Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị
Chương 107: Nhưng Tạ Nhiễm... Không phải đã chết sao?
Tin Hằng vương, Thẩm Thái sư và Tín quốc công cấu kết mưu phản làm cả triều kinh hãi.
Bệ hạ bày mưu tính kế, phối hợp cùng Trấn quốc Tướng quân Tạ Viễn Thần và các tướng sĩ trung thành, dốc hết toàn lực một mẻ hốt gọn.
Trải qua chuyến này, trong triều ai trung ai gian, nhìn vào thấy ngay.
Những người đi theo Thẩm Thái sư và Hằng vương đương nhiên không có kết cục tốt. Hoàng đế ổn định triều cục, đập tan tin đồn điên loạn lúc trước.
Sau khi phản tặc sa lưới, Hoàng đế Bệ hạ đương triều luận công ban thưởng. Tất cả mọi người đều cho rằng quét sạch triều chính công đầu nhất định là của Trấn quốc Tướng quân Tạ Viễn Thần. Nhưng lúc Lễ bộ đọc công tích lại đặc biệt chừa cột công đầu kia trống không, lưu lại không gian mơ màng cho không ít người suy đoán.
Tạ Đã dưỡng thương trong nhà hơn nửa tháng, rốt cục được phê chuẩn xuống giường. Đây cũng không phải là mẫu thân hắn nương tay, mà là Bệ hạ triệu kiến hắn cùng phụ thân, mẫu thân hắn mới không còn cách nào đành tha hắn.
Đêm đó Tạ Đạc phụng mệnh truy kích Thác Bạt Xiển cùng Thác Bạt Diên. Ai ngờ trong sứ đoàn chạy trốn lại có một lực sĩ tên A Thạch Tới. Đám người Tạ Đạc không phải đối thủ, bị đánh rất thảm. Nếu không có Tạ Khuynh đi ngang thuận tay giúp một phen, phỏng chừng Tạ Đạc đã bỏ mạng lại đó.
Thế là Tạ Đạc hoàn thành nhiệm vụ.
Thác Bạt Diên lâm trận bị ca ca hắn bán đứng, bị người của Tạ Đạc bắt ngay tại chỗ. Bất quá ca ca của hắn cũng không thoát được. Người của Tạ Đạc đuổi theo ba dặm bắt về.
Tạ Đạc may mắn không làm nhục mệnh. Lúc trở về phục mệnh tâm tình kích động, dù bản thân bị thương cũng không thấy thống khổ chút nào. Thẳng đến khi giao phó sứ mệnh về nhà, Tạ Đạc trực tiếp phun hai ngụm máu bầm trước cửa, khiến lão Trương gác cổng sợ đến mức gần như bò vào phủ gọi phu nhân.
Thái y tới chuẩn trị trong đêm, Tạ Đạc mới biết thì ra mình bị gãy ba cái xương sườn, ngũ tạng lệch vị trí, vài chỗ bị vỡ.
Lần trước Tạ Đạc bị Tạ Khuynh đả thương, chỉ là thoạt nhìn vào mặt thì thảm, trên thực tết không nặng bao nhiêu, không giống với lần này đi trên lằn ranh sinh tử.
Lần này là đánh thật, là loại vết thương ngũ tạng bị vỡ, không trị sẽ chết.
Làm Thái thị yêu con như mạng sợ tới mức hồn vía lên mây.
Thái y nói: Thiếu Tướng quân trẻ trung khỏe mạnh. Vết thương tuy nặng nhưng không bị thương tới căn cốt, tĩnh dưỡng thật tốt sẽ khỏi hẳn.
Thái thị nghe: Thiếu Tướng quân *beep* bị thương nặng. *beep* thương tới căn cốt, *beep* không tĩnh dưỡng *beep* sẽ chết.
Thế là, Tạ Đạc bị thương lần này, Thái thị cơ hồ nhận thầu hết nửa Thái Y viện.
Mỗi ngày ba bữa đều mời Thái y tới xem, đồ bổ ầm ầm dội vào, không cho Tạ Đạc xuống giường, hận không thể cho mười tám cái tỳ nữ thay phiên nhau nhìn chằm chằm, làm Tạ Đạc khổ không thể tả.
Không nhịn được nữa, hắn tố khổ với Thái thị:
“Nương a, ngài đừng như vậy có được hay không? Nhi tử sắp thống khổ đến chết rồi.”
Thái thị đồng cảm với thống khổ của nhi tử ‘như bản thân cũng bị’, nắm tay Tạ Đạc khóc một trận, nói:
“Nương biết con đau. Vết thương trên thân con, đau trong lòng nương. Con yên tâm đi. Nương nhất định dốc hết toàn lực chữa trị cho con, để con hoàn hảo như ban đầu.”
Tạ Đạc cảm thấy hắn đang cùng mẹ ruột ‘ông nói gà bà nói vịt’.
Cái gì mà hoàn hảo như ban đầu? Hắn bị tan thành mảnh nhỏ à?
Tóm lại, nửa tháng dưỡng thương này khiến Tạ Đạc hạ quyết tâm. Sau này nhất định phải yêu quý thân thể mình, tận lực không để bị thương. Tư vị bị ấn trên giường ép buộc tĩnh dưỡng con mẹ nó quá khó chịu.
Vở kịch gậy ông đập lưng ông phản loạn đêm đó đã kết thúc, hết thảy trong cung khôi phục như ban đầu. Kỳ thật nguyên bản cũng không có gì loạn, đại đa số đầu lĩnh cấm quân đều nhận được mật chỉ. Mà Trương Khiêm được Thẩm Thái sư an bài làm Thống lĩnh thị vệ, đương nhiên cũng là Cao Tấn âm thầm cho phép mới có thể thành.
Từ đầu tới đuôi, nói trắng ra là Cao Tấn tự biên tự diễn.
Tạ Viễn Thần dẫn Tạ Đạc đứng ngoài Minh Trạch cung, tân nhiệm Thống lĩnh thị vệ tên Chu Phóng, là đích thứ tử của Thừa ân bá. Ngày xưa Thừa ân bá đi theo Vũ Định hầu, chân bị thương mới từ nhiệm hồi kinh, nhận chức quan nhàn tản ở nhà tĩnh dưỡng, lại nhờ đó mà trong cái rủi có cái may tránh được liên lụy trong tai nạn nhiều năm trước của Vũ Định hầu.
Về sau Cao Tấn khởi sự, Thừa ân bá vì hắn bôn tẩu khắp nơi, mời những thuộc hạ cũ của Vũ Định hầu khắp nơi quay về, có công với xã tắc. Mà tiết mục gậy ông đập lưng ông lần này của Cao Tấn, cũng không thiếu sự phối hợp điều hành của Chu Phóng.
“Tướng quân, Thiếu tướng quân xin chờ ở đây một lát, Bệ hạ đang ở bên trong thảo luận chính sự, chốc lát sẽ tới.”
Chức vụ Đại nội Tổng quản của Vạn công công bị Lý Tổng quản thay thế, Vạn công công bất đắc dĩ phải xuất cung hồi hương. Bây giờ hết thảy đã về chỗ cũ, Cao Tấn cũng phái người đi tìm Vạn công công, lúc này hẳn là đang trên đường về.
Trước khi Vạn công công về Đại nội, Chu Phóng là Thống lĩnh Thị vệ sẽ tạm thời thay chức vụ nghênh hướng Minh Trạch cung.
Tạ Viễn Thần cùng Tạ Đạc được mời tới gian nước trà của Minh Trạch cung chờ, lúc cung tỳ dâng trà, Tạ Viễn Thần nhỏ giọng căn dặn Tạ Đạc:
“Lát nữa có thể Bệ hạ sẽ nhắc đến chuyện Tạ Nhiễm, nhất định không được nói sai, hiểu chưa?”
Tạ Đạc liên tục gật đầu:
“Phụ thân yên tâm. Miệng ta rất kín.”
Chuyện Tạ Khuynh thay Tạ Nhiễm vào cung, tuyệt đối trở thành một trong những bí mật mà tổ tông Tạ gia nhất định phải giữ kín. Không cần Tạ Viễn Thần nhắc nhở, tự Tạ Đạc cũng biết phải ngậm miệng.
Giờ phút này Tạ Viễn Thần lại không lạc quan được như Tạ Đạc, đêm đó sau khi ông nhìn thấy Tạ Khuynh cải trang xuất hiện trong cung, Tạ Viễn Thần liền ý thức được sự tình có lẽ đã vượt qua khỏi kế hoạch ban đầu của ông.
Hiện tại còn chưa biết Bệ hạ đã phát hiện được bao nhiêu. Nhưng Tạ Viễn Thần dám khẳng định, đối với việc Tạ Nhiễm chết, lòng Bệ hạ có hoài nghi. Sống phải thấy người chết phải thấy xác, Tạ Viễn Thần cường thế mang thi thể ra khỏi cung chính là một điểm đáng ngờ lớn.
Nhưng Tạ Viễn Thần không có cách, dù bị hoài nghi ông cũng phải làm. Tạ Khuynh có nhân sinh của riêng nó, không thể mang danh Tạ Nhiễm sống trong cung cả cuộc đời.
Vì giải quyết tốt hậu quả, ông đã phát tang ở Tạ gia, trong quan tài thì tìm một nữ thi có hình thể không khác lắm với Tạ Nhiễm và Tạ Khuynh mà đường đường chính chính hạ táng.
Như vậy sau này Bệ hạ có nhận ra gì đó, muốn kiểm chứng, thì đào mộ lên trong quan tài vẫn có thi thể. Lúc đó thi thể biến sắc, ai có thể phân biệt người nằm đó có phải Tạ Nhiễm hay không?
Đây là lý do mà Tạ Viễn Thần dứt khoát ra tay ngay lúc Bệ hạ thanh lý triều đình. Lúc Bệ hạ không rảnh quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này mà mang người đi, chờ đến lúc ngài ấy muốn kiểm chứng thì có những cách đã không còn tác dụng. Có chút gian trá, nhưng cũng bất đắc dĩ.
Trên hành lang truyền tới tiếng bước chân, sau đó là giọng của Cao Tấn:
“Tướng quân tới rồi sao?”
Chu Phóng trả lời:
“Bẩm Bệ hạ, Tạ Tướng quân cùng Thiếu tướng quân đều đang chờ ở gian nước trà.”
Tạ Viễn Thần cùng Tạ Đạc đi ra hành lễ, Cao Tấn tiến lên đỡ Tạ Viễn Thần dậy:
“Tướng quân không cần đa lễ, theo trẫm vào điện.”
Cao Tấn đón phụ tử Tạ gia vào điện, cho người ban thưởng ghế ngồi.
Cao Tấn không ngồi vào long ỷ mà cùng phụ tử Tạ gia ngồi trên ghế bành ở phía đối diện, bộ dáng này không giống như nói quốc sự.
Không nói quốc sự, vậy chính là gia sự.
Tạ Viễn Thần căng thẳng, tập trung mười hai phần tinh thần.
Cung tỳ tới dâng trà, Cao Tấn thủ thế ‘Xin mời’ với Tạ Viễn Thần. Tạ Viễn Thần tạ ơn, nâng chung trà lên chờ Cao Tấn mở miệng. Nhưng nửa ngày mà Cao Tấn vẫn chưa nói gì, chỉ tự mình uống trà.
Loại cảm giác rõ ràng có điều muốn nói nhưng lại cố tình không nói này thật làm người ta khó chịu, Tạ Viễn Thần đánh trận cả đời, tự thấy mình tinh thông binh pháp và nhân tâm. Nhưng giờ phút này ông lại có cảm giác bị người dắt mũi dẫn đi, ngặt nỗi ông lại không thể nói gì.
Cao Tấn chậm rãi uống nửa chén trà, hỏi Tạ Đạc:
“Thương thế của ngươi sao rồi?”
Tạ Đạc đang nhâm nhi tư vị nước trà của hoàng cung, đột nhiên bị hỏi, hắn ngây ngẩn cả người, nửa ngày mới mờ mịt muốn đứng dậy, bị Cao Tấn giơ tay ngăn: “Ngồi đi.”
“Vâng.” Tạ Đạc ngồi xuống lại, lưng thẳng tắp, cung kính trả lời:
“Thương thế của thần đã tốt ạ, đa tạ Bệ hạ.”
Cao Tấn gật đầu:
“Nghe Thái y nói, thương tới phế phủ, cần phải điều dưỡng thật tốt. Ngươi còn trẻ, không thể lưu lại mầm bệnh.”
Tạ Đạc bị Hoàng đế quan tâm thụ sủng nhược kinh, cuống quít đứng dậy hành lễ: “Vâng, đa tạ Bệ hạ.”
Cao Tấn lại cho hắn ngồi xuống, nói:
“Nhắc tới hôm đó, trẫm thật không ngờ trong sứ đoàn Bắc Liêu lại có một cao thủ như vậy. Khiến ngươi mạo hiểm, trẫm thật có lỗi.” Bỗng nhiên Cao Tấn chuyển đề tài:
“Đúng rồi, trẫm hỏi binh lính đêm đó cùng ngươi đi truy nã Hoàng tử Bắc Liêu, bọn họ nói có một vị cao thủ thần bí đột nhiên xuất hiện tương trợ. Khoảng thời gian này trẫm bận rộn quá, còn chưa kịp hỏi ngươi, vị cao thủ thần bí kia là nhân sĩ phương nào, nhà ở đâu, tuổi tác bao nhiêu. Bây giờ triều đình đang rất cần người, ngươi đừng ngại tiến cử hắn vào triều. Trẫm sẽ không bạc đãi hắn.”
Tạ Đạc bỗng nhiên đứng hình, lưng hắn ưỡn đến mức hơi ngửa về sau, cổ cứng ngắc như máy móc, miệng như miệng cá vừa bị bắt lên bờ, lúc đóng lúc mở, nhưng nhả không ra được dù một cái bong bóng.
Cao Tấn nhìn phản ứng của Tạ Đạc, cảm khái từ tận đáy lòng. Tiểu tử này còn chưa bị phụ thân và trưởng tỷ đầu độc, ít ra còn chút lương tri. Đâu giống hai người kia, nói dối há mồm là có, còn không cần soạn sẵn trong đầu.
“Bệ hạ, người kia là một hiệp khách. Đêm đó hắn đi qua quan đạo, thấy binh lính triều ta đang chiến đấu với võ sĩ Bắc Liêu, nhất thời tức giận mới gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ. Lúc rời đi vị nghĩa sĩ kia cũng không để lại tên họ.”
Tạ Viễn Thần thấy nhi tử bị hỏi đến choáng váng, chỉ có thể chủ động trả lời thay.
Cao Tấn lẳng lặng nghe ông phân trần, thầm nghĩ: Ta đã nói rồi mà. Tạ Khuynh cùng lão hồ ly này chính là cùng một dòng máu.
Tạ Viễn Thần đưa ra một lời giải thích không cách nào khảo chứng thật giả, Cao Tấn cũng không xoắn xuýt đề tài này nữa, gật gật đầu, kêu hai người uống trà.
Công Chính điện lại lâm vào trầm mặc.
Cao Tấn đặt chén trà xuống, ‘vô tình’ hỏi một câu:
“Đúng rồi, lúc này chắc Tạ Khuynh đã đến biên quan rồi nhỉ?”
“Phụt —“
Trà trong miệng Tạ Đạc không thể nuốt xuống, sợ tới mức phun thẳng ra ngoài, làm Tạ Viễn Thần bên cạnh ghét bỏ một trận.
Tạ Viễn Thần ra vẻ trấn định, cười hỏi Cao Tấn:
“Bệ hạ hỏi ai?”
Cao Tấn đan tay vào nhau, thần sắc tự nhiên: “Tạ Khuynh a!”
Tạ Đạc mạnh mẽ cắn môi dưới, miễn cho bản thân quá mức khẩn trương mà kêu lên.
Ngược lại Tạ Viễn Thần càng thêm kiên định, dùng diễn kỹ kinh người của mình nhìn Cao Tấn với vẻ nghi hoặc khó hiểu:
“Cái này, thần không nghe lầm chứ? Sao Bệ hạ lại đột nhiên nhắc tới Tạ Khuynh? Nó…”
Không đợi Tạ Viễn Thần soạn xong, Cao Tấn đã cắt ngang:
“Theo lời của Tạ Tướng quân, trẫm không nên đề cập tới Tạ Khuynh? Vậy phải đề cập tới ai đây? Tạ Nhiễm sao?”
Tạ Viễn Thần ho khan một tiếng, phán đoán xem lời Cao Tấn mấy phần thật mấy phần giả.
Ngài ấy nhìn ra manh mối nhưng vẫn giả bộ hay là đang khách sáo?
“Bệ hạ nhắc tới Quý phi nương nương là chuyện đương nhiên.” Tạ Viễn Thần không chút biến sắc.
Cao Tấn chống cằm tựa lên tay vịn ghế bành, ung dung không vội nói một câu:
“Nhưng Tạ Nhiễm… Không phải đã chết sao.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!