Quý Phi Giá Lâm
Chương 59
Tân khách náo nhiệt, điệu Waltz lãng mạn, hương rượu thơm ngon, thức ăn tinh mỹ…
Hắn nói câu: “Anh sẽ không để cho hôn lễ này vô thanh vô tức (im hơi lặng tiếng) liền trôi qua.” Sau đó còn có hết thảy những thứ đã kể trên.
Vạn Quý Phi đã muốn không đếm được chính mình đã thu bao nhiêu lễ vật, miệng cười cứng ngắc, hắn rốt cuộc từ nơi nào tìm được nhiều người đến chúc mừng như vậy?
Tiệc tối đến tận đêm khuya mới tan, khi lái xe đem đôi vợ chồng tân hôn trẻ này đưa về nhà, Vạn Quý Phi đã say chuếnh choáng.
“Tiểu bảo bối, đứng vững, anh muốn bật đèn.” Hoắc Duẫn Đình một tay kẹp dưới nách của cô, tay kia thì ở trên tường sờ soạng. Chỉ chạm đến đến một cái chốt mở, liền nghe được cô ‘ha ha’ cười giãy dụa thoát khỏi cánh tay đang cản của hắn. Có lẽ bởi vì cước bộ lỗ mãng, cứ thế cả người không đề phòng ngã luôn xuống mặt đất nhẵn bóng.
Hoắc Duẫn Đình nhìn bóng đen bất đắc dĩ lắc đầu, hắn ôm lấy cô đặt ở bên cạnh quầy bar nhỏ, thấp giọng mệnh lệnh: “Ngoan ngoãn không được nhúc nhích, bằng không lại rơi xuống nữa!”
Bên trong nhiệt độ không khí tăng trở lại, nguyên lai vừa rồi hắn bật máy sưởi. Hoắc Duẫn Đình giúp cô đem áo khoác ngoài cởi ra, lại khom người cởi đôi giày cao gót trên chân cô ra. Đem quần áo rất nặng trên người từ từ hạ, xoay người, xuyên thấu qua ngoài cửa sổ chiếu vào ánh trăng, liền thấy cô cười hì hì nhìn chính mình.
Cô lỏa hai chân vòng ôm lấy, đôi bàn tay nhỏ bé đoan chính đặt ở trên đùi. Đầu nghiêng nghiêng một bên sườn, khóe miệng mỉm cười, cặp mắt to kia, ở trong bóng đêm mờ nhạt lóng lánh như vì sao lấp lánh.
Thật đúng là thực ngoan, Hoắc Duẫn Đình nhịn không được nghiêng người qua hôn hôn cô. Vừa mới nghĩ tách ra, cổ liền bị cô ôm.
“Hoắc Duẫn Đình… hôm nay em… Thật cao hứng!” Cô giống con mèo nhỏ, đem mặt chôn ở chỗ gáy bột của hắn càng không ngừng vuốt phẳng, từng chữ đều nói mềm yếu dịu ngọt.
“Anh biết.” Hoắc Duẫn Đình ôn nhu vỗ về đỉnh đầu của cô, may mắn lần này mọi việc từ đầu đến cuối đều được tiến hành đúng kế hoạch rất thành công. Từ kinh ngạc, đến do dự, đến khi kết thúc quá trình làm lễ, cô chỉ tốn ngắn ngủn nửa ngày liền thích ứng. Từ lúc ở trước mắt cha sứ giữa giáo đường tuyên thệ, khuôn mặt tươi cười ngọt ngào thủy chung bắt tại trên mặt của cô, chưa từng thay đổi qua. Cô nhóc ma nhân này, rốt cục cũng thuộc về hắn!
Hoắc Duẫn Đình kìm lòng không đậu hôn môi của cô, nhẹ giọng nói: “Nơi này là của anh.”
Xõa cái kẹp búi tóc cố định trên đỉnh đầu cô xuống, làn tóc đen mềm mại trút xuống. Hắn khẽ hôn lên tóc mai của cô “Nơi này cũng là của anh.”
Hôn dọc theo một đường trượt từ khuyên tai, đi đến cái cổ tuyết trắng, lại hôn lại cắn, cuối cùng xác định địa điểm ở cô trước ngực tròn tròn đột kích. Hắn nâng hai luồng no đủ rất tròn được bao bên dưới chiếc váy mini màu trắng, hơi dùng sức xoa nhẹ vài cái. ”Còn có nơi này.”
Tay xẹt qua đường cong duyên dáng, nhẹ dừng ở trên đôi chân nhỏ lộ ở trong không khí. Bàn tay to lớn mang chút vết chai dán trên da thịt mềm nhẵn, chậm rãi kéo lên, âu yếm đùi mềm mại của cô. Mỗi khi đến một chỗ, hắn liền bá đạo nói một tiếng: “Nơi này, nơi này… thân thể của em mỗi một bộ phận, đều là của anh!”[Tiếu: có cần BT như vậy không nè, thiệt là “…” mà]
Vạn Quý Phi đã muốn phân không rõ phương hướng, thân thể bị trêu chọc cả người run lên, miệng run rẩy ngay cả nói cũng nói không nên lời. Đáy lòng có loại khát vọng, cô nói không rõ, chỉ biết là rất muốn rất muốn cùng hắn kề sát.
“Chúng ta trở về phòng…” Người trong lòng tỏa hương ngào ngạt, khiến thân thể nơi nào đó rục rịch không thôi, Hoắc Duẫn Đình vốn định ôm lấy cô, kết quả tiểu tử kia đã động tình, không kịp đợi vươn đầu lưỡi nhỏ xinh liếm hầu kết của hắn, nháy mắt đem bình tĩnh của hắn dập nát tan tành.
Hắn đỡ lấy cái gáy của cô, gục đầu, liền đem đầu lưỡi phấn hồng của cô hàm vào miệng.
Đầu lưỡi cùng đầu lưỡi chạm nhau, loại nụ hôn sâu trao đổi nước bọt này, nổi lên tác dụng thúc giục tình vô cùng tốt. Đã bao lâu rồi? Từ sau khi bị hạn chế, mỗi lần thân thiết, hắn đều dùng hết giới hạn tự chủ bản thân mới có thể khiến chính mình dừng lại?
Cái ước định chết tiệt kia, cơ hồ muốn đem hắn tra tấn đến chết. Hắn khát vọng cô, khát vọng có thể đem chính mình thật sâu vùi vào thân thể của cô. Chỉ thế này làm sao đủ để tiêu bớt đi dục vọng tồn đọng trong lòng bấy lâu, mỗi khi đêm khuya trong mộng chỉ nghĩ thôi cũng khiến cho hắn phát đau. Lần này, hắn rốt cục không cần lại cố kỵ, đưa tay trực tiếp sờ tới lưng của cô, đem vật che phủ bên dưới khóa kéo nhẹ nhàng trượt tới cái mông nho nhỏ.
Miệng bị xâm phạm dã man lại vô cùng thân thiết, Vạn Quý Phi không khỏi khẽ bật thoát ra tiếng ngâm nga rên rỉ, đến lúc bản thân như muốn ngừng thở, môi của hắn lại không bóng dáng thối lui. Là do tác dụng của cồn cũng được, hay là nụ hôn của hắn cũng tốt, thân thể nhẹ nhàng phiêu phiêu giống như bồng bềnh giữa những đám mây. Cô khom người đứng dậy, càng thêm kề sát vào trong ngực của hắn, tùy ý mặc cho hắn đem váy kéo lên.
Đơn thuần hôn đã không thể thỏa mãn lẫn nhau, Hoắc Duẫn Đình ôm lấy cô đứng thẳng, nhanh chóng dời đi trận địa.
Căn bản không cần bật đèn, màn che bên cửa sổ màu trắng hình vòm cũng không tối lắm, ánh trăng sáng tỏ xuyên thấu qua tấm vải thưa mỏng manh, khiến toàn bộ căn phòng bên trong phủ thêm một tầng ánh sáng mông lung.
Hoắc Duẫn Đình đem cô đặt ở trên giường, cấp tốc giải khai nút áo sơmi.
Trên người váy sớm đã bị kéo cao lên, mất trật tự kéo lên tận tới thắt lưng. Cho dù Vạn Quý Phi thần trí không rõ, vẫn là ngượng ngùng xoay người, ôm lấy chăn bông nửa nằm nửa úp sấp. Cái lưng tuyết trắng cứ như vậy không hề giữ lại đắm chìm trong ánh trăng thản nhiên, đường cong quyến rũ, da thịt như tuyết, tô điểm thêm vẻ đẹp của khung xương bươm bướm, cả người xinh đẹp như được chạm khắc từ đá ngọc.
Tình cảnh này, Hoắc Duẫn Đình đã không thể để tâm đến mấy cái nút áo vướng víu chết tiệt kia, dùng sức xé bỏ, vài cái nút áo nho nhỏ hình tròn nhất thời rơi leng keng bốn phía trên mặt đất. Hầu kết cao thấp di động, hắn nuốt một ngụm nước miếng, kìm lòng không đậu sờ lên thân thể giống như đóa hoa nở rộ tươi thắm kia, giống như đối đãi với tác phẩm nghệ thuật trân quý trên đời. Đột nhiên, hắn nghiêng người rời giường lấy chai rượu vang, bật nút lọ, đem chất lỏng màu phấn hồng chậm rãi đổ lên lưng cô.
“A.” Cảm giác lạnh như băng làm cho cô run rẩy, Vạn Quý Phi vừa động, rượu liền dọc theo xương sống lưng chảy xuống tới thắt lưng, lại nhỏ giọt ở trên giường.
“Đừng nhúc nhích.” Hoắc Duẫn Đình người áp bên trên cô, dùng đôi môi nóng bỏng đỏ mọng dán vào da thịt của cô, từ dưới hướng dần dần lên trên, tinh tế liếm mút. Đây là hương rượu thơm ngon nhất mà hắn đời này được uống qua, vừa thơm ngon lại ngọt.
“Tiểu Phi… Tiểu Phi…” Nồng đậm rượu hương thanh âm người nào đó gần như thì thầm nỉ non, một loại tình dục không thể khống chế ở trong không khí khuếch tán.
Vạn Quý Phi chỉ cảm thấy yết hầu khô cạn, thân thể toàn tâm toàn ý cảm thụ khoái cảm do hắn không hề giữ lại mang đến. Thân thể liền như bọt biển, thân mình dưới sự vuốt ve của hắn trở nên mẫn cảm ẩm ướt, đã không biết là ai cần ai nữa, cảm thấy bởi vì kích thích hưng phấn mà say mê, chỉ bằng phản ứng tối bản năng, nghênh đón cái hôn sâu của hắn.
Quần áo bất tri bất giác bị trút bỏ, hai thân thể xích lỏa ở trên sàng đan màu cam triền miên dây dưa.
Hắn lấy tay cô hoàn trụ quanh cổ chính mình, nhìn hai mắt ngăm đen lung linh của cô, khuôn mặt dễ nhìn hai bên má có sắc hồng khả nghi, hắn lúc này đang cực lực ẩn nhẫn, rất sợ bởi vì chính mình liều mạng mà thương tổn cô.
“Nếu đau, liền cắn anh.”
Hắn nói cái gì? Vạn Quý Phi còn chưa phản ứng lại đây, đùi liền bị tách ra, một cái vật thể cứng rắn không hề báo động trước xâm nhập.
“Ân!” Chỗ ẩn mật truyền đến đau đớn cực hạn, cô cả người run rẩy nhắm tịt mắt lại, chậm rãi thích ứng.
“Bảo bối… Thực xin lỗi, anh không có khả năng dừng lại, đau liền cắn —— —— anh!” Hắn thở phì phò gian nan nói xong, ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm cô, một lần lại một lần, đem vật thể tượng trưng cho tính hướng của mình đâm thật sâu vào vườn hoa của cô. Cảm giác được bên trong cô nhanh chóng hấp thụ cắn nuốt hắn, cơ hồ muốn mạng của hắn.
Đau đớn lợi hại chỉ xảy ra trong nháy mắt, hắn mỗi lần dùng sức xâm nhập, đều khiến cô phải chống đến cực hạn. Trước mắt trống rỗng, cô chỉ biết là đem đôi chân dài vòng trụ gắt gao quanh thắt lưng hắn, tùy ý hắn rong đuổi trong cơ thể cô.
Bên trong căn phòng tiếng hô hấp dồn dập cùng tiếng rên rỉ kéo dài phập phồng, cũng không biết trải qua bao lâu, giống như đã đi hết cả một thế kỷ dài đằng đẳng như vậy, Vạn Quý Phi buông ra hai chân vô lực, hơi hơi vỗ vỗ còn hắn đang luật động: “Em… Không được.” Nhiệt tình của hắn đã sớm vượt qua giới hạn mà cô có khả năng thừa nhận, linh hồn giống như muốn xuất khiếu (thoát khỏi), thân thể đã không còn là của chính mình, mặc cho hắn chi phối.
Người trên thân buồn bực hừ một tiếng, vẫn không có tính dừng lại, tựa hồ muốn đem toàn bộ thời gian cấm dục đòi hết về.
Vạn Quý Phi lay lay đầu, ý thức sớm phá thành mảnh nhỏ, là ngọt ngào cũng là tra tấn. Cô cắn hắn, đánh hắn, đều không được, cuối cùng chỉ có thể cuộn thân mình, ở dưới khí thế tiến công mãnh liệt của hắn phát ra âm thanh nức nở thật nhỏ.
Là khi nào thì dừng lại? Cô hoàn toàn không cảm giác. Khi mở mắt ra hồn phách lại trở về vị trí cũ, chính mình đang ngâm mình ở trong dòng nước ấm áp. Một bàn tay to lớn ở trên người cô chà xát xoa xoa, chủ nhân của nó hình như đã kịp nhận thấy được cô đã tỉnh lại, trong nháy mắt dừng lại động tác, đem cô ôm chặt vào lòng.
“Tỉnh?”
Toàn thân giống như bị vỡ nát, Vạn Quý Phi vẻ mặt cầu xin xoay người ôm hắn, nửa khóc kêu: “Đau.”
“Tiểu đứa ngốc, về sau sẽ tốt lắm.” Hắn vuốt đỉnh đầu ẩm ướt của cô, hôn nhẹ lên đôi mắt cô. Yêu nhất xem bộ dáng hiện tại này của cô, vẻ mặt mệt mỏi, sắc mặt phiếm hồng, một bộ dáng bị người chà đạp hoàn toàn qua. Trong chớp mắt xúc động cứ như vậy tràn tới, hắn muốn đem cô áp đảo trở lại bên dưới thân. Nhưng là không được, cô nhóc kia sẽ chịu không nổi.
“Tắm rửa xong liền ngủ.” Bên ngoài sắc trời đã rộng mở, là thời điểm phải nghỉ ngơi .
“Ân.” Vạn Quý Phi miễn cưỡng đáp, mặc hắn ôm lấy chính mình, lại dùng khăn lau khuôn mặt. Trên đường trở về lại trên giường, cô đột nhiên mở hai mắt kêu to: “Ai nha!”
“Làm sao vậy?” Hắn đem cô thả lại trên giường, lại kéo một cái khăn mặt khác giúp cô chà lau tóc.
Vạn Quý Phi dùng sức động thân thể, kinh hoảng cầm tay hắn: “Anh… anh vừa rồi… không dùng…”
Hoắc Duẫn Đình khẽ nhăn mặt hàng lông mày nhíu lại, một chút cũng không để ý tiếp tục động tác vừa rồi: “Lần sau anh sẽ chú ý.”
“Nếu có cục cưng làm sao bây giờ?”
“Đứa ngốc, vậy sinh hạ rồi đem hắn nuôi lớn.” Hắn cười búng búng cái mũi của cô, dùng sức đè lại bả vai của cô muốn cô nằm đó.
“Việc này không cần phải lo lắng, hiện tại trước đi ngủ.”
“Em mới không cần!” Cô còn phải học tập, hơn nữa nếu để cho bà nội biết, không giết cô mới là lạ! Vạn Quý Phi nói thầm, ngay cả đau đớn lúc trước phải chịu đều quên không còn một mảnh, miệng càng không ngừng cầu nguyện, trăm ngàn đừng trúng chiêu, người ta mới lần đầu tiên ăn vụng trái cấm nha!
Hoắc Duẫn Đình thật muốn nhắc nhở cô, mang thai cũng không phải chuyện đáng sợ, bởi vì —— cô đã kết hôn, hiện tại là người con gái đã có chồng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta không nói lời nào, hừ hừ…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!