Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị
Chương 172: Liệu có phải Cao Tấn không được?
Tạ Khuynh cảm thấy gần đây trong người đặc biệt mệt mỏi, có khi ngồi một chút liền ngủ mất. Mới đầu Cao Tấn và Khương ma ma đều cảm thấy Tạ Khuynh bị bệnh, nhất quyết mời Thái y tới xem, nhưng Thái y khám tới khám lui lại không phát hiện ra cái gì.
Cuối cùng Tạ Khuynh tổng kết là do nàng thật sự quá nhàn rỗi. Người càng nhàn thì càng dễ lười, mệt rã rời.
Tuy có đôi lúc Tạ Khuynh cũng sẽ trốn ra khỏi cung đi lòng vòng, nhưng chỉ là dạo thôi. Cao Tấn giống như đã cột một sợi dây thừng vô hình lên người nàng, chỉ cho nàng đi lại tự do trong một khoảng cách nhất định. Trong khoảng cách đó Tạ Khuynh có thể tùy ý vui chơi, nhưng đừng hòng bước nửa bước ra ngoài.
Tẩm điện trong Khôn Nguyên cung đốt địa long đến mức hơi nóng, Tạ Khuynh nằm nghiêng trên giường đọc thư Tạ Nhiễm gửi tới, một xấp đặc biệt dày. Bên trong viết đủ thứ Tạ Nhiễm thấy ở biên quan, còn có những việc, những người mà nàng gặp được.
Hơi thở tự do suиɠ sướиɠ như tràn khỏi mặt chữ, làm Tạ Khuynh ghen tị muốn chết.
Tạ Khuynh lấy tay sờ lên mặt giấy, tưởng tượng bản thân cũng tham dự trong đó.
Bỗng nhiên từ bên cạnh có một cánh tay thò ra cướp mất lá thứ trong tay Tạ Khuynh. Nàng giật mình phản ứng lại, không cần nhìn cũng biết là ai.
Cao Tấn đoạt thư trong tay Tạ Khuynh, nói:
“Dạo này tính cảnh giác của nàng càng lúc càng yếu rồi, sao lại để ta cướp được?”
Tạ Khuynh ngồi thẳng dậy, nhìn Cao Tấn đang cởi giày chui vào tấm chăn nhung của nàng, nói:
“Trong cung bị ngươi bọc lại như cái thùng sắt, con ruồi cũng bay không lọt, ra cảnh giác nhiều như vậy làm gì?”
Cao Tấn ngẫm lại cũng đúng, đem cái chân lạnh buốt chui xuống dưới đùi Tạ Khuynh, thoải mái tựa lên gối đọc thư, vừa đọc vừa đánh giá:
“Tạ Nhiễm dạo này sống rất tiêu sái nha, thế mà còn đi buôn bán.”
Trong thư Tạ Nhiễm nói mình đã lập một thương đội, chuyên vận chuyển rượu biên quan sang Nam Cương buôn bán, lại mang chút dược liệu Nam Cương về biên quan.
Nam Cương phục quốc, cần phát triển mọi bề, có rất nhiều thứ phải nhờ sự trợ giúp từ Lễ triều. Mà Nam Cương vương tân nhiệm lại mười phần hữu hảo với Lễ triều, chủ động xúc tiến thông thương giữa hai nước.
Có không ít thương nhân nhìn trúng cơ hội buôn bán này. Chỉ với ba quận biên quan, bây giờ số hiệu buôn thông thương với Nam Cương hơn một trăm bảy mươi nhà, còn những người lập thương đội quy mô nhỏ như Tạ Nhiễm càng nhiều vô số kể.
“Nam Cương bách phế đãi hưng*, Nam Cương vương chủ động thông thương, chính là để dân chúng Nam Cương sớm được sống những ngày tháng an bình. Cũng không tệ lắm.” Cao Tấn nói.
(*Bách phế đãi hưng: trăm chuyện đồi bại đang chờ sửa đổi.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)
Bất luận một quốc gia nào động tới binh đao, người cuối cùng chịu khổ đều là bách tính.
“Tô Lâm Kỳ làm người rất được. Lúc trước đã nói nghĩa khí có nhân tâm. Hắn trị vì Nam Cương, hẳn là bách tính sẽ có ngày lành.” Tạ Khuynh tán thành ý kiến của Cao Tấn.
Bỗng nhiên Cao Tấn buông lá thư xuống, ánh mắt sánh rực nhìn Tạ Khuynh, thật lâu mới nói một câu:
“Ấn tượng của nàng đối với Tô Lâm Kỳ là vậy sao?”
Tạ Khuynh lơ đãng hỏi:
“Không phải ngươi cũng nói hắn không tệ sao. Liên quan gì tới ấn tượng của ta đối với hắn?”
“Ta nói hắn không tệ là chuyện của ta. Sao nàng có thể nói?”
Tạ Khuynh không hiểu: “Vì cái gì ta không được nói?”
Bỗng nhiên Cao Tấn bò sang bên cạnh Tạ Khuynh, nói nhỏ vào tai nàng:
“Nàng cảm thấy vì cái gì? Việc nào ra việc đó, ta chỉ nói tên tiểu tử kia đẩy mạnh thương nghiệp không tệ lắm, đâu có nghĩa là ta quên chuyện trước đó hắn từng để ý nàng.”
Tạ Khuynh nhịn không được trợn mắt nhìn trời:
[ để ý cái quần què. ]
[ là ta để ý hắn nhưng hắn không thèm ta. ]
Vẻ mặt Cao Tấn như nuốt phải ruồi:
“Dừng! Không cho phép suy nghĩ!”
Tạ Khuynh bật cười: “Ta…”
Còn chưa nói xong Cao Tấn đã hôn lên môi nàng hai cái, hung hăng nói:
“Không cho nói!”
Tạ Khuynh: …
[ quản trời quản đất, ngươi còn quản được suy nghĩ của ta chắc? ]
[ ta cứ nghĩ đó, ngươi có thể làm gì được ta? ]
Tạ Khuynh khiêu khích nhìn hắn. Cao Tấn tức đến mức muốn cắn người.
Không nhắc tới còn đỡ, nàng vừa nhắc Cao Tấn liền nhớ đến việc nàng và Tô Lâm Kỳ từng có một đoạn tình. Mối thù đoạt nụ hôn đầu của vợ, có khi cả đời này Cao Tấn cũng không quên.
Tô Lâm Kỳ… Phi!
Lúc này, ở Nam Cương, Tô Lâm Kỳ đã trở thành Nam Cương vương tân nhiệm đột nhiên hắc hơi một cái.
Tô Biệt Hạc đang hồi bẩm sự tình đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi:
“Ca cảm lạnh? Có cần ta tìm Hạt lão tới tới xem một chút không?”
Tô Lâm Kỳ lắc đầu:
“Không sao, chỉ là hơi mệt mỏi thôi.”
Con đường phục hưng quốc gia này nói thì dễ, mỗi lần nghĩ đến đây, Tô Lâm Kỳ đều cảm khái lựa chọn ban đầu của Tạ Khuynh rất chính xác.
Lúc trước hắn chủ động mời Tạ Khuynh cùng tới Nam Cương bắt đầu cuộc sống mới. Hắn tin mình có thể giúp nàng tự do tự tại. Nhưng thực tế sau khi về hắn mới phát hiện, bản thân hắn còn không thể tự do tự tại, chớ nói chi là giúp Tạ Khuynh.
Suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn, Tô Lâm Kỳ dứt khoát đứng dậy khỏi án thư, hỏi Tô Biệt Hạc:
“Mấy ngày nay sao lại không thấy Hạt lão? Lão còn đắm chìm trong độc đàm à?”
Tô Biệt Hạc lắc đầu trả lời:
“Hạt lão đã ra khỏi độc đàm, hai ngày nay hình như đang ở phụ cận Lôi cốc.”
Tô Lâm Kỳ thở dài:
“Lão còn muốn đi tìm Khuê xà thảo?”
Khuê xà thảo là một loại độc thảo thần kỳ sinh trưởng trong Lôi cốc. Nó độc nhất trong tất cả các loại cổ độc Nam Cương, nên đương nhiên cũng có thể giải hết tất cả. Khuê xà thảo là một loại thực vật kỳ lạ, mọc trên phần đất bị sét đánh cháy đen trong Lôi cốc, hấp thu phần dinh dưỡng đặc biệt trong đó từ từ lớn lên, hình dạng như rắn cạp nong xoắn dần lên cao.
Thời gian sinh trưởng là hai năm. Nếu trong hai năm đó Khuê xà thảo không bị sét đánh, nó có thể dùng làm thuốc. Nếu bị sét đánh trúng, nó sẽ lập tức chết đi, tan vào bùn, đợi mùa xuân năm sau lại tiếp tục nảy mầm.
Khuê xà thảo là thực vật cực dương, cần hút thổ nhưỡng bị sét đánh cháy, thời gian sinh trưởng hai năm ngắn hơn rất nhiều so với những loại thảo dược quý khác, theo lý thuyết hẳn là dễ trồng. Nhưng khó ở chỗ nó nhất định phải mọc trong Lôi cốc. Lôi cốc bị sét đánh xuống cả ngày, Khuê xà thảo lại không thể chịu sét đánh. Vì thế cho nên dù dấu tích Khuê xà thảo trải dài khắp Lôi cốc, thì cây thật sự không bị sét đánh cái nào trong suốt hai năm lại vô cùng hiếm hoi, càng nhiều năm thì Khuê xà thảo càng quý giá.
Cả đời Hạt lão đều dùng để nghiên cứu độc. Khi lão còn trẻ, Nam Cương chưa diệt, lão từng có một lần mặc trang bị chống sét chui vào Lôi cốc ngắt Khuê xà thảo. Lần đó xém chút lão không còn mạng ra ngoài, may mắn là không đi vào quá sâu, chỉ ở bên rìa lôi cốc hái một nhánh Khuê xà thảo miễn cưỡng được xem là thành hình liền bị sét đuổi chạy ra.
Về sau lão còn muốn vào Lôi cốc, nhưng Nam Cương bị diệt, lão phụng mệnh bảo hộ hai thiếu chủ nhỏ tuổi chạy nạn đến Lễ triều. Nhưng lão lại sơ sẩy lạc mất tiểu thiếu chủ. Lão ân hận nửa đời, may mắn tiểu thiếu chủ cuối cùng vẫn tìm lại được.
Sau khi theo huynh đệ Tô Lâm Kỳ về Nam Cương, ban đầu lão ngâm mình trong độc đàm nghiên cứu các loại độc vật. Nhưng hiện giờ chúng đã không còn thỏa mãn được lão nữa. Lão bắt đầu nhớ đến Khuê xà thảo trong Lôi cốc. Tô Lâm Kỳ đã khuyên nhiều lần, không cho lão đến gần Lôi cốc. Nhưng rất hiển nhiên, hiệu quả cảnh cáo vô cùng bé nhỏ.
“Phái thật nhiều người tới che chở, đừng để lão xúc động đi vào.”
Tô Lâm Kỳ phân phó xong, không khỏi oán trách:
“Sao lúc này Mạnh Quân lại ra ngoài? Hắn không biết tính nết sư phụ mình sao? Ít nhiều gì cũng phải ngăn cản chút chứ.”
Tô Biệt Hạc nói:
“Đừng! Hắn ra ngoài là tốt, hai sư đồ này cùng một đức hạnh, quay đầu lại cùng nhau bàn luận, cả hai sẽ cùng chui vào Lôi cốc.”
Hạt lão và đồ đệ Mạnh Quân đều là người có thiên phú y độc cực cao, rất có danh vọng ở Nam Cương. Nhất là Mạnh Quân, lúc Hạt lão và Tô Lâm Kỳ còn ở Lễ triều, Mạnh quân đã đi khắp Nam Cương, danh hiệu Nam Cương y độc thánh thủ là chỉ hắn.
Tô Lâm Kỳ ngẫm lại cũng đúng.
Hai sư đồ này trong não chỉ có độc và dược, ấm đầu lên một phát thì quả thực chuyện gì cũng làm ra được.
Tô Lâm Kỳ không khỏi tức giận:
“Ta không làm gì được Hạt lão… Thì tiểu tử Mạnh quân kia, ta còn không thể tìm một nương tử cột hắn lại sao.”
Tô Biệt Hạc nhịn cười:
“Thôi đi. Em vợ tương lai này của ca là kẻ biết nghe lời sao? Hắn chịu nghe ca sắp xếp?”
Mạnh gia là đại tộc Nam Cương, Mạnh Quân có một tỷ tỷ tên Mạnh Như, tính tình thoải mái, y thuật cao minh, hai tháng sau sẽ trở thành Vương hậu Nam Cương.
Nhắc đến mối quan hệ này, Tô Lâm Kỳ lại thở dài.
Đừng thấy bây giờ hắn đã là Nam Cương vương, nghe thì cao cao tại thượng, thực tế mỗi ngày đều mệt gần chết, còn không thể tự làm chủ chuyện gì.
Tính tình Mạnh Như còn hơn Tạ Khuynh, đừng nói nghe lời, cưới xong nàng không đè đầu cưỡi cổ Tô Lâm Kỳ đã xem như hiền lương thục đức.
Nhớ tới Tạ Khuynh, Tô Lâm Kỳ lại hỏi:
“Gần đây Lễ triều có tin gì truyền đến không? Tạ Khuynh làm Hoàng hậu đã hơn một năm đi, sao hai người kia còn chưa sinh hài tử? Liệu có phải Cao Tấn không được?”
Tô Biệt Hạc đã làm cận vệ của Cao Tấn rất nhiều năm, tính hộ chủ đã ngấm vào xương tủy, đến bây giờ vẫn không chịu được người khác nói xấu Cao Tấn, thế là cãi lại:
“Chuyện của phu thê người ta làm gì đến phiên ca lắm miệng? Bản thân ca ba năm ôm hai đứa đi rồi hãy nói.”
Không quản được người khác, còn bị đệ đệ ruột mắng, Tô Lâm Kỳ cảm thấy cuộc sống này càng lúc càng khó khăn.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Bởi vì Tạ Khuynh khiêu khích, hai người trong tẩm điện lại náo loạn một trận.
Đế Hậu so chiêu trong tẩm cung đã không còn là điều mới mẻ, người hầu trong Khôn Nguyên cung mới đầu còn kinh ngạc lo lắng, nhưng về sau phát hiện hình như đây là trạng thái bình thường, cũng tập mãi thành quen.
Đánh một lúc, Tạ Khuynh dùng tư thế yếu ớt đè Cao Tấn dưới thân, dương dương đắc ý nắm cằm người ta hỏi:
“Phục không?”
Cao Tấn gối hai tay sau đầu, bình chân như vại nói:
“Không phục thì sao?”
Bốn mắt nhìn nhau, hai người trao nhau ánh mắt ngươi hiểu ta hiểu. Lão phu lão thê đang định phân thắng bại ở một phương diện khác thì nghe thấy bên ngoài truyền tới thanh âm mất hứng của Khương ma ma:
“Bệ bạ, nương nương, Chu Thống lĩnh cầu kiến.”
Tạ Khuynh thất vọng nằm lên người Cao Tấn. Cao Tấn cũng rất bất đắc dĩ, trong lòng nghiêm túc cân nhắc xem có nên hạ một mệnh lệnh với Chu Phóng. Chính là sau này chỉ cần hắn đang ở Khôn Nguyên cung thì trời sập xuống cũng phải để sau…
Đương nhiên chỉ là cân nhắc thôi, nếu như không phải việc quan trọng thì Chu Phóng cũng không tới quấy rầy hắn lúc này.
“Cho hắn vào.” Cao Tấn vỗ vỗ Tạ Khuynh đang nằm sắp trên người mình, trả lời Khương ma ma ngoài điện.
Tạ Khuynh đành phải đứng dậy, hiền lành giúp Cao Tấn chỉnh lại y phục bị nàng làm rối loạn. Đưa hắn ra ngoài rồi nàng mới bắt đầu chỉnh lý y phục mình.
Ngoài điện truyền tới thanh âm Chu Phóng và Cao Tấn đối thoại, Tạ Khuynh vừa chỉnh lý y phục vừa bất an nghe.
Lúc này Chu Phóng tới tìm Cao Tấn là vì có việc liên quan tới Cao Nguyệt. Cao Nguyệt đã bị cướp đi mấy tháng, từ hè sang đông, cách mấy ngày ám vệ sẽ truyền tin tức về, vừa báo bình an vừa báo tin tức tra được ở chỗ Cao Du.
May là có Cao Nguyệt, bây giờ tin tức của những loạn đảng lấy danh nghĩa Tiền Thái tử tụ tập một chỗ kia đã bị Cao Tấn nắm rõ như lòng bàn tay. Hắn và Cao Nguyệt đã định ra kế hoạch, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trước năm mới là có thể một mẻ hốt gọn đám người kia.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!