Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị - Chương 70: Tình cũ khó quên.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
58


Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị


Chương 70: Tình cũ khó quên.


Sự tình Thế tử Huỳnh Dương Hầu cùng Thế tử Quảng Bình Hầu bị chặt đầu, ở kinh thành nhấc lên một trận sóng to gió lớn, đợi mọi người nghe nói nguyên nhân bọn hắn bị gϊếŧ, thế mà lại vì một nữ tử bình thường càng thấy bất khả tư nghị.

Con em thế gia hoàn khố bá đạo, thường xuyên nghe nói có nữ nhi mỹ mạo nhà ai bị ai đó coi trọng, hoặc là đi làm ngoại thất, hoặc là trực tiếp khiêng về làm thiếp, đều là chuyện thường. Tiểu lão bách tính phổ thông còn có thể làm thế nào đây, nếu sự tình phát sinh trên người mình, chỉ có thể gắng gượng nhận lấy.

Nhưng vì một nữ tử nhỏ nhoi chém đầu hai vị Thế tử hầu phủ lại chưa nghe thấy bao giờ.

Mọi người bắt đầu nghe ngóng xem làm ra chuyện thần kỳ đại khoái nhân tâm bực này là vị cao nhân nào.

Trên đời này bất kể chuyện gì, luôn có người truyền ra tình báo trực tiếp, rất nhanh mọi người liền biết vị cao nhân kia chính là Tam công tử Tạ Đạc của phủ Trấn Quốc Tướng quân.

Trong lúc nhất thời, đủ cách nói xôn xao, có người bảo khó trách, dù sao gia phong Tạ gia còn đó, Tạ tướng quân ở biên quan bảo vệ quốc gia, là đại anh hùng nhất đẳng, con của ngài cũng chính trực nghĩa khí, không sợ cường quyền.

Tóm lại, trong vòng một đêm, Tạ Đạc có tính danh, ở trong lòng lão bách tính gom một đợt hảo cảm.

Mà hai Hầu phủ bị mất Thế tử, lúc đầu còn dây dưa không ngớt với Tạ gia, thậm chí còn hùng hồn tuyên bố muốn Tạ gia Tam công tử đền mạng cho Thế tử hai nhà.

Về sau không biết xảy ra chuyện gì, Binh bộ Thượng thư cùng Kinh Triệu phủ doãn cũng dính líu vào, Binh bộ Thượng thư thay đổi tư thái ba phải trước kia, lúc này cường ngạnh cực điểm, ủng hộ Tạ Đạc. Mà Kinh Triệu Phủ Doãn La Kiệt lại ở rể cho Tín quốc công phủ, hai hầu phủ muốn động đến hắn, cũng phải xem Tín Quốc Công phủ có cho phép hay chưa.

Cùng lúc đó, những hành vi ác liệt lúc hai vị Thế tử kia còn sống làm ra cũng bị người truyền khắp đầu đường cuối ngõ, dân chúng khắp nơi biết được, càng thêm đại khoái nhân tâm.

Cứ như vậy dây dưa chừng hơn một tháng, Huỳnh Dương hầu cùng Quảng Bình hầu rốt cục tiếp nhận sự thật hai Thế tử đã bị gϊếŧ, không tiếp thu cũng không được, bởi vì tất cả mọi người đều nhận định hai kẻ kia bị trừng phạt đúng tội.

Thế tử hai nhà làm ra những chuyện người thần cộng phẫn, Huỳnh Dương hầu phủ cùng Quảng Bình hầu phủ đương nhiên cũng không thể đứng ngoài cuộc, chức vị ở Công bộ của Huỳnh Dương hầu trực tiếp bị bãi miễn. Quảng Bình hầu nguyên là Thống lĩnh kinh giao Tây đại doanh, vì trong phạm vi quản hạt xảy ra một án lớn, mà thủ phạm lại là con hắn. Dù nhi tử đã bị xử trí, nhưng thực hiển nhiên, hắn đã không đủ tư cách tiếp tục Thống lĩnh Tây đại doanh.

Bệ hạ nể tình Quảng Bình hầu phủ nhiều thế hệ trung thành, không truy cứu trách nhiệm của hắn, chỉ là đem hắn điều sang Hộ bộ.

Thật khéo léo làm sao, Hộ bộ là Thái lão quận vương quản. Lúc trước Quảng Bình hầu đòi đánh đòi gϊếŧ ngoại tôn của lão rành rành ra đó. Lão nhân gia tuy không phải người công báo tư thù, nhưng lại là người bao che khuyết điểm thích mang thù.

Vì thế, Quảng Bình hầu được lão phân công đến Hộ bộ Trướng Quản tư, chuyên thẩm tra đối chiếu những sổ sách nợ cũ. Quảng Bình hầu xưa nay mang binh đã quen, không thể thích ứng được với chức vụ quan văn. Sau khi giáng chức bị người khắp nơi nhằm vào, hắn chịu không nổi ủy khuất này, ở Trướng Quản tư đợi không đến một tháng liền không làm nữa. Cuối cùng còn bị Thái lão quận vương dâng sổ con cáo hắn tự rời vị trí, tùy hứng làm bậy không có trách nhiệm, đem Trướng Quản tư làm cho rối tinh rối mù. Quảng Bình hầu kém chút bị làm cho tức chết.

Sau khi Quảng Bình hầu rời khỏi Tây đại doanh, Phó Thống lĩnh ban đầu thăng lên làm Thống lĩnh, Giám quân Tạ Đạc thăng lên Phó Thống lĩnh. Tốc độ tấn thăng này phải nói là xưa nay nhanh nhất trong quân. Nhưng lúc này Tạ Đạc đã có công trạng, người ngoài muốn cản trở cũng không dám làm đại sự. Vì lẽ đó mặc dù hắn thăng chức như bay, tướng sĩ trong doanh lại không có quá nhiều thanh âm phản đối.

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Nắng tháng sáu làm người ta buồn bực đến mức nóng nảy.

Tạ Khuynh ghét nhất là mùa hè, đặc biệt là mùa hè ở kinh thành.

Thời điểm còn ở biên quan, nếu mùa hè nắng quá hung ác, nàng cứ tìm một khe núi vừa bơi vừa hóng chút gió mát là được. Nhưng mùa hè ở kinh thành, đừng nói là tìm không ra khe núi mát lạnh, dù có tìm ra nàng cũng không có cơ hội xuống bơi.

Không muốn tiếp tục buồn bực trong cung, Tạ Khuynh kêu người dựng cái giá đỡ bên hồ nước, treo rèm lên, đặt bộ ghế nằm. Trên bàn đặt một ly ô mai tươi mát và một đĩa nho ướp lạnh, nàng cầm một cần câu ngồi bên hồ câu cá,

Mùa hè đến cá cũng sợ nóng, ở dưới đáy nước chịu không nổi, mơ mơ hồ hồ bị Tạ Khuynh câu lên mấy con.

Tạ Khuynh gỡ cá khỏi lưỡi câu, bỏ vào chậu nước bên cạnh, các loại cá chép đủ sắc màu trong đó đều là chiến quả hôm nay của nàng.

Nếu không phải loại cá chép này không thể ăn, Tạ Khuynh đã xách nó đi Ngự Thiện phòng sau đó mời trên dưới các cung uống canh cá rồi.

Thời điểm Cao Tấn tới đã nhìn thấy Tạ Khuynh thoải mái nhàn nhã ngồi câu cá bên hồ. Cung nhân chung quanh sôi nổi hành lễ, Tạ Khuynh quay đầu nhìn thoáng qua, buông xuống cần câu trong tay, tiến lên đón:

“Sao hôm nay Bệ hạ lại rảnh rỗi mà tới đây?”

Cao Tấn bước vào bóng mát từ cái giá Tạ Khuynh dựng, vừa vặn có một trận gió thổi tới, xua đi chút hơi nóng:

“Chính sự xử lý xong rồi, tới nhìn nàng một chút. Làm sao, Quý phi không muốn nhìn thấy trẫm hửm?”

Khuôn mặt Tạ Khuynh cười tươi như hoa:

“Bệ hạ oan uổng thần thiếp rồi, thần thiếp sao lại không muốn nhìn thấy bệ hạ? Thần thiếp nhớ Bệ hạ muốn chết luôn nè.”

[ cái rắm! ]

[ cẩu tử ngươi mỗi ngày buổi tối đều tới ngủ ta! ]

[ mới tách ra buổi sáng, thanh nhàn chưa được nửa ngày, giữa trưa ngươi lại tới.]

[ không chê nị oai sao? ]

Cao Tấn giữ vững nụ cười mỉm, không nhìn Tạ Khuynh nữa, tự nói với lòng tính tình nàng vốn dĩ thế này, bình tĩnh một chút, có gì to tác đâu!

Tạ Khuynh thấy Cao Tấn quay đầu đi, hồi tưởng lại xem lúc nãy mình có nói sai gì không, nghĩ nửa ngày, phát hiện cũng không có, phỏng chừng tự cẩu tử tâm tình không tốt, chả liên quan gì nàng.

“Bệ hạ, uống chén ô mai ướp lạnh giải nhiệt đi, Khương ma ma tự mình nấu, hương vị khá tốt.”

Cao Tấn xưa nay không uống mấy thứ này. Chẳng qua là thấy nàng đề cử mới miễn cưỡng gật đầu.

Tạ Khuynh tuân lệnh sau đó phân phó Đông Hải:

“Đi lấy thêm một bình ô mai ướp lạnh tới cho Bệ hạ.”

Đông Hải lĩnh mệnh lui xuống, rất nhanh ô mai ướp lạnh liền được đưa tới.

Tạ Khuynh múc một bát đưa tới trước mặt Cao Tấn, hắn nhận lấy nhưng chưa uống ngay, Tạ Khuynh bên kia cũng tự múc cho mình một bát, liền nghe Đông Hải nhỏ giọng nhắc nhở:

“Nương nương, ngài hôm nay đã uống ba bình, không thể uống nữa.”

Tạ Khuynh thủ thế ‘im lặng’ với Đông Hải, để nàng ấy đừng nói chuyện. Đông Hải mặc dù ngậm miệng ngay lập tức, nhưng Cao Tấn đã sớm nghe được, nhìn cái bình đựng ít nhất bốn năm bát, hỏi:

“Ba bình? Đều là ướp lạnh?”

Tạ Khuynh có ý đồ lừa dối cho qua: “Không, không phải.”

Đông Hải lại nhịn không được nhỏ giọng thầm thì: “Sao lại không phải.”

Cao Tấn sắc mặt lạnh lẽo vô tình, đứng dậy cướp đi chén ô mai trong tay Tạ Khuynh:

“Nếu cảm thấy trong người quá nóng nực khó chịu thì để Thái y viết một phương thuốc thanh tâm. Uống mấy thứ này có ích lợi gì? Nữ tử uống nhiều đồ lạnh sẽ tổn thương thân thể. Lần sau không cho phép Quý phi uống những thứ này. Có nghe thấy không?”

Cao Tấn giáo huấn Tạ Khuynh xong, lại phân phó Đông Hải và mấy cung tỳ khác.

Tạ Khuynh giận mà không dám nói gì, trong lòng mắng thầm:

[ phi! ]

[ nói đến đường hoàng, giống như kẻ thường xuyên đưa canh tránh thai cho ta không phải ngươi vậy đó ]

[ đồ lạnh tổn thương thân thể sao bằng canh tránh thai a? ]

Đến cả canh ô mai trên tay Cao Tấn cũng không có tâm tình uống, khoát tay gọi người mang đi.

“Vài ngày nữa, Võ Uy quân áp giải mấy thủ lĩnh An Cách bộ lạc Bắc Liêu hồi kinh, đến lúc đó trẫm sẽ thiết yến trong cung, Quý phi có mặt hay không?”

Cao Tấn không để ý tới tiếng lòng Tạ Khuynh, hỏi.

Tạ Khuynh hai mắt tỏa sáng:

[ vừa vặn dạo này nhàm chán. ]

[ dự yến hội dù sao cũng tốt hơn ở lại trong cung mắt lớn trừng mắt nhỏ đi. ]

“Bệ hạ cảm thấy thế nào?” Tạ Khuynh nói: “Thần thiếp. . . Nghe Bệ hạ.”

Cao Tấn hừ lạnh: “Trẫm cảm thấy Quý phi có dự hay không cũng không đáng kể.”

Tạ Khuynh nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt:

[ ngốc cẩu! ]

[ không quan trọng ngươi nói với ta làm gì? ]

“A, vậy thì không dự thôi. Ta cũng cảm thấy không quan trọng.”

Tạ Khuynh tức giận nói xong những này liền muốn quay người rời đi, bị Cao Tấn giữ chặt:

“Ngươi nghĩ kỹ chưa. Trên yến hội có rất rất nhiều ăn ngon, còn có rượu, rượu trong quốc yến đều là cống rượu, còn có. . . ưʍ.”

Tạ Khuynh đưa tay che miệng Cao Tấn: “Bệ hạ đừng nói nữa, thần thiếp muốn đi.”

Cao Tấn kéo tay nàng xuống, nắm lấy: “Muốn đi?”

Tạ Khuynh có cảm giác như bị trêu đùa, nhưng vì rượu ngon thức ăn ngon của yến hội, đùa thì đùa. Nàng gật đầu như giã tỏi, sợ đáp ứng chậm Cao Tấn lại đổi ý.

Cao Tấn nhìn chằm chằm Tạ Khuynh một hồi, lại nói:

“Ngươi biết đêm đó có những ai dự tiệc không?”

Tạ Khuynh không hiểu: “Bệ hạ lúc nãy không phải nói là người của Võ Uy quân sao?”

Cao Tấn gật đầu: “Ừm, trẫm nói thế. Nhưng ngươi có biết, người của Võ Uy quân cụ thể là ai sao?”

Tạ Khuynh nghĩ nghĩ:

[ lần trước lão Tạ nói, áp giải tù binh An Cách bộ lạc hồi kinh chính là Tô Lâm Kỳ. ]

[ cẩu tử vì sao đặc biệt hỏi ta như vậy? ]

[ lại muốn thăm dò sao? ]

Cao Tấn bất đắc dĩ cắt ngang suy đoán của Tạ Khuynh, công bố đáp án:

“Tạ tướng quân từng đề cử với trẫm một người, nói là quân sư Võ Uy quân, gọi là Tô Lâm Kỳ. Quý phi có nghe nói qua người này?”

Tạ Khuynh chột dạ chớp chớp mắt, ra vẻ trấn định trả lời:

“Ây. . . Thần thiếp sinh tại kinh thành, đối với người và việc trong Võ Uy quân không biết rõ lắm, Bệ hạ hỏi nhầm người rồi.”

[ mẹ nó! Thật sự là Tô Lâm Kỳ. ]

[ đối diện với người yêu cũ, có xấu hổ quá không? ]

[ thôi hay là ta đừng tham dự cái yến hội đồ bỏ kia. ]

[ quay đầu để cẩu tử nhìn ra vấn đề gì thì mất nhiều hơn được a. ]

Cao Tấn bình chân như vại nhìn Tạ Khuynh, từ chối cho ý kiến với câu trả lời của nàng, thật lâu mới gật đầu nói:

“A, trẫm còn tưởng rằng Quý phi biết rất tường tận mấy sự tình trong Võ Uy quân.”

Tạ Khuynh chột dạ cười một tiếng:

“Không có không có. Phụ thân ít khi nói với thần thiếp sự tình trong quân.” Do dự một chút, Tạ Khuynh nói: “Bệ hạ, thần thiếp nghĩ nghĩ, thấy yến hội kia là Đế Hậu cùng bàn, thần thiếp chỉ là Quý phi, danh không chính ngôn không thuận, hay là thôi đi.”

Cao Tấn sắc mặt lạnh lẽo: “Ngươi không muốn dự?”

Tạ Khuynh đang muốn gật đầu, lại thoáng nhìn Cao Tấn sắc mặt, trong lòng chần chờ:

[ sao cẩu tử lại đổi sắc mặt? ]

[ ta không tham dự thì có vấn đề gì sao? ]

[ mặc dù ta cũng rất muốn ăn quốc yến, nhưng nhìn thấy Tô Lâm Kỳ khẳng định sẽ rất xấu hổ đó. ]

[ dù sao trước khi vào kinh mới vừa chia tay xong… ]

Cao Tấn để hai bàn tay sau lưng, khuất trong tay áo nhéo lẫn nhau, nghiến răng nghiến lợi nói một câu:

“Lúc nãy Quý phi đã nói sẽ có mặt, vậy thì nhất định phải đi.”

“Nhưng mà thần thiếp chỉ là Quý phi…”

Mặt mũi Tạ Khuynh đều là kháng cự, trong mắt Cao Tấn chính là — còn vương vấn tình cũ.

Cao Tấn hét lớn:

“Quý phi làm sao vậy? Ngươi muốn trẫm phong ngươi làm Hoàng hậu sao? Hừ!”

Sau khi tức giận khiển trách xong, toàn bộ Ngưng Huy cung đều chấn động, cung nhân ào ào quý xuống đất run rẩy.

Cao Tấn giận dữ phất tay áo rời đi, để lại Tạ Khuynh một mình hỗn độn trong gió.

[ ta nói ta muốn làm Hoàng hậu hồi nào? ]

[ ngươi cái ngốc cẩu này, đừng  nói Hoàng hậu, cho ta làm Thái hậu ta cũng không thèm đâu! ]

[ phi! Cẩu nam nhân! Cút đi! ]

Cao Tấn còn chưa đi xa bỗng nhiên dừng bước lại, như là muốn quay đầu tiếp tục lý luận với Tạ Khuynh nhưng cuối cùng cũng chỉ đá vào cây cột ngoài hành lang Ngưng Huy cung một cước, làm mấy mảnh ngói lưu ly trên mái hiên rơi xuống, vỡ tan tành trên đất.

Tạ Khuynh nghe thấy thanh âm ngói vỡ chạy tới, vung tay áo lên muốn lao ra đòi công đạo, bị Khương ma ma cùng Đông Hải các nàng liều mạng níu lại.

“Hắn, hắn có ý gì?” Tạ Khuynh hỏi Khương ma ma.

Khương ma ma sợ Tạ Khuynh nói ra lời gì không nên nói, vội vàng kéo nàng vào điện.

Đem khăn sạch nhúng vào nước đá rồi vắt một cái, sau đó đưa cho Tạ Khuynh.

Tạ Khuynh dùng khăn ướt lau mặt, vẫn còn tức:

“Câu nói của ta nửa điểm cũng không chú trọng hai chữ Hoàng hậu, hắn thật là có bệnh!”

Khương ma ma thở dài một tiếng, nhắc nhở Tạ Khuynh nhỏ giọng một chút, khuyên nhủ:

“Thân phận nương nương đặc thù, Bệ hạ vốn đã nghi ngờ Tạ gia, ngài ở trước mặt Bệ hạ càng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm mới phải.”

“Từ lời nói đến việc làm của ta đều đủ thận trọng!” Tạ Khuynh thở phì phò châm trà uống.

Khương ma ma nói: “Vậy sao nương nương còn nói mấy lời như ‘ngài chỉ là Quý phi’ trước mặt Bệ hạ?”

Tạ Khuynh sững sờ: “Cái này không thể nói sao?”

“Vào tai Bệ hạ, đại khái chính là ngài bất mãn thân phận Quý phi này.” Khương ma ma nghiền ngẫm một phen, nói như thế.

Tạ Khuynh cảm thấy oan uổng: “Ta thật sự không có ý này!”

“Nô tỳ biết nương nương khẳng định không có ý này, nhưng Bệ hạ không biết a.”

Tạ Khuynh thở dài: “Phiền phức chết được.” Dừng một lát, lại hỏi Khương ma ma: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Nếu Bệ hạ hiểu lầm ý tứ của nương nương, vậy ngài liền đi giải thích rõ ràng, nếu không hiểu lầm chỉ có thể càng lúc càng lớn.”

Tạ Khuynh nhức đầu không thôi, sớm biết thế đã không nghĩ nhiều như vậy, dù sao chỉ là một buổi yến hội, gặp Tô Lâm Kỳ thì gặp thôi, trốn tránh làm cái gì.

Giờ thì hay rồi, cẩu tử hiểu lầm nàng, còn phải hao tâm tổn trí đi giải thích.

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Nguyên bản trong lòng Tạ Khuynh còn ôm chút hy vọng, mong Cao Tấn tự mình nghĩ rõ ràng. Nhưng nàng chờ tới bữa tối, Cao Tấn cũng không tới Ngưng Huy cung như thường ngày.

Khương ma ma cảm thấy không thể kéo dài được nữa, liền chuẩn bị chút bánh ngọt, để Đông Hải cầm theo cùng Tạ Khuynh đi Minh Trạch cung.

Trong Minh Trạch cung đèn đuốc sáng trưng.

Tạ Khuynh ở bên ngoài bồi hồi một lúc lâu, trong lòng soạn sẵn mấy bản giải thích. Nhưng bản nào cũng cảm thấy thiếu sót. Thời khắc nàng đang nôn nóng, Vạn công công từ trong điện đi ra, mời nàng vào.

“Nương nương, Bệ hạ mời ngài vào điện nói chuyện.”

Tạ Khuynh tiếp nhận điểm tâm trong tay Đông Hải, bước vào điện, thấy sau long án rỗng tuếch, nhìn một vòng trong điện, mơ hồ trông thấy Nam thư phòng có bóng người đi lại.

Nàng đi qua, lại đứng bên ngoài thư phòng trong chốc lát. Cao Tấn quay đầu nhìn nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau, lại không ai chịu mở miệng trước.

[ mẹ nó! Rõ ràng tự hắn muốn hiểu lầm, dựa vào cái gì bắt ta tới giải thích? ]

[ ta giải thích kiểu gì cho hắn tin rằng ta đối với Hậu vị của hắn, một hạt mè hứng thú cũng không có ]

[ chờ Tạ Nhiễm trở về ta liền thoát khỏi đây rồi, từ nay về sau, trời cao biển rộng, đời này đều không cần gặp lại, Hoàng hậu cái cọng lông! ]

Chỉ nghe trong thư phòng truyền đến một tiếng ‘bốp’, Cao Tấn quẳng quyển sách trong tay xuống đất.

Tạ Khuynh nhìn quyển sách vô tội kia nằm bẹp trên đất, tâm tư bay nhanh.

[ hắn tức giận thật à? ]

[ gì vậy? Chẳng phải chỉ là một câu nói thôi sao? Đáng để hắn tức đến bây giờ? ]

[ vẫn nên rút lui thì hơn ]

[ cái tính khí của hắn hiện giờ, phỏng chừng ta cũng không nhịn nổi, cố đi vào có khi sẽ đánh lộn ]

“Thần thiếp đã làm một ít điểm tâm, Bệ hệ khi đói bụng có thể ăn một chút. Thần thiếp cáo lui.”

Tạ Khuynh nói xong, định đặt điểm tâm lên bàn liền đi, bị Cao Tấn gọi lại:

“Đứng lại.”

Tạ Khuynh dừng bước, nghe thấy rèm châu phía sau có thanh âm va chạm, Cao Tấn ra khỏi thư phòng đi tới trước mặt Tạ Khuynh, hai chân đứng yên, một lúc lâu vẫn không mở miệng. Tạ Khuynh vốn đang đợi nghe câu kế tiếp của hắn, nhưng đợi mãi cũng không có thanh âm, nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn. Vừa ngẩng đầu liền đối diện với một đôi mắt đen sâu kín, ầm trầm đang nhìn mình chăm chú.

Tạ Khuynh bị nhìn đến mức lạnh sống lưng.

“Bệ hạ còn có gì phân phó?” Tạ Khuynh nhịn xuống tính khí, hỏi.

[ người nào đó ngàn vạn đừng có được nước lấn tới ]

[ tính tình của ta cũng không tốt lắm đâu ]

Cao Tấn cắn chặt răng, lại nhả ra, lại cắn chặt, cuối cùng nói một câu:

“Trẫm muốn uống rượu, Quý phi bồi trẫm.”

Tạ Khuynh đầu đầu dấu chấm hỏi: Uống rượu?

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Hai khắc sau Tạ Khuynh mới biết, thì ra ‘uống rượu’ mà nàng nghĩ khác với ‘uống rượu’ cẩu tử nói.

Tạ Khuynh ngẩng đầu nhìn nóc Minh Trạch cung hùng tráng cao ngất, khổ sở nói:

“Bệ hạ, thần thiếp… sợ độ cao.”

[ trong cung không dung được ngươi nữa phải không? ]

[ chỗ nào uống rượu mà không được, nhất định phải leo lên nóc nhà! ]

Cao Tấn hừ lạnh một tiếng:

“Thời điểm ngươi ở Cung Tỳ sở leo tường xuất cung sao lại không sợ độ cao?”

Tạ Khuynh né tránh ánh mắt chất vấn của hắn, tiếp nhận hai vò rượu bạch ngọc trong tay Tô Biệt Hạc, đưa một vò cho Cao Tấn, nói:

“Mời Bệ hạ.”

Cao Tấn thấy nàng cúi đầu chỉnh váy, bộ dạng không thuận tiện chút nào, thở dài một hơi, bất đắc dĩ vòng tay qua eo nàng, nhảy lên một cái mang Tạ Khuynh lên nóc nhà.

Trên nóc nhà đã sớm đặt mười mấy vò rượu, Tạ Khuynh nhìn mà kinh hãi.

[ cẩu tử đây là muốn chuốc chết ta hay tự chuốc chết bản thân hắn? ]

Tô Biệt Hạc còn tri kỷ chuẩn bị cho họ hai cái đệm, Cao Tấn kéo Tạ Khuynh ngồi xuống, không nói hai lời nâng vò rượu của mình đụng một cái vào vò của Tạ Khuynh:

“Uống.”

[ cứ vậy rồi uống ]

[ không nói chút gì gọi là súp gà cho tâm hồn sao? ]

(Súp gà cho tâm hồn: lấy từ một quyển sách có tên Chicken for the soul. Khi tác giả đặt tên cho quyển sách này nhớ tới món súp gà của mẹ nấu và bà ấy nói rằng súp gà có thể chữa khỏi tất cả, tương tự như quyển sách này, nhưng không phải chữa cho thân thể mà là cho tâm hồn.

ƯattpadTaiTheTuongPhung)

Cao Tấn đã uống một ngụm, thấy Tạ Khuynh ngồi bất động, thúc giục: “Uống đi!”

Tạ Khuynh hoàn hồn, uống tượng trưng một hớp nhỏ, mùi rượu lâu năm làm tinh thần nàng chấn động.

Rượu đúng là ngon, nhưng người chưa chắc tốt.

Cao Tấn híp mắt: “Ngươi đang qua loa với trẫm?”

Trả lời quả quyết phủ nhận:

“Không có. Thần thiếp chỉ là….tửu lượng không tốt.”

Cao Tấn khẽ ngã người về sau, nửa người tựa lên nóc nhà, lại uống một hớp lớn, nói:

“Tửu lượng không tốt…. Cũng phải uống.”

[ a, xem như ta đã nhìn ra rồi, ngốc cẩu này còn đang tức giận đó mà ]

[ uống rượu cho hả giận sao? ]

[ ấu trĩ! ]

[ tửu lượng của ta không dám nói ngàn ly không say, nhưng trăm ly khẳng định không thành vấn đề ]

[ muốn đua với ta, cẩu tử ngươi chắc chưa? ]

Cao Tấn không chút biến sắc, lần nữa dùng vò rượu của hắn đụng đụng lên tay Tạ Khuynh, tư thái khiêu khích này quả thật làm Tạ Khuynh khó chịu.

Sự hiếu thắng cứ thế bị kích phát.

Tạ Khuynh nhìn Cao Tấn chằm chằm, tay lại đưa vò rượu lên miệng, trước mặt hắn uống một hơi cạn sạch, uống xong, nàng còn khoe khoang dốc ngược miệng vò, biểu thị một giọt cũng không còn, tới phiên hắn.

Cao Tấn không cam lòng yếu thế, cũng đem vò rượu uống cạn, học dáng vẻ Tạ Khuynh, dốc ngược cái vò biểu hiện một phen.

“Thống khoái!” Cao Tấn hét lớn.

Đưa tay lên đài rượu lâm thời dựng lên lấy thêm hai vò, đưa một vò cho Tạ Khuynh.

“Tiếp tục.” Cao Tấn nói.

Tạ Khuynh cũng không cam lòng yếu thế, hào khí vượt mây:

“Tiếp!”

Hai người như khui ra hồ rượu, một vò lại một vò, ước chừng bảy tám vò vào bụng, Tạ Khuynh cảm thấy đầu óc có hơi choáng, nhưng lí trí vẫn còn, lặng lẽ nhìn sang Cao Tấn, thấy hắn cũng không còn hăng hái như ban đầu.

[ ngốc cẩu chắc cũng sắp say rồi  ]

[ rượu này uống vào không gắt nhưng vẫn khá lợi hại ]

[ uống thêm nữa hai người đều sẽ say ]

Tạ Khuynh hít sâu một hơi, chủ động cầu hòa:

“Bệ hạ, thần thiếp không uống nổi nữa. Ngàn sai vạn sai, đều là thần thiếp sai, ngài đại nhân đại lượng tha thứ cho thần thiếp đi.”

Nói đến cùng, hôm này cẩu tử đột nhiên muốn thi uống rượu, còn không phải là vì tức giận sao.

Rượu nàng cũng bồi, xin lỗi cũng nói, nếu hắn không buông tha nữa thì liền quá phận.

Cao Tấn hỏi: “Ngươi sai cái gì? Trẫm không nói ngươi sai.”

Tạ Khuynh cười ngây ngô hai tiếng, Cao Tấn thấy thế, lại giơ bầu rượu lên, Tạ Khuynh vô thức cụng với hắn một cái, đang muốn nói chuyện, lại thấy Cao Tấn chỉ chỉ bầu rượu muốn nàng uống trước, Tạ Khuynh đành uống hai hớp, sau đó mới có cơ hội mở miệng:

“Thần thiếp không phải là muốn Bệ hạ phong ta làm Hoàng hậu, bệ hạ tuyệt đối đừng hiểu lầm.”

Cao Tấn thuận miệng ‘ừm’ một tiếng, lại cụng cụng vò rượu với nàng: “Ngươi không muốn làm Hoàng hậu, trẫm biết.”

Tạ Khuynh phảng phất nhận ra tật xấu cụng là uống của Cao Tấn, lại thêm hai ngụm nữa vào bụng, sau đó cười ngây ngô hai tiếng, gật đầu không ngừng:

“Đúng, không muốn.”

Đầu lưỡi bắt đầu tê dại, chút lí trí ít ỏi còn sót lại nói với Tạ Khuynh rằng thật không thể uống thêm nữa.

[ tầm mắt hơi mơ hồ rồi ]

[ đầu hơi choáng rồi ơ ơ ]

[ sao trên trời càng lúc càng nhiều ]

“Ngươi không muốn làm Hoàng hậu, vậy muốn làm cái gì?” Cao Tấn ở bên cạnh nhìn chăm chú.

Tạ Khuynh bị vấn đề này làm khó, không biết là nghe không hiểu hay là không rõ, tóm lại sửng sốt hồi lâu vẫn không trả lời.

Cao Tấn cũng không thúc giục nàng, cứ như vậy nhìn, một lúc lâu sau đó, lại tiếp tục cụng.

Tạ Khuynh càng uống càng choáng, nhưng mà dừng không được.

Rốt cục sau khi nốc hết giọt cuối cùng trong vò, nàng bỏ vò rượu xuống, trực tiếp ngã ra sau, Cao Tấn ở sau lưng nàng đã sớm chuẩn bị tốt, Tạ Khuynh ngã vào trong ngực hắn, cái gót gối lên cánh tay hắn, mắt say lờ đờ mê ly nhìn bầu trời càng lúc càng nhiều sao.

“Ngươi còn nhớ rõ bản thân là ai không?” Cao Tấn hỏi Tạ Khuynh.

Tạ Khuynh mơ mơ màng màng gật đầu, mồm miệng có chút không rõ ràng:

“Nhớ kỹ. Ta là Tạ Khuynh.”

Cao Tấn lần đầu tiên nghe Tạ Khuynh chính miệng thừa nhận cái tên này, nhịn không được siết chặt cánh tay, ôm người vào lòng.

“Vậy ta là ai?” Cao Tấn ôm nàng hỏi.

Tạ Khuynh ngẩn người: “Cẩu hoàng đế.”

Đáp án thành thật này làm Cao Tấn bật cười, trừng phạt bấm bấm khuôn mặt đỏ bừng của Tạ Khuynh, lại nói vào tai nàng:

“Nàng mới là cẩu.”

Tạ Khuynh muốn vươn tay đánh người nhưng tứ chi vô lực, đánh lên người Cao Tấn như là đấm lưng cho hắn, Cao Tấn lại bắt lấy tay nàng, lại hỏi:

“Nàng có thích ta hay không?”

Tạ Khuynh nuốt một ngụm nước bọt, quả quyết lắc đầu: “Không thích.”

Đáp án này nằm trong dự liệu của Cao Tấn, cho dù lòng chua xót hắn vẫn có thể tiếp nhận được.

“Có phải là vì ta đối với nàng không tốt?” Cao Tấn hỏi.

Tạ Khuynh ‘ừm’ một tiếng.

Cao Tấn nói:

“Vậy sau này ta đối xử với nàng thật tốt, nàng thích ta có được không?”

Tạ Khuynh chớp chớp mắt, như là đang nghiêm túc tự hỏi, Cao Tấn lẳng lặng chờ đáp án của nàng, một hồi lâu sau, Tạ Khuynh mới lắc đầu nói:

“Không được.”

“Vì cái gì?” Cao Tấn vội vàng hỏi.

Lúc này Tạ Khuynh suy nghĩ không quá lâu đã trả lời: “Nữ nhân của ngươi…. Nhiều lắm.”

Cao Tấn giải thích:

“Trước đó ta không biết nàng là Tạ Khuynh, hiện tại biết, ta sẽ đuổi họ đi hết. Từ nay về sau chỉ cần một mình nàng thôi, nàng thích ta có được không?”

Tạ Khuynh vẫn lắc đầu như cũ, Cao Tấn có chút nóng nảy:

“Vì cái gì vẫn không được?”

Tạ Khuynh hít sâu một hơi, mí mắt bắt đầu đánh nhau, yếu ớt nói: “Không tự do.”

Cao Tấn nói:

“Tự do, ta cho nàng tùy ý xuất cung, muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm, như vậy cũng không được sao?”

“Không được.”

“Lại là vì sao?”

“Ta muốn…. Hồi biên quan. Không muốn ở trong cung.”

Cao Tấn nhìn nàng say khướt, dù trong lòng biết không nên thừa dịp này hỏi vấn đề kế tiếp, nhưng hắn vẫn không nhịn được:

“Là vì Tô Lâm Kỳ nàng mới muốn hồi biên quan sao?”

Tạ Khuynh lặp lại cái tên kia một lần, như đang suy nghĩ đó là ai, lục soát một vòng, nhớ tới sự tình có liên quan tới cái tên này, bỗng nhiên cười lạnh:

“Tô Lâm Kỳ tiểu bụi đời kia là cái thá gì? Lão tử gặp một lần đánh hắn một lần!”

Thời điểm Cao Tấn nghe đáp án này, lòng lạnh lẽo: Nàng quả nhiên đối với Tô Lâm Kỳ tình cũ khó quên.

Hắn chật vật hỏi: “Nàng còn thích Tô Lâm Kỳ phải không?”

Tạ Khuynh đếm đếm mấy ngôi sao trên trời mãi không hết, vô thức đáp: “Thích….”

Cao Tấn buông nàng ra, tự mình lăn qua một bên, tâm tình phức tạp, mặc dù kết quả này hắn đã sớm đoán được. Hắn cho là lòng Tạ Khuynh có người khác, nhưng chưa nghe nàng chính miệng thừa nhận hắn vẫn không từ bỏ. 

Hiện tại nàng đã thừa nhận rồi, nàng thừa nhận nàng vẫn đối với Tô Lâm Kỳ tình cũ khó quên!

Cao Tấn nằm im ở đó nhìn bầu trời đen nhánh, chỉ cảm thấy tâm tình của mình hiện giờ cũng tối tăm y như vậy. 

Một lúc lâu cũng không biết nên nói cái gì, thẳng đến khi Tạ Khuynh lầm bầm lầu bầu thêm vào một câu:

“Người ta thích nhiều lắm. Tô Lâm Kỳ hắn là con chim gì!” nói xong, Tạ Khuynh bắt đầu báo danh:

“Ta còn thích Tam doanh Triệu Vĩnh, hắn thổi tiêu dễ nghe lắm; còn có Tam thập lục doanh Trương Ninh, Ninh ca nhi tay như cọng hành, đẹp hơn tay ta nhiều. Nhưng hắn chết sớm, chưa đánh được mấy trận đã chết, tay bị người ta chặt đứt, tìm cũng không thấy, thời điểm hắn chết ta mới mười sáu, ta còn khóc ba ngày…. Còn có Tứ thập bát doanh Lữ Dương, hắn múa kiếm cực kỳ xinh đẹp; còn có Thập nhị doanh Mạnh Giáp, hắn lớn lên rất soái, ừm…. Không có soái bằng ngươi, ngươi soái nhất. Hì hì.”

Cao Tấn nghe nàng kể ra một loạt cái tên như vậy, có chút choáng váng không dám tin.

Vì lẽ đó, những người vừa nãy được kể tên, đều đã từng được nàng thích?

Tình sử dài như vậy, nàng còn không biết xấu hổ ngại hắn nhiều nữ nhân?

Cũng chưa có ngốc, còn nhớ rõ cuối cùng khen hai câu bù đắp, ta soái nhất….. Nếu ta soái nhất, vậy nàng có thể thích ta nhất không?

Cao Tấn không thể ngờ rằng, mình uống rượu với nàng, thành công chuốc say, muốn hỏi nàng vài lời trong lòng, cuối cùng hỏi ra nhiều người như vậy.

Càng buồn bực!

♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡

Ơi là trời cái chương này đọc đã lắm phớ hơm, bởi vì 5k5 từ đó, không biết cái nguồn năng lượng huyền bí nào đã giúp toi một mạch gõ xong 5k5 từ này

ᥬ😑᭄Chắc là năng lượng cơm tró! Eo ơi, anh nhà đã chìm lỉm trong mối tình này rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN