Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị
Chương 170: Một âm mưu đang chậm rãi ấp ủ lên men...
Lê hoa thôn trang đúng như cái tên của nó, mặt trước mặt sau đều trồng đủ loại hoa lê. Lúc chưa tới chỉ cảm thấy nơi này không đơn giản là một tòa điền trang, khi tới rồi mới phát hiện, thậm chí nó có thể sánh với một trang viên thành lũy cỡ nhỏ, thủ vệ đông đảo.
Hiện tại là mùa hè. Cây lê trong trang sai trĩu quả, trừ ít trái còn xanh, đa số đều đã chín vàng.
“Các ngươi tới đúng lúc lắm, vào mùa lê chín rồi, hôm qua điền trang đưa tới cho ta một giỏ, ta nếm thử thấy hương vị tạm được.”
Bình Âm phu nhân vừa dẫn mọi người vào thôn trang vừa nói.
Tạ Khuynh ngửa đầu đi trên đường mòn hai bên đường toàn là cây lê, trông thấy nhánh lê phía trước rũ xuống một quả vừa vàng vừa to, lập tức cảm thấy thôn trang này có điều kiện quá tốt rồi.
“Nếu ta quen biết ngươi sớm một chút, ngươi tới đây vào ba bốn tháng trước lúc hoa lê nở khắp núi đồi, đó mới gọi là…”
Bình Âm phu nhân còn chưa nói xong, Cao Tấn đã hỏi:
“Phu nhân, lê trên cây này được hái không?”
Bình Âm phu nhân ngoái đầu nhìn thoáng qua Cao Tấn, không ngờ vị tiểu lang quân anh tuấn bất phàm này cả đoạn đường không nói câu nào, đến khi nói lại chỉ hỏi như vậy, lập tức gật đầu:
“Đương nhiên có thể, các ngươi theo ta tới thì chính là khách quý, lê ở chỗ ta các ngươi cứ hái thoải mái.”
Cao Tấn không khách khí với bà, chỉ chắp tay nói một câu: “Đa tạ.”
Sau đó hắn đi tới bên cạnh nhánh lê lúc nãy Tạ Khuynh nhìn thoáng qua, đưa tay hái quả lê chín mọng kia xuống, trực tiếp đưa cho Tạ Khuynh.
Tạ Khuynh hơi bất ngờ, vì vừa rồi nàng chỉ nhìn thoáng qua rồi lại nói chuyện cùng Bình Âm phu nhân, trong lòng không hề nói ra ý muốn hái.
Nàng không nói đương nhiên Cao Tấn cũng không nghe được, nhưng hắn vẫn hiểu ý nàng.
Sau khi đưa lê cho Tạ Khuynh, Cao Tấn tiếp tục im lặng đi theo sau lưng nàng. Tạ Khuynh cầm quả lê lớn, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn một cái. Động tác này Bình Âm phu nhân thấy rõ, bà không nhịn được nhỏ giọng nói:
“Cao lang quân này xem ra hiểu rõ phong tình hơn Phù đại lang một chút.”
Sóng mắt Tạ Khuynh khẽ động, nói:
“Ai cũng có điểm tốt riêng. Lang quân Phù gia lại càng có phẩm vị hơn. Một tay trà nghệ kia của hắn, tuyệt.”
Nhắc tới trà nghệ, tựa hồ Bình Âm phu nhân rất có hứng thú. Bà quay đầu nhìn thoáng qua Phù Diên Đông, nói:
“Nghe nói đại lang Phù gia tính tình đầu gỗ, hắn lại am hiểu trà nghệ sao?”
Tạ Khuynh nói:
“Đương nhiên. Lúc trước ta cũng cảm thấy hắn đầu gỗ, ám chỉ gì cũng không hiểu, hai cái tay kia trừ cầm đao ra chả làm được gì. Nhưng từ khi thấy hắn pha trà, ta không dứt nổi nữa.”
Hai nữ nhân chênh lệch tuổi tác bắt đầu trò chuyện về chủ đề Phù Diên Đông có ‘bàn tay gợi cảm biết bao’ và ‘trà nghệ tinh xảo biết bao’.
Tạ Khuynh lưỡi xán hoa sen, thổi phồng trà nghệ của Phù Diên Đông lên đến mức chỉ trời mới có. Bình Âm phu nhân nghe vậy, thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn Phù Diên Đông, làm hắn chấm hỏi đầy đầu, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Bình Âm phu nhân lại nhìn sang Cao Tấn, nhỏ giọng hỏi Tạ Khuynh:
“Đại lang Phù gia trà nghệ cao minh, khiến ngươi không đành lòng dứt bỏ. Vậy không biết đại lang Cao gia có tài nghệ gì hơn người?”
Tạ Khuynh vỗ một cái lên vai Bình Âm phu nhân, trực tiếp ngăn cản ánh mắt dò xét của bà phóng về hướng Cao Tấn, nói:
“Hắn thì không có tài nghệ gì đặc biệt, chỉ được cái khuôn mặt dáng người đẹp mắt thôi.”
Trong lòng Bình Âm phu nhân ngứa ngáy khó nhịn, nói:
“Thật không nhìn ra đại lang Phù gia còn có một phần tài nghệ như vậy, có cơ hội ta phải mở mang một chút mới được.” Bình Âm phu nhân cố ý nói.
Tạ Khuynh lập tức hiểu:
“Cái đó có gì khó đâu, để lát nữa ta mở miệng mời hắn trổ tài một phen, chắc chắn hắn không cự tuyệt ta.”
“Nhị tiểu thư thật sự nỡ sao?” Bình Âm phu nhân kinh hỉ hỏi.
Tạ Khuynh phóng khoáng nói:
“Một người vui không bằng mọi người vui chung, kết giao bằng hữu quan trọng nhất là vui vẻ. Quen biết thêm vài người, mở mang chút kiến thức thì có sao?”
“Không sao! Không phải là quen biết thêm vài người thôi sao. Nhị tiểu thư nói cực phải!”
Bình Âm phu nhân vô cùng thích những bằng hữu ‘nghĩa khí’ thế này, đồ tốt như nam nhân thì nên lấy ra chia sẻ với nhau. Bà hứa hẹn với Tạ Khuynh, chỉ cần đại lang Phù gia biểu diễn trà nghệ trước mặt mọi người, bà sẽ gọi hết tướng công trong điền trang ra cùng triễn lãm tài nghệ một phen.
Sau khi hai nữ nhân đạt thành nhận thức chung, dính lấy nhau bước vào đại môn điền trang.
Phù Diên Đông không nhịn được đuổi theo Cao Tấn, nhỏ giọng hỏi:
“Bệ hạ, ngài có cảm thấy ánh mắt Bình Âm phu nhân nhìn thần có gì đó không đúng?”
Trong lòng Tạ Khuynh đang nghĩ gì không ai rõ hơn Cao Tấn. Nghe Phù Diên Đông hỏi vậy, hắn đường đường chính chính đáp lại một câu:
“Không có. Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”
Trong lòng Cao Tấn thầm khen Tạ Khuynh thông minh. Chỉ hai ba câu đã dụ Bình Âm phu nhân mang hết tướng công trong điền trang ra. Chỉ cần toàn bộ đều lộ diện, vậy bọn họ muốn tìm ra người đã theo dõi Cao Nguyệt không khó khăn gì nữa.
Chỉ Phù Diên Đông vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng lại không nói cụ thể ra được, mang theo nghi hoặc đầy cõi lòng, hắn vò đầu đi theo.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Mọi người theo Bình Âm phu nhân vào thôn trang, vừa vào cửa đã thấy hai nam từ tuấn mỹ mặc áo bông đi tới hành lễ:
“Phu nhân, ngài trở lại rồi. Sao lần này lại ra ngoài nhiều ngày như vậy, làm chúng ta phải đợi thật lâu.”
Giọng nói âm nhu, đối đãi a dua của hai nam tử này với Bình Âm phu nhân khiến Tạ Khuynh nhất thời cảm thấy mình vào nhầm chỗ.
Hai người đó vịn tay Bình Âm phu nhân đi vào. Bà hỏi mấy ngày nay điền trang có chuyện gì phát sinh không, hai nam tử tuấn mỹ đáp:
“Trong điền trang đương nhiên là vô sự, chỉ là thân thể Vũ ca không thoải mái, nhất định là do quá nhớ phu nhân.”
Bình Âm phu nhân tựa hồ tương đối để bụng người tên ‘Vũ ca’ này, nghe vậy hỏi:
“Hắn thế nào?”
“Gần đây Vũ ca tinh thần không tốt, trà không uống cơm không ăn, người gầy hẳn đi.”
“Đã tìm đại phu tới xem chưa?” Bình Âm phu nhân quan tâm hỏi.
“Đại phu đã xem qua, nói là không có gì đáng ngại, chỉ là ưu tư quá độ, nhất định là do nhớ phu nhân.” Nam tử tuấn mỹ trả lời.
Bình Âm phu nhân có lẽ vẫn chưa yên tâm, quay lại nói với nhóm người Tạ Khuynh:
“Các ngươi vào ngồi trước một lát đi, ta đi thăm hắn chút đã, thuận tiện thay quần áo luôn.”
Đương nhiên Tạ Khuynh đáp ứng:
“Mời phu nhân.”
Bình Âm phu nhân lại phân phó hai nam tử:
“Mấy vị này là khách quý của ta. Phải chiêu đãi thật chu đáo.”
“Vâng, phu nhân.”
Đáp lời xong, hai nam tử tuấn mỹ chia ra hai bên, thủ thế ‘xin mời’ dẫn nhóm người Tạ Khuynh vào, còn Bình Âm phu nhân thì rẽ sang hướng nội viện.
Qua khoảng thời gian ước chừng một chén trà, Bình Âm phu nhân thay bộ y phục khác, sau lưng còn dẫn theo hai đội người hơn hai mươi lang quân. Phong cách đa dạng, trẻ có già có, cũng không câu nệ dung mạo nhất định phải anh tuấn. Thậm chí Tạ Khuynh còn thấy trong đội ngũ có một lang quân mặt tròn bụng mỡ.
Bình Âm phu nhân thấy Tạ Khuynh cứ nhìn vị lang quân bụng béo kia chằm chằm, nhịn cười giải thích:
“Đồ lang có ân cứu mạng với ta, đừng nhìn vẻ ngoài của hắn như thế mà lầm, hắn rất biết quan tâm người khác đó.”
Tạ Khuynh hiểu rõ, gật đầu phụ họa, trong lòng lại bắn đại bác đùng đùng:
[ thật đúng là hình tượng anh hùng cứu mỹ nhân bất bại. ]
[ nam nhân ở đây người nào không có ân cứu mạng với ngươi? ]
[ ai nha, đây cũng được xem như một cách hưởng Tề nhân chi phúc. ]
Tạ Khuynh nghĩ tới đây, bỗng nhiên bị tiếng ho khan của Cao Tấn cắt ngang. Nàng biết hắn đang nhắc nhở mình đừng suy nghĩ lung tung. Nếu Tạ Khuynh còn tiếp tục, phỏng chừng Cao Tấn sẽ nguy hiểm.
Nhịn cười, Tạ Khuynh nghiêng đầu trao cho Cao Tấn một ánh mắt mập mờ không rõ, lòng thầm hỏi:
[ sao? Sợ ta cũng tìm nhiều nam nhân như vậy hả? ]
Cao Tấn cười lạnh, ánh mắt âm hàn nhìn Tạ Khuynh, làm một động tác cắt cổ. Nụ cười của Tạ Khuynh cứng đờ, vội vàng thu hồi ánh mắt đùa hơn, ngồi ngay ngắn đàng hoàng.
Bình Âm phu nhân và nhóm phu lang của bà ngồi xuống, lại sai người mang tới một bộ trà cụ. Bà liếc mắt nhìn Tạ Khuynh một cái, mới đầu Tạ Khuynh sững sờ, sau đó phản ứng lại liền nghiêng người nói với Phù Diên Đông đang âm thầm quan sát nhóm phu lang:
“Phù đại nhân, liệu ta có thể mời ngươi biểu diễn trà nghệ một phen?”
Phù Diên Đông không hiểu hỏi:
“Để ta biểu diễn trà nghệ cho bọn họ xem? Vì sao?”
Dù gì hắn cũng là mệnh quan triều đình, lại biểu diễn trà nghệ cho loại người này xem… Có hơi mất thân phận.
Tạ Khuynh lấy tay che miệng:
“Ngươi ngồi ở đây thì thấy được gì, vào giữa đám đông bên kia vừa biểu diễn trà nghệ vừa nhìn có phải dễ dàng hơn không?”
Dù Phù Diên Đông cảm thấy có chỗ không đúng nhưng ngẫm lại thì Tạ Khuynh nói cũng có đạo lý. Hôm nay tới đây là để tìm xem người đã theo dõi Sóc vương có ở Lê hoa thôn trang hay không. Cơ hội trước mắt này cực tốt, xác thực không thể bỏ qua.
Nghĩ như vậy, Phù Diên Đông gật đầu đáp ứng, sau đó đi tới đài biểu diễn ở giữa.
Bình Âm phu nhân rất hài lòng, trao đổi ánh mắt với Tạ Khuynh. Bà vỗ tay một cái, sai người trình Nguyệt Chiếu lên như đã hứa.
Tạ Khuynh có rượu, không chờ nổi nữa bưng lên uống một chén. Hương vị tinh khiết quả thực làm người ta kinh diễm, nàng vội rót một chén đưa qua cho Cao Tấn:
“Nếm thử xem, ngon á.”
Bình Âm phu nhân nhìn bầu không khí hồng phấn giữa hai người, nâng chén với Tạ Khuynh:
“Nhị tiểu thư thật đúng là quan tâm Cao lang quân.”
Tạ Khuynh nuốt ngụm rượu trong miệng, đáp:
“Phu nhân đừng cười ta.”
Sau đó Tạ Khuynh lại hỏi:
“Gia nghiệp của phu nhân thật là lớn nha, đây là toàn bộ tướng công của phu nhân?”
Bình Âm phu nhân có chút đắc ý nói:
“Cũng gần như vậy, còn hai người bị bệnh không đến.”
Tạ Khuynh gật đầu:
“A, là Vũ lang mà lúc nãy phu nhân gấp rút đi thăm đây mà.”
Bình Âm phu nhân khẽ gật đầu:
“Tính tình hắn bướng bỉnh, không chịu lộ diện, ngươi đừng trách.”
“Không dám không dám.” Tạ Khuynh vội xua tay:
“Người đang bệnh thì thường không thích hoạt động.”
Bình Âm phu nhân muốn nói lại thôi, bất quá cuối cùng vẫn chọn không nói, nâng chén với Tạ Khuynh:
“Đừng nhắc hắn nữa, ngươi uống nhiều một chút.”
Sau khi Tạ Khuynh uống với bà một chén thì Bình Âm phu nhân không nói gì nữa, lúc nhìn Phù Diên Đông biểu diễn trà nghệ cũng không được tập trung lắm. Xem ra bà rất quan tâm vị Vũ lang quân đang bệnh kia. Từ khi tới thăm hắn thì bắt đầu mơ màng ngẩn ngơ.
Phù Diên Đông biểu diễn trà nghệ xong, đương nhiên thu được một tràng vỗ tay. Trà hắn pha xong được chia ra mỗi người một chung. Bình Âm phu nhân uống xong liên tục gật đầu:
“Không tồi không tồi. Nhị tiểu thư nói không ngoa, trà nghệ của Phù đại nhân xác thực cao siêu, đến một người không thường uống trà như ta cũng cảm thấy bất phàm.”
Bà tán dương như vậy, nhóm phu lang đương nhiên cũng liên tục ca ngợi. Phù Diên Đông vừa ngồi xuống lại đứng lên nói lời cảm tạ.
Phù Diên Đông biểu diễn trà nghệ xong, Bình Âm phu nhân cũng tuân thủ lời hứa cho nhóm phu lang của bà từng người một đi lên trổ tài, có đánh đàn, có thổi sáo, vô cùng náo nhiệt.
Tạ Khuynh và Cao Tấn liên tục nhìn về phía Phù Diên Đông, dùng ánh mắt hỏi han có nhận ra người họ cần tìm không. Phù Diên Đông tiếc nuối lắc đầu, Tạ Khuynh đưa tay xuống bàn giơ hai ngón lên, chỉ chỉ hậu viện, ý nói còn hai người không đến.
Phù Diên Đông lập tức hiểu ý, đứng dậy nói với Bình Âm phu nhân:
“Phu nhân, tại hạ uống hơi nhiều trà, muốn ra ngoài một chút.”
Bình Âm phu nhân nghe vậy lập tức gọi gã sai vặt tới dẫn Phù Diên Đông đi. Tạ Khuynh và Cao Tấn tiếp tục ở lại phòng tiếp khách thưởng thức đủ loại tiết mục của nhóm lang quân.
Ước chừng hai khắc đồng hồ trôi qua, Phù Diên Đông mới khoan thai quay về. Tạ Khuynh chờ hắn ngồi xuống liền hỏi ngay:
“Thế nào?”
Lông mày Phù Diên Đông nhíu chặt, trầm mặc uống rượu không nói câu nào. Tạ Khuynh và Cao Tấn nhìn nhau:
[ hắn sao vậy? ]
Cao Tấn lắc đầu, ý bảo Tạ Khuynh an tâm chớ vội, có gì ra ngoài hỏi cũng không muộn.
Dùng xong tiệc rượu, Tạ Khuynh còn đang suy nghĩ nên lấy cớ gì cáo từ, dù sao cũng đã uống rượu của người ta, bỏ đi ngay cũng không lễ phép. Ai ngờ Tạ Khuynh chưa mở miệng, Bình Âm phu nhân đã nói:
“Nhị tiểu thư, ta vốn nên chiêu đãi ba vị nhiều hơn, nhưng điền trang của ta đột nhiên xảy ra chút chuyện, ta không giữ ba vị thêm nữa. Chờ sau này có cơ hội, ta lại tự mình viết thiếp mời ba vị tới đây không say không về.”
Tạ Khuynh quả thực kinh hỉ, không cần tự mở miệng cáo từ thì còn gì bằng, lập tức đáp ứng.
Bình Âm phu nhân tự tiễn ba người ra ngoài Lê hoa thôn trang, nhìn cả ba lên ngựa mới vội vã quay về.
Tạ Khuynh nhìn cửa chính Lê hoa thôn trang đóng lại, hơi buồn bực:
“Điền trang của bà ấy xảy ra chuyện gì?”
Lúc mời bọn họ tới nhiệt tình như vậy, giờ mới uống một trận rượu đã gấp gáp tiễn họ đi.
Cao Tấn hỏi Phù Diên Đông:
“Ngươi có nhìn thấy vị Vũ lang quân của Bình Âm phu nhân không?”
Sắc mặt Phù Diên Đông ngưng trọng, hắn khẽ gật đầu:
“Nhìn thấy.”
Cao Tấn thấy Phù Diên Đông muốn nói lại thôi, không nhịn được hỏi:
“Thân phận của hắn khác thường?”
Từ khi Phù Diên Đông đi điều tra về thì bắt đầu mất hồn mất vía, nhất định là đã nhìn thấy chuyện gì khiến hắn khiếp sợ.
Quả nhiên, Phù Diên Đông liếc mắt nhìn Lê hoa thôn trang một cái, kể lại những gì hắn đã thấy.
“Bệ hạ có biết Vũ lang quân kia là người phương nào?” Phù Diên Đông nhỏ giọng nói: “Cao Du!”
Cao Tấn ngây ngẩn cả người.
Tạ Khuynh nghi hoặc:
“Cao Du là ai?”
Cao Tấn trầm giọng:
“Trưởng tử của Cao Trà, ca ca của Nguyệt nhi. Nếu ta không đăng cơ, giờ hắn sẽ là Thái tôn.”
Tạ Khuynh che miệng kinh ngạc, sau đó khó hiểu cực độ:
“Hắn, nói thế nào cũng là con cháu hoàng gia, sao lại lưu lạc đến mức ủy thân cho Bình Âm phu nhân?”
Sau khi Cao Tấn đoạt vị, giam lỏng tiên đế và Tiền Thái tử, ép tiên đế viết thư thoái vị. Thư thoái vị đã viết xong, Tiền Thái tử Cao Trà lại quyết không giao ra, bị tiên đế lỡ tay cầm đao đâm vào bụng, mất mạng tại chỗ. Tiên đế không ngờ có một ngày mình lại bị nhi tử ép thoái vị, còn chính tay gϊếŧ chết nhi tử mình sủng ái nhất, dưới những cảm xúc ngổn ngang lão uống thuốc độc tự sát.
Sau đó Cao Tấn đăng cơ, phủ Tiền Thái tử bị phong cấm. Cuối cùng Cao Tấn cũng không nỡ hạ thủ với người trong phủ Thái tử, chỉ biếm nhi nữ tiểu thiếp… Của Cao Trà xuống làm bình dân, không hề đuổi tận gϊếŧ tuyệt.
Xác thực không nghĩ tới, Cao Du trưởng tử của Cao Trà lại có dính dáng đến Bình Âm phu nhân.
“Lúc đó thần nghe nói, Bình Âm phu nhân cùng Tiền Thái tử từng qua lại, còn huyên náo xôn xao. Nói Thái tử muốn nạp Bình Âm phu nhân vào hậu viện làm Trắc phi gì đó. Không ngờ bây giờ đến cả con trai của Tiền Thái tử mà bà ta cũng thu vào phòng…”
Phù Diên Đông tựa hồ lại có nhận thức mới về ranh giới cuối cùng của Bình Âm phu nhân.
Vì lẽ đó sau khi hắn trông thấy Cao Du liền hoảng hốt một trận, trừ kinh hãi thân phận Cao Du, còn hoài nghi nhân tính Bình Âm phu nhân.
Tạ Khuynh cũng thật kinh ngạc.
Bởi vì nhìn phản ứng của Bình Âm phu nhân, từ khi bà về thôn trang nghe nói Cao Du bị bệnh liền khẩn trương đến thăm, thăm xong dù vẫn đãi khách như cũ nhưng cũng mất tập trung nhiều, chớ nói chi là dùng bữa xong chủ động yêu cầu ba người rời đi. Đủ loại biểu hiện nói rõ Bình Âm phu nhân tương đối coi trọng Cao Du.
Vậy thì có hơi kỳ quái.
Cao Du đang ở Lê hoa thôn trang.
Mà người mấy ngày trước theo dõi Cao Nguyệt cũng rất có khả năng là người của Lê hoa thôn trang. Cái này khó mà làm người ta không liên tưởng chuyện Cao Nguyệt bị hãm hại có liên quan tới Cao Du.
Kết hợp với sự tình ngày ấy Cao Nguyệt nói, hình như ở chỗ họ không nhìn thấy có một âm mưu đang chậm rãi ấp ủ lên men…
♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡
Cười đã đời mấy chương giờ drama căng thẳng tới nữa rồi. Chắc Cao Du con Bình Âm phu nhân á, toi đoán thế thôi nha.
Trận này lớn đây, bình thường gần hoàn thì các tác giả sẽ cho một vụ nổ lớn, bùm cái rồi trần ai lạc định HE.
ʕっ•ᴥ•ʔっ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!