Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị - Chương 168: Anh hùng cứu mỹ nhân.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị


Chương 168: Anh hùng cứu mỹ nhân.


Tạ Khuynh không dám nhìn mặt Cao Tấn, cấp tốc đổi chủ đề:

“Bình Âm phu nhân có lai lịch gì?”

Phù Diên Đông trả lời:

“Bình Âm phu nhân chính là tôn nữ của Sùng Đức Trưởng công chúa.”

Tạ Khuynh biết người này, hình như Cao Tấn đã từng nhắc tới, nói bà kế thừa gia tài của Sùng Đức Trưởng công chúa, nổi danh là cái đùi vàng chưa lập gia đình trong kinh thành.

“Vậy Lê hoa thôn trang kia là chỗ ở của bà ấy sao?” Tạ Khuynh tiếp tục hỏi.

Vẻ mặt Phù Diên Đông xấu hổ, nhưng vẫn đáp:

“Không phải để ở, là để dưỡng… Trai lơ và dùng làm nơi hàng đêm sênh ca.”

Tạ Khuynh đã hiểu, không khỏi cảm khái:

[ nữ nhân là phải có tiền! ]

[ có tiền thật tốt! Có thể dưỡng thật nhiều nam nhân! ]

[ ghen tị! ]

“Khụ khụ.”

Cao Tấn lạnh giọng ho khan, kéo tư tưởng của Tạ Khuynh về từ biên giới nguy hiểm.

Tạ Khuynh âm thầm le lưỡi một cái, Cao Tấn nói:

“Đã biết hai người theo dõi Sóc vương có liên quan tới Lê hoa thôn trang thì đi thăm dò đi.”

Phù Diên Đông hơi khó xử. Kinh Triệu Doãn La đại nhân đi tới đáp:

“Bệ hạ, Lê hoa thôn trang là chốn thanh tịnh năm đó Thánh tổ ban cho Sùng Đức Trưởng công chúa. Về sau Trưởng công chúa ban cho nhi nữ. Trong trang có lệnh của Thánh tổ, quan nha hậu thế không được vào khi chưa cho phép.”

Tạ Khuynh kinh ngạc:

“Vậy chẳng phải đã cho Bình Âm phu nhân một cái kim bài miễn tử sao? Vô luận ở bên ngoài làm cái gì, chỉ cần đi vào Lê hoa thôn trang là có thể tránh khỏi tất cả truy bắt của quan phủ?”

La đại nhân không biết trả lời thế nào, đánh bạo nhìn thoáng qua Cao Tấn. Cao Tấn đứng dậy trả lời:

“Trên nguyên tắc thì đúng là như thế.”

Tạ Khuynh hỏi hắn:

“Ngươi có thể hạ lệnh thu hồi không?”

Cao Tấn nói:

“Đó là lệnh của Thánh tổ, trừ phi Bình Âm phu nhân phạm vào đại tội phản quốc thông đồng với địch, bằng không ta không thể lấy bất cứ bất cứ danh nghĩa gì lật đổ lệnh Thánh tổ.”

Tạ Khuynh ngẫm lại cũng phải, bây giờ chỉ có một mối nghi ngờ thật thật giả giả là nam nhân được Bình Âm phu nhân chuộc thân có dính líu theo dõi Sóc vương mà làm trái với thánh chỉ tổ tông thì còn ra gì nữa.

“Vậy… Chuyện này cứ khép lại như thế?” Tạ Khuynh nhìn thoáng qua Cao Nguyệt đang cúi đầu không nói.

Nếu như người theo dõi kia trực tiếp trở về Lê hoa thôn trang, hoặc sau này không xuất hiện nữa, bọn họ cũng không có cách nào tới đó điều tra thì manh mối này bị chặt đứt.

Cao Tấn không nói gì, những người khác cũng không có cách. Đúng lúc này, Cao Nguyệt vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng nói với Cao Tấn:

“Hoàng thúc, ta có lời muốn nói riêng với hoàng thẩm.”

Cao Tấn và Tạ Khuynh nhìn nhau, nghi hoặc không biết tiểu tử này muốn nói cái gì, còn đòi phải nói riêng.

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Sau nửa canh giờ.

Cao Tấn và Tạ Khuynh rời khỏi Đại Lý tự. Còn Sóc vương Cao Nguyệt có dính líu đến vụ án sát hại Thế tử Thọ Khang bá Ngô Thủ Chí, chứng cứ vô cùng xác thực nên bị Đại Lý tự giam giữ.

Tin tức Sóc vương bị giam giữ vì gϊếŧ người rất nhanh lan khắp kinh thành, nhất thời tạo thành đủ kiểu suy diễn.

Có người nói Sóc vương tuổi còn nhỏ mà tâm tư ác độc, chỉ một tranh chấp nhỏ đã ra tay gϊếŧ người. Có người thì cảm thấy một cây làm chẳng nên non, tên Ngô Thế tử bị gϊếŧ kia cũng đâu phải chính nhân quân tử gì, nói không chừng là có ẩn tình. Đương nhiên cũng có một số người thích luận âm mưu, đem chuyện Sóc vương gϊếŧ người đẩy lên đầu đương kim Bệ hạ.
Nói bộ mặt thật của đương kim Bệ hạ rốt cuộc đã lòi ra, trước kia vì tạo hình tượng minh quân nên tự mình tới Bắc Liêu đón Cao Nguyệt về. Sau khi về nước còn bất kể hiềm khích lúc trước mà cho chất tử kế thừa vương hào của Tiền Thái tử, làm mọi người đều đồng loạt tán dương Bệ hạ hiền lành. Bây giờ đã có thanh danh tốt rồi, Bệ hạ liền muốn diệt trừ Sóc vương.

Dù sao Sóc vương cũng là con của Tiền Thái tử, có tầng quan hệ này ở đây, sao Bệ hạ có thể thật sự yên tâm về Sóc vương?

Còn không phải đã lộ mặt thật rồi sao.

Để Sóc vương gánh tội danh gϊếŧ người, vừa có thể diệt trừ cái đinh trong mắt, vừa có thể bảo vệ thanh danh Hoàng đế. Tất cả mọi người đều sẽ nói Sóc vương bị trừng phạt đúng tội, còn Bệ hạ vẫn là bị Hoàng đế tốt bụng hiền lành như cũ.
Tóm lại là dư luận xôn xao.

Mà người khơi dậy những xôn xao này đang ngồi trong Tứ Hòa phường uống trà.

Cao Tấn và Tạ Khuynh ngồi đối diện nhau. Tạ Khuynh vẫn mặc một thân nam trang, nhìn như một thiếu niên tuấn tú. Phù Diên Đông ngồi một bên, Tạ Khuynh bưng chén trà nhìn ngắm tứ phía, nhịn không được hỏi Phù Diên Đông:

“Ngươi xác định Bình Âm phu nhân sẽ tới đây?”

Tứ Hòa phường ở thành nam, điểm khác biệt so với An Nhạc phường ở đông thành là giá cả rẻ hơn, thích hợp với dân chúng bình thường hơn.

Mà khi người ta nghĩ tới Bình Âm phu nhân thì điều đầu tiên là — có tiền.

Nghe đồn Sùng Đức Trưởng công chúa phú khả địch quốc. Bình Âm phu nhân muốn xài tiền thì cũng phải tới những nơi như An Nhạc phường, sao lại tới đây chứ, Tạ Khuynh rất nghi hoặc.

Phù Diên Đông nhỏ giọng đáp:
“Thần tra được gần đây Bình Âm phu nhân thường xuất hiện ở phụ cận chỗ này. Bà kết giao thân thiết với một nam tử giang hồ mãi nghệ, chỗ ở của nam tử đó gần đây. Họ đã tới Tứ Hòa phường ăn cơm ba bốn lần rồi. Nếu không có gì bất ngờ, hôm nay cũng sẽ tới.”

Tạ Khuynh đầu đầy dấu chấm hỏi:

“Nam tử giang hồ mãi nghệ? Ngươi nói là Bình Âm phu nhân ở bên một nam tử giang hồ mãi nghệ?”

Phù Diên Đông không biết phải trả lời thế nào, định uống một ngụm nước trà thấm giọng, nhưng vừa nâng chung trà lên thì mùi vị nước trà thấp kém lại khiến hắn tiếc nuối buông xuống.

“Cũng không phải là… Ở bên nhau. Bình Âm phu nhân có một sở thích không muốn ai biết, chính là giả vờ làm phụ nhân bình thường kết giao với những nam tử mà bà nhìn trúng.”

“Giả làm phụ nhân bình thường…”
Cũng có vài phú hào muốn giả vờ làm người nghèo để lừa gạt những ai trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm sống, sở thích này của Bình Âm phu nhân thật đúng là chất chơi người dơi.

“Vậy hôm nay chúng ta tới đây làm gì?” Tạ Khuynh hỏi.

Bọn họ quả thật muốn tới Lê hoa thôn trang thử tìm người đã theo dõi Cao Nguyệt, điều tra xem hắn có quan hệ gì với Lê hoa thôn trang, vì sao lại theo dõi Cao Nguyệt. Nhưng vậy thì có liên quan gì tới việc Bình Âm phu nhân yêu đương hẹn hò ở đây?

Phù Diên Đông hỏi Tạ Khuynh:

“Ngài có biết tiêu chuẩn chọn nam nhân của Bình Âm phu nhân là gì không?”

Tạ Khuynh nghĩ nghĩ, liếc mắt sang Cao Tấn một cái, phán đoán:

“Anh tuấn?

[ vậy là Phù Diên Đông định dùng mỹ nam kế hả? ]

[ hắn tự mình ra trận luôn? ]

Lông mày bên phải của Cao Tấn giật một cái, dùng ánh mắt tương tự Tạ Khuynh để dò xét Phù Diên Đông. Phù Diên Đông bị hai người nhìn mà không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Bình Âm phu nhân không để ý nam nhân có anh tuấn hay không. Mà là cái khác…”

Phù Diên Đông vừa nói vừa nhìn chằm chằm người vừa bước vào cửa chính Tứ Hòa phường. 

Tạ Khuynh híp mắt nghi hoặc:

[ không quan tâm nam nhân có anh tuấn không, chẳng lẽ bà ấy quan tâm… ]

[ cái đó? ]

Cao Tấn lắc đầu bất đắc dĩ, thấy Tạ Khuynh nghĩ nhiều, hắn truy vấn Phù Diên Đông:

“Bà ấy quan tâm cái gì, nói cho rõ ràng.”

Phù Diên Đông vội vàng thu hồi ánh mắt, trả lời:

“Bà ấy thích nam tử anh hùng cứu mỹ nhân. Bình Âm phu nhân thường xuyên đóng giả thiếu phụ nhu nhược, gặp được những nam nhân ra tay cứu giúp bà sẽ lấy thân báo đáp, khuynh tâm tương đãi.”

Cái đam mê này Tạ Khuynh thật sự không nghĩ tới.

Bình Âm phu nhân không những thích đóng vai người nghèo, còn thích anh hùng tình kết! Cứu bà thì bà liền lấy thân báo đáp… Cái này…
Cao Tấn cũng bất ngờ, tiếp tục hỏi:

“Sau đó thì sao? Sau khi bà lấy thân báo đáp thì sẽ sống những ngày tháng bình phàm với nam nhân đó sao?”

Hình như Phù Diên Đông nhìn thấy ám hiệu từ người của Đại Lý tự ngoài Tứ Hòa phường, có nghĩa là vị Bình Âm phu nhân này sắp tới đây. Hắn vừa cảnh giác nhìn cửa chính vừa trả lời:

“Bà ấy sao có thể sống những ngày tháng bình phàm được. Đều là sương sớm nhân duyên cả, chán rồi thì yên lặng rời đi, tìm kiếp vị anh hùng cứu mỹ nhân tiếp theo.”

Tạ Khuynh, Cao Tấn: …

[ a, thì ra đó gọi là anh hùng tình kết. ]

[ cùng anh hùng phát triển một đoạn tình sau đó nhanh chóng kết thúc — anh hùng tình kết! ]

[ đây, còn không phải là đùa giỡn tình cảm à? ]

Chậc, còn tưởng đây là một nữ nhân tự do tiêu sái, tư tưởng phóng khoáng, ai dè là một tra nữ.
“Lát nữa sẽ có người tới gây chuyện với nam nhân mãi nghệ kia. Hắn ứng phó không nổi chắc chắn sẽ bỏ đi, đến lúc đó chúng ta an bài anh hùng ra cứu mỹ nhân, gậy ông đập lưng ông.”

Kế hoạch này của Phù Diên Đông làm Tạ Khuynh bội phục:

[ không ngờ Phù đại nhân mày rậm mắt to cũng biết gạt người. ]

Tạ Khuynh vô cùng có hứng thú hỏi Phù Diên Đông:

“Tự ngươi lên hả?”

Phù Diên Đông sững sờ, vội lắc đầu:

“Không phải thần, là tâm phúc mà thần an bài.

Tạ Khuynh tiếc nuối gật đầu:

“Vậy hả, tiếc quá nhỉ.”

Phù Diên Đông sững sờ, không kịp phản ứng lời này của Tạ Khuynh có ý gì. Đúng lúc này, hắn dứt khoát thu hồi ánh mắt, quay người ngồi ngay ngắn giả vờ cầm chung trà, nói với Tạ Khuynh:

“Bà ấy tới.”

Tạ Khuynh và Cao Tấn cùng lúc nhìn về cửa chính, trông thấy một phụ nhân vừa nhiệt tình vừa thẹn thùng dẫn hai nam nữ trẻ tuổi bước vào. Ngũ quan hai người kia có nét giống nhau, hẳn là huynh muội, còn phụ nhân hơi có tuổi hết sức ân cần kia có lẽ là Bình Âm phu nhân.
Nhìn chằm chằm phụ nhân kia một lát, Tạ Khuynh bỗng nhiên sửng sốt, không tự chủ được thốt ra một câu:

“Sao lại là bà ấy?”

Ngày đó Tạ Khuynh ở An Nhạc phường hành hiệp trượng nghĩa cứu một phụ nhân bị tên thư sinh không có lương tâm vứt bỏ. Theo lời phụ nhân ấy kể thì trước khi có công danh thư sinh kia toàn bộ đều dùng tiền của bà, về sau thi đậu công danh lại muốn vứt bỏ bà…

Lúc đó Tạ Khuynh không thể đứng nhìn được nữa, đã ra tay dạy dỗ tên thư sinh kia, phụ nhân đó cảm kích, còn đặc biệt đuổi theo ra khỏi An Nhạc phường nói lời tạ ơn.

Sao lại là bà ấy?

Bà ấy chính là Bình Âm phu nhân?

Vậy, chuyện ở An Nhạc phường… Cũng chỉ là một vở kịch?

Cao Tấn và Phù Diên Đông nhìn sang Tạ Khuynh, thấy vẻ mặt chấn kinh của nàng, Phù Diên Đông nhỏ giọng hỏi:

“Ngài quen biết bà ấy?”
Tạ Khuynh sững sờ gật đầu:

“Ừm, đã từng gặp.”

Trả lời xong, Tạ Khuynh tóm tắt lần gặp gỡ ở An Nhạc phường cho hai người nghe. Cao Tấn hỏi:

“Chính là lần nàng hỏi ta có phái người theo dõi nàng không?”

Tạ Khuynh gật đầu, bởi vì lúc ấy nàng cũng không biết người mình cứu là Bình Âm phu nhân, cảm giác có người đi theo sau lưng liền nghĩ là do Cao Tấn phái tới. Bây giờ nghĩ lại, phán phần là vị Bình Âm phu nhân này làm.

Lúc ấy Tạ Khuynh mặc nam trang, nói giọng nam, lại có ân cứu giúp với Bình Âm phu nhân… Tạ Khuynh giật mình:

[ đừng nói là lúc đó bà ấy coi trọng ta chứ? ]

[ có nghĩa là, ta đã vô tình tránh thoát một bông hoa đào nát sao? ]

Cao Tấn: …

Lúc Tạ Khuynh đang kể chuyện cũ giữa mình và Bình Âm phu nhân, người Phù Diên Đông an bài đã vào chỗ, hung thần ác sát cãi nhau hồi lâu. Đại khái ý chính là muốn đôi huynh muội giang hồ mãi nghệ kia giao phí bảo hộ vân vân mây mây.
Tạ Khuynh hỏi Phù Diên Đông:

“Những người này đều do ngươi an bài hả?”

Phù Diên Đông lắc đầu:

“Cũng không hoàn toàn là do ta an bài. Bọn hắn thật sự là du côn, nhãn tuyến của Bình Âm phu nhân rất nhiều, làm giả sẽ không lừa được. Bất quá bọn hắn đến gây chuyện đúng vào ngày này giờ này, có một nửa là do ta an bài.”

Đôi huynh muội kia đã luân lạc đến mức mãi nghệ giang hồ thì đương nhiên là không có tiền. Bình Âm phu nhân định giúp họ giải vây, hỏi tên cầm đầu phí bảo hộ là bao nhiêu. Ngay sau đó liền bị hắn bóp cổ, Bình Âm phu nhân diễn cũng tới nơi tới chốn, giãy dụa kêu cứu mạng.

Khách trong Tứ Hòa phường bỏ chạy gần hết, còn lại một ít cũng núp trong góc hẻo lánh xem náo nhiệt. Nhóm người Tạ Khuynh cũng núp đi. Nàng nhìn Bình Âm phu nhân bị bóp cổ đến mức thở không nổi, không nhịn được hỏi Phù Diên Đông:
“Người của ngươi chừng nào mới ra sân? Bà ấy sắp ngủm luôn rồi kìa.”

Phù Diên Đông nhìn ra ngoài một chút, nói:

“Cũng sắp tới rồi. Phải đợi thời cơ chín muồi, nếu không sẽ lộ.”

Người nam nhân trẻ tuổi kia có chút công phu, giao thủ với người Phù Diên Đông an bài mấy hiệp đã bị đá lăn ra đất không đứng dậy được. Muội muội của hắn không còn cách nào, quỳ trên đất cầu xin những người kia hạ thủ lưu tình, thấy bọn họ quyết không tha, liền chỉ vào Bình Âm phu nhân đang bị tên cầm đầu bóp cổ, nói:

“Hai huynh muội chúng ta chỉ vừa tới địa bàn của các vị, thật sự không có tiền. Các vị lấy tiền ở chỗ bà ta đi, cầu xin các vị tha cho huynh muội chúng ta.”

Tên cầm đầu thoáng nới lỏng bàn tay, thanh âm ác độc chất vấn:

“Ngươi có tiền? Ngươi trả thay bọn hắn?”

Bình Âm phu nhân há mồm thở dốc, bị siết đến choáng váng, đang định hồi phục chút sức sẽ gọi người qua cứu thì đúng lúc này, một hiệp khách trẻ tuổi từ trên trời giáng xuống, chỉ vào đám người kia, lớn tiếng mắng:
“Ban ngày ban mặt, ai cho đám giòi bọ các ngươi lá gan làm càn! Nhanh chóng buông vị nương tử này ra!”

Hiệp khách từ trên trời rơi xuống, hình tượng nhân vật rất tốt, chỉ là lời kịch hơi cứng nhắc.

Tạ Khuynh hỏi:

“Đây là người ngươi an bài?”

Phù Diên Đông gật đầu:

“Đúng vậy, hắn tên Vương Vũ, vừa từ huyện Bình Dương chuyển vào kinh thành, tới Đại Lý tự làm việc chưa đầy hai tháng, gương mặt rất mới, không cần lo lắng sẽ bị người nhận ra.”

“A a, đúng đúng đúng, gương mặt mới đầy tiềm năng.” Tạ Khuynh rất tán thành.

Ngược lại Cao Tấn ở bên cạnh lạnh nhạt nói:

“Người này… Được không?”

Tạ Khuynh và Phù Diên Đông đều không hiểu gì, đồng loạt quay sang nhìn Cao Tấn. Tạ Khuynh hỏi:

“Cái gì mà được không?”

Với hỏi xong, người mới của Đại Lý tự tên Vương Vũ đã lao vào đánh nhau với đám du côn. Mới đầu nhìn cũng xuôi chèo mát mái, bất quá đánh thêm một lát, Tạ Khuynh và Phù Diên Đông liền hiểu ý Cao Tấn.
[ người mới này… Hình như không được lắm. ]

Anh hùng cứu mỹ nhân, từ mấu chốt là ‘cứu’. Phải cứu thật xinh đẹp, cứu thật nhẹ nhàng, cứu thật soái khí mới có thể mang tới hiệu quả tốt nhất của anh hùng cứu mỹ nhân.

Nhưng nếu anh hùng bị đánh thành đầu heo, vậy còn gọi là anh hùng gì nữa?

Biểu cảm của Phù Diên Đông sắp mất khống chế.

Hôm nay hắn bày ra cái tiết mục này, từ đầu đến vừa nãy đều tiến hành suôn sẻ. Nhưng hắn ngàn tính vạn tính, đã sót một điều — anh hùng hắn chọn đánh không lại đám du côn!

Nếu bàn về đơn đả độc tấu, những tên du côn kia không ai là đối thủ của Vương Vũ. Nhưng hai mươi mấy đánh một, Vương Vũ sao mà đỡ được.

Không được bao lâu, Vương Vũ đã trở thành kẻ thứ hai sau người giang hồ mãi nghệ, bị đánh lăn ra đất, không bò dậy nổi.
Đôi mắt kinh hỉ của Bình Âm phu nhân lập tức ảm đạm. Bà nhìn anh hùng đầu heo trên đất mà thở dài, vẻ mặt kia như đang nói: Chút bản lĩnh này mà cũng dám xưng anh hùng hảo hán…

Đám du côn thắng liên tiếp hai trận, sĩ khí tăng vọt, cười vang khắp Tứ Hòa phường, cười nhạo người giang hồ mãi nghệ và anh hùng đầu heo không biết tự lượng sức.

Bình Âm phu nhân lắc đầu thở dài, đầu năm nay anh hùng càng lúc càng khó tìm. Bà hít sâu một hơi định gọi hộ vệ vào, liền thấy một chén trà bay tới, chuẩn xác đập vào ót tên cầm đầu.

‘Bốp’ một tiếng, mảnh sứ vỡ giòn vang, sau đó là một thanh âm oai phong lẫm liệt:

“Mẹ nó quả thật là khinh người quá đáng—-“

Trước khi kế hoạch của Phù Diên Đông triệt để tan vỡ, Tạ Khuynh như mũi tên rời cung xông ra ngoài. Tốc độ của nàng cực nhanh, Cao Tấn và Phù Diên Đông đều không kịp ngăn lại…
Còn Bình Âm phu nhân lúc trông thấy gương mặt của vị anh hùng kia, lập tức nở hoa trong lòng, chỉ vào Tạ Khuynh, hô lên đầy kinh hỉ:

“Là ngươi—-“

♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡

Nay đăng sớm nè ahyhy, đọc xong rồi đi ngủ nhoa.

( ̄▽ ̄)/♫•*¨*•.¸¸♪

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN