Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị
Chương 179: Không mắng. Không nỡ.
Tạ Khuynh cảm thấy trong lúc mê man mình đã lăn qua chảo dầu, toàn thân ngoài giòn trong mềm, tưởng rằng đại nạn đến, Diêm Vương gia đòi mạng.
Thật ra nàng thấy cũng chẳng sao cả, chỉ tiếc vì chưa nhìn mặt Cao Tấn lần cuối thôi.
Nhưng mà đó là chuyện nhỏ, nàng sẽ đứng trên cầu Nại Hà chờ hắn, sẽ luôn chờ hắn.
“Tạ Khuynh—“
Ai đang gọi nàng? Tạ Khuynh nghĩ thầm.
“Tạ Khuynh—“
Thật sự có người đang gọi nàng!
Tạ Khuynh muốn mở mắt ra xem là ai, nhưng mí mắt nặng trĩu, toàn thân như bị trói chặt không thể động đậy.
“Tạ Khuynh—“
Thanh âm này… Là Cao Tấn!
Trái tim Tạ Khuynh rung động mãnh liệt, nàng cố gắng giãy giụa, cố gắng gồng mình lên mở to mắt. Nàng muốn nhìn thấy Cao Tấn lần cuối trước khi chết, dù chỉ là thoáng qua. Nếu có thể nói với hắn một câu ‘Tạm biệt’, Tạ Khuynh có chết cũng nhắm mắt.
Ôm hy vọng như thế, Tạ Khuynh dồn hết sức lực bò ra khỏi chảo dầu kia.
Trong khoảnh khắc nàng bò ra được, đau đớn trên thân thể hoàn toàn biến mất, thay vào đó là gió nhẹ phất phơ, một mảnh sáng trong.
Rốt cuộc không còn thống khổ nữa.
Nàng đã siêu thoát rồi sao? Tạ Khuynh nghĩ thầm.
“Tạ Khuynh— nàng nghe thấy lời ta nói không? Mở mắt ra, nhìn ta.”
Thanh âm của Cao Tấn lại vang lên bên tai, Tạ Khuynh thầm nói chuyện với hắn như thói quen:
Đừng gọi nữa, ta nghe rồi. Chỉ là mệt quá không mở mắt nổi.
Nhưng tiếng gọi dồn dập đầy lo lắng của Cao Tấn vẫn không chịu ngừng:
“Tạ Khuynh, đừng ngủ! Mở to mắt nhìn ta!”
Cao Tấn, ta mệt mỏi, ta không muốn mở mắt.
Tạ Khuynh lại nói một câu, nhưng ngữ điệu của Cao Tấn vẫn y như cũ. Nàng không còn cách nào khác chỉ có thể mở mắt ra. Đập vào mắt là khuôn mặt mang theo vết thương của Cao Tấn.
Sao trên mặt lại bị thương?
Tạ Khuynh vẫn dùng tiếng lòng nói chuyện với Cao Tấn như trước, nghĩ là hắn sẽ đối thoại với mình, trả lời mình, nhưng Cao Tấn thờ ơ, chỉ trao cho Tạ Khuynh một nụ cười ngạc nhiên.
Tạ Khuynh đưa tay lên xoa mặt Cao Tấn, phát hiện tay chân đã có chút sức lực, không hề yếu ớt nặng nề như lúc nãy nữa.
Nàng khẽ vuốt mặt Cao Tấn, khàn giọng hỏi:
“Sao ngươi, không trả lời, ta?”
Cao Tấn không hiểu, cầm tay Tạ Khuynh ghé vào giường hỏi:
“Trả lời cái gì?”
Tạ Khuynh chớp chớp mắt, trong lòng lại thầm nói hai câu với hắn, nhưng biểu cảm của Cao Tấn lại không có chút thay đổi nào, Tạ Khuynh hỏi:
“Ngươi nghe thấy, ta nói gì không?”
Giờ Cao Tấn mới hiểu được, Tạ Khuynh đang hỏi hắn vì sao không đáp lời câu nàng nói trong lòng. Hắn cẩn thận lắng nghe. Từ khi ra khỏi Lôi cốc, hình như hắn không nghe thấy bất cứ thanh âm gì trong lòng Tạ Khuynh nữa.
Trước đó hắn còn cho rằng Tạ Khuynh quá mức suy yếu. Nhưng hiện tại xem ra, kỹ năng hắn có được nhờ sét đánh đã bị sét đánh thu lại rồi.
Cao Tấn cầm tay Tạ Khuynh nói:
“Nàng muốn nói gì, trực tiếp nói với ta. Hình như ta… Không nghe được.”
Tạ Khuynh ngẩn ra, Cao Tấn nói hắn nghe không được, là không nghe được tiếng lòng của mình sao? Tạ Khuynh chớp chớp mắt, thần sắc khác thường:
Thật hay giả?
Ta không tin!
Để ta mắng ngươi vài câu xem ngươi có nhịn được không.
Cao Tấn là vương bát đản.
Cao Tấn khốn nạn.
Cao Tấn là con cún.
Cao Tấn…
“Được rồi.” Bỗng nhiên Cao Tấn lên tiếng ngăn cản.
Dám nói không nghe được!
Tạ Khuynh ngưng mắng, khàn giọng nói:
“Ngươi gạt ta.”
Cao Tấn dùng ngón tay chỉ vào mi tâm Tạ Khuynh, nói:
“Với cái vẻ mặt này, ta nhìn sơ qua liền biết nàng đang mắng ta, còn cần nghe chắc?”
Tạ Khuynh cạn lời.
“Ngươi thật sự nghe không được?” Tạ Khuynh hỏi.
Cao Tấn tới gần kề trán hắn lên trán Tạ Khuynh:
“Nghe được hay không đã không còn quan trọng nữa, chỉ cần nàng thật khỏe mạnh là đủ rồi.”
Sự mệt mỏi lộ ra trong giọng nói của Cao Tấn làm Tạ Khuynh đau lòng không thôi. Nàng lăn nhẹ vào bên trong, chừa nửa giường bên ngoài cho Cao Tấn nằm xuống nghỉ ngơi.
Cao Tấn không khách khí với nàng. Hắn lập tức nằm xuống ôm Tạ Khuynh vào ngực, giống ôm như trân bảo đã mất mà tìm lại được, không nỡ buông tay.
Tạ Khuynh bị hắn ôm, cũng dứt khoát vòng tay ra sau lưng hắn ôm lại, nói:
“Thật ra ta đã quen rồi.”
Cao Tấn hỏi:
“Quen cái gì? Quen bị ta nghe được suy nghĩ sao?”
“Ừm.” Tạ Khuynh gật đầu:
“Ta đang thuyết phục bản thân đừng thầm mắng ngươi nữa…”
Cao Tấn bật cười, véo véo lên cổ Tạ Khuynh:
“Giờ thì hay rồi, nàng có thể tiếp tục lặng lẽ mắng ta.”
Tạ Khuynh chôn mặt vào ngực Cao Tấn, buồn bực nói:
“Không mắng. Không nỡ.”
Cao Tấn khẽ hôn lên trán nàng, hỏi:
“Thấy sao rồi? Hạt lão nói độc trên người nàng đã giải, chỉ cần hôm nay tỉnh lại thì không cần lo lắng gì nữa.”
Khó trách vừa rồi Cao Tấn lo lắng gọi nàng như thế, Tạ Khuynh nghĩ thầm, trả lời:
“Cảm thấy hồi phục chút sức rồi, ngươi không biết đâu, vừa rồi ta tưởng mình đang lăn trong chảo dầu sôi.”
Cao Tấn nhớ lại bộ dáng thống khổ của Tạ Khuynh, đau lòng không thôi:
“Bây giờ còn đau không?”
Tạ Khuynh lắc đầu: “Hết rồi.”
Nói xong nàng xoa mặt Cao Tấn, hỏi:
“Sao ngươi lại bị thương?”
Tạ Khuynh không biết Cao Tấn tới cái địa phương nguy hiểm gì để tìm giải dược cho nàng, cũng không biết hắn chịu bao nhiêu vết thương.
Cao Tấn nói:
“Bị sét đánh hai lần, vẫn ổn. Dù sao ta cũng có kinh nghiệm.”
Tạ Khuynh kinh ngạc nhìn hắn. Cao Tấn ôm nàng, kể lại quá trình mình vào Lôi cốc tìm Khuê xà thảo.
“… Cứ như thế, tia sét thứ hai không đánh lên người ta, lại khiến ta văng xuống vách núi đá phía dưới. Sau đó được nhóm người Tô Lâm Kỳ canh giữ bên ngoài Lôi cốc kéo về.”
Vận khí của Cao Tấn làm Hạt lão líu lưỡi thán phục suốt bảy tám ngày, cứ nhìn thấy Cao Tấn là lại cảm thán một lần. Thật sự không ai may mắn được như hắn, bị sét đánh văng tới nơi an toàn nằm chờ cứu viện.
Cao Tấn nói nghe rất nhẹ nhàng nhưng Tạ Khuynh sao có thể không hiểu nguy hiểm trong đó, mũi nàng chua xót, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Đến khi ngực áo ướt nhèm một mảng Cao Tấn mới phát giác Tạ Khuynh đang khóc. Hắn ngu ngơ trong chốc lát mới lau nước mắt cho nàng, ôm vào lòng rồi nói:
“Khóc cái gì, nàng suy nghĩ thật kỹ đi.”
Tạ Khuynh không hiểu: “Nghĩ cái gì?”
“Nghĩ xem nên báo đáp ơn cứu mạng của ta thế nào.” Cao Tấn nhẹ nhàng trấn an.
Tạ Khuynh cười rưng rưng nước mắt, hỏi:
“Ngươi muốn ta báo đáp thế nào?”
“Nàng nói thử ta nghe.”
“Lấy thân báo đáp?”
“… Cũng không phải là không thể. Nhưng trong nhà tại hạ có một con sư tử Hà Đông, cần phải hỏi ý nàng ấy đã.”
“Cút—“
Hai người sống sót qua tai nạn, ôm chặt lấy nhau nói mấy lời nhảm nhí, nhưng chưa bao giờ hai trái tim lại gần kề như giây phút này.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Nửa tháng sau, Cao Tấn và Tạ Khuynh còn dưỡng thương trong vương đình Nam Cương, vừa kịp dự thịnh điển Nam Cương vương cưới Vương hậu.
Vì tránh những phiền toái không cần thiết, Tô Lâm Kỳ chỉ tuyên bố với bên ngoài rằng Cao Tấn và Tạ Khuynh là bằng hữu, tuyệt đối không nói ra thân phận thật của hai người.
Hôn lễ của Nam Cương khác hẳn với Lễ triều.
Lễ triều coi trọng lễ chế, các loại nghi thức phiền phức phô trương làm Tạ Khuynh hoa mắt chóng mặt.
Nam Cương bên này lại coi trọng người chứng kiến và lời chúc phúc. Mặc kệ khung cảnh long trọng hay không, chỉ cần vui sướng là được, vừa múa vừa hát là tốt nhất, nếu không thì mọi người cũng phải uống vài chén thật vui vẻ.
Cái này rất hợp ý Tạ Khuynh.
Bởi vì là thân hữu của Nam Cương vương nên tối nay đã có người thứ bảy tới mời rượu. Nếu là ngày xưa, Tạ Khuynh sẽ uống gục hết mấy người này, nhưng hôm nay…
Vừa mới giơ chén rượu lên đã bị đè xuống, Tạ Nhiễm chống nạnh như bà chủ giáo huấn Tạ Khuynh:
“Tỷ có thể tự giác một chút hay không? Rượu là nhi tử ruột của tỷ sao? Thật sự không dứt bỏ được?”
Giáo huấn xong, Tạ Nhiễm đoạt lấy chén rượu trong tay Tạ Khuynh, quay đầu cạn chén với người mời. Đây là lần thứ tám Tạ Nhiễm cản rượu cho Tạ Khuynh, sau khi uống xong, người mời rượu rời đi. Tạ Nhiễm buông chén rượu ngồi xuống, hai bàn tay quạt quạt vào mặt mấy cái, không biết là do mùi rượu hun hay ánh lửa chiếu mà mặt Tạ Nhiễm đỏ kinh người.
Sau khi ngồi xuống, Tạ Nhiễm cầm quả vú sữa đặt trước mặt Tạ Khuynh, phi thường bá đạo nói:
“Uống cái này.”
Tạ Khuynh nhìn quả vú sữa trong tay, nhớ đến hương vị ngọt ngấy bám chặt vào yết hầu kia, sinh ra tâm kháng cự, cố tranh giành chút quyền lợi:
“Cái này thì bỏ đi, ít nhiều gì cũng cho ta ly rượu trái cây chứ.”
Tạ Nhiễm hừ lạnh:
“Rượu? Ta cho tỷ biết Tạ Khuynh, chí ít là hai năm, trong vòng hai năm tỷ đừng hòng có chút dính dáng gì tới chữ ‘rượu’ này.”
Nhìn vẻ mặt ‘đêm nay ngươi được uống rượu thì coi như ta thua’ của Tạ Nhiễm, Tạ Khuynh bất đắc dĩ thở dài, nhận mệnh mút một cái lên quả vú sữa, nhìn về hướng đám đông.
Cao Tấn và Tô Lâm Kỳ đang ngồi nói chuyện với nhau, xem ra không thể về ngay được. Bất quá Cao Tấn có về Tạ Khuynh cũng chưa chắc uống được rượu từ trong tay hắn.
Nghĩ đến việc hai ba năm nữa có thể mình sẽ không được nếm chút rượu nào, Tạ Khuynh bắt đầu cảm thấy cuộc đời này ảm đạm vô vị.
Lại có hai nữ quyến tôn thất đến mời rượu Tạ Khuynh. Lần này Tạ Khuynh dứt khoát dùng quả vú sữa đáp lễ. Hai người đó bất mãn nhìn nàng, Tạ Khuynh bất đắc dĩ nhìn Tạ Nhiễm.
Tạ Nhiễm lần nữa rót rượu vào chén mình, nâng chén nói với hai người kia:
“Gia tỷ có thương tích trong người, để ta uống thay.”
Nói xong, Tạ Nhiễm tập trung tinh thần, lấy dũng khí chuẩn bị thừa thắng xông lên uống cạn một ly, ai ngờ vừa đưa lên miệng đã có người chặn lại.
Tạ Nhiễm quay đầu sang nhìn, thấy Mạnh Quân với cặp lông mày cau có. Tạ Nhiễm cười với hắn, chào hỏi:
“Ngươi tới rồi.”
Mạnh Quân không để ý tới nàng, trực tiếp cướp chén rượu đi, thay nàng uống liền ba chén. Mấy nữ quyến kia thấy Mạnh Quân, danh tiếng Y Độc thánh thủ của hắn trên đất Nam Cương cũng không phải dạng vừa. Mặc kệ là kính hay là sợ, tóm lại không ai dám làm khó hắn cả.
Hai nữ quyến kia rời đi rồi, Mạnh Quân vẫn còn ở lại, dứt khoát ngồi bên cạnh Tạ Nhiễm. Với cái tư thế ngăn cản rõ ràng kia, người biết nhìn sắc mặt kẻ khác sẽ không dám tới mời rượu nữa.
Tạ Khuynh thấy vậy không nhịn được đụng đụng Tạ Khiêm, nhỏ giọng hỏi:
“Ngươi và hắn có gì hả?”
Tạ Nhiễm khẽ đẩy Tạ Khuynh một chút:
“Đừng nói mò, muội và hắn có thể có cái gì?”
Câu trả lời tiêu chuẩn này làm Tạ Khuynh lộ ra một vẻ mặt ‘ta ngầm hiểu nhưng không nói đâu’. Tạ Nhiễm muốn giải thích lại không biết giải thích kiểu gì.
Trước đó nàng đã kể cho Tạ Khuynh nghe lý do mình xuất hiện ở Nam Cương.
Bởi vì Lễ triều và Nam Cương thông thương, nàng cảm thấy thú vị liền tự lập một thương đội xuất ngập Nam Cương. Ai ngờ trên đường gặp một đám thổ phỉ, trong lúc đánh nhau nàng lạc khỏi thương đội, đi nhầm vào rừng rậm toàn là độc bao quanh Nam Cương, được Mạnh Quân cứu về.
Thương thế của nàng vừa tốt lên liền gặp được Tạ Khuynh đến Nam Cương giải độc, trời xui đất khiến cho hai tỷ muội gặp nhau.
Mà chuyện giữa nàng và Mạnh Quân… Tạ Nhiễm cũng không biết nên giải thích thế nào.
♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡
Chương này hai anh chị soft xỉu.
Mai truyện hoàn. Ahyhy.
。*:☆(・ω・人・ω・)。:゜☆。
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!