Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị
Chương 135: Huynh đệ mới là chân ái?
Tạ Khuynh bị lừa, nhất thời xúc động liền thu thập tay nải hồi kinh tìm người nào đó tính sổ.
Nhưng tới gần kinh thành nàng lại có chút hối hận, cứ thấy nếu mình bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ về kinh như vậy, chính là đúng ý người nào đó rồi.
Cục tức này nàng nhất định phải xả, nhưng xả lúc nào, xả thế nào, là quyền của nàng.
Nghĩ rõ ràng mấy thứ này xong, Tạ Khuynh dứt khoát đi chậm lại, một đường du sơn ngoạn thủy, qua Giang Nam thưởng thức một trận tuyết, rồi lưu lại Tô Châu mấy ngày, nhưng gặp ngay mưa dầm liên tục. Ai cũng nói Giang Nam bốn mùa đều là mùa xuân, nhưng mùa đông này ẩm ướt phảng phất như khí lạnh muốn chui vào cả xương cốt người ta.
Tạ Khuynh không chịu nổi sự lạnh lẽo này, dứt khoát bán ngựa ngồi thuyền đi đường thủy về kinh.
Chỉ cần đưa đủ ngân lượng, trên thuyền liền có phòng khách đơn độc, lò sưởi ấm áp dễ chịu, so với gió lạnh thổi vù vù bên ngoài không biết thoải mái hơn bao nhiêu lần.
Trước khi lên thuyền Tạ Khuynh đã đến thư trai mua vài quyển sách cổ quái kỳ lạ cùng đồ ăn vặt, mỗi ngày trên thuyền vui chơi giải trí đọc thoại bản, nhìn phát chán còn có thể lên boong tàu hóng gió. Tuy nói mùa đông hai bên bờ sông không có phong cảnh gì đẹp, nhưng cũng bao la bát ngát, có một phen hào hùng khác lạ.
Buổi trưa, phòng bếp trên thuyền có bán đồ ăn thức uống, bất quá trên thuyền đều là người từ bốn phương tám hướng tới, tam giáo cửu lưu loại người gì cũng có, đầu bếp trên thuyền không có khả năng nấu đúng khẩu vị của tất cả mọi người từ trời nam biển bắc, chỉ tùy tiện nấu, bề ngoài không được tinh xảo, nhưng cũng là canh nóng cơm nóng. Tạ Khuynh mặc dù thích ăn ngon, nhưng khẩu vị không kén chọn, chỉ cần là những món có thể cho vào miệng thì trên cơ bản nàng đều ăn được.
Mua một bát canh dê từ khoang tàu phía dưới phòng bếp, thêm hai cái bánh bột mì vừa ra lò, chuẩn bị tìm một chỗ ngồi xuống ăn trong đám khách nhân huyên náo ở khoang thuyền.
Nàng mặc nam trang, nói chuyện cũng là thanh âm của nam nhân, không có dán râu ria, nhìn như một thư sinh văn nhược. Bất quá trên tay bưng một bát canh dê đầy ắp đi xuyên qua đám người, mà không rơi một giọt, vừa đi vừa nói:
“Làm phiền nhường một chút, làm phiền nhường một chút.”
Trong khoang thuyền đều là người tới ăn cơm, ngồi đầy khắp nơi, chỉ có một cái bàn cạnh cửa còn chỗ trống, Tạ Khuynh liếc mắt liền thấy nơi đó, từ chỗ mua cơm xuyên sơn quá hải* sang đó ngồi.
(*Xuyên sơn quá hải: vượt núi qua biển = trải qua nhiều khó khăn.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)
Lúc nàng đặt bát canh thịt dê lên bàn, hai người của bàn này đồng thời ngẩng đầu nhìn nàng. Cùng mặc áo bào đen đặc chế, động tác đều nhịp làm Tạ Khuynh ý thức được bọn hắn là một nhóm, cũng minh bạch vì cái gì tất cả những chỗ khác trong khoang thuyền đều ngồi đầy, chỉ nơi này còn chỗ trống.
Tạ Khuynh quay đầu liếc mắt về hướng khoang tàu một cái, chào hỏi:
“Đều ngồi đầy cả, ta ăn xong liền đi.”
Trong bọn họ có một nam nhân ít nói, hắn ngồi thẳng lưng, hai tay ôm ngực, trước mặt không có đồ ăn thức uống gì, chỉ có một chén trà xanh, bốc hơi nóng chưa uống qua, cũng chỉ làm dáng một chút. Dù mặc áo bào giống như những người khác, nhưng khí chất kia có lẽ chính là đại ca.
Tạ Khuynh dùng thìa múc một ngụm canh thịt dê nóng hổi đưa vào miệng, nhấm nháp một phen cảm thấy tạm được, may mắn nàng cho thêm chút vừng tiêu, miễn cưỡng có thể ăn.
Bỗng nhiên đằng sau truyền đến một trận ồn ào:
“Đi ra đi ra, tiểu lừa trọc từ đâu tới, lên tận thuyền xin cơm.”
Một giọng trẻ con mát lạnh truyền đến:
“Vị thí chủ này, bần tăng không phải xin cơm, là hoá duyên.”
Tạ Khuynh bị âm thanh trẻ con phảng phất như có thể tịnh hóa lòng người này hấp dẫn, quay đầu nhìn lại, đã thấy một tiểu hòa thượng mười hai mười ba tuổi, mặc một bộ tăng phục bẩn thỉu, cơ thể thì ngược lại trắng tinh, đầu bóng loáng, không có sẹo, đôi mắt trong veo thấy đáy giống như giọng nói của hắn vậy, thấy là quên tục.
Hắn ở trong khoang thuyền hoá duyên, nhưng trong khoang thuyền người nào có dư đồ ăn mà tiếp tế hắn, hỏi một lần liền bị đuổi một lần, bất quá tiểu hòa thượng kia định lực cũng không tệ lắm, bị mắng cũng không giận, một câu ‘A Di Đà Phật’ liền bỏ qua đi hỏi người khác, sau đó tiếp tục lặp lại quá trình bị mắng bị đuổi.
Tạ Khuynh cảm thấy rất có ý tứ, gọi hắn một tiếng:
“Tiểu sư phó, chỗ ta có bánh trái này.”
Tiểu hòa thượng ngẩng đầu nhìn lại, Tạ Khuynh giơ cao bánh trong tay nhắc nhở hắn, tiểu hòa thượng thấy thế liền bước nhanh đi tới, đưa chén đến trước mặt Tạ Khuynh.
Tạ Khuynh đặt hết hai cái bánh bột mì vào trong, tiểu hòa thượng nhìn thoáng qua bát canh rõ ràng không đủ no trước mặt nàng, nói:
“Đa tạ thí chủ, một cái là đủ rồi.”
Tạ Khuynh hỏi hắn:
“Sao ngươi lại đi hoá duyên một mình? Không có đại hòa thượng đi cùng sao?”
Hòa thượng Trung Nguyên đa phần đều sống ở chùa miếu, xuống núi hoá duyên rất ít, cho dù có thì tám chín phần là lừa ăn lừa uống, khó trách trong khoang thuyền không ai tin.
Tiểu hòa thượng rất thong dong, trả lời:
“Bần tăng cùng sư phụ rời núi tham gia thiền hội, trên đường trở về gặp khó khăn, chân sư phụ bị thương.”
Tạ Khuynh hiểu rõ gật đầu, tiểu hòa thượng nhận được bánh trái rồi cũng không ở lại lâu, cám ơn Tạ Khuynh lại niệm ‘A Di Đà Phật’ liền rời khỏi khoang tàu, đoán chừng là đi chia bánh cho sư phụ hắn đi.
Tạ Khuynh tiếp tục uống canh, đang nghĩ xem có nên đi mua thêm hai cái bánh không thì phát giác có người đang nhìn mình, nàng nhìn lại thì đối diện với ánh mắt của đại ca ít nói kia.
Ánh mắt đại ca kia tĩnh mịch, mang theo nồng đậm nghi hoặc nhìn chằm chằm Tạ Khuynh, còn nhìn quang minh chính đại, dù bị Tạ Khuynh phát hiện, bốn mắt nhìn nhau, hắn cũng không ngừng.
Đi ra ngoài ít gây chuyện là nguyên tắc nhất quán của Tạ Khuynh, đại ca thích nhìn liền để hắn nhìn, dù sao bèo nước gặp nhau ai cũng không biết ai, bị nhìn một chút nàng cũng sẽ không mất miếng thịt nào.
Phù Diên Đông chưa từng thấy qua người nào kỳ quái như thế, rõ ràng là nữ tướng, cố tình lại có giọng nam, không có hầu kết chẳng biết thanh âm nam tính này phát ra kiểu gì.
Mà trong dân gian người biết cái phương pháp biến thanh này phần lớn là hạ cửu lưu, nhưng người này lại không có chút phong thái hạ cửu lưu nào, nhất thời nghĩ mãi mà không rõ, mới nhìn nàng chằm chằm.
Còn tưởng rằng nàng phát hiện mình đang nhìn sẽ bối rối hoảng hốt thế nào, ai ngờ không những không bối rối, còn chẳng hề để ý tiếp tục ăn chén canh thịt dê nhìn vào đã thấy khó ăn kia.
Bỗng nhiên, một tiếng tín hiệu truyền đến, có mấy người ngồi rải rác trong khoang thuyền đột nhiên đứng lên vây quanh một nam một nữ vừa lấy đồ ăn xong chuẩn bị rời đi. Những người đó ăn mặc bất đồng, có tiểu thương, có thư sinh, có đại phu, có con nhà giàu, nhưng lúc đi ngang qua đôi nam nữ kia đều thống nhất lộ ra binh khí làm khó dễ.
Trong khoang thuyền có rất nhiều dân chúng bình thường, cả đời chưa hề gặp qua đao kiếm, lúc này sợ đến mức chạy trốn tứ phía.
Bàn Tạ Khuynh ngồi có một người trẻ tuổi đập bàn đứng dậy, rút ra một tấm lệnh bài từ bên hông, hét lớn:
“Đại Lý tự phá án, người không có phận sự tất cả đều cút ra ngoài.”
Tạ Khuynh đương nhiên cũng là người không có phận sự, lập tức bưng chén canh dê đang ăn dở dang cùng đám người khách thuyền phổ thông chạy khỏi khoang ăn cơm, tràn qua hướng boong tàu.
Sau khi đến boong tàu, phát hiện đã có rất nhiều người bị đuổi ra ngoài, tất cả đều tụ tập lại đây, mà người đuổi bọn họ, ai ai cũng đeo lệnh bài quan phủ bên hông, giống như đang đuổi bắt đào phạm, mà đào phạm kia đang lẫn trốn trong những thuyền khách phổ thông này.
Tạ Khuynh bưng chén canh bị chen đến cuối cùng, đàng hoàng ngồi xuống nghe theo phân phó của những quan binh Đại Lý tự kia. Nàng dựa vào boong thuyền, ăn một miếng thịt dê, chợt phát hiện bên cạnh có hai hòa thượng, một già một trẻ, người trẻ chính là tiểu hòa thượng vừa nãy hóa duyên trong khoang thuyền.
“Là ngươi a tiểu hòa thượng.” Tạ Khuynh chào hỏi hắn.
Tiểu hòa thượng chắp tay trước ngực đáp lại, quay đầu giới thiệu với lão hòa thượng:
“Sư phụ, hai cái bánh kia chính là vị thí chủ này bố thí.”
Lão hòa thượng chắp tay trước ngực, khách khí cảm tạ với Tạ Khuynh:
“A Di Đà Phật, thí chủ một mảnh thiện tâm, nên có phúc báo.”
Tạ Khuynh cười ha ha một tiếng, đang muốn ăn tiếp, đã thấy lão hòa thượng nhìn chằm chằm chén canh thịt dê trong tay mình, nhìn không chớp mắt.
Mới vừa rồi bị đại ca kia nhìn chằm chằm Tạ Khuynh vẫn thản nhiên, vậy mà bây giờ bị lão hòa thượng này nhìn chằm chằm, Tạ Khuynh lại có chút ngượng ngùng.
Không biết cọng dây thần kinh nào có vấn đề, Tạ Khuynh thốt ra một câu hỏi:
“Đại sư, thử một ngụm?”
Nói xong nàng liền hối hận, mời hòa thượng ăn thịt, có phải là muốn trời đánh ngũ lôi, gây nghiệp chướng a!
Đang muốn bổ cứu, lão hòa thượng kia lại vươn tay, trả lời Tạ Khuynh:
“Thí chủ chính là người đại thiện, lão nạp cung kính không bằng tuân mệnh. Đa tạ.”
Nói xong, Tạ Khuynh còn chưa kịp phản ứng, chén canh thịt dê trong tay nàng đã vào tay lão hòa thượng. Lão cứ như vậy ngay trước mặt Tạ Khuynh, dùng thần sắc trách trời thương dân ăn thịt uống canh… Ăn một miếng, niệm một câu Vãng Sinh kinh.
“Đại, đại sư, người xuất gia… Có thể ăn những thứ này?”
Tạ Khuynh cảm thấy tam quan của mình bị đả kích.
Chỉ thấy đại sư vuốt chòm râu trắng, trả lời:
“Rượu thịt đi qua ruột, Phật Tổ lưu trong lòng. Người xuất gia không có chú ý nhiều như vậy.”
Tạ Khuynh: …
Lão hòa thượng không ăn một mình, còn múc miếng thịt lớn nhất đút cho tiểu hòa thượng. Tiểu hòa thượng dùng vẻ mặt ghét bỏ lắc đầu, ngoảnh mặt qua một bên, nhìn cũng không muốn nhìn.
Thấy tiểu hòa thượng như thế, lão hòa thượng thất vọng lắc đầu:
“Vẫn là không có ngộ đạo.”
Tạ Khuynh chớp chớp mắt, nghĩ thầm đạo này ngươi ngộ cũng quá rộng rồi.
Mà lúc này mấy người chung quanh trông thấy lão hòa thượng ăn thịt cũng bắt đầu bàn luận khe khẽ:
Ta đã nói hắn là hòa thượng giả mà.
Giả quá giả, hòa thượng thế mà ăn thịt.
Đúng lúc này, trận đánh nhau trong khoang ăn cơm kết thúc, mấy người lúc trước ngồi cùng một bàn với Tạ Khuynh áp giải một nam một nữ đi ra, ánh mắt sắc bén của hắn đảo qua đám người bị quan binh tụ tập đến boong tàu, hỏi:
“Người của tất cả khoang tàu đều ở đây?”
Người bị hỏi trả lời: “Vâng, thưa Thiếu khanh.”
Người kia đến gần đám người, cho người áp một nam một nữ kia tới, lãnh khốc nói:
“Khai mau, còn ai nữa.”
Nữ nhân kia phun hắn một búng máu:
“Cẩu tặc, có bản lĩnh thì gϊếŧ ta!”
Tạ Khuynh nhìn không chớp mắt, trong lòng suy đoán vị đại ca này có gϊếŧ nữ nhân kia không.
Chỉ thấy đại ca rút một thanh nhuyễn kiếm từ trong tay áo, không nói câu nào liền gác lên cổ nam nhân bị áp bên cạnh nữ nhân kia, nghiễm nhiên chính là ý tứ ‘Ngươi không nói, ta liền gϊếŧ nam nhân của ngươi’.
Lại không ngờ nữ nhân kia là một kẻ mạnh miệng, không thèm để ý thanh kiếm gác trên cổ nam nhân kia, đại nghĩa lẫm nhiên nói:
“Ngươi muốn gϊếŧ liền…”
Lời còn chưa dứt, liền nghe nam nhân bị kiếm kề vào cổ hô to một tiếng:
“Không thể gϊếŧ! Ta nói! Ở, ở chỗ đó… Nam nhân của nàng ở bên cạnh hai hòa thượng kia…”
Tạ Khuynh âm thầm cười nhạo, không ngờ người bị kề đao lên cổ không phải nam nhân của nữ nhân kia, khó trách nàng không xem trọng, nam nhân của nàng đang ở cạnh hai hòa thượng… Ách, hòa thượng?
Tạ Khuynh nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy lão hòa thượng không ăn thịt nữa, cứ như vậy bưng bát nhìn tiểu hòa thượng bên cạnh, mà tiểu hòa thượng thì đang bị một cây chủy thủy lóe ánh sáng lạnh gác lên cổ…
Nam nhân chính quy của nữ nhân kia cưỡng ép tiểu hòa thượng đứng dậy từ trong đám người, hét lớn với đại ca:
“Thả huynh đệ của ta ra, nếu không ta sẽ gϊếŧ tiểu hòa thượng này!”
Tạ Khuynh cảm thấy rất bất ngờ, nam nhân này mở miệng thế mà không phải thả lão bà của ta, mà là thả huynh đệ của ta.
Lão bà là ngoài ý muốn, huynh đệ mới là chân ái?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!