Quý Phi Giá Lâm
Chương 1
“Mẹ bạn tìm bạn, ba bạn tìm bạn, anh bạn tìm bạn, bà nội bạn tìm bạn, chú dì bạn toàn thế giới đều đang đi tìm bạn! Mẹ bạn tìm bạn, ba bạn tìm bạn, anh bạn tìm bạn…”
Cuối tuần sáng chín giờ, ký túc xá khu y dược đại học G lầu D bên trong một phòng ngủ tầng bốn, một hồi chuông di động cấp tốc thúc giục hồn người vang lên inh ỏi. Bên trong phòng tổng cộng có bốn giường ngủ, bàn học cùng tủ quần áo làm vạch ngăn cách, giường ngủ tầng đặt ở hai bên. Điện thoại ở trên bàn học nằm kề chiếc giường số 4 tầng bên dưới lóe sáng, người đang nằm mặt nhăn mày nhíu, trở mình, không để ý đến nó.
Ba giây, tiếng chuông dứt khoát ngừng lại, bên trong lập tức khôi phục lại sự yên tĩnh. Nhưng là như có cảm tính, hồi chuông như ma chú ngay tức khắc lại kêu gào. Chủ nhân của chiếc di động phiền chán lấy gối che lấp đầu, dứt khoát như muốn lơ đi nó.
Ma âm liên tục thét gào, ba người bạn cùng phòng còn lại bất mãn rên la.
“Cô nãi nãi (bà cô), mau tiếp điện thoại!”
“A a! Cứu mạng! Tớ năm giờ sáng mới ngủ được à nha!”
“Ngao! Nếu còn kêu liền giết cậu!”
Thanh âm oán niệm lạnh lẽo xơ xác tiêu điều bốn phía liên tiếp nổ tung ra, chủ nhân chiếc di động vẫn thờ ơ tiếp tục nằm ngay đơ.
Trong không khí rét lạnh, một quyển sách giáo khoa rất nặng từ giường số 3 đối diện nhanh chóng bay đến, đụng vào màn sau đó bắn ngược lại rồi huy hoàng hạ xuống, cùng với động tác, sóng âm rống giận long trời lở đất: “Vạn tiểu Phi, nếu còn không chịu đi nghe điện thoại liền kéo cậu đi ra ngoài chém, sau đó liền ném thi thể ở vùng đồng không mông quạnh!”
Nãy giờ vẫn luôn trong trạng thái cực lực nhẫn nại, Vạn Quý Phi lúc này mới giãy dụa bò lên, vén tóc mái dài che phủ đôi mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ xinh xắn tinh xảo giờ phút này lại giống như con nghiện thiếu thuốc mấy ngày liền ngáp ngắn ngáp dài, tinh thần cực kỳ mệt mỏi.
Ai mà lại thiếu đạo đức như vậy chứ, mới sáng tinh mơ ngày cuối tuần đẹp đẽ lại đi quấy nhiễu mộng đẹp của người ta. Cô lại đánh một cái ngáp thật to, đầu vẫn còn còn bị vây bủa trong mớ ý thức hỗn loạn trạng thái không rõ ràng. Tối hôm qua lướt khắp nơi xem đam mỹ tới hừng đông, sau đó bởi vì thật sự chống đỡ không được mới ngủ, kết quả ở trong mộng đang chiêm ngưỡng cảnh tượng nam nam ôm nhau yêu thích. Hoan hỉ vui mừng vây quanh xem, bất đắc dĩ ‘trận đánh’ ấy thủy chung mơ hồ không rõ lắm, cô thực cố gắng đem hình ảnh kia phóng to lại phóng to, mới vừa muốn dừng lại góc hình, lại đột nhiên bị đánh thức .
“Còn không đi tiếp đi!” Chủ nhân giường số 3 lại cáu kỉnh thét to, Vạn Quý Phi đành phải phóng như bay từ thang lầu nhỏ xuống phía dưới.
“Tiếp tiếp, Mẫn đại nhân đừng giận, cẩn thận già trước tuổi!” Cô thật nhanh chân chạy tìm di động, đôi mắt vẫn còn ngáy ngủ nhìn màn hình, lại cào đầu. Không biết có nên nghe không?
“Tiểu Phi, van cầu cậu nghe nhanh một chút đi, nếu không thì tắt máy, đừng để nó ầm ĩ.” Màn gường số 2 bị giật ra, một khuôn mặt tái nhợt nhô đầu ra, thanh âm nói chuyện tựa như vô lực, giống như chẳng mấy chốc nữa sẽ tắt thở tới nơi.
Vạn Quý Phi bị âm khí trên người của bạn học tiểu Mỹ phát ra khiến phía sau lưng gió lạnh tấp tới, nuốt một ngụm nước bọt, cô giơ tay lên làm cái động tác xin lỗi, thanh thanh yết hầu, nhấn phím trò chuyện.
“Tôi ở dưới lầu.”
Bốn chữ ngắn gọn, không có xưng hô danh tính, trong ngữ khí biếng nhác mang theo vài phần trêu tức, Vạn Quý Phi nắm chặt quyền đầu, thanh âm máy móc nói: “Người sử dụng tạm thời không thể nghe máy, xin chờ lát nữa hãy gọi lại sau.”
“Cho cô 10 phút.” Sóng âm truyền đến bên tai là mệnh lệnh.
“Người sử dụng…”
“Vạn —- Quý —- Phi!” Đối phương chậm rãi từ từ gọi tên của cô, mỗi từ phát ra ngày một nặng nề. “Đừng giả thần giả quỷ với tôi, người trong bác sĩ thế gia không nên nói không giữ lời như vậy!”
Vạn Quý Phi ngay lập tức sụp hai vai, khóc không ra nước mắt. Bốn chữ “bác sĩ thế gia”, ép tới mức làm cho cô đau quá.
“10 phút!” Hắn sau khi nói xong liền cúp máy.
Vạn Quý Phi muốn cực lực nhịn xuống mới không để chính mình thét chói tai. Ném di động lên giường vội chạy lên trên ban công nhỏ ngoài phòng ngủ hấp tấp đánh răng rửa mặt, trở về mở tủ quần áo ra đào bới một bộ quần áo thay xong xuôi, lại chạy đến bàn học cầm cây lược lên chải hai ba cái trên mái tóc dài, xoay người, ‘Phanh’ một tiếng, cái đầu đường đường chính chính đang cùng cánh cửa tủ quần áo thân mật tiếp xúc.
Ánh sao lấp lánh tung bay đầy trời! Cô nhanh chóng đỡ lấy trán ngồi xổm xuống rên rỉ hai tiếng, Thiệu Mẫn trên giường số 3 rốt cục nhịn không được nữa vươn đầu ra ngoài màn, tức giận nói: “Cậu đừng luôn hấp ta hấp tấp như vậy có được không?”
Vạn Quý Phi lau khóe mắt, vẻ mặt đau khổ: “Tớ cũng không muốn.”
Thiệu Mẫn thở dài, nhìn cô liếc mắt một cái tiếp tục hỏi: “Sớm như vậy cậu đi đâu? Sẽ không là cùng Tiếu sư huynh hẹn hò đi?” Một câu cuối cùng kia, hai con mắt của cô sáng rực lên.
“Nào có?” Vạn Quý Phi một bên mặc chiếc áo khoác màu vàng nhạt, một bên quay đầu khóc lóc thảm thiết trả lời: “Đi trả nợ.” Chỉ mong cô có thể cùng Tiếu sư huynh hẹn hò thì tốt rồi.
“Trả nợ? Thiếu ai?” Giường số 1 đánh hơi mùi bát quái cũng vươn đầu đến.
Vạn Quý Phi vô lực gục đầu xuống: “Một kẻ tiểu nhân âm hiểm!”
Lấy mục tiêu chạy đua trăm mét phi xuống lầu, vừa mới ra cửa ký túc xá, xa xa liền bắt gặp chiếc Volvo màu đen nhìn quen mắt đậu ở ven đường kia. Vạn Quý Phi hết ngắm trái rồi lại nhìn phải, không có phát hiện ra người quen. Cô dùng tay lôi ra chiếc kính mát siêu lớn, lại lấy đại túi che khuất đi khuôn mặt, che che dấu dấu tới gần chiếc xe kia.
Đi đến gần chiếc xe, nhanh chóng gõ lên cửa sổ thủy tinh, người ngồi ở ghế lái hạ thắt lưng dự định thăm hỏi, Vạn Quý Phi lại nâng lên kính mát, hai mắt lộ ra thần sắc há hốc, đối phương mới từ từ mở khóa. Đều không phải là cô muốn lén lút như vậy, thật sự là xe này rất nổi bật, vạn nhất hơi chút vô ý, bị người mình ngưỡng mộ trong lòng Tiếu sư huynh nhìn thấy hoặc lỗ tai hắn nghe được tin bát quái, vậy cô liền xong rồi.
Sau khi đợi cô nhanh chóng ngồi trên xe, hắn thản nhiên nói: “Chậm 2 phút.”
“A?” Thế nhưng còn ghét bỏ cô đến muộn? Cô hơi hơi nắm tay, lập tức treo lên trên khuôn mặt một nụ cười tươi giả dối: “Hi!”
Người nọ nghiêng đầu nhìn quét cô một vòng, ánh mắt dừng lại tại cặp kính mắt chướng mắt kia. ”Hôm nay không nắng.”
Đôi thấu kính mắt to lập tức bay lên trên, cô bĩu môi, nghiêm trang nói: “Mang cho đẹp thôi.”
Hắn khóe miệng cười cười, đột nhiên lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bay nhanh qua lấy đi cặp kính mát khó coi kia. Dưới sắc trời mờ mịt, bên trong đôi mắt to của cô tràn ngập tơ máu, tầm mắt màu đen rõ ràng có thể thấy được. ”Tối hôm qua lại thức khuya?”
“A! Anh làm cái gì!” Vạn Quý Phi dịch người lấy lại, thế nhưng hắn đem cặp kính mắt nâng lên thật cao, cô thế nào cũng không với đến. Không thể chộp lại, cô đơn giản ngồi thẳng thân mình, thanh âm ủy khuất nói: “Hoắc Duẫn Đình tiên sinh, anh đừng lại đùa giỡn tôi.” Tôi với anh cũng không phải rất quen thuộc! Cô thật sự rất muốn dùng những lời này để rống hắn. Thế nhưng cô là thục nữ, khinh thường cùng người này chấp nhặt.
Hắn cúi đầu rũ nhẹ tóc mái màu vàng nhạt, khóe mắt giấu ở phía sau đôi mắt kính đen ẩn giấu không được ý cười. Cô nàng này rất thú vị, rõ ràng chính là một quỷ tinh linh tinh ranh, lại cứng rắn muốn ở trước mặt hắn giả bộ bé ngoan. Nếu không phải đã từng được mở mang kiến thức qua một mặt khác kia của cô, khẳng định sẽ bị lừa.
Ngày đó khi gặp Vạn Quý Phi, Hoắc Duẫn Đình tâm tình không được tốt cho lắm. Ban ngày bởi vì cùng phía đối tác đã xảy ra tranh chấp, buổi tối khi cùng thiết kế sư Đạm Dung bàn bạc phương án trong phòng trưng bày đồ cổ, cảm xúc của hắn vẫn như cũ chưa hồi phục. Vốn muốn tìm vị tiểu thư bình tĩnh này nói chuyện phiếm, đáng tiếc giai nhân cũng không yên lòng. Mà con nhóc này, đột nhiên lại từ trên trời giáng xuống.
Trong đầu mỗ nhân nhoáng lên một cái bóng hình, giống như đã từng quen biết, Hoắc Duẫn Đình không khỏi liền chăm chú quan sát cô. Cô gái này nhẹ nhàng thanh thoát, bộ dáng cực kì ngọt ngào. Khuôn mặt cô vô cùng tinh xảo, nhất là ánh mắt, sáng chói lấp lánh, giống như biết nói. Một mái tóc dài đen óng ả mềm mại buông xuống hai vai, tóc mái tà tà nhẹ bay bay, phía trên còn đi kèm kẹp tóc hình con bướm.
Là một cô gái trẻ trung tràn đầy sức sống, nhưng lại là nữ sinh rất nhu thuận. Chính là một câu mở miệng của cô, Hoắc Duẫn Đình chỉ biết nhận định của chính mình đã sai lầm rồi.
“Hi, không ngại nhiều người đi?” Cô biểu tình dối trá lại quá mức cứng ngắc, trên mặt nhìn không ra một chút thành ý gì.
Vô duyên vô cớ nhận lấy địch ý đến từ trên người cô, Hoắc Duẫn Đình có chút ngốc lăng. Bất quá tự nhận là một người có phong độ, cho dù là ngụy trang, cũng tuyệt không trực tiếp đem súng đuổi đánh người ta đi. Huống hồ mỹ nữ chủ động mở miệng, lại quen biết với Đạm Dung, hắn sẽ lại càng không cự tuyệt.
“Đây là em gái bác sĩ Vạn.” Đạm Dung hai người giới thiệu.
Nguyên lai… là em gái của bác sĩ Vạn, trách không được cảm thấy quen thuộc. Nghĩ đến vô duyên vô cớ hứng phải mũi nhọn địch ý từ cô liền cảm thấy buồn cười, cố ý hướng cô thổi thổi khói thuốc, cô né tránh không kịp hút vào mấy ngụm, che miệng ho khan hai ba cái, cuối cùng cũng chỉ là giận mà không dám nói gì, không có phát tán.
Bất mãn liền nói ra thôi, vì sao muốn giả vờ? Hay là cô cũng là người đội mặt nạ? Điều này làm cho Hoắc Duẫn Đình đối với cô hứng thú càng tăng, quả thật rất muốn làm chút chuyện gì đó để kéo bản tính thật của cô ra. Kết quả sau khi trải qua trận giao chiến nho nhỏ, cô rốt cục thiếu kiên nhẫn, đợi cho Đạm dung vừa đi khỏi, tiểu móng vuốt sắc bén liền lộ ra ngoài.
“Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua mỹ nữ?” Khi cô vừa phun ra những lời này, hắn nhịn không được liền nở nụ cười. Xem đi, cô như vậy đáng yêu hơn. Cố ý dịch người qua, lưu manh hỏi: “Cô đối với tôi tựa hồ có ý kiến? Nghiêm khắc mà nói, chúng ta đây mới lần đầu tiên gặp mặt, đúng không?”
“Không phải có ý kiến, mà là…” Cô vuốt cằm, tròng mắt đen như mực đảo qua đảo lại. Đại khái là nhận thấy được vừa rồi chính mình rất vô lễ, nóng vội nói: “Ai nha, ai kêu anh theo đuổi chị dâu tôi?”
“Chị dâu? Đạm Dung là vợ của anh cô?” Hắn nhíu mày, cố ý đùa giỡn cô.
“Không sai biệt lắm , cho nên… Anh nên chết tâm đi!”
Thật sự là đứa nhỏ đơn thuần, mọi cảm xúc đều viết ở trên mặt. Hoắc Duẫn Đình không khỏi mỉm cười, bên dưới đáy mắt ý cười càng sâu.
Sau một lúc lâu, trong đầu chợt lóe, hắn đột nhiên vòng vo đề tài: “Cô là con cháu nhà họ Vạn —- bác sĩ thế gia thành M nổi danh?”
“Đúng lại như thế nào?”
Quả nhiên! Hắn vẫn chưa nói tiếp, chính là tùy ý thưởng thức cái bật lửa, ở thời điểm cô uống nước, bất ngờ không kịp phòng thủ còn nói thêm: “Tôi từng nghĩ đến, bác sĩ thế gia nổi tiếng thành M, người nào người nấy đều có giáo dưỡng .”
Kết quả những lời này, làm cho cô một ngụm nước phun tới.
“Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi không phải cố ý !” Đại khái biết mình đuối lý, cô cuống quít rút mảnh khăn trên bàn lên giúp hắn lau nơi bị ẩm ướt.
Hắn một tay không tiếng động tránh tay cô, từ trong túi tiền lấy khăn tay ra, tao nhã lau đi vết ẩm ướt. Một lát sau, mới hơi hơi nheo lại mắt âm trầm nói: “Cô là cố ý.”
“Không có không có! Tôi thề, tuyệt đối không có!” Cô giơ lên hai ngón tay, bộ dáng chân thành trước nay chưa từng có.
“Quần áo cũng ẩm ướt …” Hắn mất mát lắc đầu.
“Tôi trả phí giặt ủi?”
Nhìn đôi mắt cô thật sự phiếm hồng, hắn dịch nhẹ góc áo ẩm ướt, chẳng hề để ý nói: “Cái quần áo này cũng không quan trọng, dù sao cũng chỉ trị giá hai ba ngàn thôi.”
“Ôi! Đắt như vậy?” Giọng cô nâng cao, đôi mắt to ngay lập tức ngập nước, dùng ánh mắt đáng thương hề hề nhìn hắn.
“Anh muốn tôi bồi thường tiền?”
Nếu không phải thật lưu ý đến đáy mắt giảo hoạt kia, Hoắc Duẫn Đình thiếu chút nữa đã bị cô nhóc quỷ này lừa gạt. Hắn khoát tay, chậm rãi nói: “Cô giúp tôi làm một chuyện, xem như là bồi thường.”
“Chuyện gì?” Cô vẻ mặt đề phòng, còn vội vàng dùng hai tay bảo vệ ngực, cảnh giác trừng mắt hắn.
“Ha!” Tâm tình của hắn nháy mắt liền thoải mái, chỉ vì hiểu lầm của cô quá buồn cười.
Hơn nữa ngày, hắn rốt cục mới ngừng ý cười, từ từ rút ra một điếu thuốc châm mồi, hút một hơi rồi phun tỏa làn khói trắng thản nhiên nói: “Yên tâm, tôi sẽ không bụng đói ăn quàng như vậy. Tôi muốn cô giúp tôi một việc rất đơn giản, cô nhất định có thể làm được.”
“Kia là cái gì?” Cô giơ tay lên đánh tan đi làn khói trắng trước mặt, mày nhăn lại một đoàn.
Không đành lòng lại đùa giỡn cô, hắn một tay hướng làn khói chung quanh đè áp xuống, khói lửa trong nháy mắt tắt lịm.
“Tạm thời giữ bí mật đi, dù sao còn muốn chờ. Đưa di động cho tôi!”
“Làm chi?”
“Cho tôi số điện thoại của cô.”
“Nga.” Cô ngoan ngoãn từ trong túi xách lấy ra di động đưa qua.
Hoắc Duẫn Đình tiếp nhận sau đưa vào con số, tiếng nhạc chuông du dương vang lên, hắn lại nhấn vài cái rồi mới đem điện thoại trả lại cho cô, sau đó, thản nhiên từ túi quần đem chính mình di động lấy ra, bấm phím. ”Tên của cô là? Vạn…”
Vạn Quý Phi thế này mới muộn màng hiểu ra được chính mình bị lừa, không kịp hối hận, cô mân miệng không hờn giận trả lời: “Anh có thể gọi tôi là Vạn tiểu thư!”
Hàng lông mày của hắn khẽ nhíu lại: “Tôi không có thói quen gọi tiểu thư.”
Một lời hai ý nghĩa, Vạn Quý Phi nghe hiểu được. Cô nhếch miệng, vươn tay cao giọng nói: “Đưa!”
Hoắc Duẫn Đình cười đem điện thoại dâng lên.
‘Bíp bíp bíp’, cô hai ba phát liền đem tên ấn ra, lại trả về cho hắn. Hoắc Duẫn Đình chậm rì rì nhận cuộc gọi, mắt nhìn vào màn hình, bên môi hiện lên một tia tươi cười như có như không. ”Vạn —- Quý —- Phi?”
Tên này tràn ngập cảm giác vui vẻ, hắn cố ý kéo dài âm tiết, lại đem cô hoàn toàn chọc giận. Cô hai tay vỗ về phía mặt bàn, tức giận nói: “Vạn Quý Phi thì như thế nào?”
Tươi cười không ngừng mở rộng, hắn không trả lời, ấn lưu lại, bỏ điện thoại vào túi quần.
Tên chính là tử huyệt của cô, ha, thú vị!
“Này này! Không phải nói chụp ảnh sao? Đi mau đi mau!” Người bên cạnh tựa hồ lâm vào trầm tư, Vạn Quý Phi không kiên nhẫn vẫy tay thúc giục.
Hoắc Duẫn Đình từ trong kí ức phục hồi lại tinh thần, nhợt nhạt cười, không nói nữa, đánh xe chạy tới trước cổng trường học.
Vạn Quý Phi thân mình dựa vào lưng ghế dựa, thầm than: Như thế nào xui xẻo mà gặp phải tên tiểu nhân này?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!