương cho kẻ dưới, cắt đi lương bổng của mình hết một nửa, mà vẫn vùi mặt miệt mài cắn dưa như Tô Đường hay chưa?
 
Mãi đến tháng sau người trong cung đi lĩnh tiền mới biết là lương tháng đã bị giảm đi một nửa, cố lấy hết dũng khí chạy tới hỏi Đổng quý phi, Đổng quý phi: “Đây là ý của Hoàng Thượng, trong cung phải tiết kiệm, bản cung chỉ biết theo pháp mà chấp hành, Tô muội muội nếu còn gì nghi vấn đối với cách làm của ta, có thể đến bẩm báo với Hoàng Thượng”. Nàng tức tối trở về, thiếu một nửa tiền lương, cuộc sống của nàng cũng hơi túng thiếu, may mắn có tiền Tô gia mỗi tháng gửi vào mới đủ ăn đủ mặc.
 
Trong cung có phi tần mang thai, các phi tần khác ngoài mặt đều chúc mừng, sau lưng không biết làm ra những chuyện gì, chỉ có nàng, còn chưa thấy bóng dáng đứa nhỏ đâu, liền vui mừng đến mức của hồn môn của mình cũng đem đi tặng.
 
Chỉ tiếc những đứa trẻ đó, đến bây giờ một đứa vẫn chưa thấy hạ sinh.
 
Lí Đức Toàn cảm động tiếc cho Hoàng Thượng phúc bạc, chỉ cầu trong cung có một vị phi tần nào đó hạ sinh một đứa trẻ, hoàng tử cũng được, công chúa cũng được, hoàng đế mà không có con nối dõi thì dù có trị nước tài giỏi đến đâu đi nữa cũng sẽ bị triều đình và dân chúng trách móc.
 
Lí Đức Toàn, Tô Đường mỗi người đều đang nghĩ tâm sự của mình, tới cửa trong của đại điện, bên trong chính là nơi Hoàng Thượng đang nằm, Lí Đức Toàn khom người hành lễ với Tô Đường: “Quý phi nương nương, mời người vào.”
 
Tô Đường đứng ở trước cửa, liền cảm thấy cảm giác áp bách vô hình từ bốn phương tám hướng vọt tới, đến mức nàng không thở nổi, Tô Đường không ngừng cố gắng hít thở, lại được hai tiểu thái giám một phải một trái dìu đi, mới chậm rãi tiến đến bậc cửa.
 
Vừa vào cửa chưa được chớp mắt, nàng còn quay đầu lại nhìn Lí Đức Toàn một cái, ánh mắt ướt sũng trong veo như nước, giống như đang vô hình lên án, muốn kêu lên một tiếng ủy khuất.
 
Lí Đức Toàn trong lòng bổng nhiên trào dâng cảm giác tội lỗi.
 
Như là hắn vừa tự tay đem một con thỏ trắng yếu ớt dâng vào hang cọp vậy.
 
Lí Đức Toàn phất phất tay, thở dài một hơi.
 
Đã cho cơ hội rồi, tốt xấu gì cũng phải được sủng một lần nha.
 
Trong hội nghị thường kỳ của hậu cung lần sau Thái hậu tra hỏi, sẽ không nghe không hiểu các phi tần đang nói cái gì.
 
**
Tô Đường bước vào trong điện.
 
Mùi trầm hương nồng đậm lan tỏa khắp phòng, bọn cung nữ thái giám đều kính cẩn đứng đó, trong điện yên lặng như tờ, ngay cả tiếng bước chân của Tô Đường cũng bị tấm thảm dày dưới chân nuốt mất.
 
Đây là đầu tiên Tô Đường tới nơi này, nàng cắn răng, tiến về trước vài bước.
 
Bên trong chính là giường của bệ hạ, cách một tầng màn che mỏng màu vàng, nàng nhìn thấy bóng người mơ hồ nằm trong kia.
 
Hoàng thượng nằm nghiêng trên giường, mặt hướng vào trong.

 
Tô Đường không dám đứng quá gần, đứng bên ngoài mạn che thỉnh an: “Nô tì tham. . . . . .”
 
“Miễn.” Âm thanh của Hoàng Thượng trên giường nghe ra có chút mệt mỏi, “Về sau trẫm không cho ngươi nói chuyện, không cần mở miệng.”
 
Tô Đường đang lo phải nói chuyện với hắn như thế nào, nghe xong nhanh chóng đáp lại “Vâng.”, sau đó không biết nên làm gì tiếp theo, nàng lại không dám vén màn đi vào bên trong, Hoàng Thượng không ban ngồi không thể ngồi, Tô Đường nhìn trái nhìn phải, nhìn đến mấy cung nữ đứng ở góc tường, nàng nghĩ nghĩ, đi qua đó, đứng bên cạnh cung nữ đầu tiên, hơn nữa còn làm cho người ta phải chen chúc nhau.
 
Cung nữ bị chen lấn khỏi hàng vẻ mặt kinh hoàng.
 
Qúy phi không đến bên giường hầu hạ Hoàng Thượng, ngay cả bát cơm của công nữ bọn họ mà cũng muốn cướp luôn hay sao?
 
Quả thực khinh người quá đáng!
 
Tiểu cung nữ trong lòng oán giận , nhưng vẫn đứng dịch qua một bên, nhường ra một chỗ cho Tô Đường.
 
Tô Đường đã có chỗ đứng, nháy mắt trong lòng cũng kiên định không ít.
 
Tống Hoành không ngủ được, nhìn lên tấm màn treo trên giường.
 
Hôm nay tựa hồ không có chuyện gì thuận lợi, cải trang xuất kinh thì bị đánh, hồi cung trở về muốn được yên tĩnh một chút, Nhu phi cùng Đổng quý phi chạy đến quan tâm không yên. Thật vất vả mới đuổi được đám kia đi, Thái hậu lại tới nữa, mang đến cho hắn một tràn thuyết giáo muốn đầy cả tai, hắn cũng không thể nói được gì.
 
Hôm nay được lúc hắn lài lòng nhất, chính là bây giờ nha.
 
Phi tần đến hầu hạ đã tới được hơn một canh giờ, quả nhiên là im lặng, một câu cũng chưa nói, đến một tiếng động cũng không có.
 
Ngay cả giường của hắn cũng chưa lại gần nửa bước.
 
Vô cùng phép tắc, không biết là người ở cung nào, hắn trước kia không chú ý, Lí Đức Toàn hôm nay giải quyết không tồi. Tống Hoành nghĩ, trong lòng đối với nữ nhân bên ngoài thăng thêm mấy phần hảo cảm.
 
Tô Đường ngáp một cái. Đứng mệt quá nha. Chiều nay đến điểm tâm nàng cũng chưa ăn, Tống Hoành bắt nàng đứng đần ở đây, quả thật là vừa đói vừa chán.
 
Tô Đường cứ ngủ gà ngủ gật, cho đến khi một tiểu thái dám bước vào đánh thức, tiểu thái giám bưng một cái bình sứ trong tay, bên cạnh còn có mấy miếng bông.
 
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, đã đến lúc sát trùng rồi ạ.”
 
“A.” Tô Đường nghe thấy người ở bên trong lên tiếng, “Vào đi.”
 
Hoàng Thượng đang bảo ai vào? Sao lại không nói cho rõ ràng? Tô Đường có chút buồn bực.
 
Không đúng, mấy cung nữ thái giám này cứ nhìn nàng làm cái gì?
 
Tiểu thái giám bưng khay thuốc trình đến trước mặt Tô Đường.
 
Tô Đường chỉ vào chính mình.
 
Tiểu thái giám nhìn nàng với ánh mắt: không phải người thì còn ai vào đây nữa.
 
Tô Đường ngơ ngác đón lấy khay thuốc, cung nữ giúp nàng kéo tấm mạn ra.
 
Tô Đường đang chuẩn bị đi vào, đột nhiên thấy tiểu thái giám Phúc Căn bên cạnh cũng đang mở miệng ngáp như nàng lúc nãy.
 
Phúc Căn ngáp được một nửa, đột nhiên cảm giác được có một ánh mắt mãnh liệt đang nhìn về phía mình.
 
Phúc Căn nhìn chủ tử của mình, toàn thân sợ run.
 
**
 
Mặt Tống Hoành quay vào trong, ngồi ở trên giường, áo ngủ cởi xuống một nửa, tấm lưng rắn chắc hiện rên từng mảng máu bầm sưng đỏ đến đáng sợ.

 
Hắn cảm thấy có một bàn tay nhỏ bé đang cầm bông, chấm rượu thuốc, nhẹ nhàng thoa lên vết thương sau lưng mình.
 
Bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương, đầu ngón tay thi thoảng chạm nhẹ vào lưng hắn, không phải sự thô ráp của nam nhân, là một loại xúc cảm tinh tế nhẵn nhụi đặc biệt.
 
Hơn nữa động tác thoa thuốc của người này nhẹ nhàng, tỉ mẫn, Tống Hoành không những không cảm thấy đau, thuốc thấm vào da nong nóng, còn cảm thấy được có vài phần thoải mái.
 
Hơi thở của người bôi thuốc nhịp nhàng thổi tới lưng hắn, người nọ lúc chà lau tựa hồ còn sợ hắn đau đớn, thỉnh thoảng còn dùng miệng nhẹ nhàng thổi, hơi thở thơm nhẹ như hoa lan.
 
Tống Hoành đột nhiên cảm thấy làn da trên lưng của mình trở nên vô cùng mẫn cảm, toàn thân đều bị hơi thở trên lưng kia làm cho tê dại.
 
Tống Hoành híp mắt, cực kỳ hưởng thụ.
 
Hắn cảm thấy người lần này quả thật không tồi, nhu thuận im lặng, ngay cả hầu hạ hắn thoa rượu thuốc cũng chu đáo thoả đáng khiến hắn vừa lòng.
 
Không thể ngờ là trong cung còn có nữ tử hợp với tâm ý của hắn như vậy, trước kia đã sơ xót bỏ qua nàng.
 
Cũng không biết là mỹ mạo trông như thế nào.
 
Tống Hoành mỉm môi cười cười.
 
Hắn tự nhận mình là một quân vương hữu tình, lúc này cố ý đưa lưng về phía tiểu mỹ nhân không nhìn tới dung nhan của nàng, chỉ đợi một lát, nàng thoa thuốc đến phía trước, hắn mới một tay đem ôm vào trong lồng ngực, khi đó người đẹp ngã vào lòng, hai mắt chân thành mà động, chẳng phải vô cùng duyên dáng?
 
Thuốc trên lưng đã thoa xong, chỉ còn nơi kề sát vai có một mảng đỏ.
 
Tống Hoành cảm thấy cử chỉ người phía sau đang hướng đến trước dò xét, động tác dè dặt .
 
Tống Hoành cảm thấy đã đến lúc, hắn cố ý lúc người kia cúi tới bôi thuốc trên vai hắn liền nghiêng người, người nọ phía trước trống không, Tống Hoành bật người một cái linh hoạt xoay người, cánh tay nhẹ nhàng kéo nhẹ, liền ôm người sau lưng vào trong lòng, thân mình nằm ngửa trên đùi hắn.
 
Trên mặt Tống Hoành lộ vẻ thâm tình mỉm cười.
 
Hắn đang muốn cúi đầu nhìn xem giai nhân trong ngực mặt mũi thế nào, lại đột nhiên phát hiện bên cạnh giường mình có một nữ nhân mặc đồ như quý phi, đang trong tình trạng bê khay thuốc há hốc mồm.
 
Rõ ràng hắn bảo Lí Đức Toàn chỉ gọi một người đến hầu hạ.
 
Trong lòng Tống Hoành căng thẳng.
 
Hắn chậm rãi cúi đầu.
 
Chỉ thấy bên trong thân ngực trần của mình, một tiểu thái giám mặt y phục màu lam, trong tay còn cầm miếng bông y tế, lúc này nằm ở trên đùi hắn, cả người lạnh run.
 
Tiểu thái giám nhìn thấy trước mắt mình làm tấm ngực nam nhân cường tráng, lại giương mắt nhìn đến nụ cười thâm tình còn đọng lại của nam nhân kia, xấu hổ đến mức cả mặt đỏ bừng.
 
Tiểu thái giám tuổi tác còn nhỏ, giọng nói có vài phần kiều mị không phân biệt được nam nữ:
 
“Hoàng… Hoàng Thượng ~”
 
(Tác giả có điều muốn nói:  Về vấn đề trinh tiết của Tống mỗ, aizz, ta về sau sẽ đường đường đá hắn JJ.)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN