Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị - Chương 87: Đã không còn hấp dẫn như xưa nữa?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị


Chương 87: Đã không còn hấp dẫn như xưa nữa?


Tạ Khuynh cùng Cao Tấn uống từ bàn ăn đến bàn trà, lại từ bàn trà uống sang cửa sổ, cuối cùng vì nóng quá mà leo lên nóc nhà.

Hai người ngồi trên nóc Xuân Phong các, nghe loáng thoáng phía dưới truyền đến tiếng sáo trúc đàn hát, hoan thanh tiếu ngữ, ngắm sao mà cười.

Bỗng nhiên, ánh mắt Tạ Khuynh bị một ánh lửa từ phương xa hấp dẫn.

“A? Nơi đó cháy rồi!” Tạ Khuynh lo lắng đứng dậy, ghé vào cửa sổ nhìn kĩ một chút, chỉ vào ánh lửa kia nói.

Cao Tấn nhìn thoáng qua, tựa hồ cũng không thấy hứng thú, Tạ Khuynh thấy hắn bình tĩnh cho là hắn không thấy, hỏi:

“Nhìn thấy sao?”

Cao Tấn uống một hớp rượu, nói:

“Nhìn thấy. Xa như vậy ta cũng không đuổi kịp. Có Thành Phòng doanh mà.”

Tạ Khuynh ngẫm lại cũng đúng, khoảng cách từ đây tới chỗ lửa cháy mười dặm có hơn. Chờ hai người chạy tới chắc cũng thành tro rồi. Nghĩ như vậy Tạ Khuynh bất đắc dĩ ngồi xuống, nhưng đôi mắt vẫn không ngừng nhìn về hướng đám cháy.

“Chỗ kia hình như khá gần Đại Lý tự.”

Cao Tấn thuận miệng ‘ừm’ một cái, Tạ Khuynh hỏi:

“Thật sự là phụ cận Đại Lý tự a?”

“Thiên lao.” Cao Tấn công bố đáp án.

Tạ Khuynh sửng sốt: “Trời…”

Nàng đăm chiêu nhìn về ánh lửa, rất nhanh đã bắt được trọng điểm, hỏi Cao Tấn:

“Mấy thủ lĩnh An Cách bộ lạc nhốt ở Thiên lao sao?”

Cao Tấn nhướng mày cười một tiếng, khẽ vuốt cằm.

Phản ứng này, dù không mở miệng Tạ Khuynh cũng hiểu.

Thiên lao cháy, những thủ lĩnh kia sợ là cửu tử nhất sinh.

“Sao ngài không chờ bọn rời khỏi Lễ triều, tới quan ngoại rồi gϊếŧ?”

Coi như Thiên lao cháy, nhưng chung quy người vẫn chết ở đây, nếu Bắc Liêu giữ chặt không thả, cũng là một phiền phức.

Cao Tấn lại nói:

“Bọn hắn dám làm mùng một, sao ta không dám làm mười lăm?”

Dùng một chất tử trước mặt mọi người uy hiếp đổi tù binh, chuyện này Bắc Liêu làm đã không đạo nghĩa. Nội các chia làm hai phái đổi tù binh và gϊếŧ tù binh, đã tranh luận nhiều ngày.

“Nói thì nói vậy, nhưng không phải cũng có chút đột ngột sao?” Tạ Khuynh hỏi.

Tuy nàng cũng tán thành không đổi, nhưng vẫn cảm thấy trực tiếp gϊếŧ người diệt khẩu ở Thiên lao nhà mình thì hơi kiêu căng.

Cao Tấn nói:

“Sở dĩ gϊếŧ người ngay trong Thiên lao, là còn có ý tứ khác.”

Tạ Khuynh không hiểu: “Cái gì?”

Cao Tấn rót một chén cho Tạ Khuynh: “Kết minh.”

Tạ Khuynh càng không hiểu: “Kết minh với ai?”

Nhưng vấn đề này Cao Tấn lại không trả lời, im lặng không nói, chỉ cười.

Tạ Khuynh không biết được đáp án cũng không giận.

Dù sao hiện tại nàng đã biết Cao Tấn có lý do mới gϊếŧ tù binh ngay trong Thiên lao. Về phần lý do gì, thì nàng có biết cũng không giúp được, dứt khoát không hỏi.

Hai người ngược lại không say lắm, chừa lại chút rượu trong kho cho Nguyên nương đãi khách.

Lúc chân trời hửng sáng, một thân ảnh nhảy vào phủ Tướng quân, còn một thân ảnh khác rẽ sang hướng khác hồi cung.

Tạ Khuynh ở trong thiên viện ngủ đến khi mặt trời lên cao. Thái thị đến xem qua hai lần, cũng không quấy rầy nàng, đoán chừng là nghĩ Tạ Khuynh ở trong phòng ngủ cũng đỡ hơn chuồn đi chơi rồi gây họa.

Bất quá, nếu Tạ Khuynh ngoan ngoãn ở trong phủ đợi, thì đã không phải Tạ Khuynh.

Thức dậy rửa mặt, nàng trực tiếp nhảy tường ra khỏi phủ, ăn điểm tâm ở Đức Thắng lâu, dạo tới dạo lui rồi cầm quân bài Võ Uy quân đi dịch quán, muốn tìm Tô Lâm Kỳ cùng bọn Đại Mao. Ai ngờ hỏi tiểu nhị thì được đáp rằng đã mấy ngày không thấy Tô Lâm Kỳ, còn Đại Mao cùng Bàn Tử sáng sớm đã đi Đại Lý tự.

Hỏi bọn hắn đi Đại Lý tự làm gì, tiểu nhị dịch quán kể cho nàng sự tình Thiên lao cháy tối qua, nói thiếu chết rất nhiều trọng phạm, mấy tù binh bắt về từ Bắc Liêu cũng ngủm củ tỏi rồi. Còn hỏi cặn kẽ hơn nữa thì tiểu nhị không biết.

Tạ Khuynh từ dịch quán đi ra, không biết đi đâu bây giờ, dứt khoát mua ít trái cây đi thăm Tô Biệt Hạc. Hôm đó sau khi ăn giải dược, tình huống Tô Biệt Hạc đã tốt lên nhiều, đến nay cũng chưa gặp lại.

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Dựa vào kí ức đêm đó, Tạ Khuynh tìm được Tô trạch. Cửa chính đóng chặt, Tạ Khuynh lại gần gõ vài cái. Lát sau, lão nhân vẩy nước quét nhà ra mở, lão không nhận ra Tạ Khuynh ăn mặc nam trang là ai. Tạ Khuynh cũng không cho biết thân phận, chỉ nói mình là đồng liêu của Tô Biệt Hạc, biết hắn sinh bệnh nên đến thăm vân vân.

Lão nhân nói cho Tạ Khuynh chủ nhà của lão – cũng chính là Tô Biệt Hạc – sáng nay đã vào cung trực, hỏi Tạ Khuynh có gặp hắn hay không.

Tạ Khuynh cười ha hả bỏ qua, âm thầm cảm khái hôm nay không thuận lợi, tìm ai cũng không thấy.

Từ chối lời mời vào nhà uống trà của lão nhân, Tạ Khuynh đi ra ngõ nhỏ, đang định tới nhà in mua chút thoại bản cùng đồ ăn vặt rồi hồi phủ Tướng quân tiêu dao, lại nghe thấy sau lưng truyền đến một thanh âm mà Tạ Khuynh không bao giờ muốn nghe.

“Tạ Khuynh? Là nàng sao Tạ Khuynh?”

Ở kinh thành, trên đường cái, người có thể gọi tên thật của nàng, trừ tên ngốc Thác Bạt Diên thì không còn ai khác.

Tạ Khuynh quay đầu lại, quả nhiên trông thấy Thác Bạt Diên phe phẩy cây quạt thư sinh, mừng rỡ như điên xông về phía nàng.

“Tạ Khuynh, thật sự là nàng!” Thác Bạt Diên ngạc nhiên kinh hỉ kêu tên nàng.

Tạ Khuynh chột dạ nhìn một vòng xung quanh, quyết đoán vươn ngón trỏ lên miệng thủ thế ‘im lặng’ với Thác Bạt Diên, nhỏ giọng giận dữ mắng:

“Gào cái quỷ gì?”

Thác Bạt Diên trẻ nhỏ dễ dạy đặt cây quạt lên che miệng mình, đi đến trước mặt Tạ Khuynh, bắt đầu nhìn nàng từ trên xuống dưới dò xét, bộ dáng tha hương gặp cố tri mừng như điên.

Tạ Khuynh bị nhìn đến bực, đoạt lấy cây quạt của hắn, khép lại rồi gõ mạnh lên vai hắn, hung dữ hỏi:

“Nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn nữa móc mắt ngươi!”

Thác Bạt Diên bị gõ đến mức bả vai hạ xuống, không giận chút nào, ngược lại còn hưởng thụ, si hán hề hề nói:

“Thật sự là nàng. Lúc nãy ta còn tưởng ta nhìn lầm nữa nha.”

Tạ Khuynh tức giận trợn mắt trắng, vứt cây quạt lại cho hắn, xoay người rời đi. Thác Bạt Diên tiếp lấy cây quạt vui vẻ đuổi theo, vừa đi vừa líu lo không ngừng:

“Nàng hồi kinh lúc nào vậy? Đã hơn một năm rồi không gặp, nàng ở kinh thành có khỏe không? Ta nghe nói nàng hồi kinh chuẩn bị gả chồng? Có cân nhắc gả đến Bắc Liêu của ta không? Tạ Tướng quân có nói với nàng ý tứ của ta chưa? Ta đối với nàng chính là thật…”

Tạ Khuynh bị hắn làm cho đau đầu, dừng bước lạnh giọng mắng:

“Câm miệng!”

Thác Bạt Diên lần nữa ngậm miệng. Tạ Khuynh lại cảm khái hôm nay không thuận lợi, sớm biết đụng phải con hàng này, nàng có ngạt chết trong phòng cũng không thèm ra cửa.

“Thác Bạt Diên! Ngươi ở bên ngoài nói hưu nói vượn, thù này ta nhớ kĩ, rửa sạch cái cổ chờ ta, sớm muộn gì cũng có ngày ta đòi lại!”

Tạ Khuynh lạnh giọng uy hiếp.

Nhưng Thác Bạt Diên chẳng hề để ý, mỉm cười hỏi:

“Nàng làm sao đòi? Bao giờ đòi? Nếu không thì ngay hôm nay đi. Vừa vặn hôm nay ta rảnh, nàng muốn đòi kiểu gì ta cũng chiều.”

Tạ Khuynh chưa bao giờ thấy qua người nào mặt dày vô sỉ như vậy. Cùng loại người này múa mép khua môi chính là tự ngược. Bởi vì vô luận ngươi nói cái gì cũng như nước đổ đầu vịt.

Đã nhìn thấu loại người này, Tạ Khuynh không thèm nói nhảm nữa, ngậm miệng quay lưng đi. Thác Bạt Diên vẫn đi theo nàng. Mắt Tạ Khuynh lóe lên tia sáng, dẫn hắn vào một cái hẻm không người.

Chờ Thác Bạt Diên theo vào rồi, Tạ Khuynh không nói một lời trực động thủ. Thác Bạt Diên không phải đối thủ của nàng, rất nhanh đã bị chế phục, hai cánh tay bắt chéo ra sau lưng:

“Còn dám đi theo thì sẽ không đơn giản như vậy nữa đâu.”

Vừa nói xong, mấy thị vệ liền vọt tới bảo hộ Thác Bạt Diên. Thác Bạt Diên không để ý tới uy hiếp của Tạ Khuynh, ngược lại nói mấy câu tiếng Bắc Liêu với thị vệ của hắn. Tạ Khuynh lớn lên ở biên quan, có thể nghe hiểu chút chút. Thác Bạt Diên kêu thị vệ đừng quản, lui hết ra, còn nói Tạ Khuynh là nữ nhân của hắn, kêu mấy thị vệ tôn trọng nàng vân vân.

Đối với loại người không biết xấu hổ tự cho là đúng này, bắt hắn cũng cảm thấy sai lầm.

Tạ Khuynh buông tay, đi về hướng mấy thị vệ Bắc Liêu đang đứng ở đầu ngõ nói một câu tiếng Bắc Liêu thông tục dễ hiểu: “Cút!”

Thị vệ Bắc Liêu không dám cản nàng, chỉ có thể nhường đường. Sau khi Thác Bạt Diên được thả vẫn luôn xoa bả vai, dưới ánh mắt chăm chú của bọn thị vệ nói một câu làm người nghe muốn té xỉu:

“Quá đáng yêu!”

Đáng yêu???

Bọn thị vệ Bắc Liêu xám mặt, không hiểu nổi phẩm vị chủ tử mình.

Thác Bạt Diên hiếm lắm mới gặp được Tạ Khuynh, sao để nàng đi dễ dàng như vậy, tiếp tục đuổi theo, vừa chạy vừa kêu:

“Tạ Khuynh, chờ ta một chút! Ta còn có rất nhiều lời chưa nói với nàng!”

Nhưng mà, Tạ Khuynh nghe thấy sau lưng có tiếng Thác Bạt Diên. Nàng không chút do dự nhảy lên nóc nhà chạy mất.

Thác Bạt Diên đứng dưới đất, nhìn về hướng Tạ Khuynh biến mất, âm thầm nhíu mày.

Hắn ngược lại không tiếp tục truy đuổi mà xen lẫn vào dòng người trên phố.

Thật ra Tạ Khuynh cũng chưa đi, mà là trốn ở một nóc nhà gần đó, bí mật quan sát Thác Bạt Diên, đợi hắn rời đi mới dám thò đầu ra.

Âm thầm suy tư tại sao Thác Bạt Diên lại xuất hiện ở phụ cận nhà Tô Biệt Hạc.

Dù sao chỗ đó cũng không phải phong cảnh thắng địa gì như Tinh Kỳ phường.

Tạ Khuynh muốn đuổi theo Thác Bạt Diên nhìn xem. Nhưng mấy thị vệ Bắc Liêu bên người hắn cũng rất khó chơi. Nàng đơn thương độc mã theo dõi cũng có chút không lý trí, thế là dứt khoát gác sang một bên.

Trên đường mua chút thoại bản, đồ ăn vặt và rượu, Tạ Khuynh lòng vòng hồi phủ Tướng quân.

Vẫn đi cửa sau như cũ, nhảy nhảy vài cái liền đến sân nhỏ của nàng, không kinh động tới ai.

Hôm nay nàng cố ý mua nhiều thêm hai vò rượu, chuẩn bị chờ buổi tối Cao Tấn tới cùng uống.

Buổi chiều nàng ở trong phòng xem thoại bản, uống chút trà, ăn chút đồ ăn vặt. Đợi đến khi mặt trời sắp ngã về tây thì thu thập tàn cuộc một chút, nhất là mấy món ăn vặt, lặng lẽ giấu đi, tránh lúc Cao Tấn tới lại lải nhải.

Lúc Thái thị phái người mang hộp cơm tới, nha hoàn đặt xuống liền đi ngay. Tạ Khuynh mang hộp cơm vào phòng, đem mấy món bên lấy ra, thêm một đĩa trái cây, thêm chút hoa quả khô và hai vò rượu lên bàn.

Chuẩn bị xong hết thảy, nàng an vị dưới đèn vừa lật sách vừa chờ Cao Tấn.

Thỉnh thoảng chỉnh vị trí bầu rượu một chút, tưởng tượng khung cảnh tối nay nàng uống gục Cao Tấn, Tạ Khuynh nhịn không được nhếch khóe miệng.

Nhưng Tạ Khuynh chờ từ hoàng hôn đến đêm khuya, ngồi trước cửa sổ phía Tây nhô đầu ra mấy lần, Cao Tấn vẫn không xuất hiện.

Đợi thêm một lát, Tạ Khuynh buồn ngủ, dứt khoát không đợi nữa, tắt đèn trèo lên giường.

Nhưng đêm nay nàng lật qua lật lại, cảm giác như mình ngủ thiếp đi mà đầu óc vẫn chưa bao giờ ngừng. Từng giấc mơ nối tiếp nhau, loạn thất bát tao, muôn hình vạn trạng.

Trong tất cả những giấc mơ đó, cái cuối cùng là đáng sợ nhất. Bởi vì nàng thấy Cao Tấn một tiễn xuyên tim, đính lên long ỷ của hắn, máu chảy đầy đất.

Tạ Khuynh bừng tỉnh, toàn thân ướt mồ hôi lạnh. Nàng nhìn xung quanh, trông thấy trời đã sáng, mà giường thì không có vết tích có người thứ hai.

Đêm qua Cao Tấn không đến.

Vùi mặt vào tay xoa mấy cái, Tạ Khuynh xuống giường tìm một bộ y phục sạch sẽ, nhảy khỏi tường tìm khách điếm tắm rửa.

Lúc ngồi trong thùng tắm, nàng vẫn nhịn không được nhớ lại giấc mộng kia.

Quá máu me, quá đáng sợ. Dù chỉ là nhớ lại vẫn khiến toàn thân Tạ Khuynh đang ngâm trong nước nóng trở nên lạnh ngắt.

Lo lắng không biết có phải Cao Tấn trong cung đã xảy ra chuyện.

Nhưng thân thủ Cao Tấn còn tốt hơn nàng, trong cung canh phòng nghiêm ngặt, trừ phi có người mưu phản, nếu không tỉ lệ xảy ra chuyện là rất nhỏ.

Nhưng mà, vài ngày sau đó, Cao Tấn vẫn không xuất hiện ở phủ Tướng quân.

Giống như hắn đã quên phủ Tướng quân còn có một Tạ Khuynh.

Ngày hôm đó Tạ Khuynh lại mang theo trái cây đi tìm Tô Biệt Hạc. Nhưng khi đến Tô trạch lại phát hiện đại môn khóa chặt, Tạ Khuynh ở bên ngoài gõ mấy chục cái cũng không ai ra mở, cuối cùng nàng sang nhà hàng xóm bên cạnh gõ.

Hàng xóm kia nói với Tạ Khuynh:

“Người nhà này hôm trước dọn đi trong đêm rồi.”

Tạ Khuynh ngốc:

“Dọn đi rồi? Làm sao có thể? Mấy ngày trước ta đến còn thấy người mà?”

Hàng xóm nói:

“Đúng vậy a. Mấy ngày trước thì vẫn bình thường, mới chuyển đi ngay khuya hôm qua. Chưa nghe gia hỏa này nhắc tới bao giờ, đùng một cái liền thu thập hành trang lên xe ngựa đi mất. Nhìn cái dáng vẻ nóng nảy kia, phỏng chừng là ở bên ngoài thiếu nợ…”

Hàng xóm không biết Tô Biệt Hạc làm việc trong cung, chỉ biết là người nha môn, suy đoán hắn tuổi trẻ ở bên ngoài ăn chơi đánh bạc, nợ tiền bỏ chạy vân vân.

Mấy câu sau đó Tạ Khuynh không nghe, mặt ủ mày chau cảm tạ hàng xóm, đem trái cây mang theo định cho Tô Biệt Hạc đưa hàng xóm, liền trở về phủ Tướng quân.

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Tạ Khuynh leo tường vào, đẩy cửa phòng ra trông thấy người ngồi trong đó mà ngây ngẩn cả người, cái chân đã bước vào phòng có ý muốn rụt lại.

Tạ Viễn Thần lạnh giọng trách mắng:

“Đi đâu đó? Vào đây!”

Tạ Khuynh ủ rũ cúi đầu vào cửa. Tạ Viễn Thần nói:

“Đóng cửa lại.”

Tạ Khuynh làm theo sau đó đi tới bên cạnh Tạ Viễn Thần, khẽ nói:

“Phụ thân, ngài tới lúc nào vậy?”

Sau khi lớn lên, chỉ lúc nào chột dạ Tạ Khuynh mới gọi Tạ Viễn Thần là phụ thân.

Tạ Viễn Thần hừ lạnh:

“Mấy hôm nay sống suиɠ sướиɠ lắm phải không? Vô pháp vô thiên phải không?”

Tạ Khuynh cười làm lành:

“Không có không có, có pháp có thiên mà, không phải còn có phụ thân ở đây sao.”

Tạ Viễn Thần nhíu mày trợn mắt nhìn Tạ Khuynh. Lúc này Tạ Khuynh mới phát hiện sắc mặt lão Tạ không tốt lắm, đáy mắt bầm đen, sắc mặt trắng như tờ giấy, nhìn như mấy đêm không ngủ.

“Lão Tạ, ngươi đi đâu làm trộm vậy?”

Tạ Khuynh hỏi Tạ Viễn Thần, hỏi xong còn muốn đưa tay chạm vào mặt ông, bị Tạ Viễn Thần đánh bay.

“Ta nói ngắn gọn. Ngươi nghe cho kĩ.”

Tạ Viễn Thần kêu Tạ Khuynh ngồi xuống. Đợi nàng ngồi rồi ông mới nói một chuỗi dài sự tình bao hàm lượng thông tin cực lớn.

“Tạ Nhiễm đã trở về, bây giờ bị ta an trí ở ngoài thành. Ngươi ngay lập tức liền có thể thành công lui thân. Đó là thứ nhất.”

“Thứ hai. Bệ hạ trong cung đã xảy ra chuyện. Ngài ấy như đổi thành người khác, chẳng qua điều này tựa hồ đã sớm nằm trong dự tính của ngài. Trước khi xảy ra biến hóa Bệ hạ đã cùng ta sắp xếp xong hết thảy công việc, ngươi không cần lo lắng.”

“Thứ ba. Hiện tại ta tiếp nhận Hổ phù của Bệ hạ, thầm chưởng quản binh quyền kinh sư, đồng ý thay ngài ấy đoạn hậu. Nhưng đồng thời, đây chính là cơ hội tốt nhất để ngươi rời cung. Tô Lâm Kỳ đã đưa thuốc cho ngươi chưa?”

Tạ Khuynh bị lượng tin tức khổng lồ đánh tung não, ngây ngốc gật đầu:

“A, đã, đưa.”

Tạ Viễn Thần gật đầu, tiếp tục phân phó:

“Tốt! Vậy lát nữa ngươi hồi cung đi, xuất cung thế nào thì hồi cung thế đó. Sau khi trở về tìm cách để Bệ hạ chém ngươi một đao, chém chỗ nào ngươi tự quyết, cứ chọn chỗ nào vết thương nhẹ mà chảy nhiều máu. Sau khi bị chém thì ngươi xử lý tốt vết thương rồi lặng lẽ ăn viên thuốc giả chết vào. Ta sẽ tranh thủ khoảng thời gian này mang ngươi khỏi cung, phát tang ở Tạ gia, rồi lập một cái mộ chôn di vật của Tạ Nhiễm ở phần mộc tổ tiên. Ngươi cùng Tạ Nhiễm nhân cơ hội này đi biên quan, không cần trở về nữa.”

Tạ Khuynh còn chưa tiêu hóa được mấy câu phía trước, đã bị câu cuối cùng này đập cho đầu óc choáng váng.

Nàng đã sớm biết sẽ có một ngày như thế, nhưng không ngờ nó sẽ tới nhanh như vậy.

Nhìn bộ dáng lão Tạ là biết mọi thứ đã an bài xong xuôi hết rồi. Tạ Khuynh suy nghĩ một lát, hỏi:

“Cao Tấn… Rốt cục bị làm sao?”

Tạ Viễn Thần nói:

“Bệ hạ không nguy hiểm tính mạng. Chỉ giống như không nhận ra người xung quanh. Ba ngày trước Thẩm Thiên Phong vào cung liền chưa từng bước ra, tất cả ý chỉ mấy ngày nay ban bố đều từ Thẩm Thiên Phong, có thần tử chất vấn hắn, muốn đánh thức Bệ hạ, đều bị đánh gϊếŧ.”

Tạ Khuynh lập tức nghĩ tới cái khả năng kia.

Cao Tấn bị Thẩm Thiên Phong khống chế.

“Thẩm Thiên Phong dựa vào cái gì mà đánh gϊếŧ thần tử?” Tạ Khuynh hỏi.

“Không phải hắn. Là Bệ hạ tự mình ra tay.” Tạ Viễn Thần nói:

“Trước khi ngươi xuất cung Bệ hạ đã triệu ta vào gặp, nói rằng mấy ngày sắp tới sẽ có chuyện phát sinh. Ngài ấy muốn tương kế tựu kế, đem tất cả nội gian một lưới bắt hết. Ngài ấy mang Hổ phù điều binh giao cho ta, để ta lặng lẽ tiếp quản toàn bộ binh lực trong kinh thành. Chờ hiệu lệnh mà cần vương.”

“Nhưng lúc đó Bệ hạ không nói rõ sẽ xảy ra chuyện gì. Hôm nay ta lặng lẽ vào cung nhìn Bệ hạ mới biết được tình huống của ngài.”

Tạ Khuynh khẩn trương hỏi:

“Rốt cục tình huống của hắn thế nào?”

“Lục thân không nhận, bạo ngược vô thường. Chỉ là ta thám thính được khoảng thời gian này đã có ba bốn cung tỳ vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi mà bị kéo ra ngoài trượng tễ*… Ta sợ bị phát hiện, không dám nhìn nhiều liền xuất cung.”

(Trượng tễ: đánh chết tươi.

ƯattpadTaiTheTuongPhung)

Lời của Tạ Viễn Thần khiến Tạ Khuynh như một quả bong bay xì hơi ngồi một chỗ.

Trong đầu nàng loạn thành một đống bột nhão.

Tạ Khuynh không hiểu, mình chỉ mới xuất cung không được năm sáu ngày, sao mọi chuyện lại thành thế này?

“Ta đã quan sát một đoạn thời gian. Nếu Bệ hạ sớm đoán được chuyện này sẽ xảy ra, vậy chắc chắn ngài ấy có đối sách. Ta không nhúng tay vào, chỉ theo phân phó mà quản tốt binh lực chờ được sai phái là được.”

“Nhưng với ngươi mà nói, đây là cơ hội xuất cung tuyệt hảo. Nếu bỏ lỡ, sợ là về sau sẽ càng khó. Ngươi chớ do dự, muốn đi thì cứ làm theo lời ta.”

Tạ Khuynh đã hiểu.

Cao Tấn sớm đoán được sẽ có biến cố này, mới cho nàng xuất cung lánh nạn.

Cũng mang hết binh lực trong kinh giao cho lão Tạ. Làm như thế tương đương với việc hoàn toàn đặt tính mạng mình vào tay lão Tạ. Loại tín nhiệm phó thác sinh tử này quá mức làm người khác chấn kinh rồi.

Mà lão Tạ nghe theo phân phó quản tốt binh lực, không nhúng tay vào kế hoạch trong cung của Cao Tấn. Nhưng ông lại có thể mượn cơ hội này, mang Tạ Khuynh khỏi cung.

Chỉ cần Tạ Khuynh ở trong cung xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để cho tất cả mọi người trông thấy nàng bị ‘gϊếŧ’, sau đó ăn thuốc giả chết vào, được người của lão Tạ mang khỏi cung. Lấy danh nghĩa của Tạ Nhiễm giả mai táng ở phần mộ tổ tiên. Còn sự thật thì Tạ Khuynh cùng Tạ Nhiễm đã đi biên quan.

Kế hoạch này của lão Tạ quả thật rất kín kẽ, nhưng sao Tạ Khuynh lại thấy lòng mình bất ổn?

Rõ ràng nàng đã từng trông ngóng được xuất cung hồi biên quan biết bao. Nhưng khi cơ hội thật sự bày ra trước mắt, nàng lại bắt đầu do dự, không biết là vì mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, hay vì nguyên nhân nào khác…

Là bởi vì… Cao Tấn sao? Bởi vì lo lắng tình cảnh của hắn, nên cơ hội xuất cung bấy lâu nay nàng tha thiết ước mơ đã không còn hấp dẫn như xưa nữa?

♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡

Lúc edit thì toi khóc tiếng chó luôn nhưng giờ toi bình tĩnh lại gòi.

Và phải công nhận không hổ là Hoàng đế. Người ta nói iu vào thì ngu nhưng anh thì khác. Nhìn tổng thể những việc anh làm nó vẫn sáng suốt vailoz.

Em thích xuất cung trốn đi chơi chứ gì, ok anh cho em đi nhưng anh không nói lý do đâu, anh chỉ dặn dò đủ điều như trăng trối cho tối đi ngủ em trằn trọc dị đó. Xong khuya anh lén dô nằm chung ôm ấp cái nửa đêm dắt em đi kỹ viện ăn tối. Rồi anh bộc lộ hết nỗi khổ cuộc đời cho em biết anh đã cô đơn và đáng thương như nào.

Sau đó em có chờ thì anh không đến đâu vì anh phải đi giăng lưới bắt cá rồi.

Em tiêu dao tự tại mấy bữa đi rồi cha vợ sẽ nói cho em biết anh đã tin tưởng ông í cỡ nào, và lo lắng an toàn của em ra sao.

Anh thừa biết cha vợ sẽ nhân cơ hội này mang em đi nhưng anh vẫn làm hết thảy đâu vào đó rồi nằm bẹp ra cho người ta khống chế.

Ừ thì anh trao cho em quyền chủ động đó, nhưng với tình nghĩa bao năm, với kí ức bên nhau mấy hôm trước còn mới toanh, và tình cảnh nguy hiểm của anh hiện giờ mà không lẽ em nỡ bỏ anh sao?

Mà nếu em không nỡ thì em là của anh gòi~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN