Quý Phi Giá Lâm
Chương 24
“Mẹ tôi buổi tối đến nhà cô trị liệu .”
“Châm cứu hiệu quả không sai, trong nhà cũng đã yên ả hơn rất nhiều.”
“Bà hiện tại đối với bà nội nhà cô thế nhưng rất sùng bái nha.”
“Bác sĩ Vạn nói bà ít nhất phải nhận ba đợt trị liệu, sau khi xem xong tình huống thực tế rồi mới có thể xác định tiếp.”
Buổi tối vài ngày nay đều nhận được tin nhắn của Hoắc Duẫn Đình, báo lại tình huống trị liệu của mẹ hắn. Đây là hiện tượng tốt, bởi vì đến giúp người, bà nội cô được người tin tưởng, hai bên thuận lợi, Vạn Quý Phi cảm giác được an ủi sâu sắc.
Tối thứ năm, khi nghe thấy di động truyền đến ‘Cô lỗ’ một tiếng, cô cao hứng lập tức đi xem. Kết quả người gửi tin lại là Tiếu Hà, hắn nói chính mình đang ở trong bệnh viện tăng ca, thực trống rỗng, rất hoài niệm khoảng thời gian cùng cô ngồi ở cửa hàng uống đồ lạnh.
Đối với chuyện gần đây trao đổi tin tức cùng với loại ái muội không rõ này, Vạn Quý Phi cảm thấy khó xử không biết phải ứng xử như thế nào. Ý đồ của hắn càng ngày càng rõ ràng, cô lại càng cảm thấy sợ hãi.
Tựa như một quả khinh khí cầu, không ngừng bơm hơi, mắt thấy nó sắp nổ mạnh, cái loại cảm giác sợ hãi cùng bất an này, làm cho lòng cô rất e ngại thêm chút sợ hãi, cho nên rất nhiều lần cô ngay cả tin nhắn cũng không hồi âm.
Hắn thường xuyên đề cập với cô chuyện cuối tuần đi lên núi, Vạn Quý Phi vốn định cự tuyệt, nhưng Thiệu Mẫn đã đáp ứng tiểu Hắc rồi, thế nên bắt buộc cô nhất định cũng phải tham gia.
Rất muốn tìm người tâm sự, đáng tiếc gần đây đường dây điện thoại Hoắc Duẫn Đình vẫn bận. Cho đến khi đi ngủ di động lại vang lên, buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, Vạn Quý Phi phát hiện trong tay mình còn nắm điện thoại.
Bởi vì mai là ngày một tháng năm, cho nên ngày cuối tuần này đặc biệt trôi qua nhanh. Ngày mai đi leo núi, Vạn Quý Phi không có về nhà. Vẫn như cũ cả ngày không có tin tức của hắn, tâm tình cô suy sụp đi mấy phần.
Sáng thứ bảy, sáng tinh mơ cô đã bị Thiệu Mẫn đánh thức.
“Trời vừa mới sáng, không cần gấp như vậy đi?” Cô mệt mỏi xoa xoa mắt, đầu còn hỗn độn mông lung không rõ.
“Xuất phát sớm không khí mới tươi mát, hơn nữa đúng giờ xe phải chạy. Hôm nay nha, sẽ có kinh hỉ ngoài ý muốn. Hắc!” Thiệu Mẫn thần bí hề hề hì hì cười.
Vạn Quý Phi lơ đễnh, cả người giống như quả dưa chuột động thân rời giường, đánh răng rửa mặt chải đầu.
Sau khi ăn qua bữa sáng, tinh thần Vạn Quý Phi vẫn là bị vây trong trạng thái héo úa, Thiệu Mẫn cuối cùng chịu không nổi đập lưng cô một phát.
“Có tinh thần một chút! Đừng để Tiếu sư huynh nhìn thấy bộ dạng giống hệt như quỷ này của cậu!”
“Đừng có đề cập tới Tiếu sư huynh nữa ? Tớ kỳ thật không muốn đi.” Cô ngáp liên tục nói.
Thiệu Mẫn kinh hãi: “Vì sao? Cậu không phải vẫn thích Tiếu sư huynh hay sao?”
“Tớ thấy cũng không hợp ý nhau, dù sao… Tớ hiện tại cảm thấy có điểm sợ hắn.”
“Không thể nào? Hôm nay còn…” Thiệu Mẫn muốn nói lại thôi, cuối cùng cái gì cũng chưa nói.
Thời điểm theo chân bọn họ ra ngoài hội hợp, điện thoại Vạn Quý Phi vang lên. Cô nhìn thử màn hình, không nói hai lời liền ấn phím trò chuyện.
“Vạn Quý Phi…” Nam âm quen thuộc từ đường dây bên kia truyền, nhất thời làm cho cô tâm hoa nộ phóng*.
*Tâm hoa nộ phóng: như mở cờ trong bụng
“Sớm như vậy gọi tới làm gì?” Trong giọng nói có loại đắc ý cùng làm càn khó có thể che giấu.
“Cô hôm nay có phải được nghỉ hay không?”
“Đúng rồi? Vậy thì sao?” Biết rõ còn cố hỏi.
“Tôi đang ở cửa nam trường học của cô.” Lại không nói một tiếng chạy tới. Hừ!
“Nhưng là hôm nay tôi không rảnh, muốn đi leo núi!” Cô tỏ vẻ mà nói.
“Leo núi?”
“Đúng! Cho nên hôm nay tôi không đếm xỉa tới anh!” Không thể mỗi lần đều phải thuận theo ý của hắn, như vậy có vẻ cô không có cốt khí cho lắm!
“Có thể gặp mặt tôi trước đã hay không?” Hắn giọng bình tĩnh hỏi.
“Vạn tiểu Phi, Tiếu sư huynh bọn họ đến!” Thanh âm Thiệu Mẫn ở đằng trước gọi, Vạn Quý Phi chần chờ vài giây, quyết định hạ quyết tâm.
“Không thể, chúng tôi phải xuất phát rồi, bye bye.” Nói xong quyết đoán cúp máy.
Mỗi ngày tùy ý nhắn tin, ngay sau đó lại biến mất không thấy tăm hơi. Luôn nói đến là đến, đến đây liền cường ngạnh muốn cô bồi. Cô cũng không phải con chó nhỏ hắn dưỡng, mặc hắn hô gọi đến thì đến, bảo đi thì đi.
Điện thoại lại vang mấy lần, Vạn Quý Phi cuối cùng đem pin lấy ra, chặt đứt nỗi phiền nhiễu trong lòng.
Leo núi là môn cần thể lực sống, một nhóm bảy tám người vừa nói vừa cười chậm rì rì đi lên. Nhưng nếu có ánh mắt thủy chung không ngừng mà đuổi theo ngươi, vậy khỏi cần bàn tới cái gì khác.
Gia tăng cước bộ đi đến giữa sườn núi, Vạn Quý Phi vô lực, dừng lại thở hỗn hển. Thình lình một chai nước đưa qua, cô ngay lập tức quay đầu, không báo trước rơi vào ánh mắt thâm thúy của Tiếu Hà.
“Em đừng đi nhanh như vậy, nếu không còn chưa tới đỉnh núi sẽ té xỉu.”
“Nga… Nga.” Cô tiếp nhận chai nước sau đó ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng than thở vẫn là không thể tránh thoát nha.
“Kỳ thật… Anh có phải khiến cho em cảm thấy thực phiền hay không?”
“Ách? Không không không!” Vạn Quý Phi mãnh liệt ngẩng đầu, xấu hổ bồi cười.
“Lần trước sau khi ăn cơm những lời anh nói ra lúc ấy, sau khi trở về anh nghĩ thật lâu, ngày đó anh không nên…”
“A a! Thiệu Mẫn các người lên đây!” Vạn Quý Phi đột nhiên chỉ hướng phía đằng sau hắn, nhất thời đánh gãy lời của hắn. Cô vội vàng lướt qua hắn, hướng vượt qua đến đoàn người chạy đi.
Nguy hiểm thật! Sư huynh rốt cuộc muốn nói cái gì? Sẽ không là muốn thổ lộ đi? Vạn nhất hắn nói thích cô, cô như thế nào cự tuyệt?
Đột nhiên ý tưởng này tới làm cho cô kinh ngạc đến ngây người. Vì sao phải cự tuyệt? Trước kia không phải mỗi ngày khát vọng việc này phát sinh sao? Hôm nay như thế nào phản ứng đầu tiên nghĩ đến lại là cự tuyệt? Vạn Quý Phi ôm ngực, bị ý nghĩ của chính mình khiếp sợ.
Xét thấy trong đầu một mảnh hỗn loạn, Vạn Quý Phi đành phải gắt gao kề cận Thiệu Mẫn, để phòng ngừa lại chịu kích thích.
Đến đỉnh núi, là thời gian tự do hoạt động. Thiệu Mẫn đem Vạn Quý Phi kéo đến một bên, lặng lẽ hỏi: “Vừa rồi Tiếu sư huynh có phải đối với cậu thổ lộ?”
“Không… Không có?” Hắn căn bản còn không có cơ hội nói ra thì cô đã bỏ chạy. ”Không đạo lý, cơ hội tốt như vậy nha!”
“Cậu nói cái gì?” Giống như cô ấy đã biết nội tình.
Thiệu Mẫn gục đầu: “Trư, Tiếu sư huynh thích cậu nha, toàn thế giới mọi người đã biết.”
“Không… Không thể nào.” Tuy rằng ẩn ẩn đoán được, nhưng Vạn Quý Phi còn có chút khó có thể tin.
“Như thế nào sẽ không? Người ta mỗi ngày gửi tin nhắn cho cậu là để theo cậu đùa giỡn sao? Tớ nghe tiểu Hắc nói, Tiếu sư huynh lần này đến leo núi là chuẩn bị thổ lộ tình cảm, bằng không tớ làm sao cứng rắn kéo cậu tới?”
“…” Nguyên lai cô ấy là đồng phạm.
“Ai nha, cậu là làm sao vậy? Lúc trước thầm mến người ta chết đi sống lại, hiện tại hắn thích cậu, cậu lại không được tự nhiên đòi mạng!” Thiệu Mẫn gõ đầu cô, một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Tớ…”
“Đừng nói với tớ, cậu thay lòng đổi dạ!”
“Cái gì?”
“Đừng cho là tớ không biết, mỗi buổi tối đối với di động meo meo cười, có phải hay không thích thượng người họ Hoắc kia?”
“Nào có?” Vạn Quý Phi lớn tiếng kêu gọi.
“Còn phủ nhận! Thế cậu giải thích như thế nào, vì sao tránh mặt Tiếu sư huynh?”
“Tớ không có! Không có không có có được hay không!” Kêu vài tiếng ‘không có’ phản bác, Vạn Quý Phi đã không phân rõ mình phủ nhận việc không tránh mặt Tiếu Hà, hay là phủ nhận việc không thích Hoắc Duẫn Đình.
“Vạn tiểu Phi, hỏi lòng cậu đi, rốt cuộc muốn như thế nào! Suy nghĩ cho rõ ràng, miễn cho tương lai hối hận!”
Thiệu Mẫn sau khi nói xong liền rời đi, Vạn Quý Phi tâm trạng hoảng hốt. Xa xa thấy Tiếu Hà định lại đây, cô vội vàng giơ bình nước trong tay lên làm bộ uống xong, lại lặng lẽ di động, né tránh hắn tới gần. Đợi đến khi nhìn thấy hắn cùng người khác nói chuyện, cô mới âm thầm vỗ ngực thở phào một hơi.
Lời của Thiệu Mẫn không ngừng mà lặp lại ở trong đầu, cô nhìn bầu trời xanh lam, trong mắt cũng là một mảnh trắng xóa. Gặp quỷ ! Lấy di động ra muốn xem giờ, mới quên đã tắt máy. Khởi động máy tiếng chuông ngân vang, lúc này màn hình hiện thị đã là mười hai giờ giờ kém.
Sau một lúc lâu, thanh âm ‘Tít tít tít’ vang lên không ngừng, cô nhìn nhìn cơ hồ một hàng dài đều là tin nhắn của Hoắc Duẫn Đình gửi đến, trong đó còn kèm theo một cái tin nhắn: cô dám tắt máy!
Trong lòng chợt khiếp vía, cô giơ điện thoại do dự muốn gọi lại hay không, kết quả thiếu chút nữa bị tiếng chuông như thiên lôi dọa cho một phen hoảng sợ.
“Cô ở nơi nào?” Mới chuyển máy, tạp âm âm trầm thuộc về hắn làm cho cô không hiểu sao cả người run rẩy.
“Muốn… Ai cần anh lo?” Cô vì sao phải sợ? Hắn cũng không phải là gì của cô?
“Vạn Quý Phi, đừng khảo nghiệm tính nhẫn nại của tôi! Tôi tìm cô là có chính sự!” Hắn rống to.
“Cái gì… Chuyện gì?” Cô bị sự lo lắng của hắn dọa ngốc, chỉ vì chưa bao giờ gặp qua hắn không khống chế được như vậy.
“Trước nói cho tôi biết, cô ở đâu?”
“Ở đỉnh núi Bạch Vân*.”
*Núi Bạch Vân (白云山, Hán Việt: Bạch Vân sơn) là dãy núi nằm ở phía Bắc thành phố Quảng Châu, gồm 30 ngọn núi tạo thành, phía đông – tây dài 4,5km, phía bắc – nam dài 9,7km, tổng diện tích 28km2. Ngọn núi chính là ngọn núi Ma Tinh nằm ở giữa, cao 372,8m. Đây là nơi lí tưởng nhất để ngắm toàn cảnh thành phố Quảng Châu mộng mơ từ trên cao.
Đỉnh núi Bạch Vân
“Tôi đã đến rồi, cô lập tức xuống núi!”
Hắn ra lệnh một tiếng liền dập máy, Vạn Quý Phi nhìn điện thoại, bị hù cho sửng sốt một phen. Hắn làm sao có thể đến nhanh như thế chứ? Là đoán được cô ở tại đây sao?
Báo cho Thiệu Mẫn cô phải đi trước, kết quả lại bị cô ấy khinh bỉ.
“Có phải họ Hoắc kia tìm cậu hay không?”
“…” Vạn Quý Phi siết tay vào nhau, không dám trả lời.
“Mỗi lần đều như vậy, chính cậu có tính qua hay không, bị hắn gọi đi mấy lần rồi?”
“Hắn nói có chuyện gấp…” Thanh âm trả lời đủ thấp khiến người ta không thể nghe thấy.
“Tuy rằng tớ chưa thấy qua người kia, còn từng có một lần cảm thấy hắn thực manh. Nhưng từ các loại hành vi của cậu, tớ xác định: Vạn tiểu Phi, cậu rõ rành rành chính là cái kẻ thích ngược! Tớ bi ai thay cậu!” Thiệu Mẫn một bên vừa niệm một bên lấy tay đánh cái chữ thập.
Vạn Quý Phi trên trán bay đầy đường hắc tuyến: có nghiêm trọng như vậy sao?
Rời đi nhóm người, một đường cũ theo xuống núi. Đi ước chừng được 10 phút, Tiếu Hà thở hổn hển vù vù đuổi theo phía sau.
“Anh thiếu chút nữa không biết em phải đi.”
“Ha ha, đúng… Trong nhà có việc gấp.” Lắp bắp trả lời xong, hai người không nói lời nào nữa.
Bởi vì hắn tới gần, Vạn Quý Phi cơ hồ là chạy chậm xuống núi. Hai người một trước một sau, anh đuổi tôi trốn.
Sắp đến chân núi, Tiếu Hà quyết định không đuổi theo nữa. Hắn cách một khoảng cách rộng hô lớn: “Anh có phải đã muộn rồi hay không?”
Vạn Quý Phi nghe thấy hắn nói dừng cước bộ, quay đầu nhìn lại.
“Lần trước thời điểm anh trai em mời anh ăn cơm, anh đã nghĩ cô gái này điều kiện rất tốt, không phải là người mà anh có thể trèo cao. Anh đoán, anh em có dụng ý cũng chính là như thế.”
Thần sắc đau thương của hắn, bất chợt Vạn Quý Phi nhìn thấy hai chữ bị thương ở trong ánh mắt kia, cảm thấy có chút không đành lòng.
“Anh… anh hiểu lầm .”
“Anh đã nghĩ qua phải rời xa em, nhưng là… Anh làm không được!” Tiếu Hà vừa nói đã tiếp cận tới gần. Hắn chậm rãi hướng cô đến gần, ánh mắt thủy chung chưa dời khỏi trên người cô.
“Anh biết người em thích là anh, trước kia, anh cuối cùng có thể cảm nhận được cái nhìn chăm chú của em. Có thể nhận được ưu ái của em, lòng anh âm thầm cao hứng. Nhưng là em có biết không? Anh thích em, từ thật lâu thật lâu trước kia… Liền thích em.”
Thái dương ở phía sau hắn hắt thành cái bóng trắng chiếu lại đây, người con trai trong mộng dưới ánh mặt trời tỏa sáng kia đang đứng ở đối diện cô thổ lộ, Vạn Quý Phi cảm thấy thực không phải là sự thực.
Hắn biết cô thầm mến, thế nhưng vẫn không vạch trần. Mà ở lúc khi mà cô đã không còn có loại cảm giác này nữa, lại nói cho cô biết rằng, hắn cũng thích cô. Này… Thật hỗn loạn, thật cẩu huyết.
“Vạn Quý Phi” Khi hắn đến gần cô, tình thâm kêu tên của cô.
Vạn Quý Phi chậm rãi ngẩng đầu, bóng người trước mắt chợt lóe, một giây sau đã bị hắn ôm vào trong ngực. Tiếng tim đập quy luật san bằng, nhiệt độ cơ thể xa lạ trong trẻo nhưng lạnh lùng, làm cho cô kinh hô: “Buông… Buông ra!”
Cô liều mạng giãy dụa, trong lòng vừa vội lại loạn. Nhưng là hắn gắt gao dùng lực hai tay, một chút cũng không có ý định buông, miệng nôn nóng quát to: “Vạn Quý Phi, anh nghĩ muốn cùng một chỗ với em!”
“Anh buông ra! Tôi không cần…”
Lời còn chưa nói xong, Vạn Quý Phi đã bị người nào đó kéo về đằng sau. Hơi thở nam tính quen thuộc nghênh diện đánh tới, ngay sau đó nam âm kia phát ra mang theo nồng đậm hàn khí lạnh lùng vang lên: ”Thời điểm một cô gái nói không thể, cậu thế nhưng cường ngạnh sẽ chỉ làm cho cô ấy càng chán ghét mà thôi!”
Tiếu: Tớ chẳng thấy ghét bạn Tiếu Hà chút nào, chỉ thấy bạn ấy thật xấu số thôi à nha. Rõ khổ, cái này người ta gọi là ”Theo tình tình phớt, phớt tình tình theo.”
Haiz~ 1′ mặc niệm cho bạn Hà! Bi ai, rõ là bi ai! Sao cùng một họ mà đường tình vời vời thế này ta, chắc tại bạn Tiếu Nại lấy hết diễm phúc của bạn này rồi~! ^^
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!