Quý Phi Giá Lâm - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Quý Phi Giá Lâm


Chương 8


Cái gọi là xử lý thương thế, kỳ thật cũng không có gì, bởi vì hắn bị thương căn bản không có nghiêm trọng. Giúp hắn thoa chút rượu thuốc, lại mạnh mẽ bị người kéo đi ăn bữa cơm. Trong lúc đó cô vẫn trầm mặc, thần sắc ảm đạm, vô luận Hoắc Duẫn Đình khiêu khích như thế nào, cô thủy chung vẫn không lên tiếng.

Cái này mà bảo là không có gì kháng nghị sao? Đem hết thảy đặt ở trong mắt, nụ cười trên khuôn mặt của Hoắc Duẫn Đình chậm rãi thu hồi.

Kỳ thật Vạn Quý Phi cũng không phải là đang chơi trò đối kháng, chỉ là trong lòng cô còn nhớ một câu kia mà vừa rồi Đạm Dung đã nói “Có khả năng không thể mang thai.”

Nguyên lai bọn họ trong lúc đó đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, trách không được tuần trước chuyện đứa nhỏ vừa nói ra thì anh trai lại có phản ứng khác thường như vậy. Lại nói, cô thật sự rất lo lắng Hoắc Duẫn Đình sẽ truy cứu chuyện anh trai đánh người.

Những kẻ có tiền loại này đó, chỉ cần có chút không hờn giận, chuyện gì cũng đều có thể làm ra. Nếu thực sự như vậy, đối với sự nghiệp của anh trai nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Chuyện này nếu trở nên phức tạp, cô thật sự không thể nào cao hứng được.

Sau khi ăn xong về nhà, xe dừng lại bên đường, hắn khuôn mặt nghiêm túc lạnh lẽo, không mở miệng kêu cô xuống xe.

Vạn Quý Phi cũng không hành động, các ngón tay nhỏ bé nắm chặt, quanh co một hồi lâu, rốt cục cũng cẩn thận mở miệng lời chuẩn bị đã lâu: “Anh đã không có gì trở ngại, vậy không phải có thể không truy cứu?”

Nguyên lai cô cả đêm rầu rĩ không vui, liền vì… Tâm tình không khỏi trở nên thoải mái, hắn vẫn là phụng phịu: “Chuyện gì?”

Cô nỗ lực bĩu môi: “Anh biết !”

Hắn biết rõ còn cố hỏi: “Chuyện bác sĩ Vạn đánh người?”

Cô vẻ mặt đau khổ: “Đúng!”

“Như vậy nga…” Hoắc Duẫn Đình kéo dài ngữ điệu, ngón tay ở trên tay lái nhẹ nhàng gõ nhịp, mỗi một lần khi thanh âm ‘Đát đát’ rơi xuống, đều khiến cho tim Vạn Quý Phi mạnh mẽ nhảy dựng. Sau một lúc lâu, hắn mới chậm rãi nói: “Nếu tôi truy cứu thì đâu sao?”

“Anh không cần!” Cô nôn nóng thân thủ kéo lấy ống tay áo của hắn, nhẹ giọng cầu xin: ” Anh tôi hẳn là hiểu lầm mới như vậy, anh liền đại nhân không chấp tiểu nhân… A, không đúng! Là đại nhân đại lượng, bỏ qua đi được không?”

“Ân…” Hắn lông mi hơi nhíu lại, ra vẻ trầm tư.

Vạn Quý Phi bị vẻ mặt sát khí của hắn không nhanh không chậm như vậy, cảm xúc bị buộc chặt một đêm không được phát tiết, hơi nước nhanh tràn đầy trên khóe mắt.

Âm thanh của cô mang thêm nghẹn ngào sắp khóc hướng tới hắn hô to: “Hoắc Duẫn Đình, anh thật sự thực chán ghét! Quỷ hẹp hòi! Lấy chuyện nhỏ như vậy làm khó dễ người ta!” Nói xong nhanh chóng lao ra khỏi xe.

Xú nam nhân! Xú nam nhân! Cũng chỉ biết cưỡng bức lao động người ta! Cô Vạn Quý Phi đời này đều chưa thử qua ăn nói khép nép cầu người như vậy đâu!

Cuối cùng, Hoắc Duẫn Đình biết cô thực sự tức giận, vội vàng cũng theo xuống xe. ”Vạn Quý Phi!”

Thanh âm trầm thấp thuần hậu làm cô dừng cước bộ lại, cô cúi đầu, hai vai hơi run rẩy, thủy chung không chịu quay đầu nhìn lại.

“Đi nhanh như vậy làm gì? Tôi có nói muốn truy cứu sao?”

Nghe được lời nói của hắn, cô mạnh mẽ quay đầu, hai mắt bị hơi nước bao phủ ủy khuất lại đáng thương nhìn hắn chằm chằm.

Hoắc Duẫn Đình bị cô nhìn như vậy hoàn toàn đả bại, chậm rãi đến gần, muốn thân thủ đi qua sờ lên đỉnh đầu của cô, lại đột nhiên đình chỉ động tác. Hắn hít sâu một hơi, ra vẻ thoải mái mà nói: “Vì không để cho người chán ghét, chuyện này xem như chưa từng xảy ra.”

“Thật sự?” Nghi vấn không hề xác định cùng một chút kinh hỉ.

“Ân.”

Cô lập tức hé miệng cười, độ cong khóe miệng không lớn, lại vừa đúng chứng minh vui sướng của cô. Hoắc Duẫn Đình chỉ cảm thấy mạch huyền trong lòng kia lập tức bị khiêu khích một chút, hắn bình tĩnh hồi thần, lập tức đổi trở về một bộ vô lại: “Bất quá…”

“A?” Thần sắc lại khẩn trương lên.

“Vừa rồi tôi giống như nghe được… Có người mắng quỷ hẹp hòi…”

“Kia… Không có, ha ha, nào có !” Vạn Quý Phi khoát tay, ý đồ lấp liếm cho mọi chuyện đi qua. Cô hi ha nở nụ cười vài tiếng, chân chó nói: “Khí độ của anh giống như biển rộng bao la, anh bộ dạng cao lớn lại suất khí. Ai nha, tôi như thế nào càng xem lại càng cảm thấy anh là người tốt? Đúng không?”

Hoắc Duẫn Đình đổi mặt, tức giận cười. Nha đầu kia cũng thay đổi quá nhanh đi?

“Nhìn xem, anh ngay cả cười đều có khí chất như vậy, lông mi đẹp, kính mắt cũng đẹp. Người vĩ đại như thế, làm sao có thể là quỷ hẹp hòi? Ai nếu gọi anh như vậy tôi liền không bỏ qua!”

“Đủ!” Hắn ngừng cười, chỉ sợ cô nói sau một hồi sẽ không biết lại nói liều đến nơi nào đi.

“Nếu tôi tốt như vậy, vậy về sau tôi có việc muốn cô hỗ trợ, cô khẳng định là không thể chối từ?”

Cô xoa xoa tay: “Đương nhiên đương nhiên!”

“Không oán trách?”

Cuồng gật đầu: “Khẳng định sẽ không!”

“Không chán ghét tôi?”

Híp mắt cười: “Yêu còn không kịp!”

“Phi thường tốt!” Hắn gật gật đầu, sau đó vung tay lên. ”Tôi đi đây.”

Cô cung kính đứng dậy: “Nga, vui vẻ đưa tiễn vui vẻ đưa tiễn!”

Người đơn bào, hoàn toàn không phát hiện chính mình vừa rồi nói sai. Dù sao chỉ cần không có việc gì, quản hắn nói cái gì.

Hai ngày sau trở lại trường học, bị Thiệu Mẫn bắt lấy điên cuồng oanh tạc một vòng. Để giải thích, tìm tất thảy đủ loại nguyên cớ, cuối cùng bị dọa dẫm một chút, mới làm cho bom lửa của cô lịm dần.

Năm thứ ba, học tập có chút bận rộn, đặc biệt sau khi ghi danh dự thi tiếng Anh cấp 6 xong, Vạn Quý Phi cảm thấy áp lực. Nghành học các cô, kỳ thật cũng không cần nhất định phải lấy bằng tiếng Anh cấp 6, nhưng là năm đó anh trai đều qua, cô cũng muốn thực hiện mục tiêu này.

Vừa rồi cùng Thiệu Mẫn nhắc tới việc này, cô nói cô rất mạnh, có lập trường mục tiêu là chuyện tốt, nhưng đừng khiến cho chính mình bị áp lực. Thừa dịp bây giờ tuổi còn trẻ, thời điểm vui chơi nên điên cuồng mà chơi, nên luyến ái thì oanh oanh liệt liệt đàm luyến ái một lần.

Đoạn một hồi lại mắng cô không tới bày tỏ rõ ràng, tiểu Hắc truy cô lâu như vậy, còn không phải không thành công sao? Vạn Quý Phi lắc đầu, tiếp tục chuyên tâm viết kế hoạch học tập.

Bên tai bị mỗ đối thoại nghe không hiểu quấy rầy, dí mắt qua giường đối diện nhìn nhìn, Thiệu Mẫn lại đang nhìn kịch truyện. Cô ở trên bàn phím máy tính đánh cạch cạch vài cái, sau đó đem một đoạn dán trên QQ gửi đi: Cầm lấy bài thi mà thấy tâm lạnh, căng thẳng, từ ngữ bay mất. Giống như đã từng biết, thế nhưng giải thích cũng không rõ, ngữ pháp đọc vào cảm thấy mờ mịt. Nhìn vào mà lệ ngàn cứ tuôn đi. Hai giờ sau ra khỏi trường thi, gặp bạn cùng trường, lại càng thêm bi thương. Thành tích như thế, không mặt mũi nào mà nhìn cha mẹ, đợi ngày khi thành tích dán trên bảng, trên mái nhà, phú sĩ khang .

Thiệu Mẫn trả lời câu: Còn hơn hai tháng nữa lo gì.

Vạn Quý Phi lại đát đát đát gõ ký tự: Hiện tại không cố gắng, tháng sáu chỉ có bi thương.

Thiệu Mẫn: Tớ nghe một vị sư tỷ nói, so với cấp 4, kỳ thi cấp 6 nội dung văn vẻ dài hơn một chút, từ ngữ nhiều hơn một chút, khó khăn lớn một chút. Cho nên, tớ cảm thấy chính mình phải đi chế tạo đồ trang sức .

Vạn Quý Phi: …

Ký túc xá có bốn người, tiểu Mỹ cùng tiểu Lăng cũng học trung y năm thứ năm, mà phần lớn năm tư đều sẽ đi thực tập. Các cô luôn ngâm mình ở thư viện đọc sách, đối lập với Vạn Quý Phi cùng Thiệu Mẫn, người ta cố gắng hơn.

Có lẽ cô về sau cũng đi thư viện chiếm một vị trí, nơi đó không khí học tập rất hăng say. Bất quá nếu Mẫn đại nhân không chịu đi, để một mình cô một người ở ký túc xá có thể hay không thực tịch mịch?

Vạn Quý Phi gõ gõ đầu, chính mình thật sự suy nghĩ nhiều quá. Khoảng cách ăn cơm chiều còn có một đoạn thời gian, cô đơn giản đẩy ghế dựa ra, quyết định xuống dưới lầu một chút.

Trường học ở lầu hai có cửa hàng nhỏ, cô đi vào dạo một vòng, thu lấy được một ít đồ. Chuyển tới bên kia, tùy ý rút ra một quyển sách, lại ngoài ý muốn từ trong khe hở nhìn thấy một người.

Vạn Quý Phi nhìn qua khe hở, đúng vậy, người nọ là Tiếu Hà. Tiếu sư huynh… Tiếu sư huynh thế nhưng ở đây!

Trong lòng cô dâng lên hưng phấn nho nhỏ, mượn địa thế thuận lợi, không kiêng nể gì nhìn lén hắn.

Bóng chiều buông xuống ấm áp từ cửa sổ thủy tinh bên cạnh kia tiến vào, dừng ở trên giá sách ngăn nắp thật dài kia.

Con đường hẹp dài tiêu sái, hắn trên lưng rộng cõng theo chùm ánh sáng rực rỡ, một bên tựa vào giá sách, một bên cúi đầu đọc sách bộ dáng thật sự rất đẹp.

Vạn Quý Phi trộm nuốt một ngụm nước bọt, chân nhích lên thật cao, muốn nhìn rõ ràng hơn.

Không biết có phải là cảm ứng được từ cái nhìn chăm chú của chính cô hay không, Tiếu Hà đột nhiên ngẩng đầu, nhìn qua cô. Vạn Quý Phi cả kinh, vội vàng ngồi xổm xuống, trái tim nhảy rộn lợi hại hơn.

Nguy hiểm thật! Cô vỗ vỗ ngực, đợi vài giây sau lại đứng lên, nhẹ nhàng lấy ra một cuốn sách dựng thẳng làm ra vẻ xem sách vở, thật tế là tạo ra một cái khe hở để rình coi.

Di? Người đâu? Cô trừng mắt nhìn đi nhìn lại xem xét, vị trí vừa rồi hắn còn đứng nay đã rỗng tuếch. Ai, hoa mắt. Chẳng lẽ cái này gọi là ngày có chút suy nghĩ, đêm sẽ nằm mộng?? Bây giờ còn xuất hiện ảo ảnh? Cô thất vọng xoay người, lưng dựa vào giá sách ngẩn người.

Lúc này, trong túi tiền di động đột ngột ngân vang. ”Mẹ bạn tìm bạn, ba bạn tìm bạn, anh bạn tìm bạn…”

Tiếng chuông ở trong không gian im lặng quanh quẩn, có vẻ đặc biệt chói tai, Vạn Quý Phi hoang mang rối loạn vội vàng lấy điện thoại ra, ánh mắt ở trên màn hình chợt lóe, đập vào trong mắt là ba chữ “Hoắc Duẫn Đình” kia.

“Chuyện gì?” Cô đè nặng âm thanh không kiên nhẫn hỏi. Hôm nay là thứ tư cũng không phải cuối tuần, làm sao lại gọi điện thoại đến?

“Cô có vẻ rất không cao hứng.”

“Đúng đúng !” Quên ngắt chuông, mà hắn lại thừa lúc cô ở nơi công cộng mà gọi tới, khiến cho cô hảo xấu hổ.

“Cô mất hứng sẽ không là vì tôi gọi điện thoại cho cô chứ?”

“Mới không!” Ai muốn bởi vì hắn mà mất hứng? Hừ! Vạn Quý Phi một tay giơ di động, tay kia thì vuốt sách trên giá, chậm rãi vừa đi vừa quét mắt qua.

“Không phải do tôi là tốt rồi.” Hắn cười khẽ “Bởi vì, tôi hiện tại ở bên ngoài trường học của cô.”

“Dọa?” Như thế nào lại không nói một tiếng chạy tới ?”Tôi không cần anh mời tôi ăn cơm!”

“Lần này tôi không mời, là cô mời tôi.”

“Vì sao?” Cô đi đến cuối đường, thình lình dừng lại.

“Bởi vì tôi muốn.”

Tôi muốn! Hắn thế nhưng nói bởi vì hắn muốn, cô sẽ mời cơm! Đây là cái thế giới gì ? Cô một quyền thật mạnh dừng ở trên giá sách, quyền đầu nắm chặt hơi đau cũng không quản, bước chân mang theo nổi giận đùng đùng quẹo vào.

“Anh muốn tôi mời tôi liền… Oa!”

Trước mặt một người cao lớn đứng đó gây chướng ngại, cô liền đụng phải.

“A, đau quá!” Cô vỗ về trán, ngay cả tay đánh rơi mất điện thoại cũng không biết, chỉ cảm thấy đầu bị đâm phát đau.

“Em không sao chứ?”

Thanh âm ôn nhuận không hề báo động trước tiến vào trong lỗ tai, Vạn Quý Phi phút chốc ngẩng đầu, người kia chính là cúi đầu nhìn cô, rõ ràng là Tiếu Hà!

“Thực xin lỗi, anh đứng nơi này, không nghĩ tới em đột nhiên lao tới.” Hắn trên khuôn mặt anh tuấn mang theo ý xin lỗi, giống như lần này sai lầm tất cả đều là từ hắn mà ra. Lại phát hiện trước mắt, cô vuốt cái trán si ngốc đứng bất động, bất an khẽ gọi: “Vạn… Vạn Quý Phi?”

Hắn… Hắn thế nhưng dùng âm thanh tốt như vậy gọi cô. Vạn Quý Phi cảm thấy trên mặt ‘Bá’ một khắc phiếm hồng, nguyên lai… Nguyên lai có người có thể đem tên của cô gọi êm tai dễ nghe như vậy.

“Em không sao chứ?”

Hắn lại hỏi, cô mới thanh tỉnh dường như ở trong mộng chợt thức, sau đó mãnh liệt lắc đầu: “Không không, là… Là em chính mình không cẩn thận, không liên quan Tiếu sư huynh.”

Hắn thở phào nhẹ nhõm “Vậy là tốt rồi.”

Vạn Quý Phi vặn hai tay, còn muốn nói nữa, nhưng là thật khó có thể mở miệng. Hảo khẩn trương, hảo kích động! Tiếu sư huynh ngay trước mặt, nhưng lại cùng cô nói chuyện. Cô cắn cắn môi, phát hiện ngay cả miệng cũng hưng phấn run run.

“Em…”

“Em…”

Hai người đồng thời mở miệng, Vạn Quý Phi vừa mới nâng lên đầu lại ngượng ngùng cúi xuống. Vẫn là Tiếu Hà có vẻ tự nhiên, hắn khom người giúp cô đem điện thoại nhặt lên, đưa tới cô trước mặt.

“Anh là muốn nói, điện thoại của em rớt.”

Vạn Quý Phi sợ hãi tiếp nhận, trộm ngắm Tiếu Hà liếc mắt một cái, thấy hắn khuôn mặt lộ vẻ mỉm cười, bên tai lại cảm thấy nóng lên, cúi đầu nhìn xem điện thoại, mới phát hiện còn chưa có ngắt máy. Cô giơ lên đưa đến bên tai, không xác định nhẹ giọng gọi: “Hoắc Duẫn Đình?”

Tiếng cười nặng nề từ đường truyền điện thoại theo tới, tiếp theo là giọng nói âm trầm tăm tối: “Cô rốt cục nhớ lại tôi?”

“A? Vừa rồi điện thoại bị rớt.”

“Tôi đã ở cửa nam, cô mau ra đây!”

“Không đến được không?” Cô lại nhìn sang nam nhân đứng bên cạnh, hắn vẫn đang ở đó chọn sách, sau khi tiếp thu cái nhìn chăm chú của cô thì ngoái đầu nhìn lại cười. Ánh mắt Vạn Quý Phi mê hoặc, thiếu chút nữa liền hôn mê.

“Vạn —- Quý —- Phi!” Ngữ khí kia tăng thêm, nửa uy hiếp nói: “Cô đã nói cái gì? Không chối từ? Không oán trách? Cô muốn lật lọng?”

Cô nóng vội phản bác: “Không có!”

“Kia nhanh một chút đi ra! Tôi giữa trưa cũng chưa ăn cơm, cùng khách nhân nói chuyện mấy giờ liền, hiện tại đói sắp chết!”

Tôi cũng không phải tam bồi, không phải anh gọi tới sẽ tới! Cô cắn răng thầm mắng hắn một câu, lại không có biện pháp, ai kêu cô thật sự hứa hẹn.

Sau giữa trưa, Vạn Quý Phi bất đắc dĩ ở giữa hai nam nhân trong lúc đó, làm ra một cái quyết định gian nan.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN