Quý Phi Dậy Đi Học - Chương 70: thiếu niên xinh đẹp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Quý Phi Dậy Đi Học


Chương 70: thiếu niên xinh đẹp


Lí Đức Toàn khoanh tay ngồi bên ngoài canh giữ mệt muốn buồn ngủ, đã ngáp đến vài cái, mới đợi được Tống Hoành đi ra từ trong khuê phòng Tô Đường.
 
Lúc Lí Đức Toàn nhìn thấy Tống Hoành đi ra cả người giống như mất hồn mất vía, một hồi không biết đang thì thào nói gì đó, chốc lát sau lại cúi đầu cười đến xuân phong nhộn nhạo, khuynh quốc khuynh thành.
 
“Khuynh quốc khuynh thành” tuy rằng chỉ dùng để hình dung nữ tử, nhưng Lí Đức Toàn cảm thấy tình cảnh này đặt ở trên người Tống Hoành cũng không có gì không ổn.
 

 
Lí Đức Toàn nhìn bộ dạng này của Tống Hoành tựa hồ cũng đã quen rồi, biết tâm tình hắn đang tốt, vì thế cười cười đến gần: “Nô tài thấy tâm tình Hoàng Thượng rất tốt, cả gan xin hỏi Hoàng Thượng vui cái gì, có thể nói cho nô tài nghe một chút không, để cho nô tài cùng vui vẻ theo.”
 
Tống Hoành không rảnh đi để ý đến Lí Đức Toàn, chỉ một đường đi về phía trước, khuôn mặt tuấn tú nóng lên, trái tim trong lồng ngực đập bịch bịch, đầu tiên hắn đưa tay sờ sờ môi của mình, nhớ lại vừa rồi ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của giai nhân, lúc hai người môi lưỡi triền miên ấm áp kiều diễm, sau đó lại nhớ đến cuối cùng, Tô Đường mềm mại ở trong lồng ngực hắn, giống như con thú nhỏ cúi đầu nức nở vài tiếng.
 
Tống Hoành liều mạng lôi hết tất cả lòng tự chủ của cả nửa đời người ra mới không trực tiếp đem Tô Đường đặt trên giường tử hình ngay tại chỗ, vô cùng quân tử hầu hạ Tô Đường lên giường ngủ, lúc gần đi còn săn sóc sửa lại chăn cho nàng.
 
Tống Hoành tự đến tự đi, Lí Đức Toàn nhìn bức tường trước mặt Tống Hoành, đang muốn lên tiếng nhắc nhở một chút cửa ở hướng bên kia, Tống Hoành liền “cốp”  một tiếng, đụng vào tường.
 
Lí Đức Toàn: “. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Ta không thấy gì hết, ta không thấy gì hết, Hoàng Thượng anh minh thần võ làm sao có thể đi đường đập đầu vào tường được. . . . . .
 
Tống Hoành bị đụng phải lần này, cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, sờ sờ cái trán, bộ dạng giả vờ không để ý đến, sau đó mặt mày vui sướng phân phó cho Lí Đức Toàn: “Nhanh đi thu dọn hành trang, ít ngày nữa trẫm sẽ mang Đường Đường quay về kinh.”
 
Lí Đức Toàn: “. . . . . . . . . . . . . . . . . .”
 
***
 
Tô Đường đồng ý cùng Tống Hoành trở lại kinh thành, nhưng không đồng ý thành thân, làm Hoàng hậu của hắn.
 
Tô Tranh cũng muốn quay về kinh, nhưng ông không phải vì Tống Hoành, mà bởi vì Tô Tồn gởi thư, tiểu thư Cố gia xuất giá chưa được bao lâu, thê tử của hắn đã có thai, Tô Tranh không ngờ đời này còn có thể nhìn thấy chắt mình lớn lên, cao hứng đến nổi ngay cả nhìn Tống Hoành cũng thuận mắt hơn không ít, tức khắc quyết định quay về kinh, ông cùng Đường Nhi ở lại Giang Nam cũng không còn nhiều thú vị, quay về kinh, cả đại gia đình náo nhiệt cùng chờ đợi tiểu sinh mệnh ra đời.

 
Sau khi Tống Hoành biết, cảm thán Tô Tồn quả nhiên là tướng quân, ngay cả tốc độ sinh con cũng mạnh mẽ vang dội như vậy, đáng tiếc dưới gối mình vẫn còn trống trơn, không biết đợi đến khi nào thì mới có một thằng nhóc gọi hắn là cha.
 
Tống Hoành nghĩ nghĩ liền đem tầm mắt dời đến trên bụng Tô Đường.
 
Giống như đã tới tương lai, có một thằng nhóc con mang huyết mạch giao hòa giữa hắn và Tô Đường đang ở trong này lớn lên.
 
Tống Hoành nhất thời có chút kích động, ánh mắt nhìn về phía Tô Đường vẫn ôn nhu như nước.
 
Tô Tranh nhìn thấy ánh mắt kia của Tống Hoành, tay vuốt chòm râu thở dài.
 
Hoàng Thượng thích nam nhân, khi nào mới có thể khôi phục lại như ban đầu đây.
 
Đoàn người một lần nữa đi trên con đường Giang Nam cây cỏ tươi tốt, chim muôn bay lượn, phong cảnh đẹp như bức tranh, quay trở về kinh.
 
Cả đoạn đường đi vô cùng thuận lợi, Tô Tranh vừa đến cửa thành liền mang theo Tô Đường cùng Tống Hoành mỗi người đi một ngả, Tống Hoành nghĩ sau khi mình hồi cung sẽ lại không dễ dàng gặp được Tô Đường, vào một buổi tối nghỉ chân ở một khách điếm, vẫn lẻn vào phòng Tô Đường.
 
Tống Hoành thành thạo múc nước rửa chân cho Tô Đường xong, sau đó lau khô tay, ngồi ở bên giường Tô Đường, vẻ mặt dường như không mấy vui vẻ.
 
Tô Đường ngồi ở trên giường, nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy?”
 
Tống Hoành than thở: “Đường đi cũng quá nhanh rồi.”
 
Hắn vốn cảm thấy trên đường từ Giang Nam đến kinh thành hắn có thể có thời gian ở cạnh Tô Đường, chỉ là không nghĩ tới lại nhanh như vậy, cảm giác nhoáng một cái đã quay về kinh.
 
Tô Đường cười khúc khích, Tống Hoành làm hoàng đế cũng thật là thành công, dọc theo đường đi ngay cả bóng một tên thích khách cũng không có, đến chỗ nào ai ai cũng khen đương kim Thánh Thượng trị quốc anh minh.
 
Tống Hoành lại một lần nữa hỏi Tô Đường: “Đường Đường, theo ta hồi cung được không?”
 
Đường nghe xong cúi đầu: “Thái hậu không thích ta trở về.”
 
Tống Hoành nắm bàn tay nhỏ của Tô Đường: “Trẫm đã có cách, mẫu hậu sẽ thích nàng.”
 
Kỳ thật Tống Hoành cũng không quá lo lắng cánh cửa thái hậu, không phải hắn muốn phục vị cho Tô Đường trở lại làm quý phi, hắn muốn nạp Tô Đường làm Hoàng hậu, thái hậu là mẹ ruột hắn, kì thật cũng không phải quá ghét bỏ Tô Đường, trước đây thậm chí còn rất thích Tô Đường, lúc trước phế Tô Đường là bởi vì Tống Hoành quá thích Tô Đường, cho nên trong lòng trở nên cảnh giác đối với nàng, nhưng nếu Tống Hoành bây giờ thật sự khăng khăng một mực không cần ai khác ngoài Tô Đường, thái hậu ở trong cung đã lâu, nhất định sẽ thông suốt dù bà có phản đối như thế nào cũng vô dụng, bà ấy không thể nào cứ cứng nhắc mãi, đến lúc đó trái lại cũng đều vì nhi tử của mình mà nén giận.
 
Tô Đường chậm rãi rút tay khỏi lòng bàn tay Tống Hoành: “Tống Hoành, xin lỗi, ngươi chờ ta có được không, chúng ta cứ như bây giờ, không tốt sao?”
 
Lòng bàn tay Tống Hoành trống không, đáy mắt hiện lên chút cô đơn.
 
Hắn yên lặng trong chốc lát, cúi đầu nói: “Xin lỗi Đường Đường, ta không nên ép nàng.”
 
Tô Đường không thể nói nên lời lòng cảm tạ của mình, vì thế lại gần vòng qua cổ Tống Hoành, ở trên môi hắn nhẹ hôn một cái.
 
Tống Hoành lập tức một tay thủ sẵn giữ sau thắt lưng nàng, không cho rời đi, nụ hôn ngày càng thêm sâu.
 
Tô Đường hiện tại biết rằng lúc Tống Hoành thâm tình hôn mình cần phải nhắm mắt, nàng nhắm mắt lại, cảm nhận được đầu lưỡi hắn đang liếm lấy răng nàng, Tô Đường buông lỏng, nam nhân lập tức đưa lưỡi đi vào, quấn quít lấy lưỡi nàng tỉ mỉ thăm dò.
 
Tô Đường bị hôn đến mức không thở nổi, mơ mơ hồ hồ, đợi cho đến khi nhận thức được mình lại bị Tống Hoành đặt ở dưới thân.
 
Quả nhiên, người ta ban đêm luôn luôn không đáng tin, lần đầu tiên có thể là một quân tử, lần thứ hai thì không còn chắc chắn nữa rồi.
 
Tống Hoành rốt cuộc cũng rời khỏi môi Tô Đường, hơi nâng thân mình, hai tay chống bên cạnh người nàng, hơi thở nặng nề, đáy mắt ẩn chứa thứ gì đó, sâu không thấy đáy.
 
Một tay Tô Đường che trước ngực, một tay đẩy ngực Tống Hoành ra, lùi người lên trên.

 
“Hoàng Thượng.” Tô Đường lên tiếng nhắc nhở hắn.
 
Tống Hoành mạnh mẽ tự nhẫn nại, nhìn thấy đôi mắt nhỏ đề phòng của Tô Đường, rốt cuộc vẫn là bại trận, chôn đầu lên vai Tô Đường, hít một hơi thật sâu hương thơm trên người thiếu nữ, bất lực cầu xin: “Đường Đường, Đường Đường, khi nào thì nàng mới có thể cứu ta một mạng?”
 
Tô Đường cảm nhận được ở dưới đùi mình có một cái gì đó nóng bỏng, ma ma trong cung đã từng nói qua cho nàng đó là cái gì, sau đó bị lời nói của Tống Hoành làm cho xấu hổ, mặt mày đỏ bừng.
 
Tống Hoành không biết xấu hổ bắt lấy cánh tay nhỏ bé của Tô Đường, khan giọng: “Vậy nàng sờ nó, xin nàng Đường Đường, nàng nhẹ nhàng sờ nó một chút.”
 
“Ta. . . . . . không muốn.” Tô Đường vừa đụng tới cái kia của Tống Hoành một chớp mắt liền lập tức rút tay về, đẩy Tống Hoành ra, xoay người bảo hắn lăn, sau đó vùi mặt vào chăn.
 
Tống Hoành nhìn vật dưới thân mình đã cứng đến mức đau, sau đó lại nhìn Tô Đường đã vùi trong chăn đến không thấy bóng dáng người đâu, ưu tang thở dài.
 
Hắn vẫn phải tự sinh tự diệt.
 
***
 
Tô Tranh và Tô Đường trở về Tô phủ, Tô Tồn mang theo Cố Tịnh Nghi còn có Tô Từ, ba người từ xa đã đến nghênh đón, bụng của Cố Tịnh Nghi còn chưa hiện rõ, nhưng cả người đã bao phủ hình ảnh của một bà mẹ, chân chữ bát chậm rãi bước đi, được Tô Tồn cẩn thận nâng đỡ, trên mặt tươi cười điềm tĩnh.
 
“Nào có yếu ớt như vậy.” Cố Tịnh Nghi cười nói với Tô Tồn đang ở bên cạnh đỡ nàng.
 
“Phải phải phải.”  Tô Tồn vốn uy phong lẫm liệt, ở trước mặt thê tử khí thế cũng bằng không, liên tục gật đầu.
 
Tô Tranh nhìn thấy cháu trai, cháu dâu ân ái vừa lòng gật đầu, sau đó lực chú ý từ nhìn chằm chằm bụng Cố Tịnh Nghi chuyển đến trên người Tô Đường.
 
Nói là đi Giang Nam tìm phu quân cho Tô Đường, kết quả không tìm được, còn vớ phải Tống Hoành.
 
Trên đường quay về kinh lúc Tống Hoành cùng Tô Đường ở chung Tô Tranh đều nhìn vào mắt, nếu Tô Tranh nói không xứng là đang nói dối, Tô Tranh có khi lại nghĩ, nếu lúc trước không có thánh chỉ ban hôn kia của tiên hoàng, để sau này mới Tô Đường và Tống Hoành quen biết nhau, không biết bây giờ sẽ thành ra thế nào.
 
Đáng tiếc trên đời không có nhiều nếu như vậy, Tô Tranh quyết định không nghĩ những chuyện phức tạp như vậy nữa, nhưng khi nhìn đến Cố Tịnh Nghi, không khỏi nghĩ đến đệ đệ Cố Diệc Dữ của nàng.
 
Lúc ông cùng Tô Đường rời kinh, Cố Diệc Dữ hình như cũng đổ bệnh một trận, cũng không biết bây giờ đã tốt hơn chưa.
 
Đáng tiếc, Tô Tranh vừa nghĩ đến Cố Diệc Dữ thì cũng chỉ còn là tiếc nuối, một đứa trẻ tốt như vậy, ông liếc mắt một cái liền thích, cứ tưởng rằng sau khi lớn lên sức khỏe đã tốt hơn, không ngờ trời không toại lòng người.
 
Cho dù có thích thế nào đi nữa, Tô Tranh cũng không nguyện ý gả Tô Đường cho một vị hôn phu thân thể suy nhược, luôn luôn ôm bệnh.
 
Cố Tịnh Nghi nghe xong cười cười: “Đa tạ gia gia quan tâm, sức khỏe đệ đệ đã tốt hơn nhiều, mấy ngày trước còn nói muốn đến thăm con.”
 
Tô Đường nhớ tới Cố Diệc Dữ, phồng phồng má.
 
Cố Diệc Dữ ở Đại Lương không giống với Cố Diệc Dữ ở lớp 9 một chút nào, Cố Diệc Dữ ở Đại Lương vừa gặp nàng đã xin Tống Hoành gả nàng cho hắn, cũng không hỏi qua một chút nàng có đồng ý hay không.
 
Nếu Cố Diệc Dữ muốn đến thăm Cố Tịnh Nghi, vậy Tô Đường cũng không tránh khỏi phải gặp mặt hắn.
 
Tô Tranh cũng có nghe qua công tử Cố gia cũng có tình cảm đối với Tô Đường, vốn hai người hai nhà sắp có việc vui, kết quả Tống Hoành ở giữa làm khó dễ, cộng thêm Cố Diệc Dữ sinh bệnh, cứ như vậy cũng không giải quyết được gì .
 
Vì thế Tô Đường, Tô Tranh đều không thể làm tổn thương người khác, mặc dù có duyên vô phận nhưng cũng có thể làm bằng hữu, chờ Cố Diệc Dữ đến thăm tỷ tỷ.
 
. . . . . .
 
Lần thứ hai Tô Đường gặp Cố Diệc Dữ Đại Lương.
 
Trừ sắc mặt hắn tiều tụy hơn một chút so với lần trước, mặt khác thoạt nhìn cũng không tệ lắm, cả người có một loại mỹ cảm mềm mại quỷ dị.

 
Vốn trong lòng Tô Đường cảm thấy có chút có lỗi, nhưng Cố Diệc Dữ giống như chưa từng bày tỏ với nàng thất bại, vẫn ôn hòa theo nghĩa lễ chào hỏi nàng, thậm chí biết nàng mới từ Giang Nam trở về, còn hỏi nàng đến Giang Nam chơi có vui không.
 
Tô Đường vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi Cố Diệc Dữ: “Ngươi thật sự không biết khu Chiết Giang của quốc gia ta thuộc múi giờ thứ mấy, loại hình khí hậu nào sao?”
 
Cố Diệc Dữ cười đến độ như gió xuân quất vào mặt: “Thứ lỗi cho ta ngu dốt, tri thức của Đường Nhi quả thật khác biệt, mong được chỉ giáo.”
 
“Được rồi.” Tô Đường gật gật đầu, Cố Diệc Dữ của lớp 9 sẽ không mặt dày gọi nàng là “Đường Nhi”.
 
***
 
Bên kia, Tống Hoành mới hồi cung, bận rộn với việc triều chính tồn đọng lại trong mấy ngày nay đến sứt đầu mẻ trán, cho nên nói làm Hoàng đế cũng không phải tốt đẹp gì, cho dù có là thịnh thế thái bình, cũng sẽ có một đống chính sự đang chờ ngươi.
 
Tống Hoành bận rộn liên tiếp mấy ngày, thật vất vả mới tranh thủ được một cơ hội rảnh rỗi, triệu Lí Đức Toàn đến, bảo hắn đến Tô phủ lén nói riêng với Tô Đường.
 
Về phần nói cái gì, đương nhiên là muốn ở đâu đó, lúc nào đó cùng nàng có một buổi hẹn.
 
Chân trước Lí Đức Toàn mới vừa bước đi, sau lưng Hoàng Hỉ liền mang đĩa bạc vào.
 
Phòng Chính Sự có thể nói là nơi một lòng muốn ép cạn tinh lực của Thánh Thượng, đúng lúc chú ý thấy Tống Hoành tựa hồ đang nhàn rỗi được một chút, vì thế tiện thể mang đĩa bạc tới, muốn Tống Hoành đem tinh lực lúc rảnh rỗi phát tiết đến nơi nào đó khác.
 
Tống Hoành nhìn một loạt những tấm thẻ bài sắp xếp chỉnh tề trên đĩa bạc, nghĩ đến tương lai thẻ bài của Tô Đường có thể lại tiếp tục được đặt trên đây, trong lòng đột nhiên có chút buồn lòng.
 
Tống Hoành phất tay bảo Hoàng Hỉ lui xuống.
 
Hoàng Hỉ cầm đĩa bạc còn nguyên rời đi, vẻ mặt nhăn nheo như trái khổ qua.
 
Trong cung lời đồn về cái kia của Hoàng Thượng không được càng lúc càng lớn không nói, bây giờ lại còn có thêm người nói nhìn thấy Hoàng Thượng ôm một tiểu tướng công da thịt trắng nõn trong một diễn lâu ở Giang Nam.
 
Thái giám, thị vệ trong cung nghe nói hình như Hoàng Thượng thích nam nhân, cũng nóng lòng muốn thử xem sao, quả thực còn hăng hái tranh thủ tình cảm hơn so với những tần phi trong hậu cung kia.
 
Tống Hoành chống đầu ngồi trên ghế trầm tư.
 
Chỉ chốc lát sau Lí Đức Toàn đã trở lại.
 
Tống Hoành nhìn thấy thân ảnh vội vội vàng vàng của Lí Đức Toàn: “Hôm nay sao lại nhanh như vậy?”
 
Lí Đức Toàn vừa vào cửa liền vù một cái, quỳ gối trước mặt Tống Hoành: “Hoàng… Hoàng Thượng, không… không… không hay rồi.”
 
“Cái gì không hay?!” Tống Hoành ngồi thẳng người, trong lòng căng thẳng.
 
Lí Đức Toàn: “Tô quý phi nương nương, không… không thấy đâu nữa.”
 
 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN