Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị
Chương 63: Cùng đi với trẫm.
Tạ Khuynh cảm thấy vận khí của mình thật chẳng ra làm sao. Thời điểm nàng ở trong cung, mỗi ngày cẩu tử đều loay hoay ở Minh Trạch cung vội sống vội chết, sao cứ cố tình mỗi khi nàng xuất cung, cẩu tử lại biến thành kẻ vô công rỗi nghề đi loạn khắp nơi?
Ở một địa phương như Tây đại doanh cả năm hắn tới không được hai lần mà cũng gặp mặt, đây là cái duyên phận quái quỷ gì?
[ nghiệt duyên! ]
[ thật con mẹ nó nghiệt duyên! ]
Tạ Đạc không thấy Tạ Khuynh trả lời, vừa nôn nóng vừa dè chừng truy vấn:
“Hắn không biết ngươi xuất cung?”
Lúc trước nàng chỉ nói phụ thân biết, lại không nói Bệ hạ có biết không.
Tạ Khuynh chột dạ nhìn sang hướng khác.
Tạ Đạc sụp đổ.
Không cần hỏi nữa, chỉ cần nhìn vài biểu cảm này của Tạ Khuynh là có thể trực tiếp biết được đáp án.
Nàng chuồn êm khỏi cung.
Nàng sắp bị Hoàng đế bắt ngay tại chỗ.
Nàng……
Tạ Khuynh đẩy hắn một cái, thấp giọng hỏi Tạ Đạc: “Lều vải của ngươi ở đâu? Ta qua đó.”
Tạ Đạc tức giận đến mắt nổ đom đóm, lại không thể làm gì, cũng không thể trơ mắt nhìn nàng bị Bệ hạ bắt gặp tại chỗ, sau đó liên lụy toàn bộ Tạ gia.
Nói địa điểm xong, Tạ Khuynh cầm mũ sa lên chuẩn bị đi ra ngoài, ai biết vừa xốc mành lều lên liền hỏa tốc buông xuống, sau đó luống cuống tay chân mang mũ sa.
Tạ Đạc đang định hỏi, liền thấy rèm doanh trướng bị xốc lên từ bên ngoài, một bóng dáng cao gầy đi vào, chính là Cao Tấn.
Tạ Đạc hít sâu một hơi, cuống quít mang theo người toàn doanh trướng quỳ xuống hành lễ:
“Tham, tham kiến Bệ hạ. Thần không biết Bệ hạ giá lâm, không có tiếp đón từ xa, thỉnh Bệ hạ thứ tội.”
Tạ Khuynh cũng xen lẫn trong đống người quỳ xuống, lòng thầm lặng chửi um lên.
[ thật là con mẹ nó xui xẻo, xui xẻo hết chỗ nói ]
[ cẩu tử không ở trong cung ngoan ngoãn phê tấu chương, chạy tới cái quân doanh quỷ quái này làm gì ]
[ giờ thì hay rồi, cửu tử nhất sinh ]
[ ta đã tạo nghiệt gì chứ! ]
Cao Tấn nhìn xung quanh một vòng, xem hết những người đang quỳ trên đất, cuối cùng tinh chuẩn khóa chặt ánh mắt lên bóng dáng người nào đó, âm thầm hừ lạnh, mặt không biến sắc ngồi vào chủ vị.
“Đều đứng lên đi.” Cao Tấn lạnh giọng.
Tô Biệt Hạc eo đeo trường đao đứng bên cạnh Cao Tấn, Cao Tấn nói với Binh bộ Thượng thư Điền Hữu Vi tới cùng:
“Điền đại nhân cũng ngồi đi.”
Điền Hữu Vi một đường khẩn trương, mồ hôi lạnh bị gió thổi thấm vào sau lưng lại đổ ra. Bởi vì xử qua loa án nữ tử quân doanh, hắn bị Bệ hạ quở trách, Điền Hữu Vi biết, nếu cuối cùng vụ án này xử không tốt, chức Binh bộ Thượng thư này của hắn mất thì không nói, có thể cả mạng cũng không còn.
Lúc này trong lòng hắn bất ổn như có mười lăm cái thùng treo lung la lung lay, loại cảm giác này, khẩn trương hơn bất kì cuộc giao tranh nào trên chiến trường.
“Tạ Bệ hạ.” Điền Hữu Vi nhỏ giọng đáp lời.
Cao Tấn đảo qua những người khác, hỏi Tạ Đạc:
“Đây là những ai? Giới thiệu một chút, râu ria có thể ra ngoài.”
Tạ Khuynh thấy đây là một cơ hội tốt, nàng yên lặng đứng cuối cùng.
Chỉ nghe bọn Ngọc Viên từng người tiến lên tự giới thiệu. “Tiểu nhân Ngọc Viên, tiểu nhân cáo lui.”
“Tiểu nhân Trương Phong, tiểu nhân cáo lui.”
“Tiểu nhân Lư Hách Nhiên, tiểu nhân cáo lui.”
Rốt cục tới phiên Tạ Khuynh, nàng tiến tới, khom lưng, nói bằng giọng nam:
“Tiểu nhân Tạ Ngũ, tiểu nhân cáo lui.”
Sau khi nói xong, Tạ Khuynh đi theo sau bọn Ngọc Viên chuẩn bị ra ngoài, ai ngờ còn chưa đi được hai bước, Cao Tấn đã gọi lại:
“Từ từ.”
Tất cả mọi người dừng bước, Tạ Khuynh gào thét trong lòng.
[ cái gì nữa! ]
[ kém chút là ra ngoài được rồi! ]
[ cẩu tử có xong hay không! ]
Ngọc Viên quay lại đợi lệnh: “Vâng, Bệ hạ còn có gì phân phó.”
Cao Tấn khoát tay với hắn: “Các ngươi có thể đi, còn người cuối cùng lưu lại.”
Nháy mắt tim Tạ Khuynh vọt lên cổ họng, bước chân nhẹ nhàng, muốn nhích lên trước chen hàng, nhưng mà chút tâm tư đó Cao Tấn liếc mắt liền nhìn thấu, thêm vào một câu:
“Trẫm nói cái người mang mũ sa.”
Ngọc Viên lĩnh mệnh lui xuống, không còn ai cản trước người Tạ Khuynh nữa, nàng trực tiếp đối diện với Cao Tấn.
Tạ Đạc cũng rất khẩn trương, chột dạ thử thăm dò:
“Bệ, Bệ hạ, hắn, hắn làm sao vậy?”
Cao Tấn dù bận vẫn ung dung hỏi: “Hắn là ai a? Lúc nãy báo danh trẫm nghe không rõ.”
[ cái gì vậy cẩu tử? ]
[ ta một thân nam nhi, dùng giọng đực rựa, khí chất hèn mọn, sao lại hấp dẫn chú ý của ngươi? ]
“Tên là gì, lặp lại lần nữa.” Cao Tấn cố ý.
Trán Tạ Đạc đổ mồ hôi lạnh, vừa há miệng muốn thay Tạ Khuynh trả lời, liền bị Cao Tấn cắt ngang:
“Trẫm hỏi hắn.”
Tạ Đạc nào dám xen mồm, âm thầm cầu nguyện Tạ Khuynh diễn xuất tốt một chút, giọng thô kệch một chút, tuyệt đối đừng lòi đuôi.
Tạ Khuynh kiên trì tiến lên, dùng thanh âm còn thô kệch hơn lúc nãy, nói:
“Bẩm Bệ hạ, tiểu nhân tên là Tạ Ngũ.”
[ rất tốt, nghe thế nào cũng là một hán tử cẩu thả ]
[ thế mới nói việc nắm giữ một ngôn ngữ quan trọng bao nhiêu! ]
[ thanh âm này đàn ông hơn cả đàn ông, cẩu tử tuyệt đối không nghe ra manh mối! ]
Cao Tấn nhìn nàng từ đầu tới chân, quả thật ‘lau mắt mà nhìn’ với sự đa tài đa nghệ này.
Đọc sách viết chữ không được, bàng môn tà đạo ngược lại đếm không xuể.
“Tạ Ngũ….” Cao Tấn lặp lại cái tên này một lần. Ở thời điểm tất cả mọi người đều không rõ vì sao Bệ hạ lại hứng thú với nam nhân tên ‘Tạ Ngũ’ này, Cao Tấn hỏi:
“Ngươi cũng nhậm chức quan binh ở tại Tây đại doanh?”
Tạ Khuynh sững sờ, trả lời:
“Bẩm Bệ hạ, tiểu nhân không phải.”
“Vậy ngươi là ai?” Cao Tấn truy vấn.
[ ta là tổ tông ngươi! ]
[ sao bình thường ta không phát hiện cẩu tử ngươi là loại người dông dài như vậy! ]
[ ngươi truy vấn ngọn nguồn mang ý nghĩa gì sao? ]
“Ta, ta là….” Tạ Khuynh quyết tâm liều mạng, chỉ vào Tạ Đạc: “Ta là đường thúc của Giám quân.”
Cao Tấn rất phối hợp:
“A, đường thúc của Tạ Đạc. Vậy sao ngươi lại đến doanh địa? Đường thúc cũng muốn tham quân?”
“Cái này…” Tạ Khuynh xoay chuyển đầu óc, nói như thật:
“Tiểu nhân không phải muốn tham quân, tiểu nhân là một người trồng rau, ở ngoại ô vùng Đông Nam có vườn rau trăm mẫu, sắp tới thu hoạch số lượng lớn, muốn đến xem đường chất ở quân doanh có thiếu đồ ăn không. Không ngờ lại có thiên đại phúc phận được nhìn thấy thiên nhan, tiểu nhân thực sự là tam sinh hữu hạnh.”
Cao Tấn lẳng lặng nghe nàng nói bừa, vô số lần muốn cạy đầu nàng ra xem bên trong đựng cái gì, sao có thể nói dối không cần bản nháp, há mồm liền ra thế này.
“Tạ Đạc, đường thúc của ngươi nói là thật sao?” Cao Tấn hỏi Tạ Đạc đang bày ra vẻ mặt mộng bức.
Bị điểm danh, thân thể Tạ Đạc cứng đờ, rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ, da mặt không dày như Tạ Khuynh, chột dạ gáy đầy mồ hôi lạnh.
“Ách, vâng, vâng.”
Hắn còn có thể nói cái gì? Nữ nhân Tạ Khuynh kia là đang ép hắn lên tử lộ a.
Tạ Khuynh rất không vừa lòng với biểu hiện của Tạ Đạc, lúc này hắn nên dựa theo câu nói của Tạ Khuynh, lấy cớ đưa nàng ra ngoài chứ.
[ đứng đực ra đó như khúc gỗ ]
[ ngươi nói cái gì đi chứ! ]
[ ài, được rồi được rồi. Không trông cậy được tí gì! Phải tự mình xuất mã thôi! ]
“Bệ hạ, Đạc ca nhi, mọi người có công sự cần bàn, vậy tiểu nhân không quấy rầy nữa.” Tạ Khuynh chủ động nói, sau khi cấp tốc quỳ xuống dập đầu với Cao Tấn, đứng dậy liền muốn rời khỏi, lại bị Cao Tấn gọi lần nữa:
“Đứng lại!”
Tạ Khuynh dừng bước, cho là Cao Tấn còn cái vấn đề xảo quyệt gì muốn hỏi, chỉ nghe hắn nói:
“Nếu đã là đường thúc của Tạ Đạc, vậy cũng là người nhà, lưu lại đi. Đợi trẫm xử lý chính sự xong, sẽ mời đường thúc uống rượu.”
Tạ Khuynh khóc không ra nước mắt, xoay người uyển chuyển cự tuyệt:
“Đa tạ hảo ý của Bệ hạ, tiểu nhân cảm kích, nhưng… tiểu nhân không xứng.”
Cao Tấn cố nhẫn nại:
“Đường thúc sao lại không xứng? Ngươi nên biết, trẫm cùng Tạ gia có quan hệ gì. Chất nữ Tạ Nhiễm của ngươi, chính là Quý phi thường ngày trẫm sủng ái nhất. Có mối quan hệ này, trẫm kính ngươi ly rượu cũng là việc nên làm. Tạ Đạc, còn không mời đường thúc ngươi ngồi xuống, nói thế nào cũng là trưởng bối.”
Tạ Đạc bị gọi tên, không dám cãi lời, tâm tình phức tạp đi tới trước mặt Tạ Khuynh, khẩn trương đến cùng tay cùng chân:
“Thỉnh, thỉnh.”
Hoàng đế đã nói tới mức này, Tạ Khuynh còn cự tuyệt nữa sẽ khiến người hoài nghi, chỉ có thể đi tới cái ghế dựa Tô Biệt Hạc đặc biệt lấy cho nàng đặt rất gần Cao Tấn, bất an co quắp mông ngồi xuống.
[ xong đời, cảm thấy hôm sẽ lật xe ]
[ có phải cẩu tử đã phát hiện cái gì rồi không? ]
[ chắc là không đâu ]
[ hắn tới cùng Điền Hữu Vi, nói là xử lý chính sự, ta lại mặc nam trang, giọng nam nhân, hắn mà phát hiện nữa thì có quỷ ]
Mà Cao Tấn giống như xác minh hoài nghi trong đầu Tạ Khuynh, đối với vị ‘đường thúc’ nàng đây cảm thấy đặc biệt hứng thú, chỉ nghe hắn hỏi:
“Vì sao đường thúc phải dùng mũ sa che mặt?”
[ cẩu tử ngươi đang đọc ‘Mười vạn câu hỏi vì sao’ hả? ]
[ nếu thật sự ăn no rửng mỡ, thì đi Trung Thư Tỉnh lấy mấy cân tấu chương về phê không được sao? ]
“Lúc tiểu nhân cày ruộng bị trâu đá một móng, vỡ mặt, Bệ hạ thứ lỗi.” Tạ Khuynh nói.
[ không được không được, phải tìm cơ hội rời đi ]
[ nếu cứ thế này nhất định lộ tẩy ]
[ lát nữa lấy cớ mắc tiểu rời đi ]
[ cẩu tử quản thiên quản địa, còn có thể quản người ta ị phân đánh rắm sao? ]
Cao Tấn nhè nhẹ ‘hừ’ một tiếng, sau đó không quan tâm Tạ Khuynh nữa, bắt đầu hỏi về bản án nữ tử ở quân doanh.
Giống như suy đoán của Tạ Khuynh, hôm nay Cao Tấn đột nhiên giá lâm Tây đại doanh, chính là vì muốn đích thân giám sát tiến triển vụ án, còn xách theo Điền Hữu Vi, chắc là muốn cho Điền Hữu Vi một cơ hội lấy công chuộc tội.
Đầu tiên là Tạ Đạc đem tiến triển mấy ngày nay bẩm báo, không khác mấy với nội dung đã nói với Tạ Khuynh, đơn giản là hắn biết rõ người nào làm, nhưng lại không có ai đứng ra làm chứng.
“Không có ai làm chứng, nên ngươi định bỏ mặc không màng?” Cao Tấn trầm giọng hỏi Tạ Đạc.
Tạ Đạc cuống quít quỳ xuống trả lời:
“Sẽ không! Chuyện này thần nhất định sẽ tra tới cùng! Vì nữ tử đã chết kia lấy lại công đạo, tuyệt đối không bỏ qua.”
Thái độ kiên định của hắn làm Điền Hữu Vi bên cạnh mười phần xấu hổ, hắn đánh trận làm quan nhiều năm như vậy, với chuyện này lại không bằng một tên thiếu niên mười mấy tuổi, tuy nói là hắn tin lời người ngoài, nhưng cuối cùng người quyết định làm qua loa cho xong vẫn là hắn, thật là hổ thẹn.
Cao Tấn gật đầu: “Chỉ có chí khí thì không đủ, còn phải có ý tưởng. Không có chứng cứ làm sao bắt người lập án?”
Tạ Đạc nói: “Kỳ thật thần đã có suy nghĩ bước đầu…..”
Cao Tấn ngoài ý muốn: “Nói một chút xem.”
Tạ Đạc tiến lên nói ý nghĩ của mình với Cao Tấn, hiện tại vấn đề khó nhất là không có ai chịu đứng ra làm chứng. Những người biết chuyện kia, một là sợ rước họa vào thân, hai là không tin năng lực của Tạ Đạc. Sợ rước họa là nhân chi thường tình, còn không tin tưởng Tạ Đạc, thì là vấn đề của hắn.
Nhưng Tạ Đạc cũng biết, loại chuyện năng lực này phải mãi giũa người khác mới thấy được, hắn không có khả năng khiến mọi người tin tưởng hắn trong thời gian ngắn, vì lẽ đó hắn trực tiếp từ bỏ, tìm con đường khác.
“Bành Chử cùng Đào Bân là hai người ở trong quân ỷ vào thân phận, nhiều lần làm trái quân kỷ, người hận bọn hắn cũng nhiều như người sợ bọn hắn vậy, mọi người không nguyện ý đứng ra vì một nữ tử xa lạ. Nhưng nếu là vì chính bản thân thì khác. Mấy ngày nay thần trộm tìm mấy khổ chủ lúc trước của Bành Chử cùng Đào Bân, đã thuyết phục bọn họ đứng ra xác nhận.”
“Khổ chủ đứng ra xác nhận thì được gì, chúng ta cần bây giờ là nhân chứng của án nữ tử đã chết a.” Điền đại nhân biểu thị nghi hoặc, nhưng cũng nhìn ra được hắn nghiêm túc.
Tạ Đạc nói:
“Điền đại nhân đừng nóng vội, ta làm như vậy là để tìm mấy tội danh chế trụ Bành Chử cùng Đào Bân trước đã, trực tiếp xử lý bọn họ thì khó, nhưng xử trí người bên cạnh họ thì có thể. Mỗi lần hai kẻ Bành – Đào làm chuyện ác, bên cạnh đều có một nhóm trợ Trụ vị ngược, mục tiêu của ta chính là đám người kia.”
“Đám người kia phần lớn dựa vào thế lực Bành – Đào, ít trung tâm với bọn hắn, ta sẽ tách ra thẩm vấn, chỉ cần ta khiến bọn hắn cảm thấy mình chết chắc, hai kẻ Bành – Đào cũng không cứu được, bọn hắn sẽ sợ. Sau đó ta lấy tội đổi tội, ai khai ra càng nhiều tội danh của hai kẻ kia thì càng giảm hình phạt. Còn sợ bọn hắn không nói sao?”
Tạ Đạc mấy ngày nay nhìn vào như khắp nơi vướng vào trắc trở, cái gì cũng không làm, nhưng thực tế hắn đã nghĩ ra đối sách, đồng thời đã bắt tay vào làm.
[ nha, tiểu tử này cũng có chút ý tứ đó ]
[ ta còn tưởng hắn không ra gì, làm Giám quân không nổi, muốn tới giúp một chút nữa ]
[ hiện tại xem ra tiểu tử này cũng không vừa, căn bản không cần giúp ]
[ cho nên, hôm nay ta tới đây làm gì? ]
[ còn kéo theo một lão sói xám, tự chuốc nhục nhã ]
Cao Tấn cũng cảm thấy chờ mong, nói:
“Ý tưởng khá tốt, ngươi làm được sao?”
Tạ Đạc xấu hổ cười một tiếng:
“Chỉ một mình thần thì khẳng định là không được, muốn bắt được Bành Chử cùng Đào Bân ở Tây đại doanh không dễ, trong tay thần không có nhiều người để dùng.”
Cao Tấn nhướng mày: “Vậy kế hoạch này của ngươi là viễn vông?”
Tạ Đạc có ý riêng:
“Trước đó quả thật có chút voi nghĩa, chẳng qua hiện tại có Bệ hạ và Điền đại nhân ở đây, trong lòng thần ít nhiều cũng có chút nắm chắc.”
Cao Tấn từ chối cho ý kiến, đứng dậy. Hắn vừa đứng, người khác cũng không dám ngồi.
“Được rồi. Vậy các ngươi làm đi, trẫm hơi mệt, muốn đi nghỉ ngơi một lát.” Cao Tấn giả vờ giả vịt duỗi lưng.
[ cẩu tử muốn đi? ]
[ quá tốt rồi! ]
Trong lòng Tạ Khuynh vui mừng.
Lại nghe Cao Tấn hỏi Tạ Đạc:
“Doanh trướng ngươi ở nơi nào? Trẫm đi nghỉ ngơi một lát.”
Vốn dĩ Tạ Đạc cũng cho là cương muốn đi, còn lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, ai nghĩ tới Cao Tấn bỗng dưng quanh co hỏi ra câu này, sửng sốt tại chỗ, tới lúc Tô Biệt Hạc nhắc nhở hắn mới phản ứng lại được.
“Tạ Giám quân, Bệ hạ đang hỏi ngươi đó.” Tô Biệt Hạc nói.
Tạ Đạc hoàn hồn: “Vâng, thần để thần dẫn Bệ hạ tới đó.”
Nói xong, Tạ Đạc lặng lẽ nhìn thoáng qua Tạ Khuynh đang cố gắng điệu thấp, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại, gửi cho nàng một ánh mắt ‘tùy cơ ứng biến’.
“Bệ hạ mời tới bên này.” Tạ Đạc đi phía trước dẫn đường.
Cao Tấn theo phía sau hắn đi tới màn cửa, ngoái đầu như một lẽ đương nhiên hô một câu với Tạ Khuynh đang chuẩn bị thoát thân:
“Đường thúc Tạ gia, ngươi cùng đi với trẫm.”
Tạ Khuynh như gặp phải sét đánh liên hoàn, đứng đơ tại chỗ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!