Quý Phi Dậy Đi Học - Chương 7: tô quý phi đổ máu tươi tại trận
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Quý Phi Dậy Đi Học


Chương 7: tô quý phi đổ máu tươi tại trận


Tên Duẫn Minh này, từ khi đi nhà trẻ đã làm đại ca.
 
Vì cái gì mà làm đại ca? Bởi vì hắn từ nhỏ đã trông vừa cao, vừa to, nắm tay cũng lớn, dù đứng ở bất cứ đâu, các bạn học nhỏ khác đều sợ hắn, đều vội vàng cuống cuồng đem kẹo, đồ ăn vặt đến dâng cho hắn.
 
Duẫn Minh phát hiện làm đại ca thực uy phong, có tiền đồ, vì thế vui vẻ tiếp nhận thân phận đại ca này, từ nhà trẻ cho đến trung học, không học hành chỉ ẩu đả, đánh nhau, người trong giang hồ trên TV làm cái gì hắn làm theo cái đó, cho rằng bản thân không thể chăm chỉ học tập, vui vẻ giúp người hay những việc khác không phù hợp với thân phận của mình.
 
Vì thế hôm nay, bạn học nữ học kém nhất lớp đem sách bài tập đưa tới trước mặt hắn, thời điểm cô đỏ mặt nhờ hắn giảng bài, lần đầu tiên Duẫn Minh cảm thấy linh hồn của chính mình bị tra hỏi.
 
Vì cái gì, rốt cuộc là vì cái gì, cô, vì cái gì mà lại đi thỉnh giáo hắn về vấn đề học tập?
 
Là do hắn gần đây có chỗ nào biểu hiện tinh thần yêu thích học tập sao? Hay là bộ dáng của hắn thoạt nhìn không đủ hung thần ác sát?
 
Duẫn Minh từ nhỏ đến lớn được người ta hỏi qua rất nhiều vấn đề, nhưng đều là hỏi hắn đánh nhau, trốn học, nuôi gái như thế nào, chứ chưa có một ai hỏi hắn về vấn đề học tập.
 
Phương thức Duẫn Minh cự tuyệt người khác cũng có rất nhiều loại, hoặc là một cước đá qua, nói “Cút!”, hoặc là đạp bàn hét lên một tiếng: “Không phải việc của lão tử!” , nhưng lần này, hắn lại cảm thấy những cách đó của mình, đều không dùng được .
 
Trước nay chưa từng biết, thì ra bản thân hắn, trong cảm nhận của một số bạn học, cũng là môt “phần tử tri thức” có thể thỉnh giáo học vấn, hỏi han bài vở.
 
Duẫn Minh nhìn cuốn sách bài tập trên tay, biểu tình trên mặt đổi tới đổi lui, cuối cùng mặt đỏ như màu gan lợn.
 
Tô Đường vẫn đứng đó, cảm thấy tên Duẫn Minh này sao lại kì lạ vậy.
 
Không phải là nhờ hắn giảng bài giúp cô sao, sao lại bần thần cả buổi không nói một lời?
 
Lần trước hắn thi Toán được 33 điểm.
 

Cao hơn nhiều lần so với 8 điểm của cô.
 
Thật là nhỏ mọn.
 
Không muốn thì không muốn, cô sẽ đi tìm người khác, Tô Đường đang muốn lấy lại sách bài tập trên tay Duẫn Minh, đột nhiên, Duẫn Minh thay đổi phương hướng bàn tay trước mặt cô, ầm một tiếng, nắm tay Duẫn Minh hung hăng đập xuống bàn Tô Đường.
 
Bàn tay hạ xuống còn đè nặng lên sách bài tập của Tô Đường.
 
Bàn học của Tô Đường kít két đau khổ rên rỉ, mất một lúc sau mới khỏi đổ.
 
Nghe tiếng đập bàn, toàn bộ mọi người trong lớp đang ầm ĩ cũng giật mình kinh hãi, cả lớp quay đầu nhìn về phía cuối phòng học.
 
Tô Đường bị dọa đến mức cả người nhảy dựng, trái tim bé nhỏ cũng sắp vọt ra ngoài.
 
Mọi người chỉ thấy đại ca Duẫn Minh đứng trước bàn của đồ ngốc Tô Đường, mặt đỏ ngầu, đuôi mắt như muốn nứt ra, cả người giống như dã thú đang tấn công con mồi run rẩy phía trước, thỉnh thoảng bẻ cổ, như là cố gắng kìm nén cơn tức giận.
 
Những bạn học nữ nhát gan đều đã sợ hãi che mắt.
 
Cả lớp như ngừng hô hấp.
 
Lúc này tất cả mọi người đều nghĩ rằng đồ ngốc Tô Đường sẽ đổ máu tươi tại trận.
 
Thế mà giây tiếp theo, mọi người lại nhìn thấy Duẫn Minh mắt suýt nữa thì nứt ra kia, giống như bóng cao su bị rút hết khí, cả người đột nhiên buông lỏng, dùng giọng nói nhỏ nhẹ mà cả đời này chưa từng nghe qua nói với Tô Đường đang bị dọa đến mức ngơ ra:
 
“Câu nào không biết, tôi giảng cho cậu.”
 
Giọng hắn nhẹ nhàng, tựa hồ như sợ làm bạn học nữ nhát gan trước mặt giật mình.
 
Trong phòng học trước nay chưa từng yên tĩnh đến mức này.
 
**
 
Năm phút sau.
 
“Cái này, à, cái kia, tôi cảm thấy có thể đem dấu ngoặc này chuyển đến bên kia, sau đó,  à. . . . . .”
 
Tô Đường ngồi ở chỗ ngồi, ngẩng đầu, nhìn Duẫn Minh đang vò đầu bứt tai xem bài cô hỏi.
 
Ánh mắt của Tô Đường vô cùng bình thường, nhưng qua mắt Duẫn Minh lại trở thành ánh mắt cực kì khát khao tri thức.
 
Duẫn Minh buông cây bút trong tay, quay đầu liếc nhìn hai tên đàn em phía sau lưng.
 
Hai tên lập tức lắc đầu liên hồi.
 
Bọn họ làm sao biết được chứ.
 
Duẫn Minh dùng ánh mắt nhìn kẻ đần trừng hai tên đàn em, một lần nữa quay đầu.
 
Hắn phát hiện Tô Đường vẫn như vậy, nhìn hắn đầy mong đợi.
 

Tỏ vẻ trái tim đang gào khóc nhìn Duẫn Minh .
 
Trước kia cũng không phải không có bạn học nữ dùng ánh mắt này nhìn hắn, chẳng qua những cô gái đó đều là vì muốn hắn mua quà cho, thay các cô đánh nhau, giúp các cô trốn học, Tô Đường là người đầu tiên, dùng ánh mắt này nhờ hắn giảng bài.
 
Duẫn Minh được nhờ thỉnh giáo học vấn, ý chí chiến đấu hừng hực bốc cháy trong lòng.
 
Không được, hắn nhất định phải giảng cho Tô Đường hiểu bài này! Hắn muốn cho mọi người biết, đại ca cũng có thể giảng bài cho bạn học!
 
Tô Đường cảm thấy lần trước Duẫn Minh được 33 điểm có thể là do chép được, cô rụt rè nhìn Duẫn Minh: “Không thì… tớ sẽ tìm người khác. . . . . .”
 
“Không được!” Duẫn Minh dứt khoác cự tuyệt, “Tôi đã đồng ý giảng thì tôi sẽ giảng, tôi nhất định phải giảng cho cậu hiểu, có biết chưa hả!”
 
Hắn không khống chế được, lại khôi phục giọng nói lớn tiếng hung thần ác sát như bình thường.
 
Tô Đường lại sợ tới mức lui vào một góc.
 
Duẫn Minh phát hiện mình lại dọa đến cô, hắn có chút ảo não, dùng cái mũi nặng nề thở ra một hơi, sau đó cầm lấy bài tập sách, chỉ vào Tô Đường: “Ở chỗ này chờ tôi năm phút, không được đi đâu hết, nghe chưa.”
 
Chim cút nhỏ Tô Đường vội vàng gật đầu không ngừng.
 
Duẫn Minh cầm sách bài tập của Tô Đường ra khỏi phòng học.
 
Hai tên đàn em nhanh chóng đuổi theo.
 
“Lão đại, bây giờ anh muốn đi đâu?” Tên có dáng người cao hỏi.
 
“Lão tử muốn đến văn phòng khoa Toán hỏi bài.” Duẫn Minh vừa đi vừa đáp, giáo viên Toán học nói chỗ nào không hiểu có thể đến hỏi thầy, hắn phải đi hỏi cho hiểu trước, sau đó quay lại giảng lại cho đồ ngốc Tô Đường hiểu.
 
“Lão Đại thật ham học!” Tên đàn em dáng người cao kia vẻ mặt nịnh nọt.
 
Duẫn Minh kiêu ngạo tự hào mỉm cười.
 
Tên đàn em thấp hơn gãi gãi đầu, vừa đi theo Duẫn Minh đến phòng Toán học, vừa than thở: “Thế này không đúng nha.”
 
Duẫn Minh cảm thấy thân là lão đại quyền uy mà bị nghi ngờ, quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn: “Mày có ý kiến?”
 
“Không có, không có, không có.” Tên thấp hơn liên tục lắc đầu, hắn liếc mắt nhìn Duẫn Minh, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng vẫn nói ra lời trong bụng, “Lão Đại, kỳ thật em cảm thấy, việc này thật sự có chút vấn đề.”
 
“Lão Đại có thể có vấn đề gì? Không hiểu thì cũng đừng chọc gậy bánh xe.” Tên dáng cao dùng mông huých hắn một cái.
 
Tiểu đệ dáng lùn bị đẩy lảo đảo, hai người thù hận liếc nhau một cái, tên thấp hơn đột nhiên gọi Duẫn Minh phía trước.
 
“Lão Đại, anh chẳng lẽ không nhớ vì sao mà đến tìm đồ ngốc Tô Đường sao?”
 
Duẫn Minh đột nhiên dừng bước.
 
Đúng vậy, hắn vừa nãy vì cái gì mà muốn tìm đồ ngốc Tô Đường?
 
Duẫn Minh nhìn thấy đại ngốc Tống Hoành đang kéo kéo quần từ đi ra từ trong nhà vệ sinh.
 

Duẫn Minh nhớ ra.
 
Chẳng lẽ không phải bởi vì đồ ngốc Tô Đường to gan lớn mật, dám giả danh chủ nhiệm dọa hắn, cản trở hắn đánh tên đại ngốc, sau đó hắn phát hiện , muốn hung hăng đến dạy dỗ Tô Đường một trận sao?
 
Còn bây giờ? Bây giờ hắn đang làm gì?
 
Duẫn Minh cúi đầu, nhìn thoáng qua sách bài tập của Tô Đường trên tay.
 
Sau đó lại ngước mắt, nhìn đến văn phòng Toán học trước mặt.
 
Duẫn Minh: “. . . . . . . . . . . . . . . . . .”
 
Cỏ rác!
 
**
 
Tô Đường nhu thuận ngồi tại chỗ chờ Duẫn Minh, đại ngốc Tống Hoành cũng đã trở lại rồi.
 
Tô Đường còn nhớ rõ ngày đó Hoàng thượng Tống Hoành đột nhiên nổi điên mắng cô, làm cho cô lăn hai mươi mốt vòng ra khỏi Dưỡng Nguyên điện, vì thế lúc nhìn thấy tên đại ngốc Tống Hoành bộ dạng giống hệt Hoàng thượng, hầm hừ quay đầu đi.
 
Đại ngốc Tống Hoành gãi gãi đầu.
 
Tô Đường nhún nhún cái mũi.
 
Hoàng thượng Tống Hoành thật sự là tên thần kinh, cô để Phúc Căn thoa thuốc cho hắn, hắn đột nhiên lại kéo Phúc Căn ôm vào trong ngực, sau đó cô còn chưa nói cái gì, hắn lại đột nhiên nổi điên.
 
Chỉ là để tiểu thái giám thoa thuốc cho, có đến nổi như vậy không chứ?
 
Rõ ràng hắn tắm rửa đều là thái giám hầu hạ!
 
___________
 
Bên kia, trong cung, trời đã tối.
 
Hoàng đế Tống Hoành trở mình, cảm thấy chuyện lần trước, thật sự là hắn chịu hết nổi!
 
Bởi vì hắn phát hiện, hôm nay, ngày tốt cảnh đẹp, ôm trong lồng ngực tiểu mĩ nhân mềm mại mỏng manh, cả người thơm ngát, trong lòng nhớ tới……
 
Lần trước dựa vào sát ngực hắn là tên thái giám kia!
 
Còn có Tô quý phi sững sờ đứng bên cạnh, ánh mắt chấn động

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN