Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị
Chương 125: Ta muốn gặp hắn một lần.
Nhóm người Tạ Khuynh quay lại trà hành, đem sự tình biết được ở Vũ Dương cư nói cho mọi người nghe, lão Trương không khỏi cảm khái:
“Vị tiểu điện hạ này… Thật đúng là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, có tình có nghĩa.”
Kỳ thật lúc lão Trương nhận được ý chỉ của triều đình, bảo bọn họ phối hợp nghĩ cách cứu tiểu điện hạ nhiều năm trước bị tiền Thái tử đưa đến địch quốc, trong lòng lão Trương có chút không tình nguyện. Bởi vì chuyện này liên quan đến hai đời ân oán hoàng thất, làm tốt chẳng được ai khen, làm không tốt trực tiếp gϊếŧ.
Hiện tại biết được vị tiểu điện hạ này tuy bị cha ruột hãm hại vứt bỏ, một mình lưu lạc địch quốc cũng không tha hóa, chút không tình nguyện trong lòng lão Trương đã được hóa giải.
“Theo những gì các ngươi nói, bây giờ tiểu điện hạ trà trộn vào phủ Nhị Hoàng tử Bắc Liêu rồi?” Tiểu Triệu hỏi.
Cao Tấn gật đầu:
“Còn chưa xác định, chỉ đoán vậy thôi.”
Tô Lâm Kỳ nói:
“Nếu là thật thì rất phiền phức.”
Phủ Nhị Hoàng tử không giống Vũ Dương cư người nào cũng vào được.
Tạ Khuynh đề nghị:
“Hay là đêm tối chúng ta tới dò xét một chút?”
Cao Tấn cự tuyệt:
“Chúng ta không biết hắn trốn ở chỗ nào, dò xét cũng vô dụng.”
“Đúng, nơi này là Bắc Liêu, chuyện mạo hiểm phải nghĩ thật kỹ.” Lão Trương nói.
“Được rồi, trời không còn sớm. Mọi người về nghỉ ngơi đi, ngày mai lại nghĩ cách.” Cao Tấn lên tiếng xong, mọi người lần lượt về phòng mình nghỉ ngơi.
Cao Tấn đi cùng Tạ Khuynh, cứ thế bám theo nàng vào phòng, bị Tạ Khuynh nhấc chân ngăn lại. Hai tay nàng ôm ngực, dù bận vẫn ung dung nhìn hắn, hi vọng dùng ánh mắt nhìn cho người nào đó hổ thẹn.
“Ta muốn ngủ cùng ngươi.”
Người nào đó không những không bị Tạ Khuynh nhìn đến thẹn, ngược lại càng thêm trắng trợn.
Tạ Khuynh hít sâu, khống chế cảm xúc:
“Đùa à?”
Cao Tấn có ý đồ dùng chiêu tình cảm:
“Không phải trên đường chúng ta đều ngủ cùng nhau sao? Không có ngươi ta không ngủ được.”
Tạ Khuynh lạnh lẽo vô tình vạch trần:
“Trên đường ngồi dựa vào cùng một thân cây nghỉ ngơi mà cũng tính như ngủ chung sao?”
“Sao lại không tính?”
Cao Tấn nói xong, liền đưa tay đẩy Tạ Khuynh, bị Tạ Khuynh chuyển bả vai tránh đi, thuận thế nhấc chân đá ra. Cao Tấn tránh né công kích của nàng, chỉ có thể lui về sau. Hắn vừa lui, Tạ Khuynh liền lập tức đóng cửa.
Cao Tấn muốn đẩy vào, lại nghe bên trong truyền tới thanh âm chốt cửa.
“Vô tình.”
Cao Tấn ở ngoài cửa bực tức nói một câu, thất vọng quay về gian phòng của mình ở cách vách.
Tạ Khuynh vừa rửa mặt xong, nằm dài trên giường nhẹ nhàng hít thở chuẩn bị nghỉ ngơi, chỉ nghe thấy sát vách truyền đến thanh âm âm gõ gõ vách tường.
Bọn họ ngủ ở tiểu viện phía sau trà hành, nhìn thì rất nhiều phòng, kỳ thực đều là dùng vách gỗ ngăn nhỏ ra, cách âm gì đó đừng nghĩ. Vì lẽ đó, thanh âm gõ vách tường sát ngay bên giường nàng không thể giả vờ không nghe được.
[ làm gì? ]
[ đêm hôm khuya khoắt không ngủ được nên gọi hồn hả? ]
Trong lòng Tạ Khuynh phàn nàn, không cần mở miệng nói câu nào, sát vách đã có tiếng đáp:
“Ngươi nói nhiều nhiều vào, ta nghe dễ ngủ.” Sát vách truyền tới một câu như vậy.
Tạ Khuynh nhịn không được trợn mắt nhìn xà nhà:
[ ngươi coi ta là người kể chuyện hả? ]
[ muốn nghe ta kể vài chuyện trước khi đi ngủ không? ]
Sát vách truyền tới: “Tốt!”
[ tốt em gái ngươi! ]
[ ta cũng đâu phải nương ngươi mà kể chuyện trước khi ngủ cho ngươi nghe… ]
Tạ Khuynh oán trách một câu xong, liền nhích người ra xa vách một chút, nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ, mà sát vách cũng không có âm thanh gì nữa.
Bên kia không có tiếng thế mà Tạ Khuynh lại ngủ không được, nghiêng tai lắng nghe hồi lâu, vẫn như cũ không có thanh âm gì.
Tạ Khuynh đột nhiên giật mình vừa rồi nàng nhắc tới nương hắn. Nương Cao Tấn bị tiên đế cầm tù tại lãnh cung rồi buồn bực sầu não mà chết, đến chết cũng không được gặp mặt nhi tử một lần. Đương nhiên Cao Tấn cũng không kịp nhìn mặt nương hắn…
[ êy. ]
[ ngươi ngủ chưa? ]
[ Cao Tấn! ]
[ chưa ngủ thì trả lời ta. ]
Trong lòng Tạ Khuynh gọi hắn, bất giác nhích người về vách, còn nhích đến hai thốn, chỉ vì có thể nghe rõ tiếng động bên kia.
Hai tiếng gõ nhẹ khác với vừa rồi truyền tới, Tạ Khuynh vô thức thở phào nhẹ nhõm, nhận mệnh nói:
[ ngươi muốn nghe ta nói cái gì? ]
[ ta, trình độ không cao lắm, không kể được cố sự. ]
“Nói những chuyện lúc ngươi còn bé đi.” Sát vách truyền tới một câu như vậy.
[ là kiếp trước ta thiếu ngươi. ]
[ được rồi, kể thì kể. Khi ta còn bé… ]
Tạ Khuynh vừa ngáp vừa kể chuyện thuở bé mình đã dùng thực lực làm mưa làm gió ở doanh khu gia quyến Võ Uy quân thế nào, sự tích vinh quang trở thành lão đại của đám nhóc kia.
Càng nói mí mắt Tạ Khuynh càng nặng, Cao Tấn có nghe nàng kể đến ngủ hay không thì nàng không biết, chứ nàng thì đã thành công ru ngủ chính mình.
Cao Tấn nằm ở sát vách dần dần không nghe thấy tiếng lòng Tạ Khuynh nữa, biết là nàng đã ngủ, ánh mắt hắn nhìn vào tấm ván gỗ ngăn cách, tưởng tượng tư thế ngủ của nàng. Lông mày nhíu chặt, đôi mắt nhắm lại, trong đầu hắn chỉ còn việc ngày mai làm cách nào để vào phủ Thác Bạt Chiêu dò xét tung tích của Cao Nguyệt.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Sáng sớm hôm sau, cửa phòng Cao Tấn bị người gõ vang.
Hắn đã sớm tỉnh giấc, ngồi xếp bằng trên giường tĩnh tâm đả tọa , bên tai nghe thấy ngoài cửa truyền đến:
[ dậy chưa? ]
[ mở cửa! ]
[ có việc cần thương lượng. ]
Cao Tấn mặc áo mỏng đi ra mở cửa, Tạ Khuynh đã ăn mặc chỉnh tề bước vào, trên tay nàng còn mang theo chút thức ăn sáng. Cao Tấn hỏi:
“Dậy sớm đó, sao không gọi ta đi cùng?”
Tạ Khuynh đưa cho Cao Tấn một miếng bánh bột ngô giòn rụm, nói:
“Thức ăn sáng của Đại Định phủ không nhiều như kinh thành, ngươi ăn đỡ đi.”
Cao Tấn thấy nàng ân cần không khỏi hỏi:
“Ngươi đột nhiên quan tâm thế này, ta có chút không thích ứng.”
Tạ Khuynh nói:
“Hôm qua nói kể chuyện cho ngươi nghe mà chưa kể được hai câu ta đã ngủ mất, ngon giấc tới hừng đông.”
Cao Tấn tách miếng bánh bột ngô ra, hỏi:
“Ngươi muốn thương lượng với ta cái gì?”
Tạ Khuynh ngồi xuống nên cạnh hắn, nói:
“Sáng nay tỉnh dậy ta nghĩ nghĩ, chúng ta không quen thuộc sự tình trong phủ Thác Bạt Chiêu, nhưng chúng ta có thể bắt người nào quen thuộc ra hỏi nha.”
“Bắt ai? Hỏi cái gì?”
Cao Tấn thấy Tạ Khuynh nỗ lực nhai bánh bột ngô, rót cho nàng chén nước, để nàng vừa uống vừa nói.
“Hỏi gần đây có người nào vào phủ.” Tạ Khuynh uống nước, đặt chén xuống nói tiếp:
“Ngươi nghĩ đi, phủ Thác Bạt Chiêu không giống như Vũ Dương cư, quản lý tôi tớ nhất định mười phần nghiêm ngặt, người nào đi vào cũng có ghi chép. Chúng ta chỉ cần bắt hai tên quản sự, bảo bọn họ kể ra mấy nhân vật đặc thù gần đây mới vào phủ là được.”
Tạ Khuynh nói xong, yên lặng chờ đợi ý kiến của Cao Tấn.
Cao Tấn vươn tay lau vụn bánh bên miệng nàng, hỏi:
“Ngươi biết đặc điểm ngoại hình bây giờ của Cao Nguyệt sao? Hắn cao hay thấp, béo hay gầy, đen hay trắng?”
Tạ Khuynh nghĩ nghĩ:
“Thì… Hỏi Yên Ly cô nương, nàng chắc chắn biết.”
Cao Tấn lắc đầu:
“Bây giờ nàng dính một vụ án lớn, không thể phân thân.”
Tạ Khuynh ngẫm lại cũng đúng, Thác Bạt Trượng chết trong nhà thủy tạ của Yên Ly, dù chuyện không liên quan đến nàng ấy thì khoảng thời gian này cũng sẽ bị quan phủ giám thị nghiêm mật, xác thực không có cách nào đi ra giúp họ.
“Vậy làm sao bây giờ?” Tạ Khuynh hỏi:
“Cũng không thể ngồi yên bất động được.”
Cao Tấn nói:
“Lúc ta hạ chỉ để Lễ bộ, Hồng Lư tự đi sứ đưa Thác Bạt Diên hồi Bắc Liêu, còn có một mật chỉ khác. Ta để bọn họ sau khi đưa người tới, không cần vội vã hồi Lễ triều, lấy lý do thương nghị hòa thân lưu lại khoảng hai tháng. Vì lẽ đó lúc này sứ đoàn Lễ triều còn đang ở Đại Định phủ.”
Tạ Khuynh không ngờ Cao Tấn còn có hậu chiêu, sửng sốt:
[ chờ chút. Hòa thân? ]
[ hòa thân với ai? Ai đi hòa thân? ]
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tạ Khuynh cấp tốc giấu đi ánh mắt tò mò, ra vẻ nhẹ nhàng nói:
[ không có gì không có gì, ai nguyện ý đi hòa thân cũng được. ]
[ ta không có ý tứ gì khác. ]
[ không muốn hỏi có phải ngươi tự hòa thân không. ]
[ ta nói là, ngươi có thể hòa thân, người khác cũng có thể… ]
[ ai nha, ta thật sự không muốn hỏi… ]
Không biết có phải do chột dạ hay không, Tạ Khuynh càng muốn thể hiện trấn định thì càng bối rối. Bối rối đến mức nàng nói năng lộn xộn, đem chút tâm tư bé nhỏ bại lộ hết.
Tạ Khuynh ảo não không thôi vùi đầu ăn bánh, hi vọng có thể dùng thức ăn cứu vãn tình cảnh xấu hổ. Kết quả vì cắn miếng bánh quá to mà nhai không nát, cứ như vậy mắc nghẹn.
Cao Tấn thấy nàng liều mạng nhét bánh ngô vào miệng, liền biết nhất định sẽ nghẹn, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nắm cằm Tạ Khuynh lên, tự tay móc hơn phân nửa số bánh nàng vừa nhét vào miệng.
“Ta còn chưa nói xong, ngươi khẩn trương cái gì?”
Cao Tấn bất đắc dĩ, đưa chén nước tới bên môi Tạ Khuynh, để nàng uống mấy ngụm ngay trên tay hắn, thấy nàng chậm rãi nuốt bánh xuống mới yên tâm.
Tạ Khuynh vừa nuốt xong liền gấp không chờ nổi giải thích ngay:
“Ta không có khẩn trương. Ta có cái gì mà khẩn trương.”
Cao Tấn dùng ánh mắt ‘Đừng nói nữa, ta đều hiểu’ thâm tình nhìn nàng chằm chằm. Nhìn đến mức Tạ Khuynh khóc không ra nước mắt, chỉ tay lên trời thề:
“Ta thề, ta thật sự không có khẩn trương. Ta chỉ muốn nói với ngươi, tùy tiện ai hòa thân cũng được, ta đều không để ý.”
Cao Tấn liên tục gật đầu:
“Ừm ừm ừm. Ta biết.”
Miệng thì nói vậy, nhưng nét mặt của hắn hoàn toàn trái ngược. Tạ Khuynh sụp đổ:
“Ngươi không biết. Ta thật sự không quan tâm.”
Cao Tấn tiếp tục dùng giọng điệu lừa gạt:
“Được rồi, ngươi không hề quan tâm, ngươi rất tiêu sái nha, đúng không, ngươi sẽ chẳng quan tâm mấy thứ này đâu, ta hiểu.”
Tạ Khuynh thở dài:
[ rõ ràng ngươi không hiểu. ]
[ ngươi đã hiểu lầm rồi. ]
“Ta hiểu, ta không có hiểu lầm.” Nói xong, Cao Tấn dùng ánh mắt tràn đầy sủng nịch nhìn Tạ Khuynh.
Tạ Khuynh đỡ trán, không muốn nói chuyện:
[ khó mà giải thích rõ ràng. ]
[ được rồi, theo gió bay đi thôi. ]
“Ngươi nói tiếp đi. Ngươi muốn ai cùng ai hòa thân?”
Tạ Khuynh tiếp nhận hiện thực hỏi, sau đó phát hiện mình dùng từ vẫn chưa đúng, lại giải thích:
“Không phải. Ta không phải hỏi ngươi…”
Cao Tấn cắt ngang:
“Không có ai muốn hòa thân. Ta chỉ là cho nhóm sứ thần một lý do chính đáng để lưu lại Bắc Liêu nên mới bảo họ nói như vậy. Bằng không bọn họ đưa Thác Bạt Diên đến rồi trở về, sau đó chúng ta lẻn vào sẽ thiếu người giúp đỡ.”
Được lời giải thích như vậy, Tạ Khuynh mới hiểu, lại càng hối hận bản thân thích nói chuyện mau đầu óc.
“A, nguyên lai là ngươi lưu lại đường lui, sao lúc đi trên đường ngươi không nói?” Tạ Khuynh hỏi.
Cao Tấn buông bánh bột ngô đã ăn một nửa xuống, nhã nhặn xoa tay, trả lời:
“Để sứ đoàn lưu lại Đại Định phủ là đề phòng vạn nhất, không thật sự cần tới bọn họ thì ta sẽ không nhắc.”
“Đúng vậy, nếu Cao Nguyệt ở dân gian thì sứ đoàn không cần dùng đến, nhưng nay hắn đã vào phủ Nhị Hoàng tử, lấy thân phận thương nhân buôn trà không thể tiếp cận tới hoàng thất, thật đúng là phải dựa vào sứ đoàn.” Tạ Khuynh nói.
“Ừm.” Cao Tấn nhíu mày trầm tư một lát, bỗng nhiên quay đầu hỏi Tạ Khuynh:
“Hiện tại ngươi không nghi ngờ ta muốn tìm người hòa thân a?”
Tạ Khuynh giật giật chân mày, kiệt lực giải thích:.
“Chuyện này chưa xong phải không? Ta giải thích lại lần nữa.”
“Ta, căn bản không quan tâm ngươi có muốn hòa thân hay không!”
“Ngươi tự do. Muốn ở cùng với ai cũng được, ta không có ý kiến.”
“Thật sự không có ý kiến!”
Cao Tấn mỉm cười không nói, chống cằm nhìn Tạ Khuynh xù lông.
“…”
Tạ Khuynh lựa chọn xoay người rời khỏi cái chỗ khiến nàng xấu hổ này.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Sau khi Cao Tấn nói ra sự tình trong Đại Định phủ có sứ thần, lão Trương biểu thị:
“Võ Uy quân cùng Hồng Lư tự cũng có chút quan hệ. Không biết vị đại nhân nào tới, lát nữa ta cải trang đi gặp, nhiều người dễ thương lượng.”
Cao Tấn nói:
“Bọn họ ở chỗ dịch quán, tất sẽ có người ở phụ cận giám thị, ngươi không thể đi.”
Lão Trương ngẫm lại cũng đúng:
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Lát nữa ta sẽ viết một lá thư, tìm người lặng lẽ đưa vào dịch quán, bảo bọn họ cải trang tới trà hành.” Cao Tấn đã có tính toán trước.
Lão Trương rất tò mò thân phận của Cao Tấn:
“Cao Giáo úy, rốt cuộc ngươi là công tử nhà ai. Đại nhân Lễ bộ cùng Hồng Lư tự ít gì cũng phải tòng tam phẩm tứ phẩm, ngươi gọi là họ tới ngay? Ai, lệnh tôn thật sự họ Cao sao? Nhưng mà trong triều chả có mấy hầu gia công tước họ Cao, chẳng lẽ là cái gì vương… Nhân cơ hội này. Ngươi dứt khoát nói luôn với lão Trương ta đi, mọi người ở trên cùng một cái thuyền, đừng lừa gạt nhau.”
Lão Trương đã tò mò suốt chuyến đi, Tạ Khuynh, Tô Lâm Kỳ, Tô Biệt Hạc cùng Chu Phóng, hình như ai cũng biết thân phận Cao Giáo úy này, chỉ mỗi lão Trương là mơ mơ màng màng, nên muốn thừa dịp Cao Tấn triệu kiến sứ thần để hỏi thăm thân phận hắn cho rõ ràng, đợi sau này hồi triều cũng có cái mà nói.
Mấy người Tạ Khuynh cùng Tô Lâm Kỳ nhìn nhau, rất muốn nhắc nhở lão Trương đừng hỏi nữa, giữa người và người sống chung cần có chút thần bí, thiếu đi chút rõ ràng cũng tương đối tốt.
Dù sao đoạn đường này lão Trương không ít lần phàn nàn ‘Cao Giáo úy’ có tập tính ăn chơi trác táng.
“Ta thật sự họ Cao, tên chỉ một chữ Tấn.”
Cao Tấn nói thẳng. Ban đầu hắn giấu diếm là vì lo lắng lão Trương sẽ ngăn cản không dám để hắn mạo hiểm vào Bắc Liêu. Hiện tại hắn đã vào rồi, không cần giấu nữa, lại nói chốc nữa phải gặp người của Lễ bộ và Hồng Lư tự, bọn họ đều biết mặt hắn, muốn giấu diếm cũng không được.
Lão Trương còn chưa kịp phản ứng, miệng còn nhắc lại:
“A, Cao… Tấn. Vậy lệnh tôn là… Ách!”
Thanh âm của lão Trương im bặt, đột nhiên lão quay đầu, cái mũi, lông mày, con mắt, miệng, toàn thân cao thấp ngay cả cọng tóc đều viết hai chữ ‘chấn kinh’.
Một khắc đồng hồ sau, lão Trương cùng tay cùng chân rời khỏi mật thất thương nghị, xem ra bị đả kích không nhẹ.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Mật lệnh của Cao Tấn vừa đưa ra, sứ đoàn ở trong dịch quán đã mười mấy ngày lập tức sôi trào. Lễ bộ Thị lang – Tùy Kiện cùng Hồng Lư tự Tự khanh – Uông Lư sẵn sàng chờ xuất phát, cải trang đi tới chỗ hẹn.
Trên đường vì muốn cắt đuôi thám tử Bắc Liêu, họ đã hao tốn không ít công phu, nhưng cuối cùng trước giờ Thân cũng kịp lấy thân cận khách nhân chạy tới Thiên Phúc trà hành.
Bọn họ được người dẫn vào mật thất, trong khoảnh khắc nhìn thấy Cao Tấn đều hết sức kinh ngạc, vội vàng tiến lên hành lễ:
“Bệ hạ sao có thể tự mình tới đây, quá nguy hiểm.”
Cao Tấn không muốn nhiều lời, trực tiếp hỏi:
“Sự tình chất tử, các ngươi gần đây có nghe tin tức gì không?”
Lễ bộ Thị lang Tùy đại nhân kính cẩn trả lời:
“Vâng. Chúng thần vừa đến Đại Định phủ liền bắt đầu âm thầm điều tra. Tin tức mới nhất là, chất tử điện hạ đã dấn thân vào dưới trướng Nhị Hoàng tử Bắc Liêu Thác Bạt Chiêu. Lúc này hẳn là đang ở trong phủ Nhị Hoàng tử.”
Những người còn lại trong mật thất hai mặt nhìn nhau, không ngờ tới sự tình hôm qua họ vừa điều tra được, người của sứ đoàn đã sớm biết.
Tạ Khuynh cảm thấy không đúng, ở bên cạnh hỏi:
“Ý của các ngươi là, Cao Nguyệt lấy thân phận chất tử về dưới trướng Thác Bạt Chiêu?”
Tùy Kiện không biết Tạ Khuynh là ai, nhưng thấy thiếu niên này đứng sát bên cạnh Bệ hạ, tùy ý khoác tay lên ghế tựa của ngài, có thể thấy quan hệ không tầm thường, không dám lãnh đạm chút nào, trả lời:
“Vâng. Nhắc tới cũng lạ. Chất tử điện hạ kỳ thật từ sớm đã thoát khỏi phủ chất tử. Triều đình Bắc Liêu phái binh đi lùng sục mãi cũng không bắt được. Vì lẽ đó rất nhiều người đang hoài nghi chất tử điện hạ không có ở Bắc Liêu.”
“Nhưng chất tử điện hạ lại đột nhiên tự xuất đầu lộ diện, chủ động dấn thân vào Thác Bạt Chiêu. Nghe nói là muốn cầu Thác Bạt Chiêu bảo hộ. Người biết chuyện này không nhiều, vừa vặn lần đó chúng ta lấy lễ nghĩa Lễ triều tới phủ Thác Bạt Chiêu bái phỏng, ở trong viện gặp được một vị thiếu niên đẹp đẽ thanh lãnh. Lúc đầu chúng ta cũng không nhận ra, hỏi quản sự của phủ mới biết thân phận điện hạ.”
Lời của Tùy Kiện khiến Cao Tấn lâm vào trầm tư.
Tạ Khuynh luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Nàng đem sự tình Tùy đại nhân nói nghĩ lại từ đầu tới đuôi.
Lấy sự thông minh của Cao Nguyệt, hắn có thể thoát khỏi phủ chất tử, mai danh ẩn tích trong Đại Định phủ, làm tất cả mọi người tìm không ra, vậy vì sao phải cầu che chở mà vào dưới trướng Thác Bạt Chiêu đây?
Hắn thoát khỏi phủ con tin mà chưa về Lễ triều, thì có thể là do hắn không có cách về. Biết chuyện Cao Trà làm ở Lễ triều, hắn cảm thấy mình không thể về, thân như lục bình, trôi ở đâu cũng thế.
Cho nên hắn tình nguyện cùng Yên Ly cô nương ẩn thân trong Vũ Dương cư, cũng chưa hề tìm kiếm sự giúp đỡ từ ai.
Nhưng bây giờ đột nhiên hắn lại lấy lòng Thác Bạt Chiêu, tuyệt không có khả năng chỉ đơn thuần là cầu bảo hộ, đương nhiên là hắn có chuyện muốn làm.
Mà sở dĩ Thác Bạt Chiêu đồng ý che chở hắn, cũng tuyệt không có khả năng là đơn thuần bảo hộ, đương nhiên là muốn hắn làm chuyện gì đó cho mình.
Một thân phận chất tử địch quốc, nếu lợi dụng tốt sẽ nhấc lên sóng to gió lớn.
“Ta muốn gặp hắn một lần, các ngươi có biện pháp gì không?”
Sắc mặt Cao Tấn ngưng trọng, trầm tư hỏi.
Tùy đại nhân cùng Uông đại nhân nhìn nhau, cười nói:
“Bệ hạ hỏi vừa kịp lúc, ngày mai hoàng cung Bắc Liêu thiết cung yến. Nghe nói sứ thần tiểu quốc xung quanh dựa vào Bắc Liêu đều tới tham dự. Chúng thần là sứ thần Lễ triều, đương nhiên cũng được mời. Trường hợp như vậy, Thác Bạt Chiêu chắc chắn mang chất tử điện hạ theo, nói không chừng ngày mai chính là một cơ hội.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!