Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị
Chương 3: Trong cung ngài không tên Tạ Khuynh, tên Tạ Nhiễm!
Khương ma ma còn nói:
“Tức Nang hoàn là phương thuốc từ mấy triều hậu cung lưu truyền xuống, chỉ hữu dụng với lông tơ trên thân thể, sẽ không tổn hại mái tóc, nương nương cứ việc yên tâm sử dụng.”
Tạ Khuynh nâng trán im lặng:
“Lông tóc trên người là đồ vật trời sinh, ai cũng có, làm sao mà rụng như ý muốn được.”
Vừa dứt lời, Khương ma ma bịch một tiếng liền quỳ gối trước mặt Tạ Khuynh, hai mắt đẫm lệ nói:
“Nương nương, hậu cung mỹ nhân hàng ngàn hàng vạn, mỗi năm đều có người mới tiến vào, nếu là ngài không đem thân thể bảo dưỡng đến tốt nhất, sao lưu được Thánh tâm, ngài tùy hứng như vậy, bảo bọn nô tì sống thế nào đây?”
Năng lực nói khóc liền khóc này của Khương ma ma quả thật làm Tạ Khuynh khâm phục, nhưng cái chiêu hai mắt đẫm lệ mịt mờ này, Tạ Khuynh sớm đã học được lô hỏa thuần thanh, thanh xuất ư lam, hành động của Khương ma ma lần này đã không thể làm nàng luống cuống tay chân giống lúc mới vừa vào cung nữa.
(Thanh xuất ư lam: màu xanh có từ màu lam; trò giỏi hơn thầy)
Nhìn Khương ma ma khóc, Tạ Khuynh thờ ơ, thậm chí còn mang một ít mỏi mệt phía sau lạnh lùng:
“Ma ma vừa nãy còn nói, bằng mỹ mạo của ta cùng thân phận, đời này cũng không thể thất sủng sao?”
Khương ma ma chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
“Nương nương! Không thất sủng cùng được sủng ái là một chuyện sao?”
Tạ Khuynh đầu óc quá tải: “Không phải một chuyện sao?”
“Dĩ nhiên không phải!” Khương ma ma thở dài một tiếng:
“Không thất sủng chỉ là bởi vì Bệ hạ bận tâm thân phận của ngài, được sủng ái là Bệ hạ thật tâm thật ý yêu ngài, cả hai cách nhau giống như rãnh trời, nương nương ngài sao lại không hiểu?”
Tạ Khuynh xác thực không hiểu:
“Ta từ khi vào cung liền bắt đầu bảo dưỡng, bảo dưỡng hơn một năm, Bệ hạ cũng không có thật tâm thật ý yêu ta, có thể thấy được bảo dưỡng không có tác dụng gì.”
“Làm sao vô dụng? Hơn một năm nay đếm ra, số lần nương nương thị tẩm còn nhiều hơn tất cả các phi tần khác gộp lại.” Khương ma ma không khóc, ngôn ngữ còn mang một ít nhỏ tự hào.
Tạ Khuynh nhỏ giọng thầm thì: “Thị tẩm số lần có thể nói rõ cái gì. . .”
“Nói rõ nương nương được sủng ái!” Khương ma ma nói.
“. . .” Tạ Khuynh vươn hai tay : “Bệ hạ hôm nay còn dùng kiếm chặt ta tới, ma ma ngài nhìn tay áo này của ta đi, kiếm nếu là chặt trên người ta, cánh tay này cũng bị mất, ta như vầy mà được sủng ái sao?”
Khương ma ma nhìn vết rách trên tay áo Tạ Khuynh, sắc mặt run lên:
“Nha, sao mà rách lớn như vậy, không dễ vá a!”
Tạ Khuynh phẫn nộ: “Không phải chứ ma ma? Không ngờ cánh tay của Tạ Khuynh trong mắt Khương ma ma còn không bằng một cái tay áo?”
Khương ma ma kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Khuynh, bỗng nhiên vồ lên trên che miệng của nàng.
“Nương nương nói cẩn thận.” Khương ma ma liếc mắt tượng trưng hướng ngoài điện một cái, nhắc nhở Tạ Khuynh:
“Trong cung ngài không tên Tạ Khuynh, tên Tạ Nhiễm! Không thể nói sai, trong Ngưng Huy cũng không sao, nếu như bị ngoại nhân nghe qua, tội của Tạ gia chúng ta chịu chính là xét nhà diệt tộc.”
Tạ Khuynh bị Khương ma ma che miệng, chỉ có thể nháy hai lần con mắt biểu thị mình biết rồi.
Khương ma ma cảnh cáo trừng mắt nhìn nàng hai cái mới buông ra, giúp nàng cởi cung trang ra để cầm đi Thượng Y cục tu bổ.
**
Một nén hương sau.
Tạ Khuynh ngâm mình trong bồn tắm nước nóng hôi hổi thơm ngào ngạt, từ mũi trở xuống đều ngâm ở trong nước, thỉnh thoảng phun ra cái bong bóng xua tan mấy cánh hoa sắp bay tới trước mặt nàng. (๑ÒωÓ๑)
Trong hồ rải đủ loại hoa tươi, lúc mới bắt đầu ngâm, mùi thơm này hun đến Tạ Khuynh muốn hôn mê, hiện tại ngâm nhiều lần, mới hơi quen thuộc ít.
Nàng tên Tạ Khuynh, mười chín năm trước thai xuyên vào trong bụng Trấn Quốc tướng quân doanh địa phu nhân Liễu thị, thành Trấn Quốc tướng quân phủ thứ trưởng nữ.
Tạ Khuynh cùng đích muội Tạ Nhiễm kim tôn ngọc quý nuôi lớn trong tay đích phu nhân khác nhau. Tạ Khuynh lớn lên ở biên quan.
Nương nàng Liễu thị là nữ quan thân cận của Trấn Quốc tướng quân Tạ Viễn Thần, từ nhỏ tập võ, là thị nữ cũng là hộ vệ, sau khi lớn lên Liễu thị liền thành thị thiếp trong doanh địa Tạ Viễn Thần.
Trong quân dù gian khổ, nhưng Liễu thị đi theo Tạ Viễn Thần cũng coi như trải qua được mấy năm trong mật thêm dầu.
(Trong mật thêm dầu: yêu đương nồng nàn)
Thẳng đến mấy năm sau, Liễu thị mang thai, đúng lúc gặp chiến sự, Tạ Viễn Thần sợ nàng vất vả, liền sai người đưa nàng về phủ tướng quân trong kinh thành an thai.
Trong phủ tướng quân không thể tiêu dao như ở doanh địa, Liễu thị tại phủ tướng quân là bị nhốt trong một thiên viện để dưỡng thai, tướng quân phu nhân không thừa nhận thân phận Liễu thị, thiếp mà không được vợ cả tán thành thì còn không bằng ngoại thất.
Chỉ vì trong bụng có con, tướng quân phu nhân mới không dám trực tiếp đuổi Liễu thị.
Liễu thị tại phủ tướng quân gian nan cầu sinh, mười tháng hoài thai, một khi sinh nở, Liễu thị từ Quỷ Môn quan dạo một vòng, nàng chính là người tập võ, thân thể nguyên bản mười phần khỏe mạnh, đáng tiếc trong lúc mang thai hao tổn quá nhiều, sinh con lại tiêu hao nửa cái mạng, sau khi sinh hài tử bệnh tật quấn thân, quả thực là liều mạng bảo hộ nữ nhi, chèo chống đến Tạ Viễn Thần khải hoàn.
Liễu thị sau khi đem nữ nhi tự tay phó thác cho Tạ Viễn Thần không bao lâu liền đi.
Tạ Viễn Thần nhìn ái thiếp ngày xưa tình đầu ý hợp chết thảm, nữ nhi đã sinh ra hơn nửa năm còn gầy ốm hơn đứa trẻ mới sinh một tháng.
Tạ Khuynh còn là hài nhi, mặc dù trong đầu còn có ký ức của người trưởng thành, nhưng lại không có cách nào lấy thân hài nhi bảo vệ nương, chính nàng còn không tự bảo vệ mình được.
Tạ Khuynh biết Tạ Viễn Thần là cha ruột mình, thế là chỗ nào có hắn, nàng liền liều mạng khóc thét, ai ôm đều không cho, chỉ khi đem nàng đưa đến trong tay Tạ Viễn Thần, nàng mới ngưng thút thít.
Tạ Viễn Thần nhìn sinh mệnh nhỏ đối với mình dị thường thân cận ỷ lại, tâm cũng muốn nát.
Biết được thời gian Liễu thị mang thai ở phủ tướng quân trôi qua thế nào, Tạ Viễn Thần phẫn nộ đến cực điểm, gần như muốn cầm kiếm gϊếŧ tướng quân phu nhân trả thù cho Liễu thị.
Thế nhưng lão phu nhân lấy cái chết bức bách bảo vệ tướng quân phu nhân, Tạ Viễn Thần chỉ có thể thôi, nhưng Liễu thị lưu lại thứ trưởng nữ cũng không dám đặt ở trong phủ tướng quân dưỡng, coi như lão phu nhân cùng tướng quân phu nhân cật lực cam đoan nhất định thiện đãi hắn cũng không tin.
Thế là một cái đại lão gia, cõng cái nãi oa oa đi biên quan, nghĩ bụng dù là biên quan khổ một chút, cũng tốt hơn để nàng mất mạng ở kinh thành.
Tạ Khuynh chính là lớn lên bên người Tạ Viễn Thần, là Tạ gia thứ trưởng nữ, tự nhỏ sinh trưởng ở trong quân doanh, mười chín năm qua một lần đều không có trở lại kinh thành, người trong kinh thành biết Tạ gia có một nữ nhi như thế, lại không mấy người gặp qua nàng.
Nguyên bản Tạ Khuynh là cả một đời đều không muốn trở lại kinh thành, nếu như không phải hơn một năm trước đích muội Tạ Nhiễm mười sáu tuổi của nàng, bởi vì không muốn vào cung hầu hạ bạo quân hỉ nộ vô thường thường mà đào hôn, quan hệ giữa Hoàng đế cùng Tạ gia hết sức căng thẳng, vì không muốn tự dưng gây hoạ chiến tranh, Tạ Viễn Thần đành phải để Tạ Khuynh thay thế Tạ Nhiễm vào cung.
Mà ở chỗ tướng quân phu nhân, vốn cũng không nguyện ý nữ nhi mình nuông chiều từ bé vào cung đến bên người một bạo quân gϊếŧ người không chớp mắt, thế là thời điểm Tạ Viễn Thần đưa ra ý kiến dùng Tạ Khuynh thay thế Tạ Nhiễm, tướng quân phu nhân một lời đáp ứng, đem sự tình Tạ Nhiễm cùng người bỏ trốn, Tạ Khuynh thay thế vào cung giấu được giọt nước không lọt.
Còn trước khi vào cung, tướng quân phu nhân tận tâm tận lực mời danh sư dạy bảo Tạ Khuynh, để nàng bỏ đi một thân dã khí, lắc mình biến hoá thành một danh viện kinh thành, bề ngoài!
Ai, Tạ Khuynh thở dài.
Nếu không phải Tạ Nhiễm đào hôn, Tạ Khuynh lúc này còn ở biên quan vung vó phi ngựa, tiêu dao vui sướng đây, làm sao bị đủ điều quản thúc thế này!
“Nương nương, ngài nhấc cánh tay, dưới nách cũng phải ngâm mới được.”
Hầu hạ Tạ Khuynh ngâm là hai cung tỳ — Phúc Như, Đông Hải, tới bên cạnh Tạ Khuynh, mỗi bên nâng một cánh tay, Thọ So, Nam Sơn thì nâng hai chân thẳng tắp, để nàng sống không thể luyến, giống một bộ tử thi trôi nổi trong hồ vung đầy hoa tươi.
Lúc trước tại biên quan, mười ngày nửa tháng không tắm đều là chuyện thường, Tạ Khuynh chưa từng nghĩ đến sau khi vào cung, tắm rửa mỗi ngày vậy mà thành vấn đề khó khăn lớn nhất.
Khương ma ma cũng không biết từ chỗ nào moi ra cái này bí phương kia bí dược, Tạ Khuynh cảm giác mình sắp bị Khương ma ma chơi đùa thành miếng thịt tẩm ướp hương liệu ngon miệng.
Khổ không thể tả.
**
Cao Tấn sau khi đem Tạ quý phi đuổi đi, nhờ Tô Biệt Hạc vịn nằm lại long sàng.
Tạ thị rời đi, quả nhiên thanh âm kia liền không xuất hiện nữa.
Náo loạn một phen như thế, Cao Tấn mệt mỏi cực, liền ngủ mất, vừa mới bắt đầu còn tạm được, một hồi sau, trong đầu hắn lần nữa vang lên tạp âm chói tai:
[ để mạng lại. . . ]
[ ta cắn chết ngươi. . . ]
[ cẩu tặc, ngươi gϊếŧ cả nhà của ta, chết không yên lành. . . ]
Thanh âm yếu ớt, phảng phất từ A Tỳ Địa Ngục truyền ra, vờn quanh Cao Tấn khiến hăn không được an bình, Cao Tấn muốn điên, cưỡng chế chính mình từ trong cơn ác mộng tỉnh lại.
Mở hai mắt ra, vẫn là màn vàng sáng, mà Cao Tấn toàn thân cao thấp phảng phất trong nước mới vớt ra, mồ hôi lạnh ào ào.
Hắn hôn mê mấy ngày nay, trong tai nghe được nhiều nhất chính là những âm thanh khủng bố âm trầm này, giống như là có vô số ác quỷ quấn quanh người hắn, tùy thời đem hắn từ dương thế kéo xuống địa ngục, Cao Tấn cảm thấy mình lúc ấy một chân đã bị kéo xuống, về sau một chuỗi thanh âm hoàn bội đinh đương phá vỡ âm u khủng bố, đem hắn kéo lại.
Khi đó, Cao Tấn lần đầu tiên cảm thấy tiếng hoàn bội va nhau mà giống như tiếng trời.
Sau khi bị kéo trở về, Cao Tấn mới miễn cưỡng nghỉ ngơi một đoạn thời gian, thẳng đến lúc nãy tỉnh lại.
Hiện tại hắn rõ ràng mệt mỏi đến cực điểm, chỉ cần hắn vừa nhắm mắt là ngủ, nhưng những thanh âm trong địa ngục lại lần nữa xâm nhập, làm hắn muốn ngủ đều ngủ không được.
Rất muốn lần nữa được nghe thanh âm hoàn bội đinh đương kia.
Cao Tấn ngồi dậy, gọi cung nhân, để bọn hắn cầm kim ngọc ở bên cạnh khẽ chạm.
Nghe thanh âm này, Cao Tấn lần nữa nằm xuống.
Nhưng mà cũng không có ích gì, một khi Cao Tấn buồn ngủ, dù là thanh âm kim ngọc va chạm còn bên tai, cũng không ngăn được thanh âm khủng bố kia lần nữa đột kích trong đầu hắn, thanh âm bọn cung nhân tận lực va chạm kim thạch không những không thể xua tan ác thanh, ngược lại làm hắn càng thêm bực bội.
“Cút! Tất cả đều lăn ra ngoài!”
Cao Tấn nằm trên giường rồng ra lệnh với đám cung nhân đang phụng mệnh gõ kim thạch, cung nhân sợ hãi dừng lại, cuống quít lui ra.
Sau khi cung nhân lui ra, Cao Tấn ôm lấy đầu đau đớn không thôi.
“Bệ hạ, thái sư cầu kiến.” Tô Biệt Hạc ở ngoài điện nói.
Cao Tấn buông tay xuống, ráng chống đỡ tinh thần: “Tuyên.”
Thái sư Thẩm Thiên Phong đi vào tầm điện Cao Tấn, hắn là tiên sinh của Cao Tấn, bên cạnh Cao Tấn không bao lâu liền phụ tá, bày mưu tính kế, Cao Tấn mười phần tín nhiệm hắn, sau khi lên ngôi, cho Thẩm Thiên Phong chức vụ thái sư.
Trước khi Thẩm Thiên Phong làm thái sư, triều thần phần lớn coi Trấn Quốc tướng quân Tạ Viễn Thần như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, sau khi thẩm thái sư xuất hiện, chia một ít thế lực trong triều của Tạ Viễn Thần, thay Cao Tấn cân bằng quan hệ giữa triều đình và thần tử.
Thẩm thái sư vào điện hành lễ, thấy Cao Tấn sắc mặt trắng bệch, quan tâm tiến lên:
“Sắc mặt Bệ hạ sao lại thế này, thái y nói sao?”
Thẩm thái sư nhìn Cao Tấn lớn lên, hai người tuy là quan hệ thầy trò, nhưng tình như phụ tử, lúc Cao Tấn gặp sét đánh hôn mê, chính là thẩm thái sư vì Cao Tấn ổn định triều cục.
“Không sao. Thái sư không cần vì trẫm lo lắng.” Cao Tấn nói.
Lại hỏi: “Trẫm trong lúc hôn mê, triều đình có người nào gây chuyện?”
Thẩm thái sư hồi bẩm: “Bệ hạ yên tâm, trong triều tuy có chút suy đoán, nhưng đều bị thần đè xuống, mấu chốt bây giờ là long thể Bệ hạ, mong rằng Bệ hạ hảo hảo điều dưỡng.”
Cao Tấn gật đầu: “Trẫm biết, kia triều đình vậy làm phiền thái sư.”
Thẩm thái sư lĩnh mệnh, lại kiên trì đem thái y gọi lên hỏi bệnh Cao Tấn, dặn đi dặn lại mới rời đi.
Cao Tấn hỏi thái y chính mình vì sao ác mộng không ngừng, thái y cũng nói không rõ nguyên cớ, chỉ nói là phản ứng sau khi bị lôi điện đánh trúng.
Thái y lui ra rồi, Cao Tấn hỏi cung nhân trong lúc hắn hôn mê có những ai tới thăm qua, cung nhân nói cho Cao Tấn, mấy ngày nay bên cạnh hắn hầu bệnh chỉ có Tạ quý phi cùng Hồ mỹ nhân.
Nói cách khác, Cao Tấn trong giấc mộng nghe thấy thanh âm hoàn bội tiếng leng keng rất có thể chính là trên người hai người này phát ra.
Cao Tấn hiện tại không muốn gặp Tạ thị, liền đem hi vọng ký thác trên người Hồ mỹ nhân, kéo lấy thân thể bệnh tật, bãi giá cung điện của Hồ mỹ nhân.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!