Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị - Chương 151: Trời có sập xuống thì vẫn còn nương đây.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị


Chương 151: Trời có sập xuống thì vẫn còn nương đây.


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cao Tấn đột nhiên xuất hiện làm Phù Diên Đông và Tạ Nhiễm vô cùng kinh ngạc. Phù Diên Đông lui ra sau nửa bước định hành lễ, bị Cao Tấn đưa tay ngăn cản:

“Bên ngoài không cần đa lễ.”

Tới cùng Cao Tấn còn có Cao Nguyệt vừa được phong làm Sóc Vương. Hắn mặc một thân thường phục xanh nhạt, giống như tiểu lang quân nhà quan lại bình thường, điệu thấp lại mộc mạc.

Vừa mới được phong làm Vương gia, thân phận địa vị thay đổi, lại không hề phô trương chút nào, đối với một thiếu niên mười lăm tuổi mà nói thật là hiếm có.

Hắn cười mỉm chắp tay chào Tạ Khuynh:

“Tạ di nương khỏe.”

Vẻ mặt Tạ Khuynh cứng đờ, âm thầm rút lại đánh giá tốt đẹp trong lòng về Cao Nguyệt.

Gần như cắn răng hàm, nàng cảnh cáo hắn:

“Đừng, gọi, ta, là, di, nương!”

Cao Nguyệt liếc mắt sang Cao Tấn một cái, chỉ thấy Cao Tấn trực tiếp lắc đầu hiểu thị: “Không sao cả.”

Cao Nguyệt bị kẹp giữa hai người có chút bất đắc dĩ, đành phải lui bước. Hắn thông minh hơn người, đương nhiên biết loại tình huống này nên làm thế nào để bo bo giữ mình.

Tạ Khuynh trao cho Cao Tấn một cái trợn mắt trắng. Cao Tấn lại phảng phất như rất vui vẻ chịu đựng, vẫn ngậm cười kề vai sát cánh với nàng như cũ. Ánh mắt hắn dừng tại hầu bao trong tay Phù Diên Đông, hỏi Tạ Khuynh:

“Hầu bao của hắn, sao lại ở trên người nàng?”

Tạ Khuynh thành thật đáp: “Nhặt.”

Nhưng mà người nào đó tựa hồ không tin:

“Sao ta lại chưa từng nhặt được hầu bao của tiểu nương tử nhà ai hết vậy nhỉ?”

Tạ Khuynh bị câu nói chua lè của hắn làm cho dở khóc dở cười:

“Thật sự là nhặt được.”

Cao Tấn còn định cãi tiếp vài câu, đã nghe Phù Diên Đông nói:

“Cao… Công tử và Tạ đại cô nương có quen biết sao?”

Phù Diên Đông có chút mơ hồ. Vì theo lý mà nói, người cùng Bệ hạ chung đụng hai năm là Tạ gia nhị cô nương. Nhưng từ lúc Bệ hạ xuất hiện đến giờ, ngay cả một ánh mắt cũng không đặt lên người nhị cô nương, ngược lại phi thường quen thuộc với đại cô nương.

Cao Tấn giống như chỉ chờ có thế, Phù Diên Đông vừa dứt lời hắn liền đáp ngay:

“Quen biết chứ! Đương nhiên quen biết! Quan hệ giữa ta và nàng ấy… Vượt khỏi sự tưởng tượng của ngươi.”

Nói xong, Cao Tấn vươn cánh tay dài, không chút khách khí khoác lên vai Tạ Khuynh, áp sát vào người nàng khoe mẽ:

“Có đúng không?”

Dáng vẻ vội vã muốn tuyên bố chủ quyền kia, Tạ Khuynh nhìn chỉ muốn cắn cho một phát.

[ hỗn đản, thu liễm một chút. ]

[ thật sự cho là ở đây không ai quen biết ngươi sao? ]

Cao Tấn bất động thanh sắc lắc đầu, dùng hành động biểu thị — không.

Chớ đùa, nàng ở trước mặt mọi người cùng nam nhân khác lôi lôi kéo kéo hầu bao như thế, nếu hôm nay hắn không xuất hiện, ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?

Tạ Khuynh: …

Tương tác thân mật giữa hai người làm Phù Diên Đông mê mang, nhìn sang Tạ Nhiễm bên cạnh chỉ thấy nàng cúi đầu. Từ khi Bệ hạ xuất hiện, ngay cả liếc mắt nhìn một cái nàng cũng không dám.

Có chỗ nào giống dáng vẻ hai năm sớm chiều ở chung cùng Bệ hạ?

Tạ Khuynh bị Cao Tấn khoác vai, lông mày lập tức nhíu lại, lắc bả vai hất tay một cái, trợn mắt liếc hắn rồi bỏ đi.

Cao Tấn bị đối xử như vậy cũng không tức giận, chỉ vào bóng lưng Tạ Khuynh, nói với Phù Diên Đông:

“Ngại quá, ta đi dỗ dành nàng ấy.”

Phù Diên Đông: …

Cao Tấn nói đi là đi, Cao Nguyệt chắp tay cáo biệt với Phù Diên Đông xong liền chạy chậm theo sau hai người ở đằng trước đang không coi ai ra gì mà ( đơn phương ) nhão nhão dính dính, ( đơn phương ) lôi lôi kéo kéo.
**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Sau khi Cao Tấn đuổi theo Tạ Khuynh, Phù Diên Đông mới thu hồi ánh mắt, mở miệng nói với Tạ Nhiễm:

“À mà…” 

Tạ Nhiễm không nhịn được nữa, cả giận nói:

“Ngươi muốn hỏi cái gì? Ngươi đã quen biết Tạ Khuynh từ trước, vì nàng nên mới chịu gặp mặt ta? Không ngờ ngươi là loại người như vậy!”

Tạ Nhiễm bất thình lình bùng lửa giận làm Phù Diên Đông không biết phải làm sao, muốn giải thích vài câu Tạ Nhiễm lại không cho hắn cơ hội, xoay người bỏ đi.

Phù Diên Đông cảm thấy hôm nay thật là một ngày không thể hiểu được, đầu tiên là nhìn thấy người nữ giả nam trang kia, biết nàng là cô nương Tạ gia, vừa rồi đòi lại hầu bao, Bệ hạ lại đột nhiên xuất hiện, người sáng suốt vừa nhìn liền biết Tạ đại cô nương và Bệ hạ có mối quan hệ không cạn.
Nhưng người cùng Bệ hạ quen biết nên là Tạ nhị cô nương mới đúng…

Phù Diên Đông đem chuỗi sự việc này sắp xếp nửa ngày, loáng thoáng có một kết luận.

Xem ra có một số chuyện không giống như người ngoài nghĩ.

Đang muốn xoay người, bỗng nhiên Phù Diên Đông nhớ lại mình còn chưa hỏi được sợi dây ngũ sắc ở nơi nào, mong là Tạ đại cô nương không ném nó đi. Đó là kỉ vật duy nhất Nhụy nương để lại cho hắn, trước đó cứ nghĩ đã làm mất rồi, hiện tại chỉ cầu trời cho Tạ đại cô nương nhân nghĩa một chút, tiêu tiền trong túi hắn, cũng bảo quản tốt sợi dây ngũ sắc của hắn.

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Cao Tấn theo Tạ Khuynh ra khỏi sân thi đấu.

Hôm nay Noãn Đông yến tổ chức ở Phù Dung viên trong kinh.

Diện tích Phù Dung viên phi thường rộng lớn, gộp đồi núi, bờ cát, lâm viên lại một thể, nghe nói là khai quốc Hoàng hậu nương nương cố ý sai người xây dựng một nơi để con cháu sau này giải trí, dần dần về sau mở ra cho dân gian.
Đương nhiên, nói là mở ra cho dân gian nhưng phí tổn giữ gìn hằng năm của Phù Dung viên lớn kinh người, số tiền đó triều đình không bỏ ra, vậy cũng chỉ có thể móc từ trong túi của thế gia môn phiệt, đương nhiên sẽ không thật sự mở ra cho dân gian. Vì lẽ đó cuối cùng quyền sở hữu Phù Dung viên lại vào tay thế gia vọng tộc, vừa vặn có thể dùng để tổ chức những yến hội hay hoạt động cỡ lớn.

Tạ Khuynh đi phía trước, Cao Tấn theo sát phía sau.

Đáng lẽ sau lưng Cao Tấn còn có thêm một Cao Nguyệt, nhưng Cao Nguyệt là người thông minh, nhìn mặt đoán ý, biết khi nào nên theo khi nào không nên, vì thế lúc đi ngang một đám đông đang chơi trò ném thẻ vào bình rượu, hắn liền nói mình muốn đi xem.

Cao Tấn cho hắn đi, còn phân phó hắn cẩn thận, chơi xong tự hồi Sóc vương phủ là được.
Cao Nguyệt không đi theo, Cao Tấn càng không kiêng nể gì, đuổi kịp liền ôm lấy cổ người ta líu lo không ngừng:

“Sao lại không để ý tới ta?”

“Ta mang tiểu hắc mã tới cho nàng, nàng còn chưa cảm ơn ta đó.”

“Nàng đánh mã cầu rất được đấy, học từ ai vậy?”

Tạ Khuynh bị Cao Tấn ôm cổ, vùng vẫy hai lần vẫn không tránh thoát, nhìn trước nhìn sau thấy hành lang không có ai, liền dứt khoát không giãy giụa nữa, tùy ý hắn, chỉ là lỗ tai chịu khổ, bị hắn quăng vào liên tiếp mấy vấn đề làm cho bực bội.

[ ngươi có thể ngậm miệng lại không? ]

[ lải nhải lẩm bẩm như đàn bà. ]

Cao Tấn thuận tay bóp cằm Tạ Khuynh, xoay mặt nàng về hướng mình, chất vấn:

“Nàng đang chê ta phiền?”

Tạ Khuynh bị bóp cằm cũng không sợ hãi:

“Rõ ràng lắm hả? Ưm?”

Nàng vừa mở miệng đã bị người nào đó hôn một cái thật nhanh, mắt Tạ Khuynh trừng to, hít vào một hơi liền giơ chân lên đá Cao Tấn.
[ mẹ nó, đã nói với ngươi ra ngoài đừng làm mấy chuyện bậy bạ. ]

[ ngươi không nghe phải không? ]

[ muốn ăn đòn! ]

Cao Tấn chiếm được tiện nghi, tuyệt không ham chiến, cấp tốc rụt tay lại né tránh, còn nhìn Tạ Khuynh với một vẻ mặt càng muốn ăn đòn. Tạ Khuynh vừa định xông lên đại chiến, hắn đã chỉ chỉ hoàn cảnh xung quanh!

“Ở bên ngoài, thu liễm chút.”

Tạ Khuynh nhíu mày im lặng:

[ ngươi còn biết đang ở bên ngoài? ]

Câu này của Cao Tấn rất hữu hiệu, sau khi nói xong Tạ Khuynh thật sự đã nhịn xuống, hít sâu điều chỉnh tâm tình, giữ vững nụ cười.

Cao Tấn thấy đã sóng yên biển lặng mới dám đi tới, khom lưng mặt đối mặt với Tạ Khuynh, ái muội nói:

“Buổi tối trở về… Tùy nàng đánh.”

“…”

Tạ Khuynh cảm thấy người này đã triệt để hết thuốc chữa, dứt khoát chôn đi.
**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Còn bên kia, Tạ Nhiễm ra khỏi sân thi đấu liền trực tiếp ngồi lên xe ngựa về Tướng quân phủ.

Nguyên bản Thái thị còn định lúc giữa trưa khai tiệc sẽ mang nàng đi giới thiệu với mấy trưởng bối nhà khác một chút, tìm một vòng không thấy, hỏi ra mới biết Tạ Nhiễm đã về phủ.

Thái thị không biết đã xảy ra chuyện gì, liền gọi mấy cô nương hôm nay ngồi gần Tạ Nhiễm xem thi đấu tới hỏi vài câu, nhưng các cô nương cũng không nói rõ, chỉ nói thứ tỷ của Nhiễm tỷ nhi trả lại Phù đại lang một cái hầu bao, sau đó rời đi cùng một thư sinh tuấn tú.

Sau khi trận mã cầu kết thúc Thái thị liền cùng Hàn Quận thái phi đi dạo trong vườn, cho nên không rõ sự tình phát sinh thế nào, hiện giờ lòng nghi ngờ mạnh mẽ. Sau khi dự ngọ yến, bà từ chối mấy lời mời đánh bài của các vị phu nhân khác, về phủ một chuyến.
Thái thị xuống xe ngựa, hỏi người gác cổng:

“Nhị tiểu thư trở về lúc nào?”

Người gác cổng nói:

“Khoảng trước bữa trưa.”

Thái thị lại hỏi:

“Đại tiểu thư về chưa?”

Người gác cổng lắc đầu:

“Chưa từng nhìn thấy.”

Hắn không dám nói rõ là đại tiểu thư về hay chưa, bởi vì hắn gác cổng rất lâu rồi, đại tiểu thư xuất quỷ nhập thần, số lần đi cửa chính đếm không quá một bàn tay. Cho nên nàng không đi qua cửa chính, không có nghĩa là không ra khỏi phủ, cũng không có nghĩa là đã trở về.

Thái thị đi thẳng tới tiểu viện của nữ nhi, vừa tới gần liền nghe thấy thanh âm đồ sứ vỡ.

Sau khi trở về Tạ Nhiễm càng nghĩ càng tức giận, thực sự không biết làm cách nào để phát tiết, liền lấy đồ đạc trong phòng ra trút giận.

Thái thị vào viện trông thấy nha hoàn bà tử đứng đầy trong sân liền tức giận khiển trách. Bà để người của mình đứng bên ngoài trông coi, còn bà thì đi vào ngăn Tạ Nhiễm đang giơ một cái bình sứ lên cao định đập xuống đất.
“Ngươi làm gì vậy!”

Thái thị một tay cướp lấy bình sứ trên tay Tạ Nhiễm.

Tạ Nhiễm bị cướp đi cái bình sứ thanh hoa, liền nhào sang chụp lấy một cái đèn lưu ly. Thái thị thấy nữ nhi không biết cố gắng như thế cũng rất tức giận, đem bình sứ vừa cướp được trong tay đập xuống đất:

“Quậy đủ chưa?”

Thấy Thái thị tức giận, Tạ Nhiễm ủy khuất buông đèn lưu ly xuống, ngồi xuống một cái ghế chưa bị đá ngã, buồn bã cúi đầu, nước mắt như hạt châu uỷ khuất rơi xuống.

Thái thị vốn dĩ rất tức giận, nhìn thấy nữ nhi khóc lập tức mềm lòng, kéo nàng vào nội gian nói chuyện:

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phù đại lang sao lại có quen biết với Tạ Khuynh?”

Nhắc tới cái này, thân thể Tạ Nhiễm liền uốn éo, bổ nhào lên giường buồn bực trả lời:

“Ta nào biết được! Họ Phù không phải thứ tốt!”
Thái thị sốt ruột, kéo Tạ Nhiễm dậy, hỏi:

“Sao hắn lại không phải thứ tốt? Tạ Khuynh câu dẫn hắn ngay trước mặt ngươi?”

Tạ Nhiễm lau nước mắt:

“Ta nói Phù đại lang không phải thứ tốt, Tạ Khuynh không hề câu dẫn hắn!”

Thái thị không ngờ nữ nhi ủy khuất tới mức này còn nói giúp Tạ Khuynh, dùng khăn lau nước mắt cho nàng, nói:

“Được rồi đừng khóc. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nói cho nương biết.”

Thế là Tạ Nhiễm đem chuyện Phù Diên Đông quen biết Tạ Khuynh kể lại một lần cho Thái thị nghe, còn nói Cao Tấn xuất hiện trong sân thi đấu. Thái thị nghe xong nhíu chặt lông mày, tựa hồ tâm sự nặng nề.

Tạ Nhiễm hít mũi một cái, hỏi Thái thị:

“Nương, ngài làm sao vậy?”

Thái thị muốn nói lại thôi, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không đem chuyện mình tính toán đưa Tạ Khuynh vào Trung dũng hầu phủ nói cho nữ nhi biết, miễn cho nàng không chịu được áp lực khi làm chuyện xấu.
“Nương, lúc trước không nên nói với bên ngoài cái gì mà cứu giá, ta thật sự rất chột dạ. Trông thấy Bệ hạ và Tạ Khuynh ta liền cảm thấy mình thấp kém, ngẩng đầu lên cũng không dám. Hay là chúng ta làm sáng tỏ chuyện này đi.” Tạ Nhiễm nói.

Thái thị lại hận sắt không thành thép:

“Làm sáng tỏ cái gì? Đây vốn là tin đồn thất thiệt, chúng ta đã bao giờ thừa nhận trước mặt mọi người đâu, bất quá là thả ra chút phong thanh để người khác nghĩ như thế thôi, mấy người đó tin thật thì trách được ai?”

“Tuổi ngươi còn nhỏ, loại chuyện này cũng chịu không được, kỳ thật có cái gì ghê gớm đâu. Ngươi cứ thoải mái, đường đường chính chính, còn chuyện không ngóc đầu lên được… Phụ thân ngươi là Trấn quốc Tướng quân, cai quản quân bộ của Lễ triều, ngoại tổ ngươi là Quận vương, cai quản túi tiền của Lễ triều, trừ công chúa quận chúa ra, cô nương nhà ai quý giá như ngươi nữa?”
“Nhưng mà…” Tạ Nhiễm vẫn cảm thấy vô cùng chột dạ.

Thái thị cắt ngang.

“Không có nhưng mà. Ngươi đâu thể thuận buồm xuôi gió cả đời, nhiều lúc da mặt phải dày, nhẫn nhịn chút liền qua thôi.”

“Hai năm trước ngươi gặp kẻ xấu bị lừa khỏi nhà, loại chuyện này đối với danh tiết nữ tử mà nói là trí mạng, nếu truyền đi còn nhà nào muốn lấy ngươi nữa? Đời này đều phải gánh cái tiếng xấu đó.”

“Ta thả tin đồn để người ngoài nghĩ là ngươi vào cung. Cho dù Tạ Khuynh trở về thì sao, người có thể nhận ra nàng ta có mấy ai? Người gặp qua nàng ta, gặp qua Bệ hạ, gặp qua nàng ta và Bệ hạ cùng một chỗ lại có mấy ai?”

“Dù có gặp đi nữa, thì những phong thanh kia cũng đã thả ra, chỉ cần chúng ta sống chết không nhận thì không ai có thể chứng minh chuyện hai năm đó ngươi không có ở trong kinh.”
Tạ Nhiễm nghe mẫu thân dạy bảo, đối với hành động không lý trí của mình hai năm trước hối hận không thôi. Nàng biết, tất cả những chột dạ hôm nay đều là nàng đáng phải chịu.

Thái thị đau lòng ôm nữ nhi:

“Không sao cả. Trời có sập xuống thì vẫn còn nương đây. Nương sẽ vì ngươi diệt trừ hết thảy chướng ngại, ngươi chỉ cần sống thật vui vẻ hạnh phúc là được.”

Mũi Tạ Nhiễm cay cay, nhào vào trong ngực mẫu thân.

♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡

Bà già thúi thương con nhỉ, nhưng mà…[Edit] Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị - Chương 151: Trời có sập xuống thì vẫn còn nương đây.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN