Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị
Chương 174: Độc đã vào phế phủ.
Cao Du đưa ra ép Cao Tấn một mình tới gặp, nhưng bản thân hắn lại không dám đơn độc đối mặt với Cao Tấn.
Bởi vì quá sợ hãi, Cao Du gom hết cao thủ lại để đi bên cạnh bảo hộ mình, cho bọn họ vây xung quanh hắn, bảo đảm vạn vô nhất thất mới dám mở cửa chính từ đường.
Ngoài cửa, Cao Tấn đứng chắp tay, ánh mắt lạnh lẽo.
Cao Du vừa nhìn vào mắt Cao Tấn đã vô thức lùi một bước, ánh mắt né tránh, lưỡi cứng đờ, không nói nên lời.
Cao Tấn bước tới, Cao Du lập tức sợ hãi kêu to:
“Đứng, đứng lại! Đừng, đừng tới đây!”
Cao Tấn dừng bước, trầm giọng hỏi hắn:
“Ngươi muốn gặp trẫm để nói mấy thứ này sao?”
Một lát sau.
Cạnh hai chiếc bàn đá bên ngoài từ đường, Cao Tấn thong dong ngồi xuống, Cao Du ngồi phía đối diện dưới sự bảo hộ của mấy cao thủ.
“Ý trẫm vẫn như trước, có gì thì nói thẳng ra.” Hai tay Cao Tấn chống lên đầu gối, thần sắc không kiên nhẫn.
Cao Du gom hết sức lực nói ra:
“Nếu Bệ hạ đã tới thì nói rõ nguyện ý đàm phán với tại hạ. Vậy thứ cho tại hạ nói thẳng.”
Cao Tấn không nói gì, lẳng lặng nhìn Cao Du, dáng vẻ chờ hắn nói tiếp.
“Bệ hạ cảm thấy giữa ta và Cao Nguyệt, ai có giá trị lợi dụng hơn?”
Cao Du tỉnh táo lại, nói những câu đã chuẩn bị từ trước.
Cao Tấn không hiểu:
“Giá trị lợi dụng gì?”
“Bệ hạ đừng giả vờ hồ đồ, tại hạ thành tâm muốn trò chuyện với ngài.” Cao Du nói.
Cao Tấn hừ lạnh, chỉ chỉ vào từ đường, nói:
“Đây là thành tâm mà ngươi nói? Ngươi có biết nếu Tướng quân phu nhân xảy ra chuyện, Lễ triều sẽ chịu ảnh hưởng lớn thế nào không?”
Cao Tấn chuyển chủ đề sang Thái thị, dụ Cao Du nói nhiều hơn.
Quả nhiên, Cao Du thấy vẻ mặt lo lắng của Cao Tấn, hiển nhiên là vô cùng sốt ruột, Cao Du liền biết lần này mình cược đúng rồi.
Cao Du có thêm mấy phần tự tin, nói:
“Chỉ cần Bệ hạ đáp ứng những lời tại hạ sắp nói đây, Tướng quân phu nhân sẽ bình an vô sự.”
Cao Tấn chất vấn:
“Nếu không đáp ứng thì sao? Ngươi muốn làm gì Tướng quân phu nhân? Đằng sau Tướng quân phu nhân là hai mươi vạn Vũ Uy quân. Ngươi có biết nếu bà ấy xảy ra chuyện, Tạ Viễn Thần sẽ nhấc lên sóng gió bao lớn không?”
Cao Tấn càng nói Cao Du càng tự tin, đắc ý đáp:
“Đó là chuyện của Bệ hạ, liên quan gì tới tại hạ đâu? Nếu Bệ hạ thật sự lo cho an nguy của Tướng quân phu nhân, không bằng nghe kỹ những yêu cầu của tại hạ, nếu kéo dài thời gian… Tuy là chúng ta cũng không làm gì bà ấy, nhưng với cái tiết trời đông giá rét này, nếu bà ấy bị đông lạnh ảnh hưởng tính mạng thì tại hạ không chịu trách nhiệm đâu.”
Cao Tấn cắn chặt răng, kìm nén cơn giận hỏi hắn:
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào, nói thẳng ra.”
Cao Du liếc nhẹ một cái, nghiêm mặt nói với Cao Tấn:
“Nếu tại hạ đoán không sai, người trong thiên hạ đều hiểu lầm Bệ hạ gϊếŧ cha gϊếŧ huynh. Nên Bệ hạ muốn lợi dụng sự tồn tại của Cao Nguyệt, thay đổi suy nghĩ của thế nhân, muốn cho thế nhân biết ngài là một người có lòng nhân hậu, phải thế không?”
Cao Tấn rũ mắt thở dài không đáp.
Nhưng thần sắc của hắn cũng đủ tiết lộ đáp án cho Cao Du, chứng thực những phỏng đoán kia của Cao Du là đúng. Cao Tấn giữ Cao Nguyệt lại, bồi dưỡng đủ kiểu, cũng không phải vì cái tình người chó má gì, mà chỉ là để thay đổi suy nghĩ của thế nhân.
Thế nhân nói Cao Tấn gϊếŧ cha gϊếŧ huynh, hắn càng muốn giữ lại nhi tử của huynh trưởng, chỉ cần một ngày Cao Nguyệt còn sống, không ai có thể nói hắn tàn bạo bất nhân.
Chỉ cần Cao Tấn thật sự nghĩ như vậy, Cao Du cảm thấy những yêu cầu mình sắp nói ra, tám chín phần mười có thể thành công.
“Nếu Bệ hạ muốn thay đổi ấn tượng của thế nhân, dùng tại hạ sẽ có hiệu quả tốt hơn Cao Nguyệt.” Cao Du nói.
Cao Tấn nhíu mày hỏi:
“Sao lại nói thế?”
Cao Du đáp:
“Tại hạ là trưởng tử phủ Thái tử, từ khi hiểu chuyện đã đi theo bên cạnh phụ thân, toàn bộ người trong triều đều biết ta là hài tử được phụ thân sủng ái nhất, coi trọng nhất. Ta là trưởng tử! Còn Cao Nguyệt đối với phụ thân mà nói, chỉ là đứa con rơi không có cũng chả sao. Nếu không phải phụ thân cần binh lực của ngoại tổ hắn ủng hộ, căn bản sẽ không nạp mẹ hắn làm trắc phi.”
Cao Tấn lẳng lặng nghe Cao Du kể chuyện, Cao Du càng nói càng kích động:
“Còn ta đối với phụ thân mà nói, quan trọng hơn Cao Nguyệt rất rất nhiều. Cựu thần trong triều chưa chắc biết Cao Nguyệt, nhưng chắc chắn nhận ra ta. Nếu Bệ hạ có thể cho ta một mảnh đất cắm dùi, chẳng lẽ còn không nói rõ Bệ hạ hiền đức?”
Cao Du nói rõ mục đích của mình, Cao Tấn hiểu ý hắn, cười lạnh:
“Giữ ngươi lại bên cạnh nguy hiểm hơn Cao Nguyệt nói, ngươi cho rằng trẫm ngốc sao?”
Cao Du đảm bảo:
“Chỉ cần Bệ hạ cho ta con đường sống, Cao Du ta thề với trời tuyệt đối không tạo thành bất cứ uy hiếp gì với Bệ hạ. Nếu Bệ hạ không vừa mắt có thể đuổi ta đi, ta không oán hận nửa lời. Nhưng ta tồn tại, chắc chắn sẽ khiến những kẻ hiểu lầm Bệ hạ phải ngậm miệng.”
Cao Du cảm thấy phương pháp mình đưa ra rất tốt, nếu Cao Tấn thật sự cần cái cớ để ngăn chặn miệng lưỡi người đời, vậy giữ hắn lại hiệu quả hơn Cao Nguyệt nhiều lắm.
Dù sao ai cũng biết Cao Nguyệt là đứa con rơi, còn Cao Du hắn thì khác, hắn là người kém chút đã làm Hoàng Thái tôn.
Cao Tấn lạnh lẽo nhìn Cao Du, bỗng nhiên bên tai nghe thấy một âm thanh:
[ đều đã giải quyết. ]
[ cứu được người rồi. ]
Cao Tấn một cước đá bay cái bàn trước mặt, ra tay nhanh như điện bóp lấy cổ Cao Du kéo về hướng mình, động tác vô cùng nhanh chóng, mấy cao thủ bên cạnh Cao Du còn không kịp phản ứng.
Không ai ngờ được, Cao Tấn một giây trước còn đang nói chuyện với Cao Du, một giây sau đã đột ngột ra tay, rõ ràng nhìn hắn vô cùng lo lắng cho Tướng quân phu nhân.
“Cao Tấn, ngươi muốn làm gì? Nếu ngươi dám làm loạn, nữ nhân trong kia sẽ lập tức trở thành con nhím.”
Một người trên mặt có sẹo, ôm kiếm trong ngực lên tiếng.
Cao Du run như cầy sấy, nói:
“Đúng đúng, ngươi không muốn cứu Tướng quân phu nhân sao? Bà ta…”
Lời còn chưa dứt, Cao Nguyệt đã dẫn hơn trăm quan binh bao vây từ đường. Chu Phóng và Tạ Đạc đá văng cửa chính, đi vào tiếp ứng Tạ Khuynh.
Vừa rồi họ ở trên sườn núi trông thấy Tạ Khuynh cứu được Thái thị mới dám dẫn người tới gần.
Tạ Khuynh vịn Thái thị gần như sắp bất tỉnh ra ngoài, Thái thị run lẩy bẩy, trông thấy Tạ Đạc bà gần như khóc không thành tiếng, hai mẹ con ôm chầm lấy nhau.
Cao Tấn ở xa xa trông thấy cổ Tạ Khuynh có hai vết máu, cánh tay, đùi cũng có vết thương.
Cao Tấn đẩy Cao Du về hướng Cao Nguyệt, đi tới chỗ Tạ Khuynh. Tạ Khuynh thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào mấy vết thương, an ủi:
“Đừng nhìn, không đau.”
Cao Tấn vừa tự trách vừa bất đắc dĩ.
Bên kia người của Cao Nguyệt đã động thủ với người của Cao Du. Không có Thái thị làm con tin, quan binh không cần cố kỵ gì.
Bốn cao thủ thấy tình thế không ổn, dứt khoát vứt bỏ Cao Du, tự chạy trốn.
Cao Du không ngờ ở thời khắc cuối cùng bọn hắn lại vứt bỏ mình, bất lực gào thét:
“Các ngươi quay lại đây cho ta—“
Nhưng mà sở dĩ những người kia đi theo Cao Du đơn giản là muốn mượn gió Đông*, lần nữa trở thành môn khách tôn quý được phụng dưỡng. Nhưng với tình hình bây giờ, Cao Du đã không còn cơ hội Đông Sơn tái khởi*. Nếu vậy bọn hắn cần gì liều sống liều chết vì Cao Du nữa.
(*Mượn gió Đông: Gia Cát Lượng mượn gió Đông đốt cháy những chiếc chiến thuyền bị cột thành một chùm của Tào Tháo trong trận Xích Bích.
*Đông Sơn rái khởi: khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)
Dù sao lúc trước đám người này bị mời chào cũng không phải vì ân tình gì cao thượng, chỉ đơn giản là Tiền Thái tử trả thù lao cao mà thôi.
Không có bốn người kia bảo vệ, tiễn thủ trong từ đường lại bị Tạ Khuynh thanh lý sạch sẽ, Cao Du chỉ đành bó tay chịu trói như chó nhà có tang, bị hai quan binh bắt chéo tay ra sau lưng đẩy tới trước mặt Cao Tấn.
Cao Tấn hỏi Cao Nguyệt:
“Muốn giữ hắn lại không?”
Dù sao cũng là huynh đệ cùng cha khác mẹ, Cao Tấn muốn hỏi thử ý Cao Nguyệt một chút.
Cao Nguyệt lắc đầu dứt khoát:
“Giữ lại chính là tai họa, hoàng thúc không được mềm lòng.”
Cao Du liếc xéo Cao Nguyệt, phun ra một búng máu:
“Cẩu vật nhận giặc làm cha, đừng quên dòng máu đang chảy trong người ngươi là của ai! Kết cục của ta hôm nay, chính là tương lai của ngươi.”
Mặt Cao Nguyệt vô cảm, không để ý những lời chửi mắng đó.
Ngày Cao Trà tống hắn sang Bắc Liêu thì hắn đã không còn cha con gì với ông ta nữa. Dù hắn có hồ đồ cũng phải biết ai muốn hắn chết, ai muốn hắn sống.
Cao Tấn vung tay lên:
“Dẫn đi.”
Cao Du bắt đầu dùng tất cả những từ ngữ ác độc nhất thế gian mắng chửi Cao Tấn và Cao Nguyệt. Chu Phóng sai người chặn miệng hắn, nhưng trong giây phút chặn miệng đó, thủ vệ áp giải hắn hơi lỏng tay để hắn có thể ngồi dậy. Hắn đột nhiên ngã sang một bên, tiện tay rút bội đao trên lưng thủ vệ áp giải mình, chém về hướng Cao Tấn.
Tạ Khuynh đá một cục đá vào giữa cổ tay Cao Du, tiếp đó lại đá một cước vào ngực hắn. Cao Du ngã lăn trên đất, liên tục phun máu. Tạ Khuynh cảnh giác nhìn hắn chằm chằm, sợ hắn lại hành thích lần nữa.
Bỗng nhiên bàn tay đang ôm ngực của Cao Du mò vào vạt áo, móc ra một ống trúc chừng hai ngón tay, không biết hắn làm gì khiến ống trúc kia bắn ra hai cây ngân châm. Tạ Khuynh vội vàng nhấc vạt áo lên đỡ lấy. Nhưng cây ngân châm kia quá nhỏ, Tạ Khuynh chỉ đỡ được một cây, còn một cây trực tiếp đâm vào cánh tay nàng.
“Tạ Khuynh!”
Cao Tấn hét lên một tiếng, lao tới chỗ Tạ Khuynh. Cao Nguyệt và Chu Phóng cùng lúc nhào tới bắt lấy Cao Du. Trong lúc hỗn loạn, Cao Du đụng đầu vào một tảng đá lớn trên mặt đất, không biết chết hay không, chỉ có máu chảy đầy đất.
Cao Tấn rút ngân châm khỏi tay Tạ Khuynh, khẩn trương hỏi:
“Sao rồi?”
Tạ Khuynh nhìn thoáng qua ngân châm bị Cao Tấn quăng lên mặt đất, đang muốn mở miệng nói chuyện đã cảm thấy trước mắt mờ đi. Tạ Khuynh lắc lắc đầu, cảm giác kia lại không hề giảm bớt, ngược lại càng nghiêm trọng thêm. Ký ức cuối cùng của Tạ Khuynh là trước mắt tối sầm lại, nàng ngã vào ngực Cao Tấn.
“Tạ Khuynh! Tạ Khuynh!”
Cao Tấn liên tiếp gọi mấy tiếng cũng không thể đánh thức Tạ Khuynh. Hắn không dám trì hoãn, lập tức ôm Tạ Khuynh hồi cung.
Toàn bộ Thái y trong Thái Y viện đều bị gọi tới bên ngoài Khôn Nguyên cung, mấy viện chính cùng phó viện chính đang ở bên trong hợp lực chữa trị.
Ngân châm cuối cùng Cao Du bắn ra có chứa kịch độc, trong quá trình cứu chữa Tạ Khuynh tỉnh lại nôn máu ba lần, lần sau nhiều hơn lần trước, cuối cùng kinh mạch hỗn loạn bất tỉnh.
“Bệ hạ, độc đã vào phế phủ của Hoàng hậu nương nương, dùng dược và châm cứu cũng vô dụng.” Đầu Trương viện chính toàn là mồ hôi, kiên trì đi tới bẩm báo.
Cơ thể Cao Tấn lung lay, nhìn Tạ Khuynh nằm trên giường sắc mặt trắng như tờ giấy, hắn có cảm giác như đang nằm mơ.
Hắn và Tạ Khuynh trải qua biết bao sóng gió, Tạ Khuynh vẫn có thể nhảy nhót tưng bừng, sao lúc này lại không đứng dậy nổi chứ.
“Dược và châm cứu vô dụng?”
Cao Tấn nhẩm lại mấy từ này gần như là nỉ non. Hắn cảm thấy mũi mình hơi ngứa, đưa tay lên chà xát một chút, màu đỏ trên mu bàn tay làm mắt hắn đau nhức…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!