Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị
Chương 67: Biến số cực kỳ trọng đại.
Tạ Khuynh chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình sẽ nghe được một bí mật kình bạo như vậy từ miệng Hoàng đế.
Nhất thời không biết nên nói cái gì.
Mặc dù Tạ Khuynh vẫn cảm thấy Thẩm thái sư không giống người tốt, nhưng đó cũng là đối với người khác, vô luận như thế nào cũng không nghĩ đến hắn thế mà lại xuống tay với Cao Tấn.
Hắn bây giờ đã ngồi lên Thái sư chi vị, người sau lưng hắn có thể cho hắn vị trí cao hơn nữa ư?
Không có khả năng!
Tại Lễ triều, coi như giang sơn thay cái chủ nhân, cũng không có khả năng cho Thẩm thái sư vị trí cao hơn.
Vì lẽ đó. . .
[ Thẩm thái sư, thông đồng ngoại triều. ]
Trong đầu Tạ Khuynh rất tự nhiên liền nghĩ đến mấy chữ này.
Một đại công thần có tòng long chi công, thuận lý thành chương thụ phong thành đương triều thái sư. Dưới vinh hạnh đặc biệt cao như vậy, hắn vẫn không vừa lòng, đủ thấy mục đích cuối cùng của hắn cũng không phải là ở Lễ triều làm quan.
Cao Tấn nghe thấy tiếng lòng Tạ Khuynh, thầm khen nàng thông minh, vừa nghĩ liền ra chỗ mấu chốt.
Hắn nắm chặt tay Tạ Khuynh, nói:
“Chuyện tối nay. . .”
Hắn không nói xong, Tạ Khuynh liền cướp lời, bảo đảm nói:
“Bệ hạ yên tâm, chuyện tối nay thần thiếp tuyệt đối thủ khẩu như bình*, không có người thứ ba biết được.”
(Thủ khẩu như bình: tuyệt đối giữ bí mật, miệng như miệng bình, có mở cũng không nói ra lời.
ƯattpadTaiTheTuongPhung )
Cao Tấn bất đắc dĩ nhìn nàng:
“Trẫm biết nàng sẽ không tuyên dương khắp chốn. Trẫm muốn nói là, nếu có cơ hội nàng có thể đem chuyện này hỏi phụ thân một chút.”
Tạ Khuynh cảnh giác:
[ lão Tạ? ]
[ bí mật lớn như thế mà cẩu tử lại chủ động để ta nói cho lão Tạ? ]
[ là thăm dò sao? ]
Quả quyết lắc đầu:
“Phụ thân thần thiếp chỉ biết đánh trận, một thân thô kệch, làm sao hiểu những thứ này. Vẫn là không nói đi.”
Cao Tấn thấy nàng phòng bị, liền không tranh luận với nàng. Hắn muốn nói chuyện này cho Tạ Viễn Thần, bởi vì hắn hoài nghi Thẩm thái sư là mật thám địch quốc, chuyện này đã liên quan đến quân vụ.
Nếu là lúc trước, Cao Tấn có thể sẽ không công khai báo cho Tạ Viễn Thần, nhưng bây giờ có Tạ Khuynh ở đây, hết thảy lại khác biệt.
Muốn nói quốc nội có ai để cho hắn hoàn toàn tín nhiệm, sợ là chỉ có phụ tử Tạ gia hai người.
=]]]]
Tạ Khuynh thấy Cao Tấn không nói, cho là mình phán đoán chính xác, cẩu tử quả thật là đang thăm dò, còn may nàng đây cơ trí.
Cả gian phòng lâm vào trầm mặc làm Tạ Khuynh có chút không được tự nhiên, ngủ lại ngủ không được, thế là một lần nữa tìm đề tài:
“Bệ hạ, vì lẽ đó ngài biết rõ Thẩm thái sư có vấn đề, còn cố ý cùng hắn thân cận, vì muốn dẫn người sau màn ra?”
Cao Tấn thở dài một tiếng: “Ừm. Đáng tiếc hắn giấu rất sâu, trẫm thăm dò nhiều lần cũng chưa từng lộ dấu vết.”
Tạ Khuynh chần chờ một lát sau, rốt cục vẫn là nhịn không được hỏi:
“Vậy tình cảm của ngài đối với Thẩm tiểu thư. . .”
Cao Tấn nhìn về phía Tạ Khuynh, lẳng lặng đợi nàng nói hết, ai biết Tạ Khuynh lại nói một nửa liền nín thin.
Sau đó liên tục khoát tay: “Được rồi được rồi, thần thiếp không hỏi.”
Cao Tấn kéo tay nàng qua rồi ôm trước ngực, hỏi lại Tạ Khuynh: “Nàng rất để ý tình cảm của trẫm đối với Thẩm tiểu thư sao?”
Tạ Khuynh chớp chớp mắt: “Đương nhiên. . . Là để ý. Thần thiếp ước gì trong lòng Bệ hạ chỉ có một mình thần thiếp.”
Cao Tấn trong lòng vui mừng, nhưng lại nghe thấy:
[ ọe, ta để ý cọng lông! ]
[ ngươi thích ai là chuyện của ngươi, liên quan con chim gì tới ta ]
Tạ Khuynh nói xong, đang định chui vào ngực Cao Tấn thừa cơ kiếm thêm một đợt hảo cảm, bị hắn dùng tay chặn lại cái trán, đẩy cho lăn thật xa vào giường, đang ôm tay nàng cũng buông ra luôn, ngôn ngữ cơ thể rõ ràng đang nói: Cách xa ta một chút.
[ ha! Tên nam nhân hỉ nộ vô thường này ]
[ mới vừa rồi còn nắm tay người ta, kém chút là có thể mở miệng hô Tiểu Điềm Điềm ]
[ mới bao lâu đâu, lật mặt quá là nhanh! ]
Cao Tấn nhịn không được chỉ vào Tạ Khuynh: “Ngươi!”
Tạ Khuynh không hiểu: “Thiếp? Bệ hạ muốn nói cái gì?”
Cao Tấn hít sâu cố giữ vững tỉnh táo: “Ngươi ngậm miệng!”
Tạ Khuynh càng thêm mê mang.
[ thật là một tên nam nhân giỏi thay đổi ]
Bỗng nhiên, một tràng tiếng lục lạc còn rõ hơn lúc nãy vang lên, Tạ Khuynh và Cao Tấn cùng lúc nhìn nhau, ánh mắt như đang hỏi: Nghe thấy không?
“Nghe được.”
Hai người đồng thời trả lời.
Cao Tấn bỗng che đầu, phát ra tiếng rêи ɾỉ thống khổ, Tạ Khuynh sợ hãi tới đè hắn lại:
“Bệ hạ sao vậy?”
Cao Tấn bị Tạ Khuynh đè lên giường, chỉ cảm thấy tất cả trước mắt bắt đầu có bóng chồng, lúc rõ ràng lúc mơ hồ, tiếng lục lạc trong đầu khuếch đại vô hạn, phát ra từng đợt ù tai, trong những tiếng ù tai đó, hắn phảng phất nghe thấy một mệnh lệnh:
“Gϊếŧ.”
Cao Tấn bỗng đẩy tay Tạ Khuynh, dùng hết lí trí còn sót lại nói với nàng một chữ:
“Chạy ——”
Tạ Khuynh bị đẩy xuống giường kém chút không đứng vững, đang muốn nổi giận, liền thấy Cao Tấn vốn đang nằm trên giường ngồi bật dậy, thân thể cứng ngắc như con rối, biểu cảm thay đổi liên tục, chợt hung ác lại chợt thống khổ.
“Bệ hạ, ngài sao…”
Tạ Khuynh không mở miệng còn tốt, vừa mở miệng liền truyền ra thanh âm.
Cao Tấn phảng phất như hóa thành hung thú giống như đột nhiên xác định được vị trí mục tiêu, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy Cao Tấn nhảy xuống nhắm vào Tạ Khuynh đánh ra một chưởng, đối mặt với sát khí sắc bén làm Tạ Khuynh sững sờ tại chỗ….
**
Ê má nào đang thầm chê chị nhà thì hãy suy nghĩ lại nha, chương trước đêm hôm chị đi cứu anh được mà tới chương này bỏ chạy hả. Để ổng mình ên trong phòng thì chắc truyện hoàn cmnl.
Phải đồng lòng tát biển Đông chớ!
ƯattpadTaiTheTuongPhung.
Sáng sớm hôm sau, cửa thùy hoa bị người đẩy ra từ bên ngoài.
Thẩm phu nhân mỉm cười tự mình dẫn một đám nha hoàn tiến vào. Đi tới trước cửa phòng Cao Tấn và Tạ Khuynh nghỉ tạm, cho đám nha hoàn bưng nước ấm và xiêm y đứng chờ ở hành lang, bà tự mình gõ cửa:
“Bệ hạ, nương nương, nên thức dậy.”
Thanh âm Thẩm phu nhân vang lên ngoài cửa, trong phòng không chút động tĩnh, cũng không có tiếng người.
Thẩm phu nhân lại gọi: “Bệ hạ, nương nương?”
Chờ đợi bà như cũ vẫn là yên lặng im ắng.
Thẩm phu nhân chuyển ánh mắt, cẩn thận từng chút xít lại gần nhìn vài khe cửa.
Đập vào mắt là cả phòng bừa bộn, bàn ghế gãy đổ ngả nghiêng, trà cụ vỡ nát đầy đất, rèm cửa vốn được treo trên xà nhà cũng như bị gió lớn tàn phá rách nát rơi trên đất, toàn bộ căn phòng là cảnh tượng vừa trải qua đại chiến hỗn loạn.
Thẩm phu nhân không chút biến sắc đẩy cửa, bước chân vào vừa nhìn xung quanh vừa hô hào:
“Bệ hạ….. Nương nương?”
Bỗng nhiên mành ngăn cách phòng khách cùng phòng trong bị người xốc lên, dọa Thẩm phu nhân kêu to một tiếng. Bà nhìn lại, từ dưới lên trên, cuối cùng đối diện với một đôi mắt nham hiểm hung ác. Thẩm phu nhân hít vào, vô thức lùi về sau một bước.
“Bệ, bệ hạ!”
Thẩm phu nhân cuống quít quỳ xuống đất, khóe mắt nhìn chằm chằm người người Cao Tấn ôm trong tay, đánh bạo hỏi:
“Nương nương, đây là làm sao vậy?”
Cao Tấn liếc nhìn Thẩm phu nhân, lạnh lùng đáp:
“Nàng không sao, chỉ là mệt nhọc.”
Thẩm phu nhân lại cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy. Bởi vì bà vào phòng đã lâu mà Quý phi nương nương trong ngực Hoàng đế không hề nhúc nhích chút nào.
“Nương nương mệt nhọc? Đây là còn chưa tỉnh giấc sao? Trong phòng phảng phất như tao ngộ thích khách, nương nương thật sự không có chuyện gì sao?”
Thẩm phu nhân miệng nói chuyện, mắt nhìn chằm chằm Tạ Khuynh được Cao Tấn ôm trong tay, che kín mít.
Cao Tấn không để ý mấy vấn đề của Thẩm phu nhân, trực tiếp ôm Tạ Khuynh đi ra ngoài.
Mới vừa đi tới trong viện, Thẩm Thiên Phong đã từ bên ngoài đi vào, hành lễ xong, cũng nhìn Tạ Khuynh không nhúc nhích được Cao Tấn ôm trong tay.
“Bệ hạ, nương nương làm sao vậy? Có cần truyền thái y?”
Thẩm Thiên Phong đè xuống nội tâm mừng như điên, mặt ngoài ra vẻ ân cần hỏi han.
Cao Tấn lạnh lẽo đáp: “Không cần.”
Nói xong liền muốn rời đi, Thẩm Thiên Phong cuống quít đuổi theo, vừa đi vừa kêu:
“Bệ hạ, nhìn tình huống nương nương không tốt lắm, nếu có chuyện gì bất trắc làm sao Bệ hạ trả lại công đạo cho Tạ gia. Theo thần thấy, vẫn nên mời thái y chuẩn trị một cái đi.”
Thẩm Thiên Phong cản đường Cao Tấn, giờ khắc này ông ta như được Lôi Phong* nhập thể, nói cái gì cũng nhất định phải mời thái y cho Tạ Khuynh.
(Nhân vật tượng trưng cho vị tha, khiêm tốn, chính nghĩa,…hết lòng với Đảng và nhà nước ở TQ.
ƯattpadTaiTheTuongPhung.)
Cao Tấn hỏi Thẩm Thiên Phong:
“Hôm nay Thái sư cớ gì như thế? Quý phi chỉ là mệt mỏi, cũng không đau nhức gì, trẫm đã nói không cần truyền thái y, Thái sư nghe không hiểu sao?”
Thẩm Thiên Phong thong dong cười một tiếng, chắp tay trả lời:
“Bệ hạ, thần đây cũng là quan tâm tắc loạn. Dù sao Quý phi nương nương cũng là ái nữ của Trấn quốc Tướng quân, ngoại tổ gia lại là Thái lão quận vương. Nếu sau khi nàng ra khỏi phủ Thái sư có bất trắc gì, hai nhà Tạ – Thái đồng thời tìm Bệ hạ hỏi, chẳng lẽ Bệ hạ không phải phân tâm ứng phó?”
Từng câu từng câu nói đến đường hoàng, nhưng dụng tâm thực sự thì….
Cao Tấn hừ lạnh một tiếng. Thẩm Thiên Phong thấy thần sắc Cao Tấn như vậy, đoán là tiểu thí ngưu đao* đêm qua rất có hiệu quả, lục lạc kia là lần đầu ông ta dùng, có thể khống chế tâm trí con người, người bị khống chế khi phát cuồng lục tận không nhận, sẽ gϊếŧ sạch toàn bộ vật sống xung quanh mình.
(Tiểu thí ngưu đao: thử qua dao mổ trâu = lần đầu ra tay đã thể hiện tài năng.
ƯattpadTaiTheTuongPhung )
Cao Tấn vội vã muốn rời khỏi đây, đến bây giờ cũng không dám cho Tạ Nhiễm lộ diện, có thể thấy được sự tình đêm qua phát triển theo hướng ông ta mong muốn.
Hiện tại việc ông ta cần làm là cản không cho Cao Tấn mang người về động tay động chân, ông ta muốn tin tức Tạ Nhiễm bị Cao Tấn đánh chết hoặc trọng thương gì đó lan truyền đi, muốn để hai nhà Tạ – Thái làm khó dễ, nhiễu loạn triều cục.
Bỗng nhiên từ trong gói quần áo được bọc kín mít nhô ra một cánh tay trắng nõn, nắm lấy vạt áo Cao Tấn, ôn nhu hỏi:
“Bệ hạ, thần thiếp mệt mỏi quá a. Tranh thủ thời gian hồi cung đi thôi.”
Thanh âm này tuy nhỏ, nhưng nghe vào lại không giống người thân mang trọng thương chút nào.
Thẩm Thiên Phong sững sờ ngay tại chỗ, Cao Tấn liếc nhìn hắn nói:
“Thái sư, trẫm đã nói nhiều lần, Quý phi chỉ là mệt mỏi, không cần thái y chẩn trị, ngươi cùng Thẩm phu nhân vì sao nhiều lần ngăn cản trẫm?”
Thẩm Thiên Phong biến sắc, cuống quít thỉnh tội:
“Không dám không dám. Thần, thần. . . Thần tiễn Bệ hạ cùng nương nương. Xe ngựa trong cung đã chờ ở ngoài phủ khá lâu.”
Cao Tấn cắn chặt hàm răng, cuối cùng không nói thêm gì nữa, ôm Tạ Khuynh rời khỏi phủ Thái sư, ngồi lên xe ngựa hồi cung.
Sau khi bọn họ rời đi, Thẩm Thiên Phong im lặng đứng ngoài cửa nhìn theo hướng xe ngựa rời đi thật lâu, Thẩm phu nhân từ trong cửa bước ra, nhẹ giọng hỏi Thẩm Thiên Phong:
“Sao lại để bọn hắn đi? Trong phòng bừa bộn một mảnh, khẳng định là đã đánh nhau, ta dám nói chắc Quý phi coi như không chết cũng trọng thương!”
Thẩm Thiên Phong hồi tưởng thanh âm nói chuyện của Tạ Khuynh lúc nãy, kiên định lắc đầu:
“Nàng ta không có thụ thương!”
Thẩm phu nhân không nghe được thanh âm nói chuyện của Tạ Khuynh, nóng nảy trả lời:
“Làm sao có thể không bị thương? Bản lĩnh của nàng ta lớn tới mức nào mà có thể thoát khỏi Cao Tấn phát cuồng?”
Thẩm Thiên Phong đương nhiên không cảm thấy Tạ Nhiễm có thể trốn thoát dưới sự phát cuồng của Cao Tấn. Nhưng hắn là đại phu, từ thanh âm của một người liền có thể phán đoán có bị thương hay không, hắn có thể kết luận Tạ Nhiễm không có thụ thương!
Vậy làm sao nàng ta trốn khỏi tay Cao Tấn dưới tình huống hắn ta phát cuồng gặp ai cũng gϊếŧ?
Lập tức Thẩm Thiên Phong liền nghĩ đến một khả năng —— vấn đề nằm ở cổ độc.
Hoặc là cổ mất linh, hoặc là phương pháp này vô dụng, khiến cho hắn đoán sai trình độ điên cuồng của Cao Tấn tối qua.
Đúng, hẳn là như vậy.
**
ƯattpadTaiTheTuongPhung
Trong xe ngựa, Tạ Khuynh liền sinh long hoạt hổ xuống khỏi tay Cao Tấn, xốc một góc màn xe ngựa lên nhìn phủ Thái sư dần dần khuất xa. Chỉ thấy Thẩm Thiên Phong đứng trước cửa thật lâu, lại nhìn thấy hắn và Thẩm phu nhân ghé vào một chỗ, không biết đang nói cái gì.
“Chậc, không nghĩ tới bọn hắn thế mà lại là mật thám.”
Tạ Khuynh buông màn cửa nhỏ giọng thầm thì một câu.
Nhìn về phía Cao Tấn, thấy hắn đang mở vải quấn trên tay, lúc nãy hắn ôm Tạ Khuynh, tay bị váy áo nàng che khuất, vì lẽ đó Thẩm Thiên Phong không nhìn ra hắn thụ thương.
Nhắc tới tình hình đêm qua, quả thật là hung hiểm.
Cao Tấn nhào tới tung một chưởng đằng đằng sát khí, Tạ Khuynh căn bản không kịp phản ứng, sững sờ ngay tại chỗ, coi là bàn tay kia sẽ đánh lên người mình, lại không nghĩ tới thời điểm quan trọng nhất, Cao Tấn bỗng nhiên thu bàn tay, thay đổi phương hướng, đánh vào cái bàn sau lưng Tạ Khuynh, những cái bàn kia không chịu nổi, đứt gãy đổ sụp.
Sau đó, Cao Tấn giống như bị điên đánh loạn trong phòng, đánh tường, đánh tủ, đánh xà nhà. . . Chỉ là không đánh Tạ Khuynh.
Sau khi phát điên một trận núi rung đất chuyển hắn mới dần dần bình tĩnh lại.
Hai tay đều có thương tích, nội thương cũng không ít.
Thấy hắn tối qua lúc nổi điên tình nguyện thương tổn bản thân cũng không hề động tới nàng chút nào, Tạ Khuynh chủ động đi qua cởi vải quấn cho hắn.
“Tối hôm qua thật không có làm nàng bị thương?”
Thời điểm Tạ Khuynh thay Cao Tấn xem xét vết thương, hắn vẫn không yên lòng hỏi.
Mặc dù trong đầu hắn còn sót lại chút ký ức lúc phát cuồng, nhưng chỉ là những mảnh vụn, sợ mình bỏ sót chỗ nào, làm bị thương Tạ Khuynh mà không biết.
Tạ Khuynh thổi thổi mu bàn tay nhầy nhụa máu của hắn, trả lời:
“Thật không có.”
[ nói cứ như ngươi nổi điên liền có thể làm ta bị thương. ]
[ coi như khí lực ta không bằng ngươi, nhưng nếu ta thật sự muốn chạy, người có thể cũng ép lưu ta lại cũng không nhiều đâu ]
Cao Tấn nghe đến đó, tảng đá treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Chỉ cần không làm nàng bị thương liền tốt.
Tạ Khuynh nói: “Vết thương này sau khi hồi cung lại xử lý đi. Còn có chút mảnh gỗ vụn chưa làm sạch sẽ.”
Cao Tấn nhẹ gật đầu, đối với thương tổn của bản thân hoàn toàn không thèm để ý.
Tạ Khuynh thấy hắn thản nhiên như thế, không khỏi lại hỏi:
“Sự tình đêm qua, Bệ hạ dự định xử lý như thế nào?”
[ hành vi của Thẩm thái sư đã không chỉ là thông đồng với địch bán nước, hắn còn gϊếŧ vua! ]
[ nếu không nhanh chóng xử trí, sớm muộn cũng gây đại họa. ]
Cao Tấn lạnh nhạt nói:
“Tạm thời án binh bất động, trong lòng trẫm hiểu rõ. Ngược lại muốn xem xem người sau lưng hắn đến tột cùng là ai!”
Nhưng Tạ Khuynh lòng còn sợ hãi với tư thái phát cuồng của hắn đêm qua:
“Vậy độc trong người Bệ hạ làm sao bây giờ? Nếu hắn lại dùng lục lạc khống chế thần trí Bệ hạ thì nên làm thế nào cho phải?”
Cao Tấn nhớ lại cảm giác bị khống chế kia, như có điều suy nghĩ nhìn về phía Tạ Khuynh.
Hắn có nên nói với Tạ Khuynh hay không? Nói rằng kỳ thật lần thứ hai tiếng lục lạc vang lên ảnh hưởng hắn nhỏ hơn rất nhiều so với lần thứ nhất.
Lần thứ nhất hắn thật sự đã bị mê hoặc, bị khống chế thẳng đến khi nhảy giếng mà vẫn chưa phát giác. Nhưng lần thứ hai mặc dù vẫn có cảm giác bị khống chế đó, nhưng chỉ cần hắn nhìn thấy Tạ Khuynh hoặc nghe thanh âm của nàng, loại cảm giác kia sẽ giảm đi rõ rệt. Đây cũng chính là lí do vì sao đêm qua hắn rõ ràng phát cuồng, lại có thể thanh tỉnh đầu óc tránh đi hết thảy những hành động gây tổn thương cho nàng.
Vì lẽ đó, đối với độc tố trong thân thể Cao Tấn mà nói, Tạ Khuynh có khả năng chính là một biến số cực kỳ trọng đại.
Biến số này Thẩm Thiên Phong không biết.
Cứ như vậy, uy hiếp của hắn ta đối với Cao Tấn kỳ thật đã nhỏ đi rất nhiều.
Mà người sai sử sau lưng của hắn ta còn chưa lộ diện, Cao Tấn hiện tại có bắt hắn cũng không giải quyết được độc tố trong thân thể, chỉ là rút dây động rừng mà thôi. Đã như vậy, không bằng yên lặng theo dõi kỳ biến, nhìn xem Thẩm Thiên Phong tiếp theo có thể làm ra cái gì!
♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡
Chắc mọi người sẽ cảm thấy xưng hô hơi loạn, khi thì ta – ngươi, khi thì ta – nàng.
Bản thân toi cũng thấy hơi cấn cấn, nhưng mà có những câu nó soft lắm í, nếu để ta – ngươi thì nó hụt đi tí mùi mẫn.
Truyện không có thịt rồi mình chỉ còn có mấy câu tỉ tê tình tứ này thoi mà còn quăng ta – ngươi vào thì thật là…
Cho nên là dựa vào ngữ cảnh mà đặt nhé, tình tứ thì ta – nàng, còn dỗi hờn nhau hay trong các tình huống căng thẳng thì ta – ngươi.
Chốt đơn✅
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!