Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị - Chương 120: Ngươi cho rằng ngươi là thần tiên sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị


Chương 120: Ngươi cho rằng ngươi là thần tiên sao?


Tạ Khuynh cùng Cao Tấn rời khỏi trà hành, quan binh Ngoại Sự xử Bắc Liêu lập tức muốn ngăn cản.

Đây là quy củ Bắc Liêu, chỉ cần là thương đội mới vào Bắc Liêu, không được xem là trường cư, thì trong lúc ở lại đây sẽ có ba bốn quan binh được điều động từ Ngoại Sự xử, ở gần giám thị. Mà người trong thương đội vô luận là đi chỗ nào cũng phải báo cáo trước với quan binh, sau khi được cho phép mới có thể rời đi.

Vì lẽ đó, những quan binh được lão Trương mời đi uống trà trông thấy Tạ Khuynh cùng Cao Tấn tự tiện rời đi liền đặt chén trà xuống đuổi theo ngay lập tức, bị lão Trương cùng trưởng quầy trà hành ngăn lại, nói:

“Đại nhân, đó là Thiếu đông gia của chúng ta, tuổi còn nhỏ, lần đầu tiên xa nhà, ở trên đường nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ. Hắn không hiểu quy củ, không biết đến chào hỏi các đại nhân. Chúng ta thay hắn bồi cái lễ.”

Những quan binh kia người một câu ta một câu. Bọn họ đã tới lui với trà hành này nhiều năm. Hiện giờ mỗi lần tới chỉ là đi ngang qua sân khấu một chút, cho người của trà hành một cơ hội hiếu kính. Chỉ cần bọn họ không thực sự phạm tội, đám quan binh cũng mở một mắt nhắm một mắt.

Chưởng quỹ trà hành đương nhiên cũng hiểu đạo lý này. Vì lẽ đó sau khi nghe đám quan binh kia giáo huấn mấy câu, liền phi thường thành khẩn tặng cho mỗi người một cái hầu bao để uống rượu uống trà, bày tỏ áy náy.

“Các vị thứ lỗi. Thiếu đông gia là đứa con quý lúc tuổi già của lão bản nhà chúng ta, mới được mười sáu tuổi, lần đầu tiên đi xa nhà. Các đại nhân ngàn vạn nhân từ, đừng dọa hắn. Ta sẽ phái người gọi hắn về ngay.”

Đám quan binh ước lượng hầu bao được hiếu kính trong tay, trao đổi với nhau ánh mắt ‘bỏ đi’, liền cầm tiền quay về.

Sau khi bọn họ rời đi, lão Trương cùng chưởng quỹ trà hành trao đổi ánh mắt với nhau, mượn lý do làm sổ sách đi vào trong bàn bạc.

Tạ Khuynh cùng Cao Tấn dĩ nhiên không phải nhất thời nảy lòng tham đi chơi, đây là kế hoạch của lão Trương. Lão Trương đã sớm đem địa đồ của Đại Định phủ cho bọn họ nhìn, để bọn họ âm thầm ghi tạc vào lòng. Mượn lý do mới đến cái gì cũng không biết, vào lúc tất cả mọi người không ngờ, cả hai đi tới cái cẩu xá lúc trước mật thám Lễ triều tìm được tôi tớ của Cao Nguyệt.

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Trước kia, mật thám Lễ triều tìm được tôi tớ của Cao Nguyệt trong một cái cẩu xá.

Nơi gọi là cẩu xá, chính là địa phương chuyên môn nuôi chó, thuần chó, đấu chó phục vụ người giàu.

Bất đồng với lễ nghi chi bang của Lễ triều, Bắc Liêu bên này phong mạo tương đối huyết tính. Giữa đám vương công quý tộc lưu hành đấu thú, dân chúng dân gian không đấu nổi dã thú, liền hình thành một ít loại hình chọi gà, đấu chó, đấu ngựa, đấu bò các thứ. Vì đấu chó tương đối nhiều, nên nơi này được gọi chung là cẩu xá.

Mà cẩu xá cũng phân chia cao thấp. Nơi mà hai người muốn đi là cẩu xá số một số hai ở Đại Định phủ. Có đôi khi hào hứng các quý nhân cũng sẽ tới. Nơi này còn nhận thầu những trường đấu thú, nô ɭệ tràng gì đó mà những nơi khác không dám.

Đương nhiên, loại đấu đặc thù này kim ngạch đặt cược cũng cao hơn bình thường nhiều. Đây cũng là phương pháp kiếm tiền chính của cẩu xá.

Tạ Khuynh cùng Cao Tấn dựa theo trí nhớ, rất nhanh đã tìm tới cẩu xá.

Khác biệt với tưởng tượng của bọn họ, cái cẩu xá này lại không phải ở nơi hẻo lánh, mà là công khai mở tại trung tâm Đại Định phủ. Đứng ở cửa ra vào cũng có thể nghe bên trong truyền ra liên tiếp tiếng hò reo khen ngợi, chó sủa người nháo.

Nơi này mở cửa bất kể ngày đêm, chỉ cần có khách, không quản từ đâu tới, đi chỗ nào, chỉ cần muốn vào thì có thể tùy ý mà vào. Miễn không gây chuyện, ở bên trong nhìn cả ngày cũng không sao.

Sau khi Tạ Khuynh cùng Cao Tấn bước vào cửa chính, người của cẩu xá liền biết họ là tân khách, nhiệt tình đưa cho hai người mấy thẻ bài gỗ, trên đó viết một mã số, nói đây là cược bài cẩu xá dành cho tân khách.

Nếu lúc bọn họ xem nảy ra ý muốn đặt cược, thì trực tiếp dùng thẻ bài này đặt, thua tính cho cẩu xá, thắng thì lấy đi phần tiền cược thấp nhất.

Xem như tạo cơ hội cho tân khách luyện tập và quan sát.

Hai người cầm thẻ bài đi vào đấu trường khí thế ngất trời kia. Phòng lớn như vậy, tràn ngập mùi máu tanh tàn nhẫn, có lẽ loại hương vị này tên là ‘Nhân tính’.

Ngoài trời dựng mấy cái lồng sắt, bên trong có động vật cắn xé nhau. Chúng thông linh tính, biết đạo lý không thắng hẳn phải chết, nên đều dồn sức giương nanh múa vuốt.

Lồng sắt đặt biển ghi thời gian buổi diễn cùng thời gian đặt cược. Bên ngoài mỗi cái lồng sắt đều bu đầy người, có người chờ đợi, có người khen hay, có người hoan hô, có người chửi mắng… Nhân tính muôn màu, cẩu xá này bày ra vô cùng tinh tế.

Tạ Khuynh không có hứng thú với mấy thứ huyết tinh tàn bạo này, thậm chí hương vị trong đây còn làm nàng buồn nôn. Cao Tấn phát giác nàng bất thường, đem túi thơm bên hông đưa cho Tạ Khuynh.

Tạ Khuynh không hiểu gì. Cao Tấn trực tiếp đặt túi thơm lên chóp mũi nàng, để nàng ngửi thử một chút. Tạ Khuynh ngửi một cái, thanh tâm bạc hà, gỗ đàn hương thấm vào gan phổi, làm cái bụng cuồn cuộn của nàng dịu đi rất nhiều.

Nàng tiếp nhận túi thơm đặt dưới mũi, dùng khẩu hình miệng hỏi Cao Tấn:

“Còn ngươi?”

Cao Tấn không nói chuyện, chỉ lắc đầu tỏ vẻ hắn không cần.

Hai người đi dạo một vòng, đưa thẻ bài trong tay ra, hò hét bên kia thua, nhưng tỉ lệ đặt cược trong hộp tương đối cao, thao tác này người ta vừa nhìn liền biết là tân thủ.

Hai người cũng không để ý, dạo một vòng trong sân, rốt cuộc cũng đợi đến lúc trận đấu chó kia phân thắng thua. Chó thắng cùng chó thua đều bị mang ra cửa hướng Tây Nam. Nghĩ cũng biết, chó thắng thì được ăn thịt dưỡng thương, chó thua sẽ không có đãi ngộ đó.

Hầu cận bị câm của Cao Nguyệt chính là làm chút việc vặt nuôi nấng chó ở đây. Tạ Khuynh cùng Cao Tấn mượn lý do muốn tự mình chọn chó ra sân, được người đưa tới hậu viện.

Khác với tình huống khí thế ngất trời ở tiền viện, hậu viện đa số là tiếng động vật kêu.

Có người của cẩu xá hỏi:

“Hai vị muốn chọn chó to hay chó nhỏ?”

Bộ dáng Tạ Khuynh không rành thế sự, giống như tiểu thiếu gia nhà giàu có lòng thương xót lan tràn, hỏi:

“Con chó vừa rồi ta đặt cược bị thua đưa đi nơi nào?”

Người của cẩu xá nói:

“Chó thua đều bị đưa đi tạp viện, chân gãy, không đứng nổi liền bị phế đi, phỏng chừng đêm xuống sẽ vào nồi.”

Tạ Khuynh kinh ngạc che miệng:

“Sao lại như vậy? Vậy, vậy nó không phải chết chắc sao? Quá đáng thương. Ta muốn đi xem nó, hoặc là mua lại nó cũng được.”

cẩu xá mỗi ngày tiếp không biết bao nhiêu khách, người giống Tạ Khuynh là tiểu thiếu gia nhà giàu thương xót chó cũng không phải chưa từng có, nên đối với loại yêu cầu này người của cẩu xá cũng không thấy hiếm lạ. Để cho Tạ Khuynh cùng Cao Tấn đợi một lát, hỏi giá cả xong người đó sẽ báo lại.

[ đám người này không bằng súc sinh. ]

[ mỗi ngày có không biết bao nhiêu động vật chết ở đây. ]

[ địa phương quỷ quái này, dùng một mồi lửa đốt sạch mới được. ]

Tạ Khuynh nói thầm trong lòng, Cao Tấn vỗ nhẹ vả vai nàng an ủi:

“Đốt nơi này vẫn còn nơi khác. Loại sự tình này nếu quốc gia không ban bố pháp lệnh thì không cấm được. Huống hcẩu xá dù có pháp lệnh, dưới sự điều khiển của tiền tài, vẫn sẽ có người bí quá hóa liều, vụиɠ ŧяộʍ làm mấy hoạt động này như cũ.

Đạo lý này đương nhiên Tạ Khuynh hiểu. Nàng không phải chúa cứu thế, không thể dựa vào tâm ý mà thay đổi thế giới. 

Chẳng qua chỉ thấy mấy con động vật này quá đáng thương…

A?

Bỗng nhiên Tạ Khuynh ngây ngẩn cả người. Nàng nghi ngờ nhìn về phía Cao Tấn, cố gắng nhớ lại lúc nãy mình có nói chuyện hay không.

[ vừa rồi ta… Nói chuyện? ]

[ làm sao hắn biết ta đau lòng mấy động vật này? ]

Cao Tấn đang muốn trả lời, người đi hỏi giá kia đã quay về, nói:

“Lão bản của chúng ta nói. Khách nhân muốn mua con chó kia cũng không phải không thể. Nhưng con chó kia lão bản tốn nhiều tiền mua về, các ngươi muốn mua lại thì ít nhất cũng phải cho lão bản thu hồi vốn nói được.”

Tạ Khuynh cùng Cao Tấn nhìn nhau. Cao Tấn nói:

“Con chó kia có cái gì đáng giá? Thiếu gia nhà ta chỉ là nhất thời mềm lòng thôi. Nếu các ngươi rao giá trên trời, chúng ta cũng không phải đồ ngu.”

Người kia cười nói:

“Sẽ không rao giá trên trời đâu. Hay là trước tiên thiếu gia đi theo ta, tới xem con chó kia bị thương thế nào đã.”

Đối phó với những người mua thiện tâm đại phát này, biện pháp tốt nhất là cho bọn họ tận mắt thấy con chó kia thảm bao nhiêu, lúc trả tiền mới càng hào phóng.

Hai người đi theo người kia đến phía sau tạp viện. Mỗi một lồng sắt đều nhốt động vật bị thương trên đấu trường. cẩu xá bình thường là đem chó bị thương nuôi nấng mấy ngày, nếu có thể tiếp tục đứng lên, liền tiếp tục đến tiền viện an bài đấu trường. Còn nếu không dậy nổi, chỉ còn con đường chết.

Lúc bọn họ tiến vào vừa lúc gặp nô bộc tạp viện đang đút nước chcẩu xá. Tạ Khuynh liếc mắt nhìn trong đám nô bộc, liền chú ý tới người đứng thứ ba đếm ngược từ dưới lên.

Tạ Khuynh đã từng thấy chân dung người hầu cận của Cao Nguyệt, người đứng thứ ba kia giống đến bảy tám phần.

[ là hắn. ]

[ người thứ ba đếm ngược. ]

Tạ Khuynh nghĩ thầm, đang muốn bất động thanh sắc nhắc nhở Cao Tấn thì đã thấy hắn nhìn nàng gật gật đầu, biểu thị hắn cũng thấy.

[ nhưng làm sao chúng ta nói chuyện với hắn bây giờ? ]

[ không thể quá cố tình, cố tình sẽ làm người khác hoài nghi. ]

Cao Tấn nghe vậy, nói:

“Thiếu gia nhà ta vốn là mềm lòng. Ngươi dẫn ngài ấy tới xem mấy thứ này, chính là muốn ngài ấy mua bằng được chứ gì. Nói giá đi, để ta nghe thử xem có thích hợp hay không.”

Người kia thấy Cao Tấn cố ý mặc cả, hai người liền tụ lại một chỗ thảo luận.

Cao Tấn lặng lẽ nhìn Tạ Khuynh một cái. Tạ Khuynh lập tức hiểu ý. Nhân lúc Cao Tấn đang ‘mặc cả’, nàng đi về hướng lồng chó phía sau, giả vờ như muốn tìm con chó kia.

Sau khi tìm được chó, Tạ Khuynh ngồi xổm ở bên ngoài lồng nhìn một lúc, bỗng nhiên lại gọi một người đang đổ nước chcẩu xá uống, nói:

“Êy, ngươi mang nước lại đây đút nó đi.”

Người kia quay đầu lại, ú a ú ớ nửa ngày. Tạ Khuynh giả vờ phẫn nộ, nắm lấy hắn:

“Ngươi nói cái gì?”

Người cùng Cao Tấn mặc cả nghe thấy động tĩnh bên này, vội vàng chạy tới hòa giải:

“Ôi chao, thiếu gia bớt giận. Người này bị câm, hắn không nói chuyện được.”

Tạ Khuynh bán tín bán nghi:

“Câm à? Được thôi, ngươi kêu hắn đút nước chcẩu xá của ta đi, rồi tắm cho nó luôn, toàn thân đầy máu thế này làm sao mang ra ngoài.”

Người của cẩu xá nói:

“Hắn là người câm, không làm được…”

Tạ Khuynh giả vờ tức giận, chất vấn:

“Ta có bắt hắn nói chuyện sao? Hắn chỉ câm thôi chứ đâu có cụt tay cụt chân, mang chút nước tới chcẩu xá mà cũng không được sao?”

Người của cẩu xá không muốn đắc tội vị tiểu thần tài này. Người tạp dịch câm điếc này thân phận có chút đặc thù, cẩu gia đã căn dặn tuyệt đối không để hắn tiếp xúc với người ngoài. Nhưng hắn vốn là kẻ câm, muốn nói cũng nói không được. Vì hắn mà đắc tội khách nhân thì không đáng.

Thế là, người kia đi tới giới mấy câu với người hầu cận đang sợ hãi rụt rè. Người hầu cận kia run lẩy bẩy mang nước đến, người của cẩu xá dùng chìa khóa mở cửa lồng ra, để hắn vào đút nước chcẩu xá.

Tạ Khuynh đưa mắt ra hiệu với Cao Tấn, thầm nghĩ:

[ tốt nhất là kéo tên đó đi bàn bạc giá cả thêm một phen nữa, để ta vào nói chuyện cho rõ ràng. ]

[ nhưng mà làm sao nói với Cao Tấn ý nghĩ của ta đây? ]

Vừa nghĩ như vậy xong, Tạ Khuynh đã nghe Cao Tấn nói với người của cẩu xá:

“Cái giá vừa rồi ngươi nói, ta cảm thấy vẫn chưa ổn lắm đâu. Hay là ngươi đi hỏi lão bản của ngươi lần nữa đi, chỉ cần giảm một chút thì ta mua.”

Người kia nghe xong liền dẫn Cao Tấn đi tìm lão bản.

Tạ Khuynh nhìn bóng lưng rời đi của Cao Tấn, nỗi băn khoăn trong lòng càng bành trướng:

[ chẳng lẽ con hàng kia thật sự nghe được những gì ta nghĩ? ]

[ không phải đâu. ]

Nghi hoặc thì nghi hoặc, Cao Tấn vất vả lắm mới tạo được cơ hội cho Tạ Khuynh, nàng đương nhiên không thể lãng phí, cúi người bước vào lồng chó.

Người hầu cận kia thấy Tạ Khuynh tiến vào liền muốn đứng lên, bị Tạ Khuynh vươn tay ngăn cản.

Chó bị thương dễ dàng xúc động cắn người, cho nên trên miệng đều bị bịt lưới sắt. Con chó này bị thương rất nặng, đã thoi thóp. Người hầu cận dùng nước rửa vết máu trên miệng nó, nó cũng chỉ ư ư hai tiếng rồi thôi.

Tạ Khuynh vỗ vỗ người hầu cận, dùng ngón tay chấm vào nước, viết lên mặt đất hai chữ: Cao Nguyệt.

Nhìn thấy cái tên này, người hầu cận tựa hồ hơi kích động. Tạ Khuynh để hắn bình tĩnh lại, tiếp tục viết: Còn sống?

Người hầu cận liên tục gật đầu.

Tạ Khuynh lại viết: Ở đâu?

Người đó nghĩ nghĩ, học dáng vẻ Tạ Khuynh, dùng nước viết xuống một hàng chữ:

ngõa xá Đông thành, Yên Ly.

Tạ Khuynh cẩn thận nhìn, ghi tạc trong đầu, vốn còn muốn hỏi thêm chút nữa, đã nghe thấy tiếng bước chân truyền đến.

Hầu cận cuống quít đổ nước lên mấy chữ hai người vừa viết, trao đổi ánh mắt với Tạ Khuynh xong, lại cúi đầu tiếp tục tắm chó.

Tạ Khuynh bước ra khỏi lồng chó, cảm xúc hơi sa sút. Cao Tấn lại gần nói:

“Ta đã trả tiền, chúng ta có thể mang chó đi rồi. Thiếu gia đừng thương tâm.”

Tạ Khuynh cố gắng bấm một cái thật mạnh lên đùi mình, nước mắt như ngọc trai đảo quanh hốc mắt, rồi rơi xuống. Nàng nói:

“Lúc nãy ta vào xem, nó giống như sắp không xong rồi. Thật đáng thương!”

Người của cẩu xá nghe xong vội vàng nói:

“Ài, mặc kệ con chó kia chết hay sống ta cũng không trả lại tiền đâu nha. Ta sẽ sắp xếp người mang nó ra, các ngươi cứ mang đi là được.”

Nói xong, dường như người của cẩu xá sợ Tạ Khuynh đổi ý, lập tức lôi mấy người làm tới, ba chân bốn cẳng nhét con chó thoi thóp kia vào một cái lồng sắt có thể đẩy đi, để Tạ Khuynh cùng Cao Tấn mang nó ra ngoài.

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Tạ Khuynh cùng Cao Tấn ra ngoài dạo một vòng, không đi ăn cũng không đi chơi, ngược lại là mang một chó quay về Thiên Phúc trà hành.

Tiểu nhị xa xa nhìn thấy liền chạy tới đón, quan sai Bắc Liêu cũng ra ngoài xem chuyện gì xảy ra.

Hỏi qua mới biết, vị tiểu thiếu gia này đi lung tung lại tới cẩu xá, rồi thương xót con chó bị thương kia liền mua nó về.

Chuyện này quá bình thường với một tiểu thiếu gia chưa bao giờ ra khỏi cửa. Mấy quan binh châu đầu ghé tai nói vài câu liền mặc kệ không quản, tiếp tục về chỗ của mình.

Tạ Khuynh thấy đã mang chó về rồi thì vẫn nên tận tâm tận lực cứu chữa, chuyện còn lại thì đành nghe thiên mệnh.

Sau khi thu xếp chcẩu xá xong, lão Trương tụ tập mọi người tới mật thất phía sau phòng thu chi nói chuyện. Tạ Khuynh đem những gì nàng tìm hiểu được kể cho mọi người.

“ngõa xá Đông thành, Yên Ly?”

Lão Trương thuật lại một lần, hỏi:

“Có ý tứ gì?”

Tiểu chưởng quỹ trà hành nói:

“Đông thành Đại Định phủ có ngõa xá. Có phải hầu cận kia muốn nói với chúng ta rằng tiểu điện hạ đang lưu lạc đến ngõa xá? Nhưng còn Yên Ly là cái gì?”

Tạ Khuynh hỏi:

“Ngõa xá là chỗ nào?”

Tiểu chưởng quỹ đáp:

“Là chỗ nghệ nhân vân du bốn phương, giang hồ mãi nghệ, câu lan danh uyển tụ tập lại. Tam giáo cửu lưu, loại người gì cũng có.”

Lòng Tạ Khuynh ẩn ẩn một phỏng đoán không hay, nhìn sang Cao Tấn, quả nhiên sắc mặt hắn đen sì. Dù sao cũng là hài tử Cao gia, kim chi ngọc diệp, thế mà lại lưu lạc đến cái địa phương bẩn thỉu như vậy, sao hắn có thể không tức giận.

Chẳng qua là so với tức giận, có lẽ Cao Tấn càng đau lòng hơn.

Dù sao đứa bé kia thật sự là vô tội, chỉ vì phụ thân hắn ích kỷ vô tình, hắn liền bị đẩy lên con đường chết vô pháp quay đầu. Thiên chi kiêu tử ngã xuống vũng bùn, hắn vẫn cố gắng giãy giụa đến bây giờ, có khổ cũng không từ bỏ.

Tạ Khuynh nghĩ như vậy, bỗng nhiên có chút bội phục đứa bé kia.

Lúc đó hắn chưa đầy mười tuổi, dù trên người có giá trị lợi dụng thì việc tìm đường sống trong kẽ giữa bầy sói cũng không phải chuyện dễ dàng. Hắn có thể làm được vậy tuyệt đối không phải tài trí bình thường.

“Yên Ly… Liệu có phải là tên hắn bây giờ?” Tạ Khuynh nghĩ đến một khả năng.

Lão Trương nói: “Rất có thể.” Rồi quay sang phân phó tiểu chưởng quỹ:

“Ngươi cho người đến ngõa xá hỏi thăm một chút xem có ai biết cái tên Yên Ly này hay không.”

Tiểu chưởng quỹ đáp: “Được, ta đi thăm dò ngay.”

Nói là thăm dò, nhưng đây là đô thành Bắc Liêu, nhân thủ của họ có hạn, cũng không dám trắng trợn thăm dò, cho nên sẽ tốn thời gian một chút.

Cho nên trước đó, lúc chưa có bất kỳ manh mối nào, mọi người cũng không có việc gì khác để làm, liền đi vào viện nghỉ ngơi.

Tạ Khuynh tắm rửa một cái, thay bộ quần áo khác, đi ra liền không thấy Cao Tấn đâu cả. Tìm một vòng mới phát hiện hắn đang ở trong phòng bếp, ngồi sau bếp lò, ngẩn người nhìn ánh lửa.

Không biết đang suy nghĩ gì mà Tạ Khuynh đi tới gần Cao Tấn cũng không phát giác. Tạ Khuynh phải quơ tay trước mặt hắn mấy lần hắn mới lấy lại tinh thần.

“Nghĩ gì thế?” Tạ Khuynh ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi.

Cao Tấn thêm vài cây củi vào lò, lắc đầu nói:

“Không có gì, nấu nước sưởi ấm thôi.”

Bắc Liêu đã vào đông, nhiệt độ ban đêm chênh lệch rất lớn với ban ngày, không mặc áo bông dày thì sẽ không chịu nổi.

Tạ Khuynh nhìn thoáng qua ngọn lửa đang cháy bập bùng, thấy bên góc tường chất đống mấy củ khoai lang còn dính bùn. Nàng liền đi qua chọn hai củ không lớn không nhỏ, cũng chả thèm rửa, trực tiếp ném vào lửa.

Cao Tấn nhìn ra Tạ Khuynh đến bồi hắn, nhịn không được muốn ôm nàng. Bị Tạ Khuynh đẩy ra, Cao Tấn bất mãn:

“Ngươi cũng theo tới đây bồi ta rồi, ôm một cái có làm sao?”

Tạ Khuynh giơ cây kẹp gắp than lên thị uy với hắn, để hắn đàng hoàng quy củ một chút. Cao Tấn thấy nàng như thế, nhỏ giọng thầm thì:

“Hẹp hòi.”

Lười so đo với hắn, Tạ Khuynh hỏi:

“Lúc còn bé Cao Nguyệt thân với ngươi sao?”

Nhắc đến Cao Nguyệt, Cao Tấn nhịn không được thở dài một tiếng, trả lời:

“Không tính… Là rất thân. Ngày tết mới gặp một hai lần, chẳng qua là tiểu tử kia rất dính người. Miệng ngọt hơn những hài tử khác nhiều, thấy ta liền gọi ‘tiểu thúc’, ‘tiểu thúc’. Dù sao vẫn tốt đẹp hơn người phụ thân giả nhân giả nghĩa kia của hắn gấp mấy lần.”

Hiếm khi Cao Tấn kể với Tạ Khuynh những chuyện lúc nhỏ. Bởi vì Vũ Định hầu phủ bị phán mưu phản, Cao Tấn cũng theo đó ngã từ đám mây xuống vũng bùn. Có lẽ vì vậy nên hắn càng thương Cao Nguyệt, cả hai đều là những thiên chi kiêu tử, gặp tai ương nghiêng trời lệch đất bị nghiền ép thành bùn. 

“Mẫu thân Cao Nguyệt là nữ nhi của Trường Thịnh Tướng quân dưới trướng ngoại tổ ta. Nàng là một nữ nhân hấp tấp, thích múa đao lộng thương, chẳng qua công phu không giỏi bằng ngươi, ánh mắt… Cũng không tốt như ngươi.”

Cao Tấn dùng kẹp gắp than lật tới lật lui mấy củ khoai bắt đầu bốc khói trong bếp, lâm vào hồi ức:

“Nàng bị mấy lời ngon tiếng ngọt của Cao Trà mê hoặc, đầu óc nóng lên lại đáp ứng làm thiếp cho hắn. Thiếp của Thái tử thoạt nhìn thì hơn người khác một bậc, nhưng thực tế thiếp vẫn là thiếp. Trường Thịnh Tướng quân không ngờ nữ nhi mình lại cam lòng đọa lạc làm thiếp cho người ta, tức giận đến mức kém chút đoạn tuyệt quan hệ với nàng.”

“Suốt hai năm liên tiếp cha con không nói với nhau câu nào. May mắn về sau Cao Nguyệt được sinh ra, Trường Thịnh Tướng quân đau lòng ngoại tôn tử, mới chậm rãi tiếp nhận sự thật nữ nhi mình đi làm thiếp.”

Tạ Khuynh nghe đến đó không khỏi cảm khái:

[ lại là một câu chuyện xưa của si tình nữ với bạc tình lang. ]

[ tên súc sinh Cao Trà kia rõ ràng ngay từ đầu đã lừa nàng ấy. ]

[ Cao Trà muốn Trường Thịnh Tướng quân ủng hộ mình. Nhưng lại ngại binh lực trong tay ông không nhiều lắm, không muốn nỗ lực quá nhiều để lôi kéo. Hắn liền chuyển mục tiêu sang nữ nhi ông, dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt được một phần ủng hộ, mua bán này hắn cũng không lỗ. ]

“Ngươi nghĩ không sai, đúng là như thế.” Cao Tấn nói:

“Đáng tiếc đạo lý này mẫu thân Cao Nguyệt không hiểu. Nam sa vào tình có thể quay đầu, nữ sa vào tình thì không còn lối thoát. Làm liên lụy đến phụ thân và nhi tử của nàng.”

Tạ Khuynh khẽ thở dài, vì chuyện tình buồn bã này mà nuối tiếc không thôi. Bỗng nhiên nàng phản ứng lại, hỏi Cao Tấn:

“Ngươi vừa nói cái gì? Ta… Nghĩ không sai?”

Cao Tấn thản nhiên gật đầu:

“Ừm. Xác thực không sai a.”

“Không phải.” Tạ Khuynh kéo Cao Tấn mặt đối mặt với mình, trịnh trọng hỏi:

“Làm sao ngươi biết ta đang nghĩ gì?”

Cao Tấn im lặng đối diện với nàng một lát, thẳng thắn:

“Ta đã nói với ngươi rất nhiều lần.” Cao Tấn tiến sát lại gần tai Tạ Khuynh, dùng thanh âm chỉ nàng nghe thấy, nói:

“Ta thật sự có thể nghe thấy tiếng lòng của ngươi.”

Vẻ mặt Tạ Khuynh như kiểu ‘Thôi ngươi đừng chém gió’. Nàng cười nhạo đẩy hắn cách xa một chút:

[ đùa cái gì vậy? ]

[ ngươi cho rằng ngươi là thần tiên sao? ]

[ khoác lác không sợ đau đầu lưỡi hả? ]

“Đùa cái gì vậy… Ngươi cho rằng ngươi là thần tiên… Khoác lác không sợ đau lưỡi…”

Cao Tấn lặp lại một lần, không sai câu nào.

Tạ Khuynh chỉ thấy não mình chấn động kịch liệt, lông tơ toàn thân dựng đứng lên, dù giờ phút này nàng ngồi bên đống lửa vẫn cảm thấy sau lưng lạnh ngắt…

♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡

Đúng rồi hãy thẳng thắn với nhau đi nào, sau đó bước vào con đường yêu đương nồng nhiệt, cơm chó vung vãi đê!!!

Má oi chương này 4k rưỡi chữ nên tối chưa gõ xong đã ngủ quên, sáng dậy trễ gõ tiếp, giờ mới đăng hmu hmu.

Lười edit một mà lười beta mười. Một tháng rưỡi rồi mà toi mới beta có bốn mươi mấy chương. Chắc edit hoàn luôn còn chưa beta xong.

Oe!!!!!!! Có ai khum cíu bé.

Giỡn thôi. Xách cái đít đi beta ngay đây!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN